• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (29 Viewers)

  • Chap-68

Chương 67: Bại hoại






**********



Trước kia lúc anh chưa kết hôn với Sở Nguyệt, anh từng làm công ở một quán bar nhỏ.



!




Bà chủ ở đó đối xử với anh không tồi, vốn muốn đi thăm cô ấy một chút, nhưng không có thời gian, hôm nay vừa hay có thể sẵn tiện đi thăm cô ấy.



"Được thôi, cậu nói đi đầu thì đi đó!" Chung Phát không để ý nói, dù sao cậu ta cũng chỉ muốn tìm một chỗ uống rượu, chỗ nào cũng được.



!




Lúc này, Thường Ninh dẫn Chung Phát đến một quán bar tên là Mộng.



Quản bar này tuy chưa được gọi là lớn nhưng làm ăn khá phát đạt.



!




Thường Ninh cũng có chút ngoài ý muốn, đã một khoảng thời gian dài rồi anh không đến đây lại, anh thật sự không ngờ quán bar hiện giờ lại hot đến mức này.



"Này, anh là Thường Ninh à?"



!




Lúc anh dẫn Chung Phát vào tìm chỗ, một em gái phục vụ nhìn thấy anh nên hơi kinh ngạc.



“Nghê Phán Phán!" Thường Ninh cũng nhận ra cô gái phục vụ đó.



!




Là đồng nghiệp trước kia của anh, không thể tưởng tượng nổi bây giờ cô ấy vẫn còn làm ở quán bar này.



"Thường Ninh, đã lâu không gặp anh, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây ngồi thế?" Em gái phục vụ Nghê Phán Phán nhìn Thường Ninh, có vẻ là rất vui vẻ.



!




"Đúng thế, hôm nay rảnh rỗi dẫn một người bạn đến ngồi chơi, thuận tiện đến thăm chị Mộng!" Thường Ninh cười nói.



Chị Mộng chính là bà chủ của quán bar này.



!




"Thường Ninh, anh vẫn còn nhớ bọn em chứ?”



Sau đó, lại có mấy cô gái lục tục kéo nhau tới nhiệt tình chào hỏi Thường Ninh, một đám người nở nụ cười xinh như hoa, trẻ trung động lòng người.



!




Tất cả đều là đồng nghiệp cũ của Thường Ninh, vẫn còn ở lại làm cho quán bar này.



Thường Ninh cũng cười cười chào hỏi các cô.



!




"Đương nhiên là nhớ rõ rồi, em là Lý Hà, em là Phương Tiểu Trân, sao anh có thể quên các em được."



Thấy cảnh này Chung Phát có chút ngẩn người.



!




Đợi các cô gái này đi rồi, Chung Phát không thể nào không thốt lên đầy kinh ngạc.



"Tôi đệt, Thường Ninh, trước kia tôi luôn xem thường cậu, trước kia cậu ở đây làm việc hay tán gái thế? Sao các em gải ở đây đều đối xử tốt với cậu thế?"



!




"Cậu đừng nói bậy, hoàn cảnh của các cô ấy cũng không khác tôi lắm, gia cảnh không tốt, làm vì miếng ăn nên mới làm việc ở quán bar đó, đều là những cô gái mộc mạc, cho nên lúc trước tôi cũng thường hay tán gẫu với các cô ấy.” Thường Ninh vỗ vỗ bả vai Chung Phát.



Chung Phát cười cười: “Tôi phát hiện, hôm nay sau khi gặp được cậu, tâm tình tôi trở nên tốt hơn rồi, thật sự nên trở về tìm cậu sớm hơn mới đúng!"



!




Ảnh mắt Thường Ninh khẽ động, hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết trước kia cậu đã gặp phải chuyện gi được không?"



“Bỏ đi, hôm nay đừng đề cập đến chuyện lúc trước được không? Chờ tâm trạng của tôi vui vẻ trở lại, tôi nhất định sẽ kể đầu đuôi câu chuyện của tôi cho cậu." Ánh mắt của



!




Chung Phát có chút ảm đạm, nói.



"Được!" Trường Ninh cũng không tiếp tục gặng hỏi, "Hôm nay chúng ta chỉ uống rượu!”



!




"Đúng, hôm nay chỉ uống rượu!” Chung Phát vỗ đùi nói.



Sau đó, hai người tim một chỗ, gọi vài chai bia và một ít đồ ăn vặt.



!




"Phán Phán, hôm nay chị Mộng có ở quán bar không?”



Thường Ninh thấy Nghê Phán Phán bê đồ tới, không nhịn được mà hỏi một tiếng.



!




Anh nhớ rõ, hồi trước chị Mộng thường thích ngôi trong quán bar này, tay cầm điếu thuốc, nhìn người đến người di.



Nhưng hôm nay có vẻ như không thấy chị Mộng.



!




"Có đó, chị ấy đang trên lầu bàn chuyện với người ta. Thường Ninh, tuy lâu rồi anh không đến, nhưng chắc vẫn quen thuộc, tự phục vụ đi nhé, có chuyện gì thì gọi em, em đi làm việc đây."



Lúc này quán bar bộn bề nhiều việc, Nghe Phán Phản đặt đồ xuống xong thản nhiên cười với Thường Ninh và Chung Phát, rồi cầm khay đi bê rưou tiếp.



!




Hoàn toàn không phải do bộ dạng của Chung Phát buồn cười, nụ cười của cô mang một vẻ trêu chọc.



Chung Phát phát hiện bộ dạng của của mình quả thật buồn cười, vốn người đã hơi béo rồi, trên đầu lại quân băng gạc, bị không ít người ở đó trộm giễu cợt.



!




"Cô em gái này có vẻ không tồi!” Chung Phát mở bia ra, tựa hồ như cảm thán mà nói: "Bây giờ hiếm thấy được mấy cô gái đơn thuần mộc mạc giống vậy.”



Cậu ta cũng không quan tâm người ta giễu cợt mình, dù sao thì người chê cười cậu ta cũng đâu hề ít.



!




“Thích sao? Theo đuổi thử xem?" Thường Ninh mỉm cười vỗ vãi Chung Phát.



Chung Phát lắc đầu chua xót: "Bây giờ tôi không dám tiếp xúc với con gái nữa, đến đây, chúng ta uống rượu!"



!






Thường Ninh cũng không nói gì nữa, cầm lấy chai bia mà ngửa đầu uống.



Hai người lại bắt đầu nói đủ chuyện trên trời dưới đất.



!




Đột nhiên, cách đó không xa có một tiếng khay rơi truyền đến.



Thường Ninh và Chung Phát cũng nhìn qua.



!




Phát hiện khay trong tay Nghê Phán Phán bị người ta hất đổ.



"Mẹ nó, cô phục vụ kiểu gì thế, đổ rượu lên quản áo của tôi hết rồi, bộ này hơn mười ngàn tệ đó, cô bồ thường được không?"



!




Đồng thời cũng truyền đến một âm thanh giận dữ.



"Tôi không có, tôi thật sự không làm đổ rượu vào quần áo của ngài!" Nghê Phản Phán uỷ khuất nói.



!




"Vậy trên quần áo của tôi là cái gì?" Người nọ chỉ vào vết nước trên quần áo mình, lớn tiếng chất vấn.



“Tôi không biết, tôi thật sự không làm đổ rượu lên quần áo của ngài!”



!




Nghê Phán Phán cảm thấy có chút oan ức, rõ ràng mình đang cầm rất vững, người này lại nói cô làm đổ lên quần áo của tên đó, đây chẳng phải là đổ oan cho cô sao?



Đối phương là một người đàn ông bụng béo mặc vest, trông không khác gì chó đoi lốt người, lúc này, tuy ngoài mặt có vẻ tức giận, nhưng ánh mắt luôn dính chặt lên người Nghệ Phán Phán, có chút gian xảo.



!




Bên cạnh tên đó còn có vài người đàn ông cũng mặc vest, ai ai cũng mang vẻ chỉ cười chứ không nói.



Tên mặc vest bụng béo tức giận mắng một vài câu, đột nhiên hạ giọng nói với Nghệ Phán Phán: “Chỉ cần cô theo tôi một đêm, cô không cần bồi thường quần áo cho tôi nữa, hơn nữa tôi sẽ cho cô hai nghìn tệ, thế nào?”



!




Nghê Phán Phán đầu tiên là kinh hãi, sau đó phẫn nộ chỉ vào tên đàn ông mặc vest, "Hoá ra là anh cố tình, anh, anh vô liêm si!"



Hoá ra làm quần áo quý giá của tên đó bần hoàn toàn cũng chỉ là cái có, đây mới là mục đích thật sự của tên đó!



!




Làm việc ở quán bar, đương nhiên Nghệ Phán Phản cũng từng gặp qua một số người quấy rầy cô, nhưng đối phương hoặc là có phép tắc mời cô uống rượu, hoặc trực tiếp mở miệng hỏi cô liệu có thể yêu cầu cô được không, nhưng trước giờ chưa bao giờ gặp qua loại vu oan ức hiếp cô như vậy.



Cô tức giận đến mức cả người đều run rẩy.



!




"Vô liêm si? Mę nó cô chỉ là một đứa phục vụ quán bar, giả vờ cái gì? Ông đây nhìn trúng cô là phúc của cô, nếu cô không chịu thì bồi thường vest cho ông, mười nghìn tám, bồi thường đi!" Tên mặc vest trở mặt, ưỡn bụng lên ra vẻ kiêu ngạo.



“Còn nữa, cô có biết ông đây là ai không?"



!




Tên đó vênh mặt hất hàm với mấy người đàn ông mặc vest còn lại: “Mọi người nói cho cô ta biết ông đây là ai?”



Mấy tên mặc vest còn lại lập tức cười cợt, lớn tiếng nói: “Vị này là giám đốc của chúng tôi, giám đốc Phùng, cô có biết bọn này là người của tập đoàn nào không? Là tập đoàn Chí Tôn đó!"



!




"Tập đoàn Chí Tôn?” Bên cạnh có người xem náo nhiệt, nghe thấy thế nhịn không được mà hít ngụm khí lạnh, đây là tập đoàn có quyền thế nhất hiện nay.



Trong một khoảng thời gian ngắn chưa đến một tháng, đã thu mua được không ít xí nghiệp lớn, nghiễm nhiên phát triển thành tập đoàn lớn nhất Phàn Thành.



!




Nhưng nghe nói mấy chuyện này vẫn chưa đủ, nghe nói người đứng đầu tập đoàn Chí Tôn là một người cực có tiền có quyền, nếu không thì sao có thể trong một thời gian ngắn mà có thể giúp tập đoàn Chí Tôn phát triển đến như vậy.



Bây giờ, người có thể làm việc được ở tập đoàn Chí Tôn đã giỏi rồi, nhưng mà có thể lên được đến chức giám đốc thì phải nói là rất giỏi, người bình thường đúng thật là chỉ có thể nhìn lên mà nịnh bợ thôi.



!




Ngay cả mấy nhân viên bảo vệ của quản bar định đến giải vây, bây giờ cũng không dám cử động, chứ đừng nói đến mây phục vụ khác.



Nghệ Phán Phán ngây người một chút, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, không ngờ bối cảnh của đối phương lại lớn đến thế.



!




Thường Ninh phía bên này nghe thấy tên tập đoàn Chí Tôn, ánh mắt anh trầm xuống một chút.



Tập đoàn Chỉ Tôn mới phất lên mà đã xuất hiện một tên bại hoại như thế.



!




Đang định đi qua. Nhưng một người đã nhanh hơn anh, khiến anh không khỏi mỉm cười lắc đầu.



"Bây giờ có phải cô đã cảm thấy được tôi xem trọng là phúc của cô chưa?" Giám đốc Phùng nói xong, đưa tay véo mặt Nghệ Phán Phán.



!




Ngay lúc này.



"Bỏ móng vuốt dơ bẩn của mày ra!" Một âm thanh giận dữ truyền đến.



!




Vẻ mặt Chung Phát đầy phẫn nộ bước đến, một phen kéo Nghê Phán Phán về phía sau, trợn mắt nhìn chằm chằm giám đốc Phùng: "Sao mày lại có thể liêm sỉ như thế, khi dễ một cô gái yếu đuối, quả thật là chó đội lốt người, mặt người dạ thủ!”



"Thằng béo chết tiệt kia, mày mắng ai thế?" Mặt giám đốc Phùng biến sắc, quát to.



!




Đồng thời mấy tên mặc vest bên cạnh cũng đồng loạt đứng lên, vẻ mặt độc ác nhìn Chung Phát.



"Ông đây mắng mày đấy! Làm sao, mày làm gì được ông đây?" Chung Phát phẫn nộ nói.



!




"Tên béo chết tiệt, không phải chuyện của mày, mày đừng xen vào chuyện của người khác, tập đoàn Chí Tôn không phải là thứ mày có thể đụng vào đâu!” Giám đốc Phùng nói với vẻ mặt u ám.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net



!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom