Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-129
Chương 128: Tìm người cho tôi
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Tôi không thể hiểu được thân phận của nó? Nó có thân phận gì cơ?" Giọng Vương Dương cao giọng hỏi.
Hai vợ chồng Liễu Phong cũng ngạc nhiên vô cùng.
Dù sao thì người có thể mua được căn biệt thự này, để họ tin rằng đó chỉ là một thằng nhóc thì không thể nào.
Mà cha mẹ của Vương Dương cũng gắt gao nhìn chằm chằm Thường Ninh, nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy Thường Ninh thật sự là bình thường.
Người như thế mà sao lại so được với đứa con vĩ đại của họ được.
Bọn họ không tin, cũng không chấp nhận được.
"Cậu ấy..." Liễu Tinh Tinh rất muốn giải thích thân phận của Thường Ninh.
"Tinh Tinh, quên đi, làm sao lại phí công giải thích cho bọn họ nghe làm gì." Thường Ninh lúc này mở miệng cười nói.
"Để tạo coi mày có thân phận chó đẻ gì!"
Thấy Liễu Tinh Tinh có vẻ quanh co không nói nên lời, Vương Dương càng tin chắc rằng Thường Ninh không phải là chủ nhân của biệt thự này.
Sắc mặt của Thường Ninh có hơi lạnh lùng, "Mấy người vào đây biết rồi, bây giờ đi được rồi đấy!”
"Mắc gì bọn tao phải đi, chúng mày lại được ở trong đây, vì sao bọn tao lại không được?" Vương Dương cười lạnh nói.
“Ngài Thường!”
Ngay lúc này, ở cửa có vài người bước tới, tất cả là nhân viên công tác của Phú Cảnh.
Trong đó người đứng đầu là người lãnh đạo trực tiếp của Liễu Tinh Tinh, tổng giám đốc của Phú Cảnh, Hạ Đại Nam.
"Thật ngại quá đi, ngài Thường, chúng tôi không biết hôm nay ngài sẽ tới, không kịp tiếp đón ngài!"
Hạ Đại Nam đến gần, có chút kích động hành lễ với Thường Ninh, thái độ cần bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu.
Dù sao thì ông cũng đã sớm nghe qua về ngài Thường này, thậm chí là hận mình đã vô duyên không gặp được ngài Thường này, không nghĩ hôm nay lại có thể gặp, sao mà lại không kích động được chứ.
Phải biết rằng ông tuy là tổng giám đốc của Phú Cảnh, nhưng nói trắng ra là làm thuê cho Bạch gia, Bạch Hâm Nhiên cũng đã sớm dặn ông rồi, thấy Thường Ninh thì phải cung kính hơn cả với mình.
Ở phía sau ông có cỡ hai mươi ba mươi nhân viên công tác cùng nhau đứng lại, đồng thời xoay người cúi đầu, cùng hồ lên: “Chào mừng ngài Thường đến!"
Thanh thế vô cùng nghiêm trang!
Nhìn thấy một màn như thế, hai vợ chồng Vương Đông Tường nhíu mày lại.
Bây giờ bọn họ có muốn không tin biệt thự này không phải là của Thường Ninh thì cũng không được.
Dù sao thì cả tổng giám đốc của Phú Cảnh cũng đến đây, còn bày trận lớn như vậy.
Mà hai vợ chồng Liễu Phong còn cảm thấy Thường Ninh càng dễ chịu hơn.
Đây đúng là ứng cử viên hoàn hảo cho chúc con rể của họ.
Tinh Tinh cũng thật là, chọn người tốt như vậy mà không nói với bọn họ.
Làm cho bọn họ suýt nữa đã chọn Vương Dương làm con rể rồi,
Bây giờ nghĩ lại thì, cái tên Vương Dương kia còn chẳng đáng xách dép cho người khác.
Thường Ninh lúc này nhìn thoáng qua Hạ Đại Nam, nhìn nhãn tên mới biết là tổng giám đốc của Phú Cảnh,
Lúc này anh mới mỉm cười nói: “Được rồi, không cần long trọng như vậy đâu, tôi cũng chỉ tùy tiện đến xe thôi!”
"Đúng thế đúng thế! Ngài là nghiệp chủ tôn quý nhất của Phú Cảnh chúng tôi, về sau, những người ở phía sau tôi, tất cả đều nghe theo lời phân phó của ngài, đặc biệt phụ trách phục vụ cho ngài!"
Hạ Đại Nam nhanh chóng chỉ vào những nhân viên công tác phía sau nói.
Nhìn thấy phía sau có hơn hai ba mươi người, hai vợ chồng Vương Đông Tường và Liễu Phong trừng mắt thật to, cho nhiều người thế để đặc biệt phục vụ, cái đãi ngộ gì đây chứ.
"Nếu như vật thì, đuổi mấy người không thể ở chung đi đi." Thường Ninh nói.
Hạ Đại Nam lập tức nhìn thấy người nhà Vương Dương và vợ chồng Liễu Phong.
Hai vợ chồng Liễu Phong còn không sao, dù sao thì cũng là cha mẹ của Liễu Tinh Tinh, ông đã gặp qua vài lần rồi.
Nhưng cả nhà Vương Dương thì thật sự lạ mặt, hơn nữa sắc mặt Thường Ninh lại không được tốt lắm, không cần phải nói, chắc chắn là mấy người này đã chọc tới ngài Thường.
“Ở đây không chào đón mấy người, xin mời mấy người rời đi ngay lập tức!"
Ông ta chẳng khách khí tí nào trầm giọng nói.
Hai vợ chồng Vương Đông Tường mặt đỏ bừng, nhưng mà bọn họ không dám nói một câu, dù sao thì người khác có quyền đuổi bọn họ đi được.
Vương Dương lại cảm thấy hơi không phục, "Tổng giám đốc Hạ, thằng nhóc này là chủ nhân biệt thự đó thật à?"
"Cái gì mà thằng nhóc thằng nhóc, dám bất kính với ngài Thường, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Hạ Đại Nam lập tức cả giận nói, vung tay lên với các nhân viên công tác phía sau.
Mấy người kia lập tức đi lên, không nói hai lần, liền dẫn theo người nhà Vương Dương, liền đem ra khỏi phạm vi biệt thự.
Người nhà Vương Dương bị ném ra ngoài ngã sấp xuống.
Vương Dương đứng lên từ trên đất, vô cùng xấu hổ, chỉ vào phía biệt thự, "Thằng nhóc, mày đừng tưởng mua được biệt thự là giỏi, Vương Dương tao cũng không có dễ chọc đâu!"
“Con trai, người kia thật sự thì có vẻ không đơn giản, hay là chúng ta đi thôi." Cha mẹ anh ta không khỏi thở dài khuyên nhủ.
Bây giờ bọn họ cũng không thể tiếp nhận sự thật này, nhưng dù sao thì tổng giám đốc Hạ đến đây.
Huống hồ có thể mua được một căn biệt thự như thế, người kia thật sự là không đơn giản.
Từ thái độ của tổng giám đốc Hạ cũng có thể nhìn ra một phần.
Vương Dương chỉ có trầm mặc không lên tiếng.
Mà lúc này ở trong biệt thự.
Liễu Tinh Tinh nhìn thoáng qua ba mẹ mình, "Cha mẹ, hai người còn chưa đi à, cha mẹ có muốn giống như với đám người Vương Dương không?"
"Tinh Tinh, con nói gì thế, chúng ta là cha mẹ con, còn quen với ngài Thường như thế, làm sao mà ngài Thường đuối bọn ta đi được. Đúng không ngài Thường?”
Vợ chồng Liễu Phong lập tức nghiêm mặt cười nói với Thường Ninh.
Liễu Tinh Tình muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nữa, dù sao thì đó cũng là cha mẹ của cô.
Thường Ninh chỉ cười cười, “Cô chủ, bây giờ cô chú tin là cháu không có vay tiền Tinh Tinh đúng không?"
"Tin chứ, đương nhiên là tin rồi! Mua một căn biệt thự lớn như vậy mà thiếu tiền cái gì." Vợ chồng Liễu Phong ngượng ngùng cười nói.
Thường Ninh cũng chẳng nói gì nữa.
Rồi họ cùng nói chuyện với Liễu Tinh Tinh về việc biệt thự cần trang trí cái gì nữa.
Dù sao thì phụ nữ hiểu thế nào để tạo ra một không gian thoải mái mà.
Mà vợ chồng Liễu Phong thấy Thường Ninh đang nói chuyện với con gái mình, hai ông bà cũng mặt mày hớn hở ra.
Đợi đến lúc Thường Ninh xem xong phòng rồi đi.
Đoàn người rời khỏi biệt thự, hai ông bà kia vẫn cười tươi.
"Tinh Tinh à, con giấu chúng ta ghê vậy, Thường Ninh có năng lực như thế, con lại không nói cho bọn ta biết, làm hại bọn ta có ấn tượng không tốt với cậu ấy."
Lúc Liễu Tinh Tinh lái xe chở họ về, hai vợ chồng nén giận nói.
"Cha mẹ, là do hai người từ trước khinh thường người ta mà." Liễu Tinh Tinh lắc đầu nói.
"Thì ít ra con cũng phải nói cho chúng ta chứ."
"Cho dù lúc ấy con có nói là anh ấy mua căn biệt thự số 1, cha mẹ sẽ tin chứ?"
Hai vợ chồng lập tức nói không nên lời.
Quả thật, nếu như bọn họ không tận mắt nhìn, thì làm sao có thể tin được đây là sự thật. Nhưng mà rất nhanh, hai vợ chồng mang theo ý cười nói: “Con gái à, cha mẹ thấy đây là con rể tốt đấy!”
Liễu Tinh Tinh nhìn thoáng qua ba mẹ mình, “Cha mẹ, hai người có ý gì đây?”
"Cây, có ý gì nữa đây, con gái à, kiểu đàn ông như thế này, con nên bắt lấy chứ!" Mẹ của Liễu Tinh Tinh lập tức nói.
Liễu Tinh Tinh cảm thấy cạn lời, đang chuẩn bị nói rằng, người ta đã kết hôn có vợ có con luôn rồi.
Ngay lúc này, có một vài bóng người chặn ở phía trước, chính là đám người nhà Vương Dương.
Liễu Tinh Tinh phải dừng xe lại, nhưng mà cô cũng không xuống xe, chỉ có hạ kính xe xuống thôi.
"Liễu Tinh Tinh, hôm nay cô nói rõ cho tôi nghe, cô rốt cuộc Có ý gì?" Vương Dương trực tiếp âm trầm hỏi.
Liễu Tinh Tinh nhiu mày là, “Ý gì là sao?"
"Cô với thằng nhóc kia cố ý gài bẫy tôi, là có ý gì hả?”
Tới bây giờ, Vương Dương vẫn không tin rằng Thường Ninh thật sự là chủ nhân của căn biệt thự kia.
Hắn ta vẫn cho rằng Liễu Tinh Tinh và Thường Ninh hợp sức nhau để chỉnh hắn ta.
"Gài bẫy anh?" Liễu Tinh Tinh cảm thấy hơi buồn cười, “Vì sao chúng tôi phải gài bẫy anh?"
"Chúng by..." Vương Dương lập tức cảm thấy không tìm được lý do, dù sao thì hắn ta cảm thấy là Thường Ninh và Liễu Tinh Tinh đang cố ý làm xấu mặt hắn ta, nhìn hắn ta bị chê cười.
“Nè Vương Dương kia, chúng tôi khuyên cậu đừng có dính lấy Tinh Tinh của bọn ta nữa.” Ngay lúc này, hai vợ chồng Liễu Phong lạnh mặt ló ra ngoài nói.
“Ông Liễu, mấy người có ý gì?" Cha mẹ Vương Dương vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy không ôn lắm.
"Còn ý gì nữa, không thấy là con gái bọn tôi có quan hệ tốt với ngài Thường lắm sao." Vợ chồng Liễu Phong hừ lạnh nói.
Sau đó, bọn họ kéo cửa kính xe lên, “Con gái, đi thôi, không cần phải nói nhảm với mấy người nhàm chán này nữa, nếu như ngài Thường thấy được cũng chẳng tốt lắm."
Liễu Tinh Tinh cũng không muốn nói gì thêm với Vương Dương nữa.
Cô trực tiếp khởi động xe lái đi.
Vợ chồng Vương Đông Tường hít khói ô tô, nhanh chóng bị chọc tức.
"Buồn cười chết đi được, con tôi cũng chẳng thèm gì con gái mấy người!"
Mà sắc mặt của Vương Dương vô cùng âm trầm, lúc này lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
"Anh Tùng, em muốn anh giúp em bắt một người!”
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Tôi không thể hiểu được thân phận của nó? Nó có thân phận gì cơ?" Giọng Vương Dương cao giọng hỏi.
Hai vợ chồng Liễu Phong cũng ngạc nhiên vô cùng.
Dù sao thì người có thể mua được căn biệt thự này, để họ tin rằng đó chỉ là một thằng nhóc thì không thể nào.
Mà cha mẹ của Vương Dương cũng gắt gao nhìn chằm chằm Thường Ninh, nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy Thường Ninh thật sự là bình thường.
Người như thế mà sao lại so được với đứa con vĩ đại của họ được.
Bọn họ không tin, cũng không chấp nhận được.
"Cậu ấy..." Liễu Tinh Tinh rất muốn giải thích thân phận của Thường Ninh.
"Tinh Tinh, quên đi, làm sao lại phí công giải thích cho bọn họ nghe làm gì." Thường Ninh lúc này mở miệng cười nói.
"Để tạo coi mày có thân phận chó đẻ gì!"
Thấy Liễu Tinh Tinh có vẻ quanh co không nói nên lời, Vương Dương càng tin chắc rằng Thường Ninh không phải là chủ nhân của biệt thự này.
Sắc mặt của Thường Ninh có hơi lạnh lùng, "Mấy người vào đây biết rồi, bây giờ đi được rồi đấy!”
"Mắc gì bọn tao phải đi, chúng mày lại được ở trong đây, vì sao bọn tao lại không được?" Vương Dương cười lạnh nói.
“Ngài Thường!”
Ngay lúc này, ở cửa có vài người bước tới, tất cả là nhân viên công tác của Phú Cảnh.
Trong đó người đứng đầu là người lãnh đạo trực tiếp của Liễu Tinh Tinh, tổng giám đốc của Phú Cảnh, Hạ Đại Nam.
"Thật ngại quá đi, ngài Thường, chúng tôi không biết hôm nay ngài sẽ tới, không kịp tiếp đón ngài!"
Hạ Đại Nam đến gần, có chút kích động hành lễ với Thường Ninh, thái độ cần bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu.
Dù sao thì ông cũng đã sớm nghe qua về ngài Thường này, thậm chí là hận mình đã vô duyên không gặp được ngài Thường này, không nghĩ hôm nay lại có thể gặp, sao mà lại không kích động được chứ.
Phải biết rằng ông tuy là tổng giám đốc của Phú Cảnh, nhưng nói trắng ra là làm thuê cho Bạch gia, Bạch Hâm Nhiên cũng đã sớm dặn ông rồi, thấy Thường Ninh thì phải cung kính hơn cả với mình.
Ở phía sau ông có cỡ hai mươi ba mươi nhân viên công tác cùng nhau đứng lại, đồng thời xoay người cúi đầu, cùng hồ lên: “Chào mừng ngài Thường đến!"
Thanh thế vô cùng nghiêm trang!
Nhìn thấy một màn như thế, hai vợ chồng Vương Đông Tường nhíu mày lại.
Bây giờ bọn họ có muốn không tin biệt thự này không phải là của Thường Ninh thì cũng không được.
Dù sao thì cả tổng giám đốc của Phú Cảnh cũng đến đây, còn bày trận lớn như vậy.
Mà hai vợ chồng Liễu Phong còn cảm thấy Thường Ninh càng dễ chịu hơn.
Đây đúng là ứng cử viên hoàn hảo cho chúc con rể của họ.
Tinh Tinh cũng thật là, chọn người tốt như vậy mà không nói với bọn họ.
Làm cho bọn họ suýt nữa đã chọn Vương Dương làm con rể rồi,
Bây giờ nghĩ lại thì, cái tên Vương Dương kia còn chẳng đáng xách dép cho người khác.
Thường Ninh lúc này nhìn thoáng qua Hạ Đại Nam, nhìn nhãn tên mới biết là tổng giám đốc của Phú Cảnh,
Lúc này anh mới mỉm cười nói: “Được rồi, không cần long trọng như vậy đâu, tôi cũng chỉ tùy tiện đến xe thôi!”
"Đúng thế đúng thế! Ngài là nghiệp chủ tôn quý nhất của Phú Cảnh chúng tôi, về sau, những người ở phía sau tôi, tất cả đều nghe theo lời phân phó của ngài, đặc biệt phụ trách phục vụ cho ngài!"
Hạ Đại Nam nhanh chóng chỉ vào những nhân viên công tác phía sau nói.
Nhìn thấy phía sau có hơn hai ba mươi người, hai vợ chồng Vương Đông Tường và Liễu Phong trừng mắt thật to, cho nhiều người thế để đặc biệt phục vụ, cái đãi ngộ gì đây chứ.
"Nếu như vật thì, đuổi mấy người không thể ở chung đi đi." Thường Ninh nói.
Hạ Đại Nam lập tức nhìn thấy người nhà Vương Dương và vợ chồng Liễu Phong.
Hai vợ chồng Liễu Phong còn không sao, dù sao thì cũng là cha mẹ của Liễu Tinh Tinh, ông đã gặp qua vài lần rồi.
Nhưng cả nhà Vương Dương thì thật sự lạ mặt, hơn nữa sắc mặt Thường Ninh lại không được tốt lắm, không cần phải nói, chắc chắn là mấy người này đã chọc tới ngài Thường.
“Ở đây không chào đón mấy người, xin mời mấy người rời đi ngay lập tức!"
Ông ta chẳng khách khí tí nào trầm giọng nói.
Hai vợ chồng Vương Đông Tường mặt đỏ bừng, nhưng mà bọn họ không dám nói một câu, dù sao thì người khác có quyền đuổi bọn họ đi được.
Vương Dương lại cảm thấy hơi không phục, "Tổng giám đốc Hạ, thằng nhóc này là chủ nhân biệt thự đó thật à?"
"Cái gì mà thằng nhóc thằng nhóc, dám bất kính với ngài Thường, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Hạ Đại Nam lập tức cả giận nói, vung tay lên với các nhân viên công tác phía sau.
Mấy người kia lập tức đi lên, không nói hai lần, liền dẫn theo người nhà Vương Dương, liền đem ra khỏi phạm vi biệt thự.
Người nhà Vương Dương bị ném ra ngoài ngã sấp xuống.
Vương Dương đứng lên từ trên đất, vô cùng xấu hổ, chỉ vào phía biệt thự, "Thằng nhóc, mày đừng tưởng mua được biệt thự là giỏi, Vương Dương tao cũng không có dễ chọc đâu!"
“Con trai, người kia thật sự thì có vẻ không đơn giản, hay là chúng ta đi thôi." Cha mẹ anh ta không khỏi thở dài khuyên nhủ.
Bây giờ bọn họ cũng không thể tiếp nhận sự thật này, nhưng dù sao thì tổng giám đốc Hạ đến đây.
Huống hồ có thể mua được một căn biệt thự như thế, người kia thật sự là không đơn giản.
Từ thái độ của tổng giám đốc Hạ cũng có thể nhìn ra một phần.
Vương Dương chỉ có trầm mặc không lên tiếng.
Mà lúc này ở trong biệt thự.
Liễu Tinh Tinh nhìn thoáng qua ba mẹ mình, "Cha mẹ, hai người còn chưa đi à, cha mẹ có muốn giống như với đám người Vương Dương không?"
"Tinh Tinh, con nói gì thế, chúng ta là cha mẹ con, còn quen với ngài Thường như thế, làm sao mà ngài Thường đuối bọn ta đi được. Đúng không ngài Thường?”
Vợ chồng Liễu Phong lập tức nghiêm mặt cười nói với Thường Ninh.
Liễu Tinh Tình muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nữa, dù sao thì đó cũng là cha mẹ của cô.
Thường Ninh chỉ cười cười, “Cô chủ, bây giờ cô chú tin là cháu không có vay tiền Tinh Tinh đúng không?"
"Tin chứ, đương nhiên là tin rồi! Mua một căn biệt thự lớn như vậy mà thiếu tiền cái gì." Vợ chồng Liễu Phong ngượng ngùng cười nói.
Thường Ninh cũng chẳng nói gì nữa.
Rồi họ cùng nói chuyện với Liễu Tinh Tinh về việc biệt thự cần trang trí cái gì nữa.
Dù sao thì phụ nữ hiểu thế nào để tạo ra một không gian thoải mái mà.
Mà vợ chồng Liễu Phong thấy Thường Ninh đang nói chuyện với con gái mình, hai ông bà cũng mặt mày hớn hở ra.
Đợi đến lúc Thường Ninh xem xong phòng rồi đi.
Đoàn người rời khỏi biệt thự, hai ông bà kia vẫn cười tươi.
"Tinh Tinh à, con giấu chúng ta ghê vậy, Thường Ninh có năng lực như thế, con lại không nói cho bọn ta biết, làm hại bọn ta có ấn tượng không tốt với cậu ấy."
Lúc Liễu Tinh Tinh lái xe chở họ về, hai vợ chồng nén giận nói.
"Cha mẹ, là do hai người từ trước khinh thường người ta mà." Liễu Tinh Tinh lắc đầu nói.
"Thì ít ra con cũng phải nói cho chúng ta chứ."
"Cho dù lúc ấy con có nói là anh ấy mua căn biệt thự số 1, cha mẹ sẽ tin chứ?"
Hai vợ chồng lập tức nói không nên lời.
Quả thật, nếu như bọn họ không tận mắt nhìn, thì làm sao có thể tin được đây là sự thật. Nhưng mà rất nhanh, hai vợ chồng mang theo ý cười nói: “Con gái à, cha mẹ thấy đây là con rể tốt đấy!”
Liễu Tinh Tinh nhìn thoáng qua ba mẹ mình, “Cha mẹ, hai người có ý gì đây?”
"Cây, có ý gì nữa đây, con gái à, kiểu đàn ông như thế này, con nên bắt lấy chứ!" Mẹ của Liễu Tinh Tinh lập tức nói.
Liễu Tinh Tinh cảm thấy cạn lời, đang chuẩn bị nói rằng, người ta đã kết hôn có vợ có con luôn rồi.
Ngay lúc này, có một vài bóng người chặn ở phía trước, chính là đám người nhà Vương Dương.
Liễu Tinh Tinh phải dừng xe lại, nhưng mà cô cũng không xuống xe, chỉ có hạ kính xe xuống thôi.
"Liễu Tinh Tinh, hôm nay cô nói rõ cho tôi nghe, cô rốt cuộc Có ý gì?" Vương Dương trực tiếp âm trầm hỏi.
Liễu Tinh Tinh nhiu mày là, “Ý gì là sao?"
"Cô với thằng nhóc kia cố ý gài bẫy tôi, là có ý gì hả?”
Tới bây giờ, Vương Dương vẫn không tin rằng Thường Ninh thật sự là chủ nhân của căn biệt thự kia.
Hắn ta vẫn cho rằng Liễu Tinh Tinh và Thường Ninh hợp sức nhau để chỉnh hắn ta.
"Gài bẫy anh?" Liễu Tinh Tinh cảm thấy hơi buồn cười, “Vì sao chúng tôi phải gài bẫy anh?"
"Chúng by..." Vương Dương lập tức cảm thấy không tìm được lý do, dù sao thì hắn ta cảm thấy là Thường Ninh và Liễu Tinh Tinh đang cố ý làm xấu mặt hắn ta, nhìn hắn ta bị chê cười.
“Nè Vương Dương kia, chúng tôi khuyên cậu đừng có dính lấy Tinh Tinh của bọn ta nữa.” Ngay lúc này, hai vợ chồng Liễu Phong lạnh mặt ló ra ngoài nói.
“Ông Liễu, mấy người có ý gì?" Cha mẹ Vương Dương vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy không ôn lắm.
"Còn ý gì nữa, không thấy là con gái bọn tôi có quan hệ tốt với ngài Thường lắm sao." Vợ chồng Liễu Phong hừ lạnh nói.
Sau đó, bọn họ kéo cửa kính xe lên, “Con gái, đi thôi, không cần phải nói nhảm với mấy người nhàm chán này nữa, nếu như ngài Thường thấy được cũng chẳng tốt lắm."
Liễu Tinh Tinh cũng không muốn nói gì thêm với Vương Dương nữa.
Cô trực tiếp khởi động xe lái đi.
Vợ chồng Vương Đông Tường hít khói ô tô, nhanh chóng bị chọc tức.
"Buồn cười chết đi được, con tôi cũng chẳng thèm gì con gái mấy người!"
Mà sắc mặt của Vương Dương vô cùng âm trầm, lúc này lấy điện thoại ra, ấn một dãy số.
"Anh Tùng, em muốn anh giúp em bắt một người!”
Bình luận facebook