Ái Liên khó chịu quay ngoắt đi rồi mà Khánh Huy cứ ngẩn ra đó, hết nhìn theo lại đưa tay gãi đầu, “Ơ tôi có bảo không thích đâu kìa…”
Cô ấy thế mà đã bỏ rơi anh đi về phía gia đình nhà Hoàng Bách, tươi cười nói chuyện với họ.
Nam My nhìn thấy Khánh Huy ở phía bên kia thì huých vai Hoàng Bách rồi cùng nhìn về phía anh, họ cứ tủm tỉm cười cười với nhau rồi lại nhìn Ái Liên khiến cô ấy phát ngại.
Cô đưa tay muốn bế Bát nhỏ, Nam My lại lên tiếng đánh động:
“Có người tìm chị Ái Liên kìa.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không phải đâu, kệ anh ta.”
“Ủa sao chị biết không phải vậy? Anh Huy đang đi về phía này, mà em nghe nói anh ấy đang tán chị, không tìm chị chẳng nhẽ tìm chồng em?”
“Anh không dây dưa tình ái với anh ấy đâu nhé!”
Hoàng Bách hùa vào tung hứng cùng vợ khiến Ái Liên phì cười, cô bế Bát nhỏ trên tay, tặc lưỡi trêu cho thằng bé cười, cũng không thèm để ý đến người đang chầm chậm đi về phía này.
Nam My nhìn vẻ mặt vờ thờ ơ của cô ấy thì cười cười, lại vuốt ve má con trai bâng quơ:
“Hôm nay bác Vũ bảo rủ bác Huy đi nhậu mà bác Huy từ chối, hóa ra là đi khám bệnh tim. Mà sao lại đến nhầm khoa nhi thế này? Giờ lại sang luôn khoa sản, có khi nào tim nó trôi xuống dạ con không nhỉ? Phải không hả bố?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ơ bố không biết, bố chỉ biết nòng nọc mới chui vào tử cung thôi, còn tim thì phải hỏi cô Liên.”
“Hai cái người này, tôi là trò đùa của nhà anh chị đấy à?”
Ái Liên thẹn quá hóa cáu, cứ lườm nguýt hai người kia, Bát nhỏ thấy cô cau có thì cái mặt đáng yêu cũng nhăn lại.
Khánh Huy đã đến gần từ lúc nào, đứng ở phía sau đưa tay ra vuốt ve má nó, “Ai trêu em bé nhăn hết cả mặt lại thế này?”
“Ơ…”
Ái Liên thảng thốt ngẩng mặt nhìn lên, Khánh Huy không biết là vô tình hay cố ý nhìn xuống, bốn mắt giao nhau không hề chớp. Nam My ở bên này cứ chăm chú nhìn một màn đắm đuối ấy mà mím môi nhịn cười, nhìn gương mặt đỏ dần dần lên của Ái Liên khiến cô không nhịn được thì ngoảnh sang nói với Hoàng Bách:
“Anh nhanh bế con, không chị Ái Liên quên mất đang bế thằng bé mà thả tay ra là ngã con mình đấy.”
Nam My nói đùa mà như thật, khiến Hoàng Bách cũng hoảng thì vội giành lại con từ tay Ái Liên, còn hớn hở đá lông nheo với Khánh Huy:
“Thôi nhà cháu đi về đây, hôm nay cháu đi tiêm đấy, đau tay lắm. Bác Huy cứ tán gái đi nhé!”
“Bọn em về trước đây. Cho cháu về, vết tiêm hơi sưng một tí.”
Khánh Huy đưa mắt nhìn Nam My, mỉm cười gật đầu:
“Ừ, tạm biệt.”
Nam My gật gật đầu, lại nhìn Ái Liên một cái, còn thuận tay vỗ vai Khánh Huy tỏ vẻ khích lệ. Họ đi rồi, hai người cứ đứng đó nhìn nhau, thế nào mà cái tư thế này nó cứ có cái gì đó không hợp lý. Ái Liên chẳng để ý là Khánh Huy đã bước lại gần mình từ lúc nào, người ngoài nhìn kiểu gì cũng giống như cô đang tựa vào ngực anh.
Ái Liên ý thức được điều đó thì vội vàng bước lên một bước rồi quay ngoắt ra sau, Khánh Huy bình thản dim mắt nhìn cô.
“Anh đến đây có việc gì? Nam My đi rồi thì cũng đi đi chứ.”
“Liên quan gì, tôi có đến gặp cô ấy đâu?”
“Vậy đến làm gì? Anh không đi làm à mà giờ này lại đến đây?”
“Nay là thứ bảy.”
Ái Liên thẹn quá hóa cuống, cứ hỏi câu nào là như mắc nghẹn vì câu trả lời của Khánh Huy câu đó.
Cô muốn bỏ đi thì bị anh kéo lại, “Tôi đến tìm em mà.”
“Có chuyện gì thì anh nói đi.”
“Vừa nãy có phải em bảo là em nhìn Hoàng Bách nhưng…”
“Nói vào vấn đề chính, tôi hỏi anh cơ mà, mắc gì anh hỏi lại? Không nói tôi đi đấy.”
“Thì nói, em cứ mê tơi lên làm gì?”
Ái Liên cau mày nhìn người đứng chắn trước mặt. Khánh Huy không luống cuống như cô, bởi Ái Liên đang muốn lấp liếm sự thật mà mình vừa thẳng thắn thông báo cho anh biết. Vốn chỉ định trêu ngươi anh thôi, nhưng không nghĩ lại tự lấy đá đập vào chân, đẩy bản thân vào thế ngượng ngùng thế này.
“Nói đi.”
“Cuối tuần sau tôi đưa Ốc đi chơi biển, em có thể thu xếp công việc không?”
“Làm gì?”
“Đi cùng, Ốc bảo tôi hỏi em.”
Ái Liên tỏ vẻ trầm ngâm, nhưng trong lòng lại như đang mở hội. Người này hóa ra là đến mời cô đi du lịch cùng. Khánh Huy thấy cô im lặng thì lấy làm sốt ruột, hết nhăn mặt lại nhíu mày, chăm chú nhìn Ái Liên chờ đợi.
“Ừm, để tôi xem, có gì tối tôi nhắn lại.”
“Nhớ nhé!”
Khánh Huy hơi mừng quá, đã nắm lấy vai Ái Liên, lại tươi cười chăm chăm nhìn thẳng vào mặt cô. Hai người lần nữa đắm đuối nhìn nhau, Ái Liên vô thức nở một nụ cười rồi lẳng lặng ngoảnh mặt đã ửng hồng sang hướng khác.
“Hình như anh rất rảnh nhỉ? Lần sau gọi điện là được rồi, cần gì phải tới tận nơi thế này?”
“Thế nó mới đủ thành ý. Với cả…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên nghiêng nghiêng đầu, khẽ chớp mắt nhìn Khánh Huy chờ đợi. Anh chợt hít một hơi, tay tự động đưa lên xoa gáy, câu “tôi muốn đến gặp em” tự nhiên bị mắc nghẹn lại. Anh khẽ lắc lắc đầu rồi tạm biệt Ái Liên, không làm phiền ca trực của cô nữa.
Hai người bọn họ, trong lòng mỗi người đều mang một thứ cảm xúc hướng về đối phương, nhưng dường như còn e ngại điều gì đó. Không hiểu vì sao lại không ai lên tiếng trước. Cũng có lẽ người này còn hoài nghi tình cảm của người kia, bởi vậy vẫn thăm dò thả thính với đối phương.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Như hẹn, Ái Liên để trống lịch cuối tuần để cùng đi biển với bố con Khánh Huy. Trên đường đến đón cô, Ốc cứ háo hức líu ríu suốt, nhưng mới đi được nửa đường, điện thoại Khánh Huy đã đổ chuông inh ỏi, tin nhắn từ nhóm cơ quan cũng đổ về liên tục. Chưa gì đã thấy có dự cảm không lành, anh nhất nút nghe, Ốc theo phản xạ nhìn theo, “Cô Ái Liên hả bố?”
Khánh Huy lặng lẽ lắc đầu, lại đưa tay ra hiệu cho thằng bé im lặng. Người vừa gọi báo ở chung cư Y trên đường X có cư dân báo án, một người đàn ông vừa mới hành hung tình nhân của vợ, hiện đang giữ con gái và cô vợ lăng loàn cùng tay tình nhân đang trong tình trạng bất tỉnh nhân sự trong căn hộ ở tầng mười.
“Được, tôi đến ngay, đừng kích động anh ta.”
Thấy bố có ý quay đầu xe, ốc liền giương mắt hỏi:
“Bố lại đi đâu á bố?”
“Ốc, bố xin lỗi. Lần sau mình đi biển nhé, bố phải đi công việc rồi.”
Thằng bé đang hớn hở, nghe bố nói thế thì thở dài đánh thượt, cái mặt nó buồn so. Khánh Huy vội gọi cho Ái Liên cáo lỗi. Cô không quá háo hức như Ốc, xong nhận tin thì cũng hơi hụt hẫng, lại xen chút lo lắng thì bảo Khánh Huy:
“Anh có tiện đường qua đây không, thì mang Ốc sang bên này tôi trông giúp. Anh chẳng bảo bà nội thằng bé về quê có việc từ tối qua rồi à?”
“Có được không?”
“Được. Không lẽ anh định để con ở nhà một mình hay đưa tới hiện trường à?”
“Vậy làm phiền em, giờ em xuống nhà đón Ốc giúp tôi với, đang gần khu nhà em rồi.”
Kỳ thực là Khánh Huy đã định đưa Ốc về nhà để gửi nhờ hàng xóm, anh không thể mang con theo đến hiện trường được. Ái Liên đi rất nhanh chỉ mấy phút đã ở trước tòa nhà cô đang ở. Ốc thấy cô thì khá vui mừng, tuy bị buồn vì không được đi biển, nhưng bố đã bù cô Ái Liên lại cho nó nên Ốc miễn cưỡng bỏ qua một lần. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hai cô cháu đứng trên vỉa hè nhìn bố nó, Khánh Huy đưa mắt nhìn Ái Liên gật đầu tỏ ý cảm ơn cô lần nữa. Ái Liên ghìm Ốc đứng yên trên vỉa hè rồi bước xuống nói với:
“Anh đi cẩn thận đấy.”
“Ừ! Xong việc tôi gọi trước.”
“Hai cô cháu đợi anh.”
Khánh Huy mỉm cười rất nhẹ, một giây sau đã nhìn gương chiếu hậu để cho xe rời đi. Ái Liên lùi lại một bước đứng bên cạnh Ốc, mắt vẫn đau đáu nhìn theo cho đến khi bóng xe của anh rời khỏi mới dắt nó đi vào sảnh.
“Ốc này, cô cháu mình đi chơi nhé!”
“Vâng, nhưng đi đâu hả cô?”
“Tới nhà của cô.”
“Thế đây không phải nhà cô à?”
“Phải, nhưng cô còn một nhà nữa. Ở đấy có một anh hơn cháu năm tuổi, sang bên ấy có nhiều đồ chơi lắm.”
Ốc vui sướng reo lên, lại ngây ngô hỏi:
“Thật á cô? Anh đấy là ai ạ? Con của cô à cô?”
“Không em trai của cô, tên là Tuấn Kiệt. Đi xuống hầm lấy xe luôn nhé, chúng ta đi chơi.”
Ốc hớn hở đồng ý, nghe nói đến chỗ có nhiều đồ chơi lại có bạn chơi cùng thì nó thích lắm. Trong lúc đi xuống đón thằng bé, Ái Liên đã nhắn bà Ánh Linh hôm nay mình sẽ về nhà, còn hỏi xem Tuấn Kiệt có ở nhà không rồi mới quyết định tới.
…
Lúc này ở đường X, lực lượng cảnh sát thành phố cùng đội phòng cháy chữa cháy và cứu hộ cứu nạn đã bao vây quanh toàn chung cư Y. Toàn bộ cư dân của cả tòa ấy đã tạm thời được sơ tán vì theo lời của người dân cùng tầng và người chứng kiến sự việc nói họ ngửi thấy mùi khí ga. Có vẻ như người đàn ông kia có ý định cho cả nhà chết chung đã xả van ga rồi đóng kín cửa cố thủ trong nhà.
Khánh Huy lách qua cấp dưới đi lại gần phía căn hộ, anh đưa mắt nhìn một đồng chí mang quân hàm đại úy: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tình hình thế nào?”
“Không nghe thương lượng ạ. Đối tượng là Lê Vũ Hải, 32 tuổi, nghề nghiệp bác sĩ thẩm mỹ. Người vợ đưa đàn ông về nhà, chồng đi trực về thì bắt gặp dẫn đến tranh chấp và ẩu đả, có một người bị thương. Hàng xóm kế bên cho lời khai là nhìn thấy một người đàn ông nằm bất tỉnh trên sàn, sàn nhà có nhiều vết máu. Trong nhà hiện tại ngoài ba người lớn là hai nam một nữ, còn có một bé gái ba tuổi.”
Khánh Huy mím môi gật đầu, tay phải dơ lên ý muốn ám hiệu cho cấp dưới đợi lệnh của mình, còn đặc biệt dặn dò:
“Không được nổ súng trong mọi trường hợp, sơ tán hết cư dân trong tòa nhà chưa?”
“Rồi ạ!”
“Ok, để tôi thử xem sao.”
Bên trong phòng khách rộng hơn hai mươi mét vuông, đồ đạc ngổn ngang, trên sàn nhà đầy mảnh thủy tinh và vết máu còn mới, ở phía gần cửa ra vào là người đàn ông một tay cầm dao gọt hoa quả dính đầy máu, tay còn lại ôm ghì lấy đứa bé gái đã muốn lả đi vì khóc và hít phải khí ga, cả người nó thỉnh thoảng lại giật giật lên vì tiếng nấc đứt đoạn. Người đàn ông thì thất thần, mắt nhìn về phía sô pha, nơi vợ và tình nhân của cô ta đang ở đó.
Người vợ trong trạng thái hoảng loạn, tóc tai rũ rượi, gương mặt đỏ bừng bừng nhòe nhoẹt nước mắt, đang cố ghì chặt vết thương trên ngực trái tình nhân, cố gắng cầm máu.
Ba người bọn họ đều là đồng nghiệp của nhau, cùng làm trong một bệnh viện thẩm mỹ tư nhân.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài dứt khoát vang lên khiến tất thảy đều vô thức ngước mắt nhìn vào nắm đấm trên tấm cửa gỗ màu nâu nhạt.
Đứa bé trong lòng người đàn ông yếu ớt lại i ỉ khóc, anh ta ôm ghì chặt đầu con bé nép vào ngực mình, áp vào cả tấm áo sơ mi nhuộm đỏ bởi máu tươi của tình nhân của vợ.
“Anh Lê Vũ Hải, cả khu nhà đều đã bị bao vây, yêu cầu anh mở cửa ra tự thú sẽ được pháp luật khoan hồng…”
“Cút mẹ chúng mày đi, nhanh không tao cho chết cả đám, việc nhà chúng mày đấy à?”
“Khụ… khụ…”
Nghe tiếng con gái ho hắng, lại rít lên để thở, người vợ quay ngoắt về phía hai bố con, điên cuồng rít lên:
“Anh đừng điên nữa. Anh định giết con à?”
“Phải, chết chung, khụ…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Mùi khí ga đã nhanh chóng choán ngập hết cả căn phòng kín, len qua khe cửa hẹp ra bên ngoài. Khánh Huy là ở gần nhất ngửi thấy mùi khí ga thì khẽ nhíu mày. Anh xác định được người đàn ông tên Vũ Hải kia đang ở rất gần cửa thì thản nhiên ngồi xuống đất rồi tựa lưng vào tấm gỗ lạnh lùng kia. Nhìn dáng vẻ điềm nhiên ấy khiến đồng đội và cấp dưới ở xung quanh khó hiểu nhìn nhau:
“Anh ấy định làm gì vậy?”
“Không biết nữa.”
“Chắc đồng cảm với người đàn ông kia.”
Không để ý đến họ, Khánh Huy trầm giọng nói vọng vào:
“Anh đang mở van ga đấy à? Con gái anh sẽ chết trước đấy, vì một người phụ nữ tệ bạc mà hi sinh tính mạng của con bé và tiền đồ của mình, liệu có xứng đáng không? Nghe hàng xóm nói anh rất yêu vợ con…”
“Yêu thì làm gì? Rồi nó vẫn phản bội, vẫn đưa trai về nhà. Mẹ nó chứ, xuống âm ty mà làm tình nhân của nhau.”
“Rồi bố con anh cũng theo xuống để tiếp tục chứng kiến à? Anh để con bé nhìn thấy cảnh mình giết người, giết vợ. À mà đằng nào anh cũng chọn cái chết thì cần gì nghĩ đến hậu quả đâu nhỉ? Chỉ tội đứa trẻ, mới mấy tuổi đầu, còn chưa hiểu chuyện đã bị bố nó hại chết.”
“Mày im đi, mày có bị cắm sừng đâu mà biết nó nhục nhã và đau đớn thế nào?”
Khánh Huy chợt bật cười, anh hơi ngoảnh lại, đưa mắt nhìn đồng đội, ở khoảng cách này họ không thể nghe rõ hết lời của người ở trong kia bằng anh. Nên chỉ thấy mình anh độc thoại. Nói về hiểu hay không thì Khánh Huy là người rõ nhất, khoảng thời gian đen tối đó, chính anh cũng từng bị dày vò, cũng từng có suy nghĩ tiêu cực.
Nhưng người ta nói rồi, khi trải qua được sự tàn khốc đó, mọi chuyện tí teo phát sinh sau này đơn giản chỉ là một trải nghiệm.
“Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện. Tính ra thì anh còn may mắn hơn một người bạn của tôi, anh ta cũng bị vợ cắm sừng như anh, còn hiên ngang và công khai chứ không lén lút sau lưng thế này đâu. Con người mà, ai chẳng có lúc này lúc kia, đang vui vẻ còn có thể bật khóc vì một nỗi buồn không tên nào đó. Tình yêu cũng vậy, chẳng có cái gì là mãi mãi, anh không cho được người ta thứ mà họ cần, lúc gặp được người đáp ứng điều kiện đó thì họ chạy theo thôi. Đứa bé mà anh đang ôm còn là con của anh, còn bạn tôi mấy năm nay vẫn âm thầm đổ vỏ cho thằng khác…”
Cổ họng Khánh Huy chợt nghẹn lại, ở bên trong cũng lặng thinh, người kia tự nhiên nhếch nhẹ khóe miệng, chua chát lắc đầu. Có kẻ còn thảm hơn anh ta nữa sao?
Anh ta đưa mắt nhìn con gái, nó đúng là con gái anh, lúc mới sinh con bé mắc bệnh về máu, đã làm qua nhiều loại xét nghiệm nên anh ta có thể chắc chắn đây là con gái của mình một trăm phần trăm. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mấy phút trôi qua, cả trong lẫn ngoài đều thinh lặng, người trong kia lại có chút tò mò mà hỏi vọng ra:
“Vậy người bạn đó của anh xử lý thế nào?”
Nghe câu hỏi, Khánh Huy chợt nhếch khóe môi, anh bám cửa đứng lên, vừa phủi quần vừa đối diện với nó. Anh dám chắc người kia có thể thương lượng được.
“Có thể người biết chuyện sẽ cho rằng anh ta bị ngu hoặc đã mang não đi cấp đông quên lấy về, nên dù đã ly hôn với vợ nhưng vẫn chấp nhận đứa trẻ và coi nó là con ruột của chính mình. Đến giờ vẫn yêu thương nó, mình anh ta âm thầm chôn giấu sự thật kia. Anh nói xem là vì sao chứ?”
“Vì sao?”
“Vì anh ta cảm thấy người phụ nữ kia không xứng để mình phải đánh mất đi niềm vui, hạnh phúc. Cô ta không cần con, thì nó là của anh ta. Có đứa trẻ bạn tôi vui hơn, có niềm tin với cuộc sống hơn nhiều. Nói thật với anh, nếu anh dành tình yêu cho đứa trẻ, mong ngóng nó từng ngày, nhìn nó chập chững bibo, phát triển từng giai đoạn thì việc phải đưa nó cho một người khác thật sự còn đau hơn bị phản bội. Con trẻ vô tội, ai sinh con ra cũng đều mong nó bình an khỏe mạnh, trở thành người xuất sắc. Tôi không nghe thấy tiếng bé con nhà anh nữa, con bé sao rồi?”
Người kia lúc này mới thảng thốt nhìn xuống, hơi thở anh ta cũng trở nên nặng nề, nhưng đứa bé trong lòng thì đã lịm đi được một lúc. Người vợ ở kia cũng không còn trụ vững được nữa mà nghiêng ngả muốn gục trên người gã tình nhân không biết là còn sống hay đã tắt thở.
Anh ta đau khổ nhìn quanh, mạng sống của bốn người lúc này hệt như sợi chỉ tơ mỏng manh, chỉ cần dây dưa thêm một lát nữa sẽ đứt đoạn và dần đi vào cõi chết, ngay lúc này một tia lí trí như vừa lướt qua. Anh ta tự hỏi tại sao mình phải chết? Tại sao con gái phải chết?
Kẻ đáng chết là hai con người kia cơ mà? Nhưng nếu bây giờ ra ngoài kia, anh ta cũng sẽ bị bắt, tên khốn kia chết rồi, anh ta là kẻ giết người. Con gái phải làm sao?
Người đàn ôm bế thốc con gái lên để nó tựa vào vai mình, tay cầm dao gọt hoa quả siết chặt, chống tường gắng gượng đứng lên. Lúc này chính anh ta cũng bị khí ga làm cho choáng váng phải gắng mãi mới đứng vững được.
Tiếng mở cửa khô lạnh vang lên khiến Khánh Huy giật mình lùi lại một bước, những đồng chí khác của anh đã siết chặt sú.ng trong tay. Đầu mày Khánh Huy chợt xô vào nhau, anh vội đưa tay ra hiệu không được bắn. Sú.ng lần lượt được hạ thấp xuống.
Cánh cửa bật mở, mùi khí ga nồng nặc ùa ra, khiến những ai ở gần đều cảm thấy khó chịu.
Đứng trước mặt anh là người đàn ông vốn có gương mặt sáng sủa hiền lành, nhưng lúc này lại mang nét bi thương, vừa chạm vào ánh nhìn của nhau người kia đã gằn giọng:
“Anh lùi lại.”
Khánh Huy không chần chừ làm theo theo. Anh ta bước đến giữa cửa, đặt con gái xuống đất, hiên ngang nhìn Khánh Huy, môi mấp máy: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Giúp tôi đưa cháu đến bệnh viện nhanh nhất có thể, tôi không xứng đáng làm bố…”
Khánh Huy khó hiểu nhìn anh ta, hai đồng chí ở cánh trái và phải lựa bước áp sát. Khánh Huy đưa mắt nhìn họ một giây, anh vừa định cúi xuống bế đứa trẻ thì rất nhanh đã nhận ra sự bất thường từ người đàn ông. Đôi mắt sắc lạnh quét qua hành động của bố đứa trẻ, Khánh Huy phản xạ rất nhanh đã lao lên, tiếp đó là tiếng lên đạn khô lạnh, tất cả tay sú.ng chĩa về phía cửa.
Giọng Khánh Huy vừa xen lẫn chút vội vã vừa có lực thảng thốt quát lên:
“Không được bắn.”
Bình luận facebook