• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (5 Viewers)

  • Chương 27: Bờ im bim sắc bỉm

Hồng Ánh bày ra vẻ mặt thê lương, mím môi gật gật đầu. Dáng vẻ đó của cô ta càng khiến Thành Đạt sôi máu nhất định hỏi cho bằng ra đó là kẻ khốn nào. Hồng Ánh biết là đã nắm thóp được con mồi thì vờ yếu đuối khoe với anh ta:

“Công ty Minh Long.”

“Thằng cha nhu nhược ấy thì làm gì được em chứ?”

“Vợ ông ta cơ, ỷ thế cậy chó đàn ức hiếp em, còn làm em xấu mặt trước bao nhiêu người.”

“Bên đó đang có đơn hàng hợp tác với bên anh, để đấy anh xử lý, nhất định đòi lại công bằng cho em. Hài lòng chưa?”

Thành Đạt rúc mặt vào cổ Hồng Ánh gặm gặm, bàn tay hư hỏng đã tung chăn mà cô ta đang đắp trên người ra rồi chui vào nằm đè lên thân thể lõa lồ đầy vết hồng đỏ mà lần tìm nơi vườn địa đàng đang còn ẩm ướt tiếp tục chu du khám phá. Hồng Ánh đạt được mục đích của mình thì đắc ý bật cười, rất nhanh đã hưởng ứng tình nhân nhập cuộc vui thú xác thịt.

Thành Đạt sau một đêm ân ái như phải bả của Hồng Ánh, vừa trở về đã lại nhớ cô ta. Anh ta đến tìm bố mình dò la chuyện hợp tác với công ty Minh Long. Bố Thành Đại nghe con trai tự nhiên hỏi chuyện công việc thì lấy làm lạ lẫm đẩy gọng kính nhìn lên:

“Con hỏi làm gì?”

“Con nghe nói có đơn hàng với bên đó ạ?”

“Ừm!”

“Hủy đi bố.”

“Mày bị rồ à?”

Bố Thành Đạt tự nhiên quát lên làm anh ta đang ung dung cũng phải giật mình, ông ấy nghe là biết ngay thằng con trai vô tích sự chỉ gỏi ăn chơi đú béo phá hoại này không được cái việc gì rồi mà.

“Đi ngay, lên gặp chú Quý học việc cho bố. Lêu lổng thế đủ rồi. Ba mươi mấy tuổi rồi đấy.”

“Xì, con chịu đấy, đằng nào cái công ty này chẳng là của con. Làm chủ thì chỉ việc rung đùi hưởng thụ, việc để cho nhân viên nó làm, cần gì động tay cho mệt người ra. Có tiền để làm gì chứ?”

Nghe con trai nói thế, bố Thành Đạt phát rồ đập bàn rồi chỉ thẳng mặt anh ta không tiếc lời nhiếc móc. Thành Đạt nghe nhiều đến quen tai thì cứ trơ trơ ra đấy, đợi ông ấy chửi xong anh ta lại tiếp tục nhắc lại chuyện làm ăn với Minh Long:

“Thế bố có hủy hợp đồng với Minh Long không?”

“Hủy cái đầu mày ấy, hủy để ăn cám à? Mày biết tiền đền hợp đồng là bao nhiêu không?”

Thành Đạt cười khẩy, chầm chậm lắc đầu. Bố anh ta lại cau mày chất vấn:

“Mà có chuyện gì liên quan đến Minh Long mà mày đòi hủy hợp đồng với bên ấy?”

“Chả có gì, ghét thì hủy thôi ạ… Ơ bố làm cái gì đấy?”

Tiếng gốm sứ vỡ choang vang lên trong phòng giám đốc, Thành Đạt nhảy cẫng lên, may cho anh ta nhanh chân không thì cả cái ấm trà đã bị tương vào đầu.

“Sao tao lại đẻ ra cái thằng con ngu si đần không biết dùng đầu để nghĩ như mày nhỉ? Mày tưởng cứ ngồi rung đùi là cơm nó tự đổ vào mồm à? Không làm thì chỉ có mà cạp đất mà ăn thôi con ạ! Ngu.”

“Con cũng là theo gen bố thôi.”

“Cút!”

Bố Thành Đạt giận dữ tống cổ con trai ra khỏi phòng, anh ta đi rồi mà vẫn chưa nguôi giận. Nuôi con lớn bằng ngần này cứ tưởng sẽ được nhờ cậy nhưng ông ấy không ngờ còn bị nó chọc cho phát rồ lên như thế này. Thằng con này sống ở Việt Nam đã phá phách, cho đi du học nước ngoài cứ tưởng học được cái tốt đẹp trở về giúp đỡ cùng ông gánh vác việc công ty, nhưng không ngờ Thành Đạt còn hơn cả ông vua con, suốt ngày lêu lổng chơi bời. Còn dính dáng đến cả chất cấm, dù không bắt được tận tay nhưng bố anh ta phong thanh nghe người ta đồn như vậy. Ke, cỏ, ông ấy từng thấy con trai dùng qua rồi.

Trước khi rời khỏi, Thành Đạt còn quay lại nhìn vào cánh cửa mới vừa sập lại với một lực vô cùng lớn mà lẩm bẩm, “Không hủy thì thôi, gì mà căng.”

Anh ta vừa đi vừa xoa đầu bứt tai, đã hứa sẽ ra mặt dạy cho người phụ nữ kia một bài học để giải tỏa ấm ức cho người tình bé nhỏ mà xem ra phải nghĩ cách khác rồi.

Sau cái ngày bị ốm, Ái Liên bận việc ở bệnh viện suốt nên chẳng có thời gian gặp gỡ Khánh Huy, hai người chỉ có thể chuyện trò, hỏi han nhau qua điện thoại.

Ngày thứ sáu Ái Liên không phải trực nên hẹn bố con Ốc tới nhà cô ăn cơm. Thằng bé lâu rồi không được sang nhà mẹ chơi thì thích lắm, cứ háo hức suốt từ tối hôm trước.
Tan làm một cái Ái Liên đã tới nhà đón Ốc rồi cùng đi siêu thị mua đồ về làm bữa tối, Khánh Huy hết giờ làm việc muộn hơn cô nửa tiếng nên hẹn sẽ về sau.

Ốc đi lướt qua gian hàng bán bánh kẹo thì chợt ngước mắt nhìn Ái Liên khoe, “Hôm trước bà ngoại sang mua cho Ốc nhiều sữa với kẹo lắm mẹ ạ!”

“Thế à, con đã cảm ơn bà chưa?”

“Rồi ạ, nhưng mà mẹ dặn Ốc là không được ăn nhiều kẹo nếu không sẽ bị sâu răng. Ốc định bảo bà thế, cơ mà Ốc sợ bà buồn nên lại chẳng bảo nữa mẹ ạ! Không phải Ốc không nghe lời mẹ đâu nên là mẹ đừng giận Ốc mẹ nhớ!”

“Ốc ngoan lắm, biết quan tâm đến cảm xúc của người khác nữa, mẹ không giận Ốc đâu. Con ngoan lắm!”

Ái Liên mỉm cười hạnh phúc lại thuận tay xoa đầu thằng bé. Không những không bị giận lại còn được khen ngợi khiến Ốc sướng rơn mà cười tít cả mắt, hai cái mắt nó híp thành một đường thẳng, vành môi mỏng hồng hào nhoẻn rộng khoe cả hàm răng bị sún mất mấy cái nhìn đến là yêu. Ái Liên không nhịn được thì vòng tay ôm đầu thằng bé mà thơm một cái thật kêu vào má nó.

Hai mẹ con cười cười nói nói rộn ràng cả một góc siêu thị, Ốc hỏi nhiều lắm, cái gì lạ lẫm liền hỏi. Ở trường nó cũng bắt đầu học nhận biết chữ cái và đánh vần tiền tiểu học rồi nên thích đọc lắm, nhưng nhiều lúc cũng râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Ốc ngước mắt nhìn vào một bịch bỉm dành cho trẻ sơ sinh, mắt chớp chớp miệng lẩm nhẩm:

“Bờ ơ bơ huyền bờ, im mờ im.”

Thằng bé chợt reo to:

“Bờ im bim sắc bỉm!”

Ái Liên nghe nó đánh vần mà phì cười, cô khom người sánh ngang tầm mắt của Ốc rồi ngước nhìn lên, vừa chỉ lên dòng chữ “Bỉm” vừa đánh vần lại:

“Bờ im bim hỏi bỉm mới đúng. Con nhìn xem nhé, cong cong như kia là dấu hỏi, còn dấu sắc phải chéo sang như thế này.”

Ái Liên chỉ sang một chữ cái khác có dấu sắc rồi nhấn mạnh, Ốc tỏ vẻ đã hiểu thì gật gù, cũng nhẩm đọc thì thầm trong miệng theo cô. Nhìn điệu dáng của nó như ông cụ non ấy. Ái Liên ngẫm nghĩ vài giây rồi dắt Ốc tới quầy bán dụng cụ học tập, cô mua vài quyển sách tập ghép chữ và đánh vần cho thằng bé. Ái Liên được biết ở nhà bà nội cũng dạy nó tập luyện viết theo nét chữ có sẵn rồi.

Trong khi Ái Liên tất bật nấu cơm thì Ốc ngồi bên bàn ăn tập tô, thỉnh thoảng lại chu miệng hỏi cô mấy câu, còn khoe chữ mà mình viết được cho mẹ xem. Hai mẹ con người nấu cơm, người tập viết cứ rôm rả hết cả căn nhà.

“Ốc xong chưa, mỏi mắt không?”

“Có mỏi, nhưng mà mỏi tay với mỏi lưng lắm mẹ ạ!”

“Vậy thôi không học nữa, viết thế thôi. Mai con đưa cho bà nội chấm nhé!”

“Thế tối nay lại được ngủ ở đây hả mẹ?”

Ái Liên mím môi gật đầu, Ốc sung sướng reo lên:

“Thích thế, thế mà mẹ không bảo sớm để Ốc mang theo nhiều quần áo đi.”

“Làm gì chứ?”

“Để tối thay đi ngủ, rồi mai đi chơi lại thay tiếp ạ!”

Ái Liên phì cười xoa đầu thằng bé, bé tí mà cũng điệu đà chuộng hình thức lắm cơ, chẳng giống bố chút nào. Cô chợt im lặng, đặt ánh nhìn chăm chú ngắm nghía đứa trẻ trước mặt. Ốc lém lỉnh đáng yêu, cũng lấy được nhiều nét đẹp của mẹ nó, chỉ tiếc là. Cô tự nhiên thấy thương Khánh Huy, chắc hẳn anh đã rất khổ sở khi một mình âm thầm chôn giấu sự thật đau lòng về huyết thống của thằng bé suốt mấy năm qua. Không biết người đàn ông đó có bao nhiêu bao dung độ lượng mới có thể làm đến mức thế này, yêu con người ta như con đẻ của mình.

“Ốc!”

“Dạ!”

“Lớn lên Ốc muốn làm gì?”

“Là chú cảnh sát giống bố Huy ấy mẹ. Sau này Ốc cũng cao lớn, đẹp trai như bố. Ôi cha ôi, bao ngầu mẹ ạ!”

Ốc cười híp mắt, hào hứng khoe với cô. Ái Liên tươi cười đáp lại, cưng chiều xoa đầu nó mà lòng tràn ngập yêu thương. Ốc yêu bố mà sao cô lại thấy hạnh phúc thay anh thế này?
Ái Liên nấu xong bữa tối mà vẫn chưa thấy Khánh Huy về, lúc tìm điện thoại mới biết là anh nhắn tin sẽ về muộn thêm một tiếng vì còn đang dở việc ở cơ qua.

Trong lúc chờ đợi Ái Liên tranh thủ tắm rửa thay đồ, Ốc được bà nội tắm cho trước từ ở nhà rồi mới giao cho cô. Xong xuôi đâu đấy Ái Liên lại cùng Ốc ngồi xem phim hoạt hình mà nó thích trên tivi rồi cứ thế ôm nhau ngủ quên lúc nào chẳng hay, khi sực tỉnh thì đã là hơn một tiếng sau. Bên ngoài trời đã tối om, Ái Liên dụi mắt nâng đầu Ốc dậy để nó nằm gối lên đầu mình, cánh tay trái bị thằng bé đè lên mỏi muốn rời cả ra.
Cô xoa nắn bắp tay, rồi vặn vẹo mấy cái cho thoải mái rồi lần tìm điện thoại lúc này mới thấy cuộc gọi nhỡ của Khánh Huy. Vừa định gọi lại thì thấy có cả tin nhắn, anh xin lỗi cô vì không về ăn cơm cùng hai người được, dặn hai mẹ con ăn trước không đói. Ái Liên trầm ngâm trong giây lát rồi khẽ thở hắt ra, cô đưa mắt nhìn Ốc vẫn đang ngủ ngon lành thì định bụng gọi cho bố nó xong sẽ gọi thằng bé dậy ăn cơm.

Khánh Huy bận cuộc họp khẩn cùng tổ trọng án, thấy có chuông điện thoại mọi ánh mắt đều dồn về phía anh. Khánh Huy vội vàng xin lỗi rồi nhấn vào sườn máy để cho nó im lặng.

Hoàng Vũ nghiêng đầu ghé lại gần anh thì thầm:

“Mẹ hay vợ gọi?”

“Ái Liên, tối nay có hẹn ăn tối cùng hai mẹ con họ.”

“Phiền nhỉ?”

“Không phiền, người không có người đợi không hiểu được đâu.”

Hoàng Vũ cay cú lườm Khánh Huy một cái, người đàn ông lầm lì này cũng biết nói đểu cơ đấy. Khánh Huy đắc ý, nhìn vẻ mặt sầm sì ấy của anh ta thì khẽ bật cười.

Cuộc họp kết thúc, Khánh Huy liền cầm điện thoại đi ra khỏi phòng trước. Hoàng Vũ nhìn theo, bĩu môi lắc lắc đầu.

Anh đứng tựa cột gọi điện thoại cho Ái Liên, Khánh Huy đã chuẩn bị sẵn tâm thế để nghe cô tổng sỉ vả rồi, đây không phải lần đầu anh lỡ hẹn. Điện thoại vừa có tín hiệu, Khánh Huy đã rốt rít xin lỗi:

“Anh xin lỗi, công việc đột xuất không quá chắc phải đêm muộn anh mới về được. Em cho Ốc ăn với ngủ trước giúp anh, lần sau anh bù nhé!”

“Anh ăn tối chưa?”

Khánh Huy hơi bất ngờ vì câu hỏi của Ái Liên, nhưng rất nhanh đã thật thà đáp:

“Chưa, một lát nữa rảnh anh đi ăn sau.”

“Ở cơ quan anh có lò vi sóng không?”

“Có sao thế?”

“Sao đầy đầu anh đấy, tắt máy đi.”

Dứt lời không để Khánh Huy được ư hử tiếng nào thì Ái Liên đã tắt máy. Khánh Huy nhăn nhó mặt mày chăm chăm nhìn vào điện thoại, biết ngay là bị giận rồi mà. Anh khẽ thở hắt ra rồi nhét điện thoại vào lại túi quần, đã định bụng sẽ kiếm cái gì đó ăn tạm nhưng vừa bị người yêu phũ nên chẳng còn lòng dạ nào thì quay trở lại phòng làm việc.

Anh trở lại phòng ngồi xem hồ sơ vụ án mà cả đội vừa họp còn chưa ấm chỗ thì điện thoại lại rung lên ầm ầm. Là Ái Liên gọi lại, thấy số điện thoại của cô anh hớn hở ra mặt hệt như đứa trẻ con mong mẹ về chợ. Nói thật mỗi lần lỡ hẹn với Ái Liên, Khánh Huy đều mang tâm thế lo lắng, anh cứ sợ sẽ có ngày cô không chịu được nổi mà buông tay.

“Anh đây!”

“Ốc này bố ơi!”

“Ừ bố đây, Ốc ở nhà với mẹ có ngoan không?”

“Siêu ngoan ạ! Ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, ngoan như chó con bố ạ. Mẹ bảo thế.”

Khánh Huy phì cười, lại dò la hỏi xem Ái Liên đâu, Ốc cười híp mắt nhìn sang người ngồi bên ghế lại hào hứng khoe:

“Mẹ ở bên cạnh Ốc, mẹ đang lái xe. Ốc với mẹ đến ăn cơm tối với bố này. Ốc mới ăn có một tí thôi, còn đâu để dành đến ăn với bố. Mẹ gớm kinh bố ạ, cứ cằn nhằn bảo bố tham công tiếc việc thế nào cũng bỏ bữa cho mà xem, nên mẹ đổ hết đồ ăn vào hộp mang đến cơ quan cho bố.”

Khánh Huy chợt im lặng, nghe con trai kể xấu Ái Liên mà nghẹn họng. Lòng tự nhiên cứ lâng lâng hạnh phúc thế nào. Cảm giác như người có gia đình thật này nó lạ lắm, vừa mừng vừa hồi hộp. Chưa bao giờ chuẩn bị được gặp Ái Liên và con trai mà Khánh Huy lại thấy lòng dạ bồn chồn khó tả như thế này. Không đợi mẹ con họ tới anh đã đứng lên đi ra cổng đợi sẵn.

Hoàng Vũ lang thang trên hành lang hút thuốc nhác trông thấy ba người nhà Khánh Huy tươi cười nói chuyện với nhau từ bãi đậu xe của cơ quan thì khoanh tay bĩu môi đứng nhìn theo.

Ốc thấy anh ta liền reo lên:

“A bác Vũ!”

“Cái gì mà bác Vũ? Trai tân gọi là chú thôi chứ cái thằng nhóc này.”

Khánh Huy cười khẩy vì độ tự luyến của bạn thân, Ái Liên bị nhìn vào thì tươi cười gật đầu chào Hoàng Vũ trước. Anh ta tỏ ra thân thiện đáp lại:

“Chào em!”

Rồi lại khinh khỉnh nhìn sang Khánh Huy đang bày ra vẻ mặt hớn hở như hoa ở bên cạnh buông lời cạnh khóe:

“Có thằng họp khẩn mà cứ nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, mắt thì hau háu như diều hâu rình gà con nhìn vào cái điện thoại, hóa ra là có người đợi ở nhà.”

“Ơ, anh không có ai đợi ở nhà ạ?”

Một câu hỏi này của Ái Liên khiến Hoàng Vũ câm nín. Khánh Huy nhìn vẻ mặt tẽn tò ấy của anh ta thì phì cười, cuối cùng cũng có người chặn được họng Vũ “tệ nạn” khiến anh ta á khẩu không bắt nhời được rồi.

“Ai bảo không có, cậu ta đầy người đợi, xếp hàng quanh đường bao biển có khi còn thiếu chỗ ấy chứ. Ngày nào điện thoại chẳng reo cháy máy. Chỉ có anh là nghiêm túc chung tình thôi.”

Bị Khánh Huy nói đểu để tự nâng bi mình lên, Hoàng Vũ bĩu môi liếc xéo anh một cái, rồi không vừa quay sang nói với Ái Liên:

“Em đừng nghe lời nó, về phe anh, anh sẽ làm tai mắt trông chừng chồng cho em. Còn không thì…”

Hoàng Vũ cố ý lấp lửng, ánh mắt đa tình lướt trên người Khánh Huy câu giờ, Ái Liên hiểu ý anh ta thì gật gù lên tiếng:

“Chốt kèo ạ! Anh đừng dạy hư người yêu em là được. Hôm nào rảnh em mời anh uống cà phê, giờ em xin phép cho anh ấy ăn tối đã.”

“Được, coi như em thức thời. Anh thích em rồi đấy.”

Hoàng Vũ hớn hở dơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi, lại hất mắt khiêu khích Khánh Huy. Anh ta và Ái Liên cười cười nói nói về hùa với nhau khiến người nào đó ở bên cạnh rõ ràng bớt đen đi nhiều so với hồi còn ở biên giới vậy mà cái mặt nhìn thế nào cũng cứ sầm sì như trời sắp mưa đến nơi. Anh cứ hậm hực lườm nguýt Hoàng Vũ, thế quái nào mà cô lại bắt bạn với tên đào hoa và lăng nhăng có thừa kia nhanh như thế được nhỉ? Vũ “tệ nạn” không hổ danh là Vũ “tệ nạn.”

Trong lúc Ái Liên làm nóng lại đồ ăn bằng lò vi sóng ở phòng ăn của cơ quan Khánh Huy thì anh cứ đứng yên một chỗ, không nói không rằng, tay khoanh tay chống cằm chăm chú nhìn cô. Cái mặt lúc trước còn hớn hở vậy mà lúc này lại bày ra vẻ ấm ức hờn dỗi.

Ái Liên cứ cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm thì ngoảnh mặt nhìn sang, cô giật mình cái thót khi bắt gặp ánh nhìn tròng trọc của Khánh Huy đang dán lên mình.

“Ối trời giật cả mình. Anh làm sao mà cái mặt sầm sì ra thế hả? Gặp em anh không vui à? Em làm phiền anh phải không? Vậy thôi mẹ con em về.”

“Ê này, em đi đâu đấy? Ai nói không vui bao giờ đâu. Luyên thuyên.”

“Này, anh làm cái gì đấy hả?"

Bị Khánh Huy kéo lại, rồi bất ngờ quàng vai ôm từ phía sau làm Ái Liên phát ngại, hai mắt sáng rực láo liên nhìn quanh, dù sao thì đây cũng là cơ quan nơi anh làm việc, còn có người này người kia qua lại sẽ trông vào.

“Đây là cơ quan đấy, anh gan nhỉ?”

“Không có ai đến đây đâu mà, anh nhớ em!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom