• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (15 Viewers)

  • Chap-147

Chương 146. Giết!




Vietwriter

**********



"Anh cả, Thường Ninh thật sự bắt buộc phải chết sao?"






Ở câu lạc bộ tư nhân của Sở An Hải, Sở Sơn Hà ngồi đứng ngồi không yên, căng thẳng hỏi.



Dù sao ông mặc dù không thích đứa con rể này, nhưng mà nếu thật sự phải đưa đứa con rể này vào chỗ chết, trong lòng ông còn có chút không nhẫn tâm.






Sở An Hải nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu, “Cậu cảm thấy có mà không chết thì chúng ta sẽ tốt được sao?"



"Em sợ Sở Nguyệt sẽ trách em." Qua nửa ngày trời, Sở Sơn Hà mới cúi đầu nói.






"Trách em, còn hơn cả việc chúng ta bị cái thằng đó liên lụy hả, phải biết rằng, người chết của Lưu gia lại chính là đứa con trai nhỏ được thương nhất, đừng nói là chúng ta, cho dù cả cái Sở gia, thì có được cái năng lực gì mà chống lại Lưu gia cơ chứ!"



"Hơn nữa em đã nghĩ qua chưa, nếu mà không làm như thế này, Lưu gia sẽ tha cho Sở Nguyệt sao?”






Sở Sơn Hà chỉ nắm chặt nắm đấm, không hề lên tiếng nữa.



Sở An Hải đặt ly rượu xuống, đi đến bên cạnh ông, vỗ lấy bả vai của ông, “Đừng nghĩ nhiều quá, qua ngày hôm nay, tất cả đều sẽ tốt lên thôi, sau này anh em chúng ta cùng nhau đồng lòng, cùng nhau phát triển Sở gia!”






Sở Sơn Hà lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn Sở An Hải, "Anh cả, cái này, cái này có có ý gì đây?”



Sở An Hải nở nụ cười, rót một ly rượu vang nhét vào tay Sở Sơn Hà, "Nếu mà anh đã có thể đưa em vào chỗ này, đương nhiên đã xem em là người của mình rồi! Chỗ này đến cả bố cũng chưa hề đến luôn đó!”






Nghe được lời nói này, Sở Sơn Hà cảm động đến mức tay có chút phát run, ly rượu trong tay xém tí nữa là đổ.



"Nhưng mà em bây giờ đã bị đuổi khỏi Sở gia rồi." Sau đó, ông lại không nhịn được mà nó chút nản chí nói. “Bị đuổi khỏi Sở gia và quay về Sở gia cũng chỉ là một câu nói mà thôi."






"Ba đã lớn tuổi rồi, còn có thể sống được mấy ngày, tương lai của Sở gia sau này chỉ có thể dựa vào hai anh em chúng ta!”



Sở An Hải cười nói, nhấc ly rượu lên đụng vào ly của Sở Sơn Hà một cái, "Nào, ly rượu này mừng hai anh em chúng ta đồng lòng với nhau!"






Lưu gia.



Lưu Minh xoa xoa tay, đi tới đi lút không ngừng.






Trên mặt anh ta toàn là dấu bàn tay, anh không hề quan tâm dù chỉ một chút.



Chỉ tràn đầy do dự và bất an, thậm chí nôn nóng.






Từ sau khi anh trở về từ Phàn Thành, lập tức nói với cha của mình, thủ của em trai của anh không thể báo, hơn nữa còn khuyên cha đi Phàn Thành đền tội.



Kết quả đương nhiên là bị Lưu Nguyên Kiệt giận dữ mắng cho một trận lại còn thêm mấy cái bạt tai.






Thậm chí còn muốn xóa tên anh ra khỏi Lưu gia.



Sau đó Lưu Nguyên Kiệt dưới cơn nóng giận đã tự mình đi Phàn Thành báo thù rồi.






Chỉ có điều anh vừa nghĩ đến cái quyền thức mà Thường Ninh sử dụng ở trước mặt mình, anh liền không rét mà run.



Cái thù này nếu mà báo thành công thì không sao, nhưng nếu mà...






Anh không dám nghĩ đến cái kết cục của việc thất bại.



"Sầm Tam, anh cảm thấy ba tôi lần đi rốt cục có phần thắng hay không?"






Một cánh tay với một cái chân của Sầm Tam đều bị đánh gãy rồi, nhưng mà mặt của hắn không có nửa điểm thống khố, mà là một mặt ngưng trọng.



Hắn cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, bởi vì Lưu Nguyên Kiệt không chỉ đem theo rất nhiều người, lại còn bỏ nhiều tiền ra mời ba vị cao thủ về nữa.






Ba vị cao thủ đó, là người trong võ đạo chân chính, dựa vào thân thủ của hắn, ở trước mặt ba người đó, đến một chiêu cũng không thể đánh được.



Cánh tay với cái chân của hắn chính là bị một trong ba người đó đánh gãy.






Nhưng mà, hắn cảm thấy mặc dù ba người đó quả nhiên lợi hại, dường như còn có chút chênh lệch so với Thường Ninh.



Dù sao Thường Ninh thi triển cái quyền kia ở trước mặt hắn, đã để lại cho hắn quá nhiều chấn động rồi.






Hơn nữa hắn vẫn luôn cảm thấy cái quyền đó không phải thực lực chân chính của Thường Ninh.



Người này còn có khả năng còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.






"Minh thiếu, xin thứ cho tôi nói tháng, lão gia lần này vô cùng có khả năng không thể về được nữa!"



Trầm tư rất lâu, Sầm Tam bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói.






Lưu Minh nghe được lời nói của Sầm Tam, đặt mông ngồi xuống nền đất.



Sắc mặt tràn đầy vẻ phức tạp.






Thật ra bản thân anh cũng không phải không có cái cảm giác này, dù sao cái cảm giác mà Thường Ninh để lại cho anh quá khủng bố rồi.



Sau đó anh cắn cắn răng, xem ra bản thân bắt buộc phải đưa ra quyết định, nếu không Lưu gia sẽ thật sự Xong đời rồi!






Lúc này.



Ở trước mặt Thường Ninh, trợn vẹn trên trăm người, trên tay cầm dao pha, nhìn chằm chằm Thường Ninh như hổ đói.






Lúc mà Thường Ninh nói ra, dựa vào bọn họ còn không đủ để giết anh.



Trong mắt của đám người này cũng nổi lên sự phẫn nộ.






Phải biết rằng, bọn họ nhiều người như thế này, từng người tù tiện quăng một cái dao, cái thằng nhóc này tuyệt đối sẽ biến thành một đống thịt bằm.





"Đúng, tao thừa nhận, thân thủ của tao không tệ, đến cả Sầm Tam cũng sợ mày, nhưng mà mày cho rằng hôm nay chỉ có nhiều đây người thôi sao?"






Lục Nguyên Kiệt hừ lạnh một tiếng, lại phất phất tay một lần nữa,



Lúc này xuất hiện thêm ba người, tản ra một cỗ khí tức ngang ngược.






Thường Ninh nhìn ba người này, trong mắt cũng híp hip lại một chút, dù sao bên trong cơ thể cũng có một chút khí tức võ giả chân chính đang lưu chuyển.



Lưu gia còn có thể mời được loại người như thế này, xem ra thực sự không hổ danh là đại gia tộc của Tỉnh Thành.






Chỉ có điều, nội thể khí của ba người này, ở trong mắt anh căn bản không đáng chú ý.



Dù sao hiện tại anh nhờ vào Thủy Lam Châu, nội thể khí đã tăng lên nhiều, thậm chí đã có thể phóng nội khí ra bên ngoài cơ.






Hôm đó ở Cẩm Tú Sơn Trang, anh đã làm một cái thử nghiệm nhỏ rồi.



Lúc này lại lắc đầu lần nữa, "Cho dù cộng thêm ba người này, muốn giết tôi, còn chưa đủ!”






"Nhóc con, mày cũng thật cuồng vọng mà!" Một lão già trong ba người đó híp nửa con mắt lại mở miệng nói, "Người trẻ tuổi không biết thế nào là trời cao đất dày, cho rằng mình có chút thân thủ, là tự cho mình là đúng, cái loại người này lão phu gặp nhiều rồi, cuối cùng, đều trở thành vong hồn ở dưới tay của lão phu mà thôi!”



“Hừ, nhóc con này cũng ngông cuồng thật đấy, chỉ là không biết cuối cùng công phu ở trong tay rốt cục đến đầu thôi?" Một vị nam nhân trung niên mặt đen cũng lạnh lùng cười nói.






"Em trai, hay là em cầu chị tha thứ cho em đi, có khi chị còn có thể tha cho em một mạng!" Một vị nữ tử kiều diễm, cười hi hi ha ha nói với Thường Ninh.



"Thường Ninh, mày có biết ba người này là người như thế nào hay không? Bọn họ là cao thủ võ đạo chân chính, là người của Bát Môn, căn bản không thể nào so sánh với cái loại người như Sầm Tam, người bình thường căn bản khó mà mời được bọn họ, nhưng vì giết được mày, Lưu Nguyên Kiệt tao đây không thèm đếm xia, hôm nay xác định chính là ngày chết của mày!” Lưu Nguyên Kiệt cắn răng cắn lợi nói.






Để mở được ba vị cao thủ này, hắn đã tốn không ít tiền bac.



Nhưng mà những điều này đã không quan trọng nữa, hắn chỉ hy vọng có thể nhìn thấy thằng nhóc này chết trước mặt mình.






"Bát Môn?" Lông mày Thường Ninh nhíu nhíu một chút, "Bát Môn là cái gi?"



Thấy anh hỏi câu này.






Ba vị võ giả kia đều ngây người.



"Nhóc con, mày đến Bát Môn mà cũng không biết?” "Có điều, cũng đúng, một người ở cái Phàn Thành bé xíu làm sao có thể nghe qua Bát Môn được."






"Em trai nhỏ, hay là để chị nói cho mày đi. Bát Môn, chính là tám cái môn phái, nhưng mà là cái cấp độ mà người bình thường không thể tiếp cận được đó nha, Hay là, mày làm môn hạ của chị đi, nói không chừng chị còn có thể bảo toàn cho mày một mạng!” Người phụ nữ diêm dúa đó ủy mị cười nói.



“Tôi không cần biết cái gì Bát Môn, hay là Thập Môn gì cả, nếu như bây giờ các người lui ra, có khi tôi còn có thể tha cho các người một mạng!” Thường Ninh chỉ lạnh nhạt nói.






Ba người vừa nghe được Thường Ninh nói, sắc mặt liền thay đổi.



"Thằng nhóc thối tha, thật là không biết sống chết mà, đến cả người của Bát Môn chúng tôi cũng dám xem thường!" Người nam nhân mặt đen tức giận nói.






"Em trai thúi, không nghe lời nha, chị tức rồi đó nha, phải biết là nếu chị mà giận, là phải giết người đó!” Nữ tử diêm dúa đó lúc này trên mặt toàn là sát khí.



Cái lão già kia chỉ lạnh lùng hừ một cái, căn bản không thèm để Thường Ninh ở trong mắt.






"Thường Ninh, tao không thể không bột phục dũng khí của mày, đến cả Bát Môn cũng dám không để vào mắt, hôm nay, mày nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!”



Thấy Thường Ninh chọc giận ba vị cao thủ mà mình mời đến, Lưu Nguyên Kiệt cười lạnh không thôi.






Sau đó hắn vung tay một lần nữa, lớn tiếng nói: "Giết chết nó cho tao! Chỉ cần ai có thể giết được nó, tiền thưởng một tỷ!"



Đầu tiên, những tên cao lớn tay cầm dao phay kia hướng thắng về phía Thường Ninh mà lao đến.






Một tỷ, đủ để làm cho bọn chúng điên cuồng rồi.



Nhìn Thường Ninh chằm chằm như nhìn một đống tiền mặt, trong mắt lóe lên sự tham lam và sát ý nồng đậm.






Mà ba người võ giả kia lại lạnh lùng nhìn một màn này, không hề vội vã ra tay.



Thứ nhất bọn họ muốn xem xem rốt cục Thường Ninh có cái năng lực gì, thứ hai bọn họ cũng khinh thường cái loại tham gia công kích kiểu châu Âu này.






Dù sao cao thủ luôn luôn ra tay ở cuối cùng mà.



Mắt thấy trên trăm người đều xông lên.






Thường Ninh chỉ đứng ở chỗ đó không hề động đậy một chút.



"Nó có phải sợ đến ngốc luôn rồi không?" Nữ nhân diêm dúa đó lúc này không nhịn được mở miệng, thậm chỉ còn lộ ra một chút thất vọng.






Còn tưởng rằng đối phương có năng lực lớn lắm, dám xuất khẩu cuồng ngôn, hóa ra cũng chỉ là một thằng ngốc. “Cứ tiếp tục thế này, có còn phần của chúng ta hay không đây." Nam tử mặt đen cười lạnh nói, cho dù bọn hắn gặp trường hợp như thế này, cũng không có khả năng đứng im bất động được.



Xem ra thằng nhóc này rất có khả năng không cần bọn hắn ra tay rồi.






Lão già chỉ là híp nửa mắt giống như đang dương thần, không nói lời nào.



"Giết chết nó, để báo thù cho thiếu gia!"






"Thằng kia chết đi!"



"Giết chết nó, sẽ có một tỷ!"






"Giết!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom