-
CHƯƠNG 120 ẨN TÌNH
CHƯƠNG 120 ẨN TÌNH
Bà bảo mẫu hình như biết bí mật gì đó nhưng không nói ra, Lục Ly khuyên một hồi bà ta mới do dự lên tiếng.
“Tôi bắt đầu làm ở đây từ năm ngoái, lúc đó bà chủ đã dặn, ở trong nhà này, không được nhiều chuyện, không được quá tò mò, không được đồn đại bất kỳ chuyện gì trong nhà này ra ngoài! Trước tôi họ đã đuổi không ít người giúp việc. Vì ở đây trả tiền lương cao gấp đôi ở những chỗ khác, nên tôi cũng không muốn bị đuổi.”
Vợ chồng cậu hai ở lầu hai, mỗi ngày tôi phải dọn dẹp một lần từ trên xuống dưới. Đến tối, những người giúp việc chỉ được phép đi lại ở tầng trệt, không được tự ý đi lên lầu. Sau đó tôi phát hiện cậu hai ở một mình trong thư phòng, còn cô hai và cậu chủ nhỏ ở phòng ngủ, quan hệ của họ có chút kì quái.”
“Làm sao bà phát hiện được?” Lục Ly tất nhiên muốn chứng cứ. Vợ chồng son hai người cãi nhau tạm thời ở riêng là chuyện bình thường, có chỗ nào là kì lạ?
“Tôi vẫn lấy quần áo dơ của cậu hai ở thư phòng; hơn nữa, tôi còn tìm thấy bao cao su trong thùng rác ở thư phòng. Nhà không có người phụ nữ nào khác, ông chủ thì không lên lầu hai, nhất định là của cậu hai dùng. Tôi cũng biết bây giờ vợ chồng trẻ tư tưởng phóng khoáng, tuy là trong bao cao su chẳng có gì nhưng tôi khẳng định là có dùng rồi, mà còn phát hiện không chỉ một lần.
Hơn nữa, tính tình cậu chủ rất lạ. Số lần nghe cậu chủ nói chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cả ngày đều giam mình trên phòng, có đôi lúc cùng ông chủ đến công trường, không có bạn bè, giao tế lại càng không. Thật khác xa với những cậu chủ nhà giàu tôi được biết, còn trầm tính hơn nhiều.”
Bà ta nhác thấy bộ dạng nghi ngờ của Lục Ly, liền nhanh chóng giải thích: “Cậu trai trẻ, nhìn cậu thì đoán khoảng tầm 27, 28 tuổi, không phải cả chuyện này cũng không hiểu chứ?!! Có vợ con, nhưng ở riêng, tự mình ‘giải quyết’, dùng bao cao su nhưng trong bao lại không có ‘cái kia’ … không phải là có bệnh ư? Tôi nghe bọn họ nói, cậu hai hàng năm đều phải ra nước ngoài trị liệu, tĩnh dưỡng. Chi phí nước ngoài khẳng định không rẻ, vậy mà không thể chữa dứt bệnh. Cô hai cũng thật đáng thương, mỗi ngày đều xinh đẹp, tươi cười, nhưng lại phải sống như quả phụ.”
“Ý ngươi là Kim Phẩm Nguyên không phải con trai ruột của Kim Chí Thành?” Lục Ly hỏi.
“Làm sao có thể được!” Bà ta la lên thất thanh, “Gia sản Kim gia lớn như vậy, chỉ có duy nhất mỗi một đứa cháu trai, nếu không phải ruột thịt, ông chủ làm sao nhận được chứ! Cậu thanh niên không biết nhà giàu đụng một chút là đi làm xét nghiệm huyết thống à?
Gia thế nhà cô hai không tốt, vốn dĩ ông bà chủ không cho vào nhà. Nhờ cô hai mang thai mới được phép kết hôn. Tôi nghĩ, nếu không phải đã chắc chắn đứa bé trong bụng cô hai là con cháu nhà họ Kim thì chắc chắn cô cũng không thể bước vào nhà này. Hơn nữa, cậu chủ nhỏ rất giống cậu hai, ngay cả thói quen ăn uống cũng giống, nhìn sơ qua cũng thấy bọn họ là cha con.”
“Không phải chị nói Kim Chí Thành bất lực sao?” Không nên trách Lục Ly nghĩ quá xa, tất cả là do bà bảo mẫu dẫn dắt.
“Tôi nói cậu không hiểu thật đúng là không hiểu, bây giờ là thời nào rồi? Nghe nói ở nước ngoài người ta còn nhân bản được rồi đây. Nhà họ Kim nhiều tiền như vậy, đi thụ tinh nhân tạo thì có khó khăn gì!” Bà ta vừa nói vừa nhìn Lục Ly đầy khinh thường, cảm giác kiến thức Lục Ly thật nông cạn.
Bà ta làm công ở nhà họ Kim cũng được mở mang tầm mắt, trở về làng quê nghèo được mọi người ai nấy đều ao ước thèm muốn.
Cổ ngữ có câu ‘Tể tướng môn tiền thất phẩm quan’* … bà ta cảm thấy ở nhà họ Kim một năm bằng mười năm đọc sách, không nói những vấn đề khác, chỉ việc ăn mặc thôi đều là lần đầu tiên bà chứng kiến.
(*Đại ý là gác cửa nhà quan tể tướng thôi cũng được như quan thất phẩm)
“Tôi nghe nói Kim Chí Thành mắc chứng trầm cảm?”
Bà ta lại dùng ánh mắt khi dễ tiếp tục nhìn Lục Ly, “Nếu như nói câu kia thì thể diện nhà họ Kim mất sạch rồi! Hơn nữa, mọi người cũng như cậu nghi ngờ huyết thống của cậu chủ nhỏ. Chuyện trầm cảm này chưa có ai biết, đám giúp việc bọn tôi lại càng không dám đề cập.
Có điều …. Tính tình cậu hai càng lúc càng hung hăng, chắc là bị bệnh thật. Một cô vợ như hoa như ngọc chỉ có thể nhìn không thể sờ, loại đàn ông như vậy không mắc bệnh cũng lạ. Không muốn nhắc đến cũng phải nói, thật sự mấy ông đàn ông bất lực ông nào cũng biến thái!”
Nghe bà nói chuyện ngày càng thô tục, Lục Ly định dừng lại thôi không lấy lời khai của bà ta nữa thì bà lại tiếp tục kể.
“Có lần tôi còn trông thấy dấu răng trên ngực cô hai, dấu răng lớn không phải của con nít!”
“Làm sao bà thấy được?” Lục Ly hỏi.
“Chiều hôm đó tôi đi quét dọn vệ sinh thì thấy thiếu phu nhân quay về thay đồ để tham gia dạ tiệc. Tôi không biết, đẩy cửa đi vào luôn chợt bắt gặp trước ngực cô hai có vết cắn. Lúc đó cô hai rất hoảng hốt, vội vàng dùng tay che ngực. Tôi thì làm lơ, tựa như vẫn đang chuyên tâm công việc, sau đó chạy thật nhanh ra ngoài.
Ngày hôm sau, cô hai cho tôi mấy bộ quần áo, bảo tôi đem về cho con dâu. Tôi hiểu ý cô ấy, nên giả bộ nói cậu chủ nhỏ khi tức giận thỉnh thoảng sẽ cắn. Nghe tôi giải thích như vậy vẻ mặt của cô hai thả lỏng hơn nhiều.
Tôi không dám kể lại với bất kì ai, sợ sẽ bị đuổi. Thời buổi này tìm việc làm đâu dễ, tôi cũng lớn tuổi rồi, lại quê mùa, không được học hành. Hơn nữa ở đây trả lương cao, ăn uống thoải mái, đến lễ còn được phát bao lì xì.
Này, lát nữa cô hai đến, cậu cũng không được kể lại những gì tôi vừa nói đâu nha, họ còn chưa trả cho tôi tiền lương tháng này đâu!”
Lục Ly gật đầu, đưa bà ta coi lại phần khẩu cung rồi cho bà in dấu tay và ký tên. Đúng lúc đó có tiếng giày cao gót từ phía cửa truyền đến, Lục Ly nghiêng đầu trông thấy Diệp Hồng đang đi vào. Hôm nay cô mặc một bộ công sở màu đậm, tóc búi cao, trang điểm tinh xảo, trông quyến rũ hơn rất nhiều so với lần đầu gặp.
“Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này thi thể Kim Hâm đã được chở đi, chỉ còn vết máu trên ghế salon, trên sàn nhà, cả gian phòng vẫn tràn ngập một mùi máu tanh nồng.
Diệp Hồng vừa ra sân bay đón một khách hàng quan trọng, về tới công ty nghe thư ký nhắn lại có cảnh sát gọi đến liền gọi lại theo số đó gặp Vương Nhân Phủ. Vương Nhân Phủ chỉ thông báo Kim Hâm và Sử Phượng Yến xảy ra chuyện để cô chạy vội về. Trên đường đi, Diệp Hồng đều suy đoán không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Là ba mẹ chồng cô bị giết ở trong nhà!” Khúc Mịch từ trên lầu đi xuống, “Thi thể ba chồng cô đã được đưa đi, còn mẹ chồng cô vẫn còn ở trên lâu, cô có muốn nhìn qua một chút không?”
Diệp Hồng nghe vậy sắc mặt trắng bệch, miệng lắp bắp, “Làm sao có thể? Làm sao có thể?”
Cô ta cũng không trả lời Khúc Mịch là có hay không, cả người tựa hồ có chút mờ mịt, có chút sợ hãi. Từ trên lầu, cảnh sát mang cáng xuống, mặc dù phía trên có đắp vải trắng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dáng, hơn nữa, máu đã nhuộm đỏ cả miếng vải. Cô ta bắt đầu phát run, tay vịn tường mới có thể đứng vững.
Đột nhiên tấm vải trắng vướng lại trên tay vịn cầu thang, khuôn mặt máu thịt be bét của Sử Phượng Yến lộ ra, trùng khớp ngay vị trí cô ta đang đứng đều có thể thấy rõ mồn một. Cô ta la lên thất thanh, rồi ngất xỉu.
Vương Tịnh đứng cạnh Diệp Hồng, cô ta từ nãy đến giờ cũng chưa dám lên lầu, bây giờ cũng chứng kiến thi thể Sử Phượng Yến cũng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch. Tuy Vương Tịnh tốt nghiệp đại học công an, cũng có nhìn qua các loại mô hình tử thi, năm cuối thực tập cũng được tiếp xúc với tử thi ở nhà xác nhưng những thi thể đó đều không có dáng vẻ đáng sợ cũng không khủng khiếp đến vậy!
Xem hình ảnh vụ án và có mặt trực tiếp tại hiện trường án mạng là hoàn toàn khác nhau, so với mớ câu chữ trên sách vở thì thực tế thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Lần đầu tiên được đi đến hiện trường, cũng là cho Vương Tịnh một bài học. Vốn dĩ nghĩ mình là một nữ sinh ưu tú, nhưng khi tiếp xúc án mạng thật sự, cô ta mới nhận ra những kiến thức trên ghế nhà trường ấy không đủ dùng. Hơn nữa, hung thủ còn hung ác hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều!
“Còn ngơ ngẩn cái gì? Nhanh phụ tôi một tay, đỡ qua một bên đi!” Lục Ly lớn giọng gọi, lúc này cô ta mới run rẩy tỉnh táo lại.
Hai người đỡ Diệp Hồng đến chiếc ghế bên cạnh, Lục Ly bấm vào huyệt nhân trung của Diệp Hồng, thấy cô ta dần tỉnh lại mới kêu Vương Tịnh đi rót nước.
“Người đó … vừa rồi…… là mẹ chồng tôi?” Diệp Hồng uống mấy ngụm nước, tâm trạng có ổn hơn một chút. Giọng nói vẫn còn run rẩy, nghĩ đến thi thể mình vừa thấy vẫn còn sợ hãi vô cùng.
“Ừm!” Khúc Mịch đi tới, “Diệp Hồng, nếu được, tôi muốn lấy khẩu cung của cô.”
Diệp Hồng cau mày, đáy mắt ngấn nước, chần chừ một chút mới gật đầu: “Được! Tôi cũng hy vọng các anh sớm bắt được hung thủ.”
“Cô Diệp, quan hệ của cô và chồng cô – Kim Chí Thành như thế nào?” Khúc Mịch nhìn chằm chằm vào mắt cô ta lên tiếng hỏi.
Cô ta không nghĩ Khúc Mịch lại hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút rồi mới nói: “Vấn đề này có quan hệ gì đến vụ án sao?”
“Diệp Hồng, có liên quan hay không là chuyên của chúng tôi, cô chỉ cần trả lời.” Khúc Mịch lạnh lùng đáp lời.
Diệp Hồng khẽ chần chừ một chút, sau đó đưa ra quyết định muốn nói chuyện riêng với Khúc Mịch, Khúc Mịch đồng ý cùng cô ta vào nhà bếp.
“Quan hệ của tôi và Kim Chí Thành rất không tốt, sau khi có bé Tiểu Nguyên quanh năm suốt tháng chúng tôi đều ở riêng.” Vẻ mặt Diệp Hồng thoáng chút cô đơn, “Sức khỏe anh ta không tốt, tính khí lạ lùng. Nếu như tôi nói quan tâm anh ta vài câu, anh ta lại cho rằng tôi ghét bỏ anh ta; nếu hờ hững, anh ta lại nghi ngờ tôi có người khác ở bên ngoài. Khi ở gần nhau là chúng tôi lại gây gổ, tính tôi không ồn ào, anh ta cũng không quen nhiều lời, nên thường là chiến tranh lạnh. Nhiều lần như vậy cũng thành quen.”
“Kim Chí Thành có tật xấu gì?”
Câu hỏi này càng sắc bén hơn trước, Diệp Hồng cũng không muốn trả lời, nhưng cô ta biết, cho dù cô ta không nói thì họ vẫn có thể điều tra được.
“Gia đình tôi tương đối khó khăn, tôi có thể học Đại học cũng là bố mẹ vay tiền cho, nhà còn có em trai còn đang đi học nữa. Trong lúc học Đại học tôi đi làm thêm; sau khi tốt nghiệp, vào làm ở Kim thị thì toàn bộ tiền lương lại phải trả tiền nhà. Nhà dột lại gặp mưa dầm, mẹ tôi mắc bệnh tim cần phải mổ, mấy trăm ngàn tiền thuốc thang với nhà tôi lúc đó là một con số vô cùng lớn. Ba tôi từ lúc bị tai nạn lao động, mỗi tháng chưa tới một ngàn tiền hưu trí, em trai muốn nghỉ học đi làm công. Anh nghĩ thử coi, tôi phải làm sao?” Nghĩ lại khoảng thời gian chật vật trước đây, Diệp Hồng không nén được chua xót.
Cảm giác tuyệt vọng ấy cả đời này cô ta sẽ không bao giờ quên.
“Đúng lúc này, có một người xuất hiện, người ấy nói có thể giúp tôi giải quyết hết tất cả những vấn đề đó. Tôi lúc đó như người sắp chết chìm giữa đại dương, một cọng rơm cũng coi như là vật cứu mạng, huống chi có thể khiến cho tôi một bước từ địa ngục lên đến thiên đường. Sinh tồn là bản năng của con người, tôi ráng nắm thật chặt cơ hội này. Nhưng mọi chuyện không như tưởng tượng ban đầu của tôi.”
Gương mặt Diệp Hồng thống khổ, đôi mắt hiện lên một tia ai oán.