Hơi thở nóng bỏng mang theo ngọn lửa dụ.c vọng vờn bên tai Hồng Ánh, cô ta buông thả mang vành tai mẫn cảm cọ vào môi Thành Đạt, vờn anh ta muốn phát điên. Thành Đạt vừa hé miệng muốn ngậm lấy, cô ta liền rời ra xa khiến anh ta bị hẫng thì cuống cuồng hất tay Hồng Ánh mà giữ lấy cằm cô ta ép ngoảnh lại để hôn cho bằng được.
Hồng Ánh thèm khát được động chạm lắm rồi nhưng vẫn cố làm cao, mắt nhắm nghiền, quai hàm siết chặt không chịu thỏa mãn anh ta khiến Thành Đạt không đạt được ý muốn thì càng điên cuồng hơn như con thú đến kỳ động dụ.c nhưng lại bị thú cái khước từ.
“Em làm sao vậy hả? Cho anh.”
“Không, anh lừa em, anh không thương em.”
Mới chỉ một giọt nước mắt cá sấu và giọng nói yếu ớt đầy ủy khuất của Hồng Ánh đã khiến người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc kia bỗng trở nên mềm lòng. Anh ta kéo Hồng Ánh ôm gọn vào lòng, xoa xoa tấm lưng trần nhẵn mịn mà hạ giọng cưng nựng dỗ dành, hành động đầy cưng chiều của anh ta khiến cô ta hài lòng đắc ý, đôi mắt dâ.m loàn sắc xéo liếc ngang, khóe miệng mỏng dính nhoe nhoét son môi bị hôn lem quanh mép chợt đẩy cao.
“Anh ăn được người ta rồi thì trở mặt, hứa lấy lại công bằng cho em chỉ là chót lưỡi đầu môi thôi. Anh bỏ em ra để em về.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh vùng vằng, vờ giận dỗi lại bị Thành Đạt siết chặt hơn, anh ta mang cả gương mặt mình vùi vào gáy cô ta, cái miệng nóng ướt không ngừng gặm nhấm. Chỉ ở với nhau vài tuần nhưng Thành Đạt biết Hồng Ánh muốn gì, biết cơ thể cô ta thèm khát được động chạm ra sao nên nhất chết ôm chặt người đàn bà d.âm loạn này không chịu buông, vừa hay đó lại là điều mà cô ta muốn.
Nhưng Hồng Ánh là con cáo già, nếu không đạt được điều cô ta muốn thì đâu dễ dàng gì phục vụ làm thỏa mãn nhu cầu của anh ta, mặc dù hạ thân Hồng Ánh lúc này cũng nóng ướt và thèm khát thứ cứng rắn nãy giờ cứ cọ xát phía sau lưng mình đến phát điên lên được. Cô ta khép chặt đùi non ngăn không cho thứ ướt át đang muốn ào ra như suối kia lại, dù có thèm chết cũng nhất định phải đạt được mục đích của mình.
Thành Đạt không vừa, bên trên ôm chặt, bên dưới đã mang chân tách hai chân Hồng Ánh ra rồi chen vào giữa, suối nước nóng ấm không có thứ gì ngăn chặn cứ thế rỉ ướt đùi anh ta. Thành Đạt cảm nhận được điều đó thì khẽ nhếch miệng bật cười, cũng chọc cho Hồng Ánh vừa xấu hổ vừa tức điên và kẹp chặt anh ta ở giữa.
“Thôi nào anh biết em đang muốn anh mà, cho anh đi đã, chuyện gì một lát nữa xong mình nói được không? Anh thèm em sắp phát điên rồi, yêu em còn chẳng hết chứ làm sao lại không chiều em được? Nhé!”
“Thật không?”
“Thật, ngoan anh thương.”
“Á!!!”
Thành Đạt bất thình lình nâng chân ở giữa hai đùi Hồng Ánh lên tạo khoảng hở đủ rộng để đưa phân thân của mình vào, dù lối vào đã ướt đẫm nhưng quá đột ngột khiến cô ta không kịp chuẩn bị mà hốt hoảng la hét lên. Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến vận động của anh ta, Thành Đạt chẳng mấy quan tâm xem Hồng Ánh thích thú hay khó chịu, bởi anh ta biết rằng chỉ một lúc nữa là cô ta lại thỏa mãn mà rên rỉ đầy thỏa mãn dưới thân anh ta mà thôi.
…
Bảy giờ sáng ngày chủ nhật nắng vàng ươm phủ đầy trên ngọn cây, trong phòng ngủ của Ái Liên, ba người nhà họ vẫn còn say ngủ. Đã bảo cái nhà này nó ngộ lắm, dù trước đó ôm nhau tình cảm lắm thì chỉ một lúc là lại mỗi đứa một nơi. Ốc nằm chới với ở mép giường, chỉ một cái lật người là lăn đùng xuống đất rồi. Ái Liên trở mình, ngó ngoáy như sâu né tránh cánh tay nặng trịch đang đặt trên eo mình. Cô ngủ một mình nên quen thói thoải mái rồi, dù thỉnh thoảng Khánh Huy vẫn sang nhưng chưa thật sự quen với việc được anh ôm ấp cả đêm như thế này. Nhưng vừa nhích ra được một tí thì người ở phía sau tuy hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tay lại quờ quạng tìm kiếm ôm lại bằng được. Ái Liên giật mình tỉnh hẳn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô vừa mơ màng mở mắt cô đã thấy Ốc sắp rơi xuống đất đến nơi thì nhoài người kéo nó lại khiến Khánh Huy bị hẫng, anh lóp ngóp nhổm dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn Ái Liên đang vỗ về con trai, thằng bé cựa quậy không yên nhưng nhất định không chịu dậy.
Ái Liên ngoảnh mặt nhìn Khánh Huy cười cười:
“Suýt nữa thì lăn xuống đất.”
“Ở nhà nó lăn suốt, nên cái giường bên phòng mẹ mới thấp hơn giường của anh.”
“Khổ thân. Anh ngủ ngon không?”
“Ngon, ôm em ngủ anh không dậy nổi.”
Khánh Huy lười biếng lại vòng tay ôm Ái Liên nép sát vào lòng khiến cô tuột tay ra khỏi người Ốc. Thằng bé đang được ôm thích tự nhiên bị buông ra thì choàng tỉnh ngơ ngác nhìn bố vừa mới hôn lên má Ái Liên, hai người tròn mắt nhìn nó. Ốc chớp chớp mắt hai cái, ánh nhìn vẫn không rời đi, cái mặt ngái ngủ của nó nhìn ngơ ngẩn đến buồn cười.
Thằng bé không thèm để ý đến việc bị bố mẹ cười mà cất giọng ngái ngủ:
“Không ai hôn Ốc à?”
Ái Liên phì cười kéo Ốc nằm xuống cạnh mình rồi hôn một cái thật kêu lên má nó, lúc này thằng bé mới chịu cười híp cả mắt lại. Nhìn cái vẻ mặt sung sướng và nụ cười không biên giới của nó khiến hai người không nhịn được cười.
Ái Liên vừa nằm thoải mái xuống đã cảm thấy có cái gì đó không đúng thì nhíu mày quắc mắt nhìn về phía sau. Khánh Huy bày ra vẻ vô tội vẫn áp sát vào người cô, thứ cứng rắn không ngoan nào đó đang chạm vào mông Ái Liên. Cô chột dạ thì nhích xa anh một chút, Khánh Huy khe khẽ bật cười lại bị Ái Liên lẩm bẩm mắng:
“Anh đen tối, mới sớm ngày ra, có trẻ con đấy nhé.”
“Phản ứng sinh lý bình thường, anh “chào cờ” quen rồi, lát nó tự xuống ấy mà.”
Hơi thở ấm ấm vờn bên tai lại thoáng ý trêu chọc trong lời nói của Khánh Huy làm Ái Liên phát ngại mà né tránh anh không cho đụng chạm vào người. Cô cũng sợ bản thân không kiềm chế được mà buông thả theo anh mất. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Sau khi ăn sáng xong, Ái Liên đi về phía cửa dẫn ra ban công xem xét tình hình thời tiết, nắng xiên thẳng vào mắt cô hơi chói, Ái Liên khẽ nhíu mày đưa tay che đi.
Hôm nay có vẻ là một ngày nắng nóng. Cô quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Ốc, nó ngước mắt nhìn sang háo hức chờ đợi.
Ái Liên bẹo má nó một cái rồi đề xuất:
“Bên ngoài nóng lắm, hay mình đi trung tâm thương mại chơi trò chơi với mua đồ Ốc nhé!”
“Vâng.”
“Ý anh thế nào ạ?”
“Anh chỉ làm tài xế, hai mẹ con đi đâu anh theo đấy.”
Ái Liên hài lòng dơ tay làm dấu:
“Ok, vậy bọn em đi thay đồ, anh đợi nhé!”
Ái Liên dắt Ốc vào phòng, thay cho nó bộ đồ tối qua bà nội mặc cho khi đi sang bên nhà cô. Ốc không thích mặc lại đồ đã mặc rồi lắm đâu, nhưng vì bộ ấy đẹp hơn bộ đồ mặc đi ngủ nên nó đành miễn cưỡng chấp nhận.
Ái Liên mặc quần jean kết hợp với áo phông cổ tròn màu trắng vừa năng động lại trẻ trung lịch sự. Khánh Huy cũng mặc áo trắng và Ốc cũng thế nên cô mặc theo họ cho thành đồ gia đình. Hai người thay xong đồ thì Khánh Huy cũng đi vào, anh đi tới bên bàn trang điểm nhón lấy lọ nước hoa Flowerbomb của Ái Liên lên rồi xịt một chút vào cổ tay mình sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi trong giây lát trước khi đi về phía con trai.
Khánh Huy ngồi xuống bên cạnh Ốc, đưa tay lên ngang mũi nó khoe:
“Ốc, mùi này có thơm không?”
Ốc tóm tay bố đưa lại gần, khịt khịt mũi ngửi thử rồi đẩy ra một khoảng gật đầu:
“Thơm.”
“Con thích không?”
Ốc khẽ lắc lắc đầu, nó không quen với những mùi hương nhân tạo như thế này, Ái Liên ngửi thấy thì đi lại gần, Khánh Huy ngước mắt nhìn lên, cô lại hỏi: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh xịt nước hoa của em làm gì thế?”
“Anh muốn em dùng, nhưng mà Ốc hình như không thích thì phải. Em dùng mùi này vừa ngọt ngào vừa dễ chịu.”
“Con không thích thì thôi, em cũng không quan trọng lắm, người em có hôi đâu mà phải dùng nước hoa.”
“Ý anh không phải vậy.”
Khánh Huy cười cười định đứng lên đi rửa tay thì đã bị Ốc túm lại, nó dí sát tay bố vào mũi khịt khịt mấy cái rồi lại cầm tay anh cọ vào tay Ái Liên sau đó nắm tay cô ngửi thêm một lần nữa trước ánh mắt đầy khó hiểu của cả hai người.
Ái Liên thắc mắc:
“Sao thế Ốc?”
“Ốc ngửi lại xem tí ấy mà, mùi trên người mẹ với trên người bố khác nhau mẹ ạ. Ốc thích ngửi mùi nước hoa trên người mẹ hơn. Lần sau bố đừng có mà xịt nước hoa của mẹ nữa bố nhé. Mẹ thích thì mẹ xịt đi, Ốc cũng thích mà mẹ.”
Ái Liên phì cười, đá lông nheo với Khánh Huy. Anh không biết nói gì chỉ khẽ lắc lắc đầu, thằng nhóc này hay lắm cũng biết nịnh bợ rồi đấy.
Nghe theo lời bố con Ốc, Ái Liên xịt một chút nước hoa, cô rất biết tiết chế chỉ xịt một lượng nhỏ vừa đủ thoang thoảng mà thôi. Ốc nói thế chứ cô biết nó không thích mùi nước hoa mà.
Cuối tuần nên trung tâm thương mại khá đông người, nhiệt độ trong này và bên ngoài khá chênh lệch, mới hơn chín giờ mà đã nóng như đổ lửa bảo làm sao người ta không chọn đến những nơi có điều hòa mát lạnh như thế này.
Khánh Huy đi mua vé vào khu vui chơi cho Ốc, Ái Liên dắt nó đến trước cổng chờ anh. Gia đình ba người vui vẻ cởi giày để vào giá bên ngoài cổng khu vui chơi dành cho trẻ em rồi dắt nhau vào, Ốc chơi rất vui vẻ, vừa nô đùa vừa la hét muốn khàn cả cổ.
Ái Liên cũng không vừa, cô và Ốc cứ gặp nhau là hệt như cá gặp nước, ai có thể tin kia là một cô gái đã ba mươi tuổi cơ chứ? Ốc chơi gì Ái Liên sẽ bồi nó chơi cùng, từ nhà bóng đến mấy trò chơi mạo hiểm hơn một chút. Diễn đàn Vietwriter.vn
Có Ái Liên Khánh Huy khá nhàn, việc của anh là đứng ở bên cạnh trông hai người bọn họ và trông đồ, thỉnh thoảng ai khát nước sẽ tiếp cho người đó.
Dù không chơi nhưng Khánh Huy vẫn theo sát hai mẹ con họ chưa hề rời mắt phút nào, nhìn hai người chơi vui vẻ như thế khóe môi anh cứ vô thức nở nụ cười. Lúc này Khánh Huy không còn dáng vẻ của một sĩ quan cảnh sát luôn nghiêm túc lạnh lùng mà là một người đàn ông với biểu cảm vô cùng hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.
Ái Liên và Ốc chơi được hơn một tiếng thì đã thấm mệt, trong khu vui chơi có điều hòa mà đầu tóc với trán nó mướt mát mồ hôi. Ái Liên vừa dắt Ốc ra chỗ bố vừa lau mồ hôi rịn ra cho nó. Khánh Huy mở sẵn nước lọc đưa cho hai người, anh nheo nheo mắt nhìn con trai vừa thở hổn hển vừa uống nước thì đưa tay xoa xoa đầu nó mấy cái.
“Ốc chơi vui không con?”
“Vui ạ! Lần sau nhà mình lại chơi tiếp bố nhé. Con với mẹ toàn thắng thôi, mấy người trong kia toàn về sau ấy bố ạ!”
Ốc cười híp cả mắt, cả người nó vẫn rung rung lên vì hơi thở chưa được điều hòa. Khánh Huy hỏi Ốc đã đói chưa, nó bày ra vẻ suy ngẫm rồi xoa xoa cái bụng mấy cái mới đáp lời:
“Cũng hơi hơi đói bố ạ! Nhưng mà ăn cái gì đó nhè nhẹ thôi bố nhớ, Ốc chưa đói lắm đâu.”
“Ừ, con thích ăn cái gì?”
“Xúc xích ạ!”
“Được hai mẹ con ngồi ra kia đợi bố đi mua xúc xích nhé!”
Khánh Huy vừa quay đi, Ái Liên đã bám tay anh, “Cùng đi đi, ở đó có chỗ ngồi mà.”
“Được.”
Anh khom người bế con trai lên tay, tay còn lại nắm tay Ái Liên đưa họ đi mua xúc xích. Ba người cười cười nói nói rôm rả vui vẻ vô cùng.
Khánh Huy vừa mua xong xúc xích quay lại thì thấy Ái Liên đang chăm chú nhìn cái gì đó thì nghiêng đầu nhìn theo hướng mắt của cô. Ở phía đó có một đám người đang vây quanh một người phụ nữ và một đứa trẻ tầm tuổi Ốc với dáng vẻ hung dữ trịch thượng. Khánh Huy khẽ cau mày còn chưa lên tiếng thì Ái Liên đã nói trước: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Có vấn đề, em thấy bốn người kia hình như muốn gây sự với người phụ nữ đó.”
“Rõ rồi.”
“Có trẻ con, anh qua xem một chút đi ạ! Em với Ốc đợi anh.”
“Ừ, em cầm cho con ăn.”
Khánh Huy đưa lại xúc xích và tương cà cho Ái Liên rồi đi về phía đó, lúc này anh mới nhìn rõ mặt người phụ nữ kia thì khẽ gọi tên chị ta:
“Khánh Vi?”
Ốc vừa nhai xúc xích vừa thắc mắc:
“Bố đi đâu thế mẹ?”
“Bố đi xử lý kẻ xấu.”
“Mấy người kia á mẹ?”
“Ừ, con ăn đi.”
Ái Liên vừa đáp lại lời thằng bé, vừa hướng mắt dõi theo tình hình. Hai mắt cô chợt trợn tròn khi người phụ nữ duy nhất trong bốn người vây quanh người phụ nữ có con nhỏ kia dứt khoát vung tay định đánh người.
“Á!” Cô chợt kêu lên một tiếng nhè nhẹ nhưng đủ thu hút sự chú ý của Ốc.
“Mẹ bị làm sao thế mẹ?”
“Không, mẹ không sao.”
Người phụ nữ tên Khánh Vi bị một đám người lạ mặt vây quanh. Người phụ nữ to béo với tướng mặt dữ dằn cứ chỉ tay vào mặt chị ta mà mắng xa xả nói Khánh Vi là phụ nữ lẳng lơ, tiểu tam cướp chồng chị ta. Nhưng Khánh Vi không phải người dễ bắt nạt, chị rút điện thoại định gọi báo công an thì bị mụ kia túm lấy tay còn định tát chị.
Bàn tay ú na ú nần đầy những thịt vung lên cật lực, dự là khi giáng xuống cũng phải khiến người ta lệch hàm khiến những người có mặt bao gồm cả Ái Liên đang chăm chú quan sát cũng phải hết hồn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng người phụ nữ dữ dằn kia còn chưa kịp thực hiện hành vi bạo lực của mình, thì cổ tay đã bị chộp lấy rồi siết chặt bằng một lực rất mạnh khiến mụ ta khó chịu rít lên:
“Mẹ kiếp mày là thằng nào? Buông tay.”
Mấy thằng đàn em của mụ đã sấn sổ lại gần, Khánh Huy không đáp mà đưa mắt nhìn sang mẹ con Khánh Vi hỏi han:
“Chị không sao chứ?”
“Huy đấy à? Chị không sao? Bọn này không biết ở đâu đến gây sự vu khống chị.”
Nghe Khánh Vi nói thế, người đàn bà dữ dằn đã nhao lại gần chị mà sửng cồ lên:
“Mẹ con đĩ mày cướp chồng người ta xong lại bảo không biết à?”
Khánh Vi vội kéo con trai nép ra sau lưng mình, thằng bé sợ hãi run run gọi:
“Mẹ ơi!”
“Không sao, có mẹ ở đây.”
Sau khi trấn an con trai, Khánh Vi không vừa ưỡn ngực thẳng lưng đanh mặt chất vấn, “Chồng bà là ai?”
Câu hỏi bất ngờ khiến người đàn bà kia tự nhiên ngắc ngứ, đôi mắt gian tà khẽ liếc mấy thằng côn đồ đi theo. Chồng bà ta là ai? Ơ ai mà biết, tự nhiên lại hỏi thế làm sao trả lời.
Dáng vẻ chột dạ đó của bà ta bị Khánh Vi nhìn ra, chị khẽ nhếch môi cười khẩy một cái. Khánh Vi không biết kẻ xấu xa nào dám ở đằng sau thuê người dở trò với mình nhưng xem ra nó cũng biết sợ mà không dám ra mặt.
Sau phút lúng túng, người phụ nữ kia lấy lại vẻ hung hăng của mình bất cần nói:
“Mày không cần biết, chỉ cần biết hôm nay mày đáng bị dần cho một trận tơi bời vì cái thái độ xấc láo của mày là được.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Bà ta vừa sấn đến đã bị thân hình cao lớn vạm vỡ chắn ngang trước mặt thì phanh lại mà trợn mắt nhìn anh. Mặt Khánh Huy không biểu cảm chỉ duy nhất một sự khó chịu hiện lên trong đáy mắt, mụ kia không nể sợ còn kéo vai áo xốc lên đến gần chân cổ hung hăng hách dịch:
“Thằng chó này xéo ra, không phải việc của mày thì đừng anh hùng rơm không lại nhừ đòn. Chúng mày đâu xử nó.”
Ba thằng ở phía sau mới vừa nhao lên, đã bị vật thể hình chữ nhật trên tay Khánh Huy làm cho khựng lại, bọn chúng hết nhìn nó lại trợn mắt nhìn anh rồi chuyển qua lấm lét nhìn nhau mặt thằng nào thằng nấy đã xanh lét. Qua ánh mắt không đứa nào ư hử nửa câu mà tự động lùi xuống.
Một phút, ba phút trôi qua không thấy động tĩnh, mụ đàn bà kia cáu kỉnh quay ngoắt ra sau quát:
“Chúng mày chế.t hết rồi à?”
Bình luận facebook