-
CHƯƠNG 133 HỖN LOẠN
CHƯƠNG 133 HỖN LOẠN
Khi nghe Kim Chí Thành nhắc đến tờ vé số trúng một triệu, Khúc Mịch khẽ nhướn mày, anh rất tò mò về tung tích tấm vé số ấy.
“Anh biết Lý Đại Niên giấu tấm vé số kia ở đâu không?”
“Thật ra chẳng ai giấu hết!” Câu trả lời này của Kim Chí Thành khiến bọn họ ngẩn người, “Lúc đó vì tấm vé số ấy mà ba tôi và Lý Đại Niên xảy ra tranh chấp. Lý Đại Niên nói tấm vé số ấy là do ông ta chọn nên ông ta phải được chia nhiều nhất. Ba tôi nhất thời kích động cầm chai bia đập vào đầu ông ta, lúc đó không ngờ ông ta sẽ chết.
Máu chảy lênh láng ra bàn, tấm vé số ấy cũng dính đầy máu, ba tôi sợ người ta sinh nghi nên phải hủy nó đi, sau đó khai là Lý Đại Niên cầm đi. Những ngày kế tiếp ba tôi và người phụ nữ kia luôn ở trong tình trạng thấp thỏm lo âu. Lâu dần không ai hoài nghi về việc Lý Đại Niên còn sống hay đã chết nên bọn họ mới yên lòng. Ba tôi dùng số tiền trúng thưởng còn lại kia lập nghiệp, trở thành một thương gia giàu có.”
“Lý Đại Niên là do ba anh giết, Sử Phượng Yến là đồng lõa cho nên bà ta dựa vào nhược điểm này mà tự ý làm càn?” Sử Phượng Yến xấu người xấu nết nhưng lại ở bên cạnh Kim Hâm mãi không bị đuổi đi … thì ra thật sự có nguyên nhân sâu xa.
Kim Chí Thành gật gù, “Ba tôi phát tài có tiền thì làm sao bà ta chịu bỏ đi. Vì có tiền nên bà ta ngày nào cũng chỉ lo dạo phố, mua sắm, đi thẩm mỹ viện, cũng không còn tìm cớ đánh tôi. Sau đó nhà tôi mua biệt thự, thuê người làm, sức khỏe tôi không tốt nên thường ra nước ngoài trị liệu nên cũng ít chạm mặt bà ta.”
“Anh không khỏe ở chỗ nào?”
“Bộ phận sinh dục phát triển bất thường.” Anh ta trả lời rất bình tĩnh, tựa như đang kể chuyện của một người khác, “Khi mẹ tôi mang thai uống một loại thuốc, hy vọng sẽ sinh được một đứa con trai. Trong thuốc ấy chứa một lượng lớn kích thích tố khiến cho tôi phát dục dị thường. Ba tôi đưa đến mấy bệnh viện lớn chẩn trị nhưng nghe nói phải đến Thái Lan mới tiến hành giải phẫu được. Vì không có tiền nên ba tôi đành phải từ bỏ, còn tôi trở thành con quái vật trong miệng người đời.
Tôi không thích ở trong nhà, lại càng sợ đi học, tôi sợ ánh mắt của đám bạn học. Tôi cứ đeo cặp trên vai đi lang thang ngoài đường, chẳng đi học được mấy ngày. Sau khi ba tôi có tiền lập tức đưa tôi sang Thái Lan giải phẫu. Trước trước sau sau tổng cộng làm bốn năm ca phẫu thuật tôi mới biến được thành đứa con trai mà ba tôi mong ước.
Ba tôi đưa tôi đi làm theo ông, dạy cách làm ăn, để tôi học tập các chú các bác trong công ty. Thế nhưng tôi một chữ cũng chẳng biết, lại không có hứng thú. Cũng may tôi gặp được Diệp Hồng, người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời này. Không …. Hình như tôi biết cô ấy sớm hơn … khi nào nhỉ? Lúc còn đi học chăng?”
Hắn cau mày, tư duy hình như bắt đầu hỗn loạn. Hắn ngẫm nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Diệp Hồng rất đẹp, rất hiền, cũng rất đáng thương. Cô ấy cũng như tôi, đều bị các bạn bắt nạt. Cô ấy vừa đẹp lại còn học giỏi nhưng gia đình khó khăn. Tôi hiểu được tâm trạng này của cô ấy nên động tâm. Chúng tôi tiếp xúc dần dần, thông cảm cho nhau, hiểu nhau, yêu nhau. Thế nhưng tình yêu của chúng tôi không có kết quả tốt, không được trời cao chúc phúc.
Để được ở bên cô ấy tôi đã phải nỗ lực rất nhiều, nhưng tất cả đều phí công vô ích. Ông trời quá bất công để một người không nam không nữ như tôi sống sót trên cõi đời này. Tôi căm hận xã hội này đã biến tôi thành một người như vậy.”
“Giải phẫu của anh cũng có thành công nhất định, ít ra cũng giúp anh trở thành con người bình thường, có thể sinh hoạt hằng ngày.” Khúc Mịch cảm nhận được câu trước câu sau của hắn bắt đầu mâu thuẫn, tâm tình dần biến đổi.
“Không! Phẫu thuật của tôi cực kỳ thành công, tôi rốt cục có thể là đàn ông, có thể được ở cùng với người phụ nữ mình yêu.”
“Vậy tại sao anh lại giết vợ chồng Đồng Huy?” Khúc Mịch không thể nào nói theo hắn được nữa, nhất định phải hỏi được vấn đề trọng yếu nhất.
“Giết người?” Hắn cau mày, tựa như chìm vào suy nghĩ, “Đúng, tôi giết người! Hắn cũng y như con đàn bà kia, đều rất đáng chết. Còn con chó của hắn nữa, đúng là súc sinh!”
“Làm sao anh giết được bọn họ? Có thể kể chi tiết được không?” Ánh mắt Khúc Mịch sâu thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ gì.
Vẻ mặt hắn trở nên kỳ lạ, Dĩ Nhu cảm giác giống như trước mặt hắn có một chiếc tivi, trong màn hình đang chiếu một thước phim điện ảnh đặc sắc, còn hắn thì tường thuật lại từng chi tiết nhỏ nhất.
“Ngày hôm đó tôi vui lắm vì rốt cục tôi có thể đi dưới ánh mặt trời, được là một người đàn ông thực thụ! Tôi sẽ được ở cùng người phụ nữ tôi yêu, có một cuộc sống hạnh phúc. Vậy mà gã đã phá hủy tất cả những thứ này, hắn khiến tôi lập tức nhớ đến con đàn bà chết tiệt kia. Tôi đuổi theo hắn, còn tiện tay lấy được chiếc búa ở góc nhà người dân gần đó.
Tôi theo hắn vào trong nhà, đập mạnh vào gáy hắn, nhìn hắn từ từ ngã xuống, máu tươi chảy lênh láng, tôi cảm thấy thật thoải mái! Tôi giáng thêm một búa lên đầu hắn, đầu hắn như bông hoa nở rộ, nát bét, thật sự quá hưng phấn. Con chó đáng ghét kia cứ kêu ầm cả lên, tôi tiện tay xử lý luôn nó.
Một người xấu xa như vậy, người nhà cũng y chang, không xứng đáng được sống trên cõi đời này. Tôi nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ nên đi vào. Con mụ chết bầm ngăn không cho tôi vào, tôi đẩy mạnh cửa khiến mụ ta ngã lăn ra đất. Chưa kịp chờ mụ giãy dụa tôi nện liên tiếp xuống. Trong phòng còn có đứa con gái đang hoảng sợ trốn trong tủ quần áo. Tôi bóp cổ nó, nhẹ một chút là đã có thể giết chết nó!”
Nghe đến đó Dĩ Nhu không chịu đựng nổi, cô chợt nhớ đến ác mộng đeo bám lấy mình suốt mười lăm năm qua, tuy rằng không còn đối mặt với sự tuyệt vọng nhưng vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Đứa nhỏ là vô tội, tại sao anh có thể tàn nhẫn như thế!” Giọng Dĩ Nhu run rẩy.
“Để nó trên cõi đời này càng tàn nhẫn hơn, nó sẽ bị bạn bè bắt nạt, đưa nó đến một nơi không còn đau khổ, giúp nó sớm đầu thai vào một gia đình tốt hơn!” Kim Chí Thành lạnh lùng đáp, “Đám mèo kia mới đáng ghét, chỉ là bọn súc sinh mà dám bắt nạt con người! Tôi cầm đuôi của nó, ném mạnh lên tường. Cô biết cảm giác đó thế nào không? Nhìn thi thể chúng nó nát bấy, con ngươi bay ra ngoài thì toàn bộ tổn thương đều tan biến hết!”
“Anh giết chết cả nhà họ Đồng vì chịu phải kích thích, nhưng tại sao anh còn giết chết ba và mẹ kế của mình?” Khúc Mịch không nghĩ hắn không có động cơ giết người, nói giết người vì hận cũng đúng. Thế nhưng nỗi hận này đeo bám hắn suốt hai ba mươi năm trời, vậy lần này có gì đã kích thích thần kinh của hắn khiến hắn buộc phải ra tay?
“Ngại quá, tôi cắt ngang một chút, bệnh nhân phải uống thuốc đúng giờ!” Một nữ bác sĩ bưng khay thuốc và nước bước vào.
Cô ta đưa thuốc cho Kim Chí Thành, đợi Kim Chí Thành cho thuốc vào miệng mới đưa nước đến.
Động tác của Kim Chí Thành rất nhanh nhẹn, Khúc Mịch vẫn luôn quan sát hắn, chờ hắn uống thuốc xong, anh lặp lại câu hỏi vừa rồi.
“Tôi hận người phụ nữ kia, cũng hận ba tôi! Nếu ông ta không phải là kẻ trọng nam khinh nữ, bắt mẹ tôi uống viên thuốc gì đó thì tôi đâu biến thành kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ như thế này. Mẹ tôi phải sống trong u uất nên mới nhảy sông tự sát. Tôi trở thành đứa con không mẹ, cũng biến thành đề tài bàn tán của hàng xóm láng giềng.
Người phụ nữ kia vào ở nhà tôi, không thể sinh con nên nuôi chó nuôi mèo. Con mèo con chó bà ta nuôi xem ra còn quan trọng hơn tôi, hơi phật ý một chút là lôi tôi ra đánh chửi. Ba tôi làm công bên ngoài, lại thích bài bạc nên đâu có ở nhà. Tôi không có cơm ăn, có lúc đói bụng quá trộm lạp xưởng của chó, bà ta phát hiện liền đánh đập tôi dã man, túm được cái gì là lấy đánh tôi cái đó.
Khiến tôi đau lòng nhất chính là bà ta mắng tôi là quái vật, là sao chổi. Nếu không sinh ra tôi thì mẹ tôi đã không phải nhảy sông tự vẫn, tiền bạc trong nhà không phải dồn hết cho tôi chữa bệnh. Bà ta còn đổ thừa vì tôi mà không có con, nói tôi là khắc tinh.
“Nên anh giết bọn họ?”
“Không, tôi không giết người!” Kim Chí Thành lắc đầu lia lịa, “Tôi có ý định giết bọn họ, ngay cả nằm mơ cũng muốn. Thế nhưng tôi không muốn phá hỏng cuộc sống hiện tại, còn có vợ tôi, con tôi!”
“Ý anh là Kim Phẩm Nguyên?” Khúc Mịch hỏi, “Nó đúng là con trai của anh sao?”
“Đúng! Tuy tôi không phải là một thằng đàn ông đường đường chính chính nhưng bây giờ khoa học tiên tiến, chúng tôi làm thụ tinh ống nghiệm, làm một lần là thành công. Tôi cũng nghi ngờ đứa nhỏ ấy không phải là con tôi còn cố ý làm xét nghiệm huyết thống. Ba tôi cũng không tin nên lại làm thêm một lần. Kết quả đều như nhau, Tiểu Nguyên chính là con trai tôi. Vì nó tôi phải cố gắng sống tiếp.”
“Thế nhưng anh lại giết cả nhà họ Đồng, anh rốt cục cũng phải đền mạng!”
“Tôi không giết người! Tôi đã nói tôi không giết người!”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột khiến Dĩ Nhu bắt đầu nghi ngờ. Toàn bộ quá trình thẩm vấn ý thức Kim Chí Thành khá tỉnh táo, nhưng lời nói của hắn trước và sau lại xuất hiện mâu thuẫn. Lúc thì nói mình giết cả nhà họ Đồng, lúc lại phủ nhận. xem ra tinh thần hắn cũng không lạc quan cho lắm, khả năng mắc chứng tâm thần phân liệt nặng.
“Anh có thể kể lại giấc mơ của anh cho tôi không? Giấc mơ giết chết Sử Phượng Yến và ba mình đấy!” Khúc Mịch vẫn bình tĩnh.
Kim Chí Thành như rơi vào luồng suy nghĩ, một lát sau mới lên tiếng: “Trong mơ tôi thấy mình tiến vào biệt thự, trong tay còn cầm cây búa. Ba tôi đang ngồi trên sofa, ông ta thấy tôi đến thì quay đầu lại nhìn, nghiêm mặt tức giận nói ra một câu. Tôi tức quá nên nện mạnh búa vào sau gáy ông ta, ông ta ngã trên ghế, máu chảy không ngừng. Tôi đứng chôn chân một chỗ, có lẽ vì sợ quá. Tuy là nằm mơ nhưng tôi lại cảm giác như thực, tôi đã giết người, giết chết ba mình.
‘Giết mụ đàn bà đê tiện kia nữa!’
Không biết ai đang nói bên tai tôi. Tôi lên lầu chặn mụ ta ở cửa phòng ngủ, nện búa mạnh vào đầu mụ ta, trong đầu tôi toàn là hình ảnh mụ ta từng nhục mạ và đánh đập tôi.
Miệng mụ ta mắng tôi là quái vật, là kẻ không nam không nữ. Tôi lấy con dao gọt trái cây ở tủ đầu giường đâm vào ngực mụ ta, một nhát, hai nhát … Không biết là bao nhiêu nhát nữa nhưng tôi vẫn chưa hả giận nên lại phá nát phần thân dưới cho mụ đàn bà ấy chết rồi cũng không được làm đàn bà!”
Gương mặt của hắn trở nên hung tợn, lộ ra nụ cười khát máu, Dĩ Nhu không tin đây là giấc mơ của hắn mà nó chân thực đến mức khiến cô sởn tóc gáy.