• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (29 Viewers)

  • Chap-159

Chương 158: Chơi đủ chưa?




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Bởi vì Sở Nguyệt không về ăn cơm trưa, cho nên ăn uống xong, Thường Ninh cầm theo hộp cơm vào công ty cho cô.






"Đã nói là anh không cần đến đưa cơm cho em mà, em ăn cơm công sở với bọn họ cũng được rồi." Sở Nguyệt nhận lấy hộp cơm, có chút oán trách.



Đương nhiên, cô cũng sợ Thường Ninh cử chạy đến chạy đi sẽ phiên.






“Vậy không được, ăn cơm công sở không đủ dinh dưỡng, vợ mà gầy đi anh đau lòng lắm." Thường Ninh cười nói.



“Anh đó, bây giờ miệng càng ngày càng ngọt rồi." Sở Nguyệt cũng tận hưởng sự ngọt ngào mà mở hộp cơm ra.






Nhìn thấy đồ ăn bên trong thật phong phú.



"Những thứ này đều do mẹ em là à?"






"Mẹ vô cùng có trình độ nấu đồ ăn, lần nào anh ăn cũng no căng bụng.” Thường Ninh sờ sờ bụng nói.



“Anh thật sự không trách ba mẹ em sao?" Lúc này Sở Nguyệt nghiêm túc hỏi.






"Chuyện cũng đã qua cả rồi, còn gì để trách nữa. Được rồi, vợ à, ba mẹ cũng đã thay đổi rồi, thật sự không cần so đo với họ nữa." Thường Ninh khuyên nhủ.



Sở Nguyệt cũng không tiếp tục nói nữa, im lặng ăn com.






"Đúng rồi, mẹ nói mấy ngày nữa là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông ngoại, chúng ta cùng nhau đi nhé. Công việc cũng không thế làm xong hết, đừng để bản thân mình quả lao lực." Thường Ninh có chút đau lòng nói.



Lúc này Sở Nguyệt ngẩng đầu cười cười, “Yên tâm, sinh nhật ông ngoại em nhất định đi, nhưng nếu em không nỗ lực thêm chút nữa, sợ rằng những người đó sẽ thất vọng."






Thường Ninh thầm thở dài, cũng không nói gì nữa.



Dù sao anh biết rằng vợ mình vẻ ngoài thì nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng bên trong thật ra rất kiên cường.






Nếu không có cô chứng minh bản thân mình, chỉ sợ cả



đời này cô cũng sẽ không yên lòng. Lúc anh vừa đến dưới lầu thì thấy Thiết Sơn đang túm một người.






"Anh Thường, tên này lén lút, không biết là đang làm gì nên tôi bắt lấy.”



Thiết Sơn đẩy gā ra phía trước, hóa ra là Sở Gia Lượng.






Bây giờ công việc của Thiết Sơn là phụ trách về vấn đề an ninh ở đây.



Đương nhiên, ngoài những người Thiết Sơn ra, Cam Trường Phong cũng được Thường Ninh âm thầm sắp xếp vào để bảo vệ Sở Nguyệt.






Dù sao vấn đề an toàn của vợ mình không thể bỏ qua được.



Lúc này Sở Gia Lượng như một con chim cút, bị ném xuống đất cũng không dám đứng lên.






"Anh chạy đến đây làm gì?" Thường Ninh nhàn nhạt hỏi.



"Tôi đến nhìn không được sao? Dù sao đây cũng là công ty của Sở gia mà." Sở Gia Lượng oán hận nói.






Đồng thời, gã thật sự rất e ngại Thường Ninh, sợ Thường Ninh đến gần, gã lui về sau một tí rồi mới từ từ đứng lên.



"Nhìn xong rồi thì có thể cút." Thường Ninh cũng mặc kệ gã. "Thường Ninh!" Thấy Thường Ninh bỏ đi, Sở Gia Lượng vội lớn tiếng gọi anh lại.






"Sao nào, còn không chịu cút à, ngứa da đúng không?”



Sở Gia Lượng sợ đến mức rụt người lại, “Tôi, hôm nay thật ra tôi thay mặt ông nội đến mời cậu!”






"Mời tôi? Mời tôi làm gì?" Thường Ninh quay đầu lại.



Sở Gia Lượng không dám nhìn Thường Ninh, "Ông nội muốn mời cậu ăn cơm, chiều nay, ở khu nhà cũ của Sở gia."






“O? Sao ông nội lại có tâm trạng mời tôi ăn cơm thế?" Thường Ninh hơi nhếch miệng một chút.



"Rốt cuộc là cậu có đi hay không thì nói một câu, tôi sẽ trở về báo với ông nội.”






“Đi, ông nội mời thì sao có thể không đi được." Thường Ninh cười nói.



"Được, nói thì phải giữ lời đó, Sở gia bọn tôi đợi cậu!”






Sở Gia Lượng nhận được câu trả lời liền lập tức xoay người đi, dường như sợ rằng mình mà đi chậm thi sẽ bị đánh vậy.



"Ngài Thường, Sở gia có lòng tốt mời anh ăn cơm như vậy, có khi nào là bữa tiệc hãm hại không" Thiết Sơn đứng một bên không do dự mà nói.






“Cậu cảm thấy chúng ta sợ bọn họ sao?” Thường Ninh chỉ khẽ cười.



Thiết Sơn gãi đầu ngượng ngùng cười, quả thật, nhân vật lợi hại như Ninh thiếu làm sao có thể sợ mấy người Sở gia đó được.






Thường Ninh bước vào bãi đố xe.



Vừa mới chuẩn bị khởi động xe, một bóng người không hề khách sáo mà mở của ghế phụ ra.






"Nhanh chạy xe đi!” Đó là một người đội mũ lưỡi trai, vừa mới ngồi vào trong xe đã thúc giục anh.



Tuy rằng cô ta che chắn kín mít hết cả người, không thể nhìn ra là nam hay nữa, nhưng dựa theo giọng nói, rõ ràng đây là giọng nói của nữ.






Thấy Thường Ninh vẫn không cử động, cô ta liền rút ra một con dao ngắn kề lên cổ Thường Ninh.



"Nhanh lái xe!"






Thường Ninh chỉ có thể khẽ cười rồi khởi động xe.



Thông qua gương chiếu hậu, anh thấy được có hai người đàn ông mặc đồ đen đang đuổi theo.






Thấy Thường Ninh ngoan ngoãn lái xe, cô ta cũng thu Con dao lại.



"Cô gái, cô muốn đi đâu nào?" Thường Ninh không do dự mở miệng hỏi.






"Vừa rồi anh mới gọi tôi là gì?"



"Cô gái đó!"






Cô gái đội mũ lưỡi trai đột ngột lại đưa dao đến.



"Sao anh biết tôi là nữa?”






Thường Ninh như có vào sọc đen trên đầu, âm thanh rõ rành như vậy, nếu không nghe ra là nữa, vậy còn chẳng bằng một đứa ngu.



Hơn nữa trên người còn có mùi nước hoa nữ.






Nhưng anh cũng không biết nên trả lời thế nào cho câu hỏi trẻ con như này.





Cô gái đội mũ lưỡi trai tựa như ngầm hiểu ra.






"Tôi nó cho anh biết, đừng hòng giở trò gì với tôi!” Lúc này cô gái đột nhiên cởi mũ xuống, mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước.



Đồng thời cũng để lộ ra gương mặt mình.






Một gương mặt tinh xảo nhưng vẫn còn có chút trẻ con, hơi ngây ngô, trong mắt thoáng hiện nét buồn và lo lắng.



Có ý đồ với cô?






Thường Ninh lại thêm một trận sọc đen, dao đã kề CỔ như thế, ai mà dám có ý đồ với cô.



"Cẩm Tú sơn trang, tôi muốn đến Cẩm Tú sơn trang, anh biết đường không." Lúc này, cô gái nói.






"Biết, từng đi qua một lần. Cô đến Cẩm Tú soơn trang làm gì?"



"Đừng nói nhảm, tôi nói anh đi thì anh đi, nói tiếng nữa tôi cắt lưỡi anh đó!” Cô gái hung dữ nói.






Thường Ninh chỉ cười cười.



"Anh cười gì?" Cô gái thấy kỳ lạ nên hỏi.






"Con gái mà hung dữ như vậy làm gì."



"Anh thật sự muốn tôi cắt lưỡi của anh đúng không!” Cô gái lại hung dữ nói.






Đồng thời, cô cũng thấy phía sau có một chiếc xe đuổi theo.



"Chạy nhanh lên, bị bọn họ bắt kịp, cả tôi và anh đều không sống được đó!” Cô ta vội la lên,






"Những người đó là ai, tại sao lại muốn bắt cô?" Thường Ninh chỉ vu vơ hỏi.



“Anh nói nhảm nhiều thật đấy, nếu anh không muốn lái thì để tôi lái!"






Cô gái nói xong, thu dao lại rồi nhào qua muốn cướp tay lái của Thường Ninh.



"Này này này, cô cẩn thận đừng gây tai nạn.”






Bị cô gái này cướp tay lái, xe chạy loạng choạng trên đường, những chiếc xe khác trên đường đều phải né tránh.



Thậm chỉ có thể nghe được tiếng mắng chửi mơ hồ.






"Anh đi qua, để tôi lái!" Cả người cô gái ngồi lên đùi Thường Ninh, tư thế vô cùng đen tối.



Thường Ninh cũng cạn lời, thật sự gặp phải một chuyện kỳ quái mà.






Hết cách, anh chỉ có thể trèo sang vị trí phó lái từ bên đây.



Cô gái ấy ngồi ngay ngắn rồi, liều mạng mà đạp chân ga.






Thường Ninh không dám khen kỹ thuật lái xe của cô ta, cả đường đi vô cùng hồi hộp hoảng sợ, cô ta đã suýt gây tai nạn mấy lần.



"Cấm Tú sơn trang ở đâu?" Cô gái lái xe được một hồi lâu rồi, đột nhiên mở miệng hỏi câu này.






Thường Ninh câm nín, ngay cả điểm đến mà cũng không biết ở đâu, vậy cô tranh tay lái để làm gì thế.



Lúc này, xe đã sắp chạy đến vùng ngoại ô.






Chiếc xe đằng sau vẫn cứ đuổi theo không ngừng, khoảng cách ngày càng gần rồi.



"Dừng xe, hay để tôi giúp cô giải quyết đống phiền toái phía sau rồi tính tiếp."






"Anh muốn làm gì? Anh muốn giải quyết hai tên phía sau sao?" Cô gái kinh ngạc nói.



Lúc này Thường Ninh không để cô nói tiếp, lập tức giẫm chân phanh, vặn chia khóa.






Sau đó anh mở cửa xuống xe.



Cô gái ngồi trong xe kêu lên: “Này, anh có bệnh không, bọn họ là sát thủ đó, anh có thế đối phó được sao?"






Cũng vào lúc này, chiếc xe đuổi theo kia cũng ngừng lại, hai người mặc đồ đen bước xuống.



"Chạy? Xem các người chạy đi được nơi nào?" Hai người kia nhe răng cười nói.






Sau đso một người rút ra một con dao sáng bóng, thân thể linh hoạt vô cùng, tựa như hai con rắn mà lao về phía Thường Ninh.



Có vẻ như bọn họ nhân định Thường Ninh cùng một phe với cô gái kia.






Căn bản cũng không cần hỏi gì.



Nhưng sau đó, sắc mặt của hai người họ đồng thời biến đổi.






Bởi vì ngay lúc này, Thường Ninh không hề báo trước mà kẹp lấy con dao trong tay họ.



Làm cho hai con dao sắc bén kia không thể chuyển động chút nào.






Tuy sắc mặt hai người thay đổi một chút, nhưng rất nhanh vô cùng ăn ý nhau mà buông con dao bị Thường Ninh kẹp chặt, sau đó quyết đoán rút con dao khác ra từ dưới chân, hướng đến ngực và cổ của Thường Ninh.



“Xem ra hai người không phải người bình thường, đã được huấn luyện rồi, nhưng như vậy đủ giết tôi sao?"






Thường Ninh khẽ lắc đầu, cười nói.



Hai gã đàn ông cũng thầm cười lạnh, tên nhóc, màu chờ chết đi.






Bọn họ tin rằng, an hem bọn họ mà phối hợp lại, mặc kệ là nhân vật lợi hại đến mức nào cũng không thể thoát khỏi cái chết.



Đáng tiếc tưởng rằng mình đầy đặn, nhưng thực tế lại gầy trơ xương.






Khi bọn họ cầm dao lao đến Thường Ninh, dao duong như đã sắp chạm đến người anh.



Sau đó chỉ nghe choang một tiếng.






Bị Thưởng Ninh trực tiếp bẻ thành những mảnh nhỏ.



Hai người hoàn toàn sững sờ ngay lập tức.






Lúc này Thường Ninh mỉm cười nhìn hai người họ, "Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì bây giờ đến lượt tôi chơi đây!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom