• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 142 BẠN TRAI

CHƯƠNG 142 BẠN TRAI

Cảnh sát tập trung điều tra tung tích của Lục La, nhưng bây giờ lại có tin Diệp Hồng mang thai, vụ án lại một lần nữa gặp rắc rối.

Hình như Diệp Hồng rất coi trọng lần mang thai này, cuối tuần đều đến bệnh viện kiểm tra, hơn nữa cảnh viên phụ trách theo dõi còn cho biết đều thấy Kim Chí Thành đi cùng. Nhìn dáng vẻ của hắn, hắn cực kỳ coi trọng đứa trẻ trong bụng này của vợ mình.

“Tên Kim Chí Thành đợt này khỏi bệnh không giống như lần trước, tựa như đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác vậy.” Lưu Tuấn nghi ngờ, “Căn cứ kết quả chúng ta điều tra, tuy hắn đã sang Thái làm giải phẫu nhưng về mặt sinh lý vẫn có vấn đề, hắn không có cách nào trở thành một người đàn ông đường đường chính chính; do vậy, hắn vẫn duy trì ở riêng với Diệp Hồng. Tại sao lần này đột nhiên lại tốt rồi?”

“Không có chứng cứ chứng minh hắn đã khỏe mạnh, đứa con trong bụng Diệp Hồng chưa chắc được là con của người nào? Có thể vợ chồng lần trước làm thụ tinh ống nghiệm, trữ đông phôi thai, bây giờ chỉ cần cấy ghép.” Đã từng điều tra cặn kẽ về những việc này nên trong đội ai cũng có một chút kiến thức.

“Tôi cảm thấy chuyện này có vấn đề!” Mạnh Triết thận trọng suy nghĩ, “Trên căn bản Kim Chí Thành có tật, từ đó phát sinh bóng ma tâm lý. Khi Kim Phẩm Nguyên chào đời cũng không khiến mối quan hệ khắng khít hơn. Như vậy vì sao đứa bé lần này lại khiến hai vợ chồng như keo như sơn?”

“Xem ra thông tin trên mạng có sai sót, phái người qua Thái điều tra cho kỹ càng!” Khúc Mịch cho Lưu Tuấn đi điều tra. Lưu Tuấn lập tức xuất phát, tất cả mọi người ngồi chờ tin tức tốt từ anh ta, hi vọng lần này sẽ có thu hoạch.

Lưu Tuấn bay đi Thái, Dĩ Nhu từ Mỹ bay về, nhưng cô không về Nam Giang mà bay thẳng đến Bắc Hải.

Ngày hôm sau chính là hôn lễ của Dương Thâm, cô đã tính toán chính xác ngày giờ. Thời đại học cô được Dương Thâm chăm sóc tận tình như vậy, bây giờ người ta kết hôn, chuyện lớn như thế cô nhất định phải tham gia.

Dĩ Nhu ở tại khách sạn Dương Thâm cử hành hôn lễ. Cô tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục xuống nhà hàng phía dưới dùng bữa. Đi ngang qua phòng tiệc, cô trông thấy có vài người đang trang trí, đành dừng chân lại xem xét một lúc.

Chúc mừng lễ thành hôn chị Khang Chỉ Kỳ và anh Dương Thâm!

Cô đọc thầm dòng chữ lớn trên bảng chào mừng.

“Chị là…” Một cô gái trẻ từ bên trong bước ra, nhìn chằm chằm cô, “Tăng Dĩ Nhu?”

Người này quen cô ư? Dĩ Nhu ngẩn người, cảm thấy người trước mặt mình rất xa lạ, khẳng định chưa từng gặp mặt.

“Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chị thì chắc chắn là chị không nhận ra tôi!” Cô ta nở nụ cười, “Tôi là Khang Chỉ Kỳ, vợ sắp cưới của anh Dương Thâm!”

“À …. Chúc mừng!” Thoáng sửng sốt, Dĩ Nhu vội đưa tay ra.

“Cám ơn chị. Có thể nói chuyện với tôi một chút được không?” Cô ta mời Dĩ Nhu sang nhà hàng bên cạnh, “Tôi loay hoay cả ngày trời đều chưa ăn uống gì, bụng lép xẹp. Một người đi ăn lại quá tẻ nhạt, gặp được chị thật tốt!” Dứt lời cô ta liền kéo Dĩ Nhu đi.

Tính cách lanh lẹ quá! Dĩ Nhu đi theo sát cô ta, ngay lúc cô ta gọi thức ăn liền lên tiếng hỏi: “Cô cũng ăn cay?”

“Mỗi lần ăn cơm anh Dương Thâm đều thêm tí ớt vào, sau một thời gian tôi cũng quen ăn cay. Thế nhưng thật sự anh ấy không ăn được cay, tôi biết nhất định là do chị thích ăn.”

Dĩ Nhu sững người, đương nhiên không hiểu ý tứ của cô ta là gì.

“Chị Tăng, đàn ông chỉ thích mấy cô gái ngu ngơ, nhưng phụ nữ giả ngu thì không đáng yêu!” Khang Chỉ Kỳ nhìn chằm chằm Tăng Dĩ Nhu, giọng không chút khách sáo, “Tôi tin trực giác của phụ nữ vô cùng chính xác. Chị và anh Dương Thâm quen biết sáu bảy năm, không thể nào mảy may không biết tình cảm của anh ấy với chị? Lời này nói ra chắc chắn chẳng ai tin. Đàn bà ấy mà, được người mình yêu thích nâng niu trong lòng bàn tay xem ra là quá thành công, càng nhiều càng tốt; mặc dù bản thân chẳng thích nhưng lúc nào cũng thích đưa đẩy để người khác lầm tưởng. Xem ra chỉ khi nào chị tìm được người đàn ông của mình lúc ấy mới khiến anh ấy dập tắt hoàn toàn hi vọng. Nếu không anh ấy cũng chẳng kết hôn với tôi mau lẹ như thế!”

“Những điều này đều do đại sư huynh nói với cô?” Dĩ Nhu chau mày.

“Anh ấy làm sao dám kể với tôi mấy chuyện này? Anh ấy còn ước cả thế giới đừng biết, để một mình mình liếm láp vết thương ấy là tốt rồi. Có điều, người tinh ý chỉ cần để ý một chút là nhìn ra được; trừ chị, tất cả mọi người đều biết.

Trong điện thoại của anh ấy chỉ có một tấm hình, là hình của chị; anh ấy luôn bỏ một ít ớt vào thức ăn nhưng lại không thích ăn cay; anh ấy không nhìn những người phụ nữ khác, mắt và tim chỉ tồn tại một người phụ nữ; anh ấy thậm chí từ bỏ tất cả ở Bắc Hải chỉ vì câu nói xin nhờ giúp đỡ của chị mà quên mình đến Nam Giang.

Anh ấy muốn giấu nhẹm toàn bộ tình cảm của mình với chị, không dám biểu lộ, nhưng ai cũng nhìn được rõ rõ ràng ràng. Tôi và anh ấy quen nhau qua coi mắt. Tôi biết ngay cả tướng mạo tôi thế nào anh ấy cũng không nhớ rõ. Từ gia thế đến dung mạo tôi đều hội đủ, cho đến tận bây giờ chưa từng trải qua được chuyện này dĩ nhiên không cam lòng. Vì vậy, tôi nhất định theo đuổi anh ấy không tha. Không ngờ chỉ ba tháng sau anh ấy liền hỏi tôi muốn kết hôn hay không?!!! Đương nhiên là muốn rồi! Chúng tôi rất xứng đôi, từ điều kiện cho đến ngoại hình, là đối tượng kết hôn thích hợp nhất.”

Dĩ Nhu vẫn đang chăm chú lắng nghe, trong đầu bắt đầu loạn cào cào. Từ trước đến nay cô đều coi Dương Thâm như anh trai của mình, chưa từng có ý nghĩ trai gái. Thêm vào đó cô chưa từng cảm nhận được hành động của Dương Thâm có xíu nào tình cảm nam nữ, ánh mắt anh ấy nhìn cô đều trong suố, không vương tạp niệm.

Một người đàn ông nếu thích một người phụ nữ làm sao có thể cứ ở yên như vậy trong thời gian dài được chứ, ngay cả nắm tay cũng không hề có.

Dĩ Nhu đột nhiên nghĩ đến Khúc Mịch. Người đàn ông kia cũng nói thích cô, nhưng một hành động ám muội đều chưa từng xuất hiện. Hai người ở cùng nhà, nằm cùng giường, vẫn luôn bình an vô sự.

Cô luôn cho rằng có mỹ nhân trong tay mà vẫn an toàn thì chỉ có thể là Liễu Hạ Huệ; còn nếu không là do yếu sinh lý hoặc là do người phụ nữ ấy cực kỳ xấu.

Yêu đương là vậy, họ thu hút nhau từ cơ thể lẫn tinh thần.

Dĩ Nhu không có kinh nghiệm yêu đương, mấy thứ này đều học được trên tivi mà thôi.

“Tôi vốn nghĩ ngày mai mới gặp được chị, không ngờ hôm nay đã được diện kiến.” Khang Chỉ Kỳ cắt ngang luồng suy nghĩ của Dĩ Nhu, “Chị Tăng, so với ảnh chụp chị đẹp hơn rất nhiều. Cũng khó nói, ảnh đó từ thời sinh viên, dĩ nhiên không được khí chất như bây giờ rồi!”

Dĩ Nhu không biết nên nói gì, những lời cô ta nói ngày hôm nay Dĩ Nhu chưa kịp tiêu hóa.

“Đây là phong tiền mừng tôi đã chuẩn bị trước, có thể ngày mai tôi không đến dự tiệc cưới của hai người!” Tình huống thế này cô cho rằng mình không thích hợp có mặt.

“Chị Tăng, đây là mục đích chính của tôi” Khang Chỉ Kỳ đẩy phong bao trở lại, “Hôn lễ ngày mai tôi mong chị tham gia, hơn nữa có bạn trai đi cùng càng tốt.”

Cô ta nhấp ngụm nước, “Chị Tăng, bây giờ anh Dương Thâm vẫn còn lưu luyến chị. Nếu chị không tham dự lễ cưới của tôi sẽ khiến anh ấy cảm thấy tiếc nuối, và điều đó sẽ biến thành sự cản trở cho cuộc sống hôn nhân của chúng tôi sau này. Bây giờ tôi đã chiếm được con người của anh ấy, bước kế tiếp muốn chiếm luôn được trái tim của anh ấy, một trái tim trọn vẹn. Nếu như chị đã có người yêu, vậy chị cũng mong anh ấy được hạnh phúc chứ?”

Người yêu? Hàng lông mày Dĩ Nhu càng nhíu chặt.

“Chị Tăng … Làm người không thể ích kỷ …”

“Được rồi! Cô không cần nói nữa, tôi đã hiểu rõ ràng ý của cô!” Dĩ Nhu cắt ngang lời cô ta, lòng tự tôn không cho phép cô tiếp tục ngồi ở đây lắng nghe, “Nếu như cô cho rằng tôi chính là vật cản trở cho cuộc hôn nhân của hai người, vậy tôi đồng ý phối hợp!” Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Phối hợp cách nào đây? Cô đi đâu tìm một người bạn trai? Dĩ Nhu cầm điện thoại di động, lướt phần danh bạ, chợt thoáng qua số điện thoại của Khúc Mịch.

Cô chần chừ một lúc rốt cục cũng ném điện thoại sang một bên. Khúc Mịch đã quyết định rút khỏi cuộc sống của cô, cô không có quyền quấy rầy người ta. Cô xưa nay không nghĩ mình là một người ích kỷ nhưng bây giờ một hai lần đều bị người ta nói mình ích kỷ khiến cô chịu đả kích khá lớn. Suốt một đêm Dĩ Nhu trằn trọc không yên giấc.

Sáng hôm sau, Dĩ Nhu thức giấc với gương mặt tiều tụy, vành mắt thâm đen. Bộ dạng này mà đi đám cưới có khi nào người ta cho rằng cô âu sầu khi người yêu kết hôn và cô dâu không phải cô không?!!!

Dĩ Nhu không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, cô vội ra ngoài tìm salon tóc, trang điểm lại một chút. Quần áo thì dễ rồi, nhưng người yêu đi đâu mà tìm bây giờ.

Cô đứng trước sảnh tiệc do dự, đột nhiên nghe thấy người gọi tên mình.

“Dĩ Nhu! Là cậu thật sao!” Từ phía đối diện có một người đàn ông khá mập, một thân hàng hiệu, chạy đến, “Cậu cũng đến tham dự hôn lễ của Dương Thâm?”

Nghe ngữ điệu anh ta có phần kỳ lạ, nhìn vẻ mặt của anh ta cô lại nhớ đến Khang Chỉ Kỳ, Dĩ Nhu chợt hiểu thấu ý tứ câu nói này của anh ta.

Mọi người đều cho rằng cô và Dương Thâm là một đôi, hiện tại Dương Thâm kết hôn, cô dâu không phải là cô, trong đầu mọi người không biết đẻ ra được bao nhiêu phiên bản kịch tính rồi!

Xem ra Khang Chỉ Kỳ nói đúng, cô cứ vô tri hồ đồ thế này thì trong mắt mọi người chính là giả ngu.

“Lưu Nguyên, cậu có thể làm bạn trai của tôi không?” Dĩ Nhu bỗng nhiên hỏi.

Từ thời sinh viên Lưu Nguyên đã thích Dĩ Nhu, còn đứng dưới ký túc xá nữ đàn ca tỏ tình.

Bạn trai? Nghe xong miệng Lưu Nguyên cười đến tận mang tai, mắt híp thành một đường.

“Gặp được bạn học cũ rất vui nhưng cũng đừng đùa quá trớn!” Một bàn tay to lớn đột nhiên vòng qua, trói vòng eo Dĩ Nhu lại, kéo cô vào lồng ngực rắn chắc.

Một luồng hương vị quen thuộc tản mát, không cẩn ngẩng đầu nhìn cô cũng biết người đến là ai.

Cô thầm thở dài, giả bộ là một cặp với Lưu Nguyên chi bằng cùng Khúc Mịch diễn kịch, dù sao cũng là người quen!

Thế nhưng … tư thế này quá sức thân mật, Dĩ Nhu vừa định muốn kéo dài khoảng cách đột nhiên cảm nhận được bàn tay trên eo mình làm tăng thêm lực.

Cô ngẩng đầu, nhận được ánh mắt sâu thẳm của Khúc Mịch, tim cô bỗng chốc đập mạnh.

“Vị này chính là?” Nụ cười Lưu Nguyên cứng đờ: sao con vịt sắp chín lại xổng mất rồi.

Khúc Mịch cúi đầu liếc anh ta một cái, chỉ hừ một tiếng.

Dĩ Nhu lúng túng, “Anh ấy …. Là bạn trai của tôi!” Dứt lời cô liếc nhìn Khúc Mịch, gương mặt anh không chút cảm xúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom