Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 130. Tao muốn đánh chết cái thắng kia
**********
Đám người nhìn thấy màn này, đều có choáng váng chết đứng người.
Mấy chàng công tử khác ở những Tỉnh Thành nhanh chóng chạy đi đỡ Lưu công tử dậy.
Sở Gia Lượng vừa sợ hai vừa phẫn nộ chỉ thắng nào Thường Ninh, “Mày, mày dám ra tay với Lưu công tử, mày... mày xong đời rồi! Mày xong rồi mày biết không!”
Sau đó hắn cũng nhanh chóng chạy đi đỡ Lưu công tử.
"Một đám rác rưởi!" Thường Ninh chỉ phủi phủi tay lạnh lùng nói.
Sở Nguyệt có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô có thể nói được gì, dù sao cũng là có người muốn quấy rối cô.
Chỉ là cô có chút lo lắng, đối phương thế mà là người của Tỉnh Thành,
Hơn nữa nhìn thấy những anh công tử Tỉnh Thành này, cô bỗng nhiên nghĩ đến một người, khóe miệng không kìm được mà cắn thật chặt.
Lúc này, Lưu công tử được đám người ấy đỡ dậy, chỉ tay vào Thường Ninh, tức đến mức muốn biến hình.
"Thằng nhóc khốn kiếp, mày dám ra tay với tao, có tin tao bóp chết mày không!"
"Mày muốn bóp chết ai?"
Cũng ngay tại lúc này, một chất giọng hung ác truyền đến.
Chỉ thấy một người to lớn trên mặt có vết sẹo đao, ngực xăm hình mãnh hổ sặc sỡ đem theo mấy người nữa đi đến.
Cái hàng người đó vừa đi đến, tất cả mọi người đền nín thở lại.
Dù sao vừa nhìn qua, liền biết là loại người không dễ chọc vào.
“Ngài Thường, có phải có người quấy rối anh không, anh yên tâm, để cho tôi xử lý là được!"
Người đến mặc dù mặt hung dữ, nhưng mà ở trước mặt Thường Ninh, lại nhu thuận như một con mèo hoa vậy, trên mặt toàn là ý cười nịnh nọt.
Thường Ninh vừa liếc mắt qua nhìn người đến, vậy mà vừa vặn là anh Hổ mấy ngày trước,
Hóa ra chỗ này vừa vặn là nơi anh Hổ này bảo kê.
Quản lý đến đây, nhìn thấy chỗ này có người làm loạn, liền lập tức gọi điện thoại gọi bọn họ đến đây.
“Vùa hay, tôi còn muốn đi ăn cơm, đuổi hết mấy cái người này đi đi, tránh ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi."
Thường Ninh vừa lên tiếng, anh Hổ trực tiếp đem người đi đến trước mặt đám người Lưu công tử.
Hơn nữa vẻ mặt lại tràn đầy vinh hạnh, tâm tình cũng vô cùng cao hứng.
Dù sao sau ngày hôm trước, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng bất an, sợ là cậu Ninh sẽ còn tìm hắn tính số.
Nhưng bây giờ nhìn ra, cậu Ninh hình như không còn so đo chuyện hôm đó nữa, cũng làm cho lòng hắn thả được khối đá lớn đấy xuống rồi.
Hơn nữa có thế làm việc cho vị cậu Ninh này, đây chính là vinh hạnh vạn phần đó.
“Các người muốn làm gì? Tụi mày có biết các vị này là Tỉnh Thành..."
Bốp!
Sở Gia Lượng còn chưa kịp nói dứt lời, liền bị anh Hổ kia tát cho một bạt tai.
"Dám làm phiền ngài Thường ăn cơm, tao quan tâm mày là ai à!"
Anh Hổ hắng giọng hét lớn.
Sau đó cũng không đợi đám người Lưu công tử nói loạn xạ, liên xách bọn họ như xách gà con, đem ra một cái cống nước bẩn thối đến trời xanh, còn đá bọn nó vài cái mới phủi tay đi.
Mấy người qua đường nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng là do ăn không trả tiền nên bị quăng ra ngoài.
"Mẹ nó, ăn mặc cũng không đến nỗi nào, vậy mà chạy đi ăn chực, đúng là mất mặt đến tận nhà mà!"
Mà Lưu công tử lúc này tức đến mức toàn thân phát run, anh đường đường là Lục thiếu của nhà họ Lục ở Tỉnh Thành, ở Tỉnh Thành còn chưa bao giờ bị thua thiệt như thế này, chạy đến cái nơi rách rưới Phàn Thành này, vậy mà bị người khác làm nhục như thế.
"Lưu... Lưu công tử!" Sở Gia Lượng cũng cảm thấy mất mặt muốn chết rồi, vội vàng muốn đỡ Lưu công tử dậy.
Bốp!
Lưu công tử tức giận đến mức một cái tát lập tức trượt qua.
"Đây là cách nhà họ Sở các người tiếp khách hả!"
Những công tử khác cũng phẫn nộ đầy mặt.
Cái ánh mắt đó muốn ăn tươi nuốt sống Sở Gia Lượng luôn.
Sở Gia Lượng chỉ che mặt lại, gần như rúc đầu vào đũng quần luôn.
"Lưu công tử, cái này đều do cái tên rác rưởi Thường Ninh kia, anh yên tâm, tôi quay về liên nói với ông nội tôi, để ông nội trừng trị cái thằng đấy!”
"Không cần nữa, nhà họ Sở các người đều là một lũ vô dụng!”
Lưu công tử tức đến mức mặt tái xanh, nếu không phải lần này đi ra ngoài không đem theo tay chân ở bên ngoài, anh tuyệt đối phải cho cái thằng kia muốn sống không được muốn chết không xong.
Sau đó hắn phủi ống tay áo, quay người rời đi.
Sở Gia Lượng và mấy công tử khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
Có điều, Sở Gia Lượng trước khi đi còn quay lại nhìn về hướng quán rượu một cái, hôm nay mặc dù hắn đã mất mặt muốn xiu, nhưng cái tên vô dụng chết tiệt kia, dám chọc đến nhà họ Lưu, chết chắc rồi!
"Vợ ơi, bây giờ yên tĩnh rồi, chúng mình đi ăn cơm đi."
Ở bên trong quán ăn, Thường Ninh và Sở Nguyệt cười nhẹ.
Có điều, anh phát hiện sắc mặt của Sở Nguyệt có chút không tốt.
“Vợ ơi, em có sao không?"
Sở Nguyệt chỉ lắc lắc đầu, “Thường Ninh, chuyện này có phải sẽ huyên náo rất lớn không, đối phương dù sao cũng là người của Tỉnh Thành, trước kia em có nghe ông nội nói qua, nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành là một đại gia tộc đấy.”
Thấy bà xã lo lắng cho mình, Thường Ninh cười cười, "Cho dù hắn là cái gì của nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành, dám mạo phạm em, là ai thì anh cũng không cho quả ngọt ăn đâu!"
Sở Nguyệt mặc dù có chút lo lắng, nhưng nghe được lời này của Thường Ninh, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Dù sao cô có thể cảm nhận được người chồng này là thật sự vô cùng quan tâm cô.
Hai người vừa mới quay người, liền nhìn thấy Dương Ngữ Nhân không biết đa đứng ở đó từ lúc nào.
Sắc mặt của Dương Ngữ Nhân có chút quái dị, cảnh ban nãy cô đều nhìn thấy rõ ràng.
Vốn dĩ trước kia cô đã cảm thấy Thường Ninh có chút không đơn giản.
Ban nãy lại nhìn thấy đám người anh Hổ cung kính với Thường Ninh như thế, hơn nữa đến công tử của Tình Thành còn dám đánh, cô càng thêm cảm thấy cái người chồng của chị họ này thật không đơn giản.
“Ngữ Nhân, sao em cũng ra đây rồi, đi thôi, chúng ta đi vào nào." Sở Nguyệt nhanh chóng kéo tay của Dương Ngữ Nhân nói.
Dù sao chuyện ban nãy, cô cũng không biết giải thích thế nào.
Thường Ninh chỉ cười cười, phủi phủi tay, "Đi thôi, đi vào ăn cơm, đói bụng quá rồi."
Dương Ngữ Nhân cũng không nói gì thêm.
Sau khi vào trong ghế, cô nâng ly rượu lên hướng về phía Sở Nguyệt kính rượu nói: “Chị họ, lần này có thể đi làm ở tập đoàn Chí Tôn, thật sự là nhờ cả vào chị.”
"Ngữ Nhân, nói thật, chị không hề làm gì cả, là do bản thân em đi nộp lý lịch, làm cho tập đoàn Chí Tôn nhìn trúng em thôi." Sở Nguyệt nhanh chóng nói.
Cô thật sự chẳng làm gì cả, chỉ là gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm Ngô Phó tổng một chút, kết quả Ngô Phó tổng nói là tập đoàn của anh đã sớm xem qua lý lịch của Dương Ngữ Nhân, vô cùng mãn ý, đnag chuẩn bị báo trúng tuyển.
Hơn nữa, mặc dù cô với tập đoàn Chí Tôn có chút hợp tác, nhưng là cái tập đoàn lớn như vậy tuyển dụng căn bản là căn cứ theo quá trình chính quy rồi, cô cùng lắm chỉ có thể hỏi thăm giùm một xíu.
Dương Ngữ Nhân trước đó quả thực đã nộp qua lý lịch, nhưng cô cảm thấy nộp lý lịch cho tập đoàn Chí Tôn không chỉ có một mình cô, khẳng định phải là nhiều không kể xiết.
Bản thân vậy mà nhanh như thế đã được tuyển, nếu nói không có công lao của người chị họ này, cô cũng không dám tin.
Cô chuẩn bị nói thêm một câu cảm ơn.
"Được rồi, làm sao lại phải xoắn xuýt với cái việc này, Ngữ Nhân sau này em ở tập đoàn Chí Tôn làm việc cho tốt, đấy là cách cảm ơn chị em rồi!"
Thường Ninh lúc này không nhịn được mà cười cười mở miệng nói, "Hơn nữa quy mô của tập đoàn Chí Tôn sau này sẽ còn lớn hơn nữa, em làm việc thật tốt cũng là đang giúp chị em đó!"
Lời nói của Thường Ninh, không chỉ làm cho Dương Ngữ Nhân cảm thấy kì quái.
Đến cả Sở Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ mà liếc nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ cười cười, không nói thêm gì cả. Lúc này, ở khách sạn Diễm Dương Thiên Đại.
Ở bên trong phòng tổng thống cao quý nhất.
Lưu công tử Lưu Năng đã tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang cầm điện thoại gọi đi.
Sở Gia Lượng và mấy công tử khác đang ở bên cạnh đến thở cũng không dám thở một hơi.
"Đúng, tôi phải đánh chết thằng đó, lập tức phái người đến đây bằng tốc độc nhanh nhất!”
Ngắt điện thoại, sắc mặt Lưu Năng có chút dữ tợn.
Sở Gia Lượng cẩn thận tiến đến nói: "Lưu công tử, cái tên Thường Ninh kia ngoại trừ có thể đánh nhau ra, nó còn có chút quan hệ với đại thống lĩnh Kiêu Long."
"Đại thống lĩnh Kiêu Long?" Lưu Năng nghe được lời này, sắc mặt thoáng trầm xuống.
"Không phải anh nói nó chỉ là một tên vô dụng thôi sao? Sao lại có thể có quan hệ với cái nhân vật như đại thống lĩnh Kiêu Long được?”
"Chuyện này thật sự nhất thời nói không rõ được." Sở Gia Lượng cúi đầu nói: “Có điều, mong Lưu công tử yên tâm, chỉ là nó gặp may mắn, mới kết bạn được với đại thống lĩnh Kiêu Long, cũng không hề có quan hệ sâu hơn đâu.”
Lưu Năng trầm ngâm một chút, "Anh chắc chú?"
Sở Gia Lượng gật đầu lia lịa, “Chắc chắn!"
“Hừ, cho dù có quan hệ với đại thống lĩnh Kiêu Long thì sao nào, nhà họ Lưu của tôi phải đánh chết nó, không ai có thể ngăn cản được!" Lưu Năng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Lưu công tử nói đúng, dựa vào thực lực của Lưu gia, muốn đánh chết cái thằng nhóc đó dễ như trở bàn tay!" Sở Gia Lượng nhanh chóng phụ họa theo.
"Đứa em họ kia của anh cũng không tệ!" Trong đầu Lưu Năng lại hiện lên thân ảnh của Sở Nguyệt, trong mắt cũng hiện lên một tia dâm đãng, tựa như hận không thế lột sạch Sở Nguyệt ra, đè trên giường hung hăng chà đạp một trận.
"Lưu công tử cứ yên tâm, chỉ cần giải quyết được cái thằng nhóc kia, đứa em họ kia còn không phải tùy ý Lưu công tử sắp xếp sao!" Sở Gia Lượng cũng nhanh chóng cười tà nói.
Lúc này tâm tình của Lưu Năng mới tốt lên một chút.
"Sau khi chuyện này giải quyết xong xuôi, Lưu gia của chúng ta có thể cho nhà họ Sở các người một cơ hội phát triển ở Tỉnh Thành!”
Sờ Gia Lượng vui mừng, “Cảm tạ Lưu công tử!"
Nếu mà để ông nội biết tin này, chắc chắn sẽ khen hắn hết lời.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng vui muốn xiu, cuối cùng hắn cũng có thể không cần nhìn thấy cái thằng vô dụng kia nữa rồi!
Mà Sở Nguyệt cũng xác định trở thành món đồ chơi của Lưu công tử rồi!
**********
Đám người nhìn thấy màn này, đều có choáng váng chết đứng người.
Mấy chàng công tử khác ở những Tỉnh Thành nhanh chóng chạy đi đỡ Lưu công tử dậy.
Sở Gia Lượng vừa sợ hai vừa phẫn nộ chỉ thắng nào Thường Ninh, “Mày, mày dám ra tay với Lưu công tử, mày... mày xong đời rồi! Mày xong rồi mày biết không!”
Sau đó hắn cũng nhanh chóng chạy đi đỡ Lưu công tử.
"Một đám rác rưởi!" Thường Ninh chỉ phủi phủi tay lạnh lùng nói.
Sở Nguyệt có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, cô có thể nói được gì, dù sao cũng là có người muốn quấy rối cô.
Chỉ là cô có chút lo lắng, đối phương thế mà là người của Tỉnh Thành,
Hơn nữa nhìn thấy những anh công tử Tỉnh Thành này, cô bỗng nhiên nghĩ đến một người, khóe miệng không kìm được mà cắn thật chặt.
Lúc này, Lưu công tử được đám người ấy đỡ dậy, chỉ tay vào Thường Ninh, tức đến mức muốn biến hình.
"Thằng nhóc khốn kiếp, mày dám ra tay với tao, có tin tao bóp chết mày không!"
"Mày muốn bóp chết ai?"
Cũng ngay tại lúc này, một chất giọng hung ác truyền đến.
Chỉ thấy một người to lớn trên mặt có vết sẹo đao, ngực xăm hình mãnh hổ sặc sỡ đem theo mấy người nữa đi đến.
Cái hàng người đó vừa đi đến, tất cả mọi người đền nín thở lại.
Dù sao vừa nhìn qua, liền biết là loại người không dễ chọc vào.
“Ngài Thường, có phải có người quấy rối anh không, anh yên tâm, để cho tôi xử lý là được!"
Người đến mặc dù mặt hung dữ, nhưng mà ở trước mặt Thường Ninh, lại nhu thuận như một con mèo hoa vậy, trên mặt toàn là ý cười nịnh nọt.
Thường Ninh vừa liếc mắt qua nhìn người đến, vậy mà vừa vặn là anh Hổ mấy ngày trước,
Hóa ra chỗ này vừa vặn là nơi anh Hổ này bảo kê.
Quản lý đến đây, nhìn thấy chỗ này có người làm loạn, liền lập tức gọi điện thoại gọi bọn họ đến đây.
“Vùa hay, tôi còn muốn đi ăn cơm, đuổi hết mấy cái người này đi đi, tránh ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi."
Thường Ninh vừa lên tiếng, anh Hổ trực tiếp đem người đi đến trước mặt đám người Lưu công tử.
Hơn nữa vẻ mặt lại tràn đầy vinh hạnh, tâm tình cũng vô cùng cao hứng.
Dù sao sau ngày hôm trước, trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng bất an, sợ là cậu Ninh sẽ còn tìm hắn tính số.
Nhưng bây giờ nhìn ra, cậu Ninh hình như không còn so đo chuyện hôm đó nữa, cũng làm cho lòng hắn thả được khối đá lớn đấy xuống rồi.
Hơn nữa có thế làm việc cho vị cậu Ninh này, đây chính là vinh hạnh vạn phần đó.
“Các người muốn làm gì? Tụi mày có biết các vị này là Tỉnh Thành..."
Bốp!
Sở Gia Lượng còn chưa kịp nói dứt lời, liền bị anh Hổ kia tát cho một bạt tai.
"Dám làm phiền ngài Thường ăn cơm, tao quan tâm mày là ai à!"
Anh Hổ hắng giọng hét lớn.
Sau đó cũng không đợi đám người Lưu công tử nói loạn xạ, liên xách bọn họ như xách gà con, đem ra một cái cống nước bẩn thối đến trời xanh, còn đá bọn nó vài cái mới phủi tay đi.
Mấy người qua đường nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng là do ăn không trả tiền nên bị quăng ra ngoài.
"Mẹ nó, ăn mặc cũng không đến nỗi nào, vậy mà chạy đi ăn chực, đúng là mất mặt đến tận nhà mà!"
Mà Lưu công tử lúc này tức đến mức toàn thân phát run, anh đường đường là Lục thiếu của nhà họ Lục ở Tỉnh Thành, ở Tỉnh Thành còn chưa bao giờ bị thua thiệt như thế này, chạy đến cái nơi rách rưới Phàn Thành này, vậy mà bị người khác làm nhục như thế.
"Lưu... Lưu công tử!" Sở Gia Lượng cũng cảm thấy mất mặt muốn chết rồi, vội vàng muốn đỡ Lưu công tử dậy.
Bốp!
Lưu công tử tức giận đến mức một cái tát lập tức trượt qua.
"Đây là cách nhà họ Sở các người tiếp khách hả!"
Những công tử khác cũng phẫn nộ đầy mặt.
Cái ánh mắt đó muốn ăn tươi nuốt sống Sở Gia Lượng luôn.
Sở Gia Lượng chỉ che mặt lại, gần như rúc đầu vào đũng quần luôn.
"Lưu công tử, cái này đều do cái tên rác rưởi Thường Ninh kia, anh yên tâm, tôi quay về liên nói với ông nội tôi, để ông nội trừng trị cái thằng đấy!”
"Không cần nữa, nhà họ Sở các người đều là một lũ vô dụng!”
Lưu công tử tức đến mức mặt tái xanh, nếu không phải lần này đi ra ngoài không đem theo tay chân ở bên ngoài, anh tuyệt đối phải cho cái thằng kia muốn sống không được muốn chết không xong.
Sau đó hắn phủi ống tay áo, quay người rời đi.
Sở Gia Lượng và mấy công tử khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
Có điều, Sở Gia Lượng trước khi đi còn quay lại nhìn về hướng quán rượu một cái, hôm nay mặc dù hắn đã mất mặt muốn xiu, nhưng cái tên vô dụng chết tiệt kia, dám chọc đến nhà họ Lưu, chết chắc rồi!
"Vợ ơi, bây giờ yên tĩnh rồi, chúng mình đi ăn cơm đi."
Ở bên trong quán ăn, Thường Ninh và Sở Nguyệt cười nhẹ.
Có điều, anh phát hiện sắc mặt của Sở Nguyệt có chút không tốt.
“Vợ ơi, em có sao không?"
Sở Nguyệt chỉ lắc lắc đầu, “Thường Ninh, chuyện này có phải sẽ huyên náo rất lớn không, đối phương dù sao cũng là người của Tỉnh Thành, trước kia em có nghe ông nội nói qua, nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành là một đại gia tộc đấy.”
Thấy bà xã lo lắng cho mình, Thường Ninh cười cười, "Cho dù hắn là cái gì của nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành, dám mạo phạm em, là ai thì anh cũng không cho quả ngọt ăn đâu!"
Sở Nguyệt mặc dù có chút lo lắng, nhưng nghe được lời này của Thường Ninh, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Dù sao cô có thể cảm nhận được người chồng này là thật sự vô cùng quan tâm cô.
Hai người vừa mới quay người, liền nhìn thấy Dương Ngữ Nhân không biết đa đứng ở đó từ lúc nào.
Sắc mặt của Dương Ngữ Nhân có chút quái dị, cảnh ban nãy cô đều nhìn thấy rõ ràng.
Vốn dĩ trước kia cô đã cảm thấy Thường Ninh có chút không đơn giản.
Ban nãy lại nhìn thấy đám người anh Hổ cung kính với Thường Ninh như thế, hơn nữa đến công tử của Tình Thành còn dám đánh, cô càng thêm cảm thấy cái người chồng của chị họ này thật không đơn giản.
“Ngữ Nhân, sao em cũng ra đây rồi, đi thôi, chúng ta đi vào nào." Sở Nguyệt nhanh chóng kéo tay của Dương Ngữ Nhân nói.
Dù sao chuyện ban nãy, cô cũng không biết giải thích thế nào.
Thường Ninh chỉ cười cười, phủi phủi tay, "Đi thôi, đi vào ăn cơm, đói bụng quá rồi."
Dương Ngữ Nhân cũng không nói gì thêm.
Sau khi vào trong ghế, cô nâng ly rượu lên hướng về phía Sở Nguyệt kính rượu nói: “Chị họ, lần này có thể đi làm ở tập đoàn Chí Tôn, thật sự là nhờ cả vào chị.”
"Ngữ Nhân, nói thật, chị không hề làm gì cả, là do bản thân em đi nộp lý lịch, làm cho tập đoàn Chí Tôn nhìn trúng em thôi." Sở Nguyệt nhanh chóng nói.
Cô thật sự chẳng làm gì cả, chỉ là gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm Ngô Phó tổng một chút, kết quả Ngô Phó tổng nói là tập đoàn của anh đã sớm xem qua lý lịch của Dương Ngữ Nhân, vô cùng mãn ý, đnag chuẩn bị báo trúng tuyển.
Hơn nữa, mặc dù cô với tập đoàn Chí Tôn có chút hợp tác, nhưng là cái tập đoàn lớn như vậy tuyển dụng căn bản là căn cứ theo quá trình chính quy rồi, cô cùng lắm chỉ có thể hỏi thăm giùm một xíu.
Dương Ngữ Nhân trước đó quả thực đã nộp qua lý lịch, nhưng cô cảm thấy nộp lý lịch cho tập đoàn Chí Tôn không chỉ có một mình cô, khẳng định phải là nhiều không kể xiết.
Bản thân vậy mà nhanh như thế đã được tuyển, nếu nói không có công lao của người chị họ này, cô cũng không dám tin.
Cô chuẩn bị nói thêm một câu cảm ơn.
"Được rồi, làm sao lại phải xoắn xuýt với cái việc này, Ngữ Nhân sau này em ở tập đoàn Chí Tôn làm việc cho tốt, đấy là cách cảm ơn chị em rồi!"
Thường Ninh lúc này không nhịn được mà cười cười mở miệng nói, "Hơn nữa quy mô của tập đoàn Chí Tôn sau này sẽ còn lớn hơn nữa, em làm việc thật tốt cũng là đang giúp chị em đó!"
Lời nói của Thường Ninh, không chỉ làm cho Dương Ngữ Nhân cảm thấy kì quái.
Đến cả Sở Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ mà liếc nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh chỉ cười cười, không nói thêm gì cả. Lúc này, ở khách sạn Diễm Dương Thiên Đại.
Ở bên trong phòng tổng thống cao quý nhất.
Lưu công tử Lưu Năng đã tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang cầm điện thoại gọi đi.
Sở Gia Lượng và mấy công tử khác đang ở bên cạnh đến thở cũng không dám thở một hơi.
"Đúng, tôi phải đánh chết thằng đó, lập tức phái người đến đây bằng tốc độc nhanh nhất!”
Ngắt điện thoại, sắc mặt Lưu Năng có chút dữ tợn.
Sở Gia Lượng cẩn thận tiến đến nói: "Lưu công tử, cái tên Thường Ninh kia ngoại trừ có thể đánh nhau ra, nó còn có chút quan hệ với đại thống lĩnh Kiêu Long."
"Đại thống lĩnh Kiêu Long?" Lưu Năng nghe được lời này, sắc mặt thoáng trầm xuống.
"Không phải anh nói nó chỉ là một tên vô dụng thôi sao? Sao lại có thể có quan hệ với cái nhân vật như đại thống lĩnh Kiêu Long được?”
"Chuyện này thật sự nhất thời nói không rõ được." Sở Gia Lượng cúi đầu nói: “Có điều, mong Lưu công tử yên tâm, chỉ là nó gặp may mắn, mới kết bạn được với đại thống lĩnh Kiêu Long, cũng không hề có quan hệ sâu hơn đâu.”
Lưu Năng trầm ngâm một chút, "Anh chắc chú?"
Sở Gia Lượng gật đầu lia lịa, “Chắc chắn!"
“Hừ, cho dù có quan hệ với đại thống lĩnh Kiêu Long thì sao nào, nhà họ Lưu của tôi phải đánh chết nó, không ai có thể ngăn cản được!" Lưu Năng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Lưu công tử nói đúng, dựa vào thực lực của Lưu gia, muốn đánh chết cái thằng nhóc đó dễ như trở bàn tay!" Sở Gia Lượng nhanh chóng phụ họa theo.
"Đứa em họ kia của anh cũng không tệ!" Trong đầu Lưu Năng lại hiện lên thân ảnh của Sở Nguyệt, trong mắt cũng hiện lên một tia dâm đãng, tựa như hận không thế lột sạch Sở Nguyệt ra, đè trên giường hung hăng chà đạp một trận.
"Lưu công tử cứ yên tâm, chỉ cần giải quyết được cái thằng nhóc kia, đứa em họ kia còn không phải tùy ý Lưu công tử sắp xếp sao!" Sở Gia Lượng cũng nhanh chóng cười tà nói.
Lúc này tâm tình của Lưu Năng mới tốt lên một chút.
"Sau khi chuyện này giải quyết xong xuôi, Lưu gia của chúng ta có thể cho nhà họ Sở các người một cơ hội phát triển ở Tỉnh Thành!”
Sờ Gia Lượng vui mừng, “Cảm tạ Lưu công tử!"
Nếu mà để ông nội biết tin này, chắc chắn sẽ khen hắn hết lời.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng vui muốn xiu, cuối cùng hắn cũng có thể không cần nhìn thấy cái thằng vô dụng kia nữa rồi!
Mà Sở Nguyệt cũng xác định trở thành món đồ chơi của Lưu công tử rồi!