Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-166
Chương 165.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại Sở Nguyệt.
!
Từ sáng sớm Trần Di đã bắt đầu chuẩn bị.
Bởi vì Thường Ninh đã nói với bà nhìn trúng thứ gì thì có thể mua, cho nên bà ấy ngoại trừ việc chuẩn bị lễ vật mừng thọ lớn ra thì cũng mua không ít lễ vật nhỏ, căn bản thì mỗi nhà thân thích đều chuẩn bị một phần.
!
Dù sao thì lần trở về nhà mẹ này nhất định phải thật nở mày nở mặt, không thể để mấy người bên nhà mẹ tiếp tục xem thường.
"Thường Ninh này, mẹ đã chuẩn bị nhiều quà như vậy rồi, con với Sở Nguyệt đừng mua gì thêm nữa."
!
Trần Di đã tiêu khoảng mấy chục vạn ( Hơn 350 Triệu VND), hiếm khi thấy ngượng ngùng mà nói với Thường Ninh.
Đương nhiên, bà ta cũng chẳng đau xót khi tiêu tiền của Thường Ninh, nhưng mà bà ta đối với gia sản của Thường Ninh vẫn chưa rõ. Sợ rằng lần này Thường Ninh xuất máu quá nhiều thì sau này bà ta muốn vơ vét giành chỗ tốt cho mình thì khó mà làm được.
!
Thường Ninh chỉ cười hơ hơ.
Đối với mấy chuyện nhỏ này thì quả thực anh cũng không muốn phí tâm. Kỳ thực nói muốn lễ vật thì anh đã có sẵn. Dù sao thì Tề tam gia ở Tỉnh Thành đã đưa đến nhiều đồ như vậy, anh lấy bừa một cái cũng đủ để ứng phó rồi.
!
Đương nhiên, đối với lòng dạ của người mẹ vợ này thì anh cũng hiểu rất rõ. Nhưng mà chỉ cần người mẹ vợ này không tác quái thì anh cứ mắt nhắm mắt mở là được.
Hôm nay Sở Sơn Hà mặc áo vest mang giày da, cả người không cần nói cũng biết có bao nhiêu sinh lực.
!
Đồng thời, ông ấy cũng có một chút căng thẳng, dù sao thì trước kia ở nhà họ Sở không được coi trọng nên đương nhiên ở nhà mẹ Trần Di cũng không được coi trọng.
Cũng lâu rồi ông ấy không hỏi thăm người bố vợ này.
!
Lúc này Thường Ninh đi qua, đưa chìa khóa chiếc xe Range Rover mà anh lái vào tay Sở Sơn Hà.
"Chiếc xe này mặc dù không sánh được với chiếc Mercedes Benz trước kia ba lái, nhưng cũng không tính là kém. Sau này ba lái chiếc này đi."
!
Sở Sơn Hà biết đây là Thường Ninh muốn cho ông nở mặt.
Ông ấy cảm kích nhìn Thường Ninh.
!
Chỉ là vừa nghĩ đến những chuyện hồ đồ mà trước kia mình làm, gương mặt ông ấy lại giống như bị lửa thiêu.
Nắm chặt chia khóa xe, ông ấy không nói gì cả chỉ vỗ mạnh lên vai Thường Ninh.
!
Nhà mẹ Trần Di ở trấn phía dưới Phàn Thành.
Cách Phàn Thành khoảng một tiếng lái xe.
!
Mặc dù nhà họ Trần không thể coi là một gia tộc lớn, nhưng cũng là một họ lớn ở bản địa.
Lại thêm cha của Trần Di ở địa phương cũng có một ít danh vọng.
!
Cho nên đại thọ bảy mươi lần này của ông cụ Trần cũng tương đối náo nhiệt.
Một số hậu bối nhà họ Trần đều đang bận tới bận lui để thu xếp đại thọ hôm nay.
!
Ông cụ Trần là một người bảo thủ, đứa cháu gái kia của mình lại gả cho đồ bỏ đi, lại còn chưa cưới đã mang bầu.
Có thể nói dù ít dù nhiều cũng khiến ông bị mất mặt không thôi.
!
Cho nên hôm nay vừa nghe cái đứa bỏ đi kia cũng đến thì trên mặt hiện lên sự lạnh lẽo mờ ảo.
“Ông nội, tất cả mọi người đều đến đủ rồi, chỉ còn một nhà cô lớn còn chưa đến."
!
Ngay lúc này, Trần Chí Cao mặc áo vest mang giày da, đầu tóc chải bóng loáng đi đến, bộ dáng khôn khéo, cười nói.
Anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Trần, cũng là con trai của nhà cậu Sở Nguyệt.
!
Bởi vì mấy năm gần đây vẫn luôn phát triển sự nghiệp Tỉnh Thành nên nhìn vào giữa hàng chân mày tràn ở đầy cảm giác vượt trội.
Ông cụ Trần suy nghĩ: “Chí Cao, cháu đi canh ở cổng, nhìn thấy thằng chồng bỏ đi kia của Sở Nguyệt thì bảo thằng bỏ đi đó tự biết thân phận. Cổng lớn nhà họ Trần chúng ta không thể để mấy thứ chó mèo gì cũng đều bước vào được.
!
Trần Chí Cao lập tức hiểu ý, chuyện giống thế này anh
ta vô cùng vui vẻ đi làm. Dù sao thì cô em họ đó từ nhỏ đã được ông nội ca ngợi, từ đầu đến cuối đều đè lên đầu anh ta. Anh ta vẫn luôn sầu vì không có cơ hội để dẫm đạp.
!
Ngay lập tức đã dẫn mấy đứa hậu bối nhà họ Trần đến cổng lớn đại viện Trần gia.
"Đại Ngưu à, tao nói mày nè, đợi lát nữa nhìn thấy thằng kia thì mày đi bắt tay nó, dùng sức mạnh lớn nhất của mày mà bắt."
!
Ở cổng, anh ta dặn dò với một người thanh niên thân thể vô cùng lực lưỡng, nhìn khỏe mạnh giống đầu một Con trâu,
Thanh niên đó tên là Trần Đại Ngưu, chẳng có bản lĩnh gì cả, chỉ có sức lực lớn, có thế lật ngã cả một con trâu, thân người như một người đàn ông thô lỗ.
!
Anh ta gãi đầu, hỏi: "Anh Chí Cao, nếu như em không cẩn thận bóp gãy tay của thằng đó thì làm sao?"
"Bóp gãy thì cứ bóp gãy, yên tâm, tao đảm bảo mà không có chuyện gì. Đợi đại thọ ông nội xong rồi tao dẫn mày đến Tình Thành phát triển, ăn ngon mặt đẹp." Trần Chỉ Cao vỗ vào vai của Trần Đại Ngưu, cười nói.
!
Trần Đại Ngưu vừa nghe sẽ dẫn anh ta đến Tỉnh Thành phát triển thì đột nhiên trong mắt sáng lên, không ngừng gật đầu: "Anh Chỉ Cao, em biết làm sao rồi."
"Mấy người các người cũng vậy, phối hợp với Đại Ngưu cho tốt vào, đến lúc đó có thể cùng tao đến Tỉnh Thành."
!
Sau đó Trần Chí Cao lại nói với mấy người thanh niên khác.
Mấy người thanh niên kia ai ai cũng hết sức phấn khởi: "Yên tâm đi, anh Chí Cao, chúng em biết làm thế nào."
!
"Mấy người ở nơi này làm cái gì?"
Ngay lúc này, Dương Ngữ Nhi cũng đến cổng.
!
Vừa nãy qua điện thoại với Sở Nguyệt nên cô ta biết được một nhà bọn họ sắp đến rồi, nên đặc biệt ra nghênh tiếp.
Hoặc nói đúng hơn là cô ta muốn nghênh tiếp Thường Ninh. Dù sao thì cô ta cũng nợ người chồng của chị họ này một món nợ ân tình.
!
Vừa đến thì nhìn thấy nhóm người Trần Chí Cao đang lén lén lút lút.
"Em họ Ngữ Nhi, chúng tôi chuẩn bị cho người chồng bỏ đi của em họ Sở Nguyệt nếm thử một chút lợi hại." Não cũng Trần Đại Ngưu không biết vòng vo nên đã nói thắng ra.
!
Trần Chí Cao muốn ngăn cản cũng không kịp, nhưng mà trong ấn tượng của anh ta thì Dương Ngũ Nhi cũng không coi trọng thứ bỏ đi kia. Cho nên để cô ta biết cũng không sao cả.
"Ngữ Nhi, cô đến đúng lúc lắm, đợi lát nữa thì xem náo nhiệt đi."
!
Dương Ngũ Nhi trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người tuyệt đối đừng là bậy bạ, bằng không gặp xui chính là các người ấy!”
Vừa nghe lời này thì Trần Chí Cao bỗng không vui gì: “Ngũ Nhi, cô như nói vậy là ý gì. Chuyện này chính do ông nội giao cho chúng tôi làm. Ông nội đã nói rồi, phải để cho đồ bỏ đi kia biết thân biết phận. Cổng lớn nhà họ Trần chúng ta không phải là cái thứ chó thứ mèo cũng có thể bước vào.”
!
"Đúng vậy, Ngữ Nhi, trước kia không phải cô cũng xem thường đồ bỏ đi đó sao, sao vậy giờ lại bắt đầu nói giúp cho cái đồ bỏ đi đó rồi?"
“Các người...” Dương Ngữ Nhi vốn muốn giải thích hai câu nhưng nhìn thấy nét mặt của mấy người Trần Chí Cao thì lại ngừng không nói nữa.
!
Dù sao thì cho dù cô ta có giải thích gì nữa thì những người này có thể tin tưởng lời cô sao.
Mấy tên này đã muốn tự chuốc khổ thì cứ để bọn họ chịu chút khố là được.
!
Dù sao hôm nay cô ta đến, cũng nhìn không quen cái thái độ tự cho rằng mình phát triển ở Tỉnh Thành thì không đặt bất cứ ai vào mắt của Trần Chí Cao.
Rất nhanh, đầu tiên là một chiếc xe Range Rover lái đến.
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy chiếc xe này thì Trần Chí Cao và mấy hậu bối phía sau có hơi bối rối.
!
Người dượng này ở nhà họ Sở không phải không được như ý sao, sao lại có thể lái một chiếc xe tốt như vậy.
Sau đó một chiếc Volkswagen theo sát phía sau, Thường Ninh và Sở Nguyệt đang ôm đứa nhóc cũng từ trên xe xuống.
!
Nhìn thấy chiếc Volkswagen thì những người thanh niên khác cũng không cảm thấy cái gì nhưng đồng tử của Trần Chí Cao co rút lại.
Dù sao anh ta cũng lăn lộn ở Tỉnh Thành nên biết được chữ la tinh bên dưới của Volkswagen là có ý gì.
!
Vả lại anh ta cũng có thể nhìn ra rằng đây là xe đặt chế, trên xe có mang theo chống đạn.
Giá trị thực căn bản người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
!
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại Sở Nguyệt.
!
Từ sáng sớm Trần Di đã bắt đầu chuẩn bị.
Bởi vì Thường Ninh đã nói với bà nhìn trúng thứ gì thì có thể mua, cho nên bà ấy ngoại trừ việc chuẩn bị lễ vật mừng thọ lớn ra thì cũng mua không ít lễ vật nhỏ, căn bản thì mỗi nhà thân thích đều chuẩn bị một phần.
!
Dù sao thì lần trở về nhà mẹ này nhất định phải thật nở mày nở mặt, không thể để mấy người bên nhà mẹ tiếp tục xem thường.
"Thường Ninh này, mẹ đã chuẩn bị nhiều quà như vậy rồi, con với Sở Nguyệt đừng mua gì thêm nữa."
!
Trần Di đã tiêu khoảng mấy chục vạn ( Hơn 350 Triệu VND), hiếm khi thấy ngượng ngùng mà nói với Thường Ninh.
Đương nhiên, bà ta cũng chẳng đau xót khi tiêu tiền của Thường Ninh, nhưng mà bà ta đối với gia sản của Thường Ninh vẫn chưa rõ. Sợ rằng lần này Thường Ninh xuất máu quá nhiều thì sau này bà ta muốn vơ vét giành chỗ tốt cho mình thì khó mà làm được.
!
Thường Ninh chỉ cười hơ hơ.
Đối với mấy chuyện nhỏ này thì quả thực anh cũng không muốn phí tâm. Kỳ thực nói muốn lễ vật thì anh đã có sẵn. Dù sao thì Tề tam gia ở Tỉnh Thành đã đưa đến nhiều đồ như vậy, anh lấy bừa một cái cũng đủ để ứng phó rồi.
!
Đương nhiên, đối với lòng dạ của người mẹ vợ này thì anh cũng hiểu rất rõ. Nhưng mà chỉ cần người mẹ vợ này không tác quái thì anh cứ mắt nhắm mắt mở là được.
Hôm nay Sở Sơn Hà mặc áo vest mang giày da, cả người không cần nói cũng biết có bao nhiêu sinh lực.
!
Đồng thời, ông ấy cũng có một chút căng thẳng, dù sao thì trước kia ở nhà họ Sở không được coi trọng nên đương nhiên ở nhà mẹ Trần Di cũng không được coi trọng.
Cũng lâu rồi ông ấy không hỏi thăm người bố vợ này.
!
Lúc này Thường Ninh đi qua, đưa chìa khóa chiếc xe Range Rover mà anh lái vào tay Sở Sơn Hà.
"Chiếc xe này mặc dù không sánh được với chiếc Mercedes Benz trước kia ba lái, nhưng cũng không tính là kém. Sau này ba lái chiếc này đi."
!
Sở Sơn Hà biết đây là Thường Ninh muốn cho ông nở mặt.
Ông ấy cảm kích nhìn Thường Ninh.
!
Chỉ là vừa nghĩ đến những chuyện hồ đồ mà trước kia mình làm, gương mặt ông ấy lại giống như bị lửa thiêu.
Nắm chặt chia khóa xe, ông ấy không nói gì cả chỉ vỗ mạnh lên vai Thường Ninh.
!
Nhà mẹ Trần Di ở trấn phía dưới Phàn Thành.
Cách Phàn Thành khoảng một tiếng lái xe.
!
Mặc dù nhà họ Trần không thể coi là một gia tộc lớn, nhưng cũng là một họ lớn ở bản địa.
Lại thêm cha của Trần Di ở địa phương cũng có một ít danh vọng.
!
Cho nên đại thọ bảy mươi lần này của ông cụ Trần cũng tương đối náo nhiệt.
Một số hậu bối nhà họ Trần đều đang bận tới bận lui để thu xếp đại thọ hôm nay.
!
Ông cụ Trần là một người bảo thủ, đứa cháu gái kia của mình lại gả cho đồ bỏ đi, lại còn chưa cưới đã mang bầu.
Có thể nói dù ít dù nhiều cũng khiến ông bị mất mặt không thôi.
!
Cho nên hôm nay vừa nghe cái đứa bỏ đi kia cũng đến thì trên mặt hiện lên sự lạnh lẽo mờ ảo.
“Ông nội, tất cả mọi người đều đến đủ rồi, chỉ còn một nhà cô lớn còn chưa đến."
!
Ngay lúc này, Trần Chí Cao mặc áo vest mang giày da, đầu tóc chải bóng loáng đi đến, bộ dáng khôn khéo, cười nói.
Anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Trần, cũng là con trai của nhà cậu Sở Nguyệt.
!
Bởi vì mấy năm gần đây vẫn luôn phát triển sự nghiệp Tỉnh Thành nên nhìn vào giữa hàng chân mày tràn ở đầy cảm giác vượt trội.
Ông cụ Trần suy nghĩ: “Chí Cao, cháu đi canh ở cổng, nhìn thấy thằng chồng bỏ đi kia của Sở Nguyệt thì bảo thằng bỏ đi đó tự biết thân phận. Cổng lớn nhà họ Trần chúng ta không thể để mấy thứ chó mèo gì cũng đều bước vào được.
!
Trần Chí Cao lập tức hiểu ý, chuyện giống thế này anh
ta vô cùng vui vẻ đi làm. Dù sao thì cô em họ đó từ nhỏ đã được ông nội ca ngợi, từ đầu đến cuối đều đè lên đầu anh ta. Anh ta vẫn luôn sầu vì không có cơ hội để dẫm đạp.
!
Ngay lập tức đã dẫn mấy đứa hậu bối nhà họ Trần đến cổng lớn đại viện Trần gia.
"Đại Ngưu à, tao nói mày nè, đợi lát nữa nhìn thấy thằng kia thì mày đi bắt tay nó, dùng sức mạnh lớn nhất của mày mà bắt."
!
Ở cổng, anh ta dặn dò với một người thanh niên thân thể vô cùng lực lưỡng, nhìn khỏe mạnh giống đầu một Con trâu,
Thanh niên đó tên là Trần Đại Ngưu, chẳng có bản lĩnh gì cả, chỉ có sức lực lớn, có thế lật ngã cả một con trâu, thân người như một người đàn ông thô lỗ.
!
Anh ta gãi đầu, hỏi: "Anh Chí Cao, nếu như em không cẩn thận bóp gãy tay của thằng đó thì làm sao?"
"Bóp gãy thì cứ bóp gãy, yên tâm, tao đảm bảo mà không có chuyện gì. Đợi đại thọ ông nội xong rồi tao dẫn mày đến Tình Thành phát triển, ăn ngon mặt đẹp." Trần Chỉ Cao vỗ vào vai của Trần Đại Ngưu, cười nói.
!
Trần Đại Ngưu vừa nghe sẽ dẫn anh ta đến Tỉnh Thành phát triển thì đột nhiên trong mắt sáng lên, không ngừng gật đầu: "Anh Chỉ Cao, em biết làm sao rồi."
"Mấy người các người cũng vậy, phối hợp với Đại Ngưu cho tốt vào, đến lúc đó có thể cùng tao đến Tỉnh Thành."
!
Sau đó Trần Chí Cao lại nói với mấy người thanh niên khác.
Mấy người thanh niên kia ai ai cũng hết sức phấn khởi: "Yên tâm đi, anh Chí Cao, chúng em biết làm thế nào."
!
"Mấy người ở nơi này làm cái gì?"
Ngay lúc này, Dương Ngữ Nhi cũng đến cổng.
!
Vừa nãy qua điện thoại với Sở Nguyệt nên cô ta biết được một nhà bọn họ sắp đến rồi, nên đặc biệt ra nghênh tiếp.
Hoặc nói đúng hơn là cô ta muốn nghênh tiếp Thường Ninh. Dù sao thì cô ta cũng nợ người chồng của chị họ này một món nợ ân tình.
!
Vừa đến thì nhìn thấy nhóm người Trần Chí Cao đang lén lén lút lút.
"Em họ Ngữ Nhi, chúng tôi chuẩn bị cho người chồng bỏ đi của em họ Sở Nguyệt nếm thử một chút lợi hại." Não cũng Trần Đại Ngưu không biết vòng vo nên đã nói thắng ra.
!
Trần Chí Cao muốn ngăn cản cũng không kịp, nhưng mà trong ấn tượng của anh ta thì Dương Ngũ Nhi cũng không coi trọng thứ bỏ đi kia. Cho nên để cô ta biết cũng không sao cả.
"Ngữ Nhi, cô đến đúng lúc lắm, đợi lát nữa thì xem náo nhiệt đi."
!
Dương Ngũ Nhi trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người tuyệt đối đừng là bậy bạ, bằng không gặp xui chính là các người ấy!”
Vừa nghe lời này thì Trần Chí Cao bỗng không vui gì: “Ngũ Nhi, cô như nói vậy là ý gì. Chuyện này chính do ông nội giao cho chúng tôi làm. Ông nội đã nói rồi, phải để cho đồ bỏ đi kia biết thân biết phận. Cổng lớn nhà họ Trần chúng ta không phải là cái thứ chó thứ mèo cũng có thể bước vào.”
!
"Đúng vậy, Ngữ Nhi, trước kia không phải cô cũng xem thường đồ bỏ đi đó sao, sao vậy giờ lại bắt đầu nói giúp cho cái đồ bỏ đi đó rồi?"
“Các người...” Dương Ngữ Nhi vốn muốn giải thích hai câu nhưng nhìn thấy nét mặt của mấy người Trần Chí Cao thì lại ngừng không nói nữa.
!
Dù sao thì cho dù cô ta có giải thích gì nữa thì những người này có thể tin tưởng lời cô sao.
Mấy tên này đã muốn tự chuốc khổ thì cứ để bọn họ chịu chút khố là được.
!
Dù sao hôm nay cô ta đến, cũng nhìn không quen cái thái độ tự cho rằng mình phát triển ở Tỉnh Thành thì không đặt bất cứ ai vào mắt của Trần Chí Cao.
Rất nhanh, đầu tiên là một chiếc xe Range Rover lái đến.
!
Vợ chồng Sở Sơn Hà từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy chiếc xe này thì Trần Chí Cao và mấy hậu bối phía sau có hơi bối rối.
!
Người dượng này ở nhà họ Sở không phải không được như ý sao, sao lại có thể lái một chiếc xe tốt như vậy.
Sau đó một chiếc Volkswagen theo sát phía sau, Thường Ninh và Sở Nguyệt đang ôm đứa nhóc cũng từ trên xe xuống.
!
Nhìn thấy chiếc Volkswagen thì những người thanh niên khác cũng không cảm thấy cái gì nhưng đồng tử của Trần Chí Cao co rút lại.
Dù sao anh ta cũng lăn lộn ở Tỉnh Thành nên biết được chữ la tinh bên dưới của Volkswagen là có ý gì.
!
Vả lại anh ta cũng có thể nhìn ra rằng đây là xe đặt chế, trên xe có mang theo chống đạn.
Giá trị thực căn bản người bình thường không thể nào tưởng tượng được.
!