• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (11 Viewers)

  • Chap-2

Chương 2: Một ngân hàng






**********



"Vợ ơi, anh vừa gặp một đám người ở dưới lầu, bọn họ nói anh là thiếu chủ của Chí Tôn Thần Điện gì đó, còn nói Chí Tôn Thần Điện quyền thế ngập trời, đứng trên của cải của thế giới!"






Ngay khi về đến nhà, Thường Ninh liền vội vã kể hết những chuyện vừa rồi cho Sở Nguyệt nghe.



Sở Nguyệt trừng mắt nhìn anh: "Anh đi ra ngoài vứt rác mà cũng nằm mơ được sao? Tại sao anh không nói anh là con trai của người giàu nhất thế giới luôn đi."






"Nhưng anh nghe bọn họ nói, cho dù là người giàu nhất thế giới cũng không bằng một phần nghìn của Chí Tôn Thần Điện..."



"Đủ rồi, Thường Ninh! Anh có biết vì sao tôi biết anh bất tài mà vẫn đồng ý kết hôn với anh không. Đó là vì anh thành thật, nhưng bây giờ anh lại bắt đầu học nói khoác, nói khoác không biết giới hạn. Nếu anh không muốn chăm con nữa thì mau cút đi!"






Thường Ninh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.



Anh biết hôm nay vợ của mình tâm trạng không tốt nên cũng không dám nói gì nữa.






Nhưng nếu anh thật sự là thiếu chủ của Chí Tôn Thần Điện, nói không chừng anh có thể giúp được vợ của mình.



Tuy nhiên, những lời này anh không dám nói ra.






"Ở nhà trông con cho tốt." Lúc này Sở Nguyệt cầm túi xách lên, hơi bình tĩnh lại và bắt đầu chải chuốt vẻ ngoài.



"Em, em định đi đâu vậy?"






"Phỉ Phỉ và tôi có hẹn với giám đốc của ngân hàng Tứ Hải, tôi đến gặp họ để nói chuyện vay tiền." Sở Nguyệt lạnh lùng nói.



"Anh, anh có thể đi với em được không?" Thường Ninh hỏi cô.






Lý Phỉ Phỉ là bạn tốt của vợ anh, nhưng cô gái này là một người coi trọng tiền bạc, tác phong rất có vấn đề cho nên anh hơi lo lắng vợ của mình sẽ bị hại.



"Anh đi có tác dụng gì? Làm tôi mất mặt xấu hổ sao?" Tâm trạng của Sở Nguyệt vốn đã bình tĩnh, bây giờ lại giống như ăn phải thuốc súng.






Sau khi chửi rủa Thường Ninh vài câu, cô đóng sầm cửa đi ra ngoài.



Thường Ninh suy nghĩ một lúc, lấy di động ra sau đó gọi vào dãy số mà Chu Tước đã gọi cho anh lúc nãy.






"Thiếu chủ, tôi có thể giúp gì được cho ngài không?" Giọng nói êm tai của Chu Tước truyền đến từ đầu dây bên kia.



"Mấy người có biết người của ngân hàng Tứ Hải không?" Thường Ninh hỏi.






"Ngân hàng Tứ Hải? Vì sao phải biết đến một ngân hàng nhỏ như vậy? Không cần thiết phải biết."



"Vợ của tôi đến nói chuyện với giám đốc của ngân hàng Tứ Hải về chuyện vay tiền, tôi sợ vợ của tôi bị hại."






"Rất dễ dàng, trực tiếp thu mua ngân hàng Tứ Hải là được!" Chu Tước khí phách nói.



Thường Ninh sợ tới mức suýt chút nữa không cầm chắc được di động.






Giọng nói của Chu Tước hơi dừng lại: "Đúng rồi, vì sao thiếu phu nhân phải đi vay tiền, cần bao nhiêu tiền không phải chỉ cần nói với chúng tôi một câu là xong rồi sao?"



"Như vậy sẽ khiến cô ấy sợ hãi!" Thường Ninh cười khổ nói.






Đừng nói là vợ của anh, ngay cả chính anh đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được những điều này.



"Tôi hiểu rồi."






Vài phút sau, giọng nói của Chu Tước lại truyền đến: "Thiếu chủ, chúng tôi đã thu mua ngân hàng Tứ Hải, ngày mai ngài có rảnh thì hãy đến ngân hàng Tứ Hải một chuyến để hoàn thành thủ tục bàn giao, sau này nó sẽ là của ngài!"



"Mới đó mà đã thu mua rồi sao?" Thường Ninh không thể tin được, việc thu mua một ngân hàng quả thực còn đơn giản hơn uống nước, Chí Tôn Thần Điện thực sự hùng mạnh như vậy?






Hơn nữa ngân hàng này còn thuộc về anh, chắc chắn không phải là nói giỡn chứ?



Chu Tước ở đầu dây bên kia cười lên, tiếng cười vô cùng êm tai.






"Ngài là thiếu chủ của Chí Tôn Thần Điện chúng tôi, chút việc nhỏ này có là gì đâu. Tôi biết thiếu chủ vẫn chưa chấp nhận được thân thế của mình, nhưng xin thiếu chủ cứ yên tâm, chúng tôi sẽ từ từ làm cho ngài tiếp nhận tất cả mọi thứ, sau này thiếu chủ cần gì thì hãy trực tiếp gọi cho tôi!"



Sau khi cúp điện thoại, Thường Ninh thở dài một hơi.






Anh cảm thấy anh phải tiêu hóa tốt mọi thứ trong ngày hôm nay.



"Giọng phụ nữ?"






Giọng nói đột ngột truyền tới, suýt chút nữa hù dọa hồn của Thường Ninh rớt ra ngoài.



Sở Nhiễm không biết đã đứng ở phía sau Thường Ninh từ khi nào.






"Nhiễm Nhiễm, em làm gì vậy? Em muốn hù chết anh sao?" Thường Ninh vỗ vỗ lồng ngực, cô em vợ này quả thực xuất quỷ nhập thần.



Sở Nhiễm miệng ngậm kẹo mút, vạt áo dưới buộc chéo quanh eo, để lộ cái bụng màu trắng sứ, giống như một con mèo hoang.






"Em nghe được cái gì?" Thường Ninh hơi bất an hỏi.



Anh không biết cô em vợ này có nghe được nội dung anh nói qua điện thoại hay không.






Nếu như nghe được thì anh nên giải thích như thế nào.



"Tôi chỉ nghe thấy giọng của phụ nữ, có phải anh muốn phản bội chị của tôi không?"






Sở Nhiễm cắn mạnh cây kẹo mút trong miệng, tiếng rắc rắc vang lên, còn có ánh mắt hung dữ của cô khiến cho Thường Ninh hoảng hốt không biết làm sao.



"Anh làm sao có thể phản bội chị của em, anh chỉ đang trò chuyện với một người bạn mà thôi."






"Vậy anh đang nói chuyện gì?"



"Cô ấy tặng cho anh một ngân hàng." Thường Ninh không chống đỡ nổi ánh mắt sắc bén của Sở Nhiễm, anh đành phải nói thật.






"Cắt, anh là đồ ngốc hay tôi là đồ ngốc, có người tặng một ngân hàng cho anh, anh nghĩ anh là ai?"





Phốc!






Sở Nhiễm phun thẳng cây kẹo mút về phía Thường Ninh, với vẻ mặt khinh thường.



"Một kẻ vô dụng bất tài mà còn mơ mộng hão huyền! Anh tưởng ngân hàng là bắp cải trên đường, nói tặng là tặng sao?"






Thường Ninh không nổi giận chút nào, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục cười.



Anh thà đắc tội với mọi người cũng không dám đắc tội với cô em vợ này.






Bởi vì cô em vợ này thật sự rất hung dữ, chuyện trốn học đánh nhau dễ dàng như uống nước bình thường. Hơn nữa còn rất tàn nhẫn, anh từng tận mắt nhìn thấy cô em vợ này đánh gãy chân một học sinh nam.



"Cho dù chị của tôi không cho anh chạm vào, anh cũng không thể ra ngoài tìm phụ nữ, bằng không sẽ cho anh cả đời này không thể làm đàn ông nữa!"






Cô hung hăng trừng mắt nhìn Thường Ninh, ánh mắt vẫn dừng lại giữa hai chân của Thường Ninh, sau đó Sở Nhiễm mới xoay người trở về phòng.



Thường Ninh bị cô trừng mắt đến nỗi không khỏi khép hai chân lại, mồ hôi lạnh tuôn ra toàn thân.






Lúc này Sở Nhiễm dường như nghĩ ra điều gì đó, cô đột nhiên quay đầu lại.



Ánh mắt của cô nheo lại thành một đường nối: "Nếu thực sự có người tặng một ngân hàng cho anh thì nhớ kỹ, phải chia cho tôi một phần, bằng không tôi sẽ nói với chị của tôi rằng anh thừa dịp chị ấy không có ở nhà, làm chuyện vô lễ với tôi!"






Thường Ninh suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, anh cảm thấy có một cô em vợ như vậy chính là nỗi đau của anh.



Trông con ở nhà chờ đợi, khi trời đã khuya, cuối cùng anh cũng đợi được Sở Nguyệt trở về. Cả người cô đầy mùi rượu.






"Vợ à, chuyện vay tiền thế nào rồi?"



Thật ra Thường Ninh rất muốn nói với vợ rằng hiện tại ngân hàng Tứ Hải là của anh, chỉ cần anh mở miệng thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.






Nhưng với kinh nghiệm lần trước, anh không dám nói nữa, chỉ đành ở bên cạnh hỏi thăm thử.



Có thể do Sở Nguyệt uống chút rượu, cuộc nói chuyện dường như cũng rất thuận lợi cho nên tâm trạng không tệ.






"Lần này may mà có Phỉ Phỉ đã giới thiệu giám đốc Mã cho tôi, ông ta đồng ý phê duyệt khoản tiền đó, nhưng để cụ thể hơn thì tôi phải đến ngân hàng Tứ Hải nói chuyện vào ngày mai."



"Ồ, vậy bây giờ chắc em rất mệt, anh đi pha nước cho em, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút."






Thường Ninh cũng không hỏi gì thêm.



Anh vẫn cảm thấy người phụ nữ như Lý Phỉ Phỉ không đáng tin cậy, cuộc nói chuyện thuận lợi như vậy hẳn là có gì đó kỳ lạ.






Nhưng dù sao ngày mai anh cũng đến ngân hàng Tứ Hải làm thủ tục bàn giao, đến lúc đó anh sẽ trực tiếp phê duyệt khoản tiền này nên không sợ nảy sinh con sâu bọ nào cả.



Sau khi cho con uống sữa, anh vẫn không hề thấy buồn ngủ.






Mọi thứ xảy ra hôm nay tựa như một giấc mộng, xảy ra quá đột ngột.



Anh chưa từng nghĩ tới, bản thân lại có một thân thế khác.






Đương nhiên, có một số việc anh phải trở về hỏi mẹ mới có thể an lòng.



Anh gần như thức trắng đêm.






Vào lúc bình minh, trước khi Sở Nguyệt thức dậy, anh liền ôm đứa con quay về nhà tìm mẹ.



Mẹ của anh là Cam Cầm dựng một sạp hàng trước bệnh viện thành phố để bán bánh rán trái cây. Bình thường bà đều dọn hàng ra khi trời chưa sáng.






Cho nên anh trực tiếp đến sạp bán hàng.



Thật ra anh không bao giờ muốn mẹ làm lụng vất vả như vậy, nhưng mẹ nói rằng không muốn ngồi yên rảnh rỗi. Mà anh cũng không có sự nghiệp gì cả, hơn nữa anh còn đi làm con rể tới cửa cho nên không có mặt mũi nào thuyết phục bà nữa.






Tối hôm qua anh đã tính toán rồi, cho dù bà không phải mẹ ruột của anh, nhưng anh vẫn muốn xem bà là mẹ ruột để phụng dưỡng cả đời.



"Ninh Nhi, sao con lại đến sớm vậy?"






Cam Cầm mới vừa làm xong một phần bánh rán trái cây, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thường Ninh ôm đứa nhỏ.



Sau một lúc sửng sốt, bà lập tức kinh ngạc vui mừng.






Kể từ khi cháu nội được sinh ra, bà đã không gặp nó mấy lần.



Lúc này bà nhanh chóng lau tay, sau đó bế đứa nhỏ từ trong lòng Thường Ninh ra, nhìn rất đáng yêu.






Nhìn mái tóc bạc phơ của mẹ, khóe mắt của Thường Ninh ươn ướt.



"Mẹ, mẹ đừng bán hàng nữa, sau này con sẽ nuôi mẹ!"






Cam Cầm nhìn thoáng qua Thường Ninh, vẻ mặt hiền hậu nhìn anh cười nói: "Ninh Nhi, hôm nay con đến tìm mẹ sớm như vậy là muốn làm mẹ thất nghiệp sao? Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, từ nhỏ số của mẹ đã vất vả, không đi làm một ngày là khó chịu một ngày."



"Vả lại, con đó, bây giờ còn ăn của nhà họ Sở uống của nhà họ Sở, mẹ cũng không lời được bao nhiêu tiền, tương lai làm sao có thể nuôi cháu nội bảo bối của mẹ đây."






Nói xong, vẻ mặt của bà lại cưng chiều trêu đùa với đứa nhỏ.



Nước mắt của Thường Ninh sắp không nhịn được mà chảy ra.






Anh đang muốn thuyết phục mẹ và kể lại câu chuyện ngày hôm qua cho bà nghe.



Đúng lúc này lại có năm sáu thanh niên du côn đi tới.






"Bà già, còn dám bày sạp ở đây. Những lời ngày hôm qua tôi nói, bà không nghe phải không?"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom