Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-168
Chương 167: Không thay đổi suy nghĩ
Vietwriter
**********
"Các người đang làm cái gì vậy? Tại sao không cho con rể của tôi vào cửa?" Trần Di nói rất lớn tiếng.
Thấy bà ta bảo vệ Thường Ninh như vậy, tất cả mọi người sợ tới mức không tin vào mắt mình
Đặc biệt là Trần Phương, dù sao ở trong ấn tượng của bà ta, chính Trần Phương vẫn luôn không thích thằng con rể đó, luôn muốn đuổi thằng rể đó, như thế nào bây giờ lại bảo vệ tên vô dụng đó.
"Phương, cô ở trong này xem náo nhiệt cái gì, Con rể tôi trêu ghẹo gì cô à?"
Bị Trần Di hỏi liên tục, Trần Phương không nói được một lời, quan trọng là bà ta thấy thái độ của Trần Di còn chưa có tỉnh người lại.
"Còn có các người!" Trần Di nói Trần Phương xong lập tức quay ra chỉ vào đám người Trần Chí Cao, "Bằng cái bọn không ra hồn chúng mày, mà dám ngăn cản đường đi của con rể tao, còn không nhanh cút đi!"
Thấy sự đanh đá của Trần Di, ở nhà mẹ đẻ nổi tiếng gần xa, bị bà ta quát như vậy, ngoại trừ Trần Chí Cao, đám con cháu nhà họ Trần này cũng sợ tới mức lập tức dạt ra.
"Bác cả, ông nội nói. . " Trần Chí Cao cũng vẫn nghĩ đến chính bác cả của hắn ta luôn xem thường tên vô dụng kia, đối với thái độ này của Trần Di cũng là không hiểu ra làm sao, đang định nói hai câu.
Kết quả Trần Di trực tiếp quay ra tát một cái, " Cút sang một bên!"
Trần Chí Cao bị lảo đảo sang bên cạnh.
Trần Di cũng chạy qua kéo Thường Ninh, "Con rể, đi, chúng ta đi vào, không cần tranh chấp với bọn kém hiểu biết này."
Điệu bộ kia đối với con gái ruột còn không tốt như vậy.
Thấy vậy tất cả mọi người sững sờ.
Thường Ninh cũng có chút tóc gáy dựng đứng, nhưng mà, điều này cũng làm cho anh cảm thấy được có một loại tình cảm hạnh phúc.
Dù sao mặc kệ mẹ vợ đối xử anh có phải thật tình hay không, nhưng là hôm nay bảo vệ anh bất chấp như vậy, làm cho anh rất cảm động.
Liền ngay cả Sở Nguyệt đều cảm thấy có chút ghen tị, chẳng lẽ bây giờ cô biến thành không phải con ruột.
Trần Phương lặng lẽ kéo con gái của bà ta, nhỏ tiếng hỏi: "Ngữ Nhi, bác cả của con trong khoảng thời gian này có phải hay không sốt cao?" Ý tứ kia nghĩa là, có phải đầu óc sốt đến ngu luôn rồi.
Dù sao trước kia không lâu bà ta còn nhìn thấy Trần Di rất hung dữ với Thường Ninh, bây giờ còn thân hơn cả con ruột.
Dương Ngũ Nhi liếc mẹ mình một cái, "Mẹ, sau này mẹ đừng coi thường Thường Ninh, căn bản anh ta không phải người mà mẹ suy đoán như vậy!"
Sau đó cô ta cũng lười lại cùng Trần Phương nói, trực tiếp đuổi theo Sở Nguyệt cùng Thường Ninh .
Vẻ mặt Trần Phương sầu não, cái gì kêu bà không thể suy đoán tưởng tượng, bây giờ con bà cũng hướng về tên vô dụng kia.
Mà Trần Chí Cao cũng là trợn tròn mắt, bác cả của mình có phải hay không đầu óc bị ngu, vì một tên vô dụng ngay cả hắn ta là cháu ngoại cũng đánh.
Chẳng qua, hắn đem món nợ này ghi vào trên người Thường Ninh.
"Thằng chó, nơi này là địa bàn của tao, tao tuyệt đối muốn cho mày không còn chút mặt mũi nào ở đây!"
Nắm đấm của Hắn đưa về phía bóng dáng của Thường Ninh căm hận nói. "Anh Chỉ Cao , bây giờ phải làm gì?"Cứ để cho nó đắc ý trước."
Lúc này A Ngưu cũng tiến lại đây, "Anh Chí Cao, em cảm thấy được chúng ta vẫn là không nên trêu chọc hắn, hắn giống như thật sự rất lợi hại."
Vừa thấy hắn tiến lại đây, Cơn tức của Trần Chí Cao lại nổi lên, một cái tát đánh vào đầu thằng Ngưu, "Tao còn nghĩ đến tên bắt con kia là tên vô dụng, không nghĩ đến mày mới là thằng rác rưởi, rõ ràng ngay cả một thằng bỏ đi đều không xử được."
Ngưu củi đầu xuống, cả mặt đỏ bừng, cũng không biết nên giải thích như thế nào, chính là miệng lầu bầu : "Hắn thật sự rất lợi hại."
"Biến!" Trần Chí Cao cực kỳ tức giận, giơ chân lên đạp Ngưu một cái.
Sau khi đi vào trong nhà, Trần Di bắt đầu mang những món quà đã mua ra, chia cho từng nhà một.
Ban đầu mọi người đối cơn tức vừa rồi của Trần Di vẫn còn khó chịu trong lòng, nhưng có quà để lấy, một đám mặt mày cũng hớn hở ,
Dù sao Trần Di chuẩn bị quà cũng không rẻ, một phần quà cũng đến hơn 3 triệu.
Những người nhà họ Trần cũng đều không phải là nhà giàu có gì, cho nên sau khi một đám cầm quà xong, thái độ quay ngoắt 180 độ.
Hơn nữa rất nhiều người trong bọn họ cũng ra đến vợ chồng Trần Di lái một chiếc xe hơi đắt tiền đến .
Chẳng lẽ nhà bọn họ bây giờ giàu rồi.
Tưởng tượng như vậy, Vây xung quanh Trần Di cùng Sở Sơn bắt đầu tâng bốc.
Hôm nay Trần Di chính là muốn hiệu quả như vậy, bị nhà mẹ đẻ khinh thường nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng hãnh diện được chút .
Tất nhiên còn phải cảm ơn " con rể tốt" của bà ta .
Bà ta cũng sợ Thường Ninh bị vắng vẻ, kéo Thường Ninh đi giới thiệu bảy bà cô tám bác cả.
Mọi người tuy rằng trong lòng rất coi thường Thường Ninh, nhưng mặt ngoài vẫn là rất khách khí, dù sao cũng không làm gì được.
Đã ở lúc này, Ông cụ Trần được đám con cháu Trần Chí Cao vây xung quanh, từ trong phòng đi ra.
Trần Di cùng Sở Sơn cũng nhanh chóng mang quà chúc thọ vì ông cụ chuẩn bị lấy ra.
Kết quả ông ta nhìn cũng không thèm nhìn món quà một cái, chẳng qua là nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Nói lạnh tanh: "Một người khác họ, không có tư cách đến nhà họ Trần!"
Cả sân lập tức im lặng.
Trần Chí Cao trên mặt cũng lộ một nụ cười hả hê, hiện tại ông nội tự thân xuất mã, còn lo không đuổi được thằng đó đi.
Trần Di ngay tức khắc không vui, "Ba, hôm nay chúng con đến chúc thọ, Thường Ninh là con rể con, đương nhiên là có tư cách đến."
Ông cụ Trần trừng mắt liếc mắt nhìn Trần Di, quát: "Con rể cô? Cô còn có mặt mũi thừa nhận con rể này?"
Trần Di bị cha già quát vẻ mặt có chút lúng túng.
Sau đó Ông ta cũng trừng mắt Sở Sơn, "Còn có anh, nhiều năm như vậy, kẻ vô công rồi nghề như anh, nghĩ đi thuê một chiếc xe đắt, mua chút quà, có thể làm thay đổi một kẻ vô dụng không?"
Ông cụ Trần nói không cho chút mặt mũi nào.
Giống như tại trong mắt ông ta Sở Sơn cũng vẫn là bùn loãng không thể trát tường.
Mặt Sở Sơn xấu hổ đến đỏ bừng, nhưng là dám nói một tiếng.
Dù sao qua nhiều năm như vậy, chính ông ta quả thật không có làm được việc gì ra hôn.
"Ba, chúng con lái xe đến không phải thuê, mà là con rể của con. ....." Trần Di ấm ức nghĩ muốn cãi hai câu.
Kết quả Ông cụ Trần trực quát cho dừng lại, "Mày còn chưa đủ mất mặt, mày thừa nó là con rể mày, nhưng cho tới bây giờ tao không thừa nhận nó là cháu rể của tao!"
"Ông ngoại, Thường Ninh không có làm chuyện gì sai, vì cái gì ông đối với anh ấy có nhiều thành kiến như vậy?" lúc này Sở Nguyệt đứng ra nói.
"Cháu!" Ông cụ Trần chỉ vào Sở Nguyệt lại tức giận, cũng lộ ra một cỗ thất vọng, dù sao lúc Sở Nguyệt còn rất nhỏ, ông ta cũng rất yêu quý con bé, cũng vẫn hy vọng Sở Nguyệt lấy một người chồng tốt, kết quả lại không như ông ta mong muốn.
"Ông ngoại, Ông có phải hiểu lầm cháu chuyện gì không?" Thường Ninh cũng đứng ra nói.
"Ai cho anh gọi ông ngoại? Anh có tư cách gọi ông ngoại sao?" Trần Chí Cao lập tức quát lớn nói.
Thường Ninh thản nhiên nhìn hắn một cái, anh không nghĩ cùng người như vậy so đo, nhưng là luôn ở trước mặt anh nhảy, là tượng đất cũng biết tức giận.
Bị ánh mắt của anh thoáng nhìn nhẹ nhàng, Trần Chí Cao cũng không biết tại sao, nhưng lại sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Điều này làm cho vẻ mặt hắn rất khó coi, hắn vậy mà sợ một kẻ vô dụng, truyền ra ngoài còn không làm cho người ta cười chết.
"Hiểu lầm?" Lúc này ông cụ Trần hừ một cái nói, "Anh chính mình nói xem, Anh là đang làm gì?"
"Cháu đang làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là ... Chủ yếu là cháu có thế cho Sở Nguyệt hạnh phúc." Thường Ninh nói rất bình tĩnh.
Việc làm của anh, đương nhiên anh không tiện nói cho ông ngoại.
"Hạnh phúc, Anh mà có thể cho Sở Nguyệt hạnh phúc?" Ông cụ Trần cười mỉa.
"Có thể hạnh phúc hay không, cháu nghĩ Sở Nguyệt có thể cảm nhận được là được." Thường Ninh nói rất đúng mực.
Nhưng dáng vẻ này rơi vào trong mắt ông cụ Trần, là đối ông ta không tôn trọng.
Tức khắc trong mắt ông ta hiện lên sự tức giận.
Nhân dịp như vậy Trần Chí Cao nhanh chóng chỉ vào cái mũi Thường Ninh cái, lớn tiếng nói: "Tên rác rưởi này, dám nói như vậy cùng ông nội, lập tức cút ra khỏi nhà họ Trần bọn tao!"
"Đúng, cút khỏi nhà họ Trần!"
Mấy đứa con cháu được đà nói.
"Á, nói mày cút, mày còn dám đánh tao!"
Trần Chí Cao còn cố ý ở trước mặt Thường Ninh kêu đau một tiếng, lảo đảo lùi lại đằng sau, giống như Thường Ninh đấy hắn một chút.
Sắc mặt ông cụ Trần cũng càng ngày càng không dễ nhìn, gần như quát lên với Thường Ninh: "Nhà họ Trần không chào đón anh, lập tức đi ra ngoài!"
"Ba, sao ba có thể như vậy?" Trần Di cũng là bị chọc tức, bà ta đương nhiên nhìn ra được Trần Chí Cao đang cố ý, ba ta cũng không tin cha mình không nhìn ra đến.
Trở về chúc thọ thôi cô không nghĩ tới còn có thể ra nhiều chuyện lùm xùm như vậy.
Mày Sở Nguyệt vẫn nhăn lại , Ông ngoại vẫn khăng khăng giữ ý mình, cô đang chuẩn bị đứng ra nói hai câu.
Lúc này Thường Ninh kéo cô lại, lắc lắc đầu.
Dù sao tấm lòng của anh cũng thể hiện hết rồi , nếu ông ngoại không thừa nhận anh, anh cũng không cần ở lại nữa.
Ngay lúc Thường Ninh chuẩn bị rời đi nhà họ Trần. Đột nhiên nhà họ Trần có ba người trẻ tuổi đến.
Vietwriter
**********
"Các người đang làm cái gì vậy? Tại sao không cho con rể của tôi vào cửa?" Trần Di nói rất lớn tiếng.
Thấy bà ta bảo vệ Thường Ninh như vậy, tất cả mọi người sợ tới mức không tin vào mắt mình
Đặc biệt là Trần Phương, dù sao ở trong ấn tượng của bà ta, chính Trần Phương vẫn luôn không thích thằng con rể đó, luôn muốn đuổi thằng rể đó, như thế nào bây giờ lại bảo vệ tên vô dụng đó.
"Phương, cô ở trong này xem náo nhiệt cái gì, Con rể tôi trêu ghẹo gì cô à?"
Bị Trần Di hỏi liên tục, Trần Phương không nói được một lời, quan trọng là bà ta thấy thái độ của Trần Di còn chưa có tỉnh người lại.
"Còn có các người!" Trần Di nói Trần Phương xong lập tức quay ra chỉ vào đám người Trần Chí Cao, "Bằng cái bọn không ra hồn chúng mày, mà dám ngăn cản đường đi của con rể tao, còn không nhanh cút đi!"
Thấy sự đanh đá của Trần Di, ở nhà mẹ đẻ nổi tiếng gần xa, bị bà ta quát như vậy, ngoại trừ Trần Chí Cao, đám con cháu nhà họ Trần này cũng sợ tới mức lập tức dạt ra.
"Bác cả, ông nội nói. . " Trần Chí Cao cũng vẫn nghĩ đến chính bác cả của hắn ta luôn xem thường tên vô dụng kia, đối với thái độ này của Trần Di cũng là không hiểu ra làm sao, đang định nói hai câu.
Kết quả Trần Di trực tiếp quay ra tát một cái, " Cút sang một bên!"
Trần Chí Cao bị lảo đảo sang bên cạnh.
Trần Di cũng chạy qua kéo Thường Ninh, "Con rể, đi, chúng ta đi vào, không cần tranh chấp với bọn kém hiểu biết này."
Điệu bộ kia đối với con gái ruột còn không tốt như vậy.
Thấy vậy tất cả mọi người sững sờ.
Thường Ninh cũng có chút tóc gáy dựng đứng, nhưng mà, điều này cũng làm cho anh cảm thấy được có một loại tình cảm hạnh phúc.
Dù sao mặc kệ mẹ vợ đối xử anh có phải thật tình hay không, nhưng là hôm nay bảo vệ anh bất chấp như vậy, làm cho anh rất cảm động.
Liền ngay cả Sở Nguyệt đều cảm thấy có chút ghen tị, chẳng lẽ bây giờ cô biến thành không phải con ruột.
Trần Phương lặng lẽ kéo con gái của bà ta, nhỏ tiếng hỏi: "Ngữ Nhi, bác cả của con trong khoảng thời gian này có phải hay không sốt cao?" Ý tứ kia nghĩa là, có phải đầu óc sốt đến ngu luôn rồi.
Dù sao trước kia không lâu bà ta còn nhìn thấy Trần Di rất hung dữ với Thường Ninh, bây giờ còn thân hơn cả con ruột.
Dương Ngũ Nhi liếc mẹ mình một cái, "Mẹ, sau này mẹ đừng coi thường Thường Ninh, căn bản anh ta không phải người mà mẹ suy đoán như vậy!"
Sau đó cô ta cũng lười lại cùng Trần Phương nói, trực tiếp đuổi theo Sở Nguyệt cùng Thường Ninh .
Vẻ mặt Trần Phương sầu não, cái gì kêu bà không thể suy đoán tưởng tượng, bây giờ con bà cũng hướng về tên vô dụng kia.
Mà Trần Chí Cao cũng là trợn tròn mắt, bác cả của mình có phải hay không đầu óc bị ngu, vì một tên vô dụng ngay cả hắn ta là cháu ngoại cũng đánh.
Chẳng qua, hắn đem món nợ này ghi vào trên người Thường Ninh.
"Thằng chó, nơi này là địa bàn của tao, tao tuyệt đối muốn cho mày không còn chút mặt mũi nào ở đây!"
Nắm đấm của Hắn đưa về phía bóng dáng của Thường Ninh căm hận nói. "Anh Chỉ Cao , bây giờ phải làm gì?"Cứ để cho nó đắc ý trước."
Lúc này A Ngưu cũng tiến lại đây, "Anh Chí Cao, em cảm thấy được chúng ta vẫn là không nên trêu chọc hắn, hắn giống như thật sự rất lợi hại."
Vừa thấy hắn tiến lại đây, Cơn tức của Trần Chí Cao lại nổi lên, một cái tát đánh vào đầu thằng Ngưu, "Tao còn nghĩ đến tên bắt con kia là tên vô dụng, không nghĩ đến mày mới là thằng rác rưởi, rõ ràng ngay cả một thằng bỏ đi đều không xử được."
Ngưu củi đầu xuống, cả mặt đỏ bừng, cũng không biết nên giải thích như thế nào, chính là miệng lầu bầu : "Hắn thật sự rất lợi hại."
"Biến!" Trần Chí Cao cực kỳ tức giận, giơ chân lên đạp Ngưu một cái.
Sau khi đi vào trong nhà, Trần Di bắt đầu mang những món quà đã mua ra, chia cho từng nhà một.
Ban đầu mọi người đối cơn tức vừa rồi của Trần Di vẫn còn khó chịu trong lòng, nhưng có quà để lấy, một đám mặt mày cũng hớn hở ,
Dù sao Trần Di chuẩn bị quà cũng không rẻ, một phần quà cũng đến hơn 3 triệu.
Những người nhà họ Trần cũng đều không phải là nhà giàu có gì, cho nên sau khi một đám cầm quà xong, thái độ quay ngoắt 180 độ.
Hơn nữa rất nhiều người trong bọn họ cũng ra đến vợ chồng Trần Di lái một chiếc xe hơi đắt tiền đến .
Chẳng lẽ nhà bọn họ bây giờ giàu rồi.
Tưởng tượng như vậy, Vây xung quanh Trần Di cùng Sở Sơn bắt đầu tâng bốc.
Hôm nay Trần Di chính là muốn hiệu quả như vậy, bị nhà mẹ đẻ khinh thường nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng hãnh diện được chút .
Tất nhiên còn phải cảm ơn " con rể tốt" của bà ta .
Bà ta cũng sợ Thường Ninh bị vắng vẻ, kéo Thường Ninh đi giới thiệu bảy bà cô tám bác cả.
Mọi người tuy rằng trong lòng rất coi thường Thường Ninh, nhưng mặt ngoài vẫn là rất khách khí, dù sao cũng không làm gì được.
Đã ở lúc này, Ông cụ Trần được đám con cháu Trần Chí Cao vây xung quanh, từ trong phòng đi ra.
Trần Di cùng Sở Sơn cũng nhanh chóng mang quà chúc thọ vì ông cụ chuẩn bị lấy ra.
Kết quả ông ta nhìn cũng không thèm nhìn món quà một cái, chẳng qua là nhìn chằm chằm Thường Ninh.
Nói lạnh tanh: "Một người khác họ, không có tư cách đến nhà họ Trần!"
Cả sân lập tức im lặng.
Trần Chí Cao trên mặt cũng lộ một nụ cười hả hê, hiện tại ông nội tự thân xuất mã, còn lo không đuổi được thằng đó đi.
Trần Di ngay tức khắc không vui, "Ba, hôm nay chúng con đến chúc thọ, Thường Ninh là con rể con, đương nhiên là có tư cách đến."
Ông cụ Trần trừng mắt liếc mắt nhìn Trần Di, quát: "Con rể cô? Cô còn có mặt mũi thừa nhận con rể này?"
Trần Di bị cha già quát vẻ mặt có chút lúng túng.
Sau đó Ông ta cũng trừng mắt Sở Sơn, "Còn có anh, nhiều năm như vậy, kẻ vô công rồi nghề như anh, nghĩ đi thuê một chiếc xe đắt, mua chút quà, có thể làm thay đổi một kẻ vô dụng không?"
Ông cụ Trần nói không cho chút mặt mũi nào.
Giống như tại trong mắt ông ta Sở Sơn cũng vẫn là bùn loãng không thể trát tường.
Mặt Sở Sơn xấu hổ đến đỏ bừng, nhưng là dám nói một tiếng.
Dù sao qua nhiều năm như vậy, chính ông ta quả thật không có làm được việc gì ra hôn.
"Ba, chúng con lái xe đến không phải thuê, mà là con rể của con. ....." Trần Di ấm ức nghĩ muốn cãi hai câu.
Kết quả Ông cụ Trần trực quát cho dừng lại, "Mày còn chưa đủ mất mặt, mày thừa nó là con rể mày, nhưng cho tới bây giờ tao không thừa nhận nó là cháu rể của tao!"
"Ông ngoại, Thường Ninh không có làm chuyện gì sai, vì cái gì ông đối với anh ấy có nhiều thành kiến như vậy?" lúc này Sở Nguyệt đứng ra nói.
"Cháu!" Ông cụ Trần chỉ vào Sở Nguyệt lại tức giận, cũng lộ ra một cỗ thất vọng, dù sao lúc Sở Nguyệt còn rất nhỏ, ông ta cũng rất yêu quý con bé, cũng vẫn hy vọng Sở Nguyệt lấy một người chồng tốt, kết quả lại không như ông ta mong muốn.
"Ông ngoại, Ông có phải hiểu lầm cháu chuyện gì không?" Thường Ninh cũng đứng ra nói.
"Ai cho anh gọi ông ngoại? Anh có tư cách gọi ông ngoại sao?" Trần Chí Cao lập tức quát lớn nói.
Thường Ninh thản nhiên nhìn hắn một cái, anh không nghĩ cùng người như vậy so đo, nhưng là luôn ở trước mặt anh nhảy, là tượng đất cũng biết tức giận.
Bị ánh mắt của anh thoáng nhìn nhẹ nhàng, Trần Chí Cao cũng không biết tại sao, nhưng lại sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Điều này làm cho vẻ mặt hắn rất khó coi, hắn vậy mà sợ một kẻ vô dụng, truyền ra ngoài còn không làm cho người ta cười chết.
"Hiểu lầm?" Lúc này ông cụ Trần hừ một cái nói, "Anh chính mình nói xem, Anh là đang làm gì?"
"Cháu đang làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là ... Chủ yếu là cháu có thế cho Sở Nguyệt hạnh phúc." Thường Ninh nói rất bình tĩnh.
Việc làm của anh, đương nhiên anh không tiện nói cho ông ngoại.
"Hạnh phúc, Anh mà có thể cho Sở Nguyệt hạnh phúc?" Ông cụ Trần cười mỉa.
"Có thể hạnh phúc hay không, cháu nghĩ Sở Nguyệt có thể cảm nhận được là được." Thường Ninh nói rất đúng mực.
Nhưng dáng vẻ này rơi vào trong mắt ông cụ Trần, là đối ông ta không tôn trọng.
Tức khắc trong mắt ông ta hiện lên sự tức giận.
Nhân dịp như vậy Trần Chí Cao nhanh chóng chỉ vào cái mũi Thường Ninh cái, lớn tiếng nói: "Tên rác rưởi này, dám nói như vậy cùng ông nội, lập tức cút ra khỏi nhà họ Trần bọn tao!"
"Đúng, cút khỏi nhà họ Trần!"
Mấy đứa con cháu được đà nói.
"Á, nói mày cút, mày còn dám đánh tao!"
Trần Chí Cao còn cố ý ở trước mặt Thường Ninh kêu đau một tiếng, lảo đảo lùi lại đằng sau, giống như Thường Ninh đấy hắn một chút.
Sắc mặt ông cụ Trần cũng càng ngày càng không dễ nhìn, gần như quát lên với Thường Ninh: "Nhà họ Trần không chào đón anh, lập tức đi ra ngoài!"
"Ba, sao ba có thể như vậy?" Trần Di cũng là bị chọc tức, bà ta đương nhiên nhìn ra được Trần Chí Cao đang cố ý, ba ta cũng không tin cha mình không nhìn ra đến.
Trở về chúc thọ thôi cô không nghĩ tới còn có thể ra nhiều chuyện lùm xùm như vậy.
Mày Sở Nguyệt vẫn nhăn lại , Ông ngoại vẫn khăng khăng giữ ý mình, cô đang chuẩn bị đứng ra nói hai câu.
Lúc này Thường Ninh kéo cô lại, lắc lắc đầu.
Dù sao tấm lòng của anh cũng thể hiện hết rồi , nếu ông ngoại không thừa nhận anh, anh cũng không cần ở lại nữa.
Ngay lúc Thường Ninh chuẩn bị rời đi nhà họ Trần. Đột nhiên nhà họ Trần có ba người trẻ tuổi đến.
Bình luận facebook