• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (12 Viewers)

  • Chương 7: Sao anh lại hôn?

Ái Liên không nhịn được lại khóc nấc lên như đứa trẻ, chỉ cần nghĩ tới gương mặt gớm ghiếc của gã thầy Tảo rởm cùng với đống lửa cháy phừng phừng bao quanh mình kia là cô lại rùng mình sợ hãi. Ngay lúc này vẫn còn sợ đến độ chả ý thức được lời nói và hành động của mà cứ vùi mặt vào ngực Khánh Huy nức nở.

Anh chầm chậm đưa mắt nhìn xuống, đến muộn là lỗi của anh, làm cô khóc đến không biết trời đất là gì như thế này cũng là lỗi của anh. Con cáo con này bao ngày toàn giơ nanh múa vuốt dọa dẫm anh, vậy mà hôm nay lại mềm yếu như con mèo ốm, thật khiến người ta muốn bảo bọc và che chở vô điều kiện mà.

Ốc mà thấy bạn gái nó thảm hại thế này chắc là khóc thét lên rồi cũng trách bố giống Ái Liên mất thôi.
Ái Liên bị bỏng nhẹ ở tay và chân, trên mặt cũng có vết bầm do lúc chống cự lại đám người của tào Xứng bị chúng đánh. Cô khóc chán chê rồi mới chịu buông Khánh Huy ra, nói thật là lúc này chẳng còn để tâm đến mặt mũi gì nữa đâu, Ái Liên cứ như người chết đuối vớ được cọc ấy, lại túm được cái cọc vững chãi thế này thì cứ yên tâm bám vào thôi. Diễn đàn Vietwriter.vn

Anh hỏi cô tỉnh rồi thì có muốn về phòng riêng nằm không, chứ phòng cấp cứu này cũng không tiện cho lắm. Ái Liên liền đồng ý, cô còn muốn tắm rửa gội đầu, thề là cô có thể tự ngửi thấy mùi hôi trên người mình, nhưng ngay lập tức bị Khánh Huy ngăn lại.

Ái Liên cau có lườm anh, “Anh muốn tôi chết bẩn đúng không?”

“Bẩn không chết được, em thấy trâu bò bao ngày không tắm mà nó có chết đâu? Bán vẫn được giá đấy thôi.”

“Anh ví tôi với trâu bò à?”

Thấy Ái Liên sửng cồ lên, Khánh Huy liền bặm môi, anh biết mình nói sai rồi. Cô gái này không giống Nam My, dù có không hài lòng thì cô ấy nhất định không cãi cấp trên. Nhưng Ái Liên thì khác, cô không phải cấp dưới của anh, huống gì người ta vẫn còn đang giận anh. Anh phải xuống nước, phải mềm mỏng. Ái Liên là người bệnh, anh không được chọc tức cô ấy.

“Thì đấy là tôi nói thế, em cứ nghỉ ngơi đi, quần áo cũng thay rồi còn gì nữa. Có hôi lắm đâu mà.”

Ái Liên cau có cúi xuống, tay lại túm ngực áo bệnh nhân đưa lên, mắt nhìn nhìn vào ấy rồi lại nhìn Khánh Huy, ánh mắt đầy dè chừng và khó hiểu. Anh vội lên tiếng:

“Là y tá thay đồ cho em, cũng lau qua qua người cho em rồi. Tôi không có động vào.”

“Tôi không biết, tôi muốn tắm rửa gội đầu. Tôi muốn dầu gội anh đi mua giúp đi.”

Thấy Khánh Huy có vẻ không thỏa hiệp, Ái Liên vùng vằng muốn giật kim truyền nước xuống giường thì bị anh cản lại, “Thôi được rồi tôi đi, em cứ nằm yên đấy, đừng có mà cựa quậy lung tung đấy.”

Ái Liên gườm mắt nhìn theo người ta cứ lèo nhèo dặn dò. Anh cứ thử không đi đi, cô tự đi. Người ngợm hôi hám, đầu tóc bết bền bệt cứng đơ như đuôi con bò thế này ai mà chịu được chứ. Cô lại không biết tình hình của mình bằng anh hay sao mà lắm chuyện.

Khánh Huy mua dầu gội về thì chai nước truyền cũng cạn đáy, Ái Liên chẳng cần nhờ y tá mà tự mình rút ra xong từ lúc nào, chỉ chực chờ anh trở lại để được gội đầu.

Đến nước nóng cũng đã bật sẵn lên, Khánh Huy chịu thua mang dầu gội và khăn lau mới mua vào trong phòng vệ sinh để sẵn, cũng xả nước vào chậu mượn của bệnh viện cho Ái Liên.

“Anh không đi ra ngoài đi, ở đây làm gì?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Em tự gội được đầu à?”

Khánh Huy đưa mắt nhìn mấy vết bỏng trên cẳng tay và mu bàn tay Ái Liên, tầm mắt cô cũng rơi trúng chỗ ấy. Ái Liên mặc kệ, bám cạnh cửa chen qua Khánh Huy đi vào:

“Thì cố thôi chứ sao? Chẳng lẽ anh gội giúp?”

“Cũng được.”

Một lời đó của Khánh Huy khiến Ái Liên khựng lại, cô quay ngoắt lại nhìn anh không chớp mặt, cái mặt nghiêm túc có thừa kia là chẳng giống nói đùa rồi.

“Nếu anh có lòng thì tôi cũng chẳng dại mang dạ tới. Đừng mượn cớ giật tóc tôi đấy. Mà anh có biết gội không?”

“Biết, tôi vẫn gội đầu cho Ốc suốt. Em ngồi xuống cái ghế nhựa kia đi, đây cầm cái khăn này nếu nước chảy vào mắt thì lau.”

Ái Liên ngoan ngoãn nhận lấy tấm khăn khô mà Khánh Huy đưa cho, người ta gội đầu cho thì yên đi nhưng nhất định cứ phải càm ràm dặn cái này dò cái kia, khiến anh càng cảm thấy cô gái này giống một đứa trẻ. Ái Liên nhiều chuyện giống hệt Ốc, mỗi lần anh tắm cho con nó đều nói nhiều như vậy, đôi khi toàn hỏi mấy chuyện chẳng đầu chẳng cuối rồi bật cười một cách khoái trí.

“Em nói nhiều thật đấy… đấy mà, im nào, nước vào mắt bây giờ.”

“Vào rồi đấy, đã bảo anh cẩn thận rồi cơ mà.”

“Ai bảo em ngoảnh mặt lên làm cái gì? Có cay mắt không?”

Khánh Huy vừa chạm vào đã bị Ái Liên hất tay ra, cô vừa lau mắt dính nước bọt xà phòng vừa càu nhàu:

“Ai bảo anh bảo tôi nói nhiều.”

“Rồi tôi im. Em ngồi im đi, đau thì bảo.”

Khánh Huy chịu thua, anh nhẹ nhàng massage tóc cho Ái Liên, bàn tay to lớn mới đặt vào đã phủ hết cả cái đầu bết nước của cô. Tóc gì mà thoa đến hai lần dầu gội mới thấy bọt, nhìn vào chậu nước đục ngầu, Khánh Huy khẽ nuốt khan, đúng là bẩn thật.

“Đau không?”

“Không, gãi ở gáy, ngứa ở đấy. Đúng đúng, chỗ đấy. Rồi… sang trái, không phải lùi lại một tí. Rồi, cứ gãi đi, mạnh hơn một tí.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Hai người cứ thế, kẻ gãi đầu người thao thao chỉ dẫn. Khánh Huy gội đầu cho Ái Liên mà muốn mỏi hết cả cái tay, bình thường cô cũng gội đầu lâu vậy hay sao?

“Ui mỏi vai quá! Đau hết cả cái cổ, cái đám người đáng ghét ấy không biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà.”

Khánh Huy nghe Ái Liên cảm thán thế thì thầm nghĩ trong đầu, “Em mà là hoa ngọc gì chứ? Gớm hơn hổ cái, đám người đấy gặp phải em chắc cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”

Nhưng bàn tay đang thoa đều dầu sả lại bỏ xuống, thấy Khánh Huy rửa tay Ái Liên lại nghiêng nghiêng đầu hiếng mắt nhìn anh, “Anh không gội cho tôi nữa à?”

“Có.”

“Anh làm cái gì đấy?”

“Im nào, em cứ cúi xuống đi. Mỏi ở chỗ nào? Đây hả?”

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng miết lên gáy Ái Liên rồi lại trượt về phía hai vai, hình như anh không điều chỉnh được lực nên làm cô đau thì phải. Ái Liên chợt rùng mình một cái, Khánh Huy liền khựng lại.

“Sao thế, đau à?”

“Một chút, cơ mà buồn. Anh nhẹ thôi đừng dùng móng.”

“Ừ!”

Lần này Khánh Huy chú ý hơn, miết lên xuống quanh vùng cổ và bả vai Ái Liên rất chậm rãi và nhẹ nhàng, khiến cô bắt đầu thoải mái thì thả lỏng cả người để anh massage cổ vai gáy cho. Ái Liên nắm chặt cái khăn khô trong tay rồi đặt lên hai gối, cằm cũng đặt lên ấy làm điểm tựa để tận hưởng cảm giác khoan khoái mà Khánh Huy mang lại, cô mơ màng hưởng thụ, lại thầm khen ngợi người đàn ông khô khan này cũng được việc và có lúc dịu dàng ra phết. Cảm tình của cô đối với anh lại tăng lên một chút nhưng còn lâu mới hết ghét.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Ái Liên chăm chăm nhìn vào máy sấy trên tay Khánh Huy, chắc anh không định sấy tóc luôn cho cô đấy chứ? Cô đưa tay ra trước mặt, Khánh Huy nghiêng nghiêng đầu nhìn vào lòng bàn tay hồng hào, “Sao?”

“Đưa tôi.”

Khánh Huy nhìn vào tay mình rồi bình thản đưa máy sấy cho Ái Liên, nhưng tầm mắt cô lại rơi trúng lòng bàn tay với những mảng tấy đỏ lên của anh. Khánh Huy vừa buông tay đã bị túm lấy, anh giật mình nhìn theo, vừa định nắm lại thì Ái Liên đã trợn mắt nhìn lên:

“Anh bị bỏng à?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Không sao.”

“Sao đầy đầu đấy, chớt hết ra rồi đây này. Anh là trẻ lên ba à? Tay bị thương còn động nước làm cái gì.”

“Có sao đâu, tí bôi thuốc.”

“Im nào.”

Khánh Huy vừa co tay lại đã bị người kia quát, thì để im đấy, mắt đăm đăm nhìn vào mái đầu đang lúi húi thổi thổi vào vết thương trên bàn tay của mình mà lòng tự hỏi. Cô ấy đang lo cho anh đấy hả? Mà sao chẳng nhẹ nhàng như nói với mấy đứa trẻ vậy?
Không lườm thì cũng nguýt, chẳng dịu dàng tí nào, bảo sao chả ế.
Mà Ái Liên có ế đâu, ở bệnh viện vẫn có một cái đuôi mặt dày đeo bám đấy thôi, lại còn cái gì mà trai tài gái sắc, đẹp đôi?

Khánh Huy hết xoa cằm lại gãi đầu nhìn Ái Liên đang chăm chăm đánh giá vết thương mất một lúc, tóc ướt thỉnh thoảng lại nhỏ giọt vào tay anh, cô vô thức miết đi luôn.

Tóc ướt thấm ướt một khoảng ngực áo Ái Liên đang mặc, Khánh Huy vô thức nhìn vào nơi đang phập phồng lên xuống ấy thì vội ngoảnh đi.
Anh co tay lại, khiến Ái Liên giật mình nhìn theo, Khánh Huy không né tránh cứ thản nhiên nhìn vào, cười cười nói:

“Em sấy khô tóc trước, tôi thấm khô vết bỏng rồi nhờ em bôi thuốc được không?”

Ái Liên mím môi gật đầu.

Cô quay đi rồi Khánh Huy mới dám thở mạnh, sự quan tâm này của Ái Liên anh thật sự chưa quen lắm.

Trong phòng bệnh có thuốc mỡ trị bỏng mà bác sĩ kê cho Ái Liên, cô cẩn thận thoa cho Khánh Huy, da tay anh dày mà còn trầy chật hết cả đi thế này, vậy mà còn anh hùng giúp cô gội đầu. Ái Liên không nhịn được thì cứ làu bàu:

“Chịu anh, bình thường anh cũng coi thường sức khỏe như vậy à? Biết nói người khác nhưng không để ý đến bản thân mình là thế nào? Anh thế này rồi Ốc cũng học theo anh mất thôi.”

“Rồi là em đang lo cho tôi, hay lo Ốc sẽ học theo tôi vậy?”

“Lo cho… tất nhiên là lo Ốc sẽ học theo anh rồi…”

Ái Liên định nói tiếp thì Khánh Huy đã nói chen vào, “Người lớn là tấm gương để trẻ nhỏ soi vào và học theo…” Diễn đàn Vietwriter.vn

Anh lặp đúng bài của cô, khiến Ái Liên vừa tức vừa buồn cười, tăm bông thấm thuốc sát trùng lại cố ý dí mạnh một cái khiến Khánh Huy đau thấu tim thì rít lên, “Đau!!!”

“Tưởng đâu anh mình đồng da sắt, biết đau thì cẩn thận hơn đi. Anh mà cứ liều mạng kiểu này thì Ốc lại mồ côi sớm thôi.”

“Còn em ế đến già nhỉ?”

Ái Liên bị chọc thì bĩu môi, “Chưa chắc, anh đừng có ở đấy mà tinh vi.”

Nói thì nói vậy thôi chứ, nghe bà nộ Ốc tâm sự, Ái Liên cũng biết cái nghề của Khánh Huy luôn có bất chắc và hiểm nguy rình rập, không phải có tình cảm gì với anh đâu, cô thề đấy nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Dù sao thì cũng là anh mang cô tới bệnh viện, cô chỉ quan tâm anh một tí thôi, là sự quan tâm của con người dành cho con người ấy mà.

“Tôi không đùa đâu, anh làm gì thì cũng nên nghĩ đến con trai và mẹ anh. Bà cũng có tuổi rồi, thằng bé thì còn nhỏ. Gở miệng anh xảy ra chuyện gì thì tội họ. Còn đừng trông chờ vào cô vợ kia của anh. Không phải nói xấu nhưng cái nết cô ta xấu thật. Nghĩ lại thấy ghét.”

“Ừ, cô ta xấu nết ai cũng biết rồi. Nên chuyện lần trước em đừng để bụng. Lỗi là của tôi khiến em xấu mặt trước bao nhiêu người. Xin lỗi em.”

Ái Liên như vừa bị mắc nghẹn, Khánh Huy vừa xin lỗi cô ấy hả? Anh cũng biết đó là lỗi của mình rồi sao? Ông trời ơi, thôi thì con tha thứ cho anh ta một lần như đã hứa nhé? Dù đến muộn một tí nhưng dù sao thì bố Ốc cũng đã tới. Một câu xin lỗi đầy nghiêm túc của Khánh Huy không ngờ lại khiến Ái Liên vui vẻ như vậy, đã bảo con người cô rất đơn thuần, chẳng qua là thích được người khác xuống nước chứ đâu phải quái tính hay để bụng lắm đâu mà.

Đêm hôm ấy Khánh Huy không về nhà khách nữa mà ở lại bệnh viện với Ái Liên, phòng dịch vụ có bốn giường, nhưng không phải ai cũng có tiền để nằm phòng ấy nên chỉ có mình cô. Khánh Huy chưa ngủ, vẫn ngồi xem tin tức trên điện thoại. Lúc anh chuẩn bị đi tắt bớt đèn điện thì Ái Liên cứ ú a ú ớ gọi ai đó làm Khánh Huy giật mình quay lại. Ái Liên liên tục gọi mẹ, gương mặt gầy xanh cứ thế nhăn nhó đầy vẻ khó chịu.

Khánh Huy vội nắm lấy tay cô, áp sát lại gần Ái Liên vừa gọi tên cô vừa trấn an:

“Ái Liên! Ái Liên, không sao rồi, có tôi ở đây…”

“Mẹ ơi… cứu… mẹ ơi! Nóng lắm… cháy rồi… bố Ốc… Khánh Huy anh đâu rồi? Cứu với… bố Ốc cứu…”

“Anh ở đây, Ái Liên! Anh ở đây!” Diễn đàn Vietwriter.vn

Hơi thở cô mỗi lúc một gấp gáp, mồ hôi ướt đầm mai tóc, cả người Ái Liên cứ co quắp hết cả lại, bàn tay ở trong tay Khánh Huy cũng vô thức nắm chặt như đang muốn chạy trốn nhưng không sao thoát ra được, cô cứ liên tục lảm nhảm mấy câu nói mê, nhưng hai câu thì có một câu gọi tên Khánh Huy cứu mình khiến anh cũng như sốt ruột theo mà ra sức lay gọi:

“Ái Liên tỉnh lại, anh ở đây!”

“A!!!”

Ái Liên chợt choàng tỉnh, cô ngồi bật dậy trước sự lo lắng của KHánh Huy, đầu mày vừa nhíu chặt lại chợt giãn ra, mồ hôi túa đầy trên trán, chắc hẳn đã mộng thấy chuyện lúc trưa bị người ta suýt chút nữa thiêu chết.

“Bố Ốc! Đáng sợ quá!”

Ái Liên run rẩy giương mắt đầy sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt. Khánh Huy càng siết chặt lấy tay cô, tay còn lại vén tóc lòa xòa trên gương mặt đầy hoảng sợ, nhẹ giọng chấn an:

“Tôi đây, không sao rồi chỉ là ác mộng thôi. Không sao, hắn bị sét đánh chết rồi. Kẻ xấu bị trời trừng phạt rồi, không ai làm hại em được nữa.”

Nước mắt nóng hổi cứ thế vô thức trào ra khỏi khóe mi Ái Liên, cô run run gật đầu. Khánh Huy vừa lau nước mắt vừa xót xa ôm mặt cô nâng lên, gương mặt đàn ông cũng sáp sát, gần kề. Gần đến độ anh có thể cảm nhận được hơi thở có chút loạn của Ái Liên phả vào mặt mình, Khánh Huy cúi thấp hơn một chút, mang chóp mũi của chính mình chạm vào chóp mũi Ái Liên. Dư âm của cơn ác mộng dường như chưa tan hết vẫn bủa vây lấy cô, Ái Liên khép hờ mi mắt để mặc Khánh Huy mơn man chiều chuộng, mang chính chóp mũi anh cọ qua cọ lại trên gương mặt còn vương nét hoảng sợ của cô, như muốn an ủi, xoa dịu nỗi sợ hãi của người con gái trước mặt.

“Không sao rồi, Ái Liên!”

Khi hơi thở Ái Liên được điều hòa, Khánh Huy chợt ngẩng đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rất nhẹ, hai mảnh môi ấm nóng vừa rời đi cũng là lúc Ái Liên vô thức ngước nhìn lên, khiến đôi bên càng cận kề trong gang tấc. Khánh Huy là người tỉnh táo nhất, nhưng lúc này lại bỗng trở nên mơ hồ khó tả, nhìn vào cánh môi mỏng manh có chút khô nẻ kia lại muốn xoa dịu. Anh không biết bản thân bị thứ gì thôi thúc mà mang cả hai tay ôm lấy mặt Ái Liên nâng lên, rồi chầm chậm ngậm lấy đôi môi đang mấp máy như muốn nói gì của cô mà hé miệng ngậm lấy rồi mút mát nhẹ nhàng khiến Ái Liên như chết sững.

Ái Liên trợn tròn mắt nhìn gương mặt ở cận kề, có lẽ khoảng cách quá gần khiến đôi con ngươi đau tức nhưng lại nhất thời không biết phải làm sao thì làn môi kia đã bất thình lình rời đi.

“Anh… sao anh lại hôn?”

“Tôi có hút thuốc, nhưng miệng không hôi như kẻ xấu kia đâu. Em thử lại mà xem, còn có vị bạc hà…” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ưm…”

Khánh Huy tự động áp lên môi Ái Liên một lần nữa, mang tư vị của kẹo cao su bạc hà lấp đầy khoang miệng của cô. Trong lúc cô ngủ, anh thèm thuốc nên đã ra ngoài hút một điếu, sau đấy cũng biết điều mua kẹo nhai vì sợ lúc nói chuyện với Ái Liên mùi thuốc vương lại sẽ làm cô sợ.

Sau giây né tránh, Ái Liên bỗng trở nên ngoan ngoãn hơn, mười đầu móng tay ghim chặt vào da thịt săn rắn trên cẳng tay anh, mặc kệ Khánh Huy mút mát, đùa giỡn với cánh môi khô đến khi nó trở nên mềm nhũn và ướt át, thần hồn lúc này chẳng biết đã phiêu dạt về đâu.

Ái Liên cứ ngoan ngoan để nụ hôn nồng nàn của Khánh Huy dẫn dắt, rồi mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ.

Trước lúc ý thức trở nên mơ hồ, cô vẫn không thôi lẩm bẩm, “Mơ… chỉ là mơ thôi…”

Nhưng giấc mơ này cũng thật sự chân thật quá rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom