Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
Chương 164.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Nói miệng không bằng chứng!”
Lúc này Thường Ninh đột nhiên cong ngón tay bắn một cái về phía Như Ý.
Như Ý chỉ cảm thấy lồng ngực tê dại, dường như có một dòng khí chui vào trong lồng ngực của cô ta.
"Anh, anh vừa làm gì với tôi?" Sắc mặt cô ta tái mét hỏi.
Lúc này Thường Ninh vẩy vẩy tay, mấy cây kim đen trước mặt Như ý đều bị rơi xuống mặt đất hết.
Sau đó Thường Ninh quay người rời đi.
Nhưng mà, anh còn để lại một câu: “Một tiếng sau nếu như cô không đưa Sở Nguyệt an toàn trở về công ty, sẽ chết!"
Như Ý ngây ngốc nhìn Thường Ninh biến mất trong tầm nhìn, hung hăng cắn môi. Một khắc sau đó cũng không dám nắn lại, nhặt cây dù giấy dầu lên, đi về một phía,
Nhà họ Sở.
Ông cụ Sở hip nữa mắt dựa vào trên ghế thái sư, dường như đang dưỡng thần, thực ra là đang đợi tin tức của Như Ý.
Dù sao thì lần này đã dùng phần tình nghĩa của mười mấy năm trước, ông ta tin rằng chuyện lần này chắc chắn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Thậm chí trong lòng ông ta còn có những dự tính khác.
Dù sao đã động đến tầng quan hệ này thì đương nhiên yêu cầu không chỉ chỉ là tất cả trước mắt này.
Cho nên ông ta bảo Sở An Hải cầm lấy tín vật năm ấy đi Thiên ảnh môn nhưng chẳng hề nôn nóng gọi trở về.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông cụ Sở mới hoàn toàn mở mắt ra. Vừa nhìn lại là Thường Ninh thì đột nhiên mở to mắt trùng nhìn.
"Ông cụ ngài có phải rất bất ngờ không?" Thường Ninh cười lạnh nói.
"Mày" Ông cụ Sở chỉ Thường Ninh, dường như muốn hỏi Thường Ninh đã thoát khỏi khó khăn như thế nào, nhưng cũng thấy rằng không cần thiết nữa.
Chỉ cảm thấy một luồng áp lực cực lớn xông vào trong tim.
"Rốt cuộc tôi đã quá xem thường cậu rồi!” Ông cụ Sở thở dài một hơi, nói.
Thường Ninh xuất hiện dường như đã đại biểu cho kế hoạch của ông ta rất có khả năng thất bại rồi.
Không ngờ rằng đến cả người của phái Thiên ảnh môn cũng không đối phó lại thằng nhóc này.
Ông ta cũng thật sự đã cảm thấy được chỗ đáng sợ của Thường Ninh.
Cả người lộ ra mấy phần chán chường.
"Tôi từng nói, nếu như ông có thể thành thực an hưởng tuổi già thì tôi sẽ để cho nhà họ Sở tiếp tục tồn tại. Nhưng mà ông lại hồ đồ đến mức cháu gái ruột của mình cũng không bỏ qua, cho nên nhà họ Sở chỉ có thể biến mất!"
Thường Ninh lạnh lùng nói, thậm chí dưới đáy mắt cũng hiện lên một tia giận dữ.
Cho dù có nhắm vào anh như thế nào thì có lẽ anh sẽ không tức giận. Nhưng ngàn không nên vạn không nên, ông cụ lại đến cháu gái mình cũng không bỏ qua.
“Thường Ninh, ý của cậu là muốn diệt cả nhà họ Sở chúng tôi sao?" Lúc này ông cụ Sở ngẩng đầu hỏi.
"Diệt cả nhà vẫn không thể, dù sao thì Sở Nguyệt sinh tại nhà họ Sở, nhưng sau này tôi không thấy bất cứ người nào của nhà họ Sở. Cho các người vọng nhìn thời gian ba ngày, nhanh chóng thu dọn những gì nên thu dọn. Ba ngày sau, nếu như còn để tôi nhìn thấy người nhà họ Sở thì tôi thấy một người giết một người!”
Gương mặt Sở Ninh không có chút cảm xúc nói.
“Hơ hơ..." Lúc này đột nhiên ông cụ Sở cười lên: "Thường Ninh, lẽ nào cậu không biết sau lưng của nhà họ Sở chúng tôi có Thiên ảnh môn sao? Cậu làm như vậy không sợ sự báo thù của Thiên ảnh môn sao?"
"Sợ?" Thường Ninh cười lạnh một tiếng: "Nếu như Thiên ảnh môn dám đến nhúng vào vũng bùn này thì tôi đảm bảo sẽ khiến môn phái này không còn tồn tại!”
Sắc mặt của ông cụ Sở cứng đơ: “Lẽ nào cậu tự tin đến mức có thể đối đầu với môn phải tu luyện? Có phải có phần quá ngông cuồng rồi!"
Thường Ninh không nói gì nữa, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng theo bước chân của anh thì bên dưới mặt đất xuất hiện từng đường khe nứt rồi lan tràn ra.
Cả căn phòng đều có hơi lắc lư muốn sụp xuống.
Ông cụ Sở vô cùng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy từ trên ghế.
Chạy ra bên ngoài.
Lúc này Thường Ninh quay đầu lại: “Nếu như ông không sợ chết thì cứ tiếp tục đi tìm chết đi!"
Sau đó không quay đầu lại lần nào nữa mà rời khỏi nhà họ Sở.
Đến khi anh đi rất lâu rồi thì ông cụ Sở mới dần dần hoàn hồn.
Cũng không quan tâm thể diện, cả người đầy mồ hôi lạnh ngã mông ngồi trên mặt đất.
Lúc Sở Nguyệt tỉnh lại thì phát hiện bản thân lại đang nằm trên số pha trong phòng làm việc của mình.
Cô nhớ rằng minh ở nhà họ Sở nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài giống mình như đúc. Lúc đang muốn chạy đi thì đột nhiên lại hôn mê đi.
"Cô Sở, cô không sao rồi, tốt quá rồi!"
Sau đó cô phát hiện có rất nhiều người vây quanh trước mặt mình. Thậm chí còn có mấy vị bác sĩ đang bận rộn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô bụm lấy trán, vẫn còn một chút cảm giác choáng váng.
"Chuyện này nói thì rất dài, không thì cô trở về hỏi ngài Thường đi nhé." Hồ Diệu Phát cười nịnh nọt hai tiếng. Dù sao thì chuyện xảy ra ngày hôm nay để anh ta giải thích thì thật sự không giải thích được.
"Được rồi, cô Sở đã không có chuyện gì, mọi người đều giải tán đi, trở về làm công việc đi."
Sau đó anh ta vỗ vỗ tay với mọi người, nói.
Mọi người hành lễ với Sở Nguyệt xong mới từng người tản đi,
Bộ dáng đó so với bình thường còn cung kính hơn rất nhiều.
Nhìn khiến cho Sở Nguyệt có hơi sững sờ.
"Thường Ninh, tôi đã mang Sở Nguyệt an toàn trở về rồi, rốt cuộc anh đã sử dụng thủ đoạn gì với tôi, nhanh chóng giải thoát cho tôi!”
Dưới tầng hầm để xe, Như Ý chui vào xe Thường Ninh, mở miệng nói.
Thường Ninh chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lặng, nhưng đang nghĩ gì đó.
"Anh có nghe thấy lời tôi nói không?” Như Ý tức giận không thôi.
Trước giờ chỉ có cô ta đùa người khác lăn qua lăn lại. Trước giờ vẫn chưa từng có lần nào chịu thiệt trước mặt người khác.
Điều này khiến trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
"Dám nói như vậy với tôi, cô không sợ bây giờ tôi giết cô sao!" Lúc này Thường Ninh mở miệng nói.
Sắc mặt Như Ý chợt trắng, trong lòng dâng lên một ý sợ. Dù sao thì cái người này quá mạnh, thậm chỉ cô ta cũng đoán không được người này rốt cuộc mạnh đến mức độ nào.
“Đã đáp ứng sẽ vì tôi phục vụ hết mình thì nên giác ngộ phương diện này. Không thì, nếu như cô khiến tôi cảm thấy không hài lòng thì tôi không dám đảm bảo còn muốn giữa lại cô hay không!" Thường Ninh lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Như Ý càng trắng.
Ngay lập tức miễn cưỡng nở lên nụ cười: “Chủ nhân, xin lỗi, là Như Ý không đúng, xin ngài đồng ý tha thứ!"
"Tôi chẳng qua chỉ trồng vào trong cơ thể cô một đạo truy hồn khí. Chỉ cần cô nghe lời thì sẽ không có bất cứ chuyện gì. Đương nhiên, nếu như cô không muốn nghe lời thì kết quả chính là cho dù thân thể cô ở nói nào, chỉ cần tôi suy nghĩ một cái là cô sẽ nổ tim mà chết!"
"Vạn lý truy hồn!” Gương mặt Như Ý đầy vẻ kinh hoàng: "Anh, anh, anh có thể làm đến mức này rồi?"
Thường Ninh không tỏ rõ ý kiến mà nhúng vai: "Cô có thể không tin."
Như Ý cắn chặt môi của mình. Đương nhiên cô ta
không tin, dù sao thì đó chỉ là bản lĩnh cao cường trong truyền thuyết. Thậm chí cô ta còn chưa từng nghe thấy có ai đã luyện đến bước này. Nhưng mà cô ta cũng không dám lấy tính mạng của mình để cá cược. Dù sao thì cô ta cũng tận mắt nhìn thấy Thường Ninh có thể làm đến mức đã ngưng khí thành cánh.
Đây đã là chuyện không hợp với lẽ thường.
Tên này đơn giản là một tên biển thái, trẻ như vậy mà đã đạt đến độ cao mà người khác luyện cả đời cũng không có cách nào đạt đến.
Cho nên cho dù vốn dĩ cô ta không tin nhưng cũng không dám cược.
"Anh, anh muốn tôi làm cái gì?"
Sau khi hít một hơi sâu, cô ta không kìm được hỏi.
"Sau này, cô ở bên cạnh Sở Nguyệt là trợ lý thân cận của cô ấy, Cô ấy thiếu một cọng tóc thì tôi sẽ hỏi cô!”
Thường Ninh lạnh lùng nói.
Mặc dù trước kia anh có phải Cam Trường Phong âm thầm bảo vệ Sở Nguyệt, nhưng Cam Trường Phong dù sao cũng không thế nào là bảo vệ thân cận của Sở Ninh, vả lại chu vi cũng giới hạn.
Lần này Sở Nguyệt xảy ra chuyện chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng Như Ý này lại không như vậy, thân là con gái, lại tinh thông thuật dịch dung, thời khắc quan trọng có lẽ có thể trở thành thế thân của Sở Nguyệt, đơn giản chính là sự lựa chọn tốt nhất để bảo vệ Sở Nguyệt.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Nói miệng không bằng chứng!”
Lúc này Thường Ninh đột nhiên cong ngón tay bắn một cái về phía Như Ý.
Như Ý chỉ cảm thấy lồng ngực tê dại, dường như có một dòng khí chui vào trong lồng ngực của cô ta.
"Anh, anh vừa làm gì với tôi?" Sắc mặt cô ta tái mét hỏi.
Lúc này Thường Ninh vẩy vẩy tay, mấy cây kim đen trước mặt Như ý đều bị rơi xuống mặt đất hết.
Sau đó Thường Ninh quay người rời đi.
Nhưng mà, anh còn để lại một câu: “Một tiếng sau nếu như cô không đưa Sở Nguyệt an toàn trở về công ty, sẽ chết!"
Như Ý ngây ngốc nhìn Thường Ninh biến mất trong tầm nhìn, hung hăng cắn môi. Một khắc sau đó cũng không dám nắn lại, nhặt cây dù giấy dầu lên, đi về một phía,
Nhà họ Sở.
Ông cụ Sở hip nữa mắt dựa vào trên ghế thái sư, dường như đang dưỡng thần, thực ra là đang đợi tin tức của Như Ý.
Dù sao thì lần này đã dùng phần tình nghĩa của mười mấy năm trước, ông ta tin rằng chuyện lần này chắc chắn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Thậm chí trong lòng ông ta còn có những dự tính khác.
Dù sao đã động đến tầng quan hệ này thì đương nhiên yêu cầu không chỉ chỉ là tất cả trước mắt này.
Cho nên ông ta bảo Sở An Hải cầm lấy tín vật năm ấy đi Thiên ảnh môn nhưng chẳng hề nôn nóng gọi trở về.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông cụ Sở mới hoàn toàn mở mắt ra. Vừa nhìn lại là Thường Ninh thì đột nhiên mở to mắt trùng nhìn.
"Ông cụ ngài có phải rất bất ngờ không?" Thường Ninh cười lạnh nói.
"Mày" Ông cụ Sở chỉ Thường Ninh, dường như muốn hỏi Thường Ninh đã thoát khỏi khó khăn như thế nào, nhưng cũng thấy rằng không cần thiết nữa.
Chỉ cảm thấy một luồng áp lực cực lớn xông vào trong tim.
"Rốt cuộc tôi đã quá xem thường cậu rồi!” Ông cụ Sở thở dài một hơi, nói.
Thường Ninh xuất hiện dường như đã đại biểu cho kế hoạch của ông ta rất có khả năng thất bại rồi.
Không ngờ rằng đến cả người của phái Thiên ảnh môn cũng không đối phó lại thằng nhóc này.
Ông ta cũng thật sự đã cảm thấy được chỗ đáng sợ của Thường Ninh.
Cả người lộ ra mấy phần chán chường.
"Tôi từng nói, nếu như ông có thể thành thực an hưởng tuổi già thì tôi sẽ để cho nhà họ Sở tiếp tục tồn tại. Nhưng mà ông lại hồ đồ đến mức cháu gái ruột của mình cũng không bỏ qua, cho nên nhà họ Sở chỉ có thể biến mất!"
Thường Ninh lạnh lùng nói, thậm chí dưới đáy mắt cũng hiện lên một tia giận dữ.
Cho dù có nhắm vào anh như thế nào thì có lẽ anh sẽ không tức giận. Nhưng ngàn không nên vạn không nên, ông cụ lại đến cháu gái mình cũng không bỏ qua.
“Thường Ninh, ý của cậu là muốn diệt cả nhà họ Sở chúng tôi sao?" Lúc này ông cụ Sở ngẩng đầu hỏi.
"Diệt cả nhà vẫn không thể, dù sao thì Sở Nguyệt sinh tại nhà họ Sở, nhưng sau này tôi không thấy bất cứ người nào của nhà họ Sở. Cho các người vọng nhìn thời gian ba ngày, nhanh chóng thu dọn những gì nên thu dọn. Ba ngày sau, nếu như còn để tôi nhìn thấy người nhà họ Sở thì tôi thấy một người giết một người!”
Gương mặt Sở Ninh không có chút cảm xúc nói.
“Hơ hơ..." Lúc này đột nhiên ông cụ Sở cười lên: "Thường Ninh, lẽ nào cậu không biết sau lưng của nhà họ Sở chúng tôi có Thiên ảnh môn sao? Cậu làm như vậy không sợ sự báo thù của Thiên ảnh môn sao?"
"Sợ?" Thường Ninh cười lạnh một tiếng: "Nếu như Thiên ảnh môn dám đến nhúng vào vũng bùn này thì tôi đảm bảo sẽ khiến môn phái này không còn tồn tại!”
Sắc mặt của ông cụ Sở cứng đơ: “Lẽ nào cậu tự tin đến mức có thể đối đầu với môn phải tu luyện? Có phải có phần quá ngông cuồng rồi!"
Thường Ninh không nói gì nữa, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng theo bước chân của anh thì bên dưới mặt đất xuất hiện từng đường khe nứt rồi lan tràn ra.
Cả căn phòng đều có hơi lắc lư muốn sụp xuống.
Ông cụ Sở vô cùng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy từ trên ghế.
Chạy ra bên ngoài.
Lúc này Thường Ninh quay đầu lại: “Nếu như ông không sợ chết thì cứ tiếp tục đi tìm chết đi!"
Sau đó không quay đầu lại lần nào nữa mà rời khỏi nhà họ Sở.
Đến khi anh đi rất lâu rồi thì ông cụ Sở mới dần dần hoàn hồn.
Cũng không quan tâm thể diện, cả người đầy mồ hôi lạnh ngã mông ngồi trên mặt đất.
Lúc Sở Nguyệt tỉnh lại thì phát hiện bản thân lại đang nằm trên số pha trong phòng làm việc của mình.
Cô nhớ rằng minh ở nhà họ Sở nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài giống mình như đúc. Lúc đang muốn chạy đi thì đột nhiên lại hôn mê đi.
"Cô Sở, cô không sao rồi, tốt quá rồi!"
Sau đó cô phát hiện có rất nhiều người vây quanh trước mặt mình. Thậm chí còn có mấy vị bác sĩ đang bận rộn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô bụm lấy trán, vẫn còn một chút cảm giác choáng váng.
"Chuyện này nói thì rất dài, không thì cô trở về hỏi ngài Thường đi nhé." Hồ Diệu Phát cười nịnh nọt hai tiếng. Dù sao thì chuyện xảy ra ngày hôm nay để anh ta giải thích thì thật sự không giải thích được.
"Được rồi, cô Sở đã không có chuyện gì, mọi người đều giải tán đi, trở về làm công việc đi."
Sau đó anh ta vỗ vỗ tay với mọi người, nói.
Mọi người hành lễ với Sở Nguyệt xong mới từng người tản đi,
Bộ dáng đó so với bình thường còn cung kính hơn rất nhiều.
Nhìn khiến cho Sở Nguyệt có hơi sững sờ.
"Thường Ninh, tôi đã mang Sở Nguyệt an toàn trở về rồi, rốt cuộc anh đã sử dụng thủ đoạn gì với tôi, nhanh chóng giải thoát cho tôi!”
Dưới tầng hầm để xe, Như Ý chui vào xe Thường Ninh, mở miệng nói.
Thường Ninh chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lặng, nhưng đang nghĩ gì đó.
"Anh có nghe thấy lời tôi nói không?” Như Ý tức giận không thôi.
Trước giờ chỉ có cô ta đùa người khác lăn qua lăn lại. Trước giờ vẫn chưa từng có lần nào chịu thiệt trước mặt người khác.
Điều này khiến trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
"Dám nói như vậy với tôi, cô không sợ bây giờ tôi giết cô sao!" Lúc này Thường Ninh mở miệng nói.
Sắc mặt Như Ý chợt trắng, trong lòng dâng lên một ý sợ. Dù sao thì cái người này quá mạnh, thậm chỉ cô ta cũng đoán không được người này rốt cuộc mạnh đến mức độ nào.
“Đã đáp ứng sẽ vì tôi phục vụ hết mình thì nên giác ngộ phương diện này. Không thì, nếu như cô khiến tôi cảm thấy không hài lòng thì tôi không dám đảm bảo còn muốn giữa lại cô hay không!" Thường Ninh lạnh nhạt nói.
Sắc mặt của Như Ý càng trắng.
Ngay lập tức miễn cưỡng nở lên nụ cười: “Chủ nhân, xin lỗi, là Như Ý không đúng, xin ngài đồng ý tha thứ!"
"Tôi chẳng qua chỉ trồng vào trong cơ thể cô một đạo truy hồn khí. Chỉ cần cô nghe lời thì sẽ không có bất cứ chuyện gì. Đương nhiên, nếu như cô không muốn nghe lời thì kết quả chính là cho dù thân thể cô ở nói nào, chỉ cần tôi suy nghĩ một cái là cô sẽ nổ tim mà chết!"
"Vạn lý truy hồn!” Gương mặt Như Ý đầy vẻ kinh hoàng: "Anh, anh, anh có thể làm đến mức này rồi?"
Thường Ninh không tỏ rõ ý kiến mà nhúng vai: "Cô có thể không tin."
Như Ý cắn chặt môi của mình. Đương nhiên cô ta
không tin, dù sao thì đó chỉ là bản lĩnh cao cường trong truyền thuyết. Thậm chí cô ta còn chưa từng nghe thấy có ai đã luyện đến bước này. Nhưng mà cô ta cũng không dám lấy tính mạng của mình để cá cược. Dù sao thì cô ta cũng tận mắt nhìn thấy Thường Ninh có thể làm đến mức đã ngưng khí thành cánh.
Đây đã là chuyện không hợp với lẽ thường.
Tên này đơn giản là một tên biển thái, trẻ như vậy mà đã đạt đến độ cao mà người khác luyện cả đời cũng không có cách nào đạt đến.
Cho nên cho dù vốn dĩ cô ta không tin nhưng cũng không dám cược.
"Anh, anh muốn tôi làm cái gì?"
Sau khi hít một hơi sâu, cô ta không kìm được hỏi.
"Sau này, cô ở bên cạnh Sở Nguyệt là trợ lý thân cận của cô ấy, Cô ấy thiếu một cọng tóc thì tôi sẽ hỏi cô!”
Thường Ninh lạnh lùng nói.
Mặc dù trước kia anh có phải Cam Trường Phong âm thầm bảo vệ Sở Nguyệt, nhưng Cam Trường Phong dù sao cũng không thế nào là bảo vệ thân cận của Sở Ninh, vả lại chu vi cũng giới hạn.
Lần này Sở Nguyệt xảy ra chuyện chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng Như Ý này lại không như vậy, thân là con gái, lại tinh thông thuật dịch dung, thời khắc quan trọng có lẽ có thể trở thành thế thân của Sở Nguyệt, đơn giản chính là sự lựa chọn tốt nhất để bảo vệ Sở Nguyệt.
Bình luận facebook