Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 78: Đây là đang làm gi? Ngày hôm sau.
Vietwriter
**********
Thiết Sơn ngậm một điếu thuốc, canh giữ ở cổng, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh.
Thậm chí, trong mắt anh ta còn lóe lên tia hưng phấn.
Vì anh ta không chỉ thấy vinh dự khi thay cậu Ninh làm việc, mà còn có loại cảm giác như đang làm việc lớn.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác làm bảo kê trước kia của anh ta.
Vài người đàn ông khỏe mạnh ở phía sau anh ta cũng như sói như hổ, chỉ còn chờ người bên Hắc Lang xuất hiện.
Bọn họ chưa từng thấy phấn khích như bây giờ, cho dù tranh giành địa bàn với người khác, có đánh thắng cũng chưa từng phấn khích như vậy.
Đáng tiếc chờ suốt một ngày, bọn họ chả nhìn thấy người của Hắc Lang đâu cả.
Công nhân trong nhà máy cũng lần lượt tan tầm ra về.
Bây giờ, nhà máy mới đang thi công, nên trong nhà máy không có nhiều công nhân, đa phần đều là công nhân xây dựng.
Khi rời đi, bọn họ nhìn vào nhóm người Thiết Sơn bên trong cửa, tổng cộng chỉ có tám người đàn ông cao lớn giống như tám đại hộ pháp, trong lòng cảm thấy vô cùng an toàn.
Cuối cùng, không cần lo lắng bị người khác phá hỏng công trình thi công nữa rồi.
"Anh Ninh, hôm nay Hắc Lang không có đến!”
Chờ tới tối, Vương Chấn Đông mới gọi điện báo cáo cho Thường Ninh.
"Đừng nóng vội, lưới đã giăng ra rồi còn sợ cá không tới? Anh ta đang muốn làm hao mòn sức chịu đựng của các người rồi lật đổ các người một lượt. Tên Hắc Lang này có thể lăn lộn tới bây giờ, chắc chắn không phải là người đàn ông lỗ mãng, bảo người của anh cứ an tâm canh giữ ở đó là được." Thường Ninh chỉ bình thản trả lời.
Vương Chấn Đông cười trừ: “Anh Ninh nói đúng, là tôi hơi nóng nảy!”
“Còn nữa, hai ngày tới, Hắc Lang nhất định sẽ sai người đến địa bàn của anh gây rối. Tới lúc đó, anh gọi hết người của anh về, chỉ chừa nhóm người Thiết Sơn lại."
"Cậu Ninh, bên phía tôi có thể ứng phó được, không cần gọi người về đâu." Vương Chấn Đông lập tức nói.
"Anh ngốc thật, nếu anh dùng kế giương đông kích tây thì anh ta sẽ tự mình đưa đến cửa sao?"
Vương Chấn Đông nói không nên lời.
Đồng thời, anh bắt đầu có phần cảm thấy kính nể cậu Ninh một cách nghiêm túc.
Lúc trước, anh ta chỉ cảm thấy cậu Ninh này có thân phận tôn quý mới một lòng muốn nịnh bợ, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy mình đã coi thường cậu Ninh rồi.
Thậm chí, anh chưa từng gặp Hắc Lang nhưng có thể nhìn thấu tính tình của Hắc Lang, tâm tư như thế khiến anh không muốn hâm mộ cũng không được.
Hai ngày tiếp theo, Hắc Lang cũng không có động tĩnh gi
Mặc dù bên phía Thường Ninh không gấp.
Nhưng cha con Sở Sơn Hải có chút sốt ruột.
Đặc biệt là Sở Gia Lượng.
Kể từ khi nghe ba anh ta trở về và nói rằng Hắc Lang cũng vừa ý Sở Nguyệt, anh ta không thể chờ được muốn nhìn thấy Sở Nguyệt gặp nạn.
Anh ta không tin số của em họ mình còn có thể may mắn như vậy!
"Ba ơi, có khi nào Hắc Lang lấy tiền mà không làm việc không nhỉ. Đã hai ba ngày rồi, sao bọn họ không có động tĩnh gì cả?"
Sở An Hải trầm ngâm một lát: "Bây giờ, Vương Chấn Đông sai người canh giữ ở chỗ của Sở Nguyệt, có lẽ Hắc Lang đang chuẩn bị."
"Chuẩn bị? Cái này mà cần chuẩn bị mất mấy ngày, con thấy chắc là sau khi anh ta lấy được tiền bèn đi hưởng thụ rồi quên mất việc này. Nếu không, cha gọi điện thoại thúc giục anh ta đi.”
Sở An Hải im lặng một hồi, ông ta cũng cảm thấy cần phải gọi điện hỏi thử, bởi vì nếu như chuyện này kéo dài quá lâu quả thực không có lợi cho ông ta.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh.
"Tổng giám đốc Sở, thế nào? Ông không tin khả năng làm việc của Hắc Lang tôi ư?" Hắc Lang mở miệng nói trước, giọng điệu có vẻ không vui lắm.
Sở An Hải cười trừ: “Dĩ nhiên không phải rồi, tôi chỉ muốn hỏi anh Lang, anh muốn xử cháu gái như thế nào?”
"Chắng phải tôi đã nói rồi sao, tôi vừa ý cô ta, còn có thể xử lý thế nào nữa? Trở thành người phụ nữ của tôi!"
Nghe vậy, cha con Sở Sơn Hà nhíu chặt mày.
"Nhưng tính tình của cháu gái tôi rất thẳng thắn, tôi sợ nó sẽ không đồng ý với anh Lang đâu." Sở Sơn Hà vội vã nói.
Ở đầu dây bên kia, Hắc Lang cười khẩy: “Ngay cả Vương Chấn Đông cũng có thể ngủ với cô ta, nếu như Cô ta dám không đồng ý với tôi thì tôi không ngại để các anh em của tôi cùng nềm thử hương vị của cô ta."
Nghe nói thế, cha con Sở Sơn Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, các người đừng nói nhảm với tôi nữa. Hôm nay, tôi sẽ giải quyết chuyện này, các người cứ chờ xem đi!" Hắc Lang bỏ lại một câu rồi cúp điện thoại.
Lúc này, hai cha con họ mới nhìn nhau cười và cảm thấy an tâm hơn.
Đúng như dự đoán của Thường Ninh, quả nhiên Hắc Lang đã sai người đến địa bàn của Vương Chấn Đông gây rối.
Hơn nữa, chỉ đập phá một hồi rồi chuyển sang nơi khác, chỉ cần là địa bàn của Vương Chấn Đông đều bị phá rối.
Vương Chấn Đông lập tức dẫn người trở về. Sau khi Thường Ninh nhận được tin, anh bảo Sở
Nguyệt cho tất cả mọi người trong nhà máy tan làm sớm.
Về phần Sở Nguyệt, Thường Ninh bảo cô không được rời khỏi nhà máy.
Vì bây giờ, nhà máy là nơi an toàn nhất.
Lý Phỉ Phi ở lại với Sở Nguyệt.
Cô ta đã tận mắt chứng kiến những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Trong lòng cô ta càng hâm mộ Sở Nguyệt hơn, người phụ nữ có thế tìm được người đàn ông yêu thương mình thật hạnh phúc biết bao.
"Sở Nguyệt à, cậu có thấy mình hiểu rõ Thường Ninh không?"
Hai người ngồi ở trong phòng làm việc, Lý Phỉ Phỉ như vô tình cố ý hỏi.
Sở Nguyệt đang xử lý tài liệu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Phỉ Phỉ.
"Là chồng tớ, dĩ nhiên tớ phải hiểu rồi, sao thế?"
"Vậy cậu có biết, làm sao anh ấy có thể khiến nhân vật như Vương Chấn Đông nghe lời anh ấy như thế không?” Đây cũng là điều Lý Phi Phi cảm thấy khó hiểu.
Đương nhiên, điều càng khiến cô ta ngạc nhiên hơn là tại sao Thường Ninh có thể trở thành người đứng đầu của tập đoàn Chí Tôn chỉ trong thoáng chốc?
Nhưng cô ta không dám tùy tiện hỏi Sở Nguyệt vấn đề này, bởi vì Sở Nguyệt vẫn chưa biết.
"Việc này à, nói ra rất dài dòng." Sở Nguyệt đặt tài liệu xuống rồi bắt đầu kể cho Lý Phỉ Phỉ nghe quá trình quen biết Vương Chấn Đông mà Thường Ninh đã nói Với cô.
Dù sao Lý Phỉ Phỉ không chỉ là bạn thân của cô, bây giờ còn là trợ thủ đắc lực của cô, cô không có gì phải giấu cô ta.
Thậm chí, cô còn kể cho Lý Phỉ Phỉ nghe việc hôm đó mình tham gia bữa tiệc của sĩ quan thông lĩnh.
Lý Phỉ Phi nghe xong thì mở to hai mắt.
Cô ta không ngờ còn liên quan tới đại soái Kiêu.
Tuy nhiên, điều đấy càng khiến cô ta thắc mắc hơn về thân phận của Thường Ninh, những chuyện kia chỉ là trùng hợp thôi sao?
Từ lúc được Thường Ninh thu nhận làm việc, đầu óc của cô cũng trở nên tốt hơn so với trước kia.
Suy nghĩ vấn đề cũng có thể suy nghĩ sâu hơn.
Sau đó cô ta liếc nhìn Sở Nguyệt, không biết nên nói gì hơn. Cậu cho rằng mình rất hiểu chồng mình nhưng trên thực tế cậu hoàn toàn không biết gì về anh ta cả.
Tuy nhiên, cô ấy dường như cũng hiểu Thường Ninh, nếu đổi thành cô ta, chỉ sợ có vài chuyện cũng không tiện mở miệng hỏi.
Bởi vì nó rất đáng sợ!
Dù có nói ra cũng khó mà tin được!
Mặt trời chiều ngã về tây.
Ngay khi một ngày sắp kết thúc, thì có từng đợt tiếng ô tô gầm thét vọng tới từ đăng xa.
Thiết Sơn và những người khác lập tức xốc lại tinh thần.
Một chiếc xa vẫn chạy đến.
Có khoảng hơn hai mươi chiếc.
"Phần phật."
Từng cánh cửa xe mở ra.
Hơn hai trăm tên du côn cầm gậy và các loại vũ khí, một đám đông nghẹt bao vây toàn bộ nhà máy.
Cuối cùng, một chiếc xe thương vụ chạy tới.
Của xe mở ra.
Hắc Lang ngậm một điếu xì gà bước xuống.
Trong mắt lộ ra vẻ đắc ý không nói nên lời.
"Thiết Sơn à, bây giờ các người đầu hàng vẫn còn kịp, đi theo tao, các người còn có đường sống!" Hắc Lang gảy tàn thuốc và nhìn về phía tám người Thiết Sơn, nói bằng giọng điệu thông minh như thể nắm chắc mọi thứ trong tay.
Thiết Sơn híp mắt lại: “Tôi chỉ sợ miếu của anh Lang nhỏ quá, không chứa nổi vài người bọn tôi."
"Láo xược!"
Đàn em bên cạnh Hắc Lang lập tức nổi giận: "Hiện tại bọn mày chỉ có vài người, chẳng lẽ có thể so với gần hai trăm người bọn tao sao? Nếu biết điều thì nhanh chóng đầu hàng, bằng không, mỗi người bọn tao nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để dìm chết bọn mày!”
"Thiết Sơn, tao biết mấy người bọn mày có khả năng đánh nhau. Lần trước, còn đánh ba mươi người của tao bỏ chạy, nhưng lần này, bọn mày cảm thấy mình sẽ có phần thắng sao?” Hắc Lang cười khẩy hỏi.
“Miếu của tao nhỏ, miếu của Vương Chấn Đông lớn hơn sao? Những thứ Vương Chấn Đông có thế cho các người, Hắc Lang tao cũng có thể cho các nguời, thậm chí còn nhiều hơn nữa!"
Anh ta quả thật muốn chiêu dụ những người này đi theo mình, suy cho cùng, những người biết đánh nhau có thể giúp anh ta giải quyết không ít việc. Có thêm những người này, anh ta có thể đuổi cả những kẻ vô dụng còn tiết kiệm được một số tiền lớn.
"Hắc Lang, tôi khuyên anh tốt nhất nên bỏ vũ khí xuống đầu hàng mới đúng đắn, đừng tưởng rằng dẫn theo nhiều người thì nhất định sẽ thắng!” Thiết Sơn cười khẩy đáp.
Sắc mặt Hắc Lang hơi ngừng lại một chút.
Anh ta xác định Vương Chấn Đông đã gọi tất cả người trở về, ở đây chỉ còn vài người Thiết Sơn.
Nhưng Thiết Sơn vẫn nói một cách tự tin.
"Đại ca, anh còn nói nhảm với bọn họ làm gì? Chỉ dựa vào tám người bọn họ, còn muốn đánh thắng nhiều người chúng ta, sợ là còn chua tỉnh ngủ!"
Đúng lúc, hai trăm tên du côn chuẩn bị giơ gậy trong tay lên.
"Chíu, chíu."
Trên bầu trời, đột nhiên có một chùm khói đủ màu sắc bắn ra.
Thiết Sơn đã cầm đạn tín hiệu bắn ra ngoài.
Nhóm người Hắc Lang nhất thời có chút sững sờ.
Họ hoàn toàn không hiểu, Thiết Sơn đang làm cái gì.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Vietwriter
**********
Thiết Sơn ngậm một điếu thuốc, canh giữ ở cổng, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh.
Thậm chí, trong mắt anh ta còn lóe lên tia hưng phấn.
Vì anh ta không chỉ thấy vinh dự khi thay cậu Ninh làm việc, mà còn có loại cảm giác như đang làm việc lớn.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác làm bảo kê trước kia của anh ta.
Vài người đàn ông khỏe mạnh ở phía sau anh ta cũng như sói như hổ, chỉ còn chờ người bên Hắc Lang xuất hiện.
Bọn họ chưa từng thấy phấn khích như bây giờ, cho dù tranh giành địa bàn với người khác, có đánh thắng cũng chưa từng phấn khích như vậy.
Đáng tiếc chờ suốt một ngày, bọn họ chả nhìn thấy người của Hắc Lang đâu cả.
Công nhân trong nhà máy cũng lần lượt tan tầm ra về.
Bây giờ, nhà máy mới đang thi công, nên trong nhà máy không có nhiều công nhân, đa phần đều là công nhân xây dựng.
Khi rời đi, bọn họ nhìn vào nhóm người Thiết Sơn bên trong cửa, tổng cộng chỉ có tám người đàn ông cao lớn giống như tám đại hộ pháp, trong lòng cảm thấy vô cùng an toàn.
Cuối cùng, không cần lo lắng bị người khác phá hỏng công trình thi công nữa rồi.
"Anh Ninh, hôm nay Hắc Lang không có đến!”
Chờ tới tối, Vương Chấn Đông mới gọi điện báo cáo cho Thường Ninh.
"Đừng nóng vội, lưới đã giăng ra rồi còn sợ cá không tới? Anh ta đang muốn làm hao mòn sức chịu đựng của các người rồi lật đổ các người một lượt. Tên Hắc Lang này có thể lăn lộn tới bây giờ, chắc chắn không phải là người đàn ông lỗ mãng, bảo người của anh cứ an tâm canh giữ ở đó là được." Thường Ninh chỉ bình thản trả lời.
Vương Chấn Đông cười trừ: “Anh Ninh nói đúng, là tôi hơi nóng nảy!”
“Còn nữa, hai ngày tới, Hắc Lang nhất định sẽ sai người đến địa bàn của anh gây rối. Tới lúc đó, anh gọi hết người của anh về, chỉ chừa nhóm người Thiết Sơn lại."
"Cậu Ninh, bên phía tôi có thể ứng phó được, không cần gọi người về đâu." Vương Chấn Đông lập tức nói.
"Anh ngốc thật, nếu anh dùng kế giương đông kích tây thì anh ta sẽ tự mình đưa đến cửa sao?"
Vương Chấn Đông nói không nên lời.
Đồng thời, anh bắt đầu có phần cảm thấy kính nể cậu Ninh một cách nghiêm túc.
Lúc trước, anh ta chỉ cảm thấy cậu Ninh này có thân phận tôn quý mới một lòng muốn nịnh bợ, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy mình đã coi thường cậu Ninh rồi.
Thậm chí, anh chưa từng gặp Hắc Lang nhưng có thể nhìn thấu tính tình của Hắc Lang, tâm tư như thế khiến anh không muốn hâm mộ cũng không được.
Hai ngày tiếp theo, Hắc Lang cũng không có động tĩnh gi
Mặc dù bên phía Thường Ninh không gấp.
Nhưng cha con Sở Sơn Hải có chút sốt ruột.
Đặc biệt là Sở Gia Lượng.
Kể từ khi nghe ba anh ta trở về và nói rằng Hắc Lang cũng vừa ý Sở Nguyệt, anh ta không thể chờ được muốn nhìn thấy Sở Nguyệt gặp nạn.
Anh ta không tin số của em họ mình còn có thể may mắn như vậy!
"Ba ơi, có khi nào Hắc Lang lấy tiền mà không làm việc không nhỉ. Đã hai ba ngày rồi, sao bọn họ không có động tĩnh gì cả?"
Sở An Hải trầm ngâm một lát: "Bây giờ, Vương Chấn Đông sai người canh giữ ở chỗ của Sở Nguyệt, có lẽ Hắc Lang đang chuẩn bị."
"Chuẩn bị? Cái này mà cần chuẩn bị mất mấy ngày, con thấy chắc là sau khi anh ta lấy được tiền bèn đi hưởng thụ rồi quên mất việc này. Nếu không, cha gọi điện thoại thúc giục anh ta đi.”
Sở An Hải im lặng một hồi, ông ta cũng cảm thấy cần phải gọi điện hỏi thử, bởi vì nếu như chuyện này kéo dài quá lâu quả thực không có lợi cho ông ta.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh.
"Tổng giám đốc Sở, thế nào? Ông không tin khả năng làm việc của Hắc Lang tôi ư?" Hắc Lang mở miệng nói trước, giọng điệu có vẻ không vui lắm.
Sở An Hải cười trừ: “Dĩ nhiên không phải rồi, tôi chỉ muốn hỏi anh Lang, anh muốn xử cháu gái như thế nào?”
"Chắng phải tôi đã nói rồi sao, tôi vừa ý cô ta, còn có thể xử lý thế nào nữa? Trở thành người phụ nữ của tôi!"
Nghe vậy, cha con Sở Sơn Hà nhíu chặt mày.
"Nhưng tính tình của cháu gái tôi rất thẳng thắn, tôi sợ nó sẽ không đồng ý với anh Lang đâu." Sở Sơn Hà vội vã nói.
Ở đầu dây bên kia, Hắc Lang cười khẩy: “Ngay cả Vương Chấn Đông cũng có thể ngủ với cô ta, nếu như Cô ta dám không đồng ý với tôi thì tôi không ngại để các anh em của tôi cùng nềm thử hương vị của cô ta."
Nghe nói thế, cha con Sở Sơn Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, các người đừng nói nhảm với tôi nữa. Hôm nay, tôi sẽ giải quyết chuyện này, các người cứ chờ xem đi!" Hắc Lang bỏ lại một câu rồi cúp điện thoại.
Lúc này, hai cha con họ mới nhìn nhau cười và cảm thấy an tâm hơn.
Đúng như dự đoán của Thường Ninh, quả nhiên Hắc Lang đã sai người đến địa bàn của Vương Chấn Đông gây rối.
Hơn nữa, chỉ đập phá một hồi rồi chuyển sang nơi khác, chỉ cần là địa bàn của Vương Chấn Đông đều bị phá rối.
Vương Chấn Đông lập tức dẫn người trở về. Sau khi Thường Ninh nhận được tin, anh bảo Sở
Nguyệt cho tất cả mọi người trong nhà máy tan làm sớm.
Về phần Sở Nguyệt, Thường Ninh bảo cô không được rời khỏi nhà máy.
Vì bây giờ, nhà máy là nơi an toàn nhất.
Lý Phỉ Phi ở lại với Sở Nguyệt.
Cô ta đã tận mắt chứng kiến những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Trong lòng cô ta càng hâm mộ Sở Nguyệt hơn, người phụ nữ có thế tìm được người đàn ông yêu thương mình thật hạnh phúc biết bao.
"Sở Nguyệt à, cậu có thấy mình hiểu rõ Thường Ninh không?"
Hai người ngồi ở trong phòng làm việc, Lý Phỉ Phỉ như vô tình cố ý hỏi.
Sở Nguyệt đang xử lý tài liệu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Phỉ Phỉ.
"Là chồng tớ, dĩ nhiên tớ phải hiểu rồi, sao thế?"
"Vậy cậu có biết, làm sao anh ấy có thể khiến nhân vật như Vương Chấn Đông nghe lời anh ấy như thế không?” Đây cũng là điều Lý Phi Phi cảm thấy khó hiểu.
Đương nhiên, điều càng khiến cô ta ngạc nhiên hơn là tại sao Thường Ninh có thể trở thành người đứng đầu của tập đoàn Chí Tôn chỉ trong thoáng chốc?
Nhưng cô ta không dám tùy tiện hỏi Sở Nguyệt vấn đề này, bởi vì Sở Nguyệt vẫn chưa biết.
"Việc này à, nói ra rất dài dòng." Sở Nguyệt đặt tài liệu xuống rồi bắt đầu kể cho Lý Phỉ Phỉ nghe quá trình quen biết Vương Chấn Đông mà Thường Ninh đã nói Với cô.
Dù sao Lý Phỉ Phỉ không chỉ là bạn thân của cô, bây giờ còn là trợ thủ đắc lực của cô, cô không có gì phải giấu cô ta.
Thậm chí, cô còn kể cho Lý Phỉ Phỉ nghe việc hôm đó mình tham gia bữa tiệc của sĩ quan thông lĩnh.
Lý Phỉ Phi nghe xong thì mở to hai mắt.
Cô ta không ngờ còn liên quan tới đại soái Kiêu.
Tuy nhiên, điều đấy càng khiến cô ta thắc mắc hơn về thân phận của Thường Ninh, những chuyện kia chỉ là trùng hợp thôi sao?
Từ lúc được Thường Ninh thu nhận làm việc, đầu óc của cô cũng trở nên tốt hơn so với trước kia.
Suy nghĩ vấn đề cũng có thể suy nghĩ sâu hơn.
Sau đó cô ta liếc nhìn Sở Nguyệt, không biết nên nói gì hơn. Cậu cho rằng mình rất hiểu chồng mình nhưng trên thực tế cậu hoàn toàn không biết gì về anh ta cả.
Tuy nhiên, cô ấy dường như cũng hiểu Thường Ninh, nếu đổi thành cô ta, chỉ sợ có vài chuyện cũng không tiện mở miệng hỏi.
Bởi vì nó rất đáng sợ!
Dù có nói ra cũng khó mà tin được!
Mặt trời chiều ngã về tây.
Ngay khi một ngày sắp kết thúc, thì có từng đợt tiếng ô tô gầm thét vọng tới từ đăng xa.
Thiết Sơn và những người khác lập tức xốc lại tinh thần.
Một chiếc xa vẫn chạy đến.
Có khoảng hơn hai mươi chiếc.
"Phần phật."
Từng cánh cửa xe mở ra.
Hơn hai trăm tên du côn cầm gậy và các loại vũ khí, một đám đông nghẹt bao vây toàn bộ nhà máy.
Cuối cùng, một chiếc xe thương vụ chạy tới.
Của xe mở ra.
Hắc Lang ngậm một điếu xì gà bước xuống.
Trong mắt lộ ra vẻ đắc ý không nói nên lời.
"Thiết Sơn à, bây giờ các người đầu hàng vẫn còn kịp, đi theo tao, các người còn có đường sống!" Hắc Lang gảy tàn thuốc và nhìn về phía tám người Thiết Sơn, nói bằng giọng điệu thông minh như thể nắm chắc mọi thứ trong tay.
Thiết Sơn híp mắt lại: “Tôi chỉ sợ miếu của anh Lang nhỏ quá, không chứa nổi vài người bọn tôi."
"Láo xược!"
Đàn em bên cạnh Hắc Lang lập tức nổi giận: "Hiện tại bọn mày chỉ có vài người, chẳng lẽ có thể so với gần hai trăm người bọn tao sao? Nếu biết điều thì nhanh chóng đầu hàng, bằng không, mỗi người bọn tao nhổ một bãi nước bọt cũng đủ để dìm chết bọn mày!”
"Thiết Sơn, tao biết mấy người bọn mày có khả năng đánh nhau. Lần trước, còn đánh ba mươi người của tao bỏ chạy, nhưng lần này, bọn mày cảm thấy mình sẽ có phần thắng sao?” Hắc Lang cười khẩy hỏi.
“Miếu của tao nhỏ, miếu của Vương Chấn Đông lớn hơn sao? Những thứ Vương Chấn Đông có thế cho các người, Hắc Lang tao cũng có thể cho các nguời, thậm chí còn nhiều hơn nữa!"
Anh ta quả thật muốn chiêu dụ những người này đi theo mình, suy cho cùng, những người biết đánh nhau có thể giúp anh ta giải quyết không ít việc. Có thêm những người này, anh ta có thể đuổi cả những kẻ vô dụng còn tiết kiệm được một số tiền lớn.
"Hắc Lang, tôi khuyên anh tốt nhất nên bỏ vũ khí xuống đầu hàng mới đúng đắn, đừng tưởng rằng dẫn theo nhiều người thì nhất định sẽ thắng!” Thiết Sơn cười khẩy đáp.
Sắc mặt Hắc Lang hơi ngừng lại một chút.
Anh ta xác định Vương Chấn Đông đã gọi tất cả người trở về, ở đây chỉ còn vài người Thiết Sơn.
Nhưng Thiết Sơn vẫn nói một cách tự tin.
"Đại ca, anh còn nói nhảm với bọn họ làm gì? Chỉ dựa vào tám người bọn họ, còn muốn đánh thắng nhiều người chúng ta, sợ là còn chua tỉnh ngủ!"
Đúng lúc, hai trăm tên du côn chuẩn bị giơ gậy trong tay lên.
"Chíu, chíu."
Trên bầu trời, đột nhiên có một chùm khói đủ màu sắc bắn ra.
Thiết Sơn đã cầm đạn tín hiệu bắn ra ngoài.
Nhóm người Hắc Lang nhất thời có chút sững sờ.
Họ hoàn toàn không hiểu, Thiết Sơn đang làm cái gì.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook