Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
Chương 25: Cả một tên nghèo hèn đến xem nhà.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Sau đó, hai vợ chồng cũng chẳng đáp lại lời của Thường Ninh, họ cũng không ngồi lên chiếc xe taxi mà Thường Ninh đã gọi đến, mà là tự bản thân họ bắt một chiếc xe khác.
Thường Ninh chỉ biết cười khổ, xem ra mục đích của bố mẹ vợ khi gọi anh tới đón là để xem thử hiện tại anh có chiếc xe nào không.
Thậm chí ngay tại lúc này đây, anh còn muốn phóng đi mua một chiếc xe để cho họ thấy.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, anh vẫn quyết định kiềm nén cơn kich động lại.
Lúc này, anh xách trên tay bao lớn bao nhỏ, nổi gót theo sau mà ngồi trên chiếc xe taxi để trở về nhà.
Khi anh vừa xuống xe, anh còn gửi lời xin lỗi đến với người tài xế taxi, vì dù gi anh cũng đã để người khác phải chờ đợi anh suốt một giờ đồng hồ rồi.
Dường như người tài xế này cũng không phải là người xấu tính gì, trái lại còn cảm thông với Thường Ninh.
"Chàng trai trẻ, cậu cũng không cần phải để ý đến đâu, bây giờ bố mẹ vợ nhà ai cũng đều hận không thể có được một chàng rể có thân phận cao quý, nhưng mà trên đời này làm gì có người con rể cao quý nào có nhiều tiền như thế được. Chỉ cần vợ cậu không chê bai cậu, cùng cậu trải qua cuộc sống này thật tốt là được rồi.”
Trước khi đi, người tài xế gửi anh số điện thoại để liên lạc, còn bảo anh nếu cần dùng xe thì tìm anh ta bất cứ lúc nào cũng được.
Thưởng Ninh thật sự rất cảm kich lòng tốt này, hiện tại rất khó có thể gặp được một người có tâm như vậy.
Sau khi anh về đến nhà.
Bố vợ anh - Sở Sơn Hà đang ngồi bắt chéo hai chân ở trên ghế sô pha.
Còn mẹ vợ anh - Trần Di thì lại giống như đang xem xét tình hình, bà kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng.
"Đây mà là căn nhà lúc đầu của chúng ta à?" Sau khi kiểm tra xong, Trần Di bắt đầu nổi trận lôi đình, bà nói: "Cái gì mà đồ đạc vút lung tung thế kia, nhìn chẳng khác gì cái chỗ đổ rác vậy!"
Trong nhà anh có một đứa con nít, cũng khó tránh khỏi việc trong nhà có hơi bừa bộn,
Sau khi Thường Ninh đã bỏ đồ đạc trên tay xuống thì anh vội vàng nói: “Để con dọn dẹp một chút."
"Sáng sớm làm gì mà không dọn, bây giờ don thi có ich cái con khi gì." Trần Di ngồi xuống ghế sô pha, bà khoanh tay lại mà nói với vẻ tức giận.
Lúc này Sở Sơn Hà gõ ngón tay trên mặt bàn một cái rồi nói: “Chúng tôi ngồi trên xe một khoảng thời gian lâu như thế, mà cậu trở về nhà còn không chịu đi rót ly nước. Có phải là do chúng tôi không ở trong căn nhà này lâu quả, nên cậu đã quên mất ai mới thật sự là chủ nhân của cái nhà này à?"
Nghe ông nói vậy thì Thường Ninh cũng vội vã đi rót hai ly nước.
Phụt!
Sở Sơn Hà vừa uống được một ngụm nước thì ông đã lập tức phun ra.
"Nước lọc sao?"
Ông ta giận đến mức quăng cái ly nước vào người của Thường Ninh: "Cậu không biết từ trước tới giờ tôi không uống nước nóng à? Có phải mấy cái lá trà của tôi bị cậu uống trộm sạch rồi không?”
“Bố, làm sao con dám động vào trà của bố được, để con đi đổi ly này cho bố." Thường Ninh cũng không thèm bận tâm đến việc vẫn còn làn nước còn đọng lại trên người anh, vội vàng đi pha tách trà mới.
Anh đã sớm quen cái thái độ mà bố mẹ vợ dành cho anh, nếu thật sự muốn so đo tính toán thi chắc hẳn anh đã phải tức chết rất nhiều lần.
Huống hồ gì hiện tại anh đang trong trạng thái hâm nóng tình cảm với vợ, thế thì lại càng không thể so đo với bọn họ được.
Thường Ninh lại pha hai tách trà mới xong.
Trần Di khoanh tay lại rồi cất giọng lạnh lùng: “Sở Nguyệt đâu? Ngày hôm qua con bé không nhận điện thoại của chúng tôi, hôm nay trở về nhà thì lại không thấy tăm hơi đâu."
"Công ty của cô ấy có chuyện nên cô ấy đã đi làm rồi ạ."
"Giỏi lắm, con bé thì phụ trách đi kiếm tiền nuôi gia đình, còn cậu thì phụ trách ở nhà ăn bám, bây giờ đến cả việc nhà mà cũng làm không xong!" Trần Di cười lạnh một tiếng.
"Mẹ, con còn phải mang theo đứa nhỏ." Thường Ninh cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Bớt nhắc tới thứ nghiệt chủng đó trước mặt tôi đi, nếu không phải do ban đầu Sở Nguyệt cứ năm lần bảy lượt khăng khăng giữ lại, thì nó đã không phải đến với cái thế giới này rồi!" Trần Di tức giận nhưng lại không có chỗ nào để trút bỏ, bà ta đứng phắt dậy từ trên ghế số pha, bắt đầu chĩa ngón tay vào mũi của Thường Ninh, mắng mỏ anh mà nước bọt văng tung tóe, mở miệng ra là mắng đứa trẻ xúi quẩy.
Thường Ninh không nhịn được mà âm thầm siết chặt nắm đấm. Bà ta có mắng chửi anh hay sai khiến anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không so đo với bà, nhưng mà đứa trẻ này vô tội.
"Thế nào? Cậu còn không phục a? Có gan thì cậu cút đi, nhớ mà tự minh nuôi lớn đứa trẻ xúi quẩy đó đi, đừng có liên lụy tới Sở Nguyệt nhà chúng tôi!" Giọng điệu của Trần Di nghe chói tai vô cùng.
Nhất thời Thường Ninh cũng không thể khống chế được con tức giận, nhưng anh đã liền âm thầm thở dài ra và bắt đầu buông lỏng nắm đấm. Có lẽ anh nên cùng Sở Nguyệt đua đua trẻ dọn ra ngoài sống.
"Mẹ, mẹ vừa trở về đã lớn tiếng như thể để làm gì chứ, ồn ào chết đi được!”
Lúc này, Sở Nhiễm ôm đứa trẻ đi ra ngoài, cô cau mày lại mà nói.
Đôi mắt của đứa trẻ vẫn còn rưng rưng nước mắt, rõ ràng khi nãy đứa trẻ còn mới khóc, cũng không biết đã được Sở Nhiễm dỗ bằng cách nào mà giờ đã nín.
Nhưng mà đứa trẻ còn chưa kịp nhìn ông bà ngoại của nó, cộng thêm việc nhìn Trần Di hung tợn như vậy, đứa trẻ rụt rè không dám nhìn bọn họ.
"Nhiễm Nhiễm, tại sao con lại thay tên vô dụng này ôm đứa trẻ đó hả?" Trần Di hoảng hốt.
Sở Sơn Hà thấy cảnh này thì ông cũng bắt đầu nhướng mày, ông nói với giọng điệu lạnh lùng: "Không thể nói nổi!". "Tại sao con lại không thể ôm chứ, đứa trẻ này là cháu của con. Ngược lại là bố mẹ, với thân phận là ông bà ngoại thì không phải nên ôm cháu mình một lần sao?”
Sở Nhiễm vừa nói vừa cố ý đưa đứa trẻ tới cho hai vợ chồng.
Hai vợ chồng bọn họ lập tức cảm thấy chán ghét mà tránh ra ха.
“Đủ rồi, Nhiễm Nhiễm, sao con cũng bắt đầu gây chuyện rồi!"
Mà đứa trẻ vô tội lại muốn bật khóc lần nữa.
Thường Ninh vội vã ôm đứa bé từ trong tay của Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm mim cười toe toét với anh với hàm ý là cô đã hoàn
thành nhiệm vụ được giao, sau đó cô xoay người trở về phòng. "Được rồi, cậu ôm đứa trẻ xui xẻo kia cút nhanh đi, thật chẳng biết kiếp trước tôi đã phạm phải tội nghiệt gì mà giờ bị hai con quỷ đòi nợ làm phiền mãi!" Trần Di nói với giọng điệu ghét bỏ.
Thường Ninh nghiến chặt răng, anh cũng im lặng không nói lời nào nữa, lúc này anh nhanh chóng ôm đứa bé ra ngoài cửa.
“Hủ, cậu còn dám tỏ thái độ với chúng tôi, có bản lĩnh thì đừng có quay lại!" Trần Di đứng ở ngoài cửa mà mắng to.
“Được rồi, nổi giận đùng đùng với một thằng vô dụng như vậy thì có ích gì, đợi con gái chúng ta quay về, trực tiếp để con bé rời xa cái thằng vô dụng đó đi!” Lúc này Sở Sơn Hà xua tay mà nói.
Sau khi Thường Ninh ôm đứa trẻ ra ngoài, anh đã thẳng thừng đến chặn một chiếc xe lại, xe đi tới chỗ hoa viên xa hoa.
Nơi này là khu chung cư Phàn Thành tốt nhất, giá phòng thấp nhất ở đây đã là sáu đến bảy chục nghìn, cao nhất có thể lên đến hơn cả trăm nghìn. Mà căn phòng thấp nhất, xem như dù không lên tới mười triệu thì ít nhất cũng phải triệu đô, có thể thấy người mua phòng ở đây để sống thì không giàu cũng sang.
Bây giờ đúng lúc đang là thời gian nghỉ trưa nên đại sảnh cũng chẳng có bóng dáng người nào. Mấy cô gái bán hàng thì đang ngồi ở kia sửa móng tay, có người cầm điện thoại di động mà choi game, cũng có người chỉ lo bàn tán chuyện trên trời dưới đất.
Họ thấy Thường Ninh ngồi xe taxi tới, hơn nữa anh còn đang ôm một đứa trẻ trong lòng mà cách ăn mặc của anh thì lại đơn giản mộc mạc.
Thế nên mấy cô gái bán hàng kia, chẳng có lấy một ai thèm đứng lên tiếp anh.
NH nh giống như loại người tới xem qua cho vui, cái đồ chỉ biết nói suông, các cô đã gặp qua không ít lần rồi.
Thường Ninh thấy không có người nào đến đón tiếp anh, anh khẽ nhíu mày lại.
Chẳng qua là anh cũng không có tâm trạng để so đo với mấy cô gái bán hàng này. Anh tự mình nhìn vào các mô hình khu chung cư đang được bày ra ở đó.
Đứa nhỏ trong ngực anh trọn tròn đôi mắt mang theo vẻ tò mò mà nhìn xung quanh khắp nơi.
Cũng đúng lúc này, một vị phu nhân độ chừng bốn mươi đang dắt theo một con chó lông xù và đi bên cạnh bà là một người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo, sạch sẽ. Cả hai người tay trong tay bước vào đại sảnh.
"Cục cưng, có phải nhà ở đây có hơi đắt không? Nếu không thì chúng ta đến chỗ khác đi." Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt đầy nũng nịu, yếu ớt giống như đàn bà vậy, ai cũng nhìn ra được vị phu nhân này đang nuôi trai trẻ.
"Đắt sao? Mua cho cục cưng của bà đây thì sao có thể bảo đắt được?" Vị phu nhân sờ lên khuôn mặt ẻo là của người đàn ông, bà cười nói.
Trong đôi mắt của tên đàn ông ẻo là thoảng hiện lên tia đắc ý, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn giữ nguyên giọng điệu một lòng suy nghĩ cho vị phu nhân kia.
"Như vậy thì chồng của cục cưng có phát hiện ra không?"
"Sợ ông ta làm gì chứ, mấy cô gái trẻ được ông ta bao bọc chất đầy ra kia kìa, bà đây nuôi người đàn ông của mình thì sao ông ta có thể quản được. Chỉ cần cung ngoan, bà đây thương cưng còn không kịp, huống hồ gì là một căn nhà có đáng là bao,
Thậm chi, vị phu nhân đỏ còn hôn lên mặt người đàn ông trẻ đó một cái.
Cảnh tượng này khiến cho mấy cô gái bán hàng đều phải nổi hết cả da gà.
Chi con mắt bọn họ đều đã bắt đầu sáng rực lên, bởi vì họ thật sự tới đây để mua nhà.
Thưởng Ninh vội vã đánh lừa tầm mắt của đúa trẻ sang chỗ khác một chút, anh không thể để cho đứa trẻ này bị vấy bẩn bởi loại chuyện này khi đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ.
Hành động này của anh đã bị tên đàn ông ẻo là kia liếc thấy, anh lập tức cất lên giọng the thé nói: “Ây dô, sao nơi này lại có một tên nghèo hèn đến xem nhà thế nhì?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Sau đó, hai vợ chồng cũng chẳng đáp lại lời của Thường Ninh, họ cũng không ngồi lên chiếc xe taxi mà Thường Ninh đã gọi đến, mà là tự bản thân họ bắt một chiếc xe khác.
Thường Ninh chỉ biết cười khổ, xem ra mục đích của bố mẹ vợ khi gọi anh tới đón là để xem thử hiện tại anh có chiếc xe nào không.
Thậm chí ngay tại lúc này đây, anh còn muốn phóng đi mua một chiếc xe để cho họ thấy.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, anh vẫn quyết định kiềm nén cơn kich động lại.
Lúc này, anh xách trên tay bao lớn bao nhỏ, nổi gót theo sau mà ngồi trên chiếc xe taxi để trở về nhà.
Khi anh vừa xuống xe, anh còn gửi lời xin lỗi đến với người tài xế taxi, vì dù gi anh cũng đã để người khác phải chờ đợi anh suốt một giờ đồng hồ rồi.
Dường như người tài xế này cũng không phải là người xấu tính gì, trái lại còn cảm thông với Thường Ninh.
"Chàng trai trẻ, cậu cũng không cần phải để ý đến đâu, bây giờ bố mẹ vợ nhà ai cũng đều hận không thể có được một chàng rể có thân phận cao quý, nhưng mà trên đời này làm gì có người con rể cao quý nào có nhiều tiền như thế được. Chỉ cần vợ cậu không chê bai cậu, cùng cậu trải qua cuộc sống này thật tốt là được rồi.”
Trước khi đi, người tài xế gửi anh số điện thoại để liên lạc, còn bảo anh nếu cần dùng xe thì tìm anh ta bất cứ lúc nào cũng được.
Thưởng Ninh thật sự rất cảm kich lòng tốt này, hiện tại rất khó có thể gặp được một người có tâm như vậy.
Sau khi anh về đến nhà.
Bố vợ anh - Sở Sơn Hà đang ngồi bắt chéo hai chân ở trên ghế sô pha.
Còn mẹ vợ anh - Trần Di thì lại giống như đang xem xét tình hình, bà kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng.
"Đây mà là căn nhà lúc đầu của chúng ta à?" Sau khi kiểm tra xong, Trần Di bắt đầu nổi trận lôi đình, bà nói: "Cái gì mà đồ đạc vút lung tung thế kia, nhìn chẳng khác gì cái chỗ đổ rác vậy!"
Trong nhà anh có một đứa con nít, cũng khó tránh khỏi việc trong nhà có hơi bừa bộn,
Sau khi Thường Ninh đã bỏ đồ đạc trên tay xuống thì anh vội vàng nói: “Để con dọn dẹp một chút."
"Sáng sớm làm gì mà không dọn, bây giờ don thi có ich cái con khi gì." Trần Di ngồi xuống ghế sô pha, bà khoanh tay lại mà nói với vẻ tức giận.
Lúc này Sở Sơn Hà gõ ngón tay trên mặt bàn một cái rồi nói: “Chúng tôi ngồi trên xe một khoảng thời gian lâu như thế, mà cậu trở về nhà còn không chịu đi rót ly nước. Có phải là do chúng tôi không ở trong căn nhà này lâu quả, nên cậu đã quên mất ai mới thật sự là chủ nhân của cái nhà này à?"
Nghe ông nói vậy thì Thường Ninh cũng vội vã đi rót hai ly nước.
Phụt!
Sở Sơn Hà vừa uống được một ngụm nước thì ông đã lập tức phun ra.
"Nước lọc sao?"
Ông ta giận đến mức quăng cái ly nước vào người của Thường Ninh: "Cậu không biết từ trước tới giờ tôi không uống nước nóng à? Có phải mấy cái lá trà của tôi bị cậu uống trộm sạch rồi không?”
“Bố, làm sao con dám động vào trà của bố được, để con đi đổi ly này cho bố." Thường Ninh cũng không thèm bận tâm đến việc vẫn còn làn nước còn đọng lại trên người anh, vội vàng đi pha tách trà mới.
Anh đã sớm quen cái thái độ mà bố mẹ vợ dành cho anh, nếu thật sự muốn so đo tính toán thi chắc hẳn anh đã phải tức chết rất nhiều lần.
Huống hồ gì hiện tại anh đang trong trạng thái hâm nóng tình cảm với vợ, thế thì lại càng không thể so đo với bọn họ được.
Thường Ninh lại pha hai tách trà mới xong.
Trần Di khoanh tay lại rồi cất giọng lạnh lùng: “Sở Nguyệt đâu? Ngày hôm qua con bé không nhận điện thoại của chúng tôi, hôm nay trở về nhà thì lại không thấy tăm hơi đâu."
"Công ty của cô ấy có chuyện nên cô ấy đã đi làm rồi ạ."
"Giỏi lắm, con bé thì phụ trách đi kiếm tiền nuôi gia đình, còn cậu thì phụ trách ở nhà ăn bám, bây giờ đến cả việc nhà mà cũng làm không xong!" Trần Di cười lạnh một tiếng.
"Mẹ, con còn phải mang theo đứa nhỏ." Thường Ninh cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Bớt nhắc tới thứ nghiệt chủng đó trước mặt tôi đi, nếu không phải do ban đầu Sở Nguyệt cứ năm lần bảy lượt khăng khăng giữ lại, thì nó đã không phải đến với cái thế giới này rồi!" Trần Di tức giận nhưng lại không có chỗ nào để trút bỏ, bà ta đứng phắt dậy từ trên ghế số pha, bắt đầu chĩa ngón tay vào mũi của Thường Ninh, mắng mỏ anh mà nước bọt văng tung tóe, mở miệng ra là mắng đứa trẻ xúi quẩy.
Thường Ninh không nhịn được mà âm thầm siết chặt nắm đấm. Bà ta có mắng chửi anh hay sai khiến anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không so đo với bà, nhưng mà đứa trẻ này vô tội.
"Thế nào? Cậu còn không phục a? Có gan thì cậu cút đi, nhớ mà tự minh nuôi lớn đứa trẻ xúi quẩy đó đi, đừng có liên lụy tới Sở Nguyệt nhà chúng tôi!" Giọng điệu của Trần Di nghe chói tai vô cùng.
Nhất thời Thường Ninh cũng không thể khống chế được con tức giận, nhưng anh đã liền âm thầm thở dài ra và bắt đầu buông lỏng nắm đấm. Có lẽ anh nên cùng Sở Nguyệt đua đua trẻ dọn ra ngoài sống.
"Mẹ, mẹ vừa trở về đã lớn tiếng như thể để làm gì chứ, ồn ào chết đi được!”
Lúc này, Sở Nhiễm ôm đứa trẻ đi ra ngoài, cô cau mày lại mà nói.
Đôi mắt của đứa trẻ vẫn còn rưng rưng nước mắt, rõ ràng khi nãy đứa trẻ còn mới khóc, cũng không biết đã được Sở Nhiễm dỗ bằng cách nào mà giờ đã nín.
Nhưng mà đứa trẻ còn chưa kịp nhìn ông bà ngoại của nó, cộng thêm việc nhìn Trần Di hung tợn như vậy, đứa trẻ rụt rè không dám nhìn bọn họ.
"Nhiễm Nhiễm, tại sao con lại thay tên vô dụng này ôm đứa trẻ đó hả?" Trần Di hoảng hốt.
Sở Sơn Hà thấy cảnh này thì ông cũng bắt đầu nhướng mày, ông nói với giọng điệu lạnh lùng: "Không thể nói nổi!". "Tại sao con lại không thể ôm chứ, đứa trẻ này là cháu của con. Ngược lại là bố mẹ, với thân phận là ông bà ngoại thì không phải nên ôm cháu mình một lần sao?”
Sở Nhiễm vừa nói vừa cố ý đưa đứa trẻ tới cho hai vợ chồng.
Hai vợ chồng bọn họ lập tức cảm thấy chán ghét mà tránh ra ха.
“Đủ rồi, Nhiễm Nhiễm, sao con cũng bắt đầu gây chuyện rồi!"
Mà đứa trẻ vô tội lại muốn bật khóc lần nữa.
Thường Ninh vội vã ôm đứa bé từ trong tay của Sở Nhiễm.
Sở Nhiễm mim cười toe toét với anh với hàm ý là cô đã hoàn
thành nhiệm vụ được giao, sau đó cô xoay người trở về phòng. "Được rồi, cậu ôm đứa trẻ xui xẻo kia cút nhanh đi, thật chẳng biết kiếp trước tôi đã phạm phải tội nghiệt gì mà giờ bị hai con quỷ đòi nợ làm phiền mãi!" Trần Di nói với giọng điệu ghét bỏ.
Thường Ninh nghiến chặt răng, anh cũng im lặng không nói lời nào nữa, lúc này anh nhanh chóng ôm đứa bé ra ngoài cửa.
“Hủ, cậu còn dám tỏ thái độ với chúng tôi, có bản lĩnh thì đừng có quay lại!" Trần Di đứng ở ngoài cửa mà mắng to.
“Được rồi, nổi giận đùng đùng với một thằng vô dụng như vậy thì có ích gì, đợi con gái chúng ta quay về, trực tiếp để con bé rời xa cái thằng vô dụng đó đi!” Lúc này Sở Sơn Hà xua tay mà nói.
Sau khi Thường Ninh ôm đứa trẻ ra ngoài, anh đã thẳng thừng đến chặn một chiếc xe lại, xe đi tới chỗ hoa viên xa hoa.
Nơi này là khu chung cư Phàn Thành tốt nhất, giá phòng thấp nhất ở đây đã là sáu đến bảy chục nghìn, cao nhất có thể lên đến hơn cả trăm nghìn. Mà căn phòng thấp nhất, xem như dù không lên tới mười triệu thì ít nhất cũng phải triệu đô, có thể thấy người mua phòng ở đây để sống thì không giàu cũng sang.
Bây giờ đúng lúc đang là thời gian nghỉ trưa nên đại sảnh cũng chẳng có bóng dáng người nào. Mấy cô gái bán hàng thì đang ngồi ở kia sửa móng tay, có người cầm điện thoại di động mà choi game, cũng có người chỉ lo bàn tán chuyện trên trời dưới đất.
Họ thấy Thường Ninh ngồi xe taxi tới, hơn nữa anh còn đang ôm một đứa trẻ trong lòng mà cách ăn mặc của anh thì lại đơn giản mộc mạc.
Thế nên mấy cô gái bán hàng kia, chẳng có lấy một ai thèm đứng lên tiếp anh.
NH nh giống như loại người tới xem qua cho vui, cái đồ chỉ biết nói suông, các cô đã gặp qua không ít lần rồi.
Thường Ninh thấy không có người nào đến đón tiếp anh, anh khẽ nhíu mày lại.
Chẳng qua là anh cũng không có tâm trạng để so đo với mấy cô gái bán hàng này. Anh tự mình nhìn vào các mô hình khu chung cư đang được bày ra ở đó.
Đứa nhỏ trong ngực anh trọn tròn đôi mắt mang theo vẻ tò mò mà nhìn xung quanh khắp nơi.
Cũng đúng lúc này, một vị phu nhân độ chừng bốn mươi đang dắt theo một con chó lông xù và đi bên cạnh bà là một người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo, sạch sẽ. Cả hai người tay trong tay bước vào đại sảnh.
"Cục cưng, có phải nhà ở đây có hơi đắt không? Nếu không thì chúng ta đến chỗ khác đi." Người đàn ông kia lộ ra vẻ mặt đầy nũng nịu, yếu ớt giống như đàn bà vậy, ai cũng nhìn ra được vị phu nhân này đang nuôi trai trẻ.
"Đắt sao? Mua cho cục cưng của bà đây thì sao có thể bảo đắt được?" Vị phu nhân sờ lên khuôn mặt ẻo là của người đàn ông, bà cười nói.
Trong đôi mắt của tên đàn ông ẻo là thoảng hiện lên tia đắc ý, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn giữ nguyên giọng điệu một lòng suy nghĩ cho vị phu nhân kia.
"Như vậy thì chồng của cục cưng có phát hiện ra không?"
"Sợ ông ta làm gì chứ, mấy cô gái trẻ được ông ta bao bọc chất đầy ra kia kìa, bà đây nuôi người đàn ông của mình thì sao ông ta có thể quản được. Chỉ cần cung ngoan, bà đây thương cưng còn không kịp, huống hồ gì là một căn nhà có đáng là bao,
Thậm chi, vị phu nhân đỏ còn hôn lên mặt người đàn ông trẻ đó một cái.
Cảnh tượng này khiến cho mấy cô gái bán hàng đều phải nổi hết cả da gà.
Chi con mắt bọn họ đều đã bắt đầu sáng rực lên, bởi vì họ thật sự tới đây để mua nhà.
Thưởng Ninh vội vã đánh lừa tầm mắt của đúa trẻ sang chỗ khác một chút, anh không thể để cho đứa trẻ này bị vấy bẩn bởi loại chuyện này khi đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ.
Hành động này của anh đã bị tên đàn ông ẻo là kia liếc thấy, anh lập tức cất lên giọng the thé nói: “Ây dô, sao nơi này lại có một tên nghèo hèn đến xem nhà thế nhì?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook