-
CHƯƠNG 135 LÀM KHÁCH
CHƯƠNG 135 LÀM KHÁCH
Lưu Tuấn lập tức điều tra việc sinh nở của vợ Kim Hâm cách đây ba mươi lăm năm. Thời đó người ta ít đến bệnh viện, toàn tự tìm bà mụ trong thôn. Gia đình Kim Hâm vốn dĩ sống ở một tiểu khu nhỏ ở ngoại thành, các hộ gia đình hầu như dời đi gần hết.
Thêm vào đó những bà mụ đỡ đẻ đều tầm bốn mươi, năm mươi, tính đến hiện tại chắc cũng tầm bảy tám chục tuổi, không biết còn sống hay không.
Khúc Mịch phái thêm người tập trung theo dõi Diệp Hồng, canh giữ luôn ở nhà mẹ ruột cô ta, một khi phát hiện đối tượng khả nghi, lập tức khống chế.
Dĩ Nhu một lòng muốn bắt được hung thủ sát hại ba mẹ mình, nhưng cô cho rằng nghi phạm quan trọng nhất, Kim Chí Thành, không giống hung thủ lắm. Như vậy hung thủ rốt cuộc là ai? Thời gian trôi qua mười lăm năm rồi vụ án này tiếp tục xếp xó nữa ư?
Cô còn đang lo lắng không nguôi thì mẹ Khúc Mịch gọi tới, rủ cô cuối tuần qua nhà ăn cơm. Trưởng bối đã mời cô đâu thể từ chối nên đành phải đồng ý.
Làm khách đến nhà sao có thể đi tay không, mua quà gì đây?
Đang rầu rĩ vì khi gặp những việc này không có người lớn cho ý kiến thì trùng hợp chú cô ở Canada gọi về.
“Mẹ Khúc Mịch gọi con sang ăn cơm à?” Biết chuyện chú Tăng cảm thấy vui vẻ hẳn, “Vậy con nghĩ mua món quà gì chưa?”
“Đây … con đang lo nghĩ chuyện này nè. Lần trước con mời hai bác ăn cơm, bác gái nhất định đòi tặng con chiếc vòng ngọc. Nhìn chiếc vòng ấy rất đẹp và tinh xảo, lại là bảo bối gia truyền nhà họ nên không dám nhận. Hai bác hào phóng như vậy, lễ vật quá tầm thường thì thất lễ, nhưng quá quý lại tạo cho nhau gánh nặng không cần thiết.”
“Vòng ngọc gia truyền? Không phải của bà nội Khúc Mịch để lại cho mẹ Khúc Mịch đó chứ?” Chú Tăng vội vàng hỏi lại.
“Vâng…. Sao chú đoán được?”
Con bé ngốc này! Chú Tăng dở khóc dở cười, người ta muốn cháu gái ông ra mắt ba mẹ chồng, vậy mà cháu gái ông không hiểu … Đúng là đầu đất mà! EQ thế này ai yêu nó thì thật tội nghiệp.
Chú Tăng không khỏi lo lắng giùm Khúc Mịch, hi vọng Khúc Mịch không thấy khó mà lui.
“Ba mẹ cậu ấy nói gì? Thích con không? Bọn họ không bài xích nghề nghiệp của con chứ?” Chú Tăng ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng thoáng nên dĩ nhiên không kì thị bất cứ nghề nghiệp nào hết. Tuy nhiên Dĩ Nhu đang ở Trung Quốc, tất cả các trưởng bối đều kiêng kỵ mấy chuyện không may, việc không chấp nhận những người nghề này là quá bình thường. Dù rằng tình yêu là chuyện của hai người, nhưng khi tiến đến hôn nhân lại biến thành việc của cả hai gia đình.
Dĩ Nhu số khổ, mười tuổi mất cả cha lẫn mẹ, được vài năm chẳng còn được bên ông bà yêu thương. Gặp những người mê tín thì còn cho cô là đứa khắc tinh. Nếu cháu gái ông tìm được một ba mẹ chồng thông tình đạt lý, thì sau khi kết hôn sẽ có những tháng ngày hạnh phúc.
“Tại sao lại bài xích nghề nghiệp của con?” Dĩ Nhu khó hiểu. Cô là pháp y thì liên quan gì đến ba mẹ Khúc Mịch? Thích thì gặp nhiều, không thích thì ít chạm mặt.
“Vì Khúc Mịch!”
“Trời! Nói đến máu tanh và thi thể thì con trai của hai bác ấy gặp còn nhiều hơn con!” Dĩ Nhu dĩ nhiên không hiểu ngụ ý của chú Tăng, “Thế nhưng hai bác là người hiện đại, rất hiền lành. Bác gái còn nói nghề pháp y rất tốt, ít ra thi thể không nói dối, không cần rào trước đón sau khi nói chuyện.”
Đúng là suy nghĩ khác người nhưng nhờ vậy chú Tăng mới yên tâm, ông thầm cảm thán vì EQ của cháu gái mình, cha mẹ người ta đã nói như vậy rồi mà cháu gái ông vẫn không hiểu.
“Tặng quà không phân sang quý, chủ yếu là thật tâm.” Cháu gái của ông ngơ ngác thế này, gặp phải người đàn ông không có kiên nhẫn sẽ dễ dàng nhụt chí, Chú Tăng quyết định sắn tay áo giúp cháu gái mình chủ động một lần, “Chú nghĩ tốt nhất con nên gọi cho Khúc Mịch, xin ý kiến của cậu ấy, cậu ấy khẳng định biết ba mẹ mình thích gì.”
Dĩ Nhu thấy chú Tăng nói rất đúng, cô liền lập tức gọi cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch ít khi nào nhận được điện thoại của Dĩ Nhu, việc riêng lại càng không. Nghe xong cuộc điện thoại này của Dĩ Nhu, anh bất giác nhoẻn miệng cười. Nhanh như vậy đã biết lấy lòng ba mẹ chồng, xem ra việc công cuộc theo đuổi này của anh đã trông thấy điểm cuối.
Khúc Mịch và Dĩ Nhu cùng nhau đến trung tâm thương mại, chọn được món quà ưng ý Khúc Mịch giành quẹt thẻ.
“Làm sao có thể để anh trả tiền, đây là tâm ý của tôi!”
“Còn như thế sao!!!”
Chứ còn gì nữa! ….
Dĩ Nhu khăng khăng dùng tiền của mình, Khúc Mịch đành phải tùy theo ý cô.
Ngày hôm sau Dĩ Nhu cầm theo món quà đã được chọn lựa tỉ mỉ đi đến nhà họ Khúc. Sau khi gặp gỡ, cô đưa quà: “Hai bác, đây là chút quà nhỏ của con, không biết hai bác có thích không?”
“Thích! Chỉ cần là của con, bác đều thích!” Mẹ Khúc hưng phấn, bà thầm nghĩ tuy ba mẹ cô mất sớm nhưng Dĩ Nhu lại là một người rất lễ phép và biết trước sau.
Là con dâu mua quà, ba mẹ Khúc Mịch dĩ nhiên sung sướng không nguôi, đến khi mở ra xem thì còn phấn khích hơn nhiều.
“Bộ Sơn Hải Kinh bản phồn thể này bác tìm mua mấy lần nhưng đến nhà sách nào cũng không có”, ba Khúc cười cười, “Làm sao con có được nó?”
“Thật ra bản này con đặt mua từ lâu rồi ạ. Con công nhận rất khó mua được bộ này!” Dĩ Nhu mỉm cười đáp lời.
“Vậy làm sao bác có thể nhận được, ‘Quân tử bất đoạt nhân sở ái’*.”
*Quân tử không tranh món đồ yêu thích với người khác.
“Quân tử dã thành nhân chi mỹ.*” Dĩ Nhu cười cười, “Thật ra con chỉ biết sơ sơ thôi, bác mới là người có nghiên cứu sâu về lãnh vực này, tặng cho bác thì không gì thích hợp hơn. Tuy nhiên bác phải hứa với con khi bác rảnh bác nhớ kể cho con nghe. Con rất thích những câu chuyện kỳ bí, nhất là về thế giới động vật. Hai bác đã từng đi khảo sát nghiên cứu nhiều năm nhất định có rất nhiều câu chuyện lý thú.”
*Quân tử tác thành chuyện tốt cho người ta.
“Con thích nghe sao! Nào mau theo bác qua thư phòng, bác đang viết một quyển tạp ký, được mấy chương rồi, con qua xem nhé!” Ba Khúc hai mắt tỏa sáng, nhiệt tình mời Dĩ Nhu sang thư phòng.
Mẹ Khúc kéo tay Dĩ Nhu lại: “Trước tiên theo bác vào phòng đã, con chỉ cho bác mấy thứ mỹ phẩm này xài thế nào … Ăn gió nằm sương nhiều năm nên đâu biết trang điểm, bây giờ rảnh rỗi bác muốn chăm sóc làn da của mình một chút.” Mặc kệ phụ nữ đã bao nhiêu tuổi thì họ vẫn muốn mình trở nên xinh đẹp nhất.
“Bác Khúc …” Dĩ Nhu ái ngại nhìn ông Khúc.
“Con đi đi … lát sau qua thư phòng cũng được!” Ông Khúc vẩy vẩy tay, ông luôn chiều theo ý của cợ mình.
“Mẹ!” Khúc Mịch trông thấy mẹ dắt Dĩ Nhu đi anh buột miệng gọi. Khó lắm mới mời được Dĩ Nhu về nhà, tại sao không cho họ ở riêng một chút chứ?
Bà Khúc quay sang trừng mắt nhìn con trai: “Mẹ gì mà mẹ, trong bếp có cá chưa làm kìa, con vào làm đi …. Không phải Dĩ Nhu thích ăn cá hấp sao?”
Con trai bà IQ thì cao nhưng EQ cũng chẳng hơn Dĩ Nhu bao nhiêu, ở suốt với Dĩ Nhu một thời gian dài mà chẳng có chút tiến triển … Nếu đã đến lúc gặp phụ huynh thì hãy để phụ huynh ra tay. Dĩ Nhu là một cô gái thiếu tình thương cha mẹ từ bé, sự ấm áp của gia đình sẽ cảm hóa được cô.
Nghe Dĩ Nhu thích ăn cá hấp, Khúc Mịch ngoan ngoãn đi vào bếp.
Mẹ Khúc cười cười nói với Dĩ Nhu, “Con đừng thấy thằng Khúc Mịch nhà bác cao ngạo lạnh lùng, không thích ở chung với ai. Thực chất nó y như ba nó vậy, rất yêu vợ nhưng không biết thể hiện ra ngoài. Có điều người đàn ông như vậy là tốt, tuyệt đối không bao giờ để mắt đến những người phụ nữ khác.”
Có yêu chiều vợ mình hay không thì Dĩ Nhu chưa biết nhưng lạnh lùng với phụ nữ thì cô xác nhận là có. Cô từng nghe kể anh nhốt Vương Tịnh ở ngoài xe suốt một tiếng đồng hồ, Cục cảnh sát nhiều nữ cảnh viên như vậy không ai dám làm việc bên cạnh anh.
“Tính tình của Khúc Mịch như vậy thật ra bác và bác trai có phần trách nhiệm.” Bà Khúc thở dài, “Hồi đó hai bác chỉ lo làm việc, chẳng quan tâm nhiều đến nó.Nó cũng biết nghe lời, chăm chú đọc sách, không khóc không quấy. Thời gian dài đã biến nó thành con người như vậy. Bác thấy gia đình người ta con cái và ba mẹ rất thân mật, thậm chí con cái còn nũng nịu bên ba mẹ thì rất ước ao, đồng thời cũng tự trách. Bây giờ khi đã nghĩ thông suốt thì con trai mình đã lớn, chẳng còn nũng nịu hay ỷ lại vào mẹ nữa. Khi có thì không biết quý trọng bây giờ thì không cách nào quay trở lại được nữa rồi!”
Dĩ Nhu bắt gặp nét cô đơn trên gương mặt bà Khúc, cô lên tiếng an ủi: “Bác ơi, đừng bi quan như vậy ạ, ít ra hai bác vẫn còn khỏe mạnh, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội bên nhau. Con khát khao có được sự ấm áp của gia đình, khát khao được ở bên cạnh ba mẹ; cho dù ba mẹ không quan tâm đi chăng nữa nhưng vẫn biết họ đang ở một nơi nào đó trên thế gian này, trong lòng cũng được an ủi … Vậy mà ….”
“Được rồi … Đừng nói chuyện này nữa!” Mẹ Khúc vội vàng ngắt lời cô, “Đều do bác, tự dưng nhắc lại chuyện này làm gì để con nhớ đến nỗi đau trước kia. Sau này con cứ coi đây là nhà mình, coi bác như ba mẹ con, nếu Khúc Mịch dám bắt nạt con thì kể với bác, bác sẽ phạt nó!”
Sau khi gặp Dĩ Nhu, Khúc Mịch có kể về chuyện gia đình cô, bà càng thương Dĩ Nhu nhiều hơn, nghĩ đến những tổn thương Dĩ Nhu phải chịu bà cũng thấy đau lòng.
“Vâng!” Nghe bà Khúc nói như vậy, Dĩ Nhu cảm giác như dòng suối ấm chảy khắp cơ thể mình, hai mắt cô nóng lên, suýt chút nữa rơi lệ.
Trong bếp, Khúc Mịch đang cố gắng làm cá, lần đầu tiên làm cá sống, tay chân anh vụng về, lóng ngóng.
Ông Khúc đứng tựa cửa xem trò vui: “Con trai, làm đến đâu rồi?”
Khúc Mịch vừa bóc bong bóng cá ra, đang làm sạch ruột cá, nghe ba hỏi anh chỉ ừ một tiếng.
“Vẫn chưa ‘được’ sao?” Ba Khúc rõ ràng nói lớn hơn một chút, muốn trêu con trai mình.
“Vâng ….” Khúc Mịch lôi ruột cá ra bỏ vào thùng rác để khỏi tanh. Nếu không phải Dĩ Nhu thích ăn, anh nhất định sẽ không bao giờ đụng vào thứ này.
“Chà chà … Một cô gái tốt như vậy chắc chắn có không ít chàng trai thầm thương trộm nhớ, nếu ra tay chậm một bước, coi chừng bị cướp mất!” Ông Khúc lắc đầu, “Yêu cũng phải học và không phải những người có bằng cao, trí thông minh hơn người là có thể đạt được. Nhớ năm đó lần đầu tiên ba gặp mẹ con liền nhanh chóng bị mẹ con thu hút, không bao lâu cưới mẹ về!”
“Ba có tuyệt chiêu gì mau dạy cho con!” Nghe câu này hai mắt Khúc Mịch sáng lên.
“Do mị lực riêng của mỗi người!”
“Được rồi!” Nhìn dáng vẻ đắc ý của ba mình, Khúc Mịch chầm chậm lên tiếng: “Dù gì đi chăng nữa, nếu con và Dĩ Nhu không cưới được thì chỉ còn cách khổ sở chờ đợi thôi. Tám mười năm sắt cũng rèn thành kim, nếu cô ấy nhất định không kết hôn, con nhất quyết sẽ làm bạn với cô ấy đến già.”
“Thằng oắt con, uy hiếp ba sao!” Ông Khúc tiến tới, ghé vào lỗ tai Khúc Mịch thầm thì.