-
CHƯƠNG 145 ĂN CƠM
CHƯƠNG 145 ĂN CƠM
Cả buổi tối Dĩ Nhu ngủ không ngon giấc, gần sáng mới chợp mắt được một lúc. Say rượu cộng thêm mất ngủ nên gần trưa cô thức dậy, cảm thấy cả thân người không còn chút sức lực.
Vừa mới rời giường đã nhận được điện thoại Khúc Mịch, “Nửa tiếng nữa gặp nhau ở sảnh, anh đưa em đi ăn.”
Không chờ cô trả lời anh đã ngắt máy.
Đây là phong cách Khúc Mịch, mặc kệ người khác nghĩ gì, đều làm theo ý của mình. Thật ra hiện tại cô không muốn gặp anh, nghĩ thôi cũng thấy mất mặt. Ngày hôm qua uống có một ly thôi mà say đến mức ăn nói linh tinh hết cả lên. Nhục nhất là mỗi từ, mỗi chữ, mỗi một hành động, cô đều nhớ rõ mồn một.
Cô đã tỏ tình với Khúc Mịch. Cô không mất mặt chuyện tỏ tình kia, mà chính là sau khi từ chối người ta, mới thấy hối hận, mới mượn rượu phát rồ, rồi đợi đến khi Khúc Mịch hồi đáp thì cô lại ngất xỉu.
Có khi nào anh cho rằng cô hưng phấn đến hoặc là sớm mong chờ nụ hôn của anh đến mức chịu không nổi? Thật là quá mất mặt!
Bây giờ, Dĩ Nhu chỉ muốn tìm chỗ không người, à không, chỉ cần là chỗ không có Khúc Mịch, chờ qua tám mười năm là yên chuyện.
Thế nhưng phải làm sao đây? Anh đang chờ ở đại sảnh, cô cũng không thể nấp mãi trong phòng không ra ngoài được. Cô hiểu rõ tính của Khúc Mịch, không chuyện gì mà anh không làm được!
Dĩ Nhu vừa chuẩn bị vừa nghĩ rượu chè thật sự không tốt, lần sau có kề dao vô cổ cô cũng không uống nữa!
Đúng rồi! Rượu! Trong đầu Dĩ Nhu chợt lóe lên suy nghĩ, uống say ai còn nhớ mình đã nói gì, làm gì?
Cô đột nhiên có tự tin đối diện với Khúc Mịch, soi gương lần nữa trong gương rồi ra khỏi phòng.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền thấy Khúc Mịch đứng ngay giữa sảnh, áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc thêm chiếc áo cổ chữ V bằng len dệt kim màu xám nhạt, quần xám đậm. Rõ ràng là một bộ quần áo bình thường hơn cả bình thường vậy mà lại khiến người ta không thể dời mắt. Dĩ Nhu thầm quan sát, phát hiện mấy cô gái đi ngang, ai ai cũng len lén nhìn anh, còn anh vẫn nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Cô đừng lại một chút, hít thở thật sâu rồi đi thẳng tới.
Vừa bước tới gần, chưa kịp đứng vững, Khúc Mịch đã quay lại : “Còn tưởng em kiếm đại một cái cớ gì đó rồi trốn ở phòng luôn không ra chứ?!!”
“Tại sao phải trốn?” Ánh mắt Dĩ Nhu hơi bối rối, cố ý nhìn lên tường: “Mười hai giờ rồi, chúng ta đi nhanh thôi, tôi đói rồi!”
Khúc Mịch cũng không nói thêm, chỉ lặng lặng đi trước. Dĩ Nhu thở phào, trong lòng tự khen mình thật giỏi, cứ giả ngây như vậy sẽ qua ải.
Khúc Mịch vẫy taxi, mở cửa xe, Dĩ Nhu nhanh chân mở cửa trước, leo lên ngồi ở ghế phụ lái, Khúc Mịch liếc cô một cái rồi an vị ở ghế sau.
“Tài xế, anh vui lòng cho tôi đến nhà hàng YY tại đường YY.”
Tài xế nở nụ cười thân thiện: “Hai vị đến đây du lịch đúng không? Đó là nhà hàng nổi tiếng nhất của thành phố chúng tôi, đồ ăn rất ngon. Bất kì du khách nào đến đây cũng phải ghé đó ăn một lần, đặc biệt là đồ ngọt. Món Crème Brulee* của nhà hàng ấy nghe nói dành được giải thưởng quốc tế luôn đó. Tôi cũng chở rất nhiều khách từ vùng khác tới rồi, ai cũng bảo là ăn rất ngon, chỉ là hơi mắc, tôi không có tiền… Ha ha ha.”
(*Crème Brulee: còn được biết đến là kem cháy, crema catalana, hoặc kem Trinity. Là món tráng miệng được làm từ trứng, sữa với lớp đường cháy giòn tan trứ danh trên bề mặt, được coi là một trong những món tráng miệng nổi tiếng nhất của Pháp.)
Trên đời này Dĩ Nhu thích nhất là được ăn ngon, nghe tài xế nói vậy thì bao lo lắng đều quên sạch, lòng tràn đầy mong đợi. Chẳng mấy chốc họ đã tới nơi, Dĩ Nhu vừa xuống xe liền bắt gặp cảnh một hàng dài người đang đứng xếp hàng. Cô chợt nghĩ, giờ này là giờ cơm, nơi đây đồ ăn lại ngon có tiếng, mọi người kéo đến đây xếp hàng đông đúc cũng chẳng có gì lạ. Buổi sáng Dĩ Nhu chưa ăn gì, cô ngao ngán thầm nghĩ nếu phải đợi xếp hàng xong chắc cô sẽ đói đến mức bụng lép xẹp luôn quá!
Cô trông thấy Khúc Mịch đi thẳng đến, báo họ tên rồi đi thẳng vào bên trong. Anh quay sang nói với Dĩ Nhu: “Có một loại dịch vụ gọi là đặt chỗ trước!”
Tối qua Khúc Mịch cũng không ngủ, anh tìm không ít thông tin du lịch, cuối cùng chọn được nhà hàng này. Trời vừa sáng, anh liền gọi đặt bàn trước, may mắn là còn đúng một bàn.
Chỉ nhìn từ sau gáy, Dĩ Nhu cũng đoán ra được vẻ mặt kiêu ngạo của anh, không kìm được, cô bĩu môi một cái. Nhưng không sao, chỉ cần có đồ ăn ngon, cái gì cô cũng chấp nhận được.
Cách bài trí nhà hàng rất đẹp, bàn được xếp qua một bên, ở giữa là hồ nhân tạo, có non bộ, có cây xanh. Trong hồ nuôi đủ loại cá chép, lớn có bé có, ánh đèn lấp lánh nhiều màu. Không gian du dương tiếng đàn dương cầm.
Người phục vụ đưa thực đơn đến, Dĩ Nhu chưa kịp xem qua đã nghe Khúc Mịch mở lời trước: “Thịt kho Đông pha, gà hầm rượu Thiệu Hưng, canh cá. Món tráng miệng là món Núi lửa phun trào đặc biệt của quán.”
“Dạ chỉ bốn món này thôi ạ?” Phục vụ xác nhận lại lần nữa, thấy Khúc Mịch gật đầu, mới ghi chép lại và rời đi.
“Những món này đều là món đặc trưng của nhà hàng.” Dĩ Nhu mở thực đơn ra xem. Tuy bên trên không ghi giá tiền nhưng những món này đều ở trang đầu lại có thêm hình ảnh minh họa, chỉ nhìn thôi cũng thấy thèm.
“Ừm!” Khúc Mịch lúc nào cũng ít lời, nhưng hôm nay lại tạo cho Dĩ Nhu áp lực không nhỏ.
Hai người mặt đối mặt, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy …. À, đúng rồi, lướt điện thoại là biện pháp hay nhất.
Dĩ Nhu lôi điện thoại ra, kết nối wifi của nhà hàng, bắt đầu đọc tin.
Bây giờ làm cái gì người ta cũng đăng lên mạng được nhỉ: bước một bước, ăn một món, đi công tác, thậm chí đi toilet cũng có thể biến thành một dòng tâm trạng. Bọn họ không sợ bản thân bị người khác trông thấy sao?
Quá tẻ nhạt, cực kỳ tẻ nhạt. Dĩ Nhu lại chuyển qua tin tức trên trang thông tin. Thời nay tin tức rất đa dạng, mạng lưới di động phủ sóng ở khắp mọi nơi nên tốc độ truyền tin cũng cực kỳ nhanh chóng.
Có một nam diễn viên nổi tiếng nào đó bị chụp lén và đăng tin trên tạp chí là người này có tình nhân, sau đó còn có dòng chữ ‘Bùng nổ vào ngày thứ hai’. Anh ta liền đăng đáp trả trên weibo sẽ kiện tờ tạp chí đó vì tội vu khống.
Dân tình xôn xao, đều mong chờ chứng cứ của tờ báo này.
Đúng thứ hai, tạp chí tung ra ảnh làm bằng cớ, dư luận xôn xao, nam diễn viên quay ngoắt 180 độ, đăng weibo xin lỗi.
Đúng là một vở kịch hài, tình tiết cho người dân thỏa sức tưởng tượng, tỉ lệ được độc giả đón nhận còn cao gấp mấy lần phim truyền hình.
Tuy nhiên anh chàng diễn viên này cũng thật đáng thương, đời sống cá nhân đều nằm trong tầm mắt của đại chúng. Đừng nói đến chuyện có người tình, mà cho dù rụng một cọng tóc cũng là chủ đề bàn tán của dư luận.
“Em nghĩ thế nào về tin này?” Khúc Mịch thấy cô đọc chăm chú liền lên tiếng hỏi.
Ừm … Có chủ đề tán gẫu vẫn hơn là ngồi im thin thít. Dĩ Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi cho rằng vấn đề này chỉ có người vợ mới có tư cách trả lời, dù sao cách xử sự của từng người đều khác nhau.”
Có thể tình cảm của họ đã rạn nứt từ lâu, nhưng để chống đỡ với dư luận bọn họ chưa lộ ra bên ngoài. Người đàn ông đi lăng nhăng chỉ đang cố tìm kiếm một tình yêu mới, người phụ nữ đã rất rõ ràng, hơn nữa còn ngầm đồng ý; thế nhưng, cũng có thể người đàn ông này đào hoa, người vợ cũng biết chuyện, chỉ cần ông chồng không ly hôn thì cô ấy sẽ mắt nhắm mắt mở; cũng có trường hợp cô ta là người mắc bệnh sạch sẽ, không thể chịu đựng được cuộc hôn nhân có tì vết như vậy, giờ khắc này cô ta quyết định ly hôn.
Thật ra, hôn nhân là chuyện tình cảm riêng tư, đừng gây ra ảnh hưởng cho cộng đồng. Tôi nghĩ, mọi người nên lý trí một chút, khoan dung một chút, cho bọn họ có một không gian riêng. Ai cũng lớn rồi, họ biết cách giải quyết trong ôn hòa.”
“Nếu em là người vợ này, em có thể duy trì được lý trí tỉnh táo không?” Khúc Mịch hỏi tiếp, “Em có thể tha thứ cho người đàn ông của mình có người phụ nữ khác bên ngoài không?”
“Người đàn ông đi mèo mỡ chỉ có hai lý do: thứ nhất là do tình cảm chi phối, thứ hai là do nhu cầu tình dục.”
Trả lời kiểu nước đôi à?!!! Tuy nhiên trên thực tế đúng là có dạng người yêu chỉ vì tình dục, không có chút nào tình cảm.
Dĩ Nhu tiếp lời: “Cho dù là dạng người thế nào tôi đều không thể tiếp nhận! Cuộc hôn nhân không có tình yêu, người đàn ông cho dù có trách nhiệm nhưng không thể cưỡng lại được nhu cầu, vậy cuộc hôn nhân ấy tồn tại còn ý nghĩa gì nữa. Mỗi người lại đi tìm cho mình một hạnh phúc riêng, nhưng vì không muốn mất thể diện, cố gắng không làm trò cười trước mặt thiên hạ.”
“Chính xác!” Khúc Mịch lên tiếng, “Thế nhưng những loại chuyện thế này không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của em vì anh sẽ không bao giờ đi quá trớn! Thứ nhất, anh mắc bệnh ưa sạch sẽ; thứ hai, trong bất kỳ tình huống nào anh đều là người có khả năng kìm nén rất tốt. Về điểm này, anh nghĩ em là người rõ ràng nhất!”
Đúng, hai người nằm chung giường nhưng anh chưa bao giờ có những hành động vô lễ. Dĩ Nhu tự cho mình cũng có chút nhan sắc, nhưng lại gặp phải Liễu Hạ Huệ…
Cơ mà … anh nói những điều này làm gì? Có khi nào anh đề cập đến chuyện tối qua không?
“Ha ha ha!” Dĩ Nhu cười cho qua chuyện.
Đúng lúc này món ăn được mang lên, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nét đặc sắc của thịt kho đông pha là được kho từ rượu Thiệu Hưng, một kg thịt ba chỉ cần hơn 100ml rượu đun lửa nhỏ trong hơn hai tiếng. Miếng thịt vừa cho vào miệng đã tan ra, có thể nói đó là một quá trình hưởng thụ, khoang miệng thơm lừng mùi rượu.
Dĩ Nhu găp một miếng cho vào miệng, mùi thịt hương rượu hòa quyện khiến cho cô muốn ngừng cũng không được.
“Thơm quá!” Khuôn mặt hớn hở, quét sạch mọi phiền muộn. Chẳng trách mọi người thường nói, khi tâm trạng buồn phiền nên ăn đồ ngon.
Các món ăn được dọn lên rất nhanh, món tiếp theo là canh gà, mùi thơm phưng phức. Món này cũng được ướp với rượu Thiệu Hưng nên hương vị khá đặc biệt.
Cuối cùng là món tráng miệng. Một phần bánh lớn đặt trên tấm kim loại chịu nhiệt, phía trên là một viên kem. Người phục vụ đổ một ít rượu Brandy lên trên, chớp mắt kem hòa tan trong rượu; anh ta quẹt lửa, ánh lửa xanh bùng lên, lớp kem hoàn toàn hòa tan rồi bốc hơi.
Cho miếng bánh kem này vào miệng, mùi vị đặc trưng theo nhau vào, trước này Dĩ Nhu chưa từng được thưởng thức.
Nhưng mà … mấy món ăn tinh phẩm này sao món nào cũng có dính dáng đến rượu vậy? Trước đó cô đã thề không uống bất kỳ giọt rượu nào nữa mà!!!