CHƯƠNG 134 PHÂN TÍCH
Lời khai của Kim Chí Thành trước sau mâu thuẫn, không biết được câu nào là thật, câu nào là giả, thậm chí Dĩ Nhu còn cảm thấy tinh thần của hắn vẫn lơ mơ, căn bản vẫn chưa khỏe hơn được chút nào.
“Anh còn từng có giấc mơ giết người tương tự không?” Câu hỏi này của Khúc Mịch khiến Dĩ Nhu bất chợt thấy căng thẳng, cô hiểu anh muốn hỏi cái gì.
Dĩ Nhu nhìn chằm chằm Kim Chí Thành, dỏng tai lên nghe, không muốn bỏ sót một chữ nào.
“Không có, chỉ mơ hai lần như vậy thôi!” Hắn quy kết việc giết nhà họ Đồng cũng là nằm mơ.
Dĩ Nhu thở phào, rồi khẽ cau mày. Trạng thái của hắn hiện tại không thể hỏi tiếp được nữa, toàn ăn nói lung tung, muốn nói cái gì là nói, không thể lấy đó làm giá trị tham khảo.
Tuy nhiên Khúc Mịch không cho là như vậy, cho dù hắn nói gì anh cũng chăm chú lắng nghe.
“Anh có thể kể vì sao lại quen Diệp Hồng không?” Khúc Mịch hỏi lại vấn đề này.
Kim Chí Thành dường như không nhận ra, anh ta suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chúng tôi biết nhau ở công ty, lúc đó tôi đang theo ba tôi học cách quản lý. Tôi còn nhớ rõ ngày hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài tung bay, một cái ngước mắt, ngẩng đầu đều khiến người ta rung động.
Cô ấy là thư ký của ba tôi, khi tiếp xúc với nhau nhiều, tôi phát hiện cô ấy không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà tấm lòng còn rất lương thiện. Cô ấy không như những người con gái khác, không phải thích tôi vì tiền. Khi tôi biểu đạt tình cảm của mình với cô ấy nhiều hơn một chút, cô ấy rất e thẹn. Tôi hiểu cô ấy đang lo lắng và tôi biết cô ấy cũng có cảm tình với tôi.
Lần đầu tiên tôi và cô ấy chạm mặt, trong ánh mắt cô ấy nhìn tôi rõ ràng là có thiện cảm, tôi có thể nhìn thấu được điều đó qua ánh mắt của cô ấy, nhưng khi đó Diệp Hồng không biết thân phận của tôi. Sau này khi cô ấy nghe mọi người nói tôi là con trai duy nhất của nhà họ Kim, thì cô ấy bắt đầu duy trì khoảng cách với tôi. Một quãng thời gian sau, cô ấy nhận ra tôi cũng rất bình thường, không giống với những đứa con nhà giàu khác nên mới đồng ý nhận lời tôi.
“Sau khi kết hôn tình cảm hai người thế nào?” Giọng điệu Khúc Mịch tựa như hai người bạn đang tán gẫu với nhau.
“Rất tốt! Chúng tôi rất yêu nhau!” Khóe miệng Kim Chí Thành lộ ra nụ cười hiếm hoi, “Khi kết hôn Diệp Hồng cũng đang mang thai, cô ấy vừa làm việc vừa dưỡng thai. Tôi ở nhà nấu đồ bổ cho cô ấy, chờ cô ấy tan ca rồi cùng nhau tản bộ, cuối tuần hai vợ chồng đi mua sắm đồ dùng cho con. Ngày tháng trôi qua vô cùng hạnh phúc. Sau khi có Tiểu Nguyên, đó là một cậu bé trai mũm mĩm, khỏe mạnh, ba tôi lại càng thỏa mãn, bầu không khí trong gia đình chưa bao giờ hòa thuận đến thế.
Tuy nhiên khi đứa trẻ dần lớn lên, tôi bắt đầu đối diện với một thực trạng, chúng tôi muốn trở thành một đôi vợ chồng thực thụ, nhưng tôi lại không thể, thật sự là lực bất tòng tâm. Diệp Hồng luôn nói với tôi là không sao, đã có con, hai người hiểu nhau, quan tâm là tốt lắm rồi, hơn nữa cô ấy còn phải công tác. Càng về sau lòng tôi càng cảm thấy nặng nề, sự hổ thẹn ngày một lớn dần.
Tôi không dám ở chung phòng với cô ấy nên chuyển ra sống ngoài thư phòng. Tôi muốn tận lực bù đắp cho cô ấy nhưng chỉ biết dùng tiền mà thôi. Trước mặt ba tôi tôi đều tận lực ra vẻ yêu chiều cô ấy nhưng trên thực tế tôi không thể vượt qua ám ảnh, bệnh tâm lý của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Ba tôi phát hiện ra trạng thái tinh thần của tôi không tốt nên đưa tôi sang Toronto chữa trị. Tôi đã từng đến đó hai lần nên rất quen thuộc. Hơn nữa lần này bệnh tình tôi không nặng lắm nên bọn họ không quản lý tôi nghiêm ngặt, tôi lén về nước. Tôi tìm Diệp Hồng, nói với cô ấy là không muốn bị ba tôi bắt lại, vì vậy cô ấy đưa tôi đi trốn ở nông thôn. Tôi ở đó, mỗi ngày tự uống thuốc nên tinh thần của tôi ngày một tốt hơn.
Sau đó các anh tìm đến tôi, đưa tôi về đây. Tôi biết mình có bệnh, tôi sẽ phối hợp cùng các anh. Tôi muốn được sớm xuất viện, được đoàn tụ với vợ và con mình.”
Khúc Mịch gật đầu: “Tôi sẽ quay lại thăm anh!”
Khúc Mịch và Dĩ Nhu rời đi, tìm nữ bác sĩ chủ trị để xin bàn chải và khăn mặt Kim Chí Thành đã sử dụng qua. Trên đó chắc chắn lưu lại mẫu tóc và tế bào khoang miệng, những thứ này có thể hoàn tất được các xét nghiệm.
“Tại sao tôi luôn có cảm giác hắn giả bệnh?” Ngồi trên xe Dĩ Nhu mới lên tiếng, “Cùng một câu hỏi nhưng đáp án trước và sau đều khác nhau: ví như việc quen biết Diệp Hồng, tình cảm đối với cô ta, nhà việc tàn sát cả nhà họ Đồng.”
“Vậy em tin vào đáp án nào của hắn nhất?” Khúc Mịch vui vẻ hỏi lại.
Dĩ Nhu nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói: “Sau khi hắn uống thuốc lời giải thích của hắn có độ tin cậy cao hơn. Tôi biết để thuốc phát huy tác dụng cần ít nhất mười phút, uống thuốc này sẽ giúp hắn ổn định được tiềm thức, khi kể những việc này đầu óc của hắn khá tỉnh táo.
Còn khi chúng ta vừa bước vào, anh gọi tên hắn, ý thức của hắn rõ ràng đang hỗn loạn, hắn thậm chí còn không xác định được mình là ai. Tôi cho rằng lời khai trước đó của hắn đều là phán đoán, khả năng tin cậy không cao. Hắn rõ ràng giết chết nhà họ Đồng, giết cả ba ruột và mẹ kế của mình, nhưng sâu trong não bộ của hắn chống cự lại hành vi mất nhân tính này, do vậy tiềm thức mới ám chỉ cho hắn biết đó chỉ là mộng.”
“Ý thức của hắn khá hỗn loạn, nhưng nguyên nhân chính là vì đâu? Bác sĩ nói bệnh tình của hắn trên cơ bản ổn định, tất cả đều rất tốt.”
“Có khi nào hắn mắc chứng tâm thần phân liệt không?” Dĩ Nhu cũng có nghiên cứu sơ qua về đề tài này, “Tính cách của hắn trước sau hoàn toàn khác nhau, có thể trong thời kỳ bị ngược đãi hắn đã sản sinh ra nhân cách này. Một nhân cách chính là cá tính ẩn giấu của hắn được giải phóng, tràn ngập bạo lực và máu tanh, không có đến nửa điểm nhân tính; một nhân cách khác chính là tính cách thật của hắn: oán hận, nhẫn nại, cam chịu. Nếu là như thế thì những mâu thuẫn đó được giải thích một cách hợp lý.”
“Tôi đã từng tiếp xúc với những người mắc chứng nhân cách phân liệt; vì thế, so sánh từ lý luận đến án lệ thực tế mà nói, hắn đều không phù hợp! Em còn nhớ Lãnh Thác không?”
Dĩ Nhu rơi vào trầm tư.
Nhân cách Lãnh Thác phân thêm thành một người em gái, hai người không biết sự tồn tại của đối phương, đối với việc làm của nhân cách kia càng ngậm chặt miệng không nói, cũng không thừa nhận.
Thế nhưng Kim Chí Thành lại không như vậy. Nếu như hành vi giết người đó là do một nhân cách khác làm ra, vậy hắn kể đó là giấc mơ có phần không hợp lý. Như vậy, sự việc hắn cho là mơ để báo trước việc gì đây?
Hai người lái xe trở về đội hình sự, đưa khăn mặt và bàn chải đánh răng đến khoa pháp chứng kiểm nghiệm.
Vụ án của Lý Đại Niên đã rất rõ ràng, có thể phán định là do Kim Hâm ngộ sát, cùng với Sử Phượng Yến tiến hành chôn cất, thủ tiêu. Khúc Mịch nhận thấy vụ án này không có nghi điểm nào nên có thể kết án. Hung thủ và kẻ đồng lõa đã chết, nếu như gia đình nhà Lý Đại Niên nhất định truy cứu việc này, có thể tiến hành tố tụng dân sự, yêu cầu Kim Hâm và Sử Phượng Yến bồi thường, dù sao gia sản nhà họ Kim có thể giải quyết được những yêu cầu của bọn họ.
Xét nghiệm DNA của Kim Chí Thành và Kim Phẩm Nguyên mau chóng có kết quả, chứng thực bọn họ có quan hệ cha con. Kết quả này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, không hiểu nổi.
Nhìn qua có thể thấy được lời khai của Diệp Hồng và Kim Chí Thành đều là sự thật, như vậy Kim Chí Thành rốt cục có phải là hung thủ giết người hay không?
Mọi người vốn tưởng một khi Kim Chí Thành xuất hiện thì toàn bộ nghi vấn sẽ được giải đáp, nhưng hiện tại càng ngày càng phức tạp.
Khúc Mịch bật đoạn băng ghi âm quá trình lấy lời khai của Kim Chí Thanh, tập trung toàn bộ các manh mối để mọi người cùng phân tích lại.
“Mọi người có ý kiến gì không, có thể nêu ra suy nghĩ của mình.”
Mọi người họp tại phòng họp nhỏ.
Lục Ly nghe xong một lần, rồi nghe thêm lần nữa, rồi mới nói: “Tôi cho rằng mặc kệ trạng thái thần kinh của Kim Chí Thành có bình thường hay không bình thường, hắn đều có liên quan trực tiếp đến vụ án sát hại cả nhà họ Đồng và vợ chồng Kim Hâm. Hắn có thể miêu tả rất tỉ mỉ quá trình giết người, hơn nữa còn khớp với những manh mối chúng ta thu thập được. Nếu như khi đó hắn không có mặt, hắn sẽ không biết được những chi tiết này.”
Có nhiều chi tiết trong vụ án chưa từng được công bố ra bên ngoài, ngay cả Diệp Hồng cũng không chứng kiến được hiện trường tại lầu một.
Phân tích này của Lục Ly được mọi người tán thành, căn cứ chứng cứ Kim Chí Thành có khả năng là hung thủ của hai vụ án này.
“Thế nhưng hắn nhất định không thừa nhận vụ án mười lăm năm trước tại nhà họ Tăng; phải chăng hắn thật sự không liên quan đến vụ án đó! Tôi phát hiện trong ba vụ án này có một khác biệt nhỏ, vụ nhà họ Tăng có hành vi trộm cướp tài sản, còn hai vụ còn lại, hung thủ vứt những đồ đạc có giá trị đi hoặc không lấy.
Kim Chí Thành dĩ nhiên sẽ không lấy trộm đồ nhà mình, vậy tại sao lại lấy đồ trang sức nhà họ Đồng rồi ném đi? Nếu như hung thủ muốn xử lý tang vật, vậy hắn phải có cách để chúng ta không thể tìm ra. Thông qua chi tiết này và khẩu cung của Kim Chí Thành tôi cảm thấy vụ án nhà họ Tăng mười lăm năm trước còn có một người khác!”
Phân tích này của Mạnh Triết khiến ai nấy đều im lặng, bọn họ vẫn đang điều tra, nhận thấy càng lúc càng có quá nhiều vấn đề phát sinh.
“Mọi người quên mất một điểm.” Lưu Tuấn do dự mãi mới lên tiếng, “Pháp y Tăng trông thấy chếch cổ tay trái của hung thủ có nốt ruồi son, lão Quách cũng nói Kim Chí Thành khi còn bé cũng có nhận dạng này. Tuy rằng chúng ta đã kiểm tra rất nhiều lần, nhưng nơi cổ tay Kim Chí Thành hoàn toàn không có đặc điểm này, tại sao lại có hai kết quả khác nhau như vậy?
Hoặc là vì đã quá lâu nên lão Quách nhớ lầm, hoặc ký ức của pháp y Tăng không chính xác. Thế nhưng pháp y Tăng và lão Quách là hai người không hề quen biết, chưa từng gặp nhau, vậy tại sao lại có cùng thống nhất ở đặc điểm này? Em nghĩ …. Có khi nào tồn tại một người có hình dáng hệt như Kim Chí Thành, nhưng trên cổ tay hắn lại có nốt ruồi son, và chính hắn là thủ phạm giết chết nhà họ Tăng mười lăm năm trước.”
“Phân tích này của cậu hơi quá rồi đấy, còn hấp dẫn hơn mấy bộ phim truyền hình. Nói như vậy chẳng bằng nói thẳng ra là có hẳn một người sống sờ sờ, là anh em sinh đôi với Kim Chí Thành, nên mới giống nhau như đúc đến mức lão Quách cũng không nhận ra được!” Vương Nhân Phủ phá lên cười.
“Tất cả các phân tích hợp lý đều bị chứng cứ phủ định; như vậy, thứ không hợp lý nhất, khó hiểu nhất sẽ biến thành khả năng lớn nhất!” Lưu Tuấn giữ vững lập trường của mình.
Khúc Mịch vẫn ngồi yên không nói tiếng nào, thấy tâm trạng Lưu Tuấn hăng hái anh mới nói: “Lập tức đi điều tra việc sanh nở của mẹ Kim Chí Thành tại bệnh viện ba mươi lăm năm về trước, xem chúng ta có thu được kết quả nào bất ngờ không!”
Lưu Tuấn nghe đến đây hai mắt sáng rỡ, chủ động xin đi điều tra.
Bình luận facebook