Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-172
Chương 171: Anh Ninh, cứu mạng
**********
"Vâng vâng vâng..." Chung Kiệt liên tục kêu vâng, trên trán, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm
Những người thì vẫn không dám thở mạnh
Bởi vì cảnh tượng ngày hôm nay thật sự chấn nhiếp bọn họ rồi.
E rằng suốt đời này khó mà quên được Thường Ninh lúc này nhàn nhạt liếc qua Hà công tử và Phù công tử
Hai người họ nhất thời như đôi chim cút, đứng đó run rẩy toàn thân, trong lòng sợ muốn chết.
Chung Kiệt theo ánh mắt của Thường Nhìn, cũng nhìn sang bên bọ
Sau đó, ngay lập tức bước về phía bọn họ Hà Phù hai người bị dọa xanh mặt, “Anh, anh Kiệt..."
"Đừng nói, đừng hỏi, kết cục của tiểu Nhuệ hai người cũng thấy rồi, hai người là bạn tốt nhất của nó, đương nhiên phải chịu họa chung với nó!”
Chung Kiệt vừa nói, trực tiếp đạp vào hai chân của của hai người họ
"A!"
"A!"
Hai tiếng kêu thảm vang lên, sau đó hai người Hà Phù cũng ngất đi
"Cậu phải nhớ rằng, nơi này là nhà ngoại của vợ tôi!”
Thường Ninh chỉ nhàn nhạt để lại một câu nói, rồi nắm tay Sở Nguyệt rời khỏi “Lão gia, hôm nay thật xin lỗi, làm phiền đến tiệc mừng thọ của ông rồi."
Sau khi Thường Ninh rời đi, Chung Kiệt cũng nhanh chân bước đến trước mặt Trần lão gia nhận lỗi.
Những lời ban nãy Thường Ninh đối với hắn, là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở
Hắn không dám có sai sót
Sau những lời nhận lỗi, để lại một tấm thẻ ngân hàng một tỷ xem như bồi thường, không cho cơ hội Trần lão gia từ chối, nhanh chóng đem người rời khỏi
Cho đến khi bọn họ rời đi cả rồi, cảnh tượng vẫn rất an tỉnh
Có vẻ mọi người còn chưa thoát khỏi được cảnh tỉnh lúc nãy
Trần Chí Cao lúc này đi đến trước mặt lão gia, cầm tấm thẻ ngân hàng lên kiểm tra
Ngay lập tức trợn to con mắt nói: “Ông nội, thẻ này có một tỉ!"
Tất cả cũng lập tức mở tròn mắt, thở ra một hơi lạnh.
Cải cách bồi thường này hào phóng quá rồi, phải biết là bọn họ đều chỉ là gia đình bình thường, cho dù có tiền, cũng không có hơn tiền triệu tài sản, một tỷ càng là con số không thể tưởng tượng được
Mắt Trần Chí Cao sáng lên
Không ngờ hôm nay không chỉ không bị đòi nợ, mà còn tự dưng có được cả tỷ
Trong lòng hắn vui nở hoa, đang chuẩn bị cất thẻ ngân hàng vào túi áo
"Cháu làm gì vậy? Tấm thẻ đó là của cháu sao ? » Trần lão gia trầm giọng quát
Trần Chí Cao cười nói: “Ông nội, cháu làm ăn đúng lúc thiếu tiền xoay xở, ông yên tâm, có một tỷ này, cháu nhất định sẽ lãnh đạo Trần gia phát triển!"
“Đồ bất thành khí, ông thấy cháu là đang muốn đem Trần gia chui vào cống thì có!" Trần lão gia lấy lại thẻ ngân hàng, trách móc
"Hôm nay nếu không có Thường Ninh, đến sân lớn của Trần gia cũng không giữ được, tấm thẻ này không ai được chạm vào, phải đợi cậu ta xử lý."
"Với nhiên, cả ta nữa, phải xin lỗi cậu ta!"
"Anh Ninh, cứu mạng!”
Cùng Sở Nguyệt vừa trở về Phàm Thành, Thường Ninh liền nhận được cuộc gọi khóc lóc cầu cứu của Bạch Tử Hằng
"Sao vậy?" Âm thanh lớn đến mức Sở Nguyệt cũng nghe thầy
"Là Bạch Tử Hằng. Mặc kệ cậu ra đi, suốt ngày cũng không đàng hoàng. » Thường Ninh trực tiếp cúp máy
"Nhưng hình như cậu ấy gặp chuyện gì đó, nể mặt Bạch thư đại tiểu thư, anh không giúp cậu ta sao?"
Trong lời nói của Sở Nguyệt cố tình chứa vài phần hàm ý
Khiến mặt Thường Ninh có chút không tự nhiên
Nhanh chóng giải thích: "Anh và Bạch gia đại tiểu thư cũng chỉ gặp qua vài lần thôi, không thể xem là quen được, chuyện của Bạch gia không hề liên quan gì đến anh."
Thấy gương mặt của anh ta, Sở Nguyệt nhịn không được bật cười
Cô đương nhiên tin Thường Ninh, chỉ là nhịn không được muốn trêu chọc Thường Ninh mà thôi
Hoặc lúc trước cô cảm thấy mình kém hơn Bạch gia đại tiểu thư rất nhiều, có cảm giác vô cùng tự ti, nhưng bây giờ thì khác rồi
Cô có tự tin sẽ càng ưu tú hơn Bạch gia đại tiểu thư
Cô phải cố gắng để bản thân ưu tú hơn, bởi vì như vậy, mới có thể xứng với người chồng của mình
"Được rồi, người Bạch tiểu thư không tệ, em trai cô ấy gặp chuyện, anh giúp được thì cũng nên đi giúp đi." Sowr Nguyệt cười xong rồi nói
Thập Tủ sơn trang
Bên trong một gian phòng hào hoa, có khoảng hai mươi mấy người thanh niên vây quanh một cái bàn lớn
Trên bàn để vài món trò cờ bạc, có xí ngầu, có poker
Còn có một lượng tiền lớn
Nhưng lúc này, toàn bộ tiền trên bàn đều để trước mặt một người thanh niên mặc bộ âu phục màu xám
Trên mặt hắn cũng nở nụ cười, nhìn chằm chằm Bạch Tử Hằng đang ngồi đối diện
Bạch Tử Hằng bây giờ đầu tóc bù xù, các nút áo của áo sơ mi bị bung ra, toàn đầu chảy mồ hôi
"Bạch thiếu gia, cậu đã nợ tôi hai trăm triệu rồi, nếu thật sự không có tiền, tôi thấy cậu nên kêu chị cậu đến đây." Người đàn ông mặc âu phục xám lúc này nhếch khóe miệng lên, giọng mia mai nói
"Tử Hằng, tôi sớm đã khuyên cậu rồi, bảo cậu đừng chơi lớn quá, nếu như chị cậu biết được, cô ấy sẽ rất tức giận."
Trong đám người vây quanh, Lục thiếu gia Lục Vũ Trầm cũng có mặt
Hắn ta lắc đầu thở dài, nói như vẻ hắn muốn tốt cho Bạch Tử Hằng vậy
Nhắc đến bà chị Bạch gia, khóe miệng Bạch Tử Hằng giật giật, “Đợi thêm chút nữa, anh tôi nhất định sẽ đến cứu tôi!"
Hôm nay thua nhiều tiền như vậy, nếu bị bà chị anh ta biết được, luộc sống anh ta còn có thể
"Anh cậu? Ngoài một người chị gái ra, cậu còn có một người anh trai sao?” Người đàn ông âu phục xám có chút nghi hoặc nói
Bởi vì hắn ta hình như chưa bao giờ nghe qua Bạch gia còn có vị thiếu gia
Tuy hắn ta trông rất lịch lãm, nhưng lại cho người khác cảm giác rất u ám, sau lưng hắn còn có một người già, có vẻ là tùy tùng của hắn
Lão già đó lúc nào cũng nheo mắt, đứng đó như một pho tượng, một thời gian dài không động đậy
Nhưng không ai dám phớt lờ sự tồn tại của lão, bởi vì vừa nhìn đã nhận ra, lão già này không phải dạng vừa
“Ở Phàm Thành có ai không biết tôi có một người anh trai rất giỏi, cậu yên tâm đi, hai chục triệu đối với anh tôi mà nói, cũng như vài cọng lông thôi, chỉ cần anh ấy đến, không có gì là vấn đề"
Nhắc đến Thường Ninh, Bạch Tử Hằng liền trở nên đắc ý
“Ồ, vậy à? Cái này tôi không biết thật đấy » Người đàn ông mũi ưng trước mặt chỉ cười cười
Mà Lục Vũ Trầm lại đen sầm mặt
Nhịn không được nắm chặt quyền
Nhưng rất nhanh, trên mặt anh ta để lộ vẻ cười lạnh
"Nhưng mà Bạch thiếu gia, tôi phải cảnh cáo cậu, nếu như đổi phương không chịu trả dùm cậu nợ này, tôi sẽ phải đích thân đến Bạch gia đòi đấy nhé!" Người đàn ông mũi ưng cười nói
Nghe vậy, Bạch Tử Hằng khẽ thu người một cái, dù anh ta biết Thường Ninh có tiền, nhưng cũng chưa chắc sẽ trả nợ giùm anh ta, phải biết rằng ban nãy anh ta gọi điện cầu cứu, là bị anh Ninh trực tiếp cúp máy.
“Tử Hằng, hay là vậy đi, nợ này tôi trả cho cậu trước, nhưng mà, quen biết thì quen biết, dù sao thì con số cũng khá lớn, cậu phải ký giấy nợ với tôi, nếu như cậu muốn chơi tiếp, tôi vẫn có thể cho cậu mượn."
Lục Vũ Trầm lúc này mở miệng, trông có vẻ rất chu đáo
Bạch Tử Hằng có chút do dự, cuối cùng cắn răng, thua nhiều như vậy, anh ta muốn lấy lại vốn, “Được, anh Vũ Trầm, anh cho em mượn thêm chút, nhưng việc này đừng nói với chị em."
"Đương nhiên, hai mình có quan hệ gì chứ, đương nhiên sẽ chăm sóc em rồi." Lục Vũ Trầm vỗ vai Bạch Tử Hằng cười nói
Nhưng vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt anh ta liền ngưng lại.
**********
"Vâng vâng vâng..." Chung Kiệt liên tục kêu vâng, trên trán, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm
Những người thì vẫn không dám thở mạnh
Bởi vì cảnh tượng ngày hôm nay thật sự chấn nhiếp bọn họ rồi.
E rằng suốt đời này khó mà quên được Thường Ninh lúc này nhàn nhạt liếc qua Hà công tử và Phù công tử
Hai người họ nhất thời như đôi chim cút, đứng đó run rẩy toàn thân, trong lòng sợ muốn chết.
Chung Kiệt theo ánh mắt của Thường Nhìn, cũng nhìn sang bên bọ
Sau đó, ngay lập tức bước về phía bọn họ Hà Phù hai người bị dọa xanh mặt, “Anh, anh Kiệt..."
"Đừng nói, đừng hỏi, kết cục của tiểu Nhuệ hai người cũng thấy rồi, hai người là bạn tốt nhất của nó, đương nhiên phải chịu họa chung với nó!”
Chung Kiệt vừa nói, trực tiếp đạp vào hai chân của của hai người họ
"A!"
"A!"
Hai tiếng kêu thảm vang lên, sau đó hai người Hà Phù cũng ngất đi
"Cậu phải nhớ rằng, nơi này là nhà ngoại của vợ tôi!”
Thường Ninh chỉ nhàn nhạt để lại một câu nói, rồi nắm tay Sở Nguyệt rời khỏi “Lão gia, hôm nay thật xin lỗi, làm phiền đến tiệc mừng thọ của ông rồi."
Sau khi Thường Ninh rời đi, Chung Kiệt cũng nhanh chân bước đến trước mặt Trần lão gia nhận lỗi.
Những lời ban nãy Thường Ninh đối với hắn, là cảnh cáo, cũng là nhắc nhở
Hắn không dám có sai sót
Sau những lời nhận lỗi, để lại một tấm thẻ ngân hàng một tỷ xem như bồi thường, không cho cơ hội Trần lão gia từ chối, nhanh chóng đem người rời khỏi
Cho đến khi bọn họ rời đi cả rồi, cảnh tượng vẫn rất an tỉnh
Có vẻ mọi người còn chưa thoát khỏi được cảnh tỉnh lúc nãy
Trần Chí Cao lúc này đi đến trước mặt lão gia, cầm tấm thẻ ngân hàng lên kiểm tra
Ngay lập tức trợn to con mắt nói: “Ông nội, thẻ này có một tỉ!"
Tất cả cũng lập tức mở tròn mắt, thở ra một hơi lạnh.
Cải cách bồi thường này hào phóng quá rồi, phải biết là bọn họ đều chỉ là gia đình bình thường, cho dù có tiền, cũng không có hơn tiền triệu tài sản, một tỷ càng là con số không thể tưởng tượng được
Mắt Trần Chí Cao sáng lên
Không ngờ hôm nay không chỉ không bị đòi nợ, mà còn tự dưng có được cả tỷ
Trong lòng hắn vui nở hoa, đang chuẩn bị cất thẻ ngân hàng vào túi áo
"Cháu làm gì vậy? Tấm thẻ đó là của cháu sao ? » Trần lão gia trầm giọng quát
Trần Chí Cao cười nói: “Ông nội, cháu làm ăn đúng lúc thiếu tiền xoay xở, ông yên tâm, có một tỷ này, cháu nhất định sẽ lãnh đạo Trần gia phát triển!"
“Đồ bất thành khí, ông thấy cháu là đang muốn đem Trần gia chui vào cống thì có!" Trần lão gia lấy lại thẻ ngân hàng, trách móc
"Hôm nay nếu không có Thường Ninh, đến sân lớn của Trần gia cũng không giữ được, tấm thẻ này không ai được chạm vào, phải đợi cậu ta xử lý."
"Với nhiên, cả ta nữa, phải xin lỗi cậu ta!"
"Anh Ninh, cứu mạng!”
Cùng Sở Nguyệt vừa trở về Phàm Thành, Thường Ninh liền nhận được cuộc gọi khóc lóc cầu cứu của Bạch Tử Hằng
"Sao vậy?" Âm thanh lớn đến mức Sở Nguyệt cũng nghe thầy
"Là Bạch Tử Hằng. Mặc kệ cậu ra đi, suốt ngày cũng không đàng hoàng. » Thường Ninh trực tiếp cúp máy
"Nhưng hình như cậu ấy gặp chuyện gì đó, nể mặt Bạch thư đại tiểu thư, anh không giúp cậu ta sao?"
Trong lời nói của Sở Nguyệt cố tình chứa vài phần hàm ý
Khiến mặt Thường Ninh có chút không tự nhiên
Nhanh chóng giải thích: "Anh và Bạch gia đại tiểu thư cũng chỉ gặp qua vài lần thôi, không thể xem là quen được, chuyện của Bạch gia không hề liên quan gì đến anh."
Thấy gương mặt của anh ta, Sở Nguyệt nhịn không được bật cười
Cô đương nhiên tin Thường Ninh, chỉ là nhịn không được muốn trêu chọc Thường Ninh mà thôi
Hoặc lúc trước cô cảm thấy mình kém hơn Bạch gia đại tiểu thư rất nhiều, có cảm giác vô cùng tự ti, nhưng bây giờ thì khác rồi
Cô có tự tin sẽ càng ưu tú hơn Bạch gia đại tiểu thư
Cô phải cố gắng để bản thân ưu tú hơn, bởi vì như vậy, mới có thể xứng với người chồng của mình
"Được rồi, người Bạch tiểu thư không tệ, em trai cô ấy gặp chuyện, anh giúp được thì cũng nên đi giúp đi." Sowr Nguyệt cười xong rồi nói
Thập Tủ sơn trang
Bên trong một gian phòng hào hoa, có khoảng hai mươi mấy người thanh niên vây quanh một cái bàn lớn
Trên bàn để vài món trò cờ bạc, có xí ngầu, có poker
Còn có một lượng tiền lớn
Nhưng lúc này, toàn bộ tiền trên bàn đều để trước mặt một người thanh niên mặc bộ âu phục màu xám
Trên mặt hắn cũng nở nụ cười, nhìn chằm chằm Bạch Tử Hằng đang ngồi đối diện
Bạch Tử Hằng bây giờ đầu tóc bù xù, các nút áo của áo sơ mi bị bung ra, toàn đầu chảy mồ hôi
"Bạch thiếu gia, cậu đã nợ tôi hai trăm triệu rồi, nếu thật sự không có tiền, tôi thấy cậu nên kêu chị cậu đến đây." Người đàn ông mặc âu phục xám lúc này nhếch khóe miệng lên, giọng mia mai nói
"Tử Hằng, tôi sớm đã khuyên cậu rồi, bảo cậu đừng chơi lớn quá, nếu như chị cậu biết được, cô ấy sẽ rất tức giận."
Trong đám người vây quanh, Lục thiếu gia Lục Vũ Trầm cũng có mặt
Hắn ta lắc đầu thở dài, nói như vẻ hắn muốn tốt cho Bạch Tử Hằng vậy
Nhắc đến bà chị Bạch gia, khóe miệng Bạch Tử Hằng giật giật, “Đợi thêm chút nữa, anh tôi nhất định sẽ đến cứu tôi!"
Hôm nay thua nhiều tiền như vậy, nếu bị bà chị anh ta biết được, luộc sống anh ta còn có thể
"Anh cậu? Ngoài một người chị gái ra, cậu còn có một người anh trai sao?” Người đàn ông âu phục xám có chút nghi hoặc nói
Bởi vì hắn ta hình như chưa bao giờ nghe qua Bạch gia còn có vị thiếu gia
Tuy hắn ta trông rất lịch lãm, nhưng lại cho người khác cảm giác rất u ám, sau lưng hắn còn có một người già, có vẻ là tùy tùng của hắn
Lão già đó lúc nào cũng nheo mắt, đứng đó như một pho tượng, một thời gian dài không động đậy
Nhưng không ai dám phớt lờ sự tồn tại của lão, bởi vì vừa nhìn đã nhận ra, lão già này không phải dạng vừa
“Ở Phàm Thành có ai không biết tôi có một người anh trai rất giỏi, cậu yên tâm đi, hai chục triệu đối với anh tôi mà nói, cũng như vài cọng lông thôi, chỉ cần anh ấy đến, không có gì là vấn đề"
Nhắc đến Thường Ninh, Bạch Tử Hằng liền trở nên đắc ý
“Ồ, vậy à? Cái này tôi không biết thật đấy » Người đàn ông mũi ưng trước mặt chỉ cười cười
Mà Lục Vũ Trầm lại đen sầm mặt
Nhịn không được nắm chặt quyền
Nhưng rất nhanh, trên mặt anh ta để lộ vẻ cười lạnh
"Nhưng mà Bạch thiếu gia, tôi phải cảnh cáo cậu, nếu như đổi phương không chịu trả dùm cậu nợ này, tôi sẽ phải đích thân đến Bạch gia đòi đấy nhé!" Người đàn ông mũi ưng cười nói
Nghe vậy, Bạch Tử Hằng khẽ thu người một cái, dù anh ta biết Thường Ninh có tiền, nhưng cũng chưa chắc sẽ trả nợ giùm anh ta, phải biết rằng ban nãy anh ta gọi điện cầu cứu, là bị anh Ninh trực tiếp cúp máy.
“Tử Hằng, hay là vậy đi, nợ này tôi trả cho cậu trước, nhưng mà, quen biết thì quen biết, dù sao thì con số cũng khá lớn, cậu phải ký giấy nợ với tôi, nếu như cậu muốn chơi tiếp, tôi vẫn có thể cho cậu mượn."
Lục Vũ Trầm lúc này mở miệng, trông có vẻ rất chu đáo
Bạch Tử Hằng có chút do dự, cuối cùng cắn răng, thua nhiều như vậy, anh ta muốn lấy lại vốn, “Được, anh Vũ Trầm, anh cho em mượn thêm chút, nhưng việc này đừng nói với chị em."
"Đương nhiên, hai mình có quan hệ gì chứ, đương nhiên sẽ chăm sóc em rồi." Lục Vũ Trầm vỗ vai Bạch Tử Hằng cười nói
Nhưng vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt anh ta liền ngưng lại.
Bình luận facebook