Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 24: Ý chí chiến đấu đã trở lại
**********
Cô nhanh chóng nhận điện thoại.
Đối với ông cụ nhà họ Sở, cô có cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Sở Nguyệt, cái giá của cô cũng không thấp nhỉ, phải để tôi đích thân gọi điện thoại cho cô!"
Câu đầu tiên của ông cụ nhà họ Sở thiếu chút nữa dọa cô hết hồn, tí nữa thì đánh rơi di động lên mặt đất.
"Ông nội, ông tìm con có việc gì không ạ?"
"Ngày hôm qua Gia Lượng vẫn luôn không gọi được cho cô, cô đã làm cái gì hả?" Giọng điệu của ông cụ nhà họ Sở vô cùng lạnh nhạt, lại lộ ra sự uy nghiêm vô thượng.
"Ngày hôm qua... Ngày hôm qua con đến ngân hàng Tứ Hải vay tiền." Sở Nguyệt không dám giấu diếm, nói.
"Thế cô đã vay được chưa?"
"Chưa ạ, thưa ông nội." Cho dù chỉ là đang nói chuyện qua điện thoại, Sở Nguyệt cũng bất tri bất giác cúi đầu xuống.
Cô hơi lo lắng, không biết có phải chuyện đánh vỡ đầu quản lí Mã kia đã đến tai ông nội hay không. Trong lòng cô lại thấp thỏm lo âu.
"Buổi tối tới đây mở hội nghị gia tộc đi, dẫn cả thằng phế vật cô tìm được về đến nữa!" Ông cụ nhà họ Sở chốt một câu cuối cùng rồi lạnh lùng cúp điện thoại.
Sắc mặt Sở Nguyệt trắng bệch, điều này không lẽ nghĩa là cô cũng bị trục xuất khỏi nhà họ Sở sao?
Mặc dù trong lòng cô đã sởm có chuẩn bị, nhưng khi giờ khắc này thực sự đến, cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bất lực nằm xụi lơ trên ghế sô pha, cô có chút thất hồn lạc phách.
Đúng lúc này, di động của cô lại vang lên.
Tiếng chuông dồn dập khiến cho cô có phần tâm phiền ý loạn.
Bây giờ cô căn bản không có tâm tinh tiếp nhận bất cứ cuộc điện thoại nào liên quan đến công việc nữa, trực tiếp ấn từ chổi.
Nhưng đối phương lại lập tức gọi lại.
Sở Nguyệt không tiếp, cũng chẳng buồn tắt máy, cứ để mặc kệ cho di động réo vang.
"Bà xã, di động của em kêu kia, sao em lại không tiếp?"
Thường Ninh từ trong phòng chạy ra hỏi.
Nhưng khi anh nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của cô thì liền lắp bắp kinh hãi.
"Bà xã, em sao vậy?"
"Ông nội vừa gọi điện tới, bảo chúng ta quay về nhà cũ để mở hội nghị gia tộc." Sở Nguyệt vô lục nói.
"Mở hội nghị gia tộc thì cứ mở thôi, có vấn đề gì sao?"
"Anh có biết hay không, lúc này đây chúng ta có thể sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Sở. Trước đây em đã hứa hen ngay trước mặt ông nội, rằng nếu công ty kinh doanh không tốt, ông ấy có thể ném em ra khỏi nhà họ Sở bất cứ lúc nào!"
Sở Nguyệt bị thương nói.
Cha mình là Sở Sơn Hà thời niên thiếu đã phạm phải một sai lầm cực kì nghiêm trong, thiếu chút nữa khiến cho nhà họ Se gặp phải tai uong ngập đầu.
Cho nên nhà bọn họ vẫn luôn không được nhà họ Sở để vào mắt.
Nếu không phải ông nội nhìn trúng cô còn có chút năng lực, có thể thay nhà họ Sở kiếm tiền thì đã sớm từ bỏ cả nhà họ rồi.
Nhưng hiện giờ năng lực của cô dường như cũng sắp sửa bị gat bo
Thường Ninh thấy thần sắc vợ minh như vậy, cũng không biết nên an ủi như thế nào, gãi đầu một chút.
"Bà xã, bây giờ em nghĩ mấy chuyện đó cũng chẳng có ich gì, có lẽ ông nội bảo chúng ta trở về mở hội nghị gia tộc là bởi vì chuyện khác thì sao, hoặc là tinh huống của công ty đột nhiên chuyển biến tích cực. Em vẫn nên tiếp điện thoại đi, ầm ĩ đến nỗi bé con cũng không ngủ được rồi."
Thường Ninh đã sớm liếc thấy số điện thoại của Lý Tuyết trên màn hình di động của Sở Nguyệt, nhưng anh lại không tiện nói ra.
Nhắc tới bé con, Sở Nguyệt mới chậm chạp lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại.
"Xin hỏi có phải cô Sở không? Tôi là Lý Tuyết, quản lí nghiệp vụ mới nhậm chức của ngân hàng Tử Hải..." Đầu kia điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói của Lý
Tuyết, cô nói vô cùng ngắn gọn và rõ ràng.
Một là nói yêu cầu vay của Sở Nguyệt có thể được phê chuẩn.
Hai là nói quản lý Mã vì vấn đề tác phong nên đã bị đuổi việc rồi.
Ba là đại diện cho ngân hàng Tứ Hải có đôi lời giải thích với Sở Nguyệt.
Thường Ninh ở bên cạnh cũng nghe thấy, anh không khỏi gật đầu một cái, Lý Tuyết này quả thật có năng lực, thái độ đúng mục, hai ba câu đã nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện rồi.
Nhưng Sở Nguyệt còn đang chưa kịp phản ứng lại.
Mãi đến tận khi Lý Tuyết hỏi khi nào cô tiện đến đây kí hợp đồng cho vay, cô mới cuống quýt nói, lúc nào cũng có thể.
Cúp điện thoại thật lâu rồi, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện có chút không chân thật.
Thậm chí bởi vi đã đánh quản lí Mã nên cô đã chuẩn bị cả tỉnh thần bị kiện ra tòa rồi.
Không ngờ rằng sự tình lại cử trôi qua như vậy, hơn nữa ngân hàng Tử Hải cũng đã đồng ý cho vay.
Như vậy, hôm nay trở về nhà họ Sở mở hội nghị gia tộc, cô cũng rất tự tin.
Sau đó cô liếc mắt nhìn Thường Ninh một cái.
"Em nhìn anh làm gì? Em vốn đủ điều kiện để lấy được khoản vay kia, ngân hàng Tú Hải đó chẳng qua là công tư phân minh thôi." Thường Ninh có chút mất tự nhiên cười cười.
Chẳng lẽ bà xã đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi, liệu mình có nên ngửa bài hay không đây.
Sở Nguyệt quả thật có chút hoài nghi anh, bởi vì ngày hôm qua Thường Ninh đã làm trò trước mặt cô nói rằng muốn đi tiếp quản ngân hàng Tứ Hải.
Nhưng cần thận ngẫm nghĩ lại, chuyện này căn bản không thể. Gia cảnh Thường Ninh là cái dạng gì, cô còn không hiểu rõ hay sao?
Có thể quen biết một người như Vương Chấn Đông cô còn cảm thấy coi như vẫn bình thường, bởi vi có chút vận may trong đó, nhưng tiếp quản cả một ngân hàng, cho dù có vận may lớn thế nào chăng nữa cũng chẳng thể làm nổi.
Có lẽ thật sự là ngân hàng Tứ Hải công tư phân minh thôi, sao các điều kiện của mình đều phù hợp với yêu cầu cho vay của họ.
Cô cũng không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.
Ngân hàng Tú Hải bằng lòng cho cô vay vốn, ý chỉ chiến đấu của cô cũng đã quay trở lại.
Sau đó cô bắt đầu chuyên chủ trang điểm lựa chọn quần áo.
Bình thưởng cô không quá chú trọng cách ăn mặc, nhưng hôm nay không giống với ngày thường, mặt đã sưng phủ như như thế này rồi, nếu không tìm cách che giấu đi một chút, làm sao có thể ra ngoài gặp người ta.
Thường Ninh thấy vợ mình lại trở lại sinh khí dồi dào, cũng cực kỳ vui mừng, tâm tình vô cùng sung sướng.
Sau đó anh đi ra ban công, gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tuyết, khích lệ Lý Tuyết một phen.
Lý Tuyết ở đầu bên kia điện thoại kích động đến ngẩng đầu ưỡn ngực.
Cuối cùng cô ngượng ngùng hỏi Thường Ninh, khi nào thì có thể cho cô gặp lại bé con. Cô rất thích bé con đó, có hơi hơi nhớ bé.
Thường Ninh nói chờ có thời gian rảnh rỗi sẽ đưa bé con tới ngân hàng Tứ Hải thăm cô.
Nói chuyện điện thoại xong, Thường Ninh quay người lại, kết quả sợ tới mức đánh rơi di động xuống mặt đất.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Sở Nhiễm đã đứng sau lưng anh.
"Nhiễm Nhiễm, em có thể đừng suốt ngày xuất quỷ nhập thần như vậy được không?"
Thường Ninh vỗ vỗ ngực minh, cô em vợ này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thế, sớm muộn gi cũng dọa cho anh phát bệnh tim mất thôi.
Sau đó anh nhặt di động lên xem, cũng may không bị ném đến hỏng luôn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cái điện thoại này đã theo anh vài năm rồi, anh cũng có tình cảm với nó.
"Có mỗi cái di động nát còn để ý như vậy, anh đang nói chuyện điện thoại với ai?" Sở Nhiễm cong môi nói.
"Bạn anh."
Thường Ninh đáp lại một tiếng rồi định chuồn luôn.
"Bạn gái? Mà lại còn không phải người phụ nữ ngày hôm qua, anh lăng nhăng nó vừa thôi!"
Thường Ninh dừng một chút: "Nhiễm Nhiễm, em đang nói bừa cái gì đấy, bạn gái cái gì cơ? Lời này nếu chị em nghe được thi sẽ lại mắng em đấy."
"Mắng tôi? Không phải hẳn là nên mắng anh sao? Rõ ràng đã có vợ còn dám ra ngoài mèo mả gà đồng với người khác." Sở Nhiễm liếc mắt một cái xem thường.
"Được thôi, anh không thèm nghe em nói nữa, dù sao anh cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với chị gái em cả" Thường Ninh thực sự không còn lời nào để nói với cô em vợ này nữa rồi.
"Bố mẹ tôi sắp về rồi, anh phải đi đón bọn họ!" Lúc này Sở Nhiễm đột nhiên nói.
Thường Ninh sửng sốt, bố mẹ vợ của mình đã bỏ đi du lịch từ sau khi bé con ra đời, bây giờ lại muốn về đây sao?
"Sao anh không biết gì cả?"
Sở Nhiễm hình như cũng chưa từng nói với anh.
"Ngày hôm qua không gọi được cho chị nên họ gọi điện cho tôi."
"Vậy sao em không nói sớm một chút?"
"Tôi quên đấy được không? Vả lại, nói với anh sớm một chút hay là bây giờ mới nói với anh có cải gi khác nhau sao?"
Thường Ninh hết nỏi nổi, kì thật điều khiến anh cạn lời chính là, bố mẹ vợ quay về nhà của chính mình lại còn phải để anh đi đón sao?
Vậy nhưng không đón cũng không được.
Bố mẹ vợ vốn cũng chẳng vui vẻ gì với anh, nếu không thuận theo ý bọn họ, chỉ sợ ngày tháng sau này khó mà trải qua được.
"Chị gái em phải ra ngoài bây giờ, vậy bé con biết phải làm sao?"
Đi đón người cũng đâu thể ôm bé con đi theo được đâu.
"Tôi có thể trông giùm anh, nhưng tôi sẽ thu chút phí." Sở Nhiễm cười tủm tìm nói.
Thường Ninh lào đảo một cái, đây là cái giống loài em vợ thần tiên gi đây, giúp trông cháu một chút thôi mà còn đòi thu phí.
Mặc dù không nói nên lời, Thường Ninh vẫn hỏi: "Em muốn bao nhiêu tiền?"
Dù sao bây giờ anh cũng chẳng thiếu tiền, không sao cả, coi như cho em vợ chút tiền tiêu vặt đi.
"Năm trăm!" Sở Nhiễm vô cùng thẳng thắn.
Khóe miệng Thường Ninh co rút, đúng là quá thẳng thắn.
Nhưng anh lần sờ túi áo của minh, không lấy ra nổi một trăm tệ, không khỏi có chút xấu hổ.
Sở Nhiễm rất kiên nhẫn mà nhìn anh.
"Nếu không thì anh chuyển khoản cho em vậy." Thường Ninh đành phải nói,
"Cũng được, có điều, chuyển khoản thì phải tăng gấp đôi."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi phải đi rút tiền đó, đi lại không cần trả phí cực nhọc sao?" Sở Nhiễm nói cực kì có đạo lí.
"Được được được, anh cho em!"
Thường Ninh cũng không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp chuyển khoản một ngàn cho Sở Nhiễm.
Sau khi Sở Nhiễm nhận được tiền thì cười tủm tỉm vỗ vai Thường Ninh: "Như vậy mới giống anh rể chứ, có điều có vẻ như anh giấu diếm không ít tiền riêng nhỉ. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho chị tôi biết chuyện này đâu."
Thường Ninh có hơi xúc động muốn hộc máu.
Chẳng qua là bản thân mình quả thật có không ít tiền riêng, it nhất cũng có mấy chục tỉ, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để cho cô em vợ này biết được.
Càng không thể để cô ấy biết mình chính là chủ tịch của ngân hàng Tứ Hải.
Sở Nguyệt đeo một chiếc kính râm cực lớn, đi đến ngân hàng Tứ Hải kí hợp đồng cho vay. Mà sau khi Thường Ninh giao bé con cho Sở Nhiễm cũng ra khỏi cửa, bắt một chiếc taxi chuẩn bị đi đón bố mẹ vợ.
Ngồi trên xe, anh nghĩ liệu mình có nên mua một chiếc xe không, dù sao ra đường cũng phải có cái phương tiện đi lại.
Mặc dù Sở Nguyệt đang có xe của công ty cấp cho, nhưng cô
chưa bao giờ dám lải nó về nhà.
Bởi vì cô sợ ông cụ nhà họ Sở nói cô lấy công làm tư, tùy tiện sử dụng xe của công ty.
Thường Ninh nhanh chóng tới nhà ga.
Anh cũng không biết bố mẹ vợ đi chuyến mấy giờ, đành phải chờ ở cổng sân ga.
Khoảng chừng hơn một giờ sau anh mới thấy bố vợ Sở Sơn Hà và mẹ vợ Trần Di đi từ trong nhà ga ra.
Anh cũng nhanh nhẹn đi qua đó nghênh đón.
"Bố, mẹ!"
Hai vợ chồng Sở Sơn Hà vừa nhìn thấy Thường Ninh liền làm bộ xa cách.
Trần Di bĩu môi: "Đừng có gọi bố mẹ lớn tiếng như vậy, có lái xe tới đây không?"
Thường Ninh gật đầu: "Con bắt một chiếc taxi tới đây."
"Xe taxi?" Trần Di bỗng nhiên đổi sắc mặt: "Anh kết hôn với con gái tôi lâu như vậy rồi mà đến ngay cả một cái xe cũng không mua nổi, anh không sợ mất mặt thì tôi cũng ngại mất mặt đấy!"
"Được rồi, đang ở trên đường thì nhường nó đi, có cái gì muốn nói thì về nhà nói sau." Sở Sơn Hà khoát tay nói: "Sớm biết là bắt taxi tới thì thà rằng chúng tôi tự mình gọi một chiếc về nhà."
Thường Ninh vội vàng đi trước dẫn đường.
"Dẫn đường cái rắm à, chúng tôi sống ở đây đã mấy chục năm rồi, còn cần anh phải dẫn đường chắc, cút sang một bên đi."
Sở Sơn Hà đẩy Thường Ninh ra.
Trần Di cũng liếc mắt xem thường, tất cả túi lớn túi nhỏ trong tay đều vút cho Thường Ninh: "Một chút tinh tế cũng không có, không biết đường cầm mấy thứ đồ này à."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Cô nhanh chóng nhận điện thoại.
Đối với ông cụ nhà họ Sở, cô có cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Sở Nguyệt, cái giá của cô cũng không thấp nhỉ, phải để tôi đích thân gọi điện thoại cho cô!"
Câu đầu tiên của ông cụ nhà họ Sở thiếu chút nữa dọa cô hết hồn, tí nữa thì đánh rơi di động lên mặt đất.
"Ông nội, ông tìm con có việc gì không ạ?"
"Ngày hôm qua Gia Lượng vẫn luôn không gọi được cho cô, cô đã làm cái gì hả?" Giọng điệu của ông cụ nhà họ Sở vô cùng lạnh nhạt, lại lộ ra sự uy nghiêm vô thượng.
"Ngày hôm qua... Ngày hôm qua con đến ngân hàng Tứ Hải vay tiền." Sở Nguyệt không dám giấu diếm, nói.
"Thế cô đã vay được chưa?"
"Chưa ạ, thưa ông nội." Cho dù chỉ là đang nói chuyện qua điện thoại, Sở Nguyệt cũng bất tri bất giác cúi đầu xuống.
Cô hơi lo lắng, không biết có phải chuyện đánh vỡ đầu quản lí Mã kia đã đến tai ông nội hay không. Trong lòng cô lại thấp thỏm lo âu.
"Buổi tối tới đây mở hội nghị gia tộc đi, dẫn cả thằng phế vật cô tìm được về đến nữa!" Ông cụ nhà họ Sở chốt một câu cuối cùng rồi lạnh lùng cúp điện thoại.
Sắc mặt Sở Nguyệt trắng bệch, điều này không lẽ nghĩa là cô cũng bị trục xuất khỏi nhà họ Sở sao?
Mặc dù trong lòng cô đã sởm có chuẩn bị, nhưng khi giờ khắc này thực sự đến, cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bất lực nằm xụi lơ trên ghế sô pha, cô có chút thất hồn lạc phách.
Đúng lúc này, di động của cô lại vang lên.
Tiếng chuông dồn dập khiến cho cô có phần tâm phiền ý loạn.
Bây giờ cô căn bản không có tâm tinh tiếp nhận bất cứ cuộc điện thoại nào liên quan đến công việc nữa, trực tiếp ấn từ chổi.
Nhưng đối phương lại lập tức gọi lại.
Sở Nguyệt không tiếp, cũng chẳng buồn tắt máy, cứ để mặc kệ cho di động réo vang.
"Bà xã, di động của em kêu kia, sao em lại không tiếp?"
Thường Ninh từ trong phòng chạy ra hỏi.
Nhưng khi anh nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của cô thì liền lắp bắp kinh hãi.
"Bà xã, em sao vậy?"
"Ông nội vừa gọi điện tới, bảo chúng ta quay về nhà cũ để mở hội nghị gia tộc." Sở Nguyệt vô lục nói.
"Mở hội nghị gia tộc thì cứ mở thôi, có vấn đề gì sao?"
"Anh có biết hay không, lúc này đây chúng ta có thể sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Sở. Trước đây em đã hứa hen ngay trước mặt ông nội, rằng nếu công ty kinh doanh không tốt, ông ấy có thể ném em ra khỏi nhà họ Sở bất cứ lúc nào!"
Sở Nguyệt bị thương nói.
Cha mình là Sở Sơn Hà thời niên thiếu đã phạm phải một sai lầm cực kì nghiêm trong, thiếu chút nữa khiến cho nhà họ Se gặp phải tai uong ngập đầu.
Cho nên nhà bọn họ vẫn luôn không được nhà họ Sở để vào mắt.
Nếu không phải ông nội nhìn trúng cô còn có chút năng lực, có thể thay nhà họ Sở kiếm tiền thì đã sớm từ bỏ cả nhà họ rồi.
Nhưng hiện giờ năng lực của cô dường như cũng sắp sửa bị gat bo
Thường Ninh thấy thần sắc vợ minh như vậy, cũng không biết nên an ủi như thế nào, gãi đầu một chút.
"Bà xã, bây giờ em nghĩ mấy chuyện đó cũng chẳng có ich gì, có lẽ ông nội bảo chúng ta trở về mở hội nghị gia tộc là bởi vì chuyện khác thì sao, hoặc là tinh huống của công ty đột nhiên chuyển biến tích cực. Em vẫn nên tiếp điện thoại đi, ầm ĩ đến nỗi bé con cũng không ngủ được rồi."
Thường Ninh đã sớm liếc thấy số điện thoại của Lý Tuyết trên màn hình di động của Sở Nguyệt, nhưng anh lại không tiện nói ra.
Nhắc tới bé con, Sở Nguyệt mới chậm chạp lấy lại tinh thần, tiếp điện thoại.
"Xin hỏi có phải cô Sở không? Tôi là Lý Tuyết, quản lí nghiệp vụ mới nhậm chức của ngân hàng Tử Hải..." Đầu kia điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói của Lý
Tuyết, cô nói vô cùng ngắn gọn và rõ ràng.
Một là nói yêu cầu vay của Sở Nguyệt có thể được phê chuẩn.
Hai là nói quản lý Mã vì vấn đề tác phong nên đã bị đuổi việc rồi.
Ba là đại diện cho ngân hàng Tứ Hải có đôi lời giải thích với Sở Nguyệt.
Thường Ninh ở bên cạnh cũng nghe thấy, anh không khỏi gật đầu một cái, Lý Tuyết này quả thật có năng lực, thái độ đúng mục, hai ba câu đã nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện rồi.
Nhưng Sở Nguyệt còn đang chưa kịp phản ứng lại.
Mãi đến tận khi Lý Tuyết hỏi khi nào cô tiện đến đây kí hợp đồng cho vay, cô mới cuống quýt nói, lúc nào cũng có thể.
Cúp điện thoại thật lâu rồi, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện có chút không chân thật.
Thậm chí bởi vi đã đánh quản lí Mã nên cô đã chuẩn bị cả tỉnh thần bị kiện ra tòa rồi.
Không ngờ rằng sự tình lại cử trôi qua như vậy, hơn nữa ngân hàng Tử Hải cũng đã đồng ý cho vay.
Như vậy, hôm nay trở về nhà họ Sở mở hội nghị gia tộc, cô cũng rất tự tin.
Sau đó cô liếc mắt nhìn Thường Ninh một cái.
"Em nhìn anh làm gì? Em vốn đủ điều kiện để lấy được khoản vay kia, ngân hàng Tú Hải đó chẳng qua là công tư phân minh thôi." Thường Ninh có chút mất tự nhiên cười cười.
Chẳng lẽ bà xã đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi, liệu mình có nên ngửa bài hay không đây.
Sở Nguyệt quả thật có chút hoài nghi anh, bởi vì ngày hôm qua Thường Ninh đã làm trò trước mặt cô nói rằng muốn đi tiếp quản ngân hàng Tứ Hải.
Nhưng cần thận ngẫm nghĩ lại, chuyện này căn bản không thể. Gia cảnh Thường Ninh là cái dạng gì, cô còn không hiểu rõ hay sao?
Có thể quen biết một người như Vương Chấn Đông cô còn cảm thấy coi như vẫn bình thường, bởi vi có chút vận may trong đó, nhưng tiếp quản cả một ngân hàng, cho dù có vận may lớn thế nào chăng nữa cũng chẳng thể làm nổi.
Có lẽ thật sự là ngân hàng Tứ Hải công tư phân minh thôi, sao các điều kiện của mình đều phù hợp với yêu cầu cho vay của họ.
Cô cũng không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.
Ngân hàng Tú Hải bằng lòng cho cô vay vốn, ý chỉ chiến đấu của cô cũng đã quay trở lại.
Sau đó cô bắt đầu chuyên chủ trang điểm lựa chọn quần áo.
Bình thưởng cô không quá chú trọng cách ăn mặc, nhưng hôm nay không giống với ngày thường, mặt đã sưng phủ như như thế này rồi, nếu không tìm cách che giấu đi một chút, làm sao có thể ra ngoài gặp người ta.
Thường Ninh thấy vợ mình lại trở lại sinh khí dồi dào, cũng cực kỳ vui mừng, tâm tình vô cùng sung sướng.
Sau đó anh đi ra ban công, gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tuyết, khích lệ Lý Tuyết một phen.
Lý Tuyết ở đầu bên kia điện thoại kích động đến ngẩng đầu ưỡn ngực.
Cuối cùng cô ngượng ngùng hỏi Thường Ninh, khi nào thì có thể cho cô gặp lại bé con. Cô rất thích bé con đó, có hơi hơi nhớ bé.
Thường Ninh nói chờ có thời gian rảnh rỗi sẽ đưa bé con tới ngân hàng Tứ Hải thăm cô.
Nói chuyện điện thoại xong, Thường Ninh quay người lại, kết quả sợ tới mức đánh rơi di động xuống mặt đất.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Sở Nhiễm đã đứng sau lưng anh.
"Nhiễm Nhiễm, em có thể đừng suốt ngày xuất quỷ nhập thần như vậy được không?"
Thường Ninh vỗ vỗ ngực minh, cô em vợ này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thế, sớm muộn gi cũng dọa cho anh phát bệnh tim mất thôi.
Sau đó anh nhặt di động lên xem, cũng may không bị ném đến hỏng luôn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cái điện thoại này đã theo anh vài năm rồi, anh cũng có tình cảm với nó.
"Có mỗi cái di động nát còn để ý như vậy, anh đang nói chuyện điện thoại với ai?" Sở Nhiễm cong môi nói.
"Bạn anh."
Thường Ninh đáp lại một tiếng rồi định chuồn luôn.
"Bạn gái? Mà lại còn không phải người phụ nữ ngày hôm qua, anh lăng nhăng nó vừa thôi!"
Thường Ninh dừng một chút: "Nhiễm Nhiễm, em đang nói bừa cái gì đấy, bạn gái cái gì cơ? Lời này nếu chị em nghe được thi sẽ lại mắng em đấy."
"Mắng tôi? Không phải hẳn là nên mắng anh sao? Rõ ràng đã có vợ còn dám ra ngoài mèo mả gà đồng với người khác." Sở Nhiễm liếc mắt một cái xem thường.
"Được thôi, anh không thèm nghe em nói nữa, dù sao anh cũng chẳng làm chuyện gì có lỗi với chị gái em cả" Thường Ninh thực sự không còn lời nào để nói với cô em vợ này nữa rồi.
"Bố mẹ tôi sắp về rồi, anh phải đi đón bọn họ!" Lúc này Sở Nhiễm đột nhiên nói.
Thường Ninh sửng sốt, bố mẹ vợ của mình đã bỏ đi du lịch từ sau khi bé con ra đời, bây giờ lại muốn về đây sao?
"Sao anh không biết gì cả?"
Sở Nhiễm hình như cũng chưa từng nói với anh.
"Ngày hôm qua không gọi được cho chị nên họ gọi điện cho tôi."
"Vậy sao em không nói sớm một chút?"
"Tôi quên đấy được không? Vả lại, nói với anh sớm một chút hay là bây giờ mới nói với anh có cải gi khác nhau sao?"
Thường Ninh hết nỏi nổi, kì thật điều khiến anh cạn lời chính là, bố mẹ vợ quay về nhà của chính mình lại còn phải để anh đi đón sao?
Vậy nhưng không đón cũng không được.
Bố mẹ vợ vốn cũng chẳng vui vẻ gì với anh, nếu không thuận theo ý bọn họ, chỉ sợ ngày tháng sau này khó mà trải qua được.
"Chị gái em phải ra ngoài bây giờ, vậy bé con biết phải làm sao?"
Đi đón người cũng đâu thể ôm bé con đi theo được đâu.
"Tôi có thể trông giùm anh, nhưng tôi sẽ thu chút phí." Sở Nhiễm cười tủm tìm nói.
Thường Ninh lào đảo một cái, đây là cái giống loài em vợ thần tiên gi đây, giúp trông cháu một chút thôi mà còn đòi thu phí.
Mặc dù không nói nên lời, Thường Ninh vẫn hỏi: "Em muốn bao nhiêu tiền?"
Dù sao bây giờ anh cũng chẳng thiếu tiền, không sao cả, coi như cho em vợ chút tiền tiêu vặt đi.
"Năm trăm!" Sở Nhiễm vô cùng thẳng thắn.
Khóe miệng Thường Ninh co rút, đúng là quá thẳng thắn.
Nhưng anh lần sờ túi áo của minh, không lấy ra nổi một trăm tệ, không khỏi có chút xấu hổ.
Sở Nhiễm rất kiên nhẫn mà nhìn anh.
"Nếu không thì anh chuyển khoản cho em vậy." Thường Ninh đành phải nói,
"Cũng được, có điều, chuyển khoản thì phải tăng gấp đôi."
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi phải đi rút tiền đó, đi lại không cần trả phí cực nhọc sao?" Sở Nhiễm nói cực kì có đạo lí.
"Được được được, anh cho em!"
Thường Ninh cũng không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp chuyển khoản một ngàn cho Sở Nhiễm.
Sau khi Sở Nhiễm nhận được tiền thì cười tủm tỉm vỗ vai Thường Ninh: "Như vậy mới giống anh rể chứ, có điều có vẻ như anh giấu diếm không ít tiền riêng nhỉ. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho chị tôi biết chuyện này đâu."
Thường Ninh có hơi xúc động muốn hộc máu.
Chẳng qua là bản thân mình quả thật có không ít tiền riêng, it nhất cũng có mấy chục tỉ, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để cho cô em vợ này biết được.
Càng không thể để cô ấy biết mình chính là chủ tịch của ngân hàng Tứ Hải.
Sở Nguyệt đeo một chiếc kính râm cực lớn, đi đến ngân hàng Tứ Hải kí hợp đồng cho vay. Mà sau khi Thường Ninh giao bé con cho Sở Nhiễm cũng ra khỏi cửa, bắt một chiếc taxi chuẩn bị đi đón bố mẹ vợ.
Ngồi trên xe, anh nghĩ liệu mình có nên mua một chiếc xe không, dù sao ra đường cũng phải có cái phương tiện đi lại.
Mặc dù Sở Nguyệt đang có xe của công ty cấp cho, nhưng cô
chưa bao giờ dám lải nó về nhà.
Bởi vì cô sợ ông cụ nhà họ Sở nói cô lấy công làm tư, tùy tiện sử dụng xe của công ty.
Thường Ninh nhanh chóng tới nhà ga.
Anh cũng không biết bố mẹ vợ đi chuyến mấy giờ, đành phải chờ ở cổng sân ga.
Khoảng chừng hơn một giờ sau anh mới thấy bố vợ Sở Sơn Hà và mẹ vợ Trần Di đi từ trong nhà ga ra.
Anh cũng nhanh nhẹn đi qua đó nghênh đón.
"Bố, mẹ!"
Hai vợ chồng Sở Sơn Hà vừa nhìn thấy Thường Ninh liền làm bộ xa cách.
Trần Di bĩu môi: "Đừng có gọi bố mẹ lớn tiếng như vậy, có lái xe tới đây không?"
Thường Ninh gật đầu: "Con bắt một chiếc taxi tới đây."
"Xe taxi?" Trần Di bỗng nhiên đổi sắc mặt: "Anh kết hôn với con gái tôi lâu như vậy rồi mà đến ngay cả một cái xe cũng không mua nổi, anh không sợ mất mặt thì tôi cũng ngại mất mặt đấy!"
"Được rồi, đang ở trên đường thì nhường nó đi, có cái gì muốn nói thì về nhà nói sau." Sở Sơn Hà khoát tay nói: "Sớm biết là bắt taxi tới thì thà rằng chúng tôi tự mình gọi một chiếc về nhà."
Thường Ninh vội vàng đi trước dẫn đường.
"Dẫn đường cái rắm à, chúng tôi sống ở đây đã mấy chục năm rồi, còn cần anh phải dẫn đường chắc, cút sang một bên đi."
Sở Sơn Hà đẩy Thường Ninh ra.
Trần Di cũng liếc mắt xem thường, tất cả túi lớn túi nhỏ trong tay đều vút cho Thường Ninh: "Một chút tinh tế cũng không có, không biết đường cầm mấy thứ đồ này à."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net