• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát (4 Viewers)

  • CHƯƠNG 146 KIM CHÍ THÀNH? LỤC LA?

CHƯƠNG 146 KIM CHÍ THÀNH? LỤC LA?

Tửu lượng của Dĩ Nhu khá kém, uống một chút rượu tính tình lập tức thay đổi; hoặc có thể nói tính cách thật mà bấy lâu nay được bao bọc trong lớp vỏ lạnh nhạt được phóng thích ra ngoài.

“Này, có phải anh cố ý chọn mấy món này?” Dĩ Nhu bất chấp đồ ăn bên trong có hay không có rượu vàng, lại húp thêm mấy ngụm canh gà.

Hương thơm nồng đậm, hoàn toàn không có mùi tanh của thịt gà, hương rượu nhàn nhạt, ngon đến mức khiến người ta muốn cắn vào lưỡi.

Nghe thấy cô gọi mình là ‘Này!’, Khúc Mịch cười cười, “Về sau em không được uống rượu trước mặt người khác, đặc biệt là đàn ông!”

“Anh dựa vào cái gì quản tôi chứ?” Dĩ Nhu chau mày.

Nghe câu này, Khúc Mịch đột nhiên vươn người tới, đưa tay chạm môi cô. Khuôn mặt Dĩ Nhu đỏ lựng, trong đầu xuất hiện hình ảnh đêm qua. Ái chà, giả quên cũng khó!

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ lau môi Dĩ Nhu, rồi rút tờ khăn giấy lau tay: “Khi ăn dính rượu trông khá bất lịch sự.”

‘…Thế nhưng rất đáng yêu!’ Câu này anh không nói ra khỏi cửa miệng.

--- À… Thì ra khóe miệng mình bị dơ!!!

“Chứ nếu không, em nghĩ trước mặt bao người tôi lại làm gì?”

Trông cô đầu tiên là căng thẳng, sau đó trở nên lúng túng, Khúc Mịch cười cười hỏi lại.

Dĩ Nhu cúi đầu ăn, không trả lời câu hỏi của anh.

“Ha ha ha!”

Cười gì chứ? Rõ ràng là đang trêu cô! Dĩ Nhu hơi bực… Chỉ là một nụ hôn thôi mà! Ai cũng lớn cả rồi, có gì đặc biệt?!! Cô nhất quyết không cho Khúc Mịch coi nó là nhược điểm của cô.

“Khúc Mịch, mọi người đều là người trưởng thành, chỉ là một nụ hôn mà thôi!” Dĩ Nhu bày ra bộ dạng không thèm quan tâm, “Bây giờ là xã hội mới, không thể nói là ai chiếm tiện nghi của ai. Sau này không cho anh nhắc lại chuyện này nữa!”

Khúc Mịch tựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng. Thật sự người đàn ông này quá tuấn tú, chính mình mới là người không chịu thiệt… Dĩ Nhu thầm nghĩ.

“Tôi có nói gì ư?” Anh nhìn chằm chằm Dĩ Nhu, đáy mắt tràn ý cười.

“Anh còn muốn nói gì sao?” Dĩ Nhu hỏi lại, “Tôi biết trong lòng anh nghĩ gì!”

“Ồ??? Vậy em nói thử xem.”

Dĩ Nhu khẽ nhíu mày, “Đừng làm ra vẻ một cảnh sát hình sự lấy khẩu cung, tôi không thích. Tôi không phải là người say rượu đổi tính. Tôi tuy say nhưng ý thức còn tỉnh táo, mỗi một câu đều nhớ rõ rõ ràng ràng!” Nếu giả ngu không tác dụng thì nói thẳng ra thôi, để sau này gặp nhau không xấu hổ.

“Tôi cho rằng em sẽ giả ngơ!”

“Người trưởng thành sẽ không trốn tránh vấn đề!” Dĩ Nhu không nói cho anh biết vốn dĩ cô tính làm vậy!

“Trưởng thành? Hình như…. Bộ phận nào đó của người nào đó còn chưa phát dục hoàn toàn.” Khúc Mịch ngắm cô, ngữ điệu nghiêm trang.

Người nào đó? Theo bản năng Dĩ Nhu lấy tay che ngực, rồi lập tức thả tay xuống, ưỡn ngực lên. Tốt xấu gì cô cũng cup C, theo chuẩn phương Đông thì quá hoàn mỹ. Lớn quá có gì tốt, dễ dàng bị chảy xệ… Đàn ông đúng là nông cạn!

Đột nhiên, di động Khúc Mịch vang lên, sắc mặt Dĩ Nhu lập tức nghiêm nghị hơn. Trong ấn tượng của cô, di động Khúc Mịch reo đại diện cho án mạng xuất hiện. Là vụ án mới hay vụ của Kim Chí Thành có tiến triển?

Quả nhiên, vẻ mặt của Khúc Mịch cũng nghiêm túc hơn khi nhận máy.

“Chúng ta về ngay thôi!” Khúc Mịch lập tức tính tiền, vừa đi vừa giải thích, “Lưu Tuấn gọi từ Thái Lan về. Bệnh án của Kim Chí Thành mà chúng ta thu thập được là không sai, thế nhưng có phát hiện đáng kinh ngạc trong hồ sơ xuất nhập cảnh của hắn!”

“Liên quan đến Lục La?” Dĩ Nhu lên tiếng hỏi, trực giác nói cho cô biết, Lục La có vấn đề. Hơn nữa cô mơ hồ cảm nhận được Lục La vẫn trốn trong góc tối, quan sát nhất cử nhất động của mọi người, đặc biệt là người nhà họ Kim!

Khúc Mịch gật đầu, “Lưu Tuấn đang điều tra cụ thể thời gian Kim Chí Thành xuất nhập cảnh Thái Lan, thì phát hiện hành tung của Lục La. Hải quan Thái Lan chỉ có ghi chép Lục La nhập cảnh, không ghi chép tình hình xuất cảnh. Tiếp tục tra cứu của Kim Chí Thành, lại phát hiện hắn có thêm một lần xuất cảnh.”

Đây là ý gì? Dĩ Nhu suy nghĩ trong chốc lát phản ứng lại: “Nói cách khác, người đi Thái Lan chính là Kim Chí Thành và khi trở về lại là ‘hai’ Kim Chí Thành?”

“Chúng ta một lần nữa thẩm vấn Kim Chí Thành! Tôi hoài nghi……”

Giả thiết của Khúc Mịch quá lớn mật khiến tim Dĩ Nhu bất giác đập nhanh hơn. Câu nói của Khúc Mịch còn lấp lửng nhưng cô cũng chẳng hỏi thêm.

Khúc Mịch gọi ngay cho Lục Ly, yêu cầu anh ta triệu tập Kim Chí Thành về Cục cảnh sát, để anh tự mình thẩm vấn.

Khúc Mịch và Dĩ Nhu đi tàu cao tốc trở về, chưa đầy một tiếng đã tới Nam Giang, Lục Ly lái xe ra ga đón hai người.

Kim Chí Thành đã bị giải về Cục cảnh sát. Diệp Hồng mau chóng cùng luật sư cố vấn đến Cục, nộp tiền bảo lãnh. Lục Ly làm sao dễ dàng cho cô ta đưa người đi mất, thái độ cực kỳ kiên quyết. Diệp Hồng đành yêu cầu được gặp Kim Chí Thành, yêu cầu này dĩ nhiên cũng bị cự tuyệt.

Khúc Mịch về đội hình sự, không thẩm vấn Kim Chí Thành ngay mà đi thẳng đến phòng họp nhỏ. Máy tính trong phòng này có lưu trữ những tài liệu liên quan đến vụ án của hắn, tỉ mỉ xem xét lại một lần nữa.

Một giờ sau, anh gọi Vương Tịnh vào. Không biết hai người ở bên trong nghiên cứu điều gì, hơn nửa tiếng sau Vương Tịnh mới đi ra.

Thực chất cảnh sát bọn họ không có chứng cứ rõ ràng nào, bắt Kim Chí Thành về đây chỉ có thể giam hắn nhiều nhất trong 48 tiếng. Những tư liệu đã xem qua rất nhiều, Lục Ly sắp nản chí vì không có bất cứ phát hiện nào mới. Bây giờ chỉ còn mong tìm được manh mối mới từ Kim Chí Thành, bọn họ áp dụng phương pháp không cho hắn uống nước để xem hắn kiêu trì đến mức nào!

Lãng phí thời gian tra tư liệu? Tra đến bao giờ? Lục Ly sốt ruột, đi qua đi lại trước cửa phòng họp. Trông thấy Vương Tịnh bước ra, anh ta vội vàng hỏi thăm.

“Hiện trường án mạng nhà Đồng Huy, trên cánh cửa lưu lại dấu giày lờ mờ. Hiện trường nhà Kim Hâm lưu lại dấu chân máu rõ rệt. Căn cứ vào dấu chân, đội trưởng Khúc yêu cầu tôi xác nhận lại xem có phải thuộc về một người hay không, so sánh cả về chiều cao, cân nặng, chính xác từng ‘số lẻ sau dấu phẩy’.” Vương Tịnh âu sầu, yêu cầu này quá hà khắc.

Vương Tịnh nhớ tới vẻ mặt của Khúc Mịch khi cô ta trả lời là không được, cô ta sợ đến mức phải đáp lại là thử lại một chút. Chiều cao và cân nặng của hai dấu giày nếu sai biệt theo hai trị số sau dấu phẩy thì bình thường. Cô ta thật sự không có lòng tin tính toán một cách chi li và chính xác được như vậy. Thêm vào đó Khúc Mịch còn yêu cầu cô ta phải phỏng đoán tư thế bước đi của hung thủ.

Lục Ly cau mày, anh ta không hiểu rốt cục Khúc Mịch muốn làm gì.

Lát sau, Khúc Mịch lại gọi Cố Thành vào. Hai người lại ôm laptop một lúc lâu sau mới ra ngoài.

“Vương Tịnh, cô đưa Kim Chí Thành vào phòng thẩm vấn số hai.” Khúc Mịch cho phép Dĩ Nhu đứng ngoài quan sát.

Vương Tịnh đưa Kim Chí Thành ra. Hắn đi phía trước, Vương Tịnh đi ngay phía sau nghiên cứu tư thế hắn bước đi. Cô ta cảm giác không khớp lắm nhưng lại không dám xác định. Lát nữa nếu Khúc Mịch truy hỏi thì phải làm sao? Nói sai lại làm lỡ chuyện!

Vào phòng thẩm vấn, vẻ mặt Kim Chí Thành khó chịu, “Đội trưởng Khúc! Anh lệnh cho cấp dưới đưa tôi tới là đây làm gì? Tôi đã nói tôi chưa từng giết người!”

“Đừng nóng, tôi có vài điểm đáng nghi muốn anh đến hợp tác điều tra.” Khúc Mịch ngồi ở đối diện, quan sát hắn, “Chiều cao và cân nặng của anh là bao nhiêu?”

“Cao 182 cm, lúc trước nặng khoảng 72kg, bây giờ gầy đi, còn 64 kg thôi. Anh cũng biết phương pháp trị liệu của bệnh viện tâm thần cũng là một trong những phương pháp tàn phá cơ thể của con người mà, ai vào đó trở ra cũng sút cân.” Hắn giải thích.

“Ừm!” Khúc Mịch gật đầu tán đồng, “Cổ họng của anh vẫn chưa khỏe ư?”

Giọng hắn vẫn khàn khàn như lần trước anh gặp.

“Bác sĩ nói dây thanh quản của tôi bị tổn thương, chắc không khỏi được.” Hắn trả lời, “Anh cũng biết lúc tôi nhập viện tâm thần không ổn định, la lối, đập phá đồ đạc. Bọn họ trói tôi lại, tôi lại càng gào to hơn, khàn cả giọng, đến mức mất tiếng. Đều là những tật xấu trong lúc phát bệnh, e rằng sẽ mãi theo tôi đến tận sau này.”

Những lời hắn nói đều hợp với lẽ thường, nhưng quá giống bình thường lại cho thấy dường như hắn đã chuẩn bị rất kỹ để không ai nắm được sơ hở. Hơn nữa hắn không phải đơn thuần trả lời mà là lời giải thích, chỉ sợ Khúc Mịch hiểu lầm. Hắn giấu đầu lòi đuôi như vậy làm sao có thể qua được ‘hỏa nhãn kim tinh’ của Khúc Mịch?

Khúc Mịch lại hỏi đến: “Kim Chí Thành! Lục La và anh là sinh đôi cùng trứng* chứ?”

(*Sinh đôi cùng trứng giống nhau như đúc về hình thức lẫn giới tính, có chung bộ nhiễm sắc thể.)

“Điều này tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy chị tôi giống nhau như đúc, nếu mặc đồ giống nhau chắc không thể nhận ra ai là ai.”

“Chúng tôi tra được một số việc từ bà đỡ của anh năm đó. Bà mụ này rất thích ăn nhau thai, bất kể đỡ đẻ cho ai đều mang nhau thai về nhà. Theo con dâu bà kể lại lần đó bà chỉ mang về một bộ nhau thai, nhưng bà nói nó không ngon bằng mấy cái kia. Có thể cả hai nhau thai dùng chung nên toàn bộ dưỡng chất đều bị hấp thu.”

Khúc Mịch thuận tiện phổ cập tri thức một chút, “Song thai cùng trứng có điểm khác với song thai khác trứng, đó chính là có cùng bộ nhiễm sắt thể, còn có cảm ứng tâm linh rất mạnh. Bọn họ sẽ vì những vui buồn của đối phương mà thay đổi tâm trạng của chính mình, cảm nhận được đối phương bị đau yếu bệnh tật. Anh có thể kể được những cảm ứng tâm linh giữa anh và Lục La không?”

Kim Chí Thành hơi nhướn mày, “Đúng như vậy! Tôi thường xuyên có cảm giác đau buồn, vui sướng, thậm chí cảm nhận được da dẻ như bị cắt đứt. Tôi không hiểu vì nguyên do gì, nhưng sau khi gặp được Lục La, nghe chị kể những chuyện đã trải qua. Lúc ấy tôi mới nhận ra được sự diệu kỳ của những người song sinh.

Sau đó, chị lại kể muốn đi Hàn Quốc, tôi vẫn chưa gặp lại chị. Thế nhưng tôi có thể cảm nhận được chị đã phải trải qua sự thống khổ ở nơi nào đó. Có một lần, tôi còn mơ thấy chị ấy giết người, nhưng lại cảm giác như chính mình giết người, tư duy của tôi bắt đầu hỗn loạn.”

“Vậy hiện tại anh còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy không?” Khúc Mịch truy vấn.

Hắn lắc đầu, “Từ khi thần kinh tôi chuyển biến tốt hơn, tôi không còn cảm nhận được sự tồn tại của chị ấy. Hay là … nói không chừng chị ấy đã chết rồi! Đội trưởng Khúc, mặc kệ chị ấy có liên quan đến vụ án giết người hay không, tôi cầu xin mọi người giúp đỡ truy tìm tung tích của chị ấy! Chị là người thân duy nhất của tôi trên đời này, bây giờ chị mất tích rồi, tôi muốn báo án!”

“Được!” Khúc Mịch thoải mái đồng ý: “Vậy anh có thể miêu tả chiều cao, cân nặng và những tin tức gì anh biết về cô ấy không?”

“Chị ấy thấp hơn tôi một cái đầu, hơi gầy, không biết qua nhiều năm rồi có thay đổi không. Mọi người đã qua nhà học Lục điều tra, tôi còn không biết rõ bằng các anh. Từ mười lăm năm trước, khi chị ấy nói muốn đi Hàn Quốc, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau.”

Hắn lặp đi lặp lại chuyện mười lăm năm trước Lục La đi Hàn Quốc và chuyện hai người không còn liên lạc.

“Đội trưởng Khúc, bây giờ đã đến giờ cơm tối, anh xem…” Lục Ly tiến vào xin chỉ thị. Mọi người đều đói bụng chờ ở bên ngoài, không ai dám tự ý đi ăn cơm.

Khúc Mịch nhìn đồng hồ, “Giờ này căn tin đã đóng cửa. Gọi mì thịt bò đi, tôi mời.”

“Đội trưởng Khúc, gọi bên Lưu sư phụ phải không?”

Đừng tưởng tên mì ‘Lưu sư phụ’ liền nghĩ là bình thường, thực chất là quán ăn nổi tiếng nhất khu đó. Bọn họ có bí quyết chế biến thịt bò rất ngon, sợi mì mềm và dai, nước soup vừa miệng, đặc biệt là nước chấm độc nhất vô nhị.

Khúc Mịch gật đầu, “Tôi ăn mì nước, của pháp y Tăng mì cay. Anh Kim nể mặt dùng với chúng tôi tô mì chứ?!! Ở đây chẳng có gì để thết đãi, mặc dù là phạm nhân cũng không được để họ đói bụng chứ đừng nói đến người được mời về hợp tác điều tra như anh.”

“Được, tôi sao cũng được!” Kim Chí Thành biết mình chẳng thể nào về sớm được, chi bằng tiếp nhận ý tốt của người ta.

Lát sau, cơm được giao tới. Lục Ly chủ động gọi thêm bốn món là dầu đậu, cánh gà sốt tiêu cay, đầu vịt sa tế và một phần rong biển trộn.

Lưu sư phụ không chỉ có mì ngon mà dimsum cũng tuyệt, đặc biệt có món dưa cải muối cay, khiến thực khách muốn ngừng ăn mà không được. Một bên vừa uống nước suýt xoa, quay lại lại ăn thêm miếng cải. Quán còn tặng thêm mấy đôi bao tay nilon để ăn cánh gà và đầu vịt.

Khúc Mịch nói mọi người bày thức ăn trong phòng họp nhỏ, mọi người quây quần ngồi ăn.

Trưa Vương Nhân Phủ chưa ăn cơm, bưng tô mì lên húp xột xoạt, tiếng động lớn đến mức ai cũng phải liếc mắt nhìn.

“Ăn mì phát ra tiếng chính là lời cảm ơn thành kính nhất đến đầu bếp!” Anh ta cười cười giải thích.

Thoắt cái tô mì chỉ thấy đáy, lại bắt tay gặm cánh gà.

Đội hình sự đều là đàn ông, quen ăn gió nằm sương, nên chẳng ai để ý, thoải mái ăn uống.

Khúc Mịch đeo bao tay vào, anh bẻ gãy chỗ khớp cánh, rồi từ từ rút xương ra, đặt thịt vào trong dĩa nhỏ.

Đại thần đúng là đại thần, ngay cả ăn cánh gà cũng ưu nhã như vậy. Vương Tịnh liếc mắt nhìn cũng cầm lên một cái cánh gà.

Dưới con mắt của bao người, Khúc Mịch đẩy dĩa đến trước mặt Dĩ Nhu: “Ăn ít ít, cay lại đau dạ dày.”

“Tôi thích tự làm, ai ăn chân gà lại ăn kiểu đó chứ?” Dĩ Nhu không hề cảm kích, đáp trả anh lại một câu.

Anh chẳng những không giận, mà còn mỉm cười.

Vương Tịnh khựng lại, rồi nhanh chóng gặm chân gà vào miệng.

--- Là hòa thuận rồi ư? Hay pháp y Tăng vẫn còn bực??? Bầu không khí này thật sự khó hiểu!

Từ đầu Kim Chí Thành ăn rất nhã nhặn, nhưng thấy mọi người thoải mái nên hắn cũng chẳng khách sáo. Hình như hắn rất thích đầu vịt, ăn liên tiếp mấy cái, còn gặm rất sạch sẽ.

Ăn no nê, mọi người uống café, lần này đến Lục Ly mời.

“Lục La, anh thêm đường không?”

“Thêm ba viên……” Kim Chí Thành nghe thấy Lục Ly gọi, nhanh miệng trả lời.

Vừa dứt lời, cả phòng đột ngột yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn.

“Mọi người sao vậy?” Hắn hình như chưa phát hiện ra.

“Tôi vừa gọi anh là ‘Lục La’.”

Vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ, rồi lập tức giải thích: “Trong phòng hỗn loạn, tôi không nghe rõ.”

“Không nghe rõ? Vậy tại sao anh biết Lục Ly gọi anh?” Khúc Mịch hỏi lại, “Vừa rồi, khi anh ấy gọi, anh ấy không hề nhìn anh, còn anh thì đang nói chuyện với người bên cạnh.”

Kim Chí Thành á khẩu, không trả lời được, ậm ừ cho qua chuyện: “Tôi và Lục La đã từng tráo đổi thân phận nên có người gọi Lục La tôi cũng sẽ đáp theo bản năng.”

“Theo anh nói, đều là chuyện mười lăm năm trước. Mười lăm năm qua không còn ai gọi anh là Lục La, bản năng này của anh có kéo dài lâu quá không nhỉ?”

“Có lẽ vậy!” Dáng vẻ Kim Chí Thành khá gian xảo.

Dù gì việc này cũng chẳng thể trở thành chứng cứ, không ai có thể bắt hắn. Hắn cứ khăng khăng mình là Kim Chí Thành, nhất quyết không hé răng chuyện gì!

Đến lúc này, mọi người đều hiểu được suy đoán và ý đồ của Khúc Mịch. Anh đang hoài nghi Kim Chí Thành trước mặt đây chính là Lục La, đang nỗ lực cố gắng tìm chứng cứ chứng minh.

Nhưng tìm chứng cứ thế nào đây? Người ta không thừa nhận cũng chỉ hoài công.

“Chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện đi!” Khúc Mịch lại lần nữa đưa Kim Chí Thành đến phòng thẩm vấn

“Rốt cục anh là ai?”

“Kim Chí Thành!”

“Anh chắc chắn chứ?”

“Đội trưởng Khúc, tôi hết bệnh rồi.” Kim Chí Thành tựa vào lưng ghế, bộ dạng vui vẻ vì đã no say, “Khi thần kinh tôi hỗn loạn, thật sự có lúc tôi còn hoài nghi chính thân phận của mình. Bây giờ tôi đã minh bạch rồi, tôi chính là Kim Chí Thành!”

“Vậy anh nhìn cái này xem!” Khúc Mịch ném một xấp tài liệu lên bàn.

Kim Chí Thành dửng dưng như không, hắn cầm lên đọc, đợi đến khi đọc được nội dung trên đó, hắn hoàn toàn biến sắc.

Là bản fax từ Thái Lan gửi đến, một đoạn được viết bằng tiếng Trung. Nội dung chủ yếu đề cập việc Kim Chí Thành bị dị ứng với thịt bò, hơn nữa dị ứng khá nặng, chỉ cần ăn một miếng thôi là bị tiêu chảy. Hắn không thể ăn cay, nếu không sẽ phát bệnh đau bao tử.

Khi Kim Chí Thành đi Thái Lan làm phẫu thuật, trước tiên phải nêu rõ những thứ gây dị ứng trong bệnh án. Lần này Lưu Tuấn đi Thái Lan, tự mình tìm đến bệnh viện hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ, xác nhận lại thông tin một lần nữa.

“Đội trưởng Khúc, em đã gọi điện thoại cho người giúp việc của nhà họ Kim. Theo lời khai họ nói Kim Chí Thành không ăn thịt bò, không thể ăn cay!” Hách Minh tiến vào báo cáo.

Khúc Mịch nhìn chằm chằm Kim Chí Thành, “Giải thích một chút chứ?”

“Không có gì ghê gớm. Dị ứng cũng phân giai đoạn, tôi lúc trước là không thể ăn thịt bò và ăn cay, nhưng giờ thì được.” Kim Chí Thành bắt đầu nói hươu nói vượn, giả ngây ngô.

Khúc Mịch cười lạnh một tiếng, anh chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc phần thắng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom