• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (24 Viewers)

  • Chap-27

Chương 26: Thư kỳ Thẩm




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Lúc này mấy cô tiểu thư bán tòa cao ốc đã bước lên phía trước.






"Quý bà và quý ông này, hạng người như anh ta chỉ đến đây xem cho thỏa thích thôi, hai vị không cần để ý đến anh ta đâu."



"Đúng đó thua quý bà và quý ông, không biết hai vị cần loại mô hình căn hộ nào ạ? Tôi có thể giúp hai vị giới thiệu đôi nét a."






"Hai vị tới đây uống một ly cà phê thả lỏng một chút nhé."



Thậm chi còn có một cô tiểu thư bản cao ốc rất nhiệt tinh đưa đến cho bọn họ hai ly cà phê.






Dẫu sao, cách ăn mặc quý phải của vị phu nhân này hay là trong lời nói của bọn họ, suy đi nghĩ lại thì đây cũng là một đơn đặt lớn, thế thì làm gì có ai chịu để nó rơi vào tay người khác.



Khác với sự nhiệt tình bên đó thì bên phía Thường Ninh vẫn không có lấy một ai đến tiếp anh.






Thậm chí là hết người này đến người khác đều muốn xua đuổi anh đi.



Thường Ninh bắt đầu cảm thấy có hơi bực tức, nhưng nghĩ lại thì anh thấy mấy người này không đáng để anh nổi giận chút nào.






Thế là anh tiếp tục tự đi xem mô hình chung cư một mình.



Anh muốn mua một căn biệt thự lớn một chút, đến khi đó anh có thể đưa mẹ anh - Cầm dọn đến sống cùng anh,






Chỉ là anh nhìn tới nhìn lui, có vẻ như chúng đều là những dạng căn hộ khá bình thường.



Người đàn ông ẻo lả được một đám tiểu thư vây quanh nịnh nọt nên anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đến Thường Ninh nữa.






Khuôn mặt của vị phu nhân kia lộ rõ thái độ vênh váo trông thấy, bà ta cũng hưởng thụ sự nịnh bợ này.



Họ dẫn dắt người đàn ông ẻo lả đi chọn mô hình căn hộ.






Cũng đúng lúc này, con chó lông xù đột nhiên chạy đến chỗ của Thường Ninh.



Nó bắt đầu sủa điên cuồng mấy tiếng với anh, lại còn tiểu tiện ngay bên cạnh, suýt chút nữa là nó đã làm bậy trên chân của Thường Ninh.






Đứa trẻ cũng bị con chó dọa sợ mà muốn bật khóc.



Lần này Thường Ninh đã không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh lập tức đá văng con chó lông xù một phát.






Con chó lông xù ăng ẳng lăn lộn trên đất mấy vòng, nhìn nó giống hệt như đang làm nũng với chủ nhân của nó vậy.



Vị phu nhân kia lập tức đẩy đám tiểu thư bản tòa cao ốc ra, bà ta nổi giận đùng đùng mà chĩa ngón tay về phia Thường Ninh: "Mày dám đá bảo bối của tao hả?!"






“Đả thì đã làm sao, ai bảo nó chạy tới chỗ này tiểu, lại còn dọa đến con trai tôi chứ!" Thường Ninh trả lời bà ta với giọng điệu lạnh lùng.



"Cái hạng người khốn khổ như mày với con trai mày nào có quý bằng bảo bối nhà tao? Mà cho dù có rải lên mặt mày thi thế nào? Bây giờ mày lập tức quỳ xuống nói xin lỗi bảo bối của tao đi, phải liếm sạch nước tiểu cho tao nữa, có như thế thi tao mới bỏ qua cho mày!" Vị phu nhân kia ăn nói ngang ngược phách lối vô cùng.






"Đúng, anh quỳ xuống mà xin lỗi bảo bối ngay đi, nhớ phải liếm sạch nước tiểu nữa đấy!" Người đàn ông ẻo lả cũng hống hảch nói.



Mà đảm tiểu thư kia cũng không có ý định khuyên ngăn gì, họ bày ra bộ dáng giống như đang xem kịch vui.






Đã không có tiền thì ngoan ngoãn ngồi chờ ở nhà đi, còn bày đặt bắt chước người ta giả bộ đến xem nhà, nhìn thoáng qua vị phu nhân kia cũng đủ biết vị này không dễ trêu chọc gi, lần này anh gây ra chuyện lớn rồi.



"Bà kêu tôi quỳ xuống trước con chó của bà, còn bảo tôi phải liếm sạch nó sao?" Thường Ninh chỉ tay về phía bãi nước tiểu của con chó, lạnh lùng hỏi.






“Thế nào? Không vui à? Nếu như hôm nay mà mày không làm hai chuyện đó thì đừng hòng đi đâu cả!" Vị phu nhân kia ăn nói rất ngang ngược và vô lý.



Người đàn ông kia cũng nhếch mép cười khẩy, anh ta mở miệng nói: “Anh biết em yêu của tôi là ai không? Dám không tuân theo ý chị ấy thì cả nhà anh đều sẽ gặp điều không lành đấy!”






"Tôi cũng muốn xem xem mấy người là ai, con chó của bà hù dọa con trai tôi. Hôm nay mấy người không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì cũng đừng hòng đi đâu hết!"



Thường Ninh cũng không muốn gây sự, nhưng có một số người cứ thích tim đến minh. Bảo anh quỳ xuống trước mặt một con chó, lại còn phải liếm sạch đống nước tiểu của nó, chuyện này mà mấy người này cũng nghĩ ra cho được.






“Ôi, ôi, ôi anh vẫn còn ngông quá nhỉ?” Người đàn ông ẻo lả chĩa ngón tay thành hình hoa lan, anh ta càng tỏ vẻ khinh thường anh, anh ta nói tiếp: “Dám ngang ngược trước mặt em yêu của tôi, anh có biết chữ chết viết như thế nào không? Tinh nhân tôi nhìn thể thôi mà lại là bà chủ của tập đoàn Hồ thị đấy!”



Đám tiểu thư bán cao ốc kia vừa nghe anh ta nhắc đến tập đoàn Hồ thị thì sắc mặt của họ đã lập tức thay đổi.






Đó chính là tập đoàn lớn có tiếng tại Phàn Thành, giá trị thị trường hơn cả một tỷ. Mà điểm mấu chốt là người đứng đầu tập đoàn Hồ thị lại là thân thích bên dòng họ ngoại của Bạch gia, điều đó cũng có nghĩa là tập đoàn Hồ thị dựa lưng Bạch gia. Thế thì nào có ai dám gây chuyện với họ.



Cũng không trách được vì sao vị phu nhân Hồ thị này lại dám kiêu ngạo đến thế, cái bản tính này cũng là vốn sẵn có rồi.






Đám người kia cũng dành phút mặc niệm cho Thường Ninh.



Dảm đắc tội vị phu nhân Hồ thị này, đúng thật là chẳng biết chữ chết viết như thế nào rồi.






"Tập đoàn Hồ thị không ngóc đầu nổi đó à?" Thường Ninh chỉ hừ một tiếng.



Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn anh như một kẻ ngốc vậy.






Ngay cả tập đoàn Hồ thị mà cũng không biết, quả nhiên là một tên nghèo kiết xác.



"Này tên nghèo kiết xác, bây giờ tao cho mày cơ hội cuối cùng, biết điều thì mau quỳ xuống trước mặt bảo bối nhà chủng tao, nhớ phải liếm cho sạch cái đống kia nữa đấy..."






Người đàn ông ẻo lả còn chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Thường



Ninh cho ăn ngay một bạt tai.






“Ở đâu ra tên ẻo lả nói nhảm nhiều như thế nhi!"



Tên đàn ông ẻo lả kia bị ăn cú tát tới ngày dại, anh ta không ngờ cái tên nghèo kiết xác này lại dám ra tay đánh anh ta. Điều quan trọng nhất là từ sau khi anh ta đi theo vị phu nhân Hồ này, cũng chưa từng có một ai dám mắng anh ta là đồ éo lả.






Anh ta không thể tin việc bàn thân bị mắng ở trước mặt nhiều người như vậy, thế nên trong lúc nhất thời, anh ta cảm thấy uất ức mà khóc thét lên.



Đám tiểu thư bán tòa cao ốc kia cũng bắt đầu ngó người ra.






Bọn họ không ngờ rằng Thường Ninh lại dám động tay động chân với người ta, cái này không phải là tự tim đến cái chết thì là gì?



Vị phu nhân kia nhìn thấy cục cưng của bà ta bị anh đánh, lại còn khóc thét lên, bà ta lập tức giận tới nỗi la làng như sấm: "Tên cầm thủ đáng chết, mày dám đánh cục cưng của tao, mày đúng là chản sống rồi!"






Bốp!



Thường Ninh tiếp tục thẳng tay giáng thêm một cú tát, anh nói: "Tôi cứ đánh đầy thì sao, hai con chó ngoan của bà và kể cả cái miệng bà đều đảng đánh cả!"






Vị phu nhân bị anh đánh mà lảo đảo mấy bước, sau khi đã kịp đứng vững lại thì bà ta bắt đầu nổi điên lên.





Ngay cả chồng bà ta còn không dám đánh bà ta, thế mà hôm nay bà lại bị một tên nghèo kiết xác đánh. Chuyện này lộ ra thì sau này sao bà ta dám gặp ai nữa.






Bà ta hận tới nỗi không thể bước tới xé xác Thường Ninh ngay lập tức.



"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"






Đúng lúc này, người quản lý ở đó nghe được tin thì đã chạy đến. Đó là một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi. Cô ta mặc một bộ đồng phục chuyên nghiệp, dáng người nóng bỏng, đôi chân thon dài của cô ta được bao phủ bởi lớp đôi tất dài màu đen, nhìn qua trông gợi cảm vô cùng.



Thấy người quản lý tới, vị phu nhân quyết định tạm thời kìm nén lửa giận trong lòng.






Bà ta bắt đầu trách móc: "Có chuyện gì xảy ra với Fullview Garden của mấy người vậy, làm sao có thể tùy tiện để người ta vào thế? Mà căn hộ các người bản lại là căn hộ đắt tiền, sao lại để cho cái thứ không ra gì vào tận đây được, mấy người có biết tên này nổi điên đánh người ngay tại đây không?!"



Người quản lý rất nhanh đã hiểu ra vấn đề đang xảy ra, sau đó cô ta nhìn về phía Thường Ninh.






Sau khi cô ta nhìn sang Thường Ninh thì cô ta đã cảm thấy khá ngạc nhiên: "Là cậu, Thường Ninh."



Thường Ninh cũng nhận ra người quản lý này, đó chính là Liễu Tinh Tinh - người bạn ngồi cùng bạn với anh vào năm lớp 11.






Không ngờ rằng hiện tại cô ta đã là một tiểu thư bán tòa cao ốc, à không, nhìn qua bảng tên thì cô ta đã là quản lý rồi.



Chỉ là trước đây Liễu Tinh Tinh vừa có vóc dáng đẹp lại còn có năng lực, lại còn là hoa khôi của lớp kiêm lớp phó học tập. Bây giờ cô ta lại càng trở nên xinh đẹp hơn, có thể leo lên tới vị trí quản lý cũng chẳng có gì là lạ.






"Con của cậu sao?" Liễu Tinh Tinh nhìn đứa trẻ đang ở trong lòng ngực của Thường Ninh.



Trong mắt cô ta thoáng hiện lên tia phức tạp.






Vào một ngày trong năm học ở trường cấp 3, cô ta đột nhiên phát bệnh viêm ruột thừa cấp tỉnh, khi đó chính Thường Ninh đã công cô ta đến bệnh viện. Hơn nữa, anh còn quay cuồng chăm sóc cho cô ta, thế nên từ đó trong cô ta đã nảy sinh cảm tình đối với anh.



Chỉ tiếc là lúc đó, Thường Ninh quá thật thà, anh hoàn toàn không hiểu về chuyện giữa nam và nữ.






Sau khi hai người đã tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, cũng chẳng liên lạc gì với nhau nữa.



Chẳng qua, cô ta có nghe ngóng được chuyện về Thường Ninh, sau cùng thì cô ta cũng biết được chuyện Thường Ninh vậy mà lại đi ở rể nhà người ta.






Điều này khiến cô ta thất vọng vô cùng và cô ta cũng nghĩ rằng cả hai người sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp lại nhau.



Chỉ là không ngờ hôm nay cô ta lại gặp được anh.






Nhưng cái cảm tình từng có trong quả khứ đã sớm tan biến



mất rồi. Bây giờ, cô ta đối với anh chỉ còn lại cảm giác cảm kích vì năm đó anh đã công cô ta đến bệnh viện. Thường Ninh khẽ gật đầu, anh nói: “Tôi tới xem mấy căn hộ một chút."






Liễu Tinh Tinh đảnh giá nhanh qua Thường Ninh. Nhin dáng vẻ hiện tại của anh thì hiển nhiên cô ta cũng cho rằng Thường



Ninh hoàn toàn không thể mua nổi một căn hộ ở chỗ này.






“Quản lý Liễu, công ty của mấy người đây nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này!" Khi vị phu nhân kia thấy hai người bắt đầu nói chuyện nhà thì bà ta cực kỳ nóng nảy mà nói.



"Phu nhân Hồ, thật sự thì cách xin lỗi mà phu nhân yêu cầu có hơi quá mức một chút. Nếu không thì phu nhân có thể thay đổi thành điều khác." Liễu Tinh Tinh vẫn muốn báo đáp phần tình nghĩa mà cô ta còn nợ Thường Ninh thuở ban đầu, thế nên cô ta thay Thường Ninh thỉnh cầu bà ta.






"Quản lý Liễu, cho dù cô có quen biết với tên thối nát này nhưng thế thì sao chứ? Cô không muốn giải quyết à?"



Vị phu nhân Hồ tức giận nói, bà ta vốn dĩ không thèm để Liễu Tình Tinh vào mắt. Vốn dĩ bà ta quyết định khiêm nhường một chút là vì bà thấy đối phương là quản lý mà thôi.






Hôm nay bà ta bị vả một bạt tai ở ngay chỗ này, chuyện này cứ như thế mà được bỏ qua, không có cửa đâu.



"Đúng vậy, mấy người có tin chúng tôi gọi trực tiếp cho ông chủ của mấy người không? Để xem ông chủ mấy người xử lý vụ này như thế nào." Lúc này, tên đàn ông ẻo lả cũng đã lau khô nước mắt, giọng điệu của anh ta mang đầy ý hận thù.






"Quản lý Liễu, chuyện này cô thật sự không thể giải quyết được đâu." Vài cô tiểu thư bản tòa cao ốc cũng bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ cô.



Vị phu nhân Hồ này có hậu thuẫn vững chắc như vậy, chỉ sợ khi ông chủ đến đây cũng sẽ phải kính nể với bà ta vài phần.






Vì một tên nghèo kiết xác mà từ bỏ công việc, loại chuyện này đảng sao.



Dù sao thì Liễu Tinh Tinh cũng là quản lý của bọn họ, nên họ cũng không dám nói quá thẳng thắn với cô.






Tất nhiên Liễu Tinh Tinh biết rõ sự lợi hại của các mối quan hệ. Nếu như không phải người này đã từng giúp cô ta thì thật sự cô ta cũng không muốn nhảy xuống vùng nước đục này.



Tình thế hiện tại khiến cô ta bắt đầu có chút khó xử.






Nếu cô ta giúp thì nói không chừng cô ta sẽ bị mất công việc mà vất vả lắm cô ta mới leo lên được tới vị trí quản lý này.



Nhưng nếu cô ta không giúp, thì chính cô ta sẽ không thể vượt qua được của báo đáp ân huệ.






“Ừ, Liễu Tinh Tinh, cậu không cần phải quan tâm gi nhiều, tự tôi có thể giải quyết được.” Lúc này, Thường Ninh nói với cô ta câu này, anh cũng biết là Liễu Tinh Tinh có ý tốt, nhưng riêng việc này thì Liễu Tinh Tinh không thể xử lý được.



"Tự cậu giải quyết? Cậu đánh người ta thì giải quyết kiểu gì đây? Sao bây giờ cậu trở nên như vậy rồi, trước đây cậu còn là một người có tính khí tốt cơ mà, sao giờ cậu lại ra tay đánh người khác rồi."






Liễu Tinh Tinh cảm thấy hơi tức giận, cô ta có chịu giúp anh hay không thì sao chứ, người này cũng không thể cứ nói mạnh miệng như thế chứ.



Chuyện này thật sự đã bị xé ra khá lớn, xem ra cô ta chỉ có thể cầu xin vị phu nhân Hồ này.






"Cô không cần cầu xin tôi, nếu hôm nay tên này không tự mình bẻ gãy chân thì đừng mong tôi bỏ qua." Phu nhân Hồ không cho Liễu Tinh Tinh có cơ hội được mở miệng đã lập tức giương nanh múa vuốt.



"Đúng, nếu không phế anh ta đi thì chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu." Người đàn ông ẻo lả cũng ăn nói rất hung hăng, hệt như anh ta cũng muốn bản thân giống đàn ông một chút.






"Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?"



Cũng đúng lúc này, có một giọng nói truyền đến.






Chỉ thấy một người phụ nữ đeo kính đen trông rất chuyên nghiệp.



Đó chính là Thẩm Yên - thư ký thân cận của Bạch Hâm Nhiên.






Khi vị phu nhân Hồ nhìn thấy Thẩm Yên thì bà ta cũng không thèm đoái hoài gì tới Thường Ninh nữa, bà ta vội vội vàng vàng đến nghênh tiếp cô.



Bà ta biết rõ Thẩm Yên là thư ký thân cận của đại tiểu thư nhà họ Bạch, địa vị của cô không hề thua kém những người đứng đầu ở các đại gia tộc. Mà thêm một điểm mấu chốt, cô còn là đại biểu cho đại tiểu thư nhà họ Bạch.






Khi Thẩm Yên bước đến, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Thường Ninh thì đồng tử của cô đã khẽ co lại.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom