Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1+2
Chương 1: Về nhà chăm con
**********
"Alo, có phải là ngài Thường Ninh không? Tôi là Chu Tước của Chí Tôn Thần Điện, ngài là thiếu chủ mà chúng tôi tìm kiếm nhiều năm..."
Bụp!
Thường Ninh còn chưa nghe điện thoại xong thì anh đã bị ném một cái tã hôi thối vào mặt.
"Thường Ninh, đứa nhỏ cứ khóc mãi, anh không biết thay cái tã khác sao, anh chăm con kiểu gì vậy!" Giọng nói tức giận của vợ anh Sở Nguyệt cũng vang lên.
Anh sợ tới mức nhanh chóng cúp điện thoại.
Cái gì mà Chí Tôn Thần Điện, thiếu chủ gì chứ? Những lời này vừa nghe thấy liền biết là một cuộc điện thoại lừa đảo.
"Vợ à, em đừng giận, anh lập tức thay tã cho con."
Thường Ninh vội vàng đi lấy tã.
Trong ngôi nhà này, anh là một người cha không có địa vị. Anh làm việc chăm chỉ và chưa bao giờ dám oán trách nửa lời.
Anh và vợ anh Sở Nguyệt kết hôn hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Cũng có thể nói rằng anh đã nhặt được một món hời lớn.
Một năm trước, Sở Nguyệt bị người ta bỏ thuốc mê, ngã vào cửa nhà của anh, anh có lòng tốt đỡ Sở Nguyệt vào nhà, sau đó một chuyện không thể diễn tả được đã xảy ra.
Chính vì một đêm đó, Sở Nguyệt mang thai đứa con của anh.
Vì thế anh cam tâm tình nguyện đến nhà họ Sở làm con rể tới cửa.
Hơn nữa sau một đêm đó, Sở Nguyệt liền không cho anh chạm vào người nữa. Ngoại trừ việc chăm sóc đứa nhỏ, anh còn phải làm hết tất cả công việc trong nhà.
Tệ hơn nữa là, nhẹ thì bị chửi rủa thậm tệ một hồi, nặng thì không thể thiếu những trận đấm đá.
Trên danh nghĩa anh là chồng của Sở Nguyệt, cha của đứa bé, cũng có thể nói rằng ngay cả một người hầu anh cũng không bằng, địa vị ở nhà không bằng một con chó.
Nhưng anh không oán trách gì cả. Cha của anh mất từ khi anh còn nhỏ, mẹ của anh đã nuôi anh lớn bằng nghề bán bánh rán trái cây.
Trong hoàn cảnh gia đình như thế, anh có thể lấy được một người phụ nữ xinh đẹp như Sở Nguyệt làm vợ. Hơn nữa Sở Nguyệt còn sinh cho anh một đứa con trai mập mạp, anh nằm mơ cũng cười đến tỉnh, còn có gì đáng để oán trách.
Huống hồ, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nguyệt, anh cũng đã yêu người phụ nữ này rồi.
"Vợ à, em có thể cho con bú sữa mẹ một chút được không?"
Sau khi nhanh chóng thay tã, anh nhỏ giọng hỏi cô.
Sau khi sinh em bé, Sở Nguyệt vì muốn giữ vóc dáng mà không bao giờ cho con bú sữa.
Nhưng Thường Ninh nghe nói, em bé được bú sữa mẹ nhiều sẽ có sức đề kháng rất tốt.
Sở Nguyệt nhướng mày, phải nói là dáng người của cô được giữ gìn rất tốt. Chưa kể đến cô thon gọn và quyến rũ đến mức nào, hoàn toàn không nhìn ra rằng cô đã sinh một đứa con.
"Thường Ninh, tiền tôi đưa cho anh mua sữa bột không đủ hay là như thế nào, nếu tôi ở nhà cho con bú thì ai ra ngoài đi làm? Anh có thể nuôi cả gia đình này được không?"
"Ý anh không phải vậy." Thường Ninh cúi đầu hèn nhát nói: "Anh chỉ cảm thấy hơi lãng phí."
Có mấy lần anh đã nhìn thấy Sở Nguyệt vắt sữa ra sau đó đổ đi, thật sự rất đáng tiếc.
Sở Nguyệt trừng mắt hạnh: "Anh dám nhìn lén tôi?"
Bốp!
Vừa nói dứt lời cô liền tát một bạt tai vào mặt anh.
Thường Ninh bụm mặt, uất ức nói: "Anh không có nhìn lén, anh chỉ vô tình bắt gặp được vài lần thôi."
"Vài lần? Anh còn dám nhìn lén tôi vài lần?" Sở Nguyệt càng tức giận, muốn đi tìm gậy đánh Thường Ninh.
Thường Ninh sợ tới mức trốn cũng không được mà không né cũng không được.
"Hai người đã xong chưa?” Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
Cô em vợ Sở Nhiễm chơi di động ở bên ngoài rốt cuộc không chịu được nữa.
Cô mặc quần jean áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, hai ống tay áo được xắn lên cao, cổ áo lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Tổng thể trông có vài phần nổi loạn và ngang bướng.
"Ngay cả đứa bé chị cũng đã sinh cho anh ấy, bây giờ lại không cho anh ấy chạm vào, thà anh ấy nhìn lén chị còn hơn là đi vụng trộm."
"Em còn nhỏ thì biết cái gì?" Khuôn mặt của Sở Nguyệt đỏ bừng, mắng chửi.
"Còn nhỏ cái gì, năm nay em đã 18 tuổi, đã trưởng thành rồi!" Sở Nhiễm nói xong còn cố ý ưỡn bộ ngực vốn đã rất lớn ra.
Cảnh tượng này khiến cho Thường Ninh trợn mắt há hốc mồm, cô em vợ này đúng là quá lỗ mãng.
Sở Nguyệt tức giận đến phát run: "Tại sao tao lại có một đứa em gái như mày, mau cút về phòng của mày đi!"
"Còn anh, hôm nay không được ăn cơm!" Sau đó Sở Nguyệt chỉ vào Thường Ninh.
Vẻ mặt Thường Ninh vô tội, nhưng lại không dám lên tiếng.
"Đúng là một người đàn ông vô dụng, ngay cả vợ của mình còn không dám làm gì, hừ!"
Sở Nhiễm trở về phòng, đi ngang qua Thường Ninh, biểu hiện sự khinh thường nặng nề.
Bị cô em vợ khinh bỉ như thế, khuôn mặt của Thường Ninh đỏ bừng, hận không thể tìm cái hố nào để chui xuống.
"Alo, Phỉ Phỉ à, đúng vậy, công ty xảy ra chút chuyện, tớ đang lo sắp chết đây. Nếu không lấy lại được vốn, công ty sẽ sụp đổ và tớ sẽ bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà họ Sở."
Lúc này Sở Nguyệt nhận được điện thoại của bạn thân, cũng không có tâm trạng để ý tới Thường Ninh, vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy vợ của mình lo lắng, Thường Ninh âm thầm thở dài.
Anh biết công ty của vợ bây giờ đang cần gấp một khoảng tiền.
Anh thực sự rất vô dụng, vợ gặp khó khăn mà anh lại không giúp được gì.
Đúng lúc này, điện thoại của anh cũng vang lên.
Anh vừa nhìn thấy dãy số lừa đảo lúc nãy, liền tắt máy không chút suy nghĩ.
Sau khi ru con ngủ, điện thoại của anh lại vang lên, chỉ có điều đó là tiếng tin nhắn.
Anh cầm lên xem thì nhìn thấy vẫn là dãy số lừa đảo đó, tức giận đến mức muốn xóa nó đi. Nhưng bởi vì tò mò cho nên anh đã mở tin nhắn lên.
"Thiếu chủ, bây giờ tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, xin mời cậu xuống dưới nói chuyện!"
Chết tiệt, còn tìm đến tận nhà.
Anh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thật sự có một chiếc xe đang đậu ở dưới lầu.
Có phải bây giờ những kẻ lừa đảo đều chuyên nghiệp như vậy không?
Ngay cả địa chỉ của anh cũng có thể điều tra ra được.
Hiện tại con đang ngủ, anh cũng đang cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Anh định đi xuống gặp kẻ lừa đảo này.
"Vợ ơi, anh đi xuống lầu vứt rác."
Anh xách theo một túi rác, nói một tiếng với Sở Nguyệt trước khi ra ngoài.
Sở Nguyệt còn không thèm liếc nhìn anh, vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Thường Ninh âm thầm thở dài, xách theo một túi rác đi xuống lầu.
"Chết tiệt, đó là một chiếc Rolls-Royce!"
Khi bước xuống lầu, anh đã lập tức bị hoảng sợ.
Ngoại trừ một chiếc Rolls-Royce, còn có hai hàng vệ sĩ mặc áo đen đứng đó.
"Thiếu chủ!"
Trong xe có một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo da màu đen nhanh chóng bước xuống, dáng người rất thon gọn và quyến rũ.
Cũng giống như những vệ sĩ áo đen này, người phụ nữ cung kính chào hỏi Thường Ninh.
Cảnh tưởng này khiến cho Thường Ninh cảm thấy chóng mặt từng cơn.
Ngay cả lời nói cũng hơi thắt lại: "Anh, có phải các anh nhận nhầm người rồi không? Tôi thật sự không phải thiếu chủ gì cả."
Thường Ninh cảm thấy đây không giống như kẻ lừa đảo. Có kẻ lừa đảo nào lại dàn trận lớn như vậy chứ.
"Không, ngài chính là thiếu chủ của chúng tôi!" Người phụ nữ mặc áo da đứng thẳng lên, nghiêm túc nói.
"Người cha đã mất của ngài thực ra chỉ là cha nuôi, trước kia ông ấy đi thuyền sau đó nhặt được ngài ở bờ biển và mang về làm con nuôi."
"Chúng tôi đã tìm kiếm rất nhiều năm, đã chứng thực qua nhiều mặt khác nhau, ngài quả thật chính là thiếu chủ của chúng tôi!"
Cô gái nói rồi lại cúi người xuống. Bởi vì biên độ tương đối lớn, chiếc áo da trước ngực dường như bung ra.
Thường Ninh nhanh chóng đảo mắt và nhìn xung quanh, nếu đây không phải là một trò lừa đảo thì đó là đang quay một chương trình truyền hình. Anh muốn nhìn xem camera ở đâu, nhưng anh nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ đám người này thì không nhìn thấy bóng người nào khác.
"Làm sao vậy? Ngài không tin tôi?"
Lúc này cô gái thản nhiên cười: "Phía dưới bàn chân trái của ngài có ba nốt ruồi, dưới bàn chân phải có bốn nốt ruồi, hai bàn hợp lại là bắc đẩu thất tinh, nếu ngài không phải thiếu chủ của chúng tôi thì còn là ai?"
Thường Ninh kinh ngạc, hai bàn chân của anh quả thật có bảy nốt ruồi, hợp lại tựa như bắc đẩu thất tinh, ngay cả chuyện riêng tư như vậy mà cô gái này cũng biết, chẳng lẽ anh thật sự là thiếu chủ gì đó.
"Không phải, cô nói cả nửa ngày rồi, tôi cũng không biết Chí Tôn Thần Điện là nơi nào?" Bề ngoài Thường Ninh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì nổi sóng to gió lớn, có phải điều này nghĩa là anh sắp được đổi đời không?
"Có lẽ hiện tại tôi rất khó giải thích cho ngài biết Chí Tôn Thần Điện là nơi nào, nhưng ngài chỉ cần hiểu rằng Chí Tôn Thần Điện của chúng ta quyền thế ngập trời, đứng trên của cải của thế giới, cho nên ngay cả người giàu nhất thế giới cũng không bằng một phần nghìn của Chí Tôn Thần Điện!"
Người phụ nữ tự hào nói.
"Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Chu Tước, là một trong bốn người bảo vệ Chí Tôn Thần Điện!"
Thường Ninh hơi sững sờ, Chí Tôn Thần Điện lợi hại như vậy sao? Anh cảm thấy có phải hạnh phúc quá đột ngột hay không? Nhưng lý trí nói với anh rằng tất cả vẫn phải đợi chứng thực, ít nhất anh phải hỏi mẹ của mình mới có thể thực sự xác nhận.
"Được rồi, tôi không nói chuyện với các người nữa, tôi còn phải về nhà chăm con!"
Thường Ninh kiềm nén sự kích động trong lòng, xua tay, sau đó ném túi rác vào thùng rác và xoay người trở về nhà.
"Về...Về nhà chăm con?"
Lý do này khiến cho đám người Chu Tước sốc cực độ.
**********
"Alo, có phải là ngài Thường Ninh không? Tôi là Chu Tước của Chí Tôn Thần Điện, ngài là thiếu chủ mà chúng tôi tìm kiếm nhiều năm..."
Bụp!
Thường Ninh còn chưa nghe điện thoại xong thì anh đã bị ném một cái tã hôi thối vào mặt.
"Thường Ninh, đứa nhỏ cứ khóc mãi, anh không biết thay cái tã khác sao, anh chăm con kiểu gì vậy!" Giọng nói tức giận của vợ anh Sở Nguyệt cũng vang lên.
Anh sợ tới mức nhanh chóng cúp điện thoại.
Cái gì mà Chí Tôn Thần Điện, thiếu chủ gì chứ? Những lời này vừa nghe thấy liền biết là một cuộc điện thoại lừa đảo.
"Vợ à, em đừng giận, anh lập tức thay tã cho con."
Thường Ninh vội vàng đi lấy tã.
Trong ngôi nhà này, anh là một người cha không có địa vị. Anh làm việc chăm chỉ và chưa bao giờ dám oán trách nửa lời.
Anh và vợ anh Sở Nguyệt kết hôn hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Cũng có thể nói rằng anh đã nhặt được một món hời lớn.
Một năm trước, Sở Nguyệt bị người ta bỏ thuốc mê, ngã vào cửa nhà của anh, anh có lòng tốt đỡ Sở Nguyệt vào nhà, sau đó một chuyện không thể diễn tả được đã xảy ra.
Chính vì một đêm đó, Sở Nguyệt mang thai đứa con của anh.
Vì thế anh cam tâm tình nguyện đến nhà họ Sở làm con rể tới cửa.
Hơn nữa sau một đêm đó, Sở Nguyệt liền không cho anh chạm vào người nữa. Ngoại trừ việc chăm sóc đứa nhỏ, anh còn phải làm hết tất cả công việc trong nhà.
Tệ hơn nữa là, nhẹ thì bị chửi rủa thậm tệ một hồi, nặng thì không thể thiếu những trận đấm đá.
Trên danh nghĩa anh là chồng của Sở Nguyệt, cha của đứa bé, cũng có thể nói rằng ngay cả một người hầu anh cũng không bằng, địa vị ở nhà không bằng một con chó.
Nhưng anh không oán trách gì cả. Cha của anh mất từ khi anh còn nhỏ, mẹ của anh đã nuôi anh lớn bằng nghề bán bánh rán trái cây.
Trong hoàn cảnh gia đình như thế, anh có thể lấy được một người phụ nữ xinh đẹp như Sở Nguyệt làm vợ. Hơn nữa Sở Nguyệt còn sinh cho anh một đứa con trai mập mạp, anh nằm mơ cũng cười đến tỉnh, còn có gì đáng để oán trách.
Huống hồ, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nguyệt, anh cũng đã yêu người phụ nữ này rồi.
"Vợ à, em có thể cho con bú sữa mẹ một chút được không?"
Sau khi nhanh chóng thay tã, anh nhỏ giọng hỏi cô.
Sau khi sinh em bé, Sở Nguyệt vì muốn giữ vóc dáng mà không bao giờ cho con bú sữa.
Nhưng Thường Ninh nghe nói, em bé được bú sữa mẹ nhiều sẽ có sức đề kháng rất tốt.
Sở Nguyệt nhướng mày, phải nói là dáng người của cô được giữ gìn rất tốt. Chưa kể đến cô thon gọn và quyến rũ đến mức nào, hoàn toàn không nhìn ra rằng cô đã sinh một đứa con.
"Thường Ninh, tiền tôi đưa cho anh mua sữa bột không đủ hay là như thế nào, nếu tôi ở nhà cho con bú thì ai ra ngoài đi làm? Anh có thể nuôi cả gia đình này được không?"
"Ý anh không phải vậy." Thường Ninh cúi đầu hèn nhát nói: "Anh chỉ cảm thấy hơi lãng phí."
Có mấy lần anh đã nhìn thấy Sở Nguyệt vắt sữa ra sau đó đổ đi, thật sự rất đáng tiếc.
Sở Nguyệt trừng mắt hạnh: "Anh dám nhìn lén tôi?"
Bốp!
Vừa nói dứt lời cô liền tát một bạt tai vào mặt anh.
Thường Ninh bụm mặt, uất ức nói: "Anh không có nhìn lén, anh chỉ vô tình bắt gặp được vài lần thôi."
"Vài lần? Anh còn dám nhìn lén tôi vài lần?" Sở Nguyệt càng tức giận, muốn đi tìm gậy đánh Thường Ninh.
Thường Ninh sợ tới mức trốn cũng không được mà không né cũng không được.
"Hai người đã xong chưa?” Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
Cô em vợ Sở Nhiễm chơi di động ở bên ngoài rốt cuộc không chịu được nữa.
Cô mặc quần jean áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, hai ống tay áo được xắn lên cao, cổ áo lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Tổng thể trông có vài phần nổi loạn và ngang bướng.
"Ngay cả đứa bé chị cũng đã sinh cho anh ấy, bây giờ lại không cho anh ấy chạm vào, thà anh ấy nhìn lén chị còn hơn là đi vụng trộm."
"Em còn nhỏ thì biết cái gì?" Khuôn mặt của Sở Nguyệt đỏ bừng, mắng chửi.
"Còn nhỏ cái gì, năm nay em đã 18 tuổi, đã trưởng thành rồi!" Sở Nhiễm nói xong còn cố ý ưỡn bộ ngực vốn đã rất lớn ra.
Cảnh tượng này khiến cho Thường Ninh trợn mắt há hốc mồm, cô em vợ này đúng là quá lỗ mãng.
Sở Nguyệt tức giận đến phát run: "Tại sao tao lại có một đứa em gái như mày, mau cút về phòng của mày đi!"
"Còn anh, hôm nay không được ăn cơm!" Sau đó Sở Nguyệt chỉ vào Thường Ninh.
Vẻ mặt Thường Ninh vô tội, nhưng lại không dám lên tiếng.
"Đúng là một người đàn ông vô dụng, ngay cả vợ của mình còn không dám làm gì, hừ!"
Sở Nhiễm trở về phòng, đi ngang qua Thường Ninh, biểu hiện sự khinh thường nặng nề.
Bị cô em vợ khinh bỉ như thế, khuôn mặt của Thường Ninh đỏ bừng, hận không thể tìm cái hố nào để chui xuống.
"Alo, Phỉ Phỉ à, đúng vậy, công ty xảy ra chút chuyện, tớ đang lo sắp chết đây. Nếu không lấy lại được vốn, công ty sẽ sụp đổ và tớ sẽ bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà họ Sở."
Lúc này Sở Nguyệt nhận được điện thoại của bạn thân, cũng không có tâm trạng để ý tới Thường Ninh, vẻ mặt lo lắng.
Nhìn thấy vợ của mình lo lắng, Thường Ninh âm thầm thở dài.
Anh biết công ty của vợ bây giờ đang cần gấp một khoảng tiền.
Anh thực sự rất vô dụng, vợ gặp khó khăn mà anh lại không giúp được gì.
Đúng lúc này, điện thoại của anh cũng vang lên.
Anh vừa nhìn thấy dãy số lừa đảo lúc nãy, liền tắt máy không chút suy nghĩ.
Sau khi ru con ngủ, điện thoại của anh lại vang lên, chỉ có điều đó là tiếng tin nhắn.
Anh cầm lên xem thì nhìn thấy vẫn là dãy số lừa đảo đó, tức giận đến mức muốn xóa nó đi. Nhưng bởi vì tò mò cho nên anh đã mở tin nhắn lên.
"Thiếu chủ, bây giờ tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, xin mời cậu xuống dưới nói chuyện!"
Chết tiệt, còn tìm đến tận nhà.
Anh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thật sự có một chiếc xe đang đậu ở dưới lầu.
Có phải bây giờ những kẻ lừa đảo đều chuyên nghiệp như vậy không?
Ngay cả địa chỉ của anh cũng có thể điều tra ra được.
Hiện tại con đang ngủ, anh cũng đang cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Anh định đi xuống gặp kẻ lừa đảo này.
"Vợ ơi, anh đi xuống lầu vứt rác."
Anh xách theo một túi rác, nói một tiếng với Sở Nguyệt trước khi ra ngoài.
Sở Nguyệt còn không thèm liếc nhìn anh, vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Thường Ninh âm thầm thở dài, xách theo một túi rác đi xuống lầu.
"Chết tiệt, đó là một chiếc Rolls-Royce!"
Khi bước xuống lầu, anh đã lập tức bị hoảng sợ.
Ngoại trừ một chiếc Rolls-Royce, còn có hai hàng vệ sĩ mặc áo đen đứng đó.
"Thiếu chủ!"
Trong xe có một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo da màu đen nhanh chóng bước xuống, dáng người rất thon gọn và quyến rũ.
Cũng giống như những vệ sĩ áo đen này, người phụ nữ cung kính chào hỏi Thường Ninh.
Cảnh tưởng này khiến cho Thường Ninh cảm thấy chóng mặt từng cơn.
Ngay cả lời nói cũng hơi thắt lại: "Anh, có phải các anh nhận nhầm người rồi không? Tôi thật sự không phải thiếu chủ gì cả."
Thường Ninh cảm thấy đây không giống như kẻ lừa đảo. Có kẻ lừa đảo nào lại dàn trận lớn như vậy chứ.
"Không, ngài chính là thiếu chủ của chúng tôi!" Người phụ nữ mặc áo da đứng thẳng lên, nghiêm túc nói.
"Người cha đã mất của ngài thực ra chỉ là cha nuôi, trước kia ông ấy đi thuyền sau đó nhặt được ngài ở bờ biển và mang về làm con nuôi."
"Chúng tôi đã tìm kiếm rất nhiều năm, đã chứng thực qua nhiều mặt khác nhau, ngài quả thật chính là thiếu chủ của chúng tôi!"
Cô gái nói rồi lại cúi người xuống. Bởi vì biên độ tương đối lớn, chiếc áo da trước ngực dường như bung ra.
Thường Ninh nhanh chóng đảo mắt và nhìn xung quanh, nếu đây không phải là một trò lừa đảo thì đó là đang quay một chương trình truyền hình. Anh muốn nhìn xem camera ở đâu, nhưng anh nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ đám người này thì không nhìn thấy bóng người nào khác.
"Làm sao vậy? Ngài không tin tôi?"
Lúc này cô gái thản nhiên cười: "Phía dưới bàn chân trái của ngài có ba nốt ruồi, dưới bàn chân phải có bốn nốt ruồi, hai bàn hợp lại là bắc đẩu thất tinh, nếu ngài không phải thiếu chủ của chúng tôi thì còn là ai?"
Thường Ninh kinh ngạc, hai bàn chân của anh quả thật có bảy nốt ruồi, hợp lại tựa như bắc đẩu thất tinh, ngay cả chuyện riêng tư như vậy mà cô gái này cũng biết, chẳng lẽ anh thật sự là thiếu chủ gì đó.
"Không phải, cô nói cả nửa ngày rồi, tôi cũng không biết Chí Tôn Thần Điện là nơi nào?" Bề ngoài Thường Ninh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì nổi sóng to gió lớn, có phải điều này nghĩa là anh sắp được đổi đời không?
"Có lẽ hiện tại tôi rất khó giải thích cho ngài biết Chí Tôn Thần Điện là nơi nào, nhưng ngài chỉ cần hiểu rằng Chí Tôn Thần Điện của chúng ta quyền thế ngập trời, đứng trên của cải của thế giới, cho nên ngay cả người giàu nhất thế giới cũng không bằng một phần nghìn của Chí Tôn Thần Điện!"
Người phụ nữ tự hào nói.
"Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Chu Tước, là một trong bốn người bảo vệ Chí Tôn Thần Điện!"
Thường Ninh hơi sững sờ, Chí Tôn Thần Điện lợi hại như vậy sao? Anh cảm thấy có phải hạnh phúc quá đột ngột hay không? Nhưng lý trí nói với anh rằng tất cả vẫn phải đợi chứng thực, ít nhất anh phải hỏi mẹ của mình mới có thể thực sự xác nhận.
"Được rồi, tôi không nói chuyện với các người nữa, tôi còn phải về nhà chăm con!"
Thường Ninh kiềm nén sự kích động trong lòng, xua tay, sau đó ném túi rác vào thùng rác và xoay người trở về nhà.
"Về...Về nhà chăm con?"
Lý do này khiến cho đám người Chu Tước sốc cực độ.