Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-149
Chương 148: Như hoạch đại xá
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Còn thuộc hạ của hắn cũng khiếp sợ đến mức không thể nào khiếp sợ hơn nữa.
"Ninh, Ninh thiếu, những người này là anh giết hết sao?" Vương Chân Đông chua xót hỏi.
Hắn cũng từng là người nhìn thấy máu, nhưng khi nhìn thấy hàng loạt xác chết trên mặt đất, da đầu hắn ngứa ran.
Thường Ninh khẽ liếc hắn một cái, "Tôi đây là nhờ cậu làm công việc dọn dẹp, chứ không phải nói chuyện vô nghĩa."
“Đúng, đúng!” Vương Chấn Đông vội vàng cười nói, những gì hắn hỏi thật đúng là ngu ngốc.
Sau đó hắn xua tay, chỉ huy đám thuộc hạ bắt đầu dọn dẹp.
Chỉ là trong nội tâm của hắn, ngoài sự kinh hãi đối với Thường Ninh, trong lòng cũng nảy sinh một tia sợ hãi.
Vị Ninh thiếu này, đáng sợ hơn hắn tưởng rất nhiều!
"Mẹ, nói cho con biết, chuyện quái gì đang xảy ra với bố vậy?"
Sở Nguyệt cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ quái.
Người mẹ trông không lo lắng chút nào.
“Con gái, ngực mẹ đau, và cả đau đầu nữa, con đừng hỏi nữa." Trần Di cũng biết mình không còn giấu được nữa, đành phải nằm trên số pha giả vờ khó chịu.
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Sở Nguyệt càng thêm cau mày.
Trong lòng cũng nảy sinh một cảm giác tồi tệ.
Khi chuẩn bị gọi điện với Thường Ninh.
Lúc này, Sở Sơn Hà mặt đỏ bừng trở lại.
Trần Di vừa thấy ông ta quay lại, bà lập tức chỉ ông, "Nhìn đi, bố con về rồi, không sao rồi!"
Cô cũng nhảy khỏi ghế sofa, như thể được giải thoát.
"Ba, Thường Ninh đầu rồi?" Sở Nguyệt không khỏi hỏi.
"Thường Ninh... nó kêu ba về trước đi." Sở Sơn Hà do dự, dù ông rất muốn giải thích với con gái, nhưng ông không biết phải nói thế nào.
"Ba, ba uống rượu sao?" Sở Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng nhìn Sở Sơn Hà
"Làm sao mà cha cô giống như vừa bị giam cầm vậy."
Sở Sơn Hà mặt càng đỏ hơn, trước đây ở nhà hàng của Sở An Hải, bị anh trai mình nói vài câu liền có chút bay bổng, cư nhiên uống thêm mấy ly.
Trần Di lúc này cũng chạy tới để ngửi.
Ngoài mùi rượu, bà ta còn ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ.
Ngay lập tức bà ta vặn tai Sở Sơn Hà và chửi rủa.
"Cái ông già này, rốt cuộc là đã làm gì rồi? Sao trên người còn thơm mùi nước hoa của đàn bà?"
Sở Sơn Hà bị vặn đến kêu đau.
Ông nói nhanh: "Tôi chỉ uống vài ly rượu với anh cả của tôi và không làm gì cả."
Trong lòng rất hồi hộp, dù sao sau vài ly rượu, đại ca cũng sắp xếp cho vài cô đẹp, không khỏi ôm vài cái.
"Sau khi uống rượu sẽ nghe thấy mùi nước hoa nữa à?" Trần Di vặn càng thêm mạnh tay
Sở Sơn Hà vì đau mà sắp khóc, "Tôi thật sự không làm gì cả. Nếu không tin thì bà có thể hỏi anh cả."
Trần Di vẫn mắng.
“Đủ rồi!" Sở Nguyệt đột nhiên hét lên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận khó tả.
Đánh bạc thua 100 triệu, còn bị nhốt lại.
Hóa ra tất cả đều là lừa dối.
Cô đã rất lo lắng cho họ.
Sau khi bị cô quát như vậy, cặp vợ chồng nhanh chóng dừng lại.
"Tại sao hai người lại nói dối con?" Sở Nguyệt nhìn chằm chằm cha mẹ hỏi.
Sở Sơn Hà thở dài, cuối cùng cũng nói thật với con gái.
Ông liền cúi đầu nói: "Con gái, ba mẹ cũng là bị ép, Lưu gia tìm đến rồi!"
Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Lưu?"
Sở Nguyệt cũng đột nhiên hiểu ra cái gì đó, "Hai người làm như vậy là muốn Thường Ninh chết?"
Sau đó cô tức giận trừng mắt nhìn hai người, và quay người bỏ đi.
Trần Di nhanh chóng kéo tay cô, "Con gái, đừng đến đó, rất nguy hiểm."
Sở Sơn Hà cũng nhanh chóng nói.
"Con gái, đừng đến đó. Có rất nhiều kẻ giết người đang phục kích. Thường Ninh có lẽ đã chết rồi. Chúng ta làm việc này là vì lợi ích của con. Nhưng đó là tỉnh thành của họ Lưu. Chúng ta có tư cách gì để đấu với bọn họ chú?"
"Con nghĩ là vì hai người thôi. Hai người làm sao biết con sợ nhà họ Lưu? Làm sao hai người biết Thường Ninh không đối phó được nhà họ Lưu? Hai người cái gì cũng không biết, sao hai người lại nghĩ là đầu không lại Lưu gia!”
Sở Nguyệt vô cùng thất vọng về ba mẹ mình.
Có thể cô ấy không quan tâm đến một số điều nhỏ nhặt, nhưng cô ấy không thể tha thứ cho cha mẹ mình vì đã đấy Thường Ninh vào chỗ chết.
Hai vợ chồng chưa bao giờ thấy Sở Nguyệt như vậy, trong lòng lập tức ớn lạnh.
"Con gái, ba biết con nghĩ Thường Ninh có thủ lĩnh Kiêu Long sau lưng, nhưng bây giờ thủ lĩnh Kiêu Long đã rời khỏi Sở Thành rồi, nó không còn phụ thuộc được ai cả, cũng không ai có thể cứu được nó!"
Nhìn thấy con gái như vậy, Sở Sơn Hà cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện đã đến mức này, dù có hối hận cũng không ích gì.
“Ừ, con gái, thực sự không ai có thể cứu nó nữa, con đừng đi, được không?" Trần Di cũng van xin.
"Từ nay về sau, hai người không còn là cha mẹ của tôi, và tôi cũng không có cha mẹ như hai người!"
Sở Nguyệt chỉ lạnh lùng để lại một câu, xoay người rời đi.
Sở Sơn Hà và vợ không dám ngăn cản.
"Phải làm sao đây, Sơn Hà, nếu con gái chạy đến chỗ họ, Lưu gia không tha cho con thì sao?"
"Đã lâu như vậy rồi, tôi tin rằng sự việc bên đó đã kết thúc."
Sở Sơn Hà thở dài, không nói được lời nào.
Sở Nguyệt vừa đi vừa gọi cho Thường Ninh, lúc này Thường Ninh đang gọi cho Vương Chấn Đông nên cuộc gọi của cô ấy không kết nối được.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, và đôi tay đang cầm điện thoại rung lên.
Dù sao vừa nãy nghe Sở Sơn Hà nói rằng có rất nhiều sát thủ đang phục kích ở đó.
"Thường Ninh, anh phải không sao!".
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi vội vàng dừng lại trước mặt cô.
"Cô Sở, đây là danh sách tất cả tài sản của nhà họ Lưu, cô hãy nhận lấy!"
Khi Lưu Minh vừa bước xuống xe, trực tiếp ôm một đống tài liệu, quỳ xuống trước mặt Sở Nguyệt
Rồi hắn cứ thở hồng hộc.
Sở Nguyệt không khỏi sửng sốt.
Đúng lúc này, Thường Ninh gọi.
"Vợ à, có chuyện gì vậy, vừa rồi anh đang gọi điện."
Nghe thấy tiếng của Thường Ninh, Sở Nguyệt đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, "Chồng, anh không sao là tốt rồi!"
Thường Ninh cười trong điện thoại và nhẹ nhàng nói, "Anh có thể có chuyện gì chứ, được rồi, anh về ngay, đợi anh về rồi nói nha."
"Đúng rồi, chồng, thiếu gia nhà họ Lưu quỳ trước mặt em, hắn đưa cho em toàn bộ gia sản của Lưu gia, em phải làm sao bây giờ?"
"Em đưa hắn ta đến xưởng làm của em, anh sẽ đến ngay."
Nửa tiếng sau.
Văn phòng của Sở Nguyệt.
Khi Lưu Minh đến lần trước, hắn rất tự hào.
Lần này, hắn quỷ ở nơi đó không dám ngẩng đầu.
Ngay sau đó, Thường Ninh đã đến.
Sau đó Lưu Minh ngẩng đầu.
Nhưng nhìn thấy Thường Ninh, trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi.
"Chồng!"
Sở Nguyệt lập tức chạy tới, ôm chặt Thường Ninh.
Thực sự trước đây cô rất sợ, rất sợ mất đi người chồng này.
Thường Ninh vỗ nhẹ lên vai cô, cười nói: "Được rồi, anh không sao. Ba đã về an toàn đúng không?"
"Đừng nhắc tới bọn họ, em không có ba mẹ như họ."
Thường Ninh chỉ lắc đầu, không nói gì.
Hành động của cha vợ mẹ vợ mình quả thực quá đáng, nhưng anh không muốn quan tâm đến họ, vì nể mặt của Sở Nguyệt.
Dù sao nhà họ Lưu sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong, cho nên chuyện này cũng đỡ tốn công của anh rất nhiều.
Sau đó anh ta bước đến chỗ Lưu Minh.
Lưu Minh rùng mình, quả khế trên cổ không ngừng chuyển động.
Hắn có thể tưởng tượng rằng cha mình đã qua đời.
Những sát thủ cũng đã chết.
Người này thực sự rất kinh người!
Lập tức quỳ lạy: "Thường, ngài Thường, từ nay mọi chuyện trong nhà họ Lưu đều là của anh. Em chỉ mong anh có thể tha mạng cho em!"
"Xem ra cậu so với ba cậu biết điều hơn nhiều. Thường Ninh liếc mắt nhìn Lưu Minh một cái, “Tôi có thể giữ lại cái mạng này của cậu, cậu cũng có thể tiếp tục trở lại chủ trì nhà họ Lưu, nhưng nếu tôi phát hiện, cậu có bất đồng. Tôi hứa với cậu, cậu sẽ còn thảm hơn bố cậu! "
LƯU Minh lắc mình một cái, sau đó dập đầu nói: "Cảm ơn ngài Thường, cảm ơn ngài Thường, cảm ơn ngài Thường, Lưu Minh đối với ngài Thường tuyệt đối trung thành!”
"Được rồi, dậy đi, trở về tỉnh thành lo việc của cậu đi. Về phần ba cậu, cậu nên biết cách giải quyết."
"Biết biết biết, mời ngài Thường yên tâm, Lưu Minh sẽ xử lý chuyện này đàng hoàng và đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ sự bàn tán nào từ thế giới bên ngoài." Lưu Minh nói.
Thường Ninh vẫy tay, hắn mới bò dậy khỏi mặt đất.
Quần áo của hắn ướt sũng.
Sau đó hắn cúi đầu chào Sở Nguyệt một cách sâu sắc và rời đi như thể được ân xá.
Sở Nguyệt chỉ im lặng theo dõi tất cả những điều này.
Một gia đình ở tỉnh thành, nói diệt là diệt, nói phục tùng là phục tùng, cô thật không tưởng tượng được, chồng cô còn có thể làm chuyện gì nữa!
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Còn thuộc hạ của hắn cũng khiếp sợ đến mức không thể nào khiếp sợ hơn nữa.
"Ninh, Ninh thiếu, những người này là anh giết hết sao?" Vương Chân Đông chua xót hỏi.
Hắn cũng từng là người nhìn thấy máu, nhưng khi nhìn thấy hàng loạt xác chết trên mặt đất, da đầu hắn ngứa ran.
Thường Ninh khẽ liếc hắn một cái, "Tôi đây là nhờ cậu làm công việc dọn dẹp, chứ không phải nói chuyện vô nghĩa."
“Đúng, đúng!” Vương Chấn Đông vội vàng cười nói, những gì hắn hỏi thật đúng là ngu ngốc.
Sau đó hắn xua tay, chỉ huy đám thuộc hạ bắt đầu dọn dẹp.
Chỉ là trong nội tâm của hắn, ngoài sự kinh hãi đối với Thường Ninh, trong lòng cũng nảy sinh một tia sợ hãi.
Vị Ninh thiếu này, đáng sợ hơn hắn tưởng rất nhiều!
"Mẹ, nói cho con biết, chuyện quái gì đang xảy ra với bố vậy?"
Sở Nguyệt cảm thấy chuyện này càng ngày càng kỳ quái.
Người mẹ trông không lo lắng chút nào.
“Con gái, ngực mẹ đau, và cả đau đầu nữa, con đừng hỏi nữa." Trần Di cũng biết mình không còn giấu được nữa, đành phải nằm trên số pha giả vờ khó chịu.
Nhìn thấy mẹ mình như vậy, Sở Nguyệt càng thêm cau mày.
Trong lòng cũng nảy sinh một cảm giác tồi tệ.
Khi chuẩn bị gọi điện với Thường Ninh.
Lúc này, Sở Sơn Hà mặt đỏ bừng trở lại.
Trần Di vừa thấy ông ta quay lại, bà lập tức chỉ ông, "Nhìn đi, bố con về rồi, không sao rồi!"
Cô cũng nhảy khỏi ghế sofa, như thể được giải thoát.
"Ba, Thường Ninh đầu rồi?" Sở Nguyệt không khỏi hỏi.
"Thường Ninh... nó kêu ba về trước đi." Sở Sơn Hà do dự, dù ông rất muốn giải thích với con gái, nhưng ông không biết phải nói thế nào.
"Ba, ba uống rượu sao?" Sở Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng nhìn Sở Sơn Hà
"Làm sao mà cha cô giống như vừa bị giam cầm vậy."
Sở Sơn Hà mặt càng đỏ hơn, trước đây ở nhà hàng của Sở An Hải, bị anh trai mình nói vài câu liền có chút bay bổng, cư nhiên uống thêm mấy ly.
Trần Di lúc này cũng chạy tới để ngửi.
Ngoài mùi rượu, bà ta còn ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ.
Ngay lập tức bà ta vặn tai Sở Sơn Hà và chửi rủa.
"Cái ông già này, rốt cuộc là đã làm gì rồi? Sao trên người còn thơm mùi nước hoa của đàn bà?"
Sở Sơn Hà bị vặn đến kêu đau.
Ông nói nhanh: "Tôi chỉ uống vài ly rượu với anh cả của tôi và không làm gì cả."
Trong lòng rất hồi hộp, dù sao sau vài ly rượu, đại ca cũng sắp xếp cho vài cô đẹp, không khỏi ôm vài cái.
"Sau khi uống rượu sẽ nghe thấy mùi nước hoa nữa à?" Trần Di vặn càng thêm mạnh tay
Sở Sơn Hà vì đau mà sắp khóc, "Tôi thật sự không làm gì cả. Nếu không tin thì bà có thể hỏi anh cả."
Trần Di vẫn mắng.
“Đủ rồi!" Sở Nguyệt đột nhiên hét lên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận khó tả.
Đánh bạc thua 100 triệu, còn bị nhốt lại.
Hóa ra tất cả đều là lừa dối.
Cô đã rất lo lắng cho họ.
Sau khi bị cô quát như vậy, cặp vợ chồng nhanh chóng dừng lại.
"Tại sao hai người lại nói dối con?" Sở Nguyệt nhìn chằm chằm cha mẹ hỏi.
Sở Sơn Hà thở dài, cuối cùng cũng nói thật với con gái.
Ông liền cúi đầu nói: "Con gái, ba mẹ cũng là bị ép, Lưu gia tìm đến rồi!"
Chuyện này liên quan gì đến nhà họ Lưu?"
Sở Nguyệt cũng đột nhiên hiểu ra cái gì đó, "Hai người làm như vậy là muốn Thường Ninh chết?"
Sau đó cô tức giận trừng mắt nhìn hai người, và quay người bỏ đi.
Trần Di nhanh chóng kéo tay cô, "Con gái, đừng đến đó, rất nguy hiểm."
Sở Sơn Hà cũng nhanh chóng nói.
"Con gái, đừng đến đó. Có rất nhiều kẻ giết người đang phục kích. Thường Ninh có lẽ đã chết rồi. Chúng ta làm việc này là vì lợi ích của con. Nhưng đó là tỉnh thành của họ Lưu. Chúng ta có tư cách gì để đấu với bọn họ chú?"
"Con nghĩ là vì hai người thôi. Hai người làm sao biết con sợ nhà họ Lưu? Làm sao hai người biết Thường Ninh không đối phó được nhà họ Lưu? Hai người cái gì cũng không biết, sao hai người lại nghĩ là đầu không lại Lưu gia!”
Sở Nguyệt vô cùng thất vọng về ba mẹ mình.
Có thể cô ấy không quan tâm đến một số điều nhỏ nhặt, nhưng cô ấy không thể tha thứ cho cha mẹ mình vì đã đấy Thường Ninh vào chỗ chết.
Hai vợ chồng chưa bao giờ thấy Sở Nguyệt như vậy, trong lòng lập tức ớn lạnh.
"Con gái, ba biết con nghĩ Thường Ninh có thủ lĩnh Kiêu Long sau lưng, nhưng bây giờ thủ lĩnh Kiêu Long đã rời khỏi Sở Thành rồi, nó không còn phụ thuộc được ai cả, cũng không ai có thể cứu được nó!"
Nhìn thấy con gái như vậy, Sở Sơn Hà cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện đã đến mức này, dù có hối hận cũng không ích gì.
“Ừ, con gái, thực sự không ai có thể cứu nó nữa, con đừng đi, được không?" Trần Di cũng van xin.
"Từ nay về sau, hai người không còn là cha mẹ của tôi, và tôi cũng không có cha mẹ như hai người!"
Sở Nguyệt chỉ lạnh lùng để lại một câu, xoay người rời đi.
Sở Sơn Hà và vợ không dám ngăn cản.
"Phải làm sao đây, Sơn Hà, nếu con gái chạy đến chỗ họ, Lưu gia không tha cho con thì sao?"
"Đã lâu như vậy rồi, tôi tin rằng sự việc bên đó đã kết thúc."
Sở Sơn Hà thở dài, không nói được lời nào.
Sở Nguyệt vừa đi vừa gọi cho Thường Ninh, lúc này Thường Ninh đang gọi cho Vương Chấn Đông nên cuộc gọi của cô ấy không kết nối được.
Trong lòng không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, và đôi tay đang cầm điện thoại rung lên.
Dù sao vừa nãy nghe Sở Sơn Hà nói rằng có rất nhiều sát thủ đang phục kích ở đó.
"Thường Ninh, anh phải không sao!".
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi vội vàng dừng lại trước mặt cô.
"Cô Sở, đây là danh sách tất cả tài sản của nhà họ Lưu, cô hãy nhận lấy!"
Khi Lưu Minh vừa bước xuống xe, trực tiếp ôm một đống tài liệu, quỳ xuống trước mặt Sở Nguyệt
Rồi hắn cứ thở hồng hộc.
Sở Nguyệt không khỏi sửng sốt.
Đúng lúc này, Thường Ninh gọi.
"Vợ à, có chuyện gì vậy, vừa rồi anh đang gọi điện."
Nghe thấy tiếng của Thường Ninh, Sở Nguyệt đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, "Chồng, anh không sao là tốt rồi!"
Thường Ninh cười trong điện thoại và nhẹ nhàng nói, "Anh có thể có chuyện gì chứ, được rồi, anh về ngay, đợi anh về rồi nói nha."
"Đúng rồi, chồng, thiếu gia nhà họ Lưu quỳ trước mặt em, hắn đưa cho em toàn bộ gia sản của Lưu gia, em phải làm sao bây giờ?"
"Em đưa hắn ta đến xưởng làm của em, anh sẽ đến ngay."
Nửa tiếng sau.
Văn phòng của Sở Nguyệt.
Khi Lưu Minh đến lần trước, hắn rất tự hào.
Lần này, hắn quỷ ở nơi đó không dám ngẩng đầu.
Ngay sau đó, Thường Ninh đã đến.
Sau đó Lưu Minh ngẩng đầu.
Nhưng nhìn thấy Thường Ninh, trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi.
"Chồng!"
Sở Nguyệt lập tức chạy tới, ôm chặt Thường Ninh.
Thực sự trước đây cô rất sợ, rất sợ mất đi người chồng này.
Thường Ninh vỗ nhẹ lên vai cô, cười nói: "Được rồi, anh không sao. Ba đã về an toàn đúng không?"
"Đừng nhắc tới bọn họ, em không có ba mẹ như họ."
Thường Ninh chỉ lắc đầu, không nói gì.
Hành động của cha vợ mẹ vợ mình quả thực quá đáng, nhưng anh không muốn quan tâm đến họ, vì nể mặt của Sở Nguyệt.
Dù sao nhà họ Lưu sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong, cho nên chuyện này cũng đỡ tốn công của anh rất nhiều.
Sau đó anh ta bước đến chỗ Lưu Minh.
Lưu Minh rùng mình, quả khế trên cổ không ngừng chuyển động.
Hắn có thể tưởng tượng rằng cha mình đã qua đời.
Những sát thủ cũng đã chết.
Người này thực sự rất kinh người!
Lập tức quỳ lạy: "Thường, ngài Thường, từ nay mọi chuyện trong nhà họ Lưu đều là của anh. Em chỉ mong anh có thể tha mạng cho em!"
"Xem ra cậu so với ba cậu biết điều hơn nhiều. Thường Ninh liếc mắt nhìn Lưu Minh một cái, “Tôi có thể giữ lại cái mạng này của cậu, cậu cũng có thể tiếp tục trở lại chủ trì nhà họ Lưu, nhưng nếu tôi phát hiện, cậu có bất đồng. Tôi hứa với cậu, cậu sẽ còn thảm hơn bố cậu! "
LƯU Minh lắc mình một cái, sau đó dập đầu nói: "Cảm ơn ngài Thường, cảm ơn ngài Thường, cảm ơn ngài Thường, Lưu Minh đối với ngài Thường tuyệt đối trung thành!”
"Được rồi, dậy đi, trở về tỉnh thành lo việc của cậu đi. Về phần ba cậu, cậu nên biết cách giải quyết."
"Biết biết biết, mời ngài Thường yên tâm, Lưu Minh sẽ xử lý chuyện này đàng hoàng và đảm bảo rằng sẽ không có bất kỳ sự bàn tán nào từ thế giới bên ngoài." Lưu Minh nói.
Thường Ninh vẫy tay, hắn mới bò dậy khỏi mặt đất.
Quần áo của hắn ướt sũng.
Sau đó hắn cúi đầu chào Sở Nguyệt một cách sâu sắc và rời đi như thể được ân xá.
Sở Nguyệt chỉ im lặng theo dõi tất cả những điều này.
Một gia đình ở tỉnh thành, nói diệt là diệt, nói phục tùng là phục tùng, cô thật không tưởng tượng được, chồng cô còn có thể làm chuyện gì nữa!
Bình luận facebook