Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Sinh ra đã siêu phàm
**********
Nhìn ánh mắt mẹ mình hơi mất tự nhiên, Thường Ninh bỗng chốc im lặng.
Sau đó, anh nắm lấy tay bà, nói: "Mẹ, con không có ý khác, con chỉ muốn xác nhận lại một chút về thân thế của mình."
Thân mình Cam Cầm hơi run lên, một hồi lâu sau mới khàn giọng: "Con, không phải con đã biết gì đó rồi đấy chứ..."
Thường Ninh gật đầu: "Có người đã tới tìm con."
Cam Cầm mím môi, cố kìm nén nước mắt, đôi môi run run hơn nửa ngày mới khàn giọng: "Con đã muốn biết, vậy mẹ cũng không cần phải giấu diếm nữa. Không sai, chúng ta không phải là cha mẹ đẻ của con!"
Mặc dù Thường Ninh đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe chính miệng mẹ mình nói vậy, đầu óc anh vẫn ong ong một chút.
Cam Cầm khẽ gạt nước mắt, thở dài: "Mẹ và cha con đã kết hôn nhiều năm nhưng mãi vẫn chưa có mụn con nào. Vào ngày cha ôm con trở về nhà, mẹ đã cảm thấy đây là phước lộc trời ban, đây chính là con của mẹ. Vậy nên những năm gần đây, mẹ không dám nói với con về chuyện này, sợ sẽ mất con."
Dằn lòng mình lại, Thường Ninh không nhịn được mà hỏi: "Vậy mẹ có biết Chí Tôn Thần Điện không?"
Cam Cầm lắc đầu.
Thường Ninh ngẫm lại, mẹ mình cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể biết Chí Tôn Thần Điện được.
"Ngày hôm qua có một người con gái đến tìm mẹ, nói con là tôn chủ của Chí Tôn Thần Điện..." Thường Ninh kể lại chuyện hôm qua.
Nghe xong chuyện anh kể, Cam Cầm lại thở dài.
"Năm đó sau khi đưa con trở về, cha con đã từng nói con được sinh ra với bảy ngôi sao trên bàn chân, sinh ra đã siêu phàm, không phải là một đứa bé bình thường nhà họ Thường, không ngờ lại là thật."
"Đúng rồi, lúc ba đưa con về, trên người con còn có một đồ vật. Mẹ đã cất nó đi, chờ một lát, mẹ lấy cho con."
Dường như Cam Cầm nghĩ đến cái gì, liền đứng dậy đi vào trong phòng. Sau đó bà lấy ra một khối châu ngọc xanh nước biển to ngang hạt long nhãn, nhìn như ngọc mà không phải ngọc, như đã mà không phải đá.
"Đây là cha con nhặt được trên người con. Nếu con muốn biết thân thế thật sự của mình, thì chắc cái này sẽ vô cùng quan trọng với con."
"Mẹ, mặc kệ việc mẹ không phải mẹ ruột của con đi. Mẹ yên tâm, trong lòng con, mẹ vĩnh viễn là mẹ!"
Thường Ninh nhận khối châu ngọc, khóe mắt rưng rưng nói.
Anh hiểu bao lâu nay mẹ mình không nói ra sự thật cũng chỉ là vì sợ mất anh.
Cam Cầm cười điềm đạm, vỗ vỗ đầu Thường Ninh.
"Con có thể tìm ra được thân thế thật sự của mình, mẹ cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng có một điều con nên nhớ, rằng cho dù cha mẹ ruột của con có nhiều tiền, nhiều quyền đến mức nào, mẹ chỉ hy vọng con vẫn giữ được tâm tính lúc đầu, đừng bao giờ làm xằng làm bậy. Chỉ có như vậy, con mới mãi mãi là con của mẹ!"
Thường Ninh gật đầu thật mạnh, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má: "Lời dặn của mẹ...cả đời này con sẽ không quên!"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa rất mạnh đột nhiên vang lên.
Cam Cầm biến sắc.
"Thím, mau mở cửa!"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ.
Nghe giọng gọi đó, thần kinh Cam Cầm đang siết chặt mới thả lỏng xuống. Bà còn tưởng là đám người Kim Mao kia đã tìm đến cửa nhà mình.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc nhà chú hai của Thường Ninh có hai anh em, Thường Ba và Thường Tú.
Thật ra hai nhà rất ít khi qua lại, nhưng kể từ khi biết Cam Cầm muốn phá bỏ chỗ ở này để tìm nơi khác, dường như bọn họ càng tìm đến thường xuyên hơn, liên tục giục bà bán nhà nhanh chóng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Hai anh em nhà đó là hai con người vô công rồi nghề, chỉ giỏi chơi bời lêu lổng nên đương nhiên sinh ra ý nghĩ muốn phá nhà phá cửa.
Hai anh em đó vừa tiến đến đã hung hãn trừng mắt với Thường Ninh, bắt đầu quát tháo như pháo nổ.
"Thường Ninh, nghe nói mày dám đánh anh Kim Mao cơ à? Lá gan cũng lớn đấy nhỉ, mày có biết anh Kim Mao là ai không? Anh ấy chính là em trai ruột của anh Đông đấy. Ngay cả anh Đông còn không dám động vào anh ấy, mày đúng là không biết sống chết!"
"Bây giờ mày chạy đến quỳ xuống cầu xin anh ấy tha mạng và khiến thím ký hợp đồng nhanh lên thì chuyện này còn có thể cứu vãn, còn không thì ai cũng không thể giúp mày đâu. Mày chết kệ mày, đừng làm liên lụy đến bọn tao là được!"
"Tao nói cho mày biết, nếu chuyện này ảnh hưởng đến việc bán nhà, ít nhất mày cũng sẽ trở thành kẻ tội đồ ngàn năm không sạch tội của nhà họ Thường chúng ta!"
Hai anh em bọn họ căm hận mắng chửi, cuối cùng còn lôi cả tội nhân ngàn đời ra.
Thường Ninh im lặng một hồi, chán ghét hai anh em đó đến cực điểm mới phun ra câu: "Là đám người đó ra tay đánh mẹ tôi, chả nhẽ tôi phải đứng trơ mắt nhìn mẹ bị đánh?"
"Ơ hay, thái độ gì đấy? Là do mẹ mày không chịu ký hợp đồng đấy chứ, chuyện này là lỗi của người khác chắc?" Thường Ba tức giận, nói với vẻ đây là chuyện thường tình.
"Thím à, thím cũng thật là! Ký hợp đồng mau mau thì không muốn lại muốn coi như không biết gì. Tập đoàn Hùng Phong đó đã ra giá rất cao rồi, chuyện tốt như vậy người khác mơ còn chẳng được, thím lại còn đắn đo suy nghĩ!"
Vẻ mặt Thường Ninh càng nén giận, thậm chí đến mức sắp bùng nổ.
Cô ta chính là đang ưng mắt mấy món túi xách và quần áo hàng hiệu nên đang chực chờ để được chia tiền!
Cam Cầm nhìn hai anh em bọn họ đang há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng không nói lên lời.
"Đủ rồi! Đây cũng chẳng phải nhà anh chị, không đến lượt hai người nói!" Thường Ninh trầm giọng.
Cho dù là chạy tới mắng anh thì cũng đừng động đến mẹ anh, còn nói như kiểu đây là nhà của bọn họ nữa chứ!
" Ây, con mụ này chạy đến đây làm một đứa con rể vô dụng, còn dám hung hăng với bọn ta, động cả đến anh Kim Mao, nghĩ mình rất giỏi sao? Cẩn thận đến lúc đó chết cũng không biết chết như nào!" Thường Ba chỉ vào mặt anh, mắng.
"Đúng, cái loại nhà quê còn dám hung hăng trước mặt người khác. Tao nói cho mày biết, nhà của thím bán đi rồi, mày đừng hòng được chia một phần nào!" Thường Tú cũng chỉ vào mũi anh mà mắng.
"Thường Tú, con mắng ai là đồ nhà quê?" Cam Cầm nghe được hai từ "nhà quê", rốt cuộc không nhịn được nữa mà nổi giận.
Sắc mặt Thường Ninh cũng biến đổi, nhưng anh không nói gì. Trước mặt mẹ mình, anh không muốn so đo với anh em ngông cuồng này.
"Thím à, chúng con đều biết Thường Ninh không phải con ruột của thím, nó cũng chẳng có tư cách thừa kế tài sản của thím, chỉ có chúng con mới đủ tư cách thôi!"
"Không sai, thím, mấy hôm trước cha đã nói cho chúng con biết chuyện này rồi, cha còn dặn chúng con đừng bao giờ để tài sản nhà họ Thường chúng ta rơi vào tay người bên ngoài!" Thường Ba cũng vội vàng nói chêm vào.
Cam Cầm thiếu chút nữa bùng nổ: "Cái gì mà người ngoài? Nó chính là con trai của thím! Vả lại còn hơn cái loại mà thím đây còn chưa chết đã nghĩ đến việc hớt tay trên mọi tài sản! Hơn nữa thím có nói sẽ bán nhà này sao?"
Nghe Cam Cầm nói vậy, hai anh em bọn họ nhìn nhau.
"Thím à, thím có nói thế nào chuyện thì nó chẳng phải con ruột thím cũng là sự thật. Chúng con mới là máu mủ ruột thịt của thím mà, dù sao nó cũng chẳng có tư cách nhận lấy đồng nào của thím!"
"Đúng đấy thím, thím không cần không phân biệt được phải trái thế nào, chúng con mới là người nhà của thím!"
"Hơn nữa căn nhà thím đang ở đã bị tập đoàn Hùng Phong nhìn trúng, thím có không muốn bán cũng không được..."
"Giỏi lắm, các người không cần nói nữa, ầm ĩ đến đứa nhỏ!"
Cam Cầm thật sự không còn tâm trạng gì nói chuyện với anh em bọn họ nữa.
Bà còn muốn tốt lành ôm cháu nội,vậy mà hiện giờ thân thế của Thương Ninh đã bị vạch trần. Bà có hơi lo lắng sau này sẽ không cơ hội ôm cháu nhiều hơn một chút nữa.
Thấy Cam Cầm yêu thương đứa nhỏ như vậy, mà đấy còn chẳng phải cháu ruột bà, Thường Tú tức giận chỉ vào Thường Ninh: "Thường Ninh, mày mau ôm đứa con hoang dã của mày cùng nhau cút đi, nhà họ Thường này không chào đón chúng mày!"
Thường Ninh thực sự muốn bùng phát. Mắng anh thì thôi đi, lại còn mắng cả con anh, thật quá quắt!
"Thím nghĩ người cút phải là hai chúng mày đấy!" Cam Cầm nghe hai người bọn họ nói sang đứa nhỏ, phản ứng gay gắt hơn cả Thường Ninh: "Cho dù thím thật sự bán căn nhà này, tiền cũng sẽ chia cho con và cháu thím, không đến lượt chúng mày!"
Sắc mặt anh em Thường Ba và Thường Tú vô cùng khó coi, hung hăng đứng dậy. Nếu không phải vì tiền còn chưa đến tay, bọn chúng nhất định sẽ trở mặt đánh người.
Đè xuống lửa giận, Thường Ba cười như không cười, nói: "Thím, bây giờ chúng con còn chưa đi được, Thường Ninh đánh anh Kim Mao, chuyện này nếu không có bọn con ra mặt sẽ không giải quyết êm đẹp được đâu."
Thường Tú cũng khinh thường nói: "Lúc trước chúng con đã cùng anh Kim Mao uống rượu, cũng coi như có chút tình cảm qua lại, chỉ cần thím ký hợp đồng bán nhà, đưa chút tiền bồi thường, khiến cho Thường Ninh quỳ xuống xin lỗi anh Kim Mao, chúng con có thể từ đó mà nói hộ, chuyện này còn có cơ hội cứu vãn. Nếu không, hậu quả thật sự là nghiêm trọng đấy."
Sắc mặt Cam Cầm hơi đổi, tuy rằng Thường Ninh đã nói có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy cô gái mà Thường Ninh nói đến đâu. Bà có chút lo lắng.
Thấy mặt bà biến sắc, anh em Thường Ba và Thường Tú nhìn nhau cười hả hê.
Đang chuẩn bị thêm dầu vào lửa thì...
Thường Ninh mở miệng: "Chuyện này không mượn các người quan tâm, tôi có thể tự lo liệu."
Hai người bọn họ sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười phá lên.
"Mày có thể lo liệu?"
"Mày chỉ là một thằng con rể không quyền không thế gì ở nhà họ Thường này, lo liệu thế nào?"
"Vả lại nhà họ Thường cũng sẽ không thay mày đứng ra đâu, còn không xem lại mình thế nào một chút đi."
Đúng lúc anh em bọn chúng đang ra sức châm biếm, cười nhạo Thường Ninh.
Bên ngoài truyền đến tiếng máy móc nổ ầm ầm.
"Chết tiệt! Bọn họ lái máy xúc đến!"
Thường Ba ngó đầu ra, vừa thấy cảnh tượng bên ngoài liền sợ tới mức sốc.
"Mà còn không phải một cái! Phía sau còn có hàng trăm người nữa!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Nhìn ánh mắt mẹ mình hơi mất tự nhiên, Thường Ninh bỗng chốc im lặng.
Sau đó, anh nắm lấy tay bà, nói: "Mẹ, con không có ý khác, con chỉ muốn xác nhận lại một chút về thân thế của mình."
Thân mình Cam Cầm hơi run lên, một hồi lâu sau mới khàn giọng: "Con, không phải con đã biết gì đó rồi đấy chứ..."
Thường Ninh gật đầu: "Có người đã tới tìm con."
Cam Cầm mím môi, cố kìm nén nước mắt, đôi môi run run hơn nửa ngày mới khàn giọng: "Con đã muốn biết, vậy mẹ cũng không cần phải giấu diếm nữa. Không sai, chúng ta không phải là cha mẹ đẻ của con!"
Mặc dù Thường Ninh đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe chính miệng mẹ mình nói vậy, đầu óc anh vẫn ong ong một chút.
Cam Cầm khẽ gạt nước mắt, thở dài: "Mẹ và cha con đã kết hôn nhiều năm nhưng mãi vẫn chưa có mụn con nào. Vào ngày cha ôm con trở về nhà, mẹ đã cảm thấy đây là phước lộc trời ban, đây chính là con của mẹ. Vậy nên những năm gần đây, mẹ không dám nói với con về chuyện này, sợ sẽ mất con."
Dằn lòng mình lại, Thường Ninh không nhịn được mà hỏi: "Vậy mẹ có biết Chí Tôn Thần Điện không?"
Cam Cầm lắc đầu.
Thường Ninh ngẫm lại, mẹ mình cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể biết Chí Tôn Thần Điện được.
"Ngày hôm qua có một người con gái đến tìm mẹ, nói con là tôn chủ của Chí Tôn Thần Điện..." Thường Ninh kể lại chuyện hôm qua.
Nghe xong chuyện anh kể, Cam Cầm lại thở dài.
"Năm đó sau khi đưa con trở về, cha con đã từng nói con được sinh ra với bảy ngôi sao trên bàn chân, sinh ra đã siêu phàm, không phải là một đứa bé bình thường nhà họ Thường, không ngờ lại là thật."
"Đúng rồi, lúc ba đưa con về, trên người con còn có một đồ vật. Mẹ đã cất nó đi, chờ một lát, mẹ lấy cho con."
Dường như Cam Cầm nghĩ đến cái gì, liền đứng dậy đi vào trong phòng. Sau đó bà lấy ra một khối châu ngọc xanh nước biển to ngang hạt long nhãn, nhìn như ngọc mà không phải ngọc, như đã mà không phải đá.
"Đây là cha con nhặt được trên người con. Nếu con muốn biết thân thế thật sự của mình, thì chắc cái này sẽ vô cùng quan trọng với con."
"Mẹ, mặc kệ việc mẹ không phải mẹ ruột của con đi. Mẹ yên tâm, trong lòng con, mẹ vĩnh viễn là mẹ!"
Thường Ninh nhận khối châu ngọc, khóe mắt rưng rưng nói.
Anh hiểu bao lâu nay mẹ mình không nói ra sự thật cũng chỉ là vì sợ mất anh.
Cam Cầm cười điềm đạm, vỗ vỗ đầu Thường Ninh.
"Con có thể tìm ra được thân thế thật sự của mình, mẹ cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng có một điều con nên nhớ, rằng cho dù cha mẹ ruột của con có nhiều tiền, nhiều quyền đến mức nào, mẹ chỉ hy vọng con vẫn giữ được tâm tính lúc đầu, đừng bao giờ làm xằng làm bậy. Chỉ có như vậy, con mới mãi mãi là con của mẹ!"
Thường Ninh gật đầu thật mạnh, nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má: "Lời dặn của mẹ...cả đời này con sẽ không quên!"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa rất mạnh đột nhiên vang lên.
Cam Cầm biến sắc.
"Thím, mau mở cửa!"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ.
Nghe giọng gọi đó, thần kinh Cam Cầm đang siết chặt mới thả lỏng xuống. Bà còn tưởng là đám người Kim Mao kia đã tìm đến cửa nhà mình.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc nhà chú hai của Thường Ninh có hai anh em, Thường Ba và Thường Tú.
Thật ra hai nhà rất ít khi qua lại, nhưng kể từ khi biết Cam Cầm muốn phá bỏ chỗ ở này để tìm nơi khác, dường như bọn họ càng tìm đến thường xuyên hơn, liên tục giục bà bán nhà nhanh chóng.
Nguyên nhân rất đơn giản. Hai anh em nhà đó là hai con người vô công rồi nghề, chỉ giỏi chơi bời lêu lổng nên đương nhiên sinh ra ý nghĩ muốn phá nhà phá cửa.
Hai anh em đó vừa tiến đến đã hung hãn trừng mắt với Thường Ninh, bắt đầu quát tháo như pháo nổ.
"Thường Ninh, nghe nói mày dám đánh anh Kim Mao cơ à? Lá gan cũng lớn đấy nhỉ, mày có biết anh Kim Mao là ai không? Anh ấy chính là em trai ruột của anh Đông đấy. Ngay cả anh Đông còn không dám động vào anh ấy, mày đúng là không biết sống chết!"
"Bây giờ mày chạy đến quỳ xuống cầu xin anh ấy tha mạng và khiến thím ký hợp đồng nhanh lên thì chuyện này còn có thể cứu vãn, còn không thì ai cũng không thể giúp mày đâu. Mày chết kệ mày, đừng làm liên lụy đến bọn tao là được!"
"Tao nói cho mày biết, nếu chuyện này ảnh hưởng đến việc bán nhà, ít nhất mày cũng sẽ trở thành kẻ tội đồ ngàn năm không sạch tội của nhà họ Thường chúng ta!"
Hai anh em bọn họ căm hận mắng chửi, cuối cùng còn lôi cả tội nhân ngàn đời ra.
Thường Ninh im lặng một hồi, chán ghét hai anh em đó đến cực điểm mới phun ra câu: "Là đám người đó ra tay đánh mẹ tôi, chả nhẽ tôi phải đứng trơ mắt nhìn mẹ bị đánh?"
"Ơ hay, thái độ gì đấy? Là do mẹ mày không chịu ký hợp đồng đấy chứ, chuyện này là lỗi của người khác chắc?" Thường Ba tức giận, nói với vẻ đây là chuyện thường tình.
"Thím à, thím cũng thật là! Ký hợp đồng mau mau thì không muốn lại muốn coi như không biết gì. Tập đoàn Hùng Phong đó đã ra giá rất cao rồi, chuyện tốt như vậy người khác mơ còn chẳng được, thím lại còn đắn đo suy nghĩ!"
Vẻ mặt Thường Ninh càng nén giận, thậm chí đến mức sắp bùng nổ.
Cô ta chính là đang ưng mắt mấy món túi xách và quần áo hàng hiệu nên đang chực chờ để được chia tiền!
Cam Cầm nhìn hai anh em bọn họ đang há miệng thở dốc, định nói gì đó nhưng không nói lên lời.
"Đủ rồi! Đây cũng chẳng phải nhà anh chị, không đến lượt hai người nói!" Thường Ninh trầm giọng.
Cho dù là chạy tới mắng anh thì cũng đừng động đến mẹ anh, còn nói như kiểu đây là nhà của bọn họ nữa chứ!
" Ây, con mụ này chạy đến đây làm một đứa con rể vô dụng, còn dám hung hăng với bọn ta, động cả đến anh Kim Mao, nghĩ mình rất giỏi sao? Cẩn thận đến lúc đó chết cũng không biết chết như nào!" Thường Ba chỉ vào mặt anh, mắng.
"Đúng, cái loại nhà quê còn dám hung hăng trước mặt người khác. Tao nói cho mày biết, nhà của thím bán đi rồi, mày đừng hòng được chia một phần nào!" Thường Tú cũng chỉ vào mũi anh mà mắng.
"Thường Tú, con mắng ai là đồ nhà quê?" Cam Cầm nghe được hai từ "nhà quê", rốt cuộc không nhịn được nữa mà nổi giận.
Sắc mặt Thường Ninh cũng biến đổi, nhưng anh không nói gì. Trước mặt mẹ mình, anh không muốn so đo với anh em ngông cuồng này.
"Thím à, chúng con đều biết Thường Ninh không phải con ruột của thím, nó cũng chẳng có tư cách thừa kế tài sản của thím, chỉ có chúng con mới đủ tư cách thôi!"
"Không sai, thím, mấy hôm trước cha đã nói cho chúng con biết chuyện này rồi, cha còn dặn chúng con đừng bao giờ để tài sản nhà họ Thường chúng ta rơi vào tay người bên ngoài!" Thường Ba cũng vội vàng nói chêm vào.
Cam Cầm thiếu chút nữa bùng nổ: "Cái gì mà người ngoài? Nó chính là con trai của thím! Vả lại còn hơn cái loại mà thím đây còn chưa chết đã nghĩ đến việc hớt tay trên mọi tài sản! Hơn nữa thím có nói sẽ bán nhà này sao?"
Nghe Cam Cầm nói vậy, hai anh em bọn họ nhìn nhau.
"Thím à, thím có nói thế nào chuyện thì nó chẳng phải con ruột thím cũng là sự thật. Chúng con mới là máu mủ ruột thịt của thím mà, dù sao nó cũng chẳng có tư cách nhận lấy đồng nào của thím!"
"Đúng đấy thím, thím không cần không phân biệt được phải trái thế nào, chúng con mới là người nhà của thím!"
"Hơn nữa căn nhà thím đang ở đã bị tập đoàn Hùng Phong nhìn trúng, thím có không muốn bán cũng không được..."
"Giỏi lắm, các người không cần nói nữa, ầm ĩ đến đứa nhỏ!"
Cam Cầm thật sự không còn tâm trạng gì nói chuyện với anh em bọn họ nữa.
Bà còn muốn tốt lành ôm cháu nội,vậy mà hiện giờ thân thế của Thương Ninh đã bị vạch trần. Bà có hơi lo lắng sau này sẽ không cơ hội ôm cháu nhiều hơn một chút nữa.
Thấy Cam Cầm yêu thương đứa nhỏ như vậy, mà đấy còn chẳng phải cháu ruột bà, Thường Tú tức giận chỉ vào Thường Ninh: "Thường Ninh, mày mau ôm đứa con hoang dã của mày cùng nhau cút đi, nhà họ Thường này không chào đón chúng mày!"
Thường Ninh thực sự muốn bùng phát. Mắng anh thì thôi đi, lại còn mắng cả con anh, thật quá quắt!
"Thím nghĩ người cút phải là hai chúng mày đấy!" Cam Cầm nghe hai người bọn họ nói sang đứa nhỏ, phản ứng gay gắt hơn cả Thường Ninh: "Cho dù thím thật sự bán căn nhà này, tiền cũng sẽ chia cho con và cháu thím, không đến lượt chúng mày!"
Sắc mặt anh em Thường Ba và Thường Tú vô cùng khó coi, hung hăng đứng dậy. Nếu không phải vì tiền còn chưa đến tay, bọn chúng nhất định sẽ trở mặt đánh người.
Đè xuống lửa giận, Thường Ba cười như không cười, nói: "Thím, bây giờ chúng con còn chưa đi được, Thường Ninh đánh anh Kim Mao, chuyện này nếu không có bọn con ra mặt sẽ không giải quyết êm đẹp được đâu."
Thường Tú cũng khinh thường nói: "Lúc trước chúng con đã cùng anh Kim Mao uống rượu, cũng coi như có chút tình cảm qua lại, chỉ cần thím ký hợp đồng bán nhà, đưa chút tiền bồi thường, khiến cho Thường Ninh quỳ xuống xin lỗi anh Kim Mao, chúng con có thể từ đó mà nói hộ, chuyện này còn có cơ hội cứu vãn. Nếu không, hậu quả thật sự là nghiêm trọng đấy."
Sắc mặt Cam Cầm hơi đổi, tuy rằng Thường Ninh đã nói có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy cô gái mà Thường Ninh nói đến đâu. Bà có chút lo lắng.
Thấy mặt bà biến sắc, anh em Thường Ba và Thường Tú nhìn nhau cười hả hê.
Đang chuẩn bị thêm dầu vào lửa thì...
Thường Ninh mở miệng: "Chuyện này không mượn các người quan tâm, tôi có thể tự lo liệu."
Hai người bọn họ sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười phá lên.
"Mày có thể lo liệu?"
"Mày chỉ là một thằng con rể không quyền không thế gì ở nhà họ Thường này, lo liệu thế nào?"
"Vả lại nhà họ Thường cũng sẽ không thay mày đứng ra đâu, còn không xem lại mình thế nào một chút đi."
Đúng lúc anh em bọn chúng đang ra sức châm biếm, cười nhạo Thường Ninh.
Bên ngoài truyền đến tiếng máy móc nổ ầm ầm.
"Chết tiệt! Bọn họ lái máy xúc đến!"
Thường Ba ngó đầu ra, vừa thấy cảnh tượng bên ngoài liền sợ tới mức sốc.
"Mà còn không phải một cái! Phía sau còn có hàng trăm người nữa!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook