-
Chương 9: Ghen
Hoàng Bách rùng mình nhìn Hoàng Vũ:
“Anh nói nghe kinh thế.”
“Kinh cái gì? Nói thật chứ chú mày tưởng anh đùa chắc? Đàn bà nó mà muốn thì sẽ tìm mọi cách dính lấy mày, khiến cho người ở bên cạnh mày thấy khó từ bỏ. Cứ để rồi xem, ông Huy mà không dứt khoát sẽ có ngày mất cả chì lẫn chài. Ông không muốn quay lại thì khôn hồn tránh xa ra, rồi cô nàng bác sĩ kia mà yếu bóng vía là bị lung lay ngay.”
“Con cáo con ấy không yếu bóng vía, nếu yếu thì tôi đã không điêu đứng thế này.”
“Động lòng rồi chứ gì? Tiến tới thôi. Gì mà căng, nó mà không yếu thì vấn đề nằm ở chỗ ông. Minh bạch rõ ràng, đừng có mà giấu diếm. Phụ nữ là loại động vật khó đoán biết nhất trên đời, toàn tẩm ngẩm tầm ngầm, trước mặt thì í giời ơi em có để bụng đâu, em có nghĩ oan cho anh đâu, có suy diễn này kia đâu. Em hiểu mà… Nhưng trong lòng là một bụng suy tư, khéo ông mới giằng co ở cổng cơ quan thôi có khi các bà đã nghĩ lên đến tận giường rồi đấy.”
Khánh Huy xuýt xoa, khẽ dơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi tên đàn ông lõi đời kia. Câu nào của Hoàng Vũ cũng giống như lôi hết gan ruột của anh bày ra ngay lúc này. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Vậy ông nói tôi phải làm thế nào?”
“Chốt là yêu chưa?”
“Một chút, có rung động. Cô ấy rất tốt với thằng bé nhà tôi, nó cũng thích…”
“Tiên sư, rồi là ông có thích con nhà người ta không? Cứ lòng vòng.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Bị sáu con mắt nhìn vào, Khánh Huy bất lực vò đầu bứt tai thừa nhận:
“Có… một chút.”
“Tao bảo mà. Thầy này bắt mạch thì chỉ có chuẩn không cần chỉnh thôi.”
Hoàng Vũ đắc ý vỗ cái đét vào vai Khánh Huy làm anh không tự chủ mà muốn ngã dúi dụi đi.
Hai người còn lại chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu, Hoàng Vũ nhoài người với chai rượu. Khánh Huy rút lấy một điếu thuốc, châm lửa hút rồi thu người tựa thành ghế. Anh rít một hơi rồi ngả đầu ra sau, nhả khói lên không trung, trầm tư suy ngẫm. Thứ tình cảm ngày một choán lấy mọi ngóc ngách trong lòng người đàn ông tưởng chừng như chai đá khiến Khánh Huy có muốn cũng không sao kiểm soát được, anh không ngừng nghĩ tới con cáo con kia, không ngừng để ý đến thái độ và biểu cảm của cô mỗi khi ở bên cạnh.
Hôm nay lúc đứng trước mặt cô bị con trai bóc mẽ, có một phút nào đó, Khánh Huy sợ Ái Liên sẽ hiểu lầm anh và Hồng Ánh vẫn còn dây dưa, nhưng lại không giải thích. Giờ ngẫm lại, nếu lúc ấy anh nói mấy lời có lẽ Ái Liên đã không bỏ về giữa chừng như vậy.
Cảm xúc trong anh lúc này, không phải thứ tình yêu bồng bột, mãnh liệt của tuổi trẻ, nó cứ nhẹ nhàng từng chút một, len lỏi vào trái tim Khánh Huy, vào rồi là cứ như thấm nhuần vào tâm tưởng chứ không trôi tuột giống như trước đây. Anh phát hiện ra tuần xuất bản thân nhớ tới con cáo con kia càng ngày càng nhiều hơn thì phải.
Mỗi lần con trai và cô nói chuyện điện thoại cũng đều để tâm đến, nếu có lúc Ái Liên vô tình nhắc đến nhân vật “bố của Ốc”, Khánh Huy sẽ bất giác mừng vui rồi dỏng tai lên nghe ngóng. Những lúc như thế, sau khi kiềm lại cảm xúc, chính anh cũng cảm thấy mình trẻ trâu và ấu trĩ vô cùng.
Đến với Ái Liên, Khánh Huy không ngại, nhưng cái chính là anh sợ cô ngại. Anh sợ mọi hành động, lời nói của cô chỉ là hùa theo niềm vui của con trai mà thôi, không có gì đảm bảo cho mối quan hệ của hai người. Lúc anh nói sẽ tán cô, hoàn toàn không phải chỉ là đùa cho vui. Con người Khánh Huy luôn nghiêm túc, và sẵn sàng chịu trách nhiệm với mọi lời nói và hành động của mình.
Còn Ái Liên thì anh không dám chắc, ở cô có cái gì đó mà ngay cả một người đàn ông từng trải như anh cũng khó có thể nắm bắt được. Tâm tình của con cáo con này còn khó dò hơn bọn tội phạm. Anh thề đấy.
Sau khi luyên thuyên một hồi, Hoàng Vũ chốt xanh rờn:
“Tôi đã bảo ông rồi, trong tất cả các loại ngôn ngữ, thì ngôn ngữ cơ thể là chân thật nhất. Cứ dắt nhau lên giường dùng cơ thể nói chuyện, hợp nhau hay không là biết liền à.”
Nhìn cái bản mặt nhăn nhở mà lại làm như nghiêm túc lắm của thằng bạn mà Khánh Huy muốn đấm cho một cái, chỉ vì cái ngôn ngữ cơ thể anh ta nói mà anh phải nhận quả đắng rồi đấy. Ngày trước Khánh Huy và vợ cũ cũng chỉ vì tình một đêm mà ràng buộc với nhau. Mãi sau này anh mới biết chuyện đêm đó là một trò cá cược của cô ta và đám bạn hợm hĩnh của mình. Nếu nói là yêu, chắc có lẽ là mình Khánh Huy khi ấy có chút rung động. Dù không mãnh liệt nhưng đủ để anh chấp nhận chịu trách nhiệm với cái thai của Hồng Ánh một cách vô điều kiện và không mảy may nghi ngờ gì.
“Em không có ý kiến gì nha.” Tuấn Trung dơ ly rượu của mình lên rồi uống một ngụm.
Hoàng Bách thì lại khác, “Em thấy anh Vũ nói cũng đúng.”
Hoàng Vũ hả hê tát nước theo em rể:
“Đúng là được trải nghiệm có khác, hai thằng này đã phải đi cua vợ bao giờ đâu, nên chúng nó coi thường lời anh lắm.”
“Nhưng phải là cả hai cùng tự nguyện cơ, chứ nghe anh nói nó cứ miễn cưỡng thế nào ấy. Người ta mà không nguyện ý thì là cưỡng dâm rồi còn gì.”
Tuấn Trung phá lên cười vì lý luận của Hoàng Bách. Hoàng Vũ vừa hớn hở tưởng được thằng em rể làm đồng minh lại bị ngay một gáo nước lạnh ấy thì tụt hết cả hứng thú. Anh ta chỉ chỉ tay vào từng người, Hoàng Bách tỏ vẻ vô tội, Tuấn Trung là cười như được mùa nhất, còn Khánh Huy điềm tĩnh chỉ nhếch nhẹ khóe môi cười nhạt. Con người anh không phải loại thích gượng ép nhân duyên và khi dễ phụ nữ nếu cô ấy không tình nguyện. Lần trước anh chủ động hôn Ái Liên, mặc dù cô không quyết liệt chống trả nhưng cuối cùng vẫn chỉ coi đó là một giấc mơ thì phải, ngày hôm sau đã quên sạch. Nếu không có khi thù anh mất cả tháng vì tội lợi dụng con gái nhà người ta lúc gặp nạn cho mà xem.
“Thôi đừng nói chuyện của tôi nữa, kệ đến đâu thì đến đó.”
Hoàng Vũ tự nhiên nghiêm túc lạ, tay quàng vai kéo Khánh Huy lại nói:
“Thật á? Rồi đừng có mà khóc lóc với bọn này đấy, ông nghe tôi, nhân duyên là do trời định, hạnh phúc là bản thân giành lấy, muốn có mẹ cho con thì ông phải chủ động. Dù thế nào thì người ta cũng là phụ nữ, chủ động quá thì bảo là dễ dãi, mà e dè thì lại bảo là kiêu, tôi thấy thằng Bách nó nói thì cô này bật đèn xanh cho ông rồi. Cứ thế mà xông lên thôi, cứ tạo mấy cái tình cờ vào, như sắp tới này cuối tuần được nghỉ thì dắt nhau đi picnic, khu vui chơi, cái gì riêng tư mà chẳng được. Ông có thằng con trai là lá chắn rồi còn gì, người ta ngại ông nhưng có đứa trẻ ở giữ cũng sẽ dễ xuôi lòng.”
“Để tôi tính. Cảm ơn ông.”
“Khỏi cần, lấy được vợ thì mời tôi ăn cỗ ba ngày, tiền mừng tính một ngày là được.”
“Đùa chứ, anh Vũ đại gia ngầm mà phải tính toán thế ư?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chả tính, nó lấy vợ lần hai đấy, nhỡ may mắn lại lấy thêm mấy tập nữa thì tiền của nhà nó thu hết à?”
Hoàng Vũ cợt nhả, Khánh Huy cau mày huých một cái vào sườn anh ta, hai người kia không những không đồng cảm còn hùa theo. Hoàng Bách cười cười nhắc khéo anh vợ:
“Mà anh ấy bằng tuổi anh sắp tập hai đến nơi rồi mà anh còn chưa tập một nữa. Tính để sau này đi đón trẻ người ta bảo ông nội đến đón cháu hay sao?”
“Tiên sư cái thằng, kệ anh. Đàn bà con gái nó sợ hết trứng, chứ súng anh mày hàng Việt Nam chất lượng cao, đạn dược xịn không hết được mà mày phải lo.”
Tuấn Trung thêm lời cợt nhả:
“Không hết nhưng để lâu nó quá hạn, nó xịt anh ạ!”
“Ông lo cho cái thân mình đi, anh mày ăn chơi không sợ con rơi, còn mày nữa đấy thằng ranh.”
Tuấn Trung lơ đễnh nhìn xa xăm, cười nhạt nhún vai:
“Em mồ côi từ nhỏ, không cha không mẹ, chẳng phải thờ cúng ai. Có con hay không chẳng quan trọng. Anh con một, nhà công ty lớn không ty nhỏ, cháu đít nhôm không có con thờ tự thì anh mệt đầu thôi.”
Anh ta nói đùa mà người nghe chẳng làm sao cười nổi, ba người đàn ông đưa mắt nhìn Tuấn Trung mà ái ngại thay. Họ quen nhau mấy năm nay, chỉ duy nhất một lần quá chén, Tuấn Trung mới dốc hết gan ruột kể về gia cảnh của mình cho Hoàng Vũ nghe. Anh ta là trẻ mô côi được một người có chức quyền nhận nuôi, cho ăn học tử tế, sau này vì cãi cọ xích mích, tuổi trẻ bồng bột nên tự ý bỏ nhà ra đi, mấy năm nay không hề qua lại thăm nom cũng coi như ân tình đứt đoạn.
“Nhìn gì mà trân trối thế? Ba người thích tôi à?” Tuấn Trung nhếch nhếch khóe môi, hất hàm với ba người họ.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Sau khi nói hết chuyện phiếm, Tuấn Trung mới đưa mắt nhìn trước ngó sau rồi đặt lên bàn một tập hồ sơ được niêm phong cẩn thận, đẩy ra trước mặt Hoàng Vũ:
“Nể anh lắm đấy, bình thường em không làm mấy việc hai mang thế này đâu.”
“Không uổng anh bảo kê cho mày vào đồn uống trà đá bao lần mà vẫn bình an.”
Hoàng Bách không hiểu chuyện thì không để tâm đến cho lắm, anh nhìn đồng hồ rồi thủng thẳng đứng lên đòi về trước vì tới giờ cho con đi ngủ rồi. Hoàng Bách sợ về muộn làm thằng bé giật mình lại quấy đêm. Họ chẳng thèm giữ ông bố bỉm sữa này làm gì thì phất tay đuổi anh đi về cho nhanh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Chỉ có Khánh Huy trong ngành là nhanh nhạy đã đánh hơi được cái gì đó thì ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn Hoàng Vũ đã nhanh tay thu phong bì đựng hồ sơ mật kia về chỗ của mình.
“Gì đây?”
“Ông không nên nhúng tay vào, tài liệu liên quan đến bố vợ, à bố vợ cũ của ông. Vụ này tôi theo, tránh cho ông khó xử.”
Khánh Huy hiểu chuyện thì trầm tư gật gù.
…
Lúc này ở nhà Hồng Ánh, cô ta đi đú đởn say sưa mới trở về nhà, vừa vào tới phòng khách đã bị người ngồi trên sô pha làm cho giật mình, đôi mắt lờ đờ vì men say nheo nheo lại, “Bố ạ!”
“Ừm, lại say sỉn. Con cứ thế này thì làm sao có cơ hội hàn gắn với thằng Huy?”
Hồng Ánh lê thân thả phịch xuống ghế đối diện, tay quờ quạng muốn tìm ly rót nước thì bố cô ta đã đẩy lại gần giúp. Hồng Ánh ngửa cổ tu một mạch rồi cáu kỉnh đáp:
“Con có thế nào thì anh ta cũng không muốn quay lại đâu mà bố, thôi con chịu thôi. Con nghe bố đến tận trường đón Ốc, vậy mà anh ta lại để con hồ ly tinh kia đi đón thay con, nó còn lên mặt thách thức con nữa chứ. Con cóc thèm vào.”
“Thế sao mà được, con phải kiên trì.”
“Con không kiên trì, chẳng qua là bố muốn con giữ chân Khánh Huy để anh ta đừng nhòm ngó đến cái mỏ than thổ phỉ của bố thôi chứ gì? Con không làm nữa đâu, con đi ngủ đây.”
Bố Hồng Ánh mới một phút sau đã đổi sắc mặt, ông ta túm chặt tay con gái kéo ghì xuống:
“Con muốn cái cơ nghiệp này tan thành mây khói mới chịu hả? Bố mà chết thì lấy gì cho con ăn chơi nhảy múa? Ngày trước nó bị đày đi biên giới chẳng sao, nhưng giờ thằng Huy nó về rồi, mình còn phải qua lại nhiều. Mấy năm nay, bên kinh tế họ làm gắt quá, bố cũng điêu đứng theo. Thôi cố một tí, ngày xưa nó chết mê chết mệt con, đúng ra đừng có giở quẻ thì có phải yên cửa yên nhà rồi không?”
“Ai mà chịu được… anh ta hết yêu con rồi, giờ con có leo lên giường anh ta cũng chẳng thèm mở mắt nhìn đâu. Bố không biết con hồ ly kia nó xinh đẹp lắm, Khánh Huy bị nó làm mờ mắt rồi.”
“Bố tin con gái bố sẽ có cách kéo được con rể của bố về. Nhé! Mai bố chuyển thêm tiền vào tài khoản cho con.”
Hồng Ánh nghe thấy lại có tiền vào tài khoản thì bật cười bá vai bố cô ta nũng nịu:
“Vì bố, vì nhà mình con mới chịu thiệt đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừ, ừ, bố biết rồi. Mẹ vẫn phần cơm cho con đấy.”
“Con không ăn, con đi ngủ đây.”
Người đàn ông khẽ thở hắt ra nhìn theo bóng dáng ngất ngưởng của đứa con gái đang bám cầu thang, dò dẫm từng bậc đi lên nhà. Cô ta thành ra thế này cũng là do sự nuông chiều mù quáng của người làm cha mẹ như ông ta, bởi vậy muốn trách cũng không thể lên tiếng. Huống gì Hồng Ánh là con cưng, con giời cho của vợ chồng họ, thầy bói ngày xưa xem cho bố cô ta nói rằng, sinh ra đứa con này gia đình sẽ ngày một thịnh vượng. Cũng bởi mê tín nên từ bé đã ra sức chiều chuộng con gái, cô ta muốn gì được nấy nên mới bất kham, chỉ thích hưởng thụ, không để tâm đến ai như thế này.
Trước đây để cho con gái kết hôn với một cảnh sát có gia cảnh bình thường như Khánh Huy, bố Hồng Ánh cũng không vừa lòng lắm. Nhưng lão đã tính kỹ rồi, làm thân gia với người trong ngành cũng được. Chưa biết ngày nào những phi vụ làm ăn mờ ám của lão bị sờ gáy, có thằng con rể làm trong ngành, còn sợ gì người ta không mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Nhưng nào ngờ đâu, đứa con giời kia lại ngựa quen đường cũ, mới cưới được gần hai năm thì giở quẻ bị người ta mang ra tòa cắt đất ly hôn. Hồng Ánh chẳng mảy may cảm thấy ân hận hay tiếc nuối cuộc hôn nhân này, đối với cô ta mà nói, một người chồng, một đứa con kia bỏ đi rồi thì thôi. Bản thân vẫn thích được hưởng thụ hơn là để tâm đến người khác.
…
Gần mười hai giờ đêm Khánh Huy mới về tới nhà, anh vừa đóng cửa thì bà nội Ốc cũng lò dò đi xuống.
“Mẹ chưa ngủ ạ?”
“Mẹ nghe tiếng mở cổng đoán là con về thì xuống xem sao. Về muộn thế, mai có phải tới cơ quan không?”
“Dạ con không ạ! Sao thế mẹ?”
“Không mẹ hỏi thế thôi. Con uống rượu đấy à?”
“Một chút mẹ ạ, con đi gặp mấy anh em.”
“Ừ, uống cốc trà gừng cho ấm bụng.”
Khánh Huy không lên phòng ngay, mà quay ra bàn ăn ngồi đợi mẹ pha trà gừng cho. Bà nội Ốc mang theo cốc trà gừng nóng hổi đặt xuống trước mặt con trai, giục anh uống rồi cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện.
“Thế mẹ nghe Ốc nó bảo hôm nay con Ánh nó tới trường à?”
“Vâng mẹ.”
“Hừ, tự nhiên lại tới, lại giở quẻ gì không biết.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Con cũng không rõ.”
Thấy con trai có vẻ dửng dưng thì bà nội Ốc lại đâm ra lo cứ sốt sắng:
“Sao con bình thản thế? Ốc nó bảo con Ánh nó mày tao chỉ trỏ mắng Ái Liên đấy. Con xem xem dứt khoát, đừng có dây dưa không lại mệt đầu.”
“Vâng, con biết rồi. Con cũng nói rõ với cô ta đừng thái quá rồi mẹ. Thôi mẹ nghỉ sớm đi ạ, sang canh rồi. Con lên xem cháu trước.”
“Ừm!”
Bà nội Ốc khẽ thở dài đưa mắt nhìn theo bóng lưng rộng lớn của con trai lầm lũi đi thẳng lên phòng. Lúc chiều với tối Ốc cứ kể chuyện hôm nay mẹ nó mắng cô Ái Liên là hồ ly tinh, rồi cả lần trước đi chơi cũng mắng nữa là bà lại lộn tiết. Mặc dù bà chưa có ý muốn cô làm con dâu nhà mình, nhưng cũng bất bình vì người tốt lại bị đứa con dâu trắc nết kia của mình hoạnh họe. Bà nội Ốc thích Ái Liên, nhưng để mà bảo cô làm mẹ kế của thằng bé thì bà cứ lấn cấn trong lòng. Cũng tại hoàn cảnh của Khánh Huy đặc thù, người ta thì có ăn có học, nghề nghiệp đàng hoàng, con nhà danh giá nên mẹ anh cứ bị mặc cảm về chuyện môn đăng hộ đối.
Họ qua lại với nhau, nhưng chưa bên nào lên tiếng xác nhận mối quan hệ nên khiến bà nội Ốc lo, chỉ sợ sau này hai người trở mặt sẽ khiến cháu trai buồn.
…
Đầu giờ chiều ngày hôm sau, Ái Liên vừa lom khom lấy nước nóng pha cà phê ngẩng lên thì đã thấy gia đình Hoàng Bách, anh đang bế con trai trên tay, Nam My đi bên cạnh thỉnh thoảng còn chọc cười thằng bé. Bát nhỏ trộm vía kháu lắm, lại hay cười, đi tiêm mà chỉ khóc mỗi lúc bị cắm kim vào tay, xong đâu đấy đã cười khanh khách, khiến cô nhân viên y tế tiêm cho nó cũng thở phào. Chứ tiêm cho con của bác sĩ, áp lực lắm chứ chẳng đùa.
Nhìn Hoàng Bách cưng nựng con, thì trong đầu Ái Liên như vừa lướt qua hình ảnh của người đàn ông nào đó, cũng yêu con như thế thì khóe miệng bất giác đẩy cao vẽ lên nụ cười rạng rỡ.
“Em vẫn còn tơ tưởng đến Hoàng Bách đấy à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên đang mơ màng, bị giọng nói trầm ấm làm cho giật mình thì thu khóe môi lại, cô cau mày nhìn anh,
“Hử? Anh ở đâu chui ra vậy?”
“Từ trong thang máy đi ra. Vẫn chưa buông bỏ được sao? Nhìn chồng người ta mà ngẩn ngơ, người đến lúc nào cũng không biết.”
“Cũng chẳng nhìn chồng của Lê Hồng Ánh. Hứ”
Khánh Huy cau mày khó chịu vì cách nói chuyện móc mỉa ấy của Ái Liên, đúng là cô vẫn còn giận anh chuyện mẹ Ốc mà.
“Em nói cho đúng, tôi và cô ta không phải mối quan hệ đó nữa rồi. Còn em là công khai đắm đuối nhìn chằm chằm vào chồng của người khác.”
“Anh bất bình à? Hay ghen? Anh cũng nhìn vợ người khác đấy thôi. Thế bây giờ ý anh là Hoàng Bách vướng vào mắt thì tôi phải nhắm lại, không được nhìn hay sao?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy không đáp chỉ nhún vai, chẳng hiểu sao lại khó chịu khi thấy Ái Liên cứ ngẩn ngơ nhìn Hoàng Bách thì đâm ra hậm hực như vậy. Nhìn vẻ khinh khỉnh đó của anh, Ái Liên lại ghét, định không nói nhưng nghĩ sao lại hậm hực buông lời:
“Nói cho anh biết cũng được, lúc Hoàng Bách nựng thằng bé tôi đang tự hỏi có phải anh cũng nựng Ốc thế kia không. Nói cách khác là tôi nhìn bố con anh ấy, nhưng trong suy nghĩ là bố con anh. Anh không thích thì thôi, đừng có mà cà khịa. Bực bội.”