Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-169
Chương 168: Đáng bị trừng phạt.
Vietwriter
**********
Ba thanh niên đó đều khoảng 25 tuổi, ăn mặc khác thường, vẫn cầm chìa khóa xe Ferrari và Lamborghini trong tay, họ kiêu căng ngẩng đầu, sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Tất cả mọi người nhìn thấy ba thanh niên đó đều có chút ngẩn người.
Dẫu sao ba thanh niên này không giống đến chúc thọ, họ cũng không quen biết.
Chỉ có Trần Trí Cao nhìn thấy ba người thanh niên này sắc mặt liền thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó vội vàng cúi đầu khom lưng đón tiếp.
"Cậu Hà, cậu Phỏ, cậu Chung!"
Ba cậu ấm đó liếc xẻo Trần Trí Cao một cái, khỏe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy.
"Trí Cao, họ là ai?" Ông Trần hỏi.
"Vâng, ông nội, họ là bạn bè của con ở trên tỉnh, hôm nay nghe nói là mừng thọ 70 tuổi của ông, đặc biệt đến đây thăm ông đấy ạ." Trần Trí Cao vội vàng nói, nhưng rõ ràng là đang chột dạ.
Mặc dù nhìn ba người thanh niên này không có ý đồ tốt, nhưng ông Trần vẫn chào hỏi rất lễ độ.
"Không đón tiếp các cậu từ xa, chỗ này cũng hơi sơ sài
mong các cậu đừng chê cười."
Nói xong ông cũng vội gọi mấy người mang ghế đến.
Ba cậu ấm đó không chút khách sáo, sau khi ngồi xuống còn vắt chéo chân.
“Ông chính là ông nội của Trần Trí Cao?" Một cậu ấm trong đó cực kì vô lễ hỏi.
"Đúng, không biết các cậu có gì chỉ bảo?" Ông Trần thầm cau mày, nhưng vẫn rất lễ độ hỏi.
"Cậu Hà, hôm nay là mừng thọ của ông nội tôi, cậu xem nể mặt tôi một chút được không." Trần Trí Cao bước lên xoa hai tay cười lấy lòng nói.
"Mặt mũi của cậu đảng bao nhiêu?" Cậu Hà lạnh lùng nói.
Mặt Trần Trí Cao đơ ra, vẫn chuẩn bị nói thêm gì đó.
Cậu Phó kia trực tiếp đạp anh ta sang một bên.
“Ông Trần đúng không, chúng tôi không nói lòng vòng, hôm nay tôi đến là để nhận khu nhà của nhà họ Trần, vị trí này mặc dù có chút hẻo lánh nhưng dùng để xây dựng thôn nghỉ dưỡng có lẽ vẫn ổn.”
Cậu Phó kiêu ngạo tiếp lời.
Ông Trần ngẩn cả người khi nghe thấy câu này.
Ông đâu có từng nói muốn bán khu nhà lớn của nhà họ Trần.
Những người khác cũng ào ào lên, tình huống này là thế nào vậy.
Sau đó ông Trần nhìn Trần Trí Cao.
Trần Trí Cao chột dạ cúi gằm mặt xuống.
Thì ra mấy năm nay anh ta trên tỉnh kiếm được ít tiền, nhưng sau khi đua đòi theo mấy cậu ấm con nhà giàu thì nhiễm không ít thói xấu, nợ nần chồng chất.
Sau đó anh ta không có cách nào trả hết nợ, chỉ còn cách đồng ý thế chấp khu nhà cho đám con nhà giàu kia.
Nhưng anh ta không ngờ mấy cậu ấm đó đến nhanh như thế, lại còn cố tình đến đúng ngày mừng thọ của ông nội.
Ông Trần không cần đoán cũng biết cháu nội mình gây họa rồi. Sau khi tức giận nhìn Trần Trí Cao, ông vẫn duy trì giọng nói lễ độ nói chuyện với mấy cậu ấm kia "Các cậu, nhà họ Trần chúng tôi chua từng nói sẽ bán khu nhà này.”
“Bản? Bây giờ cho ông bán chắc?" Cậu Phó cười khẩy.
Sau đó cậu ta túm lấy Trần Trí Cao, hung hãn nói: "Hôm nay mày tự nói rõ ràng đi."
Trần Trí Cao bị dọa cả người run rẩy, dù sao mấy cậu ấm trên tỉnh này không có ai mà anh ta có thể gây sự được cả.
Anh ta loạng choạng đến trước mặt ông Trần, nhỏ giọng nói rõ sự tình cho ông nghe.
Đương nhiên anh ta không hoàn toàn nói thật, chỉ nói mình làm ăn thất bại, bây giờ quan trọng nhất là làm sao xử lý được chuyện này.
Anh ta không bằng lòng giao khu nhà cho bọn họ.
Thường Ninh không hề hứng thú với những chuyện sau đó, dù sao ông Trần cũng không muốn gặp anh, anh cũng lười để ý đến chuyện nhà họ Trần.
Anh và Sơ Nguyệt đang chuẩn bị rời khỏi đó thì có giọng nói hướng về phía hai người, “Này, đứng lại!"
Cậu ấm họ Chung kia nhìn Sơ Nguyệt đầy kích động, mắt híp cả vào.
Cậu ta không nghĩ tới, cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có thể gặp người đàn bà cực phẩm đến vậy.
Cho dù người đàn bà đó ôm một đứa bé, nhưng sức quyến rũ của sự chín chắn gàng làm cậu ta si mê,
Người đàn bà này đẹp hơn nhiều những người cậu ta gặp ở tỉnh.
Làm sao cậu ta có thể bỏ lỡ người đàn bà như thế này được.
Cảm nhận được ánh mắt trần trụi không chút che đậy mà cậu Chung kia nhìn Sơ Nguyệt, lông mày Thường Ninh giật nhẹ.
Còn Sơ Nguyệt nhìn cậu Chung kia đầy chán ghét, sau đó căn bản không thèm để ý, chuẩn bị cùng Thường Ninh rời khỏi đó.
Cậu Chung đi lên trước một bước, chặn đường hai người.
"Tôi nói rồi, tôi cho các người đi à?" Thái độ của cậu ta vừa hồng hách vừa ngang ngược, thậm chí còn muốn động tay chạm vào Sơ Nguyệt.
Sơ Nguyệt vội vàng lùi về phía sau Thường Ninh.
"Cút đi, thằng nhãi, cho dù mày với người đẹp này có quan hệ gì, bây giờ cũng không liên quan đến mày rồi." Cậu Chung quát Thường Ninh.
"Này, thằng khốn kia, mày muốn làm gì con gái tao?"
Thường Ninh vẫn chưa nói gì, Trần Di đã giận đùng đùng đi tới.
"Chết tiệt, bà dám mắng tôi?" Cậu Chung tức giận, một người đàn bà thôn quê cũng dám mắng cậu ta, rõ ràng là tìm đường chết.
Cậu ta giơ tay định tát Trần Di, kết quả phát hiện tay mình không thể cử động được.
Hóa ra thằng nhãi kia bóp chặt tay cậu ta.
Cậu ta quát ầm lên, “Thằng nhãi, bỏ tay tao ra!" Thường Ninh càng dùng lực mạnh hơn.
Có tiếng kêu răng rắc!
Tất cả chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên.
Cậu Chung gãy cổ tay rồi, cậu ta gào lên như lợn bị cắt tiết.
Khung cảnh trước mắt làm tất cả mọi người tròn mắt!
Trần Di há miệng, không thể tin nổi, con rể của mình mạnh mẽ quả.
Trần Trí Cao bị dọa sắp ngất đến nơi.
Cái đồ bỏ đi kia sao to gan thế, sao lại dám bẻ gãy tay cậu Chung trên tỉnh.
Muốn hại chết cậu ta sao?
Vốn dĩ mấy cậu ấm trên tình đến để gây sự với cậu ta, bây giờ càng phiền phức hơn rồi.
"Thường Ninh, mày điên rồi, mày có biết mày đang làm gì không?" Cậu ta tức giận hét lên với Thườn Ninh.
Ông Trần cũng ngó người ra, đồ bỏ đi này to gan quá. Nhưng cùng lúc, ông vô cùng lo lắng, dù sao cũng là
cậu ấm trên tỉnh, bọn họ làm sao động vào được.
"Làm cái gì? Tôi chỉ biết hắn ta vô lễ với Sơ Nguyệt, người vô lễ với Sơ Nguyệt đáng bị trừng phạt !". Thường Ninh nhàn nhạt nói.
Nhưng khí thế vô cùng bá đạo.
Lúc này, mấy người nhà họ Trần đều có chút hốt hoảng, luôn nói chồng của Sơ Nguyệt rất nhu nhược, nhưng bây giờ thấy cũng không giống thế.
Sau đó Thường Ninh nắm tay Sơ Nguyệt chuẩn bị rời đi.
"Mẹ nó, thằng nhãi thối tha, đánh người rồi muốn đi mà được à?"
Lúc này cậu Hà và cậu Phó cũng xông ra chặn đường Thường Ninh.
Thậm chí hai người còn lấy ra mỗi người một con dao găm.
Mang dao theo người, có thể thấy mấy cậu ấm này không phải loại tốt đẹp gì.
Ánh mắt Thường Ninh lạnh đi, “Chúng mày muốn cái chết à?"
Cậu Hà và cậu Phó ngẩn người, sau đó cực kỳ tức tối quát: “Tìm cái chết? Tao thấy mày muốn chết thì có!"
Sau đó hai người cùng lúc đâm về phía Thường Ninh.
"A!"
"A!"
Chỉ có điều tiếp sau đó, cả hai người cùng lúc kêu thảm thiết.
Âm thanh xương bị gãy vô cùng rõ ràng.
Hai con dao găm cùng lúc rơi xuống đất.
Những người còn lại thậm chí còn không nhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy cậu Hà và cậu Phó ôm tay nằm cuộn tròn trên đất.
Trừ tiếng kêu thảm thiết của họ ra, tất cả như một vở kịch câm.
Mọi người chỉ thấy da đầu ngửa ran, dẫu sao học cũng chỉ là người bình thường, nào có từng xem qua khung cảnh như thế này.
Nếu có người lại nói với họ chồng của Sơ Nguyệt là đồ bỏ đi, họ đảm bảo đánh chết người đó.
Đại Ngưu trốn trong đám người, thè lưỡi ra còn quên mất hít thở.
Nghĩ lại lúc trước cậu ta còn muốn vặn gãy tay Thường Ninh, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Nhưng so với ba cậu ấm kia, cậu vẫn còn may mắn chán, dù sao cậu ta chỉ là trật khớp, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.
Nhưng ba cậu ấm kia thê thảm rồi, sợ là phải phẫu thuật, sau này sẽ để lại di chứng.
"Thường Ninh, mày điên rồi sao?"
Sau một lúc lặng ngắt như tờ, Trần Trí Cao hét lớn.
Phiền to rồi, ba cậu ấm trên tình đều bị gãy tay chỗ cậu ta, phải biết là ba cậu ấm kia là người của những dòng họ đứng đầu tỉnh.
Đắc tội với họ, chết cũng không biết chết như thế nào.
Ông Trần cũng sợ hãi, “Thường Ninh, cậu muốn nhà họ Trần gặp họa sao?"
“Bố, là họ động tay động chân trước, không liên quan đến Thường Ninh." Trần Di không hề hoảng hốt, dù sao bản lĩnh của người con rể này không cần bà phải lo lắng.
“Im miệng!” Ông Trần tức giận, "Gây ra họa lớn như thế, con vẫn nói thay cậu ta, con muốn nhà họ Trần chịu tội lắm à?"
Trần Di vẫn muốn cãi, Sơ Sơn Hà kéo bà lại.
"Hôm nay tất cả mọi người không ai được phép rời khỏi đây!.”
Đúng lúc này, cậu Chung gọi điện cho ai đó rồi dữ tợn hét lên.
Vietwriter
**********
Ba thanh niên đó đều khoảng 25 tuổi, ăn mặc khác thường, vẫn cầm chìa khóa xe Ferrari và Lamborghini trong tay, họ kiêu căng ngẩng đầu, sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Tất cả mọi người nhìn thấy ba thanh niên đó đều có chút ngẩn người.
Dẫu sao ba thanh niên này không giống đến chúc thọ, họ cũng không quen biết.
Chỉ có Trần Trí Cao nhìn thấy ba người thanh niên này sắc mặt liền thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó vội vàng cúi đầu khom lưng đón tiếp.
"Cậu Hà, cậu Phỏ, cậu Chung!"
Ba cậu ấm đó liếc xẻo Trần Trí Cao một cái, khỏe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy.
"Trí Cao, họ là ai?" Ông Trần hỏi.
"Vâng, ông nội, họ là bạn bè của con ở trên tỉnh, hôm nay nghe nói là mừng thọ 70 tuổi của ông, đặc biệt đến đây thăm ông đấy ạ." Trần Trí Cao vội vàng nói, nhưng rõ ràng là đang chột dạ.
Mặc dù nhìn ba người thanh niên này không có ý đồ tốt, nhưng ông Trần vẫn chào hỏi rất lễ độ.
"Không đón tiếp các cậu từ xa, chỗ này cũng hơi sơ sài
mong các cậu đừng chê cười."
Nói xong ông cũng vội gọi mấy người mang ghế đến.
Ba cậu ấm đó không chút khách sáo, sau khi ngồi xuống còn vắt chéo chân.
“Ông chính là ông nội của Trần Trí Cao?" Một cậu ấm trong đó cực kì vô lễ hỏi.
"Đúng, không biết các cậu có gì chỉ bảo?" Ông Trần thầm cau mày, nhưng vẫn rất lễ độ hỏi.
"Cậu Hà, hôm nay là mừng thọ của ông nội tôi, cậu xem nể mặt tôi một chút được không." Trần Trí Cao bước lên xoa hai tay cười lấy lòng nói.
"Mặt mũi của cậu đảng bao nhiêu?" Cậu Hà lạnh lùng nói.
Mặt Trần Trí Cao đơ ra, vẫn chuẩn bị nói thêm gì đó.
Cậu Phó kia trực tiếp đạp anh ta sang một bên.
“Ông Trần đúng không, chúng tôi không nói lòng vòng, hôm nay tôi đến là để nhận khu nhà của nhà họ Trần, vị trí này mặc dù có chút hẻo lánh nhưng dùng để xây dựng thôn nghỉ dưỡng có lẽ vẫn ổn.”
Cậu Phó kiêu ngạo tiếp lời.
Ông Trần ngẩn cả người khi nghe thấy câu này.
Ông đâu có từng nói muốn bán khu nhà lớn của nhà họ Trần.
Những người khác cũng ào ào lên, tình huống này là thế nào vậy.
Sau đó ông Trần nhìn Trần Trí Cao.
Trần Trí Cao chột dạ cúi gằm mặt xuống.
Thì ra mấy năm nay anh ta trên tỉnh kiếm được ít tiền, nhưng sau khi đua đòi theo mấy cậu ấm con nhà giàu thì nhiễm không ít thói xấu, nợ nần chồng chất.
Sau đó anh ta không có cách nào trả hết nợ, chỉ còn cách đồng ý thế chấp khu nhà cho đám con nhà giàu kia.
Nhưng anh ta không ngờ mấy cậu ấm đó đến nhanh như thế, lại còn cố tình đến đúng ngày mừng thọ của ông nội.
Ông Trần không cần đoán cũng biết cháu nội mình gây họa rồi. Sau khi tức giận nhìn Trần Trí Cao, ông vẫn duy trì giọng nói lễ độ nói chuyện với mấy cậu ấm kia "Các cậu, nhà họ Trần chúng tôi chua từng nói sẽ bán khu nhà này.”
“Bản? Bây giờ cho ông bán chắc?" Cậu Phó cười khẩy.
Sau đó cậu ta túm lấy Trần Trí Cao, hung hãn nói: "Hôm nay mày tự nói rõ ràng đi."
Trần Trí Cao bị dọa cả người run rẩy, dù sao mấy cậu ấm trên tỉnh này không có ai mà anh ta có thể gây sự được cả.
Anh ta loạng choạng đến trước mặt ông Trần, nhỏ giọng nói rõ sự tình cho ông nghe.
Đương nhiên anh ta không hoàn toàn nói thật, chỉ nói mình làm ăn thất bại, bây giờ quan trọng nhất là làm sao xử lý được chuyện này.
Anh ta không bằng lòng giao khu nhà cho bọn họ.
Thường Ninh không hề hứng thú với những chuyện sau đó, dù sao ông Trần cũng không muốn gặp anh, anh cũng lười để ý đến chuyện nhà họ Trần.
Anh và Sơ Nguyệt đang chuẩn bị rời khỏi đó thì có giọng nói hướng về phía hai người, “Này, đứng lại!"
Cậu ấm họ Chung kia nhìn Sơ Nguyệt đầy kích động, mắt híp cả vào.
Cậu ta không nghĩ tới, cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có thể gặp người đàn bà cực phẩm đến vậy.
Cho dù người đàn bà đó ôm một đứa bé, nhưng sức quyến rũ của sự chín chắn gàng làm cậu ta si mê,
Người đàn bà này đẹp hơn nhiều những người cậu ta gặp ở tỉnh.
Làm sao cậu ta có thể bỏ lỡ người đàn bà như thế này được.
Cảm nhận được ánh mắt trần trụi không chút che đậy mà cậu Chung kia nhìn Sơ Nguyệt, lông mày Thường Ninh giật nhẹ.
Còn Sơ Nguyệt nhìn cậu Chung kia đầy chán ghét, sau đó căn bản không thèm để ý, chuẩn bị cùng Thường Ninh rời khỏi đó.
Cậu Chung đi lên trước một bước, chặn đường hai người.
"Tôi nói rồi, tôi cho các người đi à?" Thái độ của cậu ta vừa hồng hách vừa ngang ngược, thậm chí còn muốn động tay chạm vào Sơ Nguyệt.
Sơ Nguyệt vội vàng lùi về phía sau Thường Ninh.
"Cút đi, thằng nhãi, cho dù mày với người đẹp này có quan hệ gì, bây giờ cũng không liên quan đến mày rồi." Cậu Chung quát Thường Ninh.
"Này, thằng khốn kia, mày muốn làm gì con gái tao?"
Thường Ninh vẫn chưa nói gì, Trần Di đã giận đùng đùng đi tới.
"Chết tiệt, bà dám mắng tôi?" Cậu Chung tức giận, một người đàn bà thôn quê cũng dám mắng cậu ta, rõ ràng là tìm đường chết.
Cậu ta giơ tay định tát Trần Di, kết quả phát hiện tay mình không thể cử động được.
Hóa ra thằng nhãi kia bóp chặt tay cậu ta.
Cậu ta quát ầm lên, “Thằng nhãi, bỏ tay tao ra!" Thường Ninh càng dùng lực mạnh hơn.
Có tiếng kêu răng rắc!
Tất cả chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên.
Cậu Chung gãy cổ tay rồi, cậu ta gào lên như lợn bị cắt tiết.
Khung cảnh trước mắt làm tất cả mọi người tròn mắt!
Trần Di há miệng, không thể tin nổi, con rể của mình mạnh mẽ quả.
Trần Trí Cao bị dọa sắp ngất đến nơi.
Cái đồ bỏ đi kia sao to gan thế, sao lại dám bẻ gãy tay cậu Chung trên tỉnh.
Muốn hại chết cậu ta sao?
Vốn dĩ mấy cậu ấm trên tình đến để gây sự với cậu ta, bây giờ càng phiền phức hơn rồi.
"Thường Ninh, mày điên rồi, mày có biết mày đang làm gì không?" Cậu ta tức giận hét lên với Thườn Ninh.
Ông Trần cũng ngó người ra, đồ bỏ đi này to gan quá. Nhưng cùng lúc, ông vô cùng lo lắng, dù sao cũng là
cậu ấm trên tỉnh, bọn họ làm sao động vào được.
"Làm cái gì? Tôi chỉ biết hắn ta vô lễ với Sơ Nguyệt, người vô lễ với Sơ Nguyệt đáng bị trừng phạt !". Thường Ninh nhàn nhạt nói.
Nhưng khí thế vô cùng bá đạo.
Lúc này, mấy người nhà họ Trần đều có chút hốt hoảng, luôn nói chồng của Sơ Nguyệt rất nhu nhược, nhưng bây giờ thấy cũng không giống thế.
Sau đó Thường Ninh nắm tay Sơ Nguyệt chuẩn bị rời đi.
"Mẹ nó, thằng nhãi thối tha, đánh người rồi muốn đi mà được à?"
Lúc này cậu Hà và cậu Phó cũng xông ra chặn đường Thường Ninh.
Thậm chí hai người còn lấy ra mỗi người một con dao găm.
Mang dao theo người, có thể thấy mấy cậu ấm này không phải loại tốt đẹp gì.
Ánh mắt Thường Ninh lạnh đi, “Chúng mày muốn cái chết à?"
Cậu Hà và cậu Phó ngẩn người, sau đó cực kỳ tức tối quát: “Tìm cái chết? Tao thấy mày muốn chết thì có!"
Sau đó hai người cùng lúc đâm về phía Thường Ninh.
"A!"
"A!"
Chỉ có điều tiếp sau đó, cả hai người cùng lúc kêu thảm thiết.
Âm thanh xương bị gãy vô cùng rõ ràng.
Hai con dao găm cùng lúc rơi xuống đất.
Những người còn lại thậm chí còn không nhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy cậu Hà và cậu Phó ôm tay nằm cuộn tròn trên đất.
Trừ tiếng kêu thảm thiết của họ ra, tất cả như một vở kịch câm.
Mọi người chỉ thấy da đầu ngửa ran, dẫu sao học cũng chỉ là người bình thường, nào có từng xem qua khung cảnh như thế này.
Nếu có người lại nói với họ chồng của Sơ Nguyệt là đồ bỏ đi, họ đảm bảo đánh chết người đó.
Đại Ngưu trốn trong đám người, thè lưỡi ra còn quên mất hít thở.
Nghĩ lại lúc trước cậu ta còn muốn vặn gãy tay Thường Ninh, nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Nhưng so với ba cậu ấm kia, cậu vẫn còn may mắn chán, dù sao cậu ta chỉ là trật khớp, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.
Nhưng ba cậu ấm kia thê thảm rồi, sợ là phải phẫu thuật, sau này sẽ để lại di chứng.
"Thường Ninh, mày điên rồi sao?"
Sau một lúc lặng ngắt như tờ, Trần Trí Cao hét lớn.
Phiền to rồi, ba cậu ấm trên tình đều bị gãy tay chỗ cậu ta, phải biết là ba cậu ấm kia là người của những dòng họ đứng đầu tỉnh.
Đắc tội với họ, chết cũng không biết chết như thế nào.
Ông Trần cũng sợ hãi, “Thường Ninh, cậu muốn nhà họ Trần gặp họa sao?"
“Bố, là họ động tay động chân trước, không liên quan đến Thường Ninh." Trần Di không hề hoảng hốt, dù sao bản lĩnh của người con rể này không cần bà phải lo lắng.
“Im miệng!” Ông Trần tức giận, "Gây ra họa lớn như thế, con vẫn nói thay cậu ta, con muốn nhà họ Trần chịu tội lắm à?"
Trần Di vẫn muốn cãi, Sơ Sơn Hà kéo bà lại.
"Hôm nay tất cả mọi người không ai được phép rời khỏi đây!.”
Đúng lúc này, cậu Chung gọi điện cho ai đó rồi dữ tợn hét lên.