• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (8 Viewers)

  • Chương 6: Sao giờ anh mới tới?

Đứng bên giường là người đàn ông chưa qua ngũ tuần, hết xoa cằm nhìn đứa bé lại nhìn người phụ nữ ngồi kế bên giường chỗ con bé đang nằm, “Nhìn nó quen lắm, phải con cái Lường nhà ở đầu thôn không nhỉ?”

“Không biết, nhìn cũng quen, mà chẳng biết phải không? Mà nó đi đâu lại để con lang thang trong rừng thế nhỉ?”

“Ai biết, có khi bà chạy ra báo trưởng thôn một câu, không thì tiện chạy ra nhà nó xem nó có nhà không, chứ con bé con mãi chả tỉnh gì cả. Không biết đầu óc có làm sao không.”

“Ừ thế để tôi đạp xe ù ra một cái hỏi nhé, mà thôi ông đi đi cho nó nhanh, để tôi trông con bé cho. Đấy lại mất ngày mất buổi.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Người phụ nữ thoáng thở dài, tiếng cảm thán mang theo chút não nề. Tối qua chồng bà đi thăm mấy cái bẫy thì gặp đứa trẻ nằm ngất lịm trong rừng, thoạt đầu còn tưởng trúng mánh bắt được con hoẵng con, ai dè đâu là đứa trẻ. Phát hiện nó còn sống chỉ ngất đi nên làm phúc đưa về nhà chăm sóc, tối muộn rồi nên không đi từng nhà để hỏi là con nhà ai được.

Người đàn ông vừa đi được một lúc thì cái điện thoại trên đầu giường chỗ Hà Nhi nằm lại reo lên inh ỏi, suốt từ bảy giờ sáng đến giờ, cứ mười lăm hai mươi phút lại lạp lại một lần. Là chuông báo thức Ái Liên cài sẵn, người phụ nữ khẽ nhíu mày nhìn vào đó. Điện thoại xịn thế này lần đầu bà ấy thấy, lại chẳng biết phải dùng làm sao, mà đứa trẻ này hôm qua lúc được chồng bà đưa về cứ nắm chắc trong tay không chịu buông, phải gỡ mãi mới ra được. Bà vừa định thò tay lấy thì con bé con đã mở mắt trừng trừng nhìn, khiến bà ấy giật mình rụt tay lại.

Con bé ráo hoảnh đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi đặt vào người phụ nữ trước mặt, lúc này mới thảng thốt thu người lại lùi kịch giường, run rẩy nói:

“Cháu… cháu ở đâu đây?”

“Bình tĩnh, mày đứng cựa quậy, từ từ nói bác xem nào. Mày là con nhà ai, có phải mẹ mày là cái Lường, con ông cụ Điều ở đầu thôn không? Đêm hôm vào rừng làm gì một mình hả?”

“Cháu… chết rồi, cháu phải đi cứu cô Ái Liên. Bác đưa cháu đi gặp trưởng thôn… phải báo công an… nhanh không chết mất.”

Con bé hoảng loạn cứ cuống cà kê lên nói câu này lại xiên vào câu kia, mãi một lúc sau bác gái kia mới luận ra được thì bảo với nó bình tĩnh, chồng bác ấy đi ra gọi bác trưởng thôn, cũng tìm đến nhà nó để báo rồi.

Nhưng con bé nhất định không chịu đợi, còn bảo phải đi báo công an để cứu cô Ái Liên. Những lời con bé nói bà ấy không tin tưởng lắm. Làm gì còn có cái chuyện thiêu người sống để cúng ma rừng nữa? Cái hủ tục lạc hậu ấy bị dẹp từ lâu rồi cơ mà? Diễn đàn Vietwriter.vn

“Thật đấy bác, cháu nhìn thấy tận mắt mà, cô Ái Liên với bạn Lâm bị bắt nhốt trong nhà gỗ rồi.”

“Nhà gỗ nào?”

“Nhà gỗ trong rừng ấy, đi quá thêm nửa ngày nữa là tới cột mốc biên giới rồi ạ.”

“Nhà đấy bỏ hoang lâu rồi mà.”

“Vâng, thầy tào Xứng bắt.”

“Mẹ cha thằng tào rởm đấy mà cũng có người sùng ư?”

Hà Nhi vừa mếu vừa khóc cứ gật đầu lia lịa, lúc này bác gái kia mới chịu tin con bé thì bác cháu dắt díu nhau đi, nhưng nó mới bước vài bước thì đã choáng váng hết cả mặt mày, con bé từ tối qua đến giờ chưa được miếng gì vào bụng.

Bác gái giữ nó lại múc cho bát cháo sắn ăn tạm rồi mới cho đi.

Lúc này ở trong rừng sâu, đám người của lão tào Xứng đã chuẩn bị xong lễ lạt với giàn thiêu, thằng bé Lâm được thay một bộ quần áo mới, còn Ái Liên thì bị trói ngược tay lại, có người giữ không cho cô cựa quậy. Đứa trẻ biết mình sắp chết thì cứ khóc loạn hết cả lên, bố mẹ nó vừa thay áo cho con vừa khóc rống lên theo, chân tay luống cuống mãi không xong thì bị người của lão tào Xứng kéo ra một góc.

Lão đi đến trước mặt Ái Liên, nhìn cái vẻ hợm hĩnh của lão mà cô căm.
Ái Liên vằn mắt nhìn lão đay nghiến,

“Ông điên rồi, có dừng ngay cái trò giả thần giả quỷ này lại không hả? Mạng người đấy không phải trò đùa đâu. Thả thằng bé ra ngay.”

“Chết đến nơi con già mồm à?”

Gã khom người, mang bản mặt gớm ghiếc sát lại gần Ái Liên, nắm tay siết chặt lấy cằm cô ép nhìn vào gã. Tào Xứng nhăn nhở mang hơi thở kinh tởm của người hút thuốc lào lâu năm phả vào mặt khiến Ái Liên khó chịu mà cố nín thở để không hít phải mùi hôi hám từ lão phả ra. Cô kinh ghét cố ngoảnh mặt đi mà nôn khan mấy lần, mẹ nó chứ lão không đánh răng à? Kinh tởm.

Việc làm phép dâng người cho con ma rừng được tiến hành trong im lặng, chỉ có mấy hộ gia đình người dân tộc Tày gần biên giới tin sùng tào Xứng một cách mù quáng và đám “thiên binh thiên tướng” tự xưng của lão được tham gia, ngoài ra người ngoài không hề được biết tới.
Bởi gã biết đây là việc làm phạm pháp, nếu để ngoài kia biết được, trưởng thôn đưa người đến làm loạn rồi công an ập đến thì đời lão coi như xong.

Gã đang hả hê với cái trò lố bịch và độc ác của mình thì có người chạy đến báo:

“Thầy ơi hình như sắp mưa hay sao ấy thầy. Cớm nắng lắm.”

Tào Xứng nheo nheo mắt trông lên trời, trời hôm nay không trong, cứ âm u thế nào. Gã vờ bấm độn, sau phút cau có liền bày ra vẻ phương phi: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ma rừng đang kéo đến đấy, thiên thời địa lợi. Chuẩn bị xong chưa kéo chúng nó lên giàn thiêu cho thầy.”

Kéo chúng nó? Có nghĩa bao gồm cả cô ư? Ái Liên thảng thốt nhìn theo bóng lưng tào Xứng, lão bị thần kinh rồi, thật sự coi trời bằng vung, xem thường luật pháp.

“Lão thầy dởm kia, lão bị điên à? Thả tôi ra ngay. Mạng người, mạng người đấy.”

Thấy cô gái cứ la hét, những người đến tham gia cứ thì thào chỉ trỏ, có kẻ u mê độc miệng còn bảo cô này bị con ma rừng nhập nên mới hung hăng thế kia.

Có người sợ thì cứ run lẩy bẩy, rỉ tai người bên cạnh:

“Hay là bảo thầy đừng thiêu nữa, cúng trâu cúng bò cũng được. Bắt nhà thằng Sáng nó trả tiền, chứ như này là giết người đấy.”

“Im ngay không? Để thầy Tào nghe được là chết cả nhà bây giờ đấy. Muốn bị con ma rừng bắt đi cả đám không hả?”

Người này bị nạt thì thuận tay bụm chặt miệng không dám ho he tiếng nào nữa. Tất thảy đứng vây quanh một cái giàn thiêu bằng gỗ, xung quanh xếp đầy củi khô. Quanh khu vực ấy được căng dây đỏ buộc cờ đuôi nheo đủ màu xanh, đỏ, tím, vàng. Thằng bé Lâm nằm trên ván gỗ, mặc quần áo mới tinh tươm, trên ngực dán đầy bùa chú viết bằng chữ nho, chữ tượng hình loằng ngoằng như giun. Nó mệt lả đến khóc cũng chẳng thành hơi cứ nằm yên i ỉ rỉ nước mắt.

Bố mẹ thằng bé khóc đến lả người theo, chân không bước nổi mà bò theo người ta khiêng con đi. Ái Liên càng thảm hại hơn, vì cô cố sức vùng vẫy chửi bới nên chúng chẳng buồn nhẹ tay, hai tên đàn ông nhỏ con mà tay chân cứng như đá, cứ siết vai cô như muốn bóp vỡ đến nơi.

Ái Liên không chịu đứng dậy thì chúng cưỡng chế lôi đi, không chịu đi thì bị đẩy ngã dúi dụi, cả người va đập xuống nền đất cứng ngắc vừa muốn chết tức vừa đau đớn. Đầu tóc rũ rượi bết dính bụi đất, mặt mũi tèm nhèm hốc hác vì một đêm không ngủ, nhìn rõ sự mệt mỏi muốn lả đến nơi. Bố cô và bà Ánh Linh mà nhìn thấy con gái trong bộ dạng này thì có mà khóc thét.

Chúng đặt thằng bé nằm trên sập gỗ và trói Ái Liên vào cây cột dựng giữa cái sập ấy.

Trời đất âm u chẳng lấy một tia nắng, ở ngoài vòng dây căng cờ đuôi nheo nguyên một cái bàn dài trải đầy đồ cúng, thêm cơ man là vàng mã và sớ. Gã thầy Tào oai vệ đứng trước cái bàn ấy, tay lắc chuông, miệng lẩm bẩm khấn.

Những người xung quanh cứ sau mỗi một hồi khấn dài, khi tào Xứng ngừng lại lắc ba hồi chuông, dứt một cái lại quỳ rạp xuống dập lạy. Mỗi lần như thế, gã lại lia mắt nhìn một vòng rồi nhếch mép cười hả hê.

Gần mười một giờ trưa, trời đất như muốn sập xuống, mây đen ùn ùn kéo tới, một tay “thiên binh” của lão đánh liều bước đến gần rỉ tai: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Thầy ơi mưa đến nơi rồi thầy, có khi nào mình làm thế này là trái thiên đạo nên…”

“Trái cái thằng cha mày…”

Dứt lời, lão dùng tay cầm chuông đánh một cái thật mạnh vào đầu người kia đến toác cả da chảy máu, lại tiện đạp người đó một cái ngã dúi dụi xuống đất hòng răn đe những kẻ khác có lòng phản phúc, làm cả đám người có mặt cùng run rẩy sợ hãi.

Ngay lập tức một tiếng sét rạch ngang trời, như muốn xé màn u tối làm hai mảnh. Ái Liên thảng thốt trợn mắt nhìn lên. Tào Xứng có chút rùng mình nhưng rất nhanh đã nhảy múa rung chuông loạn hết cả lên, miệng thì hô hào đầy phấn khởi:

“Ma rừng hiển linh, đến bắt vật tế đấy. Bà con quỳ hết xuống nghênh ma rừng…”

Cả đám người ngoan đạo quỳ rạp hết xuống mà dập đầu lạy lục, kẻ run rẩy người sợ hãi chỉ có Ái Liên ở trên giàn hỏa thiêu là bày ra vẻ khinh bỉ, cô chỉ mong lúc này trời đổ mưa và người của công an đến kịp cứu mình mà thôi, chứ đám người kia đúng là điên loạn hết cả rồi.

Thêm một tiếng sét nữa, lúc này đánh thẳng vào giàn thiêu, tia lửa điện bén vào gỗ khô bốc cháy.

“A!!!”

Tào Xứng lại điên loạn, lắc chuông nhảy loạn xạ, miệng lão không thôi rú rít tung hê:

“Ý trời, ma rừng đến rồi! Lửa cháy lên rồi…”

Củi khô lửa bén, chẳng mấy chốc đã bốc thành ngọn lửa cháy phừng phừng, Ái Liên trợn tròn mắt miệng không thôi gào thét:

“Thả chúng tôi ra mau, các người bị điên rồi à?”

“Gào đi, gào to nữa lên cũng không thoát được đâu con ranh con, chọc vào ma rừng là mày tận số rồi.! Bà con thấy chưa, đã thấy tào này nói đúng chưa?”

Nhìn ánh lửa bập bùng, tào Xứng tự tung hê bản thân mình, như muốn khẳng định vị thế với đám dân ngu cu đen u mê lạc lối kia, mặc kệ Ái Liên và đứa trẻ tội nghiệp đang sợ hãi giãy dọn muốn thoát thân đến mức nào.

Ái Liên ai oán nhìn vào đám người độc ác đang dập lạy lão thầy Tào ác ôn kia, mà oán thán, đến cả ông trời cũng muốn cô chết hay sao? Tại sao lại tiếp tay cho kẻ ác lộng hành như vậy? Hà Nhi đâu rồi? Không lẽ con bé gặp chuyện hay sao mà giờ này vẫn chưa dẫn được người đến cứu?
Mọi câu hỏi không có lời giải đáp cứ xoay vần trong đầu Ái Liên cho đến khi cô bị ngạt vì khói lửa mà ngất lịm trong tư thế bị trói đứng vào cột gỗ trên giàn hỏa thiêu.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Năm giờ chiều ngày hôm ấy, tại trụ sở công an xã Y, đám người có mặt trong buổi cúng tế ma rừng do tào Xứng cầm đầu đều bị bắt. Gương mặt người nào cũng mang nét sợ hãi ngồi dúm dó lại với nhau. Cảnh tượng tào Xứng bị sét đánh cháy đen thui chết ngay tại chỗ chắc hẳn đã ám ảnh tâm trí của tất thảy những người có mặt khi ấy. Diễn đàn Vietwriter.vn

Lúc lực lượng công an xã Y và Khánh Huy chạy tới thì chứng kiến được cảnh tượng kinh hoàng ấy, nhưng anh không để tâm đến người bị sét đánh kia, người Khánh Huy quan tâm là cô gái đã ngất lịm trên giàn hỏa thiêu.

Lúc Trưởng công an xã nhận được tin nhắn cầu cứu của Ái Liên họ đã rất nhanh báo cáo lên công an Huyện và được chỉ thị đi cứu người. Vừa lúc gặp bé Hà Nhi và người phụ nữ đã cứu nó ở giữa đường, nghe từng lời tường thuật đứt quãng do sợ hãi của con bé mà không ai không phẫn nộ. Thật không thể ngờ rằng giữa thời buổi hiện đại như thế này còn có một đám người u mê ám chướng mê tín dị đoan dám cả gan làm càn đến như vậy.

Dù đã đi rất nhanh nhưng khi Khánh Huy đến lửa đã lan gần tới cái sạp mà Ái Liên cùng thằng bé Lâm được đặt trên ấy, anh điên cuồng lao vào cố sức dập lửa đến nỗi bàn tay bị bỏng cũng không màng tới. May mắn thay trời thương đổ mưa lớn, đã giúp khống chế ngọn lửa hung tàn.
Lúc Khách Huy leo lên được chỗ Ái Liên bị trói thì cô cũng ngất lịm vì ngạt khói không còn biết gì từ lúc nào.

Cũng nhờ tin nhắn cực kỳ chi tiết về triệu chứng lâm sàng và tình trạng của thằng bé Lâm mà ngay lúc ấy nhân viên y tế của trung tâm y tế huyện cũng được điều động đi cứu trợ, bởi vậy mới kịp thời tiến hành sơ cứu cho cô và thằng bé qua cơn nguy kịch trước khi tới được bệnh viện.

Ái Liên mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là một mảng trắng xóa, những ký ức đáng sợ đầy lửa nóng vây quanh lại dội về khiến cô vô thức bật dậy. Ái Liên so người thở gấp, toàn thân run rẩy, trán và lưng áp túa mồ hôi, kim truyền dưỡng chất vì thế cũng đâm sâu vào da thịt, chẳng mấy đã ngậm đầy máu tươi mà cô cũng chẳng thấy đau đớn gì.

Khánh Huy vừa đi từ bên ngoài, lướt qua ô cửa sổ thấy cô tỉnh rồi thì vội vã chạy lại gần, Ái Liên nghe tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn lên, thu vào đôi mắt thẫn thờ ngây dại là cả thân cảnh phục màu xanh và gương mặt đàn ông đầy lo lắng, anh còn chưa kịp lên tiếng mà cô đã òa lên khóc:

“Bố Ốc… sao giờ anh mới tới?”

“Được rồi, tôi ở đây rồi. Em không sao rồi.”

Khánh Huy vừa để Ái Liên tựa vào mình vừa vỗ về an ủi cô, ánh nhìn đầy thương cảm đặt lên mái đầu rũ rượi đang rung lên bần bật trong lòng mình. Lúc bác sĩ bảo cô không sao chỉ hôn mê vì sặc khói và kiệt sức thì anh mới dám thờ phào nhẹ nhõm. Lúc bế Ái Liên trên tay mang vào phòng cấp cứu, Khánh Huy đã rất sợ hãi, thề là khi ấy anh chỉ mong cô đừng xảy ra chuyện gì, rồi muốn anh làm gì cũng được.

Chưa bao giờ Khánh Huy lại sợ cô gái này xảy ra bất trắc đến như vậy, lúc ngồi đợi Ái Liên trước phòng cấp cứu, ở chỗ này của Khánh Huy đập loạn lắm, cảm giác thấp thỏm không yên xen lẫn sợ hãi mơ hồ không sao dằn xuống được.

Ái Liên chợt ngước mặt nhìn lên, hai mắt sưng đỏ mờ bóng nước cố mở thật to nhìn người gần kề trong gang tấc, cơn hoảng sợ qua đi rồi, cô lại thảng thốt hỏi anh: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Lâm… thằng bé bị thiêu cùng tôi đâu rồi? Nó đâu rồi? Tôi phải cứu nó. Khánh Huy, thằng bé đâu rồi?”

“Ái Liên! Ái Liên! Đứa bé không sao, người sao là em đấy. Nhờ tin nhắn tường tận triệu chứng của đứa trẻ mà em gửi cho trưởng công an xã, bác sĩ đã kịp thời cấp cứu nên nó không sao rồi. Giờ đang được chăm sóc đặc biệt điều trị biến chứng của thủy đậu.”

“Không sao thật chứ?”

“Ừ. Nào nằm xuống đã.”

Anh vừa đỡ cô nằm xuống, đã nhìn thấy máu bị kim truyền hút ngược lên thì vội vàng điều chỉnh, Ái Liên mệt mỏi nhìn theo, “Anh đẩy bánh xe thấp xuống là được.”

Khánh Huy im lặng làm theo, rồi ngồi xuống bên cạnh cẩn thận nâng tay cô lên, nhẹ nhàng xoa xoa vết bị kim đâm chảy máu, ánh nhìn đầy xót xa đặt lên cô gái trước mặt, mới chưa đầy bảy mươi hai tiếng không gặp mà nhìn cô đã thảm hại đến mức độ này rồi.

Ái Liên lại mếu máo, “Hà Nhi đâu, con bé đâu rồi?”

“Nó không sao, bị thương nhẹ ở trên trán, bác sĩ sát trùng vết thương cho về nhà rồi. Mẹ con bé bảo sáng mai sẽ vào thăm em.”

Lúc này Ái Liên mới hạ bớt sự lo lắng xuống, cứ mỗi lúc nghĩ ra một người nào đó liên quan đến mình gặp nguy hiểm lại khiến cô lo lắng, chưa bao giờ Ái Liên cảm thấy tủi thân như lúc này, những chuyện vừa xảy ra thật sự rất đáng sợ, nước mắt lại dâng ngập khóe mi. Hàng mi ngậm nước tự nhiên rủ xuống như muốn tránh né ánh nhìn thương hại của người kia.
Khánh Huy lo lắng, tay đang nắm lấy tay Ái Liên vô thức siết chặt, “Em sao thế? Đau ở đâu à? Tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em nhé?”

Anh vừa nhổm dậy muốn chạy đi gọi bác sĩ thì đã bị níu lại, Ái Liên sịt mũi, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu,

“Không đau ở đâu cả… Sao giờ anh mới tới?”

Từng tiếng thổn thức đến nghẹn ngào bật ra từ cuống họng Ái Liên, cô giương mắt ướt rượt nhìn người trước mặt khiến anh bất giác đau lòng, Khánh Huy không đáp lại, chỉ chua xót nhìn cô. Ái Liên lại càng nức nở,

“Anh không biết đâu, bọn họ định thiêu sống tôi đấy, như người ta quay heo ấy… Miệng gã thầy Tào ấy hôi lắm, còn hơn cái bồn cầu dùng chung ở bệnh viện.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Hắn hôn em à?”

Ái Liên kinh hãi lắc đầu, “Không, hắn cứ dí sát mặt lại gần mặt tôi mà nói ấy, kinh tởm lắm. Sao anh lại đến muộn vậy chứ? Nhỡ mà không cứu được thì làm sao? hu hu…”

“Em đã mong tôi đến à?”

“Còn phải hỏi sao? Hu hu hu, đồ xấu xa nhà anh. Anh ghét tôi nên mới cố tình đến chậm đúng không? Tôi ghét anh, không tha thứ cho anh đâu…”

Khánh Huy đến méo mặt, phụ nữ hay thật đấy, lại có thể giỏi suy diễn đến như vậy? Anh có bảo là ghét cô bao giờ chứ? Yêu thương còn không hết nữa là, là người nào cố tình giấu diếm, hỏi cũng không thèm nói là đi đâu? Nếu khi ấy cô nói có khi anh đã mượn việc công, đích thân đưa đi đến nơi, về đến chốn chứ đâu phải tự mình hành xác đến mức suýt thì mất luôn cái mạng thế này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom