• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (26 Viewers)

  • Chap-157

Chương 156: Giói lắm sao?




Vietwriter

**********



"Muốn giết anh ta, đã hỏi ý tôi chưa?"






Lúc này, Thường Ninh nhàn nhạt nói.



Sau đó bước ra từ trong đám người.






Tề Nghị quay đầu nhìn về phía Thường Ninh, cười lạnh, “Thằng nhóc, mày sợ tao đã quên mày nên gấp gáp muốn tao xử mày à!”



Thường Ninh thản nhiên nói: “Chỉ bằng anh mà muốn xử tôi, không đủ tư cách!"






"Thằng nhóc thối tha, mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao như vậy!" Tề Nghị phẫn nộ.



Thật buồn cười, một con mèo con chó nhỏ bé mà dám kiêu căng trước mặt mình, dáng vẻ còn kiêu ngạo hơn cả Vương Chấn Đông, quả thật là chán sống rồi.






“Tề Vệ, chặt chân thằng nhóc này cho tôi!" Sau đó, gã phất tay.



Ba người đàn ông trung niên lập tức đi về phía Thường Ninh.






Còn đám người Khang Văn Bằng chỉ đứng đó mà cười lạnh.



Tên nhóc này quả thật không sợ chết, lúc này rồi mà còn dám đứng ra.






Nhưng mà, có đứng ra hay không thì kết cục của thằng nhóc này cũng như nhau thôi.



Đặc biệt là Khang Văn Bằng và Lôi Hoành, hai người bọn họ vô cùng mong chờ thấy cảnh Thường Ninh bị chặt chân.






“Ngữ Nhân, tôi đã sớm nói với cậu rồi, ở cùng một chỗ với loại người như vậy không có tương lai đâu, bây giờ cậu tin chưa. Bây giờ cậu nên đi xin Văn ca đi, nếu không lát nữa không chừng Tề thiếu cũng muốn dạy dỗ cậu luôn thì thảm lắm đó."



Lúc này Thang Ngọc vui sướng khi thấy người khác gặp hoa, nói với Ngữ Nhân.






Dương Ngữ Nhân chỉ cắn cắn môi, không hề lên tiếng.



Tuy cô biết anh rể họ lợi hợi, nhưng cô không khỏi lo lăng, cũng không rảnh để ý đến Thang Ngọc.






Thang Ngọc thấy cô như vậy không nói nữa, cũng lười phản ứng lại Dương Ngữ Nhân, thậm chí còn có chút lo lăng, Dương Ngữ Nhân cổ chấp như vậy, tí nữa đừng đến làm phiền cô ta đó.



Lúc này đám Tề Vệ đã đến trước mặt Thường Ninh. Lạnh lùng nhìn Thường Ninh: “Thằng nhóc, thấy dáng người mày như vậy, chắc là đã từng luyện võ rồi nhỉ, không biết mày có muốn nhận một quyền của tao không?"






Dù sao tên đó là một người luyện võ, liếc mắt nhìn qua cũng biết Thường Ninh cũng là người luyện, hơn nữa còn có vẻ không yếu, ở độ tuổi thanh niên khó có được, lại còn dám đứng ra.



Thế nhưng, trước mặt gã cũng không đủ nhìn, dù sao đối phương cũng còn rất trẻ.






Thường Ninh chỉ cười cười, ném cho một ánh mắt khinh thường.



Biểu cảm này dừng trong mắt Tề Vệ, quả thực là một sự sỉ nhục đối với tên đó.






“Thằng nhóc, vốn tao muốn cho mày một cơ hội, nhưng bây giờ xem ra là mày tự mình từ chối cơ hội ấy!”



Sau đó trực tiếp vung là một quyền về phía Thường Ninh.






Không khí xung quanh như oanh động, rõ ràng quyền này là tên đó sử dụng toàn lực của mình.



Tên đó vô cùng tự tin, với một quyền này, đối phương dù không chết nhưng cũng sẽ bị thương nặng.






Am!



Một bóng người bay ngược trở ra.






Đám người Khang Văn Bằng đều nghĩ đó là Thường Ninh bị một quyền kia đánh bay.



Dù sao thì nhìn thân thể của tên nhóc kia như thế, làm sao có thể chịu được một quyền này chứ.






Kết quả, đợi bọn họ vừa đưa mắt nhìn, cả đám đều sợ ngây người.



Người bay ngược ra ngoài không phải là Thường Ninh mà là Tề Vệ!






Hơn nữa, điều khiến bọn họ càng sợ hơn đó là cánh tay của Tề Vệ lại bị lộ ra xương trắng.



Không khí trở nên lắng đọng lại!






Tề Nghị cũng vô cùng sợ hãi.



Mà sắc mặt của hai người đàn ông trung niên còn lại cũng thay đổi.






Giây sau đó, bọn họ cũng phản ứng lại.



Một trái một phải đồng thời bao vây lấy Thường Ninh.






Trong tay một người cầm một con dao găm, mũi nhọn lóe sáng.



Người còn lại cũng cầm lấy một vật nhọn, đó là một cây dao rựa.






Hai cây vũ khí đồng thời chĩa về cổ của Thường Ninh.



Mà lúc này, Thường Ninh cũng cử động. Thế nhưng không ai có thể nhìn rõ được hành động của anh.






Mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó thời gian như ngừng trôi.



Hai gã đàn ông trung niên vẫn đứng đó, không hề động đậy.






Nhưng vũ khí trong tay bọn họ đã không còn nữa.



Trên mặt bọn họ đồng thời hiện lên vẻ khiếp sợ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.






Sau đó bọn họ đồng thời lấy tay sờ cổ.



Phụt!






Tay vừa chạm lên cổ, máu cũng phụt ra, bọn họ cũng ngã xuống đất.



Ánh mắt kia vẫn trùng to như cũ.






Trong lòng mỗi người bỗng nhiên xuất hiện cảm giác hít thở không thông.



Đặc biệt là đám người Khang Văn Bằng, bọn họ cảm thấy cảnh này vô cùng không chân thật.






Tên nhóc đó làm sao có thể lợi hại như thế, sao có thể?



Dương Ngữ Nhân cũng trợn mắt há hốc mồm. Cô biết anh rể họ lợi hại, nhưng cái này cũng lợi hại quá rồi.






Tuy đây là lần đầu cô nhìn thấy cảnh giết người, nhưng lại hoàn toàn không sợ mà chỉ cảm thấy kinh ngạc.



Tuy là Vương Chấn Đông cũng đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng lúc này cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm.








Tề Hồng lại càng không dám nói gì, cả người cứng đờ như một bức tượng.



Leng keng.






Thường Ninh vứt hai con dao trên tay mình xuống đất.



Sau đó nhìn về phía Tề Nghị.






Tề Nghị chỉ cảm thấy lại sống lưng.



Gã ta không tin nổi, một Phàn Thành nho nhỏ như thế mà lại tồn lại cao thủ.






Phải biết rằng, hôm nay gã dẫn ba người theo, là mấy cao thủ của Tề gia tuyển chọn được, kết quả gặp phải thằng nhóc này, ngay cả cơ hội đánh trả lại cũng không CÓ.



Thấy Thường Ninh bước về phía gã, gã hoảng hốt nói: "Mày, mày muốn làm gì?"






Mất đi ba cao thủ bảo vệ mình, gã cảm thấy mình bây giờ như con dê núi đang chờ bị làm thịt, cả người không ngừng run rẩy.



Thậm chí còn có chút hối hận, đáng lẽ không nên vì muốn lập công mà đến Phàn Thành,






Phàn Thành này hoàn toàn không đơn giản như gã tưởng tượng.



"Yên tâm, tôi không có hứng thú giết chết anh, nhưng vừa rồi anh muốn chặt hai chân tôi, tôi cũng không thể để anh cứ thế mà đi được!" Thường Ninh chỉ thản nhiên nói.






"Muốn tự mình rat ay hay là muốn tôi làm giúp?"



“Thằng...Thằng nhóc, mày đừng có mà quá đáng, dù sao tao cũng là thiếu gia của Tề gia, người cũng tao đã thua trong tay mình, mày còn muốn gì nữa?" Tề Nghị nghiến răng nói.






“Tề gia thì giỏi lắm sao?”



Thường Ninh lạnh lùng nói, sau đó giẫm lên chân Tề Nghi






"A..."



Tề Nghị gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó hôn mê bất tỉnh.






Những người xung quanh không dám hít thở mạnh.



Đám người Khang Văn Bằng chỉ cảm thấy dựng tóc gáy.






Cả hai chân đều bị đập gãy.



Anh thế mà dám đánh gãy chân thiếu gia Tề gia, đây có phải là quá nghịch thiên rồi không?






Phải biết rằng Tề gia có thể được xem là nửa bầu trời ở Tỉnh Thành.



“ Đi về mà nói với gia chủ Tề gia của các người, Phàn Thành không phải là nơi mà Tề gia các người có thể nhúng tay vào, nếu còn dám cử người đến, tôi sẽ làm cho Tề gia biến mất!






Lúc này Thường Ninh lạnh lùng nói với Tề Vệ.



Tề Vệ ôm cánh tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nghe thấy Thường Ninh nói, cả người tên đó run rẩy một chút, sau đó không nói hai lời liền một tay diu Tề Nghị đị.






Mà mọi người lúc này vẫn chưa hồi phục lại tinh thần,



“Ngữ Nhân, chúng ta đi thôi." Thường Ninh vẫy vẫy tay với Dương Ngũ Nhân.






Lúc này Dương Ngũ Nhân cũng đã lấy lại tinh thần.



Sau đó chỉ yên lặng đi sau Thường Ninh, không dám nói một câu.






Mà đám người Khang Văn Bằng thì vẫn đứng đơ ra ở đó như khúc gỗ, không dám cử động.



Thường Ninh cứ thế mà đi lại khiến họ vô cùng bất an.






"Đừng thấy nó lợi hại như vậy mà sợ, dù sao cũng chỉ một thân một mình, khẳng định không thể nào đấu với Tề gia được."



Qua một hồi lâu, cũng không biết ai làu bàu một tiếng.






Câu này cũng khiến cho một số người trong nhóm bọn họ tin tưởng.



"Đúng vậy, cao thủ của Tề gia nhiều lắm, nó dám đánh gãy hai chân thiếu gia Tề gia, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!”






"Ninh thiếu!"



Cũng vào lúc này, Tằng Kiến Chương đuổi theo Thường Ninh.






"Có chuyện gì?" Thường Ninh dừng bước, hỏi.



"Kẻ hèn tôi là người Hải Đông tên là Tằng Kiến Chương, hôm nay may mắn có thể nhìn thấy Ninh thiếu, thật là vinh hạnh cho Kiến Chương tôi, đây là danh thiếp của kẻ hèn tôi, mong Ninh thiếu nhận lấy."






Tằng Kiến Chương cười cười tạo thành nếp nhăn trên mặt, đưa ra tấm danh thiếp mạ vàng, vẻ mặt tràn ngập sự kính sợ.



Đã đến địa vị này, ông ta rất ít khi đưa danh thiếp cho ai, nên danh thiếp của ông ta được chế tác vô cùng tinh xảo, trên đó còn khắc một dãy số độc quyền.






Vị Ninh thiếu này còn làm ông ta chấn động hơn cả trong truyền thuyết nữa.



Nhân vật như vậy, lập mưu tính kế gì thì cũng phải cố gắng kết bạn được nha.






Thường Ninh nhận lấy danh thiếp, thản nhiên gật đầu, "Được rồi, tôi nhớ ông rồi."



Tầng Kiến Chương thấy anh nhận lấy danh thiếp nên vui vẻ ra mặt, "Nếu một hôm nào đó Ninh thiếu có đến Hải Đông, Kiến Chương tôi nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt!"






Sau đó ông ta cũng thức thời mà đi.



Cho đến tận lúc Thường Ninh chở Dương Tử Nhân về đến nhà, cô vẫn chưa nói một câu nào.






Hiện tại vì để tiện cho việc đi làm, Dương Ngữ Nhân cũng đã thuê nhà ở Phàn Thành.



Thường Ninh cũng biết hôm nay anh làm vậy có chút dọa cô sợ.






"Em cũng không cần phải sợ anh, sau này có chuyện gì, có thể trực tiếp đến tìm anh.” Lúc này anh cười nói.



Dương Ngữ Nhân lúc này mới ừ một tiếng, khẽ gật đầu.






“Anh rể học, hôm nay cảm ơn anh, hôm nào em sẽ mời anh và chị họ đi ăn một bữa."



Thường Ninh cười cười, “Ừ, vậy anh đi đây.”






Nói rồi, anh rời đi.



Dương Ngũ Nhân nhìn theo hình bóng anh, cũng không biết là vì sao trong lòng lại bỗng nhiên trỗi lên một loại cảm giác rối ren phức tạp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom