Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-66
Chương 65: Mọi người mau trốn đi
Vietwriter
**********
Các bạn học kia nhìn Thường Ninh, đều không có cách nào dùng từ ngữ để miêu tả nữa rồi.
Bây giờ đã là lúc nào rồi, cái tên tiểu tử này vẫn còn làm bộ làm tịch, phải náo loạn tới mức có người bỏ mạng mới cam lòng sao?
Ngay cả Chung Phát ở bên cạnh cũng ngần người ra.
Anh đã len lén cầm một chai bia ở trong tay, chuẩn bị đợi đến khi mấy người kia qua đây, anh liền xông lên.
Sau khi nghe lời nói của Thường Ninh, chai bia suýt nữa thì rơi xuống nền đất rồi.
Có lẽ cũng chỉ có sắc mặt của Liễu Tinh Tinh là bình tĩnh nhất, cô nhớ đến kết quả của vụ Hồ phu nhân lần trước, không nhịn được mà nhìn Vương Quân đầy thương hại.
Vương Quân tức chết rồi, làm sao cũng không tài nào hiểu được tên tiểu tử thối này lấy đâu ra cái dũng cảm mà nói lời nhận xét này. Chẳng lẽ mắt bị mù không nhìn thấy tinh hình hiện tại hay sao?
Đặc biệt hơn còn cảm nhận được cái ánh mắt tràn đầy thương cảm kia của Liễu Tinh Tinh, quả thật làm cho anh tức đến nổ tung cả phổi rồi.
Cái người phụ nữ này có phải não bị úng nước rồi hay không, cũng nhìn không rõ tình thế bây giờ sao?
"Anh, anh, anh..." Anh ta tức tới mức chỉ vào Thường Ninh, nửa ngày trời cũng nói không ra lời.
Thiết Sơn cũng tức chết rồi, rõ ràng đây là hoàn toàn không để anh vào trong mắt, đẩy một tiểu thái muội ở trong lòng ra.
Lập tức hung ác nói: “Tiểu tử thối, bảo anh em của tao xin mày tha thứ, mày là cái gì, đã hỏi qua tao chưa? Vốn dĩ chỉ lấy một cái chân với một cái tay của may thôi, nhưng bây giờ tao đổi ý rồi, hai cái chân hai cánh tay đều phải để lại!"
Thường Ninh chỉ nhìn thoáng qua hắn đầy ý "Anh chắc chắn?” sau đó hỏi:
Cải bộ dạng này, làm cho Thiết Sơn tức hổn hển, từ lúc hắn ra đời đến giờ, chưa bao giờ tức giận như hôm nay.
Không nói việc anh đem bao nhiêu thuộc hạ như thế, chỉ cần một đầu ngón tay của anh cũng có thể bóp chết tên tiểu tử thối này.
Tên tiểu từ này còn dám điên cuồng trước mặt anh nữa không.
Lập tức chỉ vào Thường Ninh quát: "Bây giờ ông đây rất chắc chắn mà nói cho mày biết, đôi tay đôi chân của mày, ông đây lấy hết!"
Ba!
Chỉ nhìn thấy Thường Ninh đột nhiên ném ra một tấm thẻ màu vàng lên bàn trà.
Tất cả mọi người đều không hiểu anh ta đang làm cái gì.
Thậm chí cảm thấy có phải não của anh ta bị dọa đến ngốc rồi, một tấm thẻ bé xíu còn có thể cứu được mạng của anh sao?
Chỉ có điều tấm thẻ đó nhìn có vẻ như là vàng ròng vậy.
Không lẽ tên nhóc này muốn lấy vàng để cứu mạng à. Nhưng chừng này vàng cũng không cứu được mạng nha.
Hoàn toàn là đang làm trò hề mà.
Từng người đều cười cợt mà nhìn Thường Ninh.
Chỉ có điều bọn họ không hề chú ý đến, Thiết Sơn tức đến mức cả mặt run lên vì hung dữ sau khi nhìn thấy tấm thẻ đó, đột nhiên giống như bị sét đánh, đứng im không nhúc nhích.
Tiểu thái muội kia tựa như muốn kiểm tra một lát, đi lên phía trước cầm lấy tấm thẻ em đi xem lại, xác nhận là vàng ròng.
Nhưng sau đó hai mắt khẽ đảo, hung dữ nói với Thường Ninh: “Đắc tội với Thiết ca, cho dù mày đem cả một núi vàng đến, hôm nay cũng phải để lại hai tay hai chân thôi!"
"Câm miệng!"
Chỉ thấy Thiết Sơn bỗng nhiên hướng về phía tiểu thái muội đó hét lớn một tiếng, hơn nữa còn có một tiếng bốp, tát tiểu thái muội một cái, “Cút sang một bên!"
Tiểu thái muội che mặt ủy khuất, không biết bản thân phạm lỗi ở chỗ nào, chẳng phải cô chỉ muốn biểu hiện một tí ở trước mặt Thiết ca thôi sao.
Những người khác cũng không hiểu chuyện gì.
“Cái thẻ này mày cũng xứng để cầm à!"
Sau đó bọn họ thấy Thiết Sơn trực tiếp đoạt đi tấm thẻ vàng từ trong tay của tiểu thái muội, hơn nữa còn đạp tiểu thái muội một cái.
Tiểu thái muội muốn khóc nhưng không dám khóc, vô cùng ủy khuất.
"Thiết ca, anh bị làm sao thế?" Vương Quân không hiểu chuyện gì hỏi.
Ba!
Thiết Sơn trực tiếp tát anh ta một cái, “Lát nữa tao sẽ tính sổ với mày sau!"
Sau đó ở dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Anh cung kính đưa tấm thẻ vàng đó đến trước mặt Thường Ninh, “Đây là thẻ của ngài, mong ngài thu lại!”
Thậm chí đầu của anh ta cúi xuống vô cùng thấp, nhìn cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thường Ninh.
Anh ta đã hoàn toàn xác nhận, người này chính là cha nuôi mà người kia hay nói đến.
Bởi vì tấm thẻ này, ngoài trừ vị Thường tiên sinh đó ra, không có người thứ hai có được.
Chỉ có điều vị Thường tiên sinh này thân phận đặc thù, anh ta không dám tiết lộ ra ngoài.
Nghĩ đến việc hôm nay vậy mà có thể gặp được vị Thường tiên sinh này, lại còn tuyên bố muốn lấy đôi tay đôi chân của Thường tiên sinh.
Anh liền không rét mà run, hai chân không ngừng run rẩy.
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Vương Quân bụm lấy mặt, nhìn cảnh này mà không thể
tưởng tượng được.
Anh không thể nào tiếp nhận được việc đại ca của mình thay đổi lập tức cung kính với Thường Ninh như thế.
Những người khác cũng há mồm trợn mắt, không hiểu tại sao bỗng dưng lại thành hình ảnh như thế này.
"Thiết ca, có phải anh nhầm rồi không, cái thẻ vàng này có hiếm lạ đâu? Tên tiểu tử này là một cái phế vật..."
"Câm mồm!" Thiết Sơn quay qua phía Vương Quân thấp giọng quát, dáng vẻ như muốn nuốt chửng Vương Quân vậy.
Dọa Vương Quân hết hồn.
“Lôi nó ra ngoài!” Sau đó Thiết Sơn hướng về phía mấy người cao lớn mặc áo đen khoát khoát tay, anh sợ tên nhóc chết tiệt này còn tiếp tục nói nữa thì càng làm hỏng chuyện.
Mấy tên cao lớn áo đen đó lập tức lôi Vương Quân ra bên ngoài.
Vương Quân mới cảm nhận được có gì đó không ổn, liền hét lớn: "Thiết ca, em xin lỗi, là em không nên nói nhảm,
Thiết ca tha thứ cho em đi!"
Nhưng mấy tên áo đen to lớn đó không nói nhiều lời mà lôi hắn ta ra ngoài rồi.
Tất cả mọi người đều vô cùng yên tĩnh.
Thậm chỉ đến hít thở cũng có chút khó khăn.
Tất cả bọn họ đều nhìn đực mặt ra mà nhìn Thường Ninh! Thiết Phát cũng tràn đầy kinh ngạc mà nhìn Thường Ninh.
Nhiều năm không gặp, anh phát hiện anh căn bản đã không còn hiểu Thường Ninh nữa rồi.
Lúc này Thường Ninh liếc nhìn Thiết Sơn.
Anh đến Kim Bích KTV liền biết đây là sản nghiệp của Vương Chấn Đông.
Thân là người chịu trách nhiệm chỗ này làm có thể không biết tấm thẻ vàng mà Vương Chấn Đông đua cho anh được.
Lập tức lạnh nhạt nói: “Không phải anh nói muốn hai tay hai chân của tôi sao?"
Ùm một tiếng.
Thiết Sơn sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống.
"Là tôi sai rồi, là do tôi không có mắt, mong Thường tiên sinh tha thứ!"
"Còn ngây ra đó làm gì, mau quỳ xuống với thường tiên sinh đi!”
Sau đó anh ta hướng về phía mấy thuộc hạ giận dữ quát.
Những thuộc hạ đó mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Phải biết rằng Thiết ca ngoại trừ ông chủ ra, trước giờ chưa từng quỳ gối với bất kỳ ai.
Bọn sọ sao dám thất lễ.
Bao gồm cả tiểu thái muội cũng quỳ ở chỗ đó.
Cô len lén liếc nhìn Thường Ninh, cái thằng nhóc này rốt cục là ai, làm sao có thể làm cho Thiết ca như biến thành một người khác vậy.
Sau đó cô bỗng nhiên nhớ ra ban nãy Thiết ca gọi thằng nhóc này Thường tiên sinh.
Lập tức trong đầu ong lên.
Cô ngày ngày nằm ở trên giường Thiết Sơn, đương nhiên cũng nghe Thiết Sơn nhắc đến một số việc.
Trời ạ, như vầy là ôm một cái sọt lớn như thế nào đây!
Cô suýt nữa thì ngất đi.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, đầu óc của đám người Lâm Tiểu Nhã hoàn toàn rơi vào mù mịt. Bọn họ làm sao cũng không thể nào hiểu được, ban nãy
Thiết Ca còn gào thét đòi chặt tử chi của tên phế vật này, chớp mắt một cái, toàn bộ đều quỷ trước mặt anh ta rồi.
Bỗng nhiên, bọn họ mạo muội nghĩ ra một cái suy nghĩ to lớn, chẳng lẽ Thường Ninh thực sự là vì Ninh thiếu kia à.
Nhưng mà, rất nhanh, bọn họ đã gạt bỏ đi cái suy nghĩ này.
Bởi vì Thường Ninh và bọn họ là bạn học nha, hơn nữa Thường Ninh còn là một đứa con rể đi ở rể, loại người như vậy làm sao có thể là cải vị Ninh thiếu có bối cảnh thân phận cao quý kia được.
Đúng vậy, khẳng định là nguyên nhân từ tấm thẻ vàng kia.
Tấm thẻ vàng đó khẳng định đại biểu cho cái gì đó. Bọn họ ít nhiều gi cũng nghe qua rồi, người của tổ chức bí mật vô cùng tin tưởng những tín vật này.
Thậm chí chỉ cần cầm lấy tín vật của một vị đại ca, người khác có thể xem hắn ta như một lão đại.
Cái tên phế vật đó chẳng qua là do may mắn, lượm được cái tấm thẻ vàng đó mà thôi.
Mới có thể làm đám người Thiết ca cung kính như thế.
Cũng chỉ có cách giải thích như thế, mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy hợp lý.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, Thường Ninh đây là đang tìm cái chết.
Dám lừa dối dạng người như Thiết ca, nếu như bị người khác nhìn thấy, cái kết cục đó còn thảm hơn ngàn lần so với trước đó nữa.
Trong lòng từng người đối với Thường Ninh vô cùng phẫn nộ, mày chết là chuyện nhỏ, nhưng không thể liên lụy đến bọn tôi được.
Bọn họ rất muốn chạy trốn, nhưng mà, bây giờ lại không dám.
“Mời Thường tiên sinh đi tới chỗ khác.
Thiết Sơn lúc này ngầng đầu lên, rụt rè nói.
Chỗ này đồng người phức tạp, anh ta sợ bản thân không cẩn thận, làm bại lộ thân phận của Thường Ninh, thì thực sự là chết cũng biết làm sao chết.
Thường Ninh gật gật đầu, có những lời, anh cung thực sự không muốn nói ở trước mặt đám bạn học này.
Vỗ vỗ vai của Chung Phát, "Các người ở chỗ này đợi tôi, tôi đi một lát rồi quay lại."
Chung Phát chỉ máy móc gật gật đầu, gần như suy nghĩ của anh ta vẫn còn chưa quay lại.
Liễu Tinh Tinh cũng hướng về phía Thường Ninh gật gật đầu, cô biết rằng Thường Ninh có việc phải làm.
Đợi Thường Ninh vừa đi, ghế lô chỗ đó liền bộc phát.
"Liễu Tinh Tinh, nhìn cô xem, hôm nay mời Thường Ninh đến đây, làm thành cải chuyện gì rồi?"
Mọi người nhao nhao chĩa mũi dùi vào Liễu Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, không phải tôi nói cô, chuyện ngày hôm nay, nếu như Thường Ninh hại mọi người, trong lòng cô có thấy vui không?" Lâm Tiểu Nhã lộ ra vẻ vô cùng thất vọng mà lắc đầu.
"Nếu như mọi người cảm thấy sẽ bị Thường Ninh liên lụy, mọi người có thể đi, không có ai cản mọi người đâu!" Liễu Tinh Tinh chỉ lạnh lùng nói.
“Đi? Có thể đi sao?"
Có mấy người gan lớn đi thẳng ra hướng ngoài, phát hiện căn bản không có ai cản bọn họ.
Lập tức hét lớn: "Có thể đi, mọi người mau chạy đi!”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Vietwriter
**********
Các bạn học kia nhìn Thường Ninh, đều không có cách nào dùng từ ngữ để miêu tả nữa rồi.
Bây giờ đã là lúc nào rồi, cái tên tiểu tử này vẫn còn làm bộ làm tịch, phải náo loạn tới mức có người bỏ mạng mới cam lòng sao?
Ngay cả Chung Phát ở bên cạnh cũng ngần người ra.
Anh đã len lén cầm một chai bia ở trong tay, chuẩn bị đợi đến khi mấy người kia qua đây, anh liền xông lên.
Sau khi nghe lời nói của Thường Ninh, chai bia suýt nữa thì rơi xuống nền đất rồi.
Có lẽ cũng chỉ có sắc mặt của Liễu Tinh Tinh là bình tĩnh nhất, cô nhớ đến kết quả của vụ Hồ phu nhân lần trước, không nhịn được mà nhìn Vương Quân đầy thương hại.
Vương Quân tức chết rồi, làm sao cũng không tài nào hiểu được tên tiểu tử thối này lấy đâu ra cái dũng cảm mà nói lời nhận xét này. Chẳng lẽ mắt bị mù không nhìn thấy tinh hình hiện tại hay sao?
Đặc biệt hơn còn cảm nhận được cái ánh mắt tràn đầy thương cảm kia của Liễu Tinh Tinh, quả thật làm cho anh tức đến nổ tung cả phổi rồi.
Cái người phụ nữ này có phải não bị úng nước rồi hay không, cũng nhìn không rõ tình thế bây giờ sao?
"Anh, anh, anh..." Anh ta tức tới mức chỉ vào Thường Ninh, nửa ngày trời cũng nói không ra lời.
Thiết Sơn cũng tức chết rồi, rõ ràng đây là hoàn toàn không để anh vào trong mắt, đẩy một tiểu thái muội ở trong lòng ra.
Lập tức hung ác nói: “Tiểu tử thối, bảo anh em của tao xin mày tha thứ, mày là cái gì, đã hỏi qua tao chưa? Vốn dĩ chỉ lấy một cái chân với một cái tay của may thôi, nhưng bây giờ tao đổi ý rồi, hai cái chân hai cánh tay đều phải để lại!"
Thường Ninh chỉ nhìn thoáng qua hắn đầy ý "Anh chắc chắn?” sau đó hỏi:
Cải bộ dạng này, làm cho Thiết Sơn tức hổn hển, từ lúc hắn ra đời đến giờ, chưa bao giờ tức giận như hôm nay.
Không nói việc anh đem bao nhiêu thuộc hạ như thế, chỉ cần một đầu ngón tay của anh cũng có thể bóp chết tên tiểu tử thối này.
Tên tiểu từ này còn dám điên cuồng trước mặt anh nữa không.
Lập tức chỉ vào Thường Ninh quát: "Bây giờ ông đây rất chắc chắn mà nói cho mày biết, đôi tay đôi chân của mày, ông đây lấy hết!"
Ba!
Chỉ nhìn thấy Thường Ninh đột nhiên ném ra một tấm thẻ màu vàng lên bàn trà.
Tất cả mọi người đều không hiểu anh ta đang làm cái gì.
Thậm chí cảm thấy có phải não của anh ta bị dọa đến ngốc rồi, một tấm thẻ bé xíu còn có thể cứu được mạng của anh sao?
Chỉ có điều tấm thẻ đó nhìn có vẻ như là vàng ròng vậy.
Không lẽ tên nhóc này muốn lấy vàng để cứu mạng à. Nhưng chừng này vàng cũng không cứu được mạng nha.
Hoàn toàn là đang làm trò hề mà.
Từng người đều cười cợt mà nhìn Thường Ninh.
Chỉ có điều bọn họ không hề chú ý đến, Thiết Sơn tức đến mức cả mặt run lên vì hung dữ sau khi nhìn thấy tấm thẻ đó, đột nhiên giống như bị sét đánh, đứng im không nhúc nhích.
Tiểu thái muội kia tựa như muốn kiểm tra một lát, đi lên phía trước cầm lấy tấm thẻ em đi xem lại, xác nhận là vàng ròng.
Nhưng sau đó hai mắt khẽ đảo, hung dữ nói với Thường Ninh: “Đắc tội với Thiết ca, cho dù mày đem cả một núi vàng đến, hôm nay cũng phải để lại hai tay hai chân thôi!"
"Câm miệng!"
Chỉ thấy Thiết Sơn bỗng nhiên hướng về phía tiểu thái muội đó hét lớn một tiếng, hơn nữa còn có một tiếng bốp, tát tiểu thái muội một cái, “Cút sang một bên!"
Tiểu thái muội che mặt ủy khuất, không biết bản thân phạm lỗi ở chỗ nào, chẳng phải cô chỉ muốn biểu hiện một tí ở trước mặt Thiết ca thôi sao.
Những người khác cũng không hiểu chuyện gì.
“Cái thẻ này mày cũng xứng để cầm à!"
Sau đó bọn họ thấy Thiết Sơn trực tiếp đoạt đi tấm thẻ vàng từ trong tay của tiểu thái muội, hơn nữa còn đạp tiểu thái muội một cái.
Tiểu thái muội muốn khóc nhưng không dám khóc, vô cùng ủy khuất.
"Thiết ca, anh bị làm sao thế?" Vương Quân không hiểu chuyện gì hỏi.
Ba!
Thiết Sơn trực tiếp tát anh ta một cái, “Lát nữa tao sẽ tính sổ với mày sau!"
Sau đó ở dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Anh cung kính đưa tấm thẻ vàng đó đến trước mặt Thường Ninh, “Đây là thẻ của ngài, mong ngài thu lại!”
Thậm chí đầu của anh ta cúi xuống vô cùng thấp, nhìn cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thường Ninh.
Anh ta đã hoàn toàn xác nhận, người này chính là cha nuôi mà người kia hay nói đến.
Bởi vì tấm thẻ này, ngoài trừ vị Thường tiên sinh đó ra, không có người thứ hai có được.
Chỉ có điều vị Thường tiên sinh này thân phận đặc thù, anh ta không dám tiết lộ ra ngoài.
Nghĩ đến việc hôm nay vậy mà có thể gặp được vị Thường tiên sinh này, lại còn tuyên bố muốn lấy đôi tay đôi chân của Thường tiên sinh.
Anh liền không rét mà run, hai chân không ngừng run rẩy.
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Vương Quân bụm lấy mặt, nhìn cảnh này mà không thể
tưởng tượng được.
Anh không thể nào tiếp nhận được việc đại ca của mình thay đổi lập tức cung kính với Thường Ninh như thế.
Những người khác cũng há mồm trợn mắt, không hiểu tại sao bỗng dưng lại thành hình ảnh như thế này.
"Thiết ca, có phải anh nhầm rồi không, cái thẻ vàng này có hiếm lạ đâu? Tên tiểu tử này là một cái phế vật..."
"Câm mồm!" Thiết Sơn quay qua phía Vương Quân thấp giọng quát, dáng vẻ như muốn nuốt chửng Vương Quân vậy.
Dọa Vương Quân hết hồn.
“Lôi nó ra ngoài!” Sau đó Thiết Sơn hướng về phía mấy người cao lớn mặc áo đen khoát khoát tay, anh sợ tên nhóc chết tiệt này còn tiếp tục nói nữa thì càng làm hỏng chuyện.
Mấy tên cao lớn áo đen đó lập tức lôi Vương Quân ra bên ngoài.
Vương Quân mới cảm nhận được có gì đó không ổn, liền hét lớn: "Thiết ca, em xin lỗi, là em không nên nói nhảm,
Thiết ca tha thứ cho em đi!"
Nhưng mấy tên áo đen to lớn đó không nói nhiều lời mà lôi hắn ta ra ngoài rồi.
Tất cả mọi người đều vô cùng yên tĩnh.
Thậm chỉ đến hít thở cũng có chút khó khăn.
Tất cả bọn họ đều nhìn đực mặt ra mà nhìn Thường Ninh! Thiết Phát cũng tràn đầy kinh ngạc mà nhìn Thường Ninh.
Nhiều năm không gặp, anh phát hiện anh căn bản đã không còn hiểu Thường Ninh nữa rồi.
Lúc này Thường Ninh liếc nhìn Thiết Sơn.
Anh đến Kim Bích KTV liền biết đây là sản nghiệp của Vương Chấn Đông.
Thân là người chịu trách nhiệm chỗ này làm có thể không biết tấm thẻ vàng mà Vương Chấn Đông đua cho anh được.
Lập tức lạnh nhạt nói: “Không phải anh nói muốn hai tay hai chân của tôi sao?"
Ùm một tiếng.
Thiết Sơn sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống.
"Là tôi sai rồi, là do tôi không có mắt, mong Thường tiên sinh tha thứ!"
"Còn ngây ra đó làm gì, mau quỳ xuống với thường tiên sinh đi!”
Sau đó anh ta hướng về phía mấy thuộc hạ giận dữ quát.
Những thuộc hạ đó mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng nhanh chóng quỳ xuống.
Phải biết rằng Thiết ca ngoại trừ ông chủ ra, trước giờ chưa từng quỳ gối với bất kỳ ai.
Bọn sọ sao dám thất lễ.
Bao gồm cả tiểu thái muội cũng quỳ ở chỗ đó.
Cô len lén liếc nhìn Thường Ninh, cái thằng nhóc này rốt cục là ai, làm sao có thể làm cho Thiết ca như biến thành một người khác vậy.
Sau đó cô bỗng nhiên nhớ ra ban nãy Thiết ca gọi thằng nhóc này Thường tiên sinh.
Lập tức trong đầu ong lên.
Cô ngày ngày nằm ở trên giường Thiết Sơn, đương nhiên cũng nghe Thiết Sơn nhắc đến một số việc.
Trời ạ, như vầy là ôm một cái sọt lớn như thế nào đây!
Cô suýt nữa thì ngất đi.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, đầu óc của đám người Lâm Tiểu Nhã hoàn toàn rơi vào mù mịt. Bọn họ làm sao cũng không thể nào hiểu được, ban nãy
Thiết Ca còn gào thét đòi chặt tử chi của tên phế vật này, chớp mắt một cái, toàn bộ đều quỷ trước mặt anh ta rồi.
Bỗng nhiên, bọn họ mạo muội nghĩ ra một cái suy nghĩ to lớn, chẳng lẽ Thường Ninh thực sự là vì Ninh thiếu kia à.
Nhưng mà, rất nhanh, bọn họ đã gạt bỏ đi cái suy nghĩ này.
Bởi vì Thường Ninh và bọn họ là bạn học nha, hơn nữa Thường Ninh còn là một đứa con rể đi ở rể, loại người như vậy làm sao có thể là cải vị Ninh thiếu có bối cảnh thân phận cao quý kia được.
Đúng vậy, khẳng định là nguyên nhân từ tấm thẻ vàng kia.
Tấm thẻ vàng đó khẳng định đại biểu cho cái gì đó. Bọn họ ít nhiều gi cũng nghe qua rồi, người của tổ chức bí mật vô cùng tin tưởng những tín vật này.
Thậm chí chỉ cần cầm lấy tín vật của một vị đại ca, người khác có thể xem hắn ta như một lão đại.
Cái tên phế vật đó chẳng qua là do may mắn, lượm được cái tấm thẻ vàng đó mà thôi.
Mới có thể làm đám người Thiết ca cung kính như thế.
Cũng chỉ có cách giải thích như thế, mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy hợp lý.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, Thường Ninh đây là đang tìm cái chết.
Dám lừa dối dạng người như Thiết ca, nếu như bị người khác nhìn thấy, cái kết cục đó còn thảm hơn ngàn lần so với trước đó nữa.
Trong lòng từng người đối với Thường Ninh vô cùng phẫn nộ, mày chết là chuyện nhỏ, nhưng không thể liên lụy đến bọn tôi được.
Bọn họ rất muốn chạy trốn, nhưng mà, bây giờ lại không dám.
“Mời Thường tiên sinh đi tới chỗ khác.
Thiết Sơn lúc này ngầng đầu lên, rụt rè nói.
Chỗ này đồng người phức tạp, anh ta sợ bản thân không cẩn thận, làm bại lộ thân phận của Thường Ninh, thì thực sự là chết cũng biết làm sao chết.
Thường Ninh gật gật đầu, có những lời, anh cung thực sự không muốn nói ở trước mặt đám bạn học này.
Vỗ vỗ vai của Chung Phát, "Các người ở chỗ này đợi tôi, tôi đi một lát rồi quay lại."
Chung Phát chỉ máy móc gật gật đầu, gần như suy nghĩ của anh ta vẫn còn chưa quay lại.
Liễu Tinh Tinh cũng hướng về phía Thường Ninh gật gật đầu, cô biết rằng Thường Ninh có việc phải làm.
Đợi Thường Ninh vừa đi, ghế lô chỗ đó liền bộc phát.
"Liễu Tinh Tinh, nhìn cô xem, hôm nay mời Thường Ninh đến đây, làm thành cải chuyện gì rồi?"
Mọi người nhao nhao chĩa mũi dùi vào Liễu Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, không phải tôi nói cô, chuyện ngày hôm nay, nếu như Thường Ninh hại mọi người, trong lòng cô có thấy vui không?" Lâm Tiểu Nhã lộ ra vẻ vô cùng thất vọng mà lắc đầu.
"Nếu như mọi người cảm thấy sẽ bị Thường Ninh liên lụy, mọi người có thể đi, không có ai cản mọi người đâu!" Liễu Tinh Tinh chỉ lạnh lùng nói.
“Đi? Có thể đi sao?"
Có mấy người gan lớn đi thẳng ra hướng ngoài, phát hiện căn bản không có ai cản bọn họ.
Lập tức hét lớn: "Có thể đi, mọi người mau chạy đi!”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook