Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
Chương 79. Chúng tôi đến để làm công.
**********
Khoảnh khắc tiếp theo, xung quanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
!
Tiếng bước chân rất chỉnh tề, khiến cho mặt đất bị chấn động đến mức khẽ lung lay.
Gương mặt của Hắc Lang chợt thay đổi.
!
"Không hay, còn có mai phục!”
Cuối cùng gã ta cũng hiểu, tại sao Thiết Sơn có thể tự tin như vậy.
!
"Vương Chấn Đông, mày quả thật âm hiểm, vậy mà lại mai phục thuộc hạ!"
Hắc Lang quăng điếu xì gà lên đất, hung hăng đẫm nát nó.
!
Những người khác cũng bắt đầu hoảng loạn lên.
Chủ yếu vì căn bản bọn họ không ngờ đến còn có mai phục, nên có hơi trở tay không kịp.
!
"Mọi người đừng hoảng, cho dù đến mấy người thì dựa vào số lượng người của chúng ta đông như vậy, lẽ nào lại sợ bọn chúng sao?" Hắc Lang trầm giọng quát lên.
Cho dù có mai phục thì có thể làm gì chứ, Hắc Lang nhanh chóng khôi phục sự tự tin.
!
Dẫu sao thì hôm nay số người mà gã ta mang đến là hơn hai trăm.
Hai trăm tên du côn kia cũng lập tức hoàn hồn.
!
Không sao, bọn chúng nhiều người như vậy, việc gì phải hoảng chứ?
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy một nhóm người ai ai cũng đều được trang bị vũ trang thì toàn bộ đều trợn tròn mắt.
!
Đến cả Hắc Lang cũng trợn tròn mắt.
Mấy người này từ đâu lòi ra vậy?
!
Nhưng những người này chắc chắn không phải là người của Vương Chấn Đông.
Bởi vì Vương Chấn Đông vẫn chưa có bản lĩnh có thể liên hệ với những người được trang bị đầy đủ như thế này.
!
Gã ta vươn tay ra hiệu cho mấy người dưới đừng hành động vội.
Sau đó bước nhỏ về phía người dẫn đầu.
!
"Xin hỏi vị đội trưởng này, mọi người đi ngang qua đây sao?"
Dù sao nơi này là vùng ngoại ô, có mấy người huấn luyện ngẫu nhiên đi qua đây cũng là chuyện bình thường.
!
Bốp!
Trả lời gã ta là một cái bảng súng.
!
"Các người thật to gan, dám ban ngày ban mặt lại ngang nhiên bạo động, toàn bộ đều giơ tay lên hết!"
Theo đó là một tiếng quát lớn.
!
Mấy người này đều giơ miệng súng đồng loạt nhắm về phía mấy thuộc hạ của Hắc Lang.
Mấy tên du côn này lập tức quăng gậy, vội vàng giơ tay lên.
!
Mặc dù bình thường bọn họ gây lộn đánh nhau, tên này so với tên kia càng hung hãn hơn. Nhưng mấy thứ kia là súng thật, đối mặt với mấy cái miệng đen thùi lùi ấy thì cho dù có dữ hơn nữa cũng sẽ bị dọa đến mức té đái ra quần.
Có vài tên thậm chí còn sắp không đứng vững, hai chân không ngừng run rẩy.
!
Mà Hắc Lang bị báng súng đập đến choáng váng, đầu cũng chảy máu ra.
Nhưng gã ta nào dám buông lời oán giận, nở một nụ cười, đánh bạo nói: "Đội trưởng, điều này có phải hiểu lầm rồi không, chúng tôi không có bạo động, chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi."
!
Bốp!
Trực tiếp trả lời gã ta lại là một cú nữa.
!
Người dẫn đầu kia chính là đội trưởng Phương.
Anh ta lạnh lùng nhìn Hắc Lang: "Trong tay đã dẫn theo đám này mà còn dám nói không phải kẻ bạo động!?
!
Sau đó anh ta nói với mấy người ở phía sau: "Đây là kẻ cầm đầu bạo động, để ngăn ngừa gã trốn thoát, hãy tháo khớp hai chân gã cho tôi!”
Hai người ở phía sau anh ta lập tức tiến lên phía trước, tóm lấy Hắc Lang.
!
Hắc Lang bị dọa đến tái mặt: “Đội trưởng, chúng tôi thật sự không phải là phần tử bạo động. Đây là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, chúng tôi đến đây làm công ích cho công trình của nhà máy này."
Mấy thuộc hạ của gã ta vừa nghe gã ta nói như vậy thì cũng vội vàng la to: "Đúng đúng đúng, chúng để đến đây để làm công ích cho công trình, không phải là phần tử bạo động.”
!
"A..."
Nhưng ngay sau đó bọn họ đã tận mắt nhìn thấy lão đại bị đánh gãy hai chân. Trong chớp mắt, bọn chúng lại câm như hên.
!
Có mấy tên nhát gan đã đái luôn ra quần.
Hắc Lang bị quăng trên đất đau đến chết đi sống lại, nhưng không dám kêu đau nữa, chỉ thở hổn hển.
!
Gã ta cũng không hiểu, hôm nay sao lại có thể gặp phải nhóm người như vậy.
Đương nhiên, hiện tại dã còn chưa nhận ra rằng nhóm người này nhắm vào bọn gã.
!
Chỉ cho rằng bản thân xui xẻo, đột nhiên gặp phải nhóm người đang luyện tập ở bên ngoài này.
Cho dù Thiết Sơn vừa mới bắn tín hiệu, nhưng gã cũng không cho rằng nhóm người này có thể là trợ thủ của Thiết Sơn.
!
Anh ta cùng một loại người với Vương Chấn Đông, làm gì cũng không thể nào có thể sản sinh quan hệ với loại người như vậy.
Vả lại gã có thể khẳng định mấy người này chắc chắn là từ Thống lĩnh phủ.
!
Ngoại trừ người của Thống lĩnh phủ thì ai còn có thể mang theo vũ khí tinh xảo như vậy đi ra ngoài chứ.
Điều này càng củng cố thêm lập luận Vương Chấn Đông không có khả năng có thể có được quan hệ này.
!
Bản thân thật xui xẻo, sao lại đụng trúng bọn họ chứ.
Mấu chốt đụng trúng chỉ là chuyện nhỏ, mà bị xem thành phần tử bạo động, mang lên tội danh này thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến gã ăn súng cả.
!
Bây giờ gã ta sợ thật rồi, đau đớn của hai chân đã không còn cảm giác nữa.
Chỉ là trong lòng không ngừng kêu khổ.
!
Thậm chí còn hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông của cha con Sở An Hải.
Nếu không phải vì hai cha con này thì gã ta có thể lội xuống vũng nước bẩn này. Kiếm tiền nhưng không còn mạnh tiêu tiền thì tất cả đều uống công.
!
"Các người nói các người đến đây để làm công ích?"
Lúc này đội trưởng Phương chắp tay sau đít, đi đến trước mặt nhóm du côn, lạnh lùng hỏi...."
!
"Đúng đúng đúng.."
Mấy tên du côn ấy như gà mổ thóc vậy, không ngừng gật đầu.
!
"Vậy thì được, bắt đầu từ bây giờ, công trình của nhà máy đều giao cho các người phụ trách, nếu như ai dám dây dưa lỡ việc, hoặc làm biếng thì tôi lập tức cho ngoẻo!"
Đội trưởng Phương trầm giọng quát.
!
Dọa cho mấy người kia run rẩy không ngừng, từng người từng người vội vàng khàn giọng trả lời: “Chúng tôi tuyệt đối không lười biếng, đảm bảo lao động chăm chi!"
Lúc này, nhóm người Thiết Sơn mở cửa nhà máy ra.
!
Trên mặt treo nụ cười như có như không.
"Đến, dù sao các người đến để làm công ích vậy thì tôi nhiệt liệt hoan nghênh!”
!
Mấy tên côn đồ đó nhìn thấy Thiết Sơn.
Kỳ thực trong lòng bọn họ cũng từng nghĩ, mấy chiến sĩ này sẽ không phải là trợ thủ của Chiến Sơn thật chứ.
!
Nhưng bọn họ cũng như Hắc Lang, cảm thấy chuyện này là điều hoàn toàn không thể nào.
Nên rất nhanh đã đem suy nghĩ đó vứt đi.
!
Hay rồi, hôm nay cũng quá khéo rồi, một nhóm chiến sĩ đến. Nếu không thì Thiết Sơn này tuyệt đối sẽ bị bọn họ đánh chết.
Bọn họ sợ nhóm người kia, nhưng chẳng hề sợ nhóm người Thiết Sơn.
!
Nghĩ thầm, chỉ cần đợi nhóm người này đi rồi thì bọn họ ia vào làm không công này.
"Sau này, anh ta sẽ phụ trách quản lý các người. Nếu như các người dám không nghe lời anh ta thì tôi sẽ bắn tung người đó!”
!
Đội trưởng Phương cầm một cây súng, trực tiếp xuống mặt đất đối diện nhóm côn đồ kia.
Một tiếng pằng.
!
Dọa mấy côn đồ kia đến té cứt té đái, khóc cha gọi mẹ.
Cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ nào nữa.
!
Đối với Thiết Sơn cũng đều trở nên cung kinh.
Từng người bắt đầu không ngừng gọi anh Sơn anh Son.
!
Mà một súng vừa nãy cũng khiến Hắc Lang bị dọa không ít.
Toàn thân run rẩy.
!
Nhóm thuộc hạ này của gã bây giờ hay rồi, có thể đi làm công ích cứu mạng.
Còn gã cũng không biết được kết cục của gã sẽ như thế nào.
!
Mẹ nó, sớm biết chuyện tốt với nhóm khốn kiếp kia thì trước đó anh không nên thuận miệng hét một tiếng làm công ích.
Lúc này đội trưởng Phương đã trở về trước mặt Hắc Lang.
!
Trái tim của Hắc Lang bắt đầu đập kịch liệt.
Gương mặt gã như khóc tang: "Đội trưởng, để tôi đi làm công ích đi, tôi đảm bảo sẽ lao động chăm chỉ.”
!
Đội trưởng Phương khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Hắc Lang một cái: “Mày muốn lao động?"
Hắc Lang liêu mạng gật đầu.
!
"Vậy trước tiên mày đứng lên trước cho tao xem thử.”
Hắc Lang sững sờ.
!
"Tháo khớp hai tay của gã ra cho tôi!" Lúc này đội trưởng Phương lại vẫy vẫy tay.
Hai người lập tức đi đến, kéo tay của Hắc Lang vặn một cái.
!
"A!"
Hắc Lang kêu thảm một tiếng, liền trực tiếp đau đến mức hôn mê.
!
Bọn chúng biết, anh Lang xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
!
**********
Khoảnh khắc tiếp theo, xung quanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
!
Tiếng bước chân rất chỉnh tề, khiến cho mặt đất bị chấn động đến mức khẽ lung lay.
Gương mặt của Hắc Lang chợt thay đổi.
!
"Không hay, còn có mai phục!”
Cuối cùng gã ta cũng hiểu, tại sao Thiết Sơn có thể tự tin như vậy.
!
"Vương Chấn Đông, mày quả thật âm hiểm, vậy mà lại mai phục thuộc hạ!"
Hắc Lang quăng điếu xì gà lên đất, hung hăng đẫm nát nó.
!
Những người khác cũng bắt đầu hoảng loạn lên.
Chủ yếu vì căn bản bọn họ không ngờ đến còn có mai phục, nên có hơi trở tay không kịp.
!
"Mọi người đừng hoảng, cho dù đến mấy người thì dựa vào số lượng người của chúng ta đông như vậy, lẽ nào lại sợ bọn chúng sao?" Hắc Lang trầm giọng quát lên.
Cho dù có mai phục thì có thể làm gì chứ, Hắc Lang nhanh chóng khôi phục sự tự tin.
!
Dẫu sao thì hôm nay số người mà gã ta mang đến là hơn hai trăm.
Hai trăm tên du côn kia cũng lập tức hoàn hồn.
!
Không sao, bọn chúng nhiều người như vậy, việc gì phải hoảng chứ?
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy một nhóm người ai ai cũng đều được trang bị vũ trang thì toàn bộ đều trợn tròn mắt.
!
Đến cả Hắc Lang cũng trợn tròn mắt.
Mấy người này từ đâu lòi ra vậy?
!
Nhưng những người này chắc chắn không phải là người của Vương Chấn Đông.
Bởi vì Vương Chấn Đông vẫn chưa có bản lĩnh có thể liên hệ với những người được trang bị đầy đủ như thế này.
!
Gã ta vươn tay ra hiệu cho mấy người dưới đừng hành động vội.
Sau đó bước nhỏ về phía người dẫn đầu.
!
"Xin hỏi vị đội trưởng này, mọi người đi ngang qua đây sao?"
Dù sao nơi này là vùng ngoại ô, có mấy người huấn luyện ngẫu nhiên đi qua đây cũng là chuyện bình thường.
!
Bốp!
Trả lời gã ta là một cái bảng súng.
!
"Các người thật to gan, dám ban ngày ban mặt lại ngang nhiên bạo động, toàn bộ đều giơ tay lên hết!"
Theo đó là một tiếng quát lớn.
!
Mấy người này đều giơ miệng súng đồng loạt nhắm về phía mấy thuộc hạ của Hắc Lang.
Mấy tên du côn này lập tức quăng gậy, vội vàng giơ tay lên.
!
Mặc dù bình thường bọn họ gây lộn đánh nhau, tên này so với tên kia càng hung hãn hơn. Nhưng mấy thứ kia là súng thật, đối mặt với mấy cái miệng đen thùi lùi ấy thì cho dù có dữ hơn nữa cũng sẽ bị dọa đến mức té đái ra quần.
Có vài tên thậm chí còn sắp không đứng vững, hai chân không ngừng run rẩy.
!
Mà Hắc Lang bị báng súng đập đến choáng váng, đầu cũng chảy máu ra.
Nhưng gã ta nào dám buông lời oán giận, nở một nụ cười, đánh bạo nói: "Đội trưởng, điều này có phải hiểu lầm rồi không, chúng tôi không có bạo động, chỉ là đi ngang qua nơi này mà thôi."
!
Bốp!
Trực tiếp trả lời gã ta lại là một cú nữa.
!
Người dẫn đầu kia chính là đội trưởng Phương.
Anh ta lạnh lùng nhìn Hắc Lang: "Trong tay đã dẫn theo đám này mà còn dám nói không phải kẻ bạo động!?
!
Sau đó anh ta nói với mấy người ở phía sau: "Đây là kẻ cầm đầu bạo động, để ngăn ngừa gã trốn thoát, hãy tháo khớp hai chân gã cho tôi!”
Hai người ở phía sau anh ta lập tức tiến lên phía trước, tóm lấy Hắc Lang.
!
Hắc Lang bị dọa đến tái mặt: “Đội trưởng, chúng tôi thật sự không phải là phần tử bạo động. Đây là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, chúng tôi đến đây làm công ích cho công trình của nhà máy này."
Mấy thuộc hạ của gã ta vừa nghe gã ta nói như vậy thì cũng vội vàng la to: "Đúng đúng đúng, chúng để đến đây để làm công ích cho công trình, không phải là phần tử bạo động.”
!
"A..."
Nhưng ngay sau đó bọn họ đã tận mắt nhìn thấy lão đại bị đánh gãy hai chân. Trong chớp mắt, bọn chúng lại câm như hên.
!
Có mấy tên nhát gan đã đái luôn ra quần.
Hắc Lang bị quăng trên đất đau đến chết đi sống lại, nhưng không dám kêu đau nữa, chỉ thở hổn hển.
!
Gã ta cũng không hiểu, hôm nay sao lại có thể gặp phải nhóm người như vậy.
Đương nhiên, hiện tại dã còn chưa nhận ra rằng nhóm người này nhắm vào bọn gã.
!
Chỉ cho rằng bản thân xui xẻo, đột nhiên gặp phải nhóm người đang luyện tập ở bên ngoài này.
Cho dù Thiết Sơn vừa mới bắn tín hiệu, nhưng gã cũng không cho rằng nhóm người này có thể là trợ thủ của Thiết Sơn.
!
Anh ta cùng một loại người với Vương Chấn Đông, làm gì cũng không thể nào có thể sản sinh quan hệ với loại người như vậy.
Vả lại gã có thể khẳng định mấy người này chắc chắn là từ Thống lĩnh phủ.
!
Ngoại trừ người của Thống lĩnh phủ thì ai còn có thể mang theo vũ khí tinh xảo như vậy đi ra ngoài chứ.
Điều này càng củng cố thêm lập luận Vương Chấn Đông không có khả năng có thể có được quan hệ này.
!
Bản thân thật xui xẻo, sao lại đụng trúng bọn họ chứ.
Mấu chốt đụng trúng chỉ là chuyện nhỏ, mà bị xem thành phần tử bạo động, mang lên tội danh này thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến gã ăn súng cả.
!
Bây giờ gã ta sợ thật rồi, đau đớn của hai chân đã không còn cảm giác nữa.
Chỉ là trong lòng không ngừng kêu khổ.
!
Thậm chí còn hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tông của cha con Sở An Hải.
Nếu không phải vì hai cha con này thì gã ta có thể lội xuống vũng nước bẩn này. Kiếm tiền nhưng không còn mạnh tiêu tiền thì tất cả đều uống công.
!
"Các người nói các người đến đây để làm công ích?"
Lúc này đội trưởng Phương chắp tay sau đít, đi đến trước mặt nhóm du côn, lạnh lùng hỏi...."
!
"Đúng đúng đúng.."
Mấy tên du côn ấy như gà mổ thóc vậy, không ngừng gật đầu.
!
"Vậy thì được, bắt đầu từ bây giờ, công trình của nhà máy đều giao cho các người phụ trách, nếu như ai dám dây dưa lỡ việc, hoặc làm biếng thì tôi lập tức cho ngoẻo!"
Đội trưởng Phương trầm giọng quát.
!
Dọa cho mấy người kia run rẩy không ngừng, từng người từng người vội vàng khàn giọng trả lời: “Chúng tôi tuyệt đối không lười biếng, đảm bảo lao động chăm chi!"
Lúc này, nhóm người Thiết Sơn mở cửa nhà máy ra.
!
Trên mặt treo nụ cười như có như không.
"Đến, dù sao các người đến để làm công ích vậy thì tôi nhiệt liệt hoan nghênh!”
!
Mấy tên côn đồ đó nhìn thấy Thiết Sơn.
Kỳ thực trong lòng bọn họ cũng từng nghĩ, mấy chiến sĩ này sẽ không phải là trợ thủ của Chiến Sơn thật chứ.
!
Nhưng bọn họ cũng như Hắc Lang, cảm thấy chuyện này là điều hoàn toàn không thể nào.
Nên rất nhanh đã đem suy nghĩ đó vứt đi.
!
Hay rồi, hôm nay cũng quá khéo rồi, một nhóm chiến sĩ đến. Nếu không thì Thiết Sơn này tuyệt đối sẽ bị bọn họ đánh chết.
Bọn họ sợ nhóm người kia, nhưng chẳng hề sợ nhóm người Thiết Sơn.
!
Nghĩ thầm, chỉ cần đợi nhóm người này đi rồi thì bọn họ ia vào làm không công này.
"Sau này, anh ta sẽ phụ trách quản lý các người. Nếu như các người dám không nghe lời anh ta thì tôi sẽ bắn tung người đó!”
!
Đội trưởng Phương cầm một cây súng, trực tiếp xuống mặt đất đối diện nhóm côn đồ kia.
Một tiếng pằng.
!
Dọa mấy côn đồ kia đến té cứt té đái, khóc cha gọi mẹ.
Cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ nào nữa.
!
Đối với Thiết Sơn cũng đều trở nên cung kinh.
Từng người bắt đầu không ngừng gọi anh Sơn anh Son.
!
Mà một súng vừa nãy cũng khiến Hắc Lang bị dọa không ít.
Toàn thân run rẩy.
!
Nhóm thuộc hạ này của gã bây giờ hay rồi, có thể đi làm công ích cứu mạng.
Còn gã cũng không biết được kết cục của gã sẽ như thế nào.
!
Mẹ nó, sớm biết chuyện tốt với nhóm khốn kiếp kia thì trước đó anh không nên thuận miệng hét một tiếng làm công ích.
Lúc này đội trưởng Phương đã trở về trước mặt Hắc Lang.
!
Trái tim của Hắc Lang bắt đầu đập kịch liệt.
Gương mặt gã như khóc tang: "Đội trưởng, để tôi đi làm công ích đi, tôi đảm bảo sẽ lao động chăm chỉ.”
!
Đội trưởng Phương khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Hắc Lang một cái: “Mày muốn lao động?"
Hắc Lang liêu mạng gật đầu.
!
"Vậy trước tiên mày đứng lên trước cho tao xem thử.”
Hắc Lang sững sờ.
!
"Tháo khớp hai tay của gã ra cho tôi!" Lúc này đội trưởng Phương lại vẫy vẫy tay.
Hai người lập tức đi đến, kéo tay của Hắc Lang vặn một cái.
!
"A!"
Hắc Lang kêu thảm một tiếng, liền trực tiếp đau đến mức hôn mê.
!
Bọn chúng biết, anh Lang xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
!
Bình luận facebook