-
Chương 21-25
Chương 21: Tự tìm đường chết
“Ách……”
Một lần nữa nghe được lời của Khương Vô Danh, mọi người có mặt đều ngẩn ra.
Sau một hồi ngơ ngác, Tô Thế Vĩ hất cằm nhìn xuống Khương Vô Danh như một con rồng đang nhìn con kiến, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Khương Vô Danh.
Hiện giờ ông ta không chỉ đang đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị mà thậm chí sẽ là người cầm lái đời tiếp theo của nhà họ Tô.
Ngoài ra, con trai ông ta - Tô Võ là một võ giả năm sao, rất có quyền lực trong Võ bộ Long Quốc!
Những điều này giúp cho gia đình họ có tiếng nói trong nhà họ Tô!
Ông ta tự tin chỉ cần mình nói một câu thì lập tức có thể khiến cho Khương Vô Danh kẹp chặt cái đuôi cút ra khỏi nhà họ Tô.
“Ha… Người trẻ tuổi kiêu ngạo thật đấy”.
Tô Thế Kiệt cười, không cho điều đó là đúng.
Mặt khác ở bên kia, Tô Thế Ninh vẫn bình tĩnh nghịch hạt châu trong tay, nhưng càng ngày càng tò mò, sao Khương Vô Danh lại dám khiêu chiến với Tô Thế Vĩ và Tô Thế Kiệt!
Là vì tuổi trẻ nên kiêu ngạo sao?
Ông ta không hề cảm nhận được điều đó từ trên người Khương Vô Danh, mà ngược lại cảm thấy đó là một kiểu coi thường.
Đó là một kiểu coi thường từ trong ra ngoài!
Cùng lúc đó, Lưu Quế Phương theo bản năng cho rằng Khương Vô Danh làm vậy là vì bênh vực mình và Tô Thi Vận nên tức giận lên tiếng.
Chỉ có Tô Thi Vận suy tư nhìn Khương Vô Danh.
Lúc này cô ấy đang nghĩ tới việc Khương Vô Danh xử lí chuyện nhà họ Trịnh.
Cô ấy thậm chí còn nhớ đến lời Hình Thiên hôm qua nói: Đối với đại ca, nhà họ Trịnh chỉ là một lũ gà vườn chó xóm, búng tay một cái là có thể tiêu diệt cả lũ!
Trong sân lập tức rơi vào im lặng, một bóng người xuất hiện ở cửa sân.
Tô Võ!
Con trai của Tô Thế Vĩ.
Niềm tự hào của thế hệ trẻ nhà họ Tô!
Tô Võ cao khoảng một mét tám, thân hình cường tráng, mặc một chiếc áo bào dài được thiết kế riêng, nhìn qua trông chẳng ra gì cả.
Có lẽ bởi vì tuổi còn trẻ đã trở thành võ giả năm sao, có chức vụ trong Võ bộ Tô Giang nên trên mặt anh ta lúc nào cũng tràn đầy sự hăng hái, thậm chí còn ngẩng cao đầu khi bước vào tổ trạch nhà họ Tô.
Hử?
Chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Võ đã thấy được một nhà ba người Khương Vô Danh, không khỏi giật mình.
Tuy rằng anh ta biết chuyện họp mặt gia tộc đêm nay, cũng biết Tô Viễn Sơn giúp Tô Thi Vận giải quyết phiền phức, nhưng không ngờ rằng cả nhà Khương Vô Danh lại trở về nhà họ Tô tham dự buổi liên hoan gia tộc đêm nay.
“Thằng con hoang, mày còn mặt mũi quay lại đây sao?”
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Võ cũng không chào hỏi ai mà chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Vô Danh với vẻ mặt u ám, không giấu được sự căm hận.
Không sai……
Là hận!
Mười hai năm trước, Tô Viễn Sơn không biết vì sao võ thuật lại hưng thịnh, nhưng ông ta biết, địa vị xã hội của võ giả ngày càng cao.
Vì thế, ông ta quyết định đào tạo ra một võ giả ở đời thứ ba của nhà họ Tô, đồng thời thông qua các mối quan hệ của mình mời đến một võ giả lợi hại, xem xét tư chất của con cháu đời thứ ba của nhà họ Tô.
Khương Vô Danh không mặt ở đó.
Cuối cùng, tên võ giả kia lựa chọn Tô Võ.
Để huấn luyện Tô Võ, Tô Viễn Sơn đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để có được một viên đan dược khí huyết, chuẩn bị cho Tô Võ uống, nhưng kết quả lại bị Tô Thi Vận trộm đi đưa Khương Vô Danh dùng.
Tuy rằng năm đó Tô Viễn Sơn đã đánh Tô Thi Vận đến chết ngất, còn đuổi cả nhà của Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, nhưng Tô Võ vẫn luôn không thể quên chuyện này.
Theo anh ta, nếu lúc đó có thể uống viên đan dược khí huyết đó để tăng khí huyết và kích thích tiềm năng trong cơ thể thì điểm xuất phát trên hành trình võ thuật của anh ta sẽ cao hơn, thành tựu hiện tại sẽ xuất sắc hơn!
Nghĩ đến điều này, trong lòng anh ta cực kỳ hận Khương Vô Danh, thậm chí hận luôn cả Tô Thi Vận!
Bốp bốp bốp……
Lời nói tràn đầy căm hận của Tô Võ vang lên bên tai, tất cả đều đồng loạt hướng sự chú ý về phía Tô Võ.
Trong số đó, Tô Lỵ vui mừng lập tức chạy qua.
“Anh, cái thằng con hoang này chẳng những mặt dày quay lại mà vừa rồi còn nhục mạ bố mẹ và em nữa. Bố bảo nó cút khỏi đây, nó còn đe dọa bố và chú ba!"
Tô Lỵ như là tìm được chỗ dựa, vừa nhìn chằm chằm Khương Vô Danh với vẻ mặt đầy oán hận vừa lên án “tội ác” của Khương Vô Danh với Tô Võ.
“Cái gì?”
Tô Võ nghe vậy lại sửng sốt, sau đó thù mới hận cũ chất chồng lên trên nhau khiến anh ta tức giận trừng mắt nhìn Khương Vô Danh: “Thằng con hoang này, mày muốn tự cút ra ngoài hay đợi tao ném mày ra?"
“Tô Võ, đừng làm bậy, là ông nội kêu chúng tôi về!”
Không đợi Khương Vô Danh mở miệng, giống như khi còn nhỏ, Tô Thi Vận tiến lên một bước, che chắn trước người Khương Vô Danh.
“Tô Thi Vận, tôi còn chưa tính sổ tới cô, cô đã tự nhảy ra à? Tránh ra cho tôi!”
Tô Võ tiếp tục bước đi, tức giận chửi bới Tô Thi Vận, giống như chẳng để Tô Viễn Sơn vào mắt.
Kể từ khi trở thành võ giả năm sao và làm trong Võ bộ Tô Giang, địa vị của anh ta trong nhà họ Tô tăng lên như ngồi trên hỏa tiễn, chỉ sau Tô Viễn Sơn và Tô Thế Vĩ.
“Anh……”
Vẻ mặt Tô Thi Vận thay đổi, cô ấy không ngờ rằng sau mười hai năm không gặp, Tô Võ lại càng trở nên kiêu ngạo và độc đoán hơn.
“Chị!”
Khương Vô Danh bước lên trước một bước, lên tiếng ngăn cản Tô Thi Vận tiếp tục nói.
Tô Thi Vận nghe vậy, nhìn về phía Khương Vô Danh, đem lời định nói đến bên miệng nuốt vào.
“Tô Võ, tao rất muốn xem mày quăng tao ra ngoài như thế nào”.
Khương Vô Danh híp mắt nhìn Tô Võ đang đi thẳng về phía mình.
Nếu đám người Đông Phương Tiểu Yêu, Hình Thiên có mặt vào lúc này, họ có thể đoán ra tâm trạng của anh lúc này thông qua những động tác của Khương Vô Danh.
Khương Vô Danh tức giận!
Đúng vậy!
Khương Vô Danh có thể nể mặt bố nuôi Tô Thế Vinh và ông nội Tô Viễn Sơn cũng như ân tình của nhà họ Tô đã nuôi dạy anh mà không so đo đến sự thiếu hiểu biết của người nhà nhà họ Tô, nhưng anh sẽ không cho phép người nhà nhà họ Tô bắt nạt hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.
“Không biết sống chết là gì!”
Tô Võ nghe vậy càng tức giận, lạnh lùng hét lên.
Anh ta hít một hơi lạnh, di chuyển thân thể.
Dưới ánh hoàng hôn, Tô Võ dừng bước, thân hình chợt lóe lên, lao thẳng về phía Khương Vô Danh.
Có lẽ là vì trong lòng quá hận Khương Vô Danh nên Tô Võ muốn dạy cho anh một bài học nhớ đời, trực tiếp phát huy tốc độ của mình đến cực hạn.
Mau lên!
Cho dù là Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh, hay là hai mẹ con của Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thì đều không thể nhìn rõ Tô Võ di chuyển như thế nào, chỉ thấy một cái bóng.
Chậm chạp!
Ở trong mắt Khương Vô Danh, tốc độ của Tô Võ chậm như rùa, giống như đang phát lại cảnh quay chậm vậy.
Lúc này, anh đứng yên tại chỗ giống như một bức tượng, chờ Tô Võ tới gần.
Hô!
Tô Võ thấy thế, chủ quan mà cho rằng Khương Vô Danh sợ hãi, cười lạnh vung tay phải lên, ngón tay xòe ra như móng vuốt, nhanh chóng tóm lấy Khương Vô Danh.
“Tô Võ, dừng tay!”
Lúc Tô Võ sắp bổ nhào vào người Khương Vô Danh, một tiếng quát khẽ vang lên.
Chủ nhân của giọng nói đó là Tô Viễn Sơn.
Vốn dĩ Tô Viễn Sơn sau khi được Khương Vô Danh trị liệu đã ngủ thiếp đi , nhưng Chung Cương thấy Khương Vô Danh xảy ra xung đột với người nhà họ Tô nên đã vào phòng đánh thức Tô Viễn Sơn.
Bên tai vang lên giọng nói của Tô Viễn Sơn, trong lòng Tô Võ khẽ động, nhưng anh ta vẫn không dừng lại, tiếp tục tóm lấy Khương Vô Danh.
Cho dù Tô Viễn Sơn có ngăn cản, anh ta vẫn sẽ dạy cho Khương Vô Danh một bài học, ném Khương Vô Danh ra ngoài!
Anh ta tự tin rằng cho dù mình làm như vậy, Tô Viễn Sơn cũng không thể làm gì mình!
Suy cho cùng, anh ta mới là niềm tự hào và tương lai của nhà họ Tô!
Mà…… Khương Vô Danh, chỉ là một đứa con hoang mà thôi!
“A ——”
Ngay sau đó.
Khi Tô Võ chỉ còn cách Khương Vô Danh một mét, anh ta đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm rồi dừng lại, toàn thân co giật như bị điện giật!
…………
Chương 22 : Giáo huấn và cảnh cáo
Chuyện gì thế này?
Sự việc bất ngờ xảy tới, ngoại trừ Khương Vô Danh ra thì tất cả mọi người đều bị kinh ngạc đến nỗi đóng băng tại chỗ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Không… đừng …”
Đáp lại bọn họ là tiếng hét kinh hoàng hơn nữa của Tô Võ.
Ngay lúc này, trong đầu bọn họ xuất hiện một cảnh tượng vô cùng tàn ác.
Đó chính là Khương Vô Danh đang cầm trong tay một thanh đao dính đầy máu, vung tay chém về phía Tô Võ.
Tô Võ muốn tránh né, muốn chạy trốn, thậm chí muốn xuất chiêu chống lại, nhưng cơ thể anh ta giống như bị trúng mê thuật, căn bản không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao dính máu không ngừng phóng đại trong con mắt…
“A a a!”
Chỉ trong thời gian ngắn, tiếng hét thất thanh của Tô Võ đã hoàn toàn im bặt, thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trên mặt còn sót lại một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Khi nãy, anh ta cho rằng mình đã chết rồi!
“Tiểu Võ, con sao rồi?”
Đúng vào lúc này, Tô Thế Vĩ là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vội đi lên quan tâm lo lắng hỏi.
Đồng thời, ngoại trừ Khương Vô Danh thì ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Tô Võ, không biết vì sao đột nhiên Tô Võ lại trở nên như vậy.
“Con… con không sao…”
Tô Võ mờ mịt trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Vô Danh, vô thức hoài nghi là những ảo giác vừa rồi mình gặp phải có liên quan tới Khương Vô Danh.
“Không thể nào là nó làm được!”
Nhìn gương mặt không chút gợn sóng của Khương Vô Danh, Tô Võ trực tiếp phủ định nghi ngờ trong lòng mình.
Kể từ khi nhậm chức trong Võ bộ, anh ta đã hiểu hơn về thế giới này, nói cách khác là hiểu biết sâu hơn về giới võ đạo.
Anh ta biết trên thế giới có mấy người sở hữu sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, có thể thông qua sức mạnh tinh thần mà thao túng đầu óc của người khác, thậm chí là tấn công và giết người một cách âm thầm.
Nhưng anh ta vẫn còn nhớ rõ ràng, vừa rồi khi xuất chiêu, Khương Vô Danh giống như một tên ngốc, đứng yên bất động, sao có thể sở hữu loại năng lực này?
Huống hồ, trong giới võ đạo toàn cầu, người có được năng lực này chắc hẳn phải có tiếng tăm lừng lẫy.
Nghĩ tới đây, Tô Võ lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy.
“Nể mặt ông nội, hôm nay tao tha cho mày một lần, đợi mày bước ra khỏi nhà họ Tô, tao sẽ từ từ tính sổ với cậu!”
Tô Võ khôi phục lại vẻ bình thường, sắc mặt lạnh lùng nhìn Khương Vô Danh.
Anh ta vì muốn che đậy đi sự xấu hổ khi nãy mà nói ra những lời cay nghiệt, lại không biết rằng bản thân đang ngày càng đến gần với cái chết!
Khi nãy, lúc Khương Vô Danh kích hoạt sức mạnh tinh thần, cưỡng ép xâm nhập vào tâm trí của Tô Võ, gây nên ảo giác.
Đây là bài học và lời cảnh cáo mà Khương Vô Danh dành cho Tô Võ.
Bằng không, dựa vào cấp bậc của anh, ban nãy nếu như không thủ hạ lưu tình thì đã có thể giết chết Tô Võ dễ như giết một con kiến bằng sức mạnh tinh thần của mình!
“Tô Võ, đều là người một nhà, cháu nói vớ vẩn cái gì thế?”
Không đợi Khương Vô Danh trả lời, Tô Viễn Sơn đã đi qua, cau mày nói.
Mặc dù năm đó Tô Viễn Sơn bị buộc phải đuổi gia đình Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy áy náy trong suốt những năm qua.
Lần này, ông ta đón cả nhà Khương Vô Danh trở về, chủ yếu là muốn bù đắp cho họ.
Ở tại tình huống như thế này, làm sao ông ta có thể để cho Tô Võ ‘bắt nạt’ Khương Vô Danh được?
Huống chi, Tô Viễn Sơn cũng có thể dễ dàng nhận ra phổi của mình không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa, cả người đều cảm thấy sảng khoái, đây là hiệu quả của việc buổi chiều Khương Vô Danh đã xem bệnh cho ông ta!
“Ông nội, khi nãy cậu ta không tôn trọng bố mẹ cháu và hai chú, còn bắt nạt em gái cháu”.
Tô Võ lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi trả lời.
Thì ra, vì vừa rồi bị Khương Vô Danh làm cho xấu hổ một cách khó giải thích, giờ lại thấy Tô Viễn Sơn bảo vệ Khương Vô Danh, anh ta cực kì bất mãn.
“Phải đó bố. Cậu ta không những nhục mạ Hạ Hồng và Tiểu Lỵ, sau đó còn bất kính với con và Thế Kiệt, thậm chí cậu ta còn có ý muốn đe dọa con và Thế Kiệt, nếu nói cậu ta trong mắt không có người lớn, không có ai dạy dỗ đã là nhẹ rồi”, Tô Thế Vĩ chen vào.
“Bố, đúng là như vậy”. Tô Thế Kiệt phụ họa theo.
“Ông nội, là Tiểu Lỵ và bác gái nói những lời khó nghe với mẹ cháu trước, sau đó Vô Danh xuất hiện, bọn họ lại mắng Vô Danh là thứ con hoanag, Vô Danh mới mắng lại họ”. Tô Thi Vận biện minh cho Khương Vô Danh.
“Tôi nói lời khó nghe với mẹ cô khi nào…”, Tô Lỵ lập tức phản bác.
Thế nhưng…
Lần này, không đợi Tô Lỵ nói hết câu sau, Tô Viễn Sơn đã lạnh lùng quát: “Đủ rồi!”
“Bố…”
Tô Thế Vĩ không cam lòng, chuẩn bị đề nghị đuổi Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô.
“Ai cũng không được nói nữa, mọi chuyện kết thúc ở đây đi!”
Tô Viễn Sơn lần đầu giận dữ ngắt lời Tô Thế Vĩ, sau đó nói: “Hôm nay tôi mời mấy người về đây ăn cơm, là có việc quan trọng muốn tuyên bố, tất cả mọi người mau đi tới nhà ăn”.
Lời vừa dứt, Tô Viễn Sơn đã dẫn đầu đi tới nhà ăn.
Mặc dù gia đình bốn người nhà Tô Thế Vĩ rất không vui, nhưng Tô Viễn Sơn đã nói vậy rồi, bọn họ cũng không nói gì nữa, kéo nhau tới nhà ăn, trong tâm rất hiếu kì, Tô Viễn Sơn muốn tuyên bố việc gì.
Bọn họ không biết rằng, Khương Vô Danh và Tô Thi Vận lại là những người không có dã tâm, Tô Viễn Sơn sắp tuyên bố rằng sẽ trao quyền lãnh đạo tập đoàn Tô thị cho Tô Thi Vận.
Tuy nhiên, lúc này Tô Thi Vận lại không hề vui vẻ chút nào.
Một mặt, trên đường quay về nhà họ Tô, cô ấy cũng biết đại khái về tình hình hiện tại của nhà họ Tô và tập đoàn Tô thị, cho rằng muốn lật ngược tình thế suy sụp của tập đoàn Tô thị là điều vô cùng khó khăn.
Mặt khác, trải qua việc vừa rồi, Tô Thi Vận dùng ngón chân cũng có thể đoán được nếu mình tiếp quản Tô thị, Tô Thế Vĩ và những người khác nhất định sẽ ra sức ngăn cản, thậm chí là trực tiếp phản đối.
Loạn trong giặc ngoài.
Đây là vấn đề mà sắp tới cô ấy sẽ phải đối mặt!
“Chị, không cần lo lắng, em tin chị nhất định sẽ làm tốt”.
Khương Vô Danh nhìn ra nỗi lo của Tô Thi Vận liền mỉm cười động viên.
“Được, chị sẽ cố gắng hết sức”.
Tô Thi Vận gật đầu, cùng Lưu Quế Phương và Khương Vô Danh tới nhà ăn.
Dẫu biết sẽ có nhiều khó khăn, nhưng bản thân là một người cầu toàn, chưa bao giờ chùn bước trước khó khăn.
Nếu không, cô ấy cũng không thể điều hành công việc kinh doanh của nhà họ Lưu tốt như vậy, thậm chí còn ngăn trở sự trả thù của nhà họ Trịnh trên thương trường.
Không bao lâu, tất cả mọi người bao gồm ba người Khương Vô Danh đã đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, người làm đã dọn sẵn thức ăn lên bàn, mọi người đã ngồi vào bàn ăn nhưng chưa hề động đũa.
Đây là phép tắc của nhà họ Tô, người lớn tuổi nhất động đũa thì những người khác mới có thể động đũa.
Ngoài ra, Tô Thế Vĩ và những người khác đều nhớ những gì Tô Viễn Sơn vừa nói, họ chờ Tô Viễn Sơn thông báo sự việc khiến họ tò mò nãy giờ.
“Mọi người đều biết, bệnh phổi của bố càng ngày càng nghiêm trọng, xương cốt cũng ngày càng yếu, tinh thần và thể lực cũng không thể theo kịp nữa”.
Tô Viễn Sơn chậm rãi nói trong lúc mọi người đang chờ đợi.
Hử?
Ba nhà Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh sửng sốt khi nghe những lời của Tô Viễn Sơn, trong lòng dao động, ý thức được hôm nay Tô Viễn Sơn muốn thông báo điều gì- tuyên bố người thừa kế nhà họ Tô!
Hiểu ra vấn đề này, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh hai nhà đều để mắt tới Tô Thế Vĩ.
Hạ Hồng, Tô Võ, Tô Lỵ cũng vậy.
Lúc này, vẻ tức giận trên khuôn mặt họ đã không còn nữa, mà được thay bằng sự phấn khích. Bởi tất cả đều nghĩ, nếu Tô Viễn Sơn lui về, người được tiếp quản nhất định sẽ là Tô Thế Vĩ, lãnh đạo tập đoàn Tô thị, mang theo ngọn cờ phục hưng của gia tộc nhà họ Tô!
Chương 23: Người nối nghiệp của nhà họ Tô.
“Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ nghĩ cách nhờ cậy các mối quan hệ để tìm nhà họ Lý, nhờ nhà họ Lý phái người đến điều trị bệnh cho bố”.
Tô Thế Vĩ cũng cho là như thế, vả lại ông ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, nhưng không thể hiện sự vui vẻ trên mặt, mà phải tỏ ra quan tâm sức khỏe của Tô Viễn Sơn.
Nhà họ Lý trong lời nói của ông ta chính là thế gia y học của Long Quốc.
Gia chủ của nhà họ Lý - Lý Cốc Y là ngôi sao sáng của giới y học Long Quốc và toàn cầu.
“Chuyện trị bệnh sau này nói sau!”
Tô Viễn Sơn nhìn Tô Thế Vĩ, dường như có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của ông ta, cho đến khi Tô Thế Vĩ cảm thấy không được tự nhiên mới tiếp tục nói: “Bởi vì sức khỏe không tốt, tôi quyết định từ chức chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị”.
Lần nữa nghe thấy lời của Tô Viễn Sơn, cho dù bụng dạ Tô Thế Vĩ có thâm sâu như thế nào thì trên mặt cũng hiện lên một chút vui vẻ, nhưng lần này ông ta lại không lên tiếng.
Không chỉ ông ta, nét mặt ba người Hạ Hồng, Tô Võ, Tô Lỵ cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Trong đó, hai anh em Tô Võ, Tô Lỵ thì khỏi phải nói, họ nhìn sang Khương Vô Danh cười lạnh, dường như đang muốn nói với Khương Vô Danh rằng: Nếu biết điều thì cút khỏi đây ngay bây giờ, đừng để bố tao phải đuổi mày đi!
Nhưng mà ——
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tươi cười trên khuôn mặt gia đình bốn người Tô Thế Vĩ ngay lập tức cứng lại.
“Tôi quyết định để Thi Vận tiếp nhận vị trí này, nhậm chức chủ tịch của tập đoàn Tô Thị”.
Tô Viễn Sơn nói tiếp, thanh âm không lớn nhưng giống như một tia sét từ trên trời đánh xuống, vang dội bên tai của mọi người.
“Ơ kìa...”
Tô Thế Kiệt trợn tròn mắt.
Ông ta đã chuẩn bị tinh thần nịnh nọt Tô Thế Vĩ rồi!
Tô Thế Ninh cũng sững sờ.
Mặc dù ông ta không tranh với đời, không muốn giành quyền, tranh lợi ích, nhưng ông ta cũng không ngờ rằng, Tô Thi Vận lại là người nối nghiệp Tô Viễn Sơn!
Ngay cả bọn họ còn nghĩ như vậy, huống chi là gia đình bốn người Tô Thế Vĩ.
Lúc này, trên mặt gia đình bốn người Tô Thế Vĩ không còn bất kì sự vui mừng phấn chấn nào, còn lại chỉ là vẻ mặt không thể tin nổi.
Bọn họ trợn tròn, mắt vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Tô Viễn Sơn, cảm giác như đang hỏi: Sao bố có thể để cho Tô Thi Vận nối nghiệp chứ?
“Thi Vận học đại học chuyên nghành tài chính, sau khi tốt nghiệp trở lại Quế Sơn, bước vào công ty nhà họ Lưu làm việc, sau đó điều hành tất cả các mối làm ăn của nhà họ Lưu, giúp nhà họ Lưu thoát khỏi nguy cơ phá sản, thể hiện thiên phú kinh doanh xuất sắc, tích lũy
Được phong phú kinh nghiệm vận hành và quản lí công ty, nếu không phải do nhà họ Trịnh báo thù, Thi Vận nhất định có thể khiến cho việc làm ăn của nhà họ Lưu ngày một phát triển”.
Tô Viễn Sơn nhìn thấy hết biểu cảm của tất cả mọi người, sau đó nói tiếp: “Tôi tin rằng, Thi Vận nhất định có thể đảm nhận tốt chức vị chủ tịch tập đoàn Tô Thị”.
“Bố, việc làm ăn của nhà họ Lưu hoàn toàn không thể so sánh với tập đoàn Tô Thị, cháu nó còn trẻ, sao có thể đảm nhiệm chức chủ tịch?”
Hạ Hồng là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, mở miệng hỏi.
“Ông nội, cháu phản đối quyết định của ông——Tô Thi Vận có tài đức gì có thể đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Tô Thị chứ?”
Tô Võ mở miệng, phản đối trực tiếp và dứt khoát.
“Đúng vậy, bố, chị dâu nói rất đúng, Thi Vận còn quá trẻ, hơn nữa không hề hiểu rõ hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tô Thị, căn bản không phù hợp tiếp quản chức vụ chủ tịch của bố!”
Tô Thế Kiệt mở lời, đứng về phía Tô Thế Vĩ: “Trái lại anh cả đã làm tổng giám đốc nhiều năm, tình hình của công ty nắm rõ trong lòng bàn tay, tài nguyên ở các phương diện khác đều có, anh ấy là người thích hợp nhất thay thế bố”.
Vợ chồng Tô Thế Ninh, Giang Dung theo thói quen giữ im lặng.
“Bố, con cho rằng bố để Thi Vận tiếp quản là không hợp lí, sẽ gây tai họa cho tập đoàn Tô Thị.”
Tô Thế Vĩ cũng mở lời, ông ta không nhắc đến mình, mà là trực tiếp công kích Tô Thi Vận: “Mọi người đều biết, hiện nay tập đoàn Tô Thị đang đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, các doanh nghiệp hợp tác hủy hợp tác, còn khiếu nại chúng ta, chắc chắn giá trị thị trường của công ty sẽ sụt giá đáng kể.
Trong tình hình đó, Thi Vận tiếp quản vị trí chủ tịch, dựa vào cái gì để xoay chuyển tình thế.
Nó có thể khiến cho đối tác tiếp tục hợp tác với chúng ta sao? Nó có thể khiến giá cổ phiếu tăng trưởng trở lại sao?”
“Con có thể sao?”
Tô Viễn Sơn nhìn Tô Thế Vĩ, hỏi ngược lại.
“…”
Tô Thế Vĩ há miệng, không thể trả lời.
Tập đoàn Tô Thị liên tiếp gặp phiền phức, Tô Viễn Sơn sử dụng quan hệ tìm người ở khắp nơi, giải quyết tình hình lo lắng và tình huống khó khăn, Tô Thế Vĩ cũng từng thử sử dụng tài nguyên của mình để giải quyết vấn đề,
Thế nhưng, đến nay hai người đều không giải quyết được vấn đề của tập đoàn Tô Thị.
“Thế Vĩ, bố từng cho con cơ hội, nhưng con không hề giúp đỡ giải quyết được vấn đề của tập đoàn Tô Thị”, Tô Viễn Sơn trầm giọng nói.
“Con...”, Tô Thế Vĩ không phản bác được, chỉ đành thay đổi cách nói: “Bố, dựa vào danh tiếng của bố và con trong tập đoàn, nguồn tài nguyên và nhân lực trong ngành cũng như kinh nghiệm quản lí công ty phong phú mà còn không thể giải quyết vấn đề của công ty, Thi Vận cái gì cũng không có, sao có thể giải quyết được vấn đề cơ chứ?”
Lần này..... đến lượt Tô Viễn Sơn không lên tiếng.
Bởi vì sâu trong lòng, ông ta cũng cảm thấy Tô Thi Vận căn bản không thể giải quyết vấn đề trước mắt của tập đoàn Tô Thị đang gặp phải, dẫn dắt tập đoàn Tô Thị bước qua được hoàn cảnh khó khăn này.
Ông ta chỉ cho rằng, giao tập đoàn Tô Thị cho Tô Thi Vận thì đáng tin hơn là giao vào tay ba người con trai của mình, cho dù là phá sản, tốc độ cũng sẽ chậm hơn một chút.
“Bố, con kiên quyết phản đối đề nghị của bố không phải bởi vì con muốn bản thân mình trở thành chủ tịch của tập đoàn Tô Thị, mà là vì suy nghĩ cho đại cụộc của nhà họ Tô và tập đoàn Tô Thị!”. Thấy Tô Viễn Sơn không nói gì, Tô Thế Vĩ bỗng chốc tự tin hơn nói. “Dĩ nhiên, nếu như Thi Vận có thể làm cho giá cổ phiếu công ty tăng 50% như lúc công ty chưa xảy ra vấn đề, hoặc là khiến cho các công ty đối tác hợp tác với chúng ta, vậy bác ủng hộ cháu đảm nhiệm chức chủ tịch!”
Tô Viễn Sơn nhíu mày.
Sau khi tập đoàn Tô Thị xảy ra vấn đề, ông ta đã tự mình đến mấy công ty dược phẩm, cho dù là hạ mình hay là thêm lợi ích, đối phương đều kiên quyết đòi chấm dứt hợp tác và khiếu nại.
Với tình hình đó, Tô Thi Vận sao có thể khiến cho các công ty dược phẩm đó thay đổi ý định chứ?
Nếu như các công ty dược phẩm đó kiên quyết chấm dứt hợp đồng và khiếu nại tập đoàn Tô Thị, cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị chắc chắn không thể tăng được, lại càng không thể tăng đến đỉnh điểm là 50% giá trị thị trường.
“Chị tôi có thể làm được!”
Một lát sau, trong khi Tô Viễn Sơn đang im lặng thì Khương Vô Danh nói.
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến cho Tô Viễn Sơn và Tô Thi Vận đều bất ngờ.
Xoẹt xoẹt xoẹt....
Lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập chung lên người Tô Thi Vận, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không tin tưởng.
Trong lòng Tô Viễn Sơn nhảy một cái, vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Thi Vận, cháu có thể làm được không?”
“Ông nội, cháu sẽ nỗ lực, cố gắng không để ông thất vọng!”
Mặc dù trong lòng Tô Thi Vận không nắm chắc, nhưng cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của Tô Viễn Sơn, liều một phen trả lời.
“Thi Vận, không phải vấn đề cố gắng hay không mà là chỉ cần cháu làm được một trong hai việc đó, cả nhà chúng ta mới đồng ý cho cháu đảm nhận chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”
Tô Thế Vĩ biểu đạt thái độ, ông ta không thể dễ dàng trao cơ hội tiếp quản cho người khác.
“Anh cả nói đúng!”, Tô Thế Kiệt liên tục phụ họa theo.
“Ông nội, nếu như Thi Vận không thể làm được một trong hai việc mà bố cháu nói, ông còn cho cô ta đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị, vậy cháu sẽ rút khỏi nhà họ Tô, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô!”
Tô Vũ trực tiếp tuyên bố, giọng điệu cương quyết.
“Tô Vũ, cháu..”
Vẻ mặt Tô Viễn Sơn thay đổi, vừa bực mình, vừa lo lắng.
Thực lực Tô Vũ là võ giả năm sao, mà hiện nay anh ta đang làm việc ở Võ bộ Tô Giang, là niềm tự hào của nhà họ Tô, cùng là điểm tựa sau này của nhà họ Tô!
Nếu như Tô Võ rời khỏi nhà họ Tô, đối với nhà họ Tô mà nói là mất mát to lớn!
“Tô Võ, nếu như chị tôi làm được thì sao?”
Trong lúc Tô Viễn Sơn vừa lo lắng vừa tức giận, Khương Vô Danh híp mắt nhìn Tô Võ.
“Ơ...”
Nghe thấy lời Khương Vô Danh nói, mọi người ngạc nhiên.
Bao gồm cả Tô Viễn Sơn, ánh mắt mọi người lần nữa chuyển lên mặt của Tô Thi Vận, dường như muốn hỏi: Cô ta có biện pháp gì làm được hai điều trên?
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, trong lòng Tô Thi Vận một mớ hỗn độn, lo lắng nhìn Khương Vô Danh, muốn nói gì đó.
Bởi vì cô không muốn làm Tô Viễn Sơn thất vọng phải dốc lòng cố gắng, nhưng trong lòng vẫn chưa có ý tưởng gì!
“Nếu như Tô Thi Vận làm được, tất cả mọi người sẽ đồng ý để cô ta tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”
Tô Võ nói, nghe theo ý của bố mình Tô Thế Vĩ, sau đó bổ sung thêm: “Nếu cô ta không làm được, không chỉ không được đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Tô Thị mà mày còn phải cút khỏi nhà họ Tô!”
“Tô Võ, đừng quá đáng!”
Tô Thi Vận tức giận, cô ấy có thể không lên chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị, nhưng cô ấy không cho phép Tô Võ ép buộc Khương Vô Danh rời khỏi nhà họ Tô.
“Được!”
Sau khi Tô Thi Vận nói xong, Khương Vô Danh cũng mở lời: “Nhưng nếu chị tôi làm được, mày cũng phải tự mình cuốn gói cút khỏi đây, vụ cá cược này mới tính là công bằng.”
“Được!”
Tô Võ cười lạnh như đã nhìn thấy hình ảnh Khương Vô Danh cút khỏ nhà họ Tô vậy.
“Cứ quyết định vậy đi!”
Cảm nhận được lo lắng trên mặt của Tô Thi Vận, Tô Thế Vĩ sợ Tô Thi Vận nuốt lời, sợ Tô Viễn Sơn ngăn cản, cướp lời nói.
Ông ta không tin, Tô Thi Vận có thể làm được hai việc đó!
Không chỉ ông ta, mọi người cũng nghĩ vậy!
Thậm chí, Tô Thi Vận cũng cảm thấy hi vọng mong manh.
“Chị, chị có thể làm được!”, Khương Vô Danh cảm nhận được lo lắng bất an của Tô Thi Vận, mỉm cười cổ vũ.
Chương 24: Chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện
Bởi vì Tô Thế Vĩ và những người khác kiên quyết phản đối, cộng thêm Khương Vô Danh thay Tô Thi Vận nhận lời “cá cược” của Tô Thế Vĩ, Tô Viễn Sơn chỉ có thể từ bỏ quyết định để cho Tô Thi Vận tiếp nhận chức vụ chủ tịch của tập đoàn Tô Thị.
Ông ta đề nghị Tô Thi Vận tạm thời giữ chức vụ CEO (giám đốc điều hành) của tập đoàn Tô Thị và đồng thời cũng là Phó giám đốc của tập đoàn.
Nếu Tô Thi Vận có thể đưa giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị trở lại một nửa thời kỳ đỉnh cao hoặc làm cho các công ty dược phẩm đó tiếp tục hợp tác với tập đoàn Tô Thị, thì ông ta sẽ lập tức bổ nhiệm Tô Thi Vận làm chủ tịch.
Đối với quyết định này của Tô Viễn Sơn, Tô Thế Vĩ và những người khác không có bất kì phản đối nào.
Cho dù Tô Thi Vận giữ chức CEO hay Phó chủ tịch tập đoàn, cô ấy cũng không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Tô Thế Vĩ.
Huống hồ chuyện Tô Thi Vận làm tập đoàn Tô Thị trở lại một nửa thời kỳ đỉnh cao hoặc làm cho các công ty dược phẩm đó tiếp tục hợp tác với tập đoàn Tô Thị …
Bọn họ thà tin ở trên đời này có quỷ, cũng không tin Tô Thi Vận có thể làm được!
Vì tin chắc vào điều này nên trong bữa ăn họ không nhắc lại chuyện này nữa.
Thậm chí, khi Tô Thế Vĩ rời đi, ông ta vẫn hướng về phía Tô Thi Vận “cổ vũ” với nụ cười trên môi: Thi Vận, cố lên! Chú chờ cháu mang lại bất ngờ cho mọi người!
“Ông nội già rồi nên hồ đồ sao, sao ông ấy có thể nghĩ đến việc để Tô Thi Vận đảm nhận chức chủ tịch chứ?”
Trên đường trở về, Tô Võ cùng Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng đi chung với nhau, vừa lái xe vừa bất mãn nói.
“Ông nội của con có lẽ muốn kiềm hãm bố, nhưng đồng thời cũng lo lắng chúng ta sẽ cướp đi cổ phần mà chú hai của con để lại“.
Tô Thế Vĩ cười lạnh.
Vì Tô Thế Kiệt đã bán cổ phần của mình để trả nợ cờ bạc cho con trai Tô Nhạc nên ông ta không thể ngẩng cao đầu trong nhà họ Tô nữa, Tô Thế Ninh từ nhỏ đến lớn đã không tranh đoạt gì.
Ở trong tình huống như vậy, nếu Tô Viễn Sơn rút lui hoặc buông xuôi, Tô Thế Vĩ sẽ thống trị nhà họ Tô và tập đoàn Tô Thị!
“Năm đó Tô Thi Vận đã lấy trộm đan dược khí huyết mà ông nội đã chuẩn bị cho con, đưa nó cho thằng con hoang Khương Vô Danh uống. Lần này con giúp ông nội đề cử Tưởng Chính Nghĩa, giúp Tô Thi Vận chấm dứt hôn ước kia, cũng muốn nhân cơ hội này để làm thân với Tưởng Chính Nghĩa.
Nhưng kết quả Tưởng Chính Nghĩa lại bị điều tra —— Tô Thi Vận thật đúng là thứ sao chổi, trời sinh để khắc con!”
Tô Võ phẫn nộ ngút trời, nói: “Sớm biết vậy lúc nãy con đã nói thêm một câu nữa, đuổi Tô Thi Vận cút ra khỏi nhà họ Tô luôn!”
“Dù sao Tô Thi Vận cũng là hậu duệ của nhà họ Tô, để cho nó ở lại đi, đuổi thằng con hoang kia đi là được“.
Đầu tiên Tô Thế Vĩ an ủi Tô Võ một câu, sau đó có chút tò mò hỏi: “Tưởng Chính Nghĩa đã phạm vào chuyện gì mà bị điều tra không?”
“Nghe nói người nhà họ Trịnh ở Quế Sơn đã làm rất nhiều việc phạm pháp, Tưởng Chính Nghĩa cũng tham gia vào, chống lưng cho nhà họ Trịnh, tình huống cụ thể con cũng không rõ là thế nào”.
Tô Võ kể lại tin tức mình nghe được.
Với địa vị và cấp bậc của mình, anh ta không thể biết được nội tình, bằng không thì khi nhìn thấy Khương Vô Danh, sao anh ta có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, mà sẽ vẫy đuôi như một con chó mặt xệ!
Nếu thật như vậy thì tương lai của anh ta sẽ tươi sáng hơn.
Cùng lúc đó.
Tại phòng làm việc của Võ bộ Tô Giang.
Trần Dũng – người nắm quyền mới của văn phòng Võ bộ, vẫn đang sắp xếp công việc trong văn phòng, kết quả phát hiện có một nhiệm vụ cấp bách khiến anh ta cảm thấy khó lòng giải quyết - điện chủ của Chiến Long Điện đã đến Tô Giang, anh ta nên làm cái gì bây giờ?
Không có câu trả lời.
Trần Dũng vắt hết óc suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được lí do, sau đó anh ta gọi cho người phụ trách của Võ bộ Giang Nam.
“Bộ trưởng Nhan, tôi có một vấn đề liên quan đến công việc muốn xin lời khuyên của ông”. Trần Dũng nói thẳng vào vấn đề.
Ở Long Quốc, các võ giả trong giới võ học gọi những người phụ trách của Võ bộ là sứ giả, nhưng trong Võ bộ, tất cả các nhân viên đều xưng hô theo chức vụ.
“Chuyện của Điện chủ Chiến Long Điện phải không?”, Nhan Quân tâm như gương sáng nói.
“Vâng, bộ trưởng Nhan. Có một vị Phật lớn như vậy ở đây, tôi cảm thấy hơi sợ”. Trần Dũng phát sầu mà nói.
“Cậu không cần quá lo lắng, cậu ta từng hứa hen với tôi rồi, sẽ không chủ động gây sự, huống chi là gây phiền toái cho chúng ta!”, Nhan Quân nói.
“Vậy lỡ có người không có mắt chọc tới anh ta thì phải làm sao? Ngoài ra, anh ta ta còn đang ở nhà họ Tô tại Tô Giang. Ở đây tôi có một người tên là Tô Võ, là người của nhà họ Tô. Liệu tôi có nên lợi dụng mối quan hệ với Tô Võ để đi thăm Điện chủ của Chiến Long Điện không?”, Trần Dũng hỏi xin lời khuyên.
“Không cần đâu, cậu cứ làm bộ như không biết gì, chờ có chuyện gì xảy ra rồi tính tiếp“.
Nhan Quân cho lời khuyên, sau đó cười khổ nói: “Về phần cậu nói có người không có mắt mà đắc tội tới anh ta, thì cũng chỉ có thể trách người đó xui xẻo tám đời mà thôi!”
“Tôi hiểu rồi, bộ trưởng Nhan“.
Trần Dũng đáp lại, tin tưởng sâu sắc.
Đó là chiến thần chỉ mới hai mươi tuổi thôi!
Là người mà Chiến Thần Tần Viễn Chinh – một trong những người đứng đầu của Võ bộ Long Quốc cũng phải cố gắng hết sức để dụ dỗ sao?
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trần Dũng nghĩ trong lòng như thế.
……
Ngay khi người nắm quyền mới của Võ bộ Tô Giang Trần Dũng đang hoảng sợ trước việc Khương Vô Danh đến Tô Giang, thì Khương Vô Danh đi tới trước cửa phòng của Tô Thi Vận, gõ cửa: “Chị, chị ngủ rồi à?”
“Vào đi“.
Tô Thi Vận mở cửa phòng ra.
“Chị, chị đang suy nghĩ biện pháp giải quyết sao?”, Khương Vô Danh đi vào phòng hỏi.
“Haizz… Vô Danh, tập đoàn Tô Thị đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng, muốn hoàn thành được hai việc kia quả thật rất khó. Vừa rồi em quá manh động, không nên cược như vậy với hai bố con Tô Thế Vĩ và Tô Võ. Lỡ như chị không làm được, thì chuyện không làm chủ tịch tập đoàn Tô Thị chỉ là chuyện nhỏ. Họ sẽ ép em phải rời khỏi nhà họ Tô, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Tô Thi Vận thở dài, vẻ mặt đầy buồn bã.
“Chị, em tin chị sẽ làm được mà“.
Khương Vô Danh hồn nhiên cười, sau đó hỏi: “Chị, chị định làm thế nào?” “Giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị giảm mạnh chủ yếu là do nguyên liệu dược cung cấp cho các công ty dược phẩm có vấn đề. Trước tiên em muốn tìm hiểu những nguyên liệu dược đó rốt cuộc có vấn đề gì, tại sao những vấn đề đó lại xảy ra, sau đó căn cứ vào những vấn đề đó tìm ra biện pháp giải quyết.
Cuối cùng, chúng ta sẽ đến gặp các công ty dược phẩm đó để bàn việc tiếp tục hợp tác.
Chỉ cần vấn đề này được giải quyết, tập đoàn Tô Thị có thể hoạt động bình thường, giá cổ phiếu của công ty sớm muộn gì cũng sẽ trở lại mức giá bình thường”.
Tô Thi Vận ổn định cảm xúc một chút, nói ra kế hoạch của mình, cũng nói lí do tại sao mình làm như vậy, nhưng hàng lông mày lại nhíu chặt.
Bởi vì cô ấy biết rất rõ rằng nếu Tô Viễn Sơn hay Tô Thế Vĩ ra mặt thì cũng chưa chắc thuyết phục được những công ty dược phẩm đó tiếp tục hợp tác, cho nên, để đạt được điều mình vừa nói là hy vọng vô cùng xa vời.
“Chị, nếu chúng ta tìm được một công ty dược phẩm tốt hơn để hợp tác với tập đoàn Tô Thị, liệu chúng ta có thể giải quyết được vấn đề này không?”
Khương Vô Danh suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại, tuy anh không thành thạo việc điều hành kinh doanh, nhưng anh nhớ lại phần báo cáo vào buổi chiều của Tần Tiểu Trí, hiểu rằng tất cả các công ty dược phẩm hợp tác với tập đoàn Tô Thị đều có vấn đề với nguyên liệu dược do tập đoàn Tô Thị cung cấp mà ngưng hợp tác, hơn nữa đang kiện tập đoàn Tô Thị.
Việc này chắc chắn là có vấn đề.
Trên đời này sao có thể có sự trùng hợp như vậy được?
“Dĩ nhiên giải quyết theo cách này sẽ hay hơn, nhưng khả năng đó gần như không thể xảy ra”.
Tô Thi Vận thở dài nói: “Chị đã kiểm tra thông tin và phát hiện các công ty dược phẩm hợp tác với tập đoàn Tô Thị được coi là những công ty dược phẩm lớn ở Long Quốc. Ở Long Quốc, công ty dược phẩm duy nhất mạnh hơn những dược phẩm đó là tập đoàn dược phẩm Long Đằng.
Tập đoàn dược phẩm Long Đằng là một trong những tập đoàn dược phẩm lớn nhất Long Quốc và thậm chí lớn nhất thế giới, là sản nghiệp y học của Lý gia.
Tập đoàn Tô Thị đã nhiều lần cố gắng để được cung cấp nguyên liệu dược cho công ty này nhưng đều không thành công.
Hiện nay tập đoàn Tô Thị gặp nhiều vấn đề như vậy, làm sao Long Đằng có thể đồng ý hợp tác được?”
Nhà họ Lý sao?
Khương Vô Danh nghĩ thầm trong lòng.
Về nhà họ Lý thì anh còn biết nhiều hơn cả Tô Thi Vận.
Nhà họ Lý không chỉ là gia tộc y học tiếng tăm vang dội nhất ở Long Quốc mà còn kiểm soát việc sản xuất và bán thuốc gen với khí huyết ở Long Quốc.
Mà cho dù là thuốc gen hay là khí huyết thì đều là những thứ mà các võ giả ước mơ tha thiết.
Trong số đó, thuốc gen có thể cải thiện gien của võ giả và nâng cao tiềm năng của họ, trong khi thuốc khí huyết có thể hỗ trợ các võ giả luyện tập và tăng tốc độ cải thiện sức mạnh.
“Vậy có biện pháp nào có thể đem giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị trở lại bình thường không?”, Khương Vô Danh lại hỏi.
“Nếu muốn giá cổ phiếu của công ty trở lại bình thường thì công ty phải hoạt động bình thường. Tất nhiên, cũng cần có một chút thủ đoạn vận hành vốn để có thể làm tăng giá cổ phiếu của công ty trong thời gian ngắn.
Ví dụ, các cổ đông của công ty mua lại cổ phiếu với số lượng lớn, các tư bản tăng lượng nắm giữ cổ phiếu công ty với số lượng lớn, v.v”.
Tô Thi Vận tiếp tục thở dài nói: “Theo chị được biết, toàn bộ tập đoàn Tô Thị và nhà họ Tô không còn nhiều vốn lưu động nữa. Đây là lý do tại sao Tô Thế Kiệt đã bán cổ phiếu để lấy tiền trả nợ cờ bạc cho Tô Nhạc. .
Do đó, biện pháp mua lại của cổ đông công ty sẽ không hiệu quả.
Nếu hoạt động của công ty có vấn đề, cổ đông vốn sẽ chỉ giảm mạnh hoặc thậm chí thanh lý cổ phiếu của công ty, không thể tăng lượng nắm giữ của họ.
Suy cho cùng, các tổ chức vốn tham gia thị trường chứng khoán là vì muốn kiếm tiền, huống chi vẫn có những nhà đầu tư bán lẻ cũng làm theo“.
“Ra là như vậy“.
Nghe Tô Thi Vận nói tiếp, Khương Vô Danh đã có đã nghĩ ra được bước đầu của kế hoạch, nhưng anh cũng không trực tiếp giải thích với Tô Thi Vận, mà chỉ nhắc nhở, nói: “Chị à, chị cũng đừng quá lo lắng, cũng đã muộn rồi, chị rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi”.
“Ừ, em cũng vậy“.
Tô Thi Vận nhẹ nhàng đáp lại, sau đó tiễn Khương Vô Danh ra khỏi phòng, tuy nhiên, cô ấy không có rửa mặt nghỉ ngơi ngay lập tức như lời của Khương Vô Danh, mà thay vào đó là tiếp tục ngồi trước máy tính và kiểm tra thông tin.
Khương Vô Danh xuyên qua cửa kính trong phòng nhìn thấy rõ cảnh tượng này, cảm thấy có chút đau lòng, sau đó trở về phòng, lập tức gọi cho Tần Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, ngoài việc điều tra kẻ chủ mưu đằng sau nhà họ Tô, giúp tôi làm ba việc này nữa”.
Cuộc gọi đã được kết nối, Khương Vô Danh đưa ra chỉ thị với giọng điệu không thể nghi ngờ.
“Sếp, ba chuyện gì?”, Tần Tiểu Trí cung kính hỏi.
“Thứ nhất, mau chóng điều tra rõ công ty dược phẩm nào đã chấm dứt hợp tác với tập đoàn Tô Thị và muốn kiện tập đoàn Tô Thị“.
“Thứ hai, dùng tiền của Chiến Long Điện để nâng giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị trong thời gian ngắn nhất, khôi phục giá trị thị trường của tập đoàn Tô Thị về một nửa thời kỳ đỉnh cao và đảm bảo giá cổ phiếu sẽ không giảm xuống!”
Khương Vô Danh nói đến đây, anh dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Thứ ba, liên lạc với Thiên Ưng, bảo anh ta thu thập thông tin về Lý gia và tập đoàn dược phẩm Long Đằng rồi gửi cho tôi qua email nội bộ trong thời gian ngắn nhất”.
“Tôi đã rõ, sếp!”
Tần Tiểu Trí lập tức nhận lệnh, cũng không hỏi Khương Vô Danh vì sao phải làm như vậy.
Bởi vì, tuân theo mệnh lệnh của Khương Vô Danh vô điều kiện đã trở thành thói quen của Tần Tiểu Trí và các thành viên khác của Chiến Long Điện, gần như là hình thành phản xạ có điều kiện!
Chương 25: Không còn đường lui!
Tập đoàn Tô thị là một trong những công ty trọng điểm của thành phố Tô Giang, có trụ sở tại khu phát triển công nghệ cao Tô Giang, là một khu công nghiệp quy mô lớn.
Giống như những doanh nghiệp tư nhân khác ở Long quốc, sau khi Tô thị đạt đến quy mô nhất định mới bắt đầu lộ ra những khuyết điểm của doanh nghiệp tư nhân- đó là vấn đề về quản lý, hoạt động và khai thác đều không theo kịp tiến độ phát triển của công ty.
Vào thời điểm hiện tại, Tô Viễn Sơn đã sáng suốt và quyết đoán, tiến hành cải cách lớn cho công ty, tuyển nhân tài số lượng lớn, quy các vấn đề về chuyên môn cho các chuyên gia.
Trong đó bao gồm cả một số đổng sự trong ban quản lý cấp cao, thậm chí cả thành viên trong ban hội đồng quản trị.
Hôm nay, trong số các thành viên của ban quản trị tập đoàn Tô thị, chỉ có năm người Tô Viễn Sơn, Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh và Tô Lỵ, bốn người còn lại đều là giám đốc điều hành cấp cao được tuyển từ bên ngoài.
Chín giờ sáng hôm sau, tập đoàn Tô thị tổ chức họp hội đồng quản trị.
Tám giờ năm mươi phút, ngoại trừ Tô Viễn Sơn, tất cả các thành viên của ban quản trị đã chờ sẵn trong phòng họp.
“Tổng giám đốc Tô, ông đã có biện pháp giải quyết vấn đề chưa?”
Trong phòng họp yên tĩnh, giám đốc điều hành bộ phận kĩ thuật nhịn không được đành mở miệng hỏi, khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
Kể từ sau sự cố của tập đoàn Tô thị, Tô Viễn Sơn đã tổ chức tổng cộng ba cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng đều chưa thể giải quyết vấn đề.
Nghe giám đốc kĩ thuật hỏi, giám đốc tài chính và một phó giám đốc tuyển ngoài khác cũng chuyển sự chú ý sang Tô Thế Vĩ.
Chỉ có Tống Vận- giám đốc điều hành của Tô thị là vẫn thờ ơ.
Với tư cách là trợ thủ đắc lực của Tô Thế Vĩ, Tống Vận là người đáng tin cậy tuyệt đối của Tô Thế Vĩ.
Tối qua khi nhận được điện thoại từ Tô Thế Vĩ, trong điện thoại đã biết được mục đích của Tô Viễn Sơn khi mở cuộc họp lần này- để Tô Thi Vận thay thế ông ta, trở thành giám đốc điều hành mới của công ty.
Tin tức này khiến ông ta rất phiền muộn, cũng rất căm phẫn, tập đoàn xảy ra chuyện, không phải lỗi do ông ta, vì sao lại đổ hết trách nhiệm cho ông ta?
“Chủ tịch Tô và tôi vẫn đang gắng sức nghĩ biện pháp”.
Tô Thế Vĩ mặt không biểu cảm đáp lại một câu, đồng thời nhận thấy rõ ràng Tống Vận đang trầm mặc và đè nén tức giận, trong lòng cười thầm.
Hôm nay, ông ta muốn thể hiện tầm ảnh hưởng và quyền hành của mình đối với công ty trong cuộc họp hội đồng quản trị này, để Tô Viễn Sơn hiểu rằng, quyết định cho Tô Thi Vận đảm nhận vị trí giám đốc điều hành là một quyết định ngu ngốc nhường nào.
Mà Tống Vận lại là quân cờ dùng để đối phó Tô Viễn Sơn của Tô Thế Vĩ.
Đúng chín giờ, Tô Viễn Sơn đi cùng Tô Thi Vận vào phòng họp.
Cốc cốc cốc…
Ngay lập tức, mọi người trong phòng họp đều hướng mắt về Tô Thi Vận.
Trong đó, ánh mắt của Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh và Tống Vận đều chứa ác ý, Tô Thế Ninh vẫn bình tĩnh như mọi khi, ba người còn lại không thuộc nhà họ Tô thì tỏ vẻ khó hiểu: Cô ấy là ai?
Không có đáp án, nhưng khi họ nhìn thấy Tô Thi Vận ngồi kế bên chỗ ngồi của Tô Viễn Sơn, đồng tử đồng loạt co lại!
Thứ tự chỗ ngồi trong phòng họp, biểu thị cho thân phận và địa vị!
Lý trí mách bảo họ, người phụ nữ xinh đẹp xa lạ trước mắt, sẽ trở thành một nhân vật quan trọng!
“Ngày hôm nay, chúng ta tổ chức họp hội đồng quản trị vì hai mục đích. Thứ nhất, thông báo bổ nhiệm, miễn nhiệm nhân sự. Thứ hai, tiếp tục bàn bạc biện pháp giải quyết vấn đề hiện tại của công ty”.
Như để xác nhận phán đoán của bọn họ, Tô Viễn Sơn đảo mắt một lượt, đi thẳng vào vấn đề và nêu rõ mục đích của cuộc họp hôm nay, sau đó nói: “Trước khi bắt đầu, tôi xin giới thiệu một chút, đây là cháu gái của tôi Tô Thi Vận”.
“Chào mọi người”.
Tô Thi Vận đứng dậy, khẽ cúi đầu chào mọi người.
“Trước tình hình hiện tại của công ty, để giải quyết vấn đề mà công ty đang gặp phải, tôi đề nghị cô Tô Thi Vận giữ chức giám đốc điều hành kiêm phó chủ tịch của công ty, Tống Vận tiếp tục giữ chức vụ đổng sự kiêm phó tổng giám đốc”.
Sau khi Tô Thi Vận ngồi xuống, Tô Viễn Sơn đã trực tiếp lên tiếng về việc đề nghị bổ nhiệm Tô Thi Vận.
Bất ngờ khi nghe lời tuyên bố của Tô Viễn Sơn, ngoại trừ Tô Thế Vĩ, ba giám đốc điều hành khác đã liếc sang Tống Vận.
Bọn họ rất rõ ràng, tuy Tống Vận vẫn tạm thời giữ chức vụ đổng sự kiêm phó tổng giám đốc, nhưng cũng chỉ là tạm thời, việc thay thế giám đốc cần phải mở cuộc họp cổ đông. Tống Vận nhận thức được điểm này, ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm nhìn Tô Viễn Sơn: “Chủ tịch Tô, tôi nghĩ rằng trong những năm qua kể từ khi vào công ty, tôi luôn làm việc chăm chỉ, nỗ lực rất nhiều vào việc phát triển của công ty, nhưng lần này công ty gặp vấn đề, tuyệt đối không thuộc trách nhiệm của tôi. Tôi không hiểu, vì sao ông lại làm như vậy?”
Nghe lời Tống Vận, ba vị giám đốc khác đồng thời nhìn qua Tô Viễn Sơn, chờ đợi câu trả lời từ Tô Viễn Sơn.
Tô Viễn Sơn muốn đưa người nhà họ Tô vào ban giám đốc, điều này có thể hiểu được, nhưng lại bãi chức Tống Vận, điều này khiến họ cảm thấy bất an.
Ai có thể đảm bảo rằng trong những cuộc họp lần tới không đến lượt bọn họ chứ?
“Tống Vận, chủ tịch Tô làm như vậy là vì cô Tô Thi Vận đã hứa sẽ giải quyết vấn đề cho công ty, cô ấy sẽ khôi phục giá cổ phiếu của công ty về một nửa giá thị trường lúc cao điểm, đồng thời giải quyết vấn đề đối tác chấm dứt hợp tác và kiện công ty!”
Ngay khi Tô Viễn Sơn định nói, Tô Thế Vĩ đã lên tiếng trước.
Xì xào...
Tô Thế Vĩ vừa nói xong, cả hội trường náo động.
Trong đó có Tống Vận, bốn vị giám đốc,đều kinh ngạc nhìn Tô Thi Vận.
Với tư cách là đổng sự và cán bộ của công ty, họ đều nhận thức được vấn đề mà tập đoàn Tô thị gặp phải, họ cũng hiểu rõ, Tô Viễn Sơn cùng những người khác đã thử mọi cách trong suốt thời gian qua đều không có tác dụng, Tô Thi Vận sẽ giải quyết bằng cách nào đây?
Tô Thế Kiệt, Tô Lỵ, Tô Thế Ninh cũng đồng dạng nhìn về phía Tô Thi Vận.
Cũng bởi đã tham gia cuộc họp gia đình vào tối qua, bọn họ đều rõ ràng, ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tô Thế Vĩ đã đẩy Tô Thi Vận vào đống lửa!
Nếu Tô Thi Vận không làm được, chẳng những không thể kế nhiệm Tô Viễn Sơn trở thành chủ tịch Tô thị trong tương lai, mà nếu giữ chức vụ quan trọng trong công ty, cô ấy cũng sẽ bị mọi người kịch liệt phản đối!
Đến lúc đó, dù Tô Viễn Sơn vẫn khăng khăng cố chấp, cũng rất khó có thể chống lại ý kiến của mọi người.
Suy cho cùng, những quyết định quan trọng liên quan đến công ty đều phải thông qua họp cổ đông và hội đồng quản trị.
“Thế Vĩ, con hơi quá đáng rồi đấy”.
Tô Viễn Sơn phút chốc đã nhìn thấu tâm tư của Tô Thế Vĩ liền trừng mắt, trách móc ông ta. “Bố, Tống Vận làm việc chăm chỉ ở công ty đã nhiều năm, đột ngột bị thay thế, đương nhiên là thấy ấm ức, con chỉ đang giải thích thôi. Nhưng những điều con nói đều là sự thật. Thế Kiệt, Thế Ninh, tiểu Lỵ tối hôm qua đều có mặt, bọn họ đều đã nghe đã thấy cả rồi”.
Tô Thế Vĩ nói tới đây, nhìn Tô Thi Vận với vẻ mặt đầy giễu cợt: “Tô Thi Vận xác thực đã ngầm thừa nhận làm những việc này”.
Nghe Tô Thế Vĩ nói, lại thấy vẻ chế nhạo của ông ta, Tô Thi Vận cau mày.
Cô ấy biết, Tô Thế Vĩ đang cố gắng đe dọa mình, đồng thời cũng đào cho cô một cái hố.
Nếu bây giờ cô ấy im lặng, khác nào nói với mọi người rằng tối hôm qua cô ấy chỉ nói nhảm.
Như vậy, chắc chắn trong tương lai cô ấy sẽ bị các đổng sự khác trong công ty coi thường, rất khó phát triển công việc, cũng sẽ làm giảm uy tín của Tô Viễn Sơn trong công ty.
“Phải, tôi đã đồng ý với chủ tịch Tô, sẽ giải quyết một trong hai việc này”.
Tô Thi Vận bày tỏ quan điểm trước công chúng.
Tuy biết rằng đây là cái hố mà Tô Thế Vĩ đào cho mình, nhưng để thắng cược và để Khương Vô Danh ở lại nhà họ Tô, cô ấy vẫn chọn nhảy xuống cái hố đó.
Thậm chí, đối với cô ấy, dù cho phía trước là núi đao biển lửa, cô ấy cũng sẽ không chút do dự đi qua!
Nghe được lời của Tô Thi Vận, ánh mắt Tô Thế Kiệt và Tô Lỵ hiện lên sự giễu cợt.
Còn Tô Thế Ninh thì tỏ vẻ đồng cảm.
Bọn họ đều không tin tưởng Tô Thi Vận có thể có thể giải quyết được hai việc này.
Tô Viễn Sơn cũng không tin.
Hiện tại, ông ta muốn nói giúp cho Tô Thi Vận, nhưng nghĩ đến trận cá cược mà Khương Vô Danh thay mặt cho Tô Thi Vận chấp nhận tối qua thì lại cảm thấy bất lực.
Hiện giờ Tô Thi Vận đã không còn đường lui nữa rồi!
Kẽo kẹt!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trợ lý của Tô Viễn Sơn nhanh chóng bước vào phòng họp.
“Cậu không biết là chúng tôi đang họp hội đồng quản trị hay sao? Ai cho cậu tự ý vào đây?”
Tô Thế Vĩ tức giận nói ngay tại chỗ.
“Xin lỗi, chủ tịch Tô, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với giám đốc Tô, nhất thời vội vàng nên quên gõ cửa…”
Trợ lý của Tô Viễn Sơn lên tiếng xin lỗi.
“Có chuyện gì quan trọng hơn họp hội đồng quản trị sao?”
Tô Thế Vĩ lạnh lùng gắt lên.
“Giá cổ phiếu của công ty đã tăng trưởng lên 150%!”
Trợ lý của Tô Viễn Sơn nóng lòng muốn nói,toàn thân anh ta như được bơm tiết gà, run lên vì phấn khích.
...
“Ách……”
Một lần nữa nghe được lời của Khương Vô Danh, mọi người có mặt đều ngẩn ra.
Sau một hồi ngơ ngác, Tô Thế Vĩ hất cằm nhìn xuống Khương Vô Danh như một con rồng đang nhìn con kiến, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Khương Vô Danh.
Hiện giờ ông ta không chỉ đang đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị mà thậm chí sẽ là người cầm lái đời tiếp theo của nhà họ Tô.
Ngoài ra, con trai ông ta - Tô Võ là một võ giả năm sao, rất có quyền lực trong Võ bộ Long Quốc!
Những điều này giúp cho gia đình họ có tiếng nói trong nhà họ Tô!
Ông ta tự tin chỉ cần mình nói một câu thì lập tức có thể khiến cho Khương Vô Danh kẹp chặt cái đuôi cút ra khỏi nhà họ Tô.
“Ha… Người trẻ tuổi kiêu ngạo thật đấy”.
Tô Thế Kiệt cười, không cho điều đó là đúng.
Mặt khác ở bên kia, Tô Thế Ninh vẫn bình tĩnh nghịch hạt châu trong tay, nhưng càng ngày càng tò mò, sao Khương Vô Danh lại dám khiêu chiến với Tô Thế Vĩ và Tô Thế Kiệt!
Là vì tuổi trẻ nên kiêu ngạo sao?
Ông ta không hề cảm nhận được điều đó từ trên người Khương Vô Danh, mà ngược lại cảm thấy đó là một kiểu coi thường.
Đó là một kiểu coi thường từ trong ra ngoài!
Cùng lúc đó, Lưu Quế Phương theo bản năng cho rằng Khương Vô Danh làm vậy là vì bênh vực mình và Tô Thi Vận nên tức giận lên tiếng.
Chỉ có Tô Thi Vận suy tư nhìn Khương Vô Danh.
Lúc này cô ấy đang nghĩ tới việc Khương Vô Danh xử lí chuyện nhà họ Trịnh.
Cô ấy thậm chí còn nhớ đến lời Hình Thiên hôm qua nói: Đối với đại ca, nhà họ Trịnh chỉ là một lũ gà vườn chó xóm, búng tay một cái là có thể tiêu diệt cả lũ!
Trong sân lập tức rơi vào im lặng, một bóng người xuất hiện ở cửa sân.
Tô Võ!
Con trai của Tô Thế Vĩ.
Niềm tự hào của thế hệ trẻ nhà họ Tô!
Tô Võ cao khoảng một mét tám, thân hình cường tráng, mặc một chiếc áo bào dài được thiết kế riêng, nhìn qua trông chẳng ra gì cả.
Có lẽ bởi vì tuổi còn trẻ đã trở thành võ giả năm sao, có chức vụ trong Võ bộ Tô Giang nên trên mặt anh ta lúc nào cũng tràn đầy sự hăng hái, thậm chí còn ngẩng cao đầu khi bước vào tổ trạch nhà họ Tô.
Hử?
Chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Võ đã thấy được một nhà ba người Khương Vô Danh, không khỏi giật mình.
Tuy rằng anh ta biết chuyện họp mặt gia tộc đêm nay, cũng biết Tô Viễn Sơn giúp Tô Thi Vận giải quyết phiền phức, nhưng không ngờ rằng cả nhà Khương Vô Danh lại trở về nhà họ Tô tham dự buổi liên hoan gia tộc đêm nay.
“Thằng con hoang, mày còn mặt mũi quay lại đây sao?”
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Võ cũng không chào hỏi ai mà chỉ nhìn chằm chằm vào Khương Vô Danh với vẻ mặt u ám, không giấu được sự căm hận.
Không sai……
Là hận!
Mười hai năm trước, Tô Viễn Sơn không biết vì sao võ thuật lại hưng thịnh, nhưng ông ta biết, địa vị xã hội của võ giả ngày càng cao.
Vì thế, ông ta quyết định đào tạo ra một võ giả ở đời thứ ba của nhà họ Tô, đồng thời thông qua các mối quan hệ của mình mời đến một võ giả lợi hại, xem xét tư chất của con cháu đời thứ ba của nhà họ Tô.
Khương Vô Danh không mặt ở đó.
Cuối cùng, tên võ giả kia lựa chọn Tô Võ.
Để huấn luyện Tô Võ, Tô Viễn Sơn đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để có được một viên đan dược khí huyết, chuẩn bị cho Tô Võ uống, nhưng kết quả lại bị Tô Thi Vận trộm đi đưa Khương Vô Danh dùng.
Tuy rằng năm đó Tô Viễn Sơn đã đánh Tô Thi Vận đến chết ngất, còn đuổi cả nhà của Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, nhưng Tô Võ vẫn luôn không thể quên chuyện này.
Theo anh ta, nếu lúc đó có thể uống viên đan dược khí huyết đó để tăng khí huyết và kích thích tiềm năng trong cơ thể thì điểm xuất phát trên hành trình võ thuật của anh ta sẽ cao hơn, thành tựu hiện tại sẽ xuất sắc hơn!
Nghĩ đến điều này, trong lòng anh ta cực kỳ hận Khương Vô Danh, thậm chí hận luôn cả Tô Thi Vận!
Bốp bốp bốp……
Lời nói tràn đầy căm hận của Tô Võ vang lên bên tai, tất cả đều đồng loạt hướng sự chú ý về phía Tô Võ.
Trong số đó, Tô Lỵ vui mừng lập tức chạy qua.
“Anh, cái thằng con hoang này chẳng những mặt dày quay lại mà vừa rồi còn nhục mạ bố mẹ và em nữa. Bố bảo nó cút khỏi đây, nó còn đe dọa bố và chú ba!"
Tô Lỵ như là tìm được chỗ dựa, vừa nhìn chằm chằm Khương Vô Danh với vẻ mặt đầy oán hận vừa lên án “tội ác” của Khương Vô Danh với Tô Võ.
“Cái gì?”
Tô Võ nghe vậy lại sửng sốt, sau đó thù mới hận cũ chất chồng lên trên nhau khiến anh ta tức giận trừng mắt nhìn Khương Vô Danh: “Thằng con hoang này, mày muốn tự cút ra ngoài hay đợi tao ném mày ra?"
“Tô Võ, đừng làm bậy, là ông nội kêu chúng tôi về!”
Không đợi Khương Vô Danh mở miệng, giống như khi còn nhỏ, Tô Thi Vận tiến lên một bước, che chắn trước người Khương Vô Danh.
“Tô Thi Vận, tôi còn chưa tính sổ tới cô, cô đã tự nhảy ra à? Tránh ra cho tôi!”
Tô Võ tiếp tục bước đi, tức giận chửi bới Tô Thi Vận, giống như chẳng để Tô Viễn Sơn vào mắt.
Kể từ khi trở thành võ giả năm sao và làm trong Võ bộ Tô Giang, địa vị của anh ta trong nhà họ Tô tăng lên như ngồi trên hỏa tiễn, chỉ sau Tô Viễn Sơn và Tô Thế Vĩ.
“Anh……”
Vẻ mặt Tô Thi Vận thay đổi, cô ấy không ngờ rằng sau mười hai năm không gặp, Tô Võ lại càng trở nên kiêu ngạo và độc đoán hơn.
“Chị!”
Khương Vô Danh bước lên trước một bước, lên tiếng ngăn cản Tô Thi Vận tiếp tục nói.
Tô Thi Vận nghe vậy, nhìn về phía Khương Vô Danh, đem lời định nói đến bên miệng nuốt vào.
“Tô Võ, tao rất muốn xem mày quăng tao ra ngoài như thế nào”.
Khương Vô Danh híp mắt nhìn Tô Võ đang đi thẳng về phía mình.
Nếu đám người Đông Phương Tiểu Yêu, Hình Thiên có mặt vào lúc này, họ có thể đoán ra tâm trạng của anh lúc này thông qua những động tác của Khương Vô Danh.
Khương Vô Danh tức giận!
Đúng vậy!
Khương Vô Danh có thể nể mặt bố nuôi Tô Thế Vinh và ông nội Tô Viễn Sơn cũng như ân tình của nhà họ Tô đã nuôi dạy anh mà không so đo đến sự thiếu hiểu biết của người nhà nhà họ Tô, nhưng anh sẽ không cho phép người nhà nhà họ Tô bắt nạt hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.
“Không biết sống chết là gì!”
Tô Võ nghe vậy càng tức giận, lạnh lùng hét lên.
Anh ta hít một hơi lạnh, di chuyển thân thể.
Dưới ánh hoàng hôn, Tô Võ dừng bước, thân hình chợt lóe lên, lao thẳng về phía Khương Vô Danh.
Có lẽ là vì trong lòng quá hận Khương Vô Danh nên Tô Võ muốn dạy cho anh một bài học nhớ đời, trực tiếp phát huy tốc độ của mình đến cực hạn.
Mau lên!
Cho dù là Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh, hay là hai mẹ con của Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thì đều không thể nhìn rõ Tô Võ di chuyển như thế nào, chỉ thấy một cái bóng.
Chậm chạp!
Ở trong mắt Khương Vô Danh, tốc độ của Tô Võ chậm như rùa, giống như đang phát lại cảnh quay chậm vậy.
Lúc này, anh đứng yên tại chỗ giống như một bức tượng, chờ Tô Võ tới gần.
Hô!
Tô Võ thấy thế, chủ quan mà cho rằng Khương Vô Danh sợ hãi, cười lạnh vung tay phải lên, ngón tay xòe ra như móng vuốt, nhanh chóng tóm lấy Khương Vô Danh.
“Tô Võ, dừng tay!”
Lúc Tô Võ sắp bổ nhào vào người Khương Vô Danh, một tiếng quát khẽ vang lên.
Chủ nhân của giọng nói đó là Tô Viễn Sơn.
Vốn dĩ Tô Viễn Sơn sau khi được Khương Vô Danh trị liệu đã ngủ thiếp đi , nhưng Chung Cương thấy Khương Vô Danh xảy ra xung đột với người nhà họ Tô nên đã vào phòng đánh thức Tô Viễn Sơn.
Bên tai vang lên giọng nói của Tô Viễn Sơn, trong lòng Tô Võ khẽ động, nhưng anh ta vẫn không dừng lại, tiếp tục tóm lấy Khương Vô Danh.
Cho dù Tô Viễn Sơn có ngăn cản, anh ta vẫn sẽ dạy cho Khương Vô Danh một bài học, ném Khương Vô Danh ra ngoài!
Anh ta tự tin rằng cho dù mình làm như vậy, Tô Viễn Sơn cũng không thể làm gì mình!
Suy cho cùng, anh ta mới là niềm tự hào và tương lai của nhà họ Tô!
Mà…… Khương Vô Danh, chỉ là một đứa con hoang mà thôi!
“A ——”
Ngay sau đó.
Khi Tô Võ chỉ còn cách Khương Vô Danh một mét, anh ta đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm rồi dừng lại, toàn thân co giật như bị điện giật!
…………
Chương 22 : Giáo huấn và cảnh cáo
Chuyện gì thế này?
Sự việc bất ngờ xảy tới, ngoại trừ Khương Vô Danh ra thì tất cả mọi người đều bị kinh ngạc đến nỗi đóng băng tại chỗ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Không… đừng …”
Đáp lại bọn họ là tiếng hét kinh hoàng hơn nữa của Tô Võ.
Ngay lúc này, trong đầu bọn họ xuất hiện một cảnh tượng vô cùng tàn ác.
Đó chính là Khương Vô Danh đang cầm trong tay một thanh đao dính đầy máu, vung tay chém về phía Tô Võ.
Tô Võ muốn tránh né, muốn chạy trốn, thậm chí muốn xuất chiêu chống lại, nhưng cơ thể anh ta giống như bị trúng mê thuật, căn bản không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao dính máu không ngừng phóng đại trong con mắt…
“A a a!”
Chỉ trong thời gian ngắn, tiếng hét thất thanh của Tô Võ đã hoàn toàn im bặt, thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trên mặt còn sót lại một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Khi nãy, anh ta cho rằng mình đã chết rồi!
“Tiểu Võ, con sao rồi?”
Đúng vào lúc này, Tô Thế Vĩ là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vội đi lên quan tâm lo lắng hỏi.
Đồng thời, ngoại trừ Khương Vô Danh thì ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Tô Võ, không biết vì sao đột nhiên Tô Võ lại trở nên như vậy.
“Con… con không sao…”
Tô Võ mờ mịt trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Vô Danh, vô thức hoài nghi là những ảo giác vừa rồi mình gặp phải có liên quan tới Khương Vô Danh.
“Không thể nào là nó làm được!”
Nhìn gương mặt không chút gợn sóng của Khương Vô Danh, Tô Võ trực tiếp phủ định nghi ngờ trong lòng mình.
Kể từ khi nhậm chức trong Võ bộ, anh ta đã hiểu hơn về thế giới này, nói cách khác là hiểu biết sâu hơn về giới võ đạo.
Anh ta biết trên thế giới có mấy người sở hữu sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, có thể thông qua sức mạnh tinh thần mà thao túng đầu óc của người khác, thậm chí là tấn công và giết người một cách âm thầm.
Nhưng anh ta vẫn còn nhớ rõ ràng, vừa rồi khi xuất chiêu, Khương Vô Danh giống như một tên ngốc, đứng yên bất động, sao có thể sở hữu loại năng lực này?
Huống hồ, trong giới võ đạo toàn cầu, người có được năng lực này chắc hẳn phải có tiếng tăm lừng lẫy.
Nghĩ tới đây, Tô Võ lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy.
“Nể mặt ông nội, hôm nay tao tha cho mày một lần, đợi mày bước ra khỏi nhà họ Tô, tao sẽ từ từ tính sổ với cậu!”
Tô Võ khôi phục lại vẻ bình thường, sắc mặt lạnh lùng nhìn Khương Vô Danh.
Anh ta vì muốn che đậy đi sự xấu hổ khi nãy mà nói ra những lời cay nghiệt, lại không biết rằng bản thân đang ngày càng đến gần với cái chết!
Khi nãy, lúc Khương Vô Danh kích hoạt sức mạnh tinh thần, cưỡng ép xâm nhập vào tâm trí của Tô Võ, gây nên ảo giác.
Đây là bài học và lời cảnh cáo mà Khương Vô Danh dành cho Tô Võ.
Bằng không, dựa vào cấp bậc của anh, ban nãy nếu như không thủ hạ lưu tình thì đã có thể giết chết Tô Võ dễ như giết một con kiến bằng sức mạnh tinh thần của mình!
“Tô Võ, đều là người một nhà, cháu nói vớ vẩn cái gì thế?”
Không đợi Khương Vô Danh trả lời, Tô Viễn Sơn đã đi qua, cau mày nói.
Mặc dù năm đó Tô Viễn Sơn bị buộc phải đuổi gia đình Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy áy náy trong suốt những năm qua.
Lần này, ông ta đón cả nhà Khương Vô Danh trở về, chủ yếu là muốn bù đắp cho họ.
Ở tại tình huống như thế này, làm sao ông ta có thể để cho Tô Võ ‘bắt nạt’ Khương Vô Danh được?
Huống chi, Tô Viễn Sơn cũng có thể dễ dàng nhận ra phổi của mình không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa, cả người đều cảm thấy sảng khoái, đây là hiệu quả của việc buổi chiều Khương Vô Danh đã xem bệnh cho ông ta!
“Ông nội, khi nãy cậu ta không tôn trọng bố mẹ cháu và hai chú, còn bắt nạt em gái cháu”.
Tô Võ lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi trả lời.
Thì ra, vì vừa rồi bị Khương Vô Danh làm cho xấu hổ một cách khó giải thích, giờ lại thấy Tô Viễn Sơn bảo vệ Khương Vô Danh, anh ta cực kì bất mãn.
“Phải đó bố. Cậu ta không những nhục mạ Hạ Hồng và Tiểu Lỵ, sau đó còn bất kính với con và Thế Kiệt, thậm chí cậu ta còn có ý muốn đe dọa con và Thế Kiệt, nếu nói cậu ta trong mắt không có người lớn, không có ai dạy dỗ đã là nhẹ rồi”, Tô Thế Vĩ chen vào.
“Bố, đúng là như vậy”. Tô Thế Kiệt phụ họa theo.
“Ông nội, là Tiểu Lỵ và bác gái nói những lời khó nghe với mẹ cháu trước, sau đó Vô Danh xuất hiện, bọn họ lại mắng Vô Danh là thứ con hoanag, Vô Danh mới mắng lại họ”. Tô Thi Vận biện minh cho Khương Vô Danh.
“Tôi nói lời khó nghe với mẹ cô khi nào…”, Tô Lỵ lập tức phản bác.
Thế nhưng…
Lần này, không đợi Tô Lỵ nói hết câu sau, Tô Viễn Sơn đã lạnh lùng quát: “Đủ rồi!”
“Bố…”
Tô Thế Vĩ không cam lòng, chuẩn bị đề nghị đuổi Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô.
“Ai cũng không được nói nữa, mọi chuyện kết thúc ở đây đi!”
Tô Viễn Sơn lần đầu giận dữ ngắt lời Tô Thế Vĩ, sau đó nói: “Hôm nay tôi mời mấy người về đây ăn cơm, là có việc quan trọng muốn tuyên bố, tất cả mọi người mau đi tới nhà ăn”.
Lời vừa dứt, Tô Viễn Sơn đã dẫn đầu đi tới nhà ăn.
Mặc dù gia đình bốn người nhà Tô Thế Vĩ rất không vui, nhưng Tô Viễn Sơn đã nói vậy rồi, bọn họ cũng không nói gì nữa, kéo nhau tới nhà ăn, trong tâm rất hiếu kì, Tô Viễn Sơn muốn tuyên bố việc gì.
Bọn họ không biết rằng, Khương Vô Danh và Tô Thi Vận lại là những người không có dã tâm, Tô Viễn Sơn sắp tuyên bố rằng sẽ trao quyền lãnh đạo tập đoàn Tô thị cho Tô Thi Vận.
Tuy nhiên, lúc này Tô Thi Vận lại không hề vui vẻ chút nào.
Một mặt, trên đường quay về nhà họ Tô, cô ấy cũng biết đại khái về tình hình hiện tại của nhà họ Tô và tập đoàn Tô thị, cho rằng muốn lật ngược tình thế suy sụp của tập đoàn Tô thị là điều vô cùng khó khăn.
Mặt khác, trải qua việc vừa rồi, Tô Thi Vận dùng ngón chân cũng có thể đoán được nếu mình tiếp quản Tô thị, Tô Thế Vĩ và những người khác nhất định sẽ ra sức ngăn cản, thậm chí là trực tiếp phản đối.
Loạn trong giặc ngoài.
Đây là vấn đề mà sắp tới cô ấy sẽ phải đối mặt!
“Chị, không cần lo lắng, em tin chị nhất định sẽ làm tốt”.
Khương Vô Danh nhìn ra nỗi lo của Tô Thi Vận liền mỉm cười động viên.
“Được, chị sẽ cố gắng hết sức”.
Tô Thi Vận gật đầu, cùng Lưu Quế Phương và Khương Vô Danh tới nhà ăn.
Dẫu biết sẽ có nhiều khó khăn, nhưng bản thân là một người cầu toàn, chưa bao giờ chùn bước trước khó khăn.
Nếu không, cô ấy cũng không thể điều hành công việc kinh doanh của nhà họ Lưu tốt như vậy, thậm chí còn ngăn trở sự trả thù của nhà họ Trịnh trên thương trường.
Không bao lâu, tất cả mọi người bao gồm ba người Khương Vô Danh đã đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, người làm đã dọn sẵn thức ăn lên bàn, mọi người đã ngồi vào bàn ăn nhưng chưa hề động đũa.
Đây là phép tắc của nhà họ Tô, người lớn tuổi nhất động đũa thì những người khác mới có thể động đũa.
Ngoài ra, Tô Thế Vĩ và những người khác đều nhớ những gì Tô Viễn Sơn vừa nói, họ chờ Tô Viễn Sơn thông báo sự việc khiến họ tò mò nãy giờ.
“Mọi người đều biết, bệnh phổi của bố càng ngày càng nghiêm trọng, xương cốt cũng ngày càng yếu, tinh thần và thể lực cũng không thể theo kịp nữa”.
Tô Viễn Sơn chậm rãi nói trong lúc mọi người đang chờ đợi.
Hử?
Ba nhà Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh sửng sốt khi nghe những lời của Tô Viễn Sơn, trong lòng dao động, ý thức được hôm nay Tô Viễn Sơn muốn thông báo điều gì- tuyên bố người thừa kế nhà họ Tô!
Hiểu ra vấn đề này, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh hai nhà đều để mắt tới Tô Thế Vĩ.
Hạ Hồng, Tô Võ, Tô Lỵ cũng vậy.
Lúc này, vẻ tức giận trên khuôn mặt họ đã không còn nữa, mà được thay bằng sự phấn khích. Bởi tất cả đều nghĩ, nếu Tô Viễn Sơn lui về, người được tiếp quản nhất định sẽ là Tô Thế Vĩ, lãnh đạo tập đoàn Tô thị, mang theo ngọn cờ phục hưng của gia tộc nhà họ Tô!
Chương 23: Người nối nghiệp của nhà họ Tô.
“Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ nghĩ cách nhờ cậy các mối quan hệ để tìm nhà họ Lý, nhờ nhà họ Lý phái người đến điều trị bệnh cho bố”.
Tô Thế Vĩ cũng cho là như thế, vả lại ông ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, nhưng không thể hiện sự vui vẻ trên mặt, mà phải tỏ ra quan tâm sức khỏe của Tô Viễn Sơn.
Nhà họ Lý trong lời nói của ông ta chính là thế gia y học của Long Quốc.
Gia chủ của nhà họ Lý - Lý Cốc Y là ngôi sao sáng của giới y học Long Quốc và toàn cầu.
“Chuyện trị bệnh sau này nói sau!”
Tô Viễn Sơn nhìn Tô Thế Vĩ, dường như có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của ông ta, cho đến khi Tô Thế Vĩ cảm thấy không được tự nhiên mới tiếp tục nói: “Bởi vì sức khỏe không tốt, tôi quyết định từ chức chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị”.
Lần nữa nghe thấy lời của Tô Viễn Sơn, cho dù bụng dạ Tô Thế Vĩ có thâm sâu như thế nào thì trên mặt cũng hiện lên một chút vui vẻ, nhưng lần này ông ta lại không lên tiếng.
Không chỉ ông ta, nét mặt ba người Hạ Hồng, Tô Võ, Tô Lỵ cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Trong đó, hai anh em Tô Võ, Tô Lỵ thì khỏi phải nói, họ nhìn sang Khương Vô Danh cười lạnh, dường như đang muốn nói với Khương Vô Danh rằng: Nếu biết điều thì cút khỏi đây ngay bây giờ, đừng để bố tao phải đuổi mày đi!
Nhưng mà ——
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tươi cười trên khuôn mặt gia đình bốn người Tô Thế Vĩ ngay lập tức cứng lại.
“Tôi quyết định để Thi Vận tiếp nhận vị trí này, nhậm chức chủ tịch của tập đoàn Tô Thị”.
Tô Viễn Sơn nói tiếp, thanh âm không lớn nhưng giống như một tia sét từ trên trời đánh xuống, vang dội bên tai của mọi người.
“Ơ kìa...”
Tô Thế Kiệt trợn tròn mắt.
Ông ta đã chuẩn bị tinh thần nịnh nọt Tô Thế Vĩ rồi!
Tô Thế Ninh cũng sững sờ.
Mặc dù ông ta không tranh với đời, không muốn giành quyền, tranh lợi ích, nhưng ông ta cũng không ngờ rằng, Tô Thi Vận lại là người nối nghiệp Tô Viễn Sơn!
Ngay cả bọn họ còn nghĩ như vậy, huống chi là gia đình bốn người Tô Thế Vĩ.
Lúc này, trên mặt gia đình bốn người Tô Thế Vĩ không còn bất kì sự vui mừng phấn chấn nào, còn lại chỉ là vẻ mặt không thể tin nổi.
Bọn họ trợn tròn, mắt vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Tô Viễn Sơn, cảm giác như đang hỏi: Sao bố có thể để cho Tô Thi Vận nối nghiệp chứ?
“Thi Vận học đại học chuyên nghành tài chính, sau khi tốt nghiệp trở lại Quế Sơn, bước vào công ty nhà họ Lưu làm việc, sau đó điều hành tất cả các mối làm ăn của nhà họ Lưu, giúp nhà họ Lưu thoát khỏi nguy cơ phá sản, thể hiện thiên phú kinh doanh xuất sắc, tích lũy
Được phong phú kinh nghiệm vận hành và quản lí công ty, nếu không phải do nhà họ Trịnh báo thù, Thi Vận nhất định có thể khiến cho việc làm ăn của nhà họ Lưu ngày một phát triển”.
Tô Viễn Sơn nhìn thấy hết biểu cảm của tất cả mọi người, sau đó nói tiếp: “Tôi tin rằng, Thi Vận nhất định có thể đảm nhận tốt chức vị chủ tịch tập đoàn Tô Thị”.
“Bố, việc làm ăn của nhà họ Lưu hoàn toàn không thể so sánh với tập đoàn Tô Thị, cháu nó còn trẻ, sao có thể đảm nhiệm chức chủ tịch?”
Hạ Hồng là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, mở miệng hỏi.
“Ông nội, cháu phản đối quyết định của ông——Tô Thi Vận có tài đức gì có thể đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Tô Thị chứ?”
Tô Võ mở miệng, phản đối trực tiếp và dứt khoát.
“Đúng vậy, bố, chị dâu nói rất đúng, Thi Vận còn quá trẻ, hơn nữa không hề hiểu rõ hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tô Thị, căn bản không phù hợp tiếp quản chức vụ chủ tịch của bố!”
Tô Thế Kiệt mở lời, đứng về phía Tô Thế Vĩ: “Trái lại anh cả đã làm tổng giám đốc nhiều năm, tình hình của công ty nắm rõ trong lòng bàn tay, tài nguyên ở các phương diện khác đều có, anh ấy là người thích hợp nhất thay thế bố”.
Vợ chồng Tô Thế Ninh, Giang Dung theo thói quen giữ im lặng.
“Bố, con cho rằng bố để Thi Vận tiếp quản là không hợp lí, sẽ gây tai họa cho tập đoàn Tô Thị.”
Tô Thế Vĩ cũng mở lời, ông ta không nhắc đến mình, mà là trực tiếp công kích Tô Thi Vận: “Mọi người đều biết, hiện nay tập đoàn Tô Thị đang đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, các doanh nghiệp hợp tác hủy hợp tác, còn khiếu nại chúng ta, chắc chắn giá trị thị trường của công ty sẽ sụt giá đáng kể.
Trong tình hình đó, Thi Vận tiếp quản vị trí chủ tịch, dựa vào cái gì để xoay chuyển tình thế.
Nó có thể khiến cho đối tác tiếp tục hợp tác với chúng ta sao? Nó có thể khiến giá cổ phiếu tăng trưởng trở lại sao?”
“Con có thể sao?”
Tô Viễn Sơn nhìn Tô Thế Vĩ, hỏi ngược lại.
“…”
Tô Thế Vĩ há miệng, không thể trả lời.
Tập đoàn Tô Thị liên tiếp gặp phiền phức, Tô Viễn Sơn sử dụng quan hệ tìm người ở khắp nơi, giải quyết tình hình lo lắng và tình huống khó khăn, Tô Thế Vĩ cũng từng thử sử dụng tài nguyên của mình để giải quyết vấn đề,
Thế nhưng, đến nay hai người đều không giải quyết được vấn đề của tập đoàn Tô Thị.
“Thế Vĩ, bố từng cho con cơ hội, nhưng con không hề giúp đỡ giải quyết được vấn đề của tập đoàn Tô Thị”, Tô Viễn Sơn trầm giọng nói.
“Con...”, Tô Thế Vĩ không phản bác được, chỉ đành thay đổi cách nói: “Bố, dựa vào danh tiếng của bố và con trong tập đoàn, nguồn tài nguyên và nhân lực trong ngành cũng như kinh nghiệm quản lí công ty phong phú mà còn không thể giải quyết vấn đề của công ty, Thi Vận cái gì cũng không có, sao có thể giải quyết được vấn đề cơ chứ?”
Lần này..... đến lượt Tô Viễn Sơn không lên tiếng.
Bởi vì sâu trong lòng, ông ta cũng cảm thấy Tô Thi Vận căn bản không thể giải quyết vấn đề trước mắt của tập đoàn Tô Thị đang gặp phải, dẫn dắt tập đoàn Tô Thị bước qua được hoàn cảnh khó khăn này.
Ông ta chỉ cho rằng, giao tập đoàn Tô Thị cho Tô Thi Vận thì đáng tin hơn là giao vào tay ba người con trai của mình, cho dù là phá sản, tốc độ cũng sẽ chậm hơn một chút.
“Bố, con kiên quyết phản đối đề nghị của bố không phải bởi vì con muốn bản thân mình trở thành chủ tịch của tập đoàn Tô Thị, mà là vì suy nghĩ cho đại cụộc của nhà họ Tô và tập đoàn Tô Thị!”. Thấy Tô Viễn Sơn không nói gì, Tô Thế Vĩ bỗng chốc tự tin hơn nói. “Dĩ nhiên, nếu như Thi Vận có thể làm cho giá cổ phiếu công ty tăng 50% như lúc công ty chưa xảy ra vấn đề, hoặc là khiến cho các công ty đối tác hợp tác với chúng ta, vậy bác ủng hộ cháu đảm nhiệm chức chủ tịch!”
Tô Viễn Sơn nhíu mày.
Sau khi tập đoàn Tô Thị xảy ra vấn đề, ông ta đã tự mình đến mấy công ty dược phẩm, cho dù là hạ mình hay là thêm lợi ích, đối phương đều kiên quyết đòi chấm dứt hợp tác và khiếu nại.
Với tình hình đó, Tô Thi Vận sao có thể khiến cho các công ty dược phẩm đó thay đổi ý định chứ?
Nếu như các công ty dược phẩm đó kiên quyết chấm dứt hợp đồng và khiếu nại tập đoàn Tô Thị, cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị chắc chắn không thể tăng được, lại càng không thể tăng đến đỉnh điểm là 50% giá trị thị trường.
“Chị tôi có thể làm được!”
Một lát sau, trong khi Tô Viễn Sơn đang im lặng thì Khương Vô Danh nói.
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến cho Tô Viễn Sơn và Tô Thi Vận đều bất ngờ.
Xoẹt xoẹt xoẹt....
Lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập chung lên người Tô Thi Vận, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không tin tưởng.
Trong lòng Tô Viễn Sơn nhảy một cái, vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Thi Vận, cháu có thể làm được không?”
“Ông nội, cháu sẽ nỗ lực, cố gắng không để ông thất vọng!”
Mặc dù trong lòng Tô Thi Vận không nắm chắc, nhưng cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của Tô Viễn Sơn, liều một phen trả lời.
“Thi Vận, không phải vấn đề cố gắng hay không mà là chỉ cần cháu làm được một trong hai việc đó, cả nhà chúng ta mới đồng ý cho cháu đảm nhận chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”
Tô Thế Vĩ biểu đạt thái độ, ông ta không thể dễ dàng trao cơ hội tiếp quản cho người khác.
“Anh cả nói đúng!”, Tô Thế Kiệt liên tục phụ họa theo.
“Ông nội, nếu như Thi Vận không thể làm được một trong hai việc mà bố cháu nói, ông còn cho cô ta đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị, vậy cháu sẽ rút khỏi nhà họ Tô, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô!”
Tô Vũ trực tiếp tuyên bố, giọng điệu cương quyết.
“Tô Vũ, cháu..”
Vẻ mặt Tô Viễn Sơn thay đổi, vừa bực mình, vừa lo lắng.
Thực lực Tô Vũ là võ giả năm sao, mà hiện nay anh ta đang làm việc ở Võ bộ Tô Giang, là niềm tự hào của nhà họ Tô, cùng là điểm tựa sau này của nhà họ Tô!
Nếu như Tô Võ rời khỏi nhà họ Tô, đối với nhà họ Tô mà nói là mất mát to lớn!
“Tô Võ, nếu như chị tôi làm được thì sao?”
Trong lúc Tô Viễn Sơn vừa lo lắng vừa tức giận, Khương Vô Danh híp mắt nhìn Tô Võ.
“Ơ...”
Nghe thấy lời Khương Vô Danh nói, mọi người ngạc nhiên.
Bao gồm cả Tô Viễn Sơn, ánh mắt mọi người lần nữa chuyển lên mặt của Tô Thi Vận, dường như muốn hỏi: Cô ta có biện pháp gì làm được hai điều trên?
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, trong lòng Tô Thi Vận một mớ hỗn độn, lo lắng nhìn Khương Vô Danh, muốn nói gì đó.
Bởi vì cô không muốn làm Tô Viễn Sơn thất vọng phải dốc lòng cố gắng, nhưng trong lòng vẫn chưa có ý tưởng gì!
“Nếu như Tô Thi Vận làm được, tất cả mọi người sẽ đồng ý để cô ta tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”
Tô Võ nói, nghe theo ý của bố mình Tô Thế Vĩ, sau đó bổ sung thêm: “Nếu cô ta không làm được, không chỉ không được đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Tô Thị mà mày còn phải cút khỏi nhà họ Tô!”
“Tô Võ, đừng quá đáng!”
Tô Thi Vận tức giận, cô ấy có thể không lên chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị, nhưng cô ấy không cho phép Tô Võ ép buộc Khương Vô Danh rời khỏi nhà họ Tô.
“Được!”
Sau khi Tô Thi Vận nói xong, Khương Vô Danh cũng mở lời: “Nhưng nếu chị tôi làm được, mày cũng phải tự mình cuốn gói cút khỏi đây, vụ cá cược này mới tính là công bằng.”
“Được!”
Tô Võ cười lạnh như đã nhìn thấy hình ảnh Khương Vô Danh cút khỏ nhà họ Tô vậy.
“Cứ quyết định vậy đi!”
Cảm nhận được lo lắng trên mặt của Tô Thi Vận, Tô Thế Vĩ sợ Tô Thi Vận nuốt lời, sợ Tô Viễn Sơn ngăn cản, cướp lời nói.
Ông ta không tin, Tô Thi Vận có thể làm được hai việc đó!
Không chỉ ông ta, mọi người cũng nghĩ vậy!
Thậm chí, Tô Thi Vận cũng cảm thấy hi vọng mong manh.
“Chị, chị có thể làm được!”, Khương Vô Danh cảm nhận được lo lắng bất an của Tô Thi Vận, mỉm cười cổ vũ.
Chương 24: Chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện
Bởi vì Tô Thế Vĩ và những người khác kiên quyết phản đối, cộng thêm Khương Vô Danh thay Tô Thi Vận nhận lời “cá cược” của Tô Thế Vĩ, Tô Viễn Sơn chỉ có thể từ bỏ quyết định để cho Tô Thi Vận tiếp nhận chức vụ chủ tịch của tập đoàn Tô Thị.
Ông ta đề nghị Tô Thi Vận tạm thời giữ chức vụ CEO (giám đốc điều hành) của tập đoàn Tô Thị và đồng thời cũng là Phó giám đốc của tập đoàn.
Nếu Tô Thi Vận có thể đưa giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị trở lại một nửa thời kỳ đỉnh cao hoặc làm cho các công ty dược phẩm đó tiếp tục hợp tác với tập đoàn Tô Thị, thì ông ta sẽ lập tức bổ nhiệm Tô Thi Vận làm chủ tịch.
Đối với quyết định này của Tô Viễn Sơn, Tô Thế Vĩ và những người khác không có bất kì phản đối nào.
Cho dù Tô Thi Vận giữ chức CEO hay Phó chủ tịch tập đoàn, cô ấy cũng không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Tô Thế Vĩ.
Huống hồ chuyện Tô Thi Vận làm tập đoàn Tô Thị trở lại một nửa thời kỳ đỉnh cao hoặc làm cho các công ty dược phẩm đó tiếp tục hợp tác với tập đoàn Tô Thị …
Bọn họ thà tin ở trên đời này có quỷ, cũng không tin Tô Thi Vận có thể làm được!
Vì tin chắc vào điều này nên trong bữa ăn họ không nhắc lại chuyện này nữa.
Thậm chí, khi Tô Thế Vĩ rời đi, ông ta vẫn hướng về phía Tô Thi Vận “cổ vũ” với nụ cười trên môi: Thi Vận, cố lên! Chú chờ cháu mang lại bất ngờ cho mọi người!
“Ông nội già rồi nên hồ đồ sao, sao ông ấy có thể nghĩ đến việc để Tô Thi Vận đảm nhận chức chủ tịch chứ?”
Trên đường trở về, Tô Võ cùng Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng đi chung với nhau, vừa lái xe vừa bất mãn nói.
“Ông nội của con có lẽ muốn kiềm hãm bố, nhưng đồng thời cũng lo lắng chúng ta sẽ cướp đi cổ phần mà chú hai của con để lại“.
Tô Thế Vĩ cười lạnh.
Vì Tô Thế Kiệt đã bán cổ phần của mình để trả nợ cờ bạc cho con trai Tô Nhạc nên ông ta không thể ngẩng cao đầu trong nhà họ Tô nữa, Tô Thế Ninh từ nhỏ đến lớn đã không tranh đoạt gì.
Ở trong tình huống như vậy, nếu Tô Viễn Sơn rút lui hoặc buông xuôi, Tô Thế Vĩ sẽ thống trị nhà họ Tô và tập đoàn Tô Thị!
“Năm đó Tô Thi Vận đã lấy trộm đan dược khí huyết mà ông nội đã chuẩn bị cho con, đưa nó cho thằng con hoang Khương Vô Danh uống. Lần này con giúp ông nội đề cử Tưởng Chính Nghĩa, giúp Tô Thi Vận chấm dứt hôn ước kia, cũng muốn nhân cơ hội này để làm thân với Tưởng Chính Nghĩa.
Nhưng kết quả Tưởng Chính Nghĩa lại bị điều tra —— Tô Thi Vận thật đúng là thứ sao chổi, trời sinh để khắc con!”
Tô Võ phẫn nộ ngút trời, nói: “Sớm biết vậy lúc nãy con đã nói thêm một câu nữa, đuổi Tô Thi Vận cút ra khỏi nhà họ Tô luôn!”
“Dù sao Tô Thi Vận cũng là hậu duệ của nhà họ Tô, để cho nó ở lại đi, đuổi thằng con hoang kia đi là được“.
Đầu tiên Tô Thế Vĩ an ủi Tô Võ một câu, sau đó có chút tò mò hỏi: “Tưởng Chính Nghĩa đã phạm vào chuyện gì mà bị điều tra không?”
“Nghe nói người nhà họ Trịnh ở Quế Sơn đã làm rất nhiều việc phạm pháp, Tưởng Chính Nghĩa cũng tham gia vào, chống lưng cho nhà họ Trịnh, tình huống cụ thể con cũng không rõ là thế nào”.
Tô Võ kể lại tin tức mình nghe được.
Với địa vị và cấp bậc của mình, anh ta không thể biết được nội tình, bằng không thì khi nhìn thấy Khương Vô Danh, sao anh ta có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, mà sẽ vẫy đuôi như một con chó mặt xệ!
Nếu thật như vậy thì tương lai của anh ta sẽ tươi sáng hơn.
Cùng lúc đó.
Tại phòng làm việc của Võ bộ Tô Giang.
Trần Dũng – người nắm quyền mới của văn phòng Võ bộ, vẫn đang sắp xếp công việc trong văn phòng, kết quả phát hiện có một nhiệm vụ cấp bách khiến anh ta cảm thấy khó lòng giải quyết - điện chủ của Chiến Long Điện đã đến Tô Giang, anh ta nên làm cái gì bây giờ?
Không có câu trả lời.
Trần Dũng vắt hết óc suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được lí do, sau đó anh ta gọi cho người phụ trách của Võ bộ Giang Nam.
“Bộ trưởng Nhan, tôi có một vấn đề liên quan đến công việc muốn xin lời khuyên của ông”. Trần Dũng nói thẳng vào vấn đề.
Ở Long Quốc, các võ giả trong giới võ học gọi những người phụ trách của Võ bộ là sứ giả, nhưng trong Võ bộ, tất cả các nhân viên đều xưng hô theo chức vụ.
“Chuyện của Điện chủ Chiến Long Điện phải không?”, Nhan Quân tâm như gương sáng nói.
“Vâng, bộ trưởng Nhan. Có một vị Phật lớn như vậy ở đây, tôi cảm thấy hơi sợ”. Trần Dũng phát sầu mà nói.
“Cậu không cần quá lo lắng, cậu ta từng hứa hen với tôi rồi, sẽ không chủ động gây sự, huống chi là gây phiền toái cho chúng ta!”, Nhan Quân nói.
“Vậy lỡ có người không có mắt chọc tới anh ta thì phải làm sao? Ngoài ra, anh ta ta còn đang ở nhà họ Tô tại Tô Giang. Ở đây tôi có một người tên là Tô Võ, là người của nhà họ Tô. Liệu tôi có nên lợi dụng mối quan hệ với Tô Võ để đi thăm Điện chủ của Chiến Long Điện không?”, Trần Dũng hỏi xin lời khuyên.
“Không cần đâu, cậu cứ làm bộ như không biết gì, chờ có chuyện gì xảy ra rồi tính tiếp“.
Nhan Quân cho lời khuyên, sau đó cười khổ nói: “Về phần cậu nói có người không có mắt mà đắc tội tới anh ta, thì cũng chỉ có thể trách người đó xui xẻo tám đời mà thôi!”
“Tôi hiểu rồi, bộ trưởng Nhan“.
Trần Dũng đáp lại, tin tưởng sâu sắc.
Đó là chiến thần chỉ mới hai mươi tuổi thôi!
Là người mà Chiến Thần Tần Viễn Chinh – một trong những người đứng đầu của Võ bộ Long Quốc cũng phải cố gắng hết sức để dụ dỗ sao?
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trần Dũng nghĩ trong lòng như thế.
……
Ngay khi người nắm quyền mới của Võ bộ Tô Giang Trần Dũng đang hoảng sợ trước việc Khương Vô Danh đến Tô Giang, thì Khương Vô Danh đi tới trước cửa phòng của Tô Thi Vận, gõ cửa: “Chị, chị ngủ rồi à?”
“Vào đi“.
Tô Thi Vận mở cửa phòng ra.
“Chị, chị đang suy nghĩ biện pháp giải quyết sao?”, Khương Vô Danh đi vào phòng hỏi.
“Haizz… Vô Danh, tập đoàn Tô Thị đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng, muốn hoàn thành được hai việc kia quả thật rất khó. Vừa rồi em quá manh động, không nên cược như vậy với hai bố con Tô Thế Vĩ và Tô Võ. Lỡ như chị không làm được, thì chuyện không làm chủ tịch tập đoàn Tô Thị chỉ là chuyện nhỏ. Họ sẽ ép em phải rời khỏi nhà họ Tô, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Tô Thi Vận thở dài, vẻ mặt đầy buồn bã.
“Chị, em tin chị sẽ làm được mà“.
Khương Vô Danh hồn nhiên cười, sau đó hỏi: “Chị, chị định làm thế nào?” “Giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị giảm mạnh chủ yếu là do nguyên liệu dược cung cấp cho các công ty dược phẩm có vấn đề. Trước tiên em muốn tìm hiểu những nguyên liệu dược đó rốt cuộc có vấn đề gì, tại sao những vấn đề đó lại xảy ra, sau đó căn cứ vào những vấn đề đó tìm ra biện pháp giải quyết.
Cuối cùng, chúng ta sẽ đến gặp các công ty dược phẩm đó để bàn việc tiếp tục hợp tác.
Chỉ cần vấn đề này được giải quyết, tập đoàn Tô Thị có thể hoạt động bình thường, giá cổ phiếu của công ty sớm muộn gì cũng sẽ trở lại mức giá bình thường”.
Tô Thi Vận ổn định cảm xúc một chút, nói ra kế hoạch của mình, cũng nói lí do tại sao mình làm như vậy, nhưng hàng lông mày lại nhíu chặt.
Bởi vì cô ấy biết rất rõ rằng nếu Tô Viễn Sơn hay Tô Thế Vĩ ra mặt thì cũng chưa chắc thuyết phục được những công ty dược phẩm đó tiếp tục hợp tác, cho nên, để đạt được điều mình vừa nói là hy vọng vô cùng xa vời.
“Chị, nếu chúng ta tìm được một công ty dược phẩm tốt hơn để hợp tác với tập đoàn Tô Thị, liệu chúng ta có thể giải quyết được vấn đề này không?”
Khương Vô Danh suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại, tuy anh không thành thạo việc điều hành kinh doanh, nhưng anh nhớ lại phần báo cáo vào buổi chiều của Tần Tiểu Trí, hiểu rằng tất cả các công ty dược phẩm hợp tác với tập đoàn Tô Thị đều có vấn đề với nguyên liệu dược do tập đoàn Tô Thị cung cấp mà ngưng hợp tác, hơn nữa đang kiện tập đoàn Tô Thị.
Việc này chắc chắn là có vấn đề.
Trên đời này sao có thể có sự trùng hợp như vậy được?
“Dĩ nhiên giải quyết theo cách này sẽ hay hơn, nhưng khả năng đó gần như không thể xảy ra”.
Tô Thi Vận thở dài nói: “Chị đã kiểm tra thông tin và phát hiện các công ty dược phẩm hợp tác với tập đoàn Tô Thị được coi là những công ty dược phẩm lớn ở Long Quốc. Ở Long Quốc, công ty dược phẩm duy nhất mạnh hơn những dược phẩm đó là tập đoàn dược phẩm Long Đằng.
Tập đoàn dược phẩm Long Đằng là một trong những tập đoàn dược phẩm lớn nhất Long Quốc và thậm chí lớn nhất thế giới, là sản nghiệp y học của Lý gia.
Tập đoàn Tô Thị đã nhiều lần cố gắng để được cung cấp nguyên liệu dược cho công ty này nhưng đều không thành công.
Hiện nay tập đoàn Tô Thị gặp nhiều vấn đề như vậy, làm sao Long Đằng có thể đồng ý hợp tác được?”
Nhà họ Lý sao?
Khương Vô Danh nghĩ thầm trong lòng.
Về nhà họ Lý thì anh còn biết nhiều hơn cả Tô Thi Vận.
Nhà họ Lý không chỉ là gia tộc y học tiếng tăm vang dội nhất ở Long Quốc mà còn kiểm soát việc sản xuất và bán thuốc gen với khí huyết ở Long Quốc.
Mà cho dù là thuốc gen hay là khí huyết thì đều là những thứ mà các võ giả ước mơ tha thiết.
Trong số đó, thuốc gen có thể cải thiện gien của võ giả và nâng cao tiềm năng của họ, trong khi thuốc khí huyết có thể hỗ trợ các võ giả luyện tập và tăng tốc độ cải thiện sức mạnh.
“Vậy có biện pháp nào có thể đem giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị trở lại bình thường không?”, Khương Vô Danh lại hỏi.
“Nếu muốn giá cổ phiếu của công ty trở lại bình thường thì công ty phải hoạt động bình thường. Tất nhiên, cũng cần có một chút thủ đoạn vận hành vốn để có thể làm tăng giá cổ phiếu của công ty trong thời gian ngắn.
Ví dụ, các cổ đông của công ty mua lại cổ phiếu với số lượng lớn, các tư bản tăng lượng nắm giữ cổ phiếu công ty với số lượng lớn, v.v”.
Tô Thi Vận tiếp tục thở dài nói: “Theo chị được biết, toàn bộ tập đoàn Tô Thị và nhà họ Tô không còn nhiều vốn lưu động nữa. Đây là lý do tại sao Tô Thế Kiệt đã bán cổ phiếu để lấy tiền trả nợ cờ bạc cho Tô Nhạc. .
Do đó, biện pháp mua lại của cổ đông công ty sẽ không hiệu quả.
Nếu hoạt động của công ty có vấn đề, cổ đông vốn sẽ chỉ giảm mạnh hoặc thậm chí thanh lý cổ phiếu của công ty, không thể tăng lượng nắm giữ của họ.
Suy cho cùng, các tổ chức vốn tham gia thị trường chứng khoán là vì muốn kiếm tiền, huống chi vẫn có những nhà đầu tư bán lẻ cũng làm theo“.
“Ra là như vậy“.
Nghe Tô Thi Vận nói tiếp, Khương Vô Danh đã có đã nghĩ ra được bước đầu của kế hoạch, nhưng anh cũng không trực tiếp giải thích với Tô Thi Vận, mà chỉ nhắc nhở, nói: “Chị à, chị cũng đừng quá lo lắng, cũng đã muộn rồi, chị rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi”.
“Ừ, em cũng vậy“.
Tô Thi Vận nhẹ nhàng đáp lại, sau đó tiễn Khương Vô Danh ra khỏi phòng, tuy nhiên, cô ấy không có rửa mặt nghỉ ngơi ngay lập tức như lời của Khương Vô Danh, mà thay vào đó là tiếp tục ngồi trước máy tính và kiểm tra thông tin.
Khương Vô Danh xuyên qua cửa kính trong phòng nhìn thấy rõ cảnh tượng này, cảm thấy có chút đau lòng, sau đó trở về phòng, lập tức gọi cho Tần Tiểu Trí.
“Tiểu Trí, ngoài việc điều tra kẻ chủ mưu đằng sau nhà họ Tô, giúp tôi làm ba việc này nữa”.
Cuộc gọi đã được kết nối, Khương Vô Danh đưa ra chỉ thị với giọng điệu không thể nghi ngờ.
“Sếp, ba chuyện gì?”, Tần Tiểu Trí cung kính hỏi.
“Thứ nhất, mau chóng điều tra rõ công ty dược phẩm nào đã chấm dứt hợp tác với tập đoàn Tô Thị và muốn kiện tập đoàn Tô Thị“.
“Thứ hai, dùng tiền của Chiến Long Điện để nâng giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị trong thời gian ngắn nhất, khôi phục giá trị thị trường của tập đoàn Tô Thị về một nửa thời kỳ đỉnh cao và đảm bảo giá cổ phiếu sẽ không giảm xuống!”
Khương Vô Danh nói đến đây, anh dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Thứ ba, liên lạc với Thiên Ưng, bảo anh ta thu thập thông tin về Lý gia và tập đoàn dược phẩm Long Đằng rồi gửi cho tôi qua email nội bộ trong thời gian ngắn nhất”.
“Tôi đã rõ, sếp!”
Tần Tiểu Trí lập tức nhận lệnh, cũng không hỏi Khương Vô Danh vì sao phải làm như vậy.
Bởi vì, tuân theo mệnh lệnh của Khương Vô Danh vô điều kiện đã trở thành thói quen của Tần Tiểu Trí và các thành viên khác của Chiến Long Điện, gần như là hình thành phản xạ có điều kiện!
Chương 25: Không còn đường lui!
Tập đoàn Tô thị là một trong những công ty trọng điểm của thành phố Tô Giang, có trụ sở tại khu phát triển công nghệ cao Tô Giang, là một khu công nghiệp quy mô lớn.
Giống như những doanh nghiệp tư nhân khác ở Long quốc, sau khi Tô thị đạt đến quy mô nhất định mới bắt đầu lộ ra những khuyết điểm của doanh nghiệp tư nhân- đó là vấn đề về quản lý, hoạt động và khai thác đều không theo kịp tiến độ phát triển của công ty.
Vào thời điểm hiện tại, Tô Viễn Sơn đã sáng suốt và quyết đoán, tiến hành cải cách lớn cho công ty, tuyển nhân tài số lượng lớn, quy các vấn đề về chuyên môn cho các chuyên gia.
Trong đó bao gồm cả một số đổng sự trong ban quản lý cấp cao, thậm chí cả thành viên trong ban hội đồng quản trị.
Hôm nay, trong số các thành viên của ban quản trị tập đoàn Tô thị, chỉ có năm người Tô Viễn Sơn, Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh và Tô Lỵ, bốn người còn lại đều là giám đốc điều hành cấp cao được tuyển từ bên ngoài.
Chín giờ sáng hôm sau, tập đoàn Tô thị tổ chức họp hội đồng quản trị.
Tám giờ năm mươi phút, ngoại trừ Tô Viễn Sơn, tất cả các thành viên của ban quản trị đã chờ sẵn trong phòng họp.
“Tổng giám đốc Tô, ông đã có biện pháp giải quyết vấn đề chưa?”
Trong phòng họp yên tĩnh, giám đốc điều hành bộ phận kĩ thuật nhịn không được đành mở miệng hỏi, khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
Kể từ sau sự cố của tập đoàn Tô thị, Tô Viễn Sơn đã tổ chức tổng cộng ba cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng đều chưa thể giải quyết vấn đề.
Nghe giám đốc kĩ thuật hỏi, giám đốc tài chính và một phó giám đốc tuyển ngoài khác cũng chuyển sự chú ý sang Tô Thế Vĩ.
Chỉ có Tống Vận- giám đốc điều hành của Tô thị là vẫn thờ ơ.
Với tư cách là trợ thủ đắc lực của Tô Thế Vĩ, Tống Vận là người đáng tin cậy tuyệt đối của Tô Thế Vĩ.
Tối qua khi nhận được điện thoại từ Tô Thế Vĩ, trong điện thoại đã biết được mục đích của Tô Viễn Sơn khi mở cuộc họp lần này- để Tô Thi Vận thay thế ông ta, trở thành giám đốc điều hành mới của công ty.
Tin tức này khiến ông ta rất phiền muộn, cũng rất căm phẫn, tập đoàn xảy ra chuyện, không phải lỗi do ông ta, vì sao lại đổ hết trách nhiệm cho ông ta?
“Chủ tịch Tô và tôi vẫn đang gắng sức nghĩ biện pháp”.
Tô Thế Vĩ mặt không biểu cảm đáp lại một câu, đồng thời nhận thấy rõ ràng Tống Vận đang trầm mặc và đè nén tức giận, trong lòng cười thầm.
Hôm nay, ông ta muốn thể hiện tầm ảnh hưởng và quyền hành của mình đối với công ty trong cuộc họp hội đồng quản trị này, để Tô Viễn Sơn hiểu rằng, quyết định cho Tô Thi Vận đảm nhận vị trí giám đốc điều hành là một quyết định ngu ngốc nhường nào.
Mà Tống Vận lại là quân cờ dùng để đối phó Tô Viễn Sơn của Tô Thế Vĩ.
Đúng chín giờ, Tô Viễn Sơn đi cùng Tô Thi Vận vào phòng họp.
Cốc cốc cốc…
Ngay lập tức, mọi người trong phòng họp đều hướng mắt về Tô Thi Vận.
Trong đó, ánh mắt của Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh và Tống Vận đều chứa ác ý, Tô Thế Ninh vẫn bình tĩnh như mọi khi, ba người còn lại không thuộc nhà họ Tô thì tỏ vẻ khó hiểu: Cô ấy là ai?
Không có đáp án, nhưng khi họ nhìn thấy Tô Thi Vận ngồi kế bên chỗ ngồi của Tô Viễn Sơn, đồng tử đồng loạt co lại!
Thứ tự chỗ ngồi trong phòng họp, biểu thị cho thân phận và địa vị!
Lý trí mách bảo họ, người phụ nữ xinh đẹp xa lạ trước mắt, sẽ trở thành một nhân vật quan trọng!
“Ngày hôm nay, chúng ta tổ chức họp hội đồng quản trị vì hai mục đích. Thứ nhất, thông báo bổ nhiệm, miễn nhiệm nhân sự. Thứ hai, tiếp tục bàn bạc biện pháp giải quyết vấn đề hiện tại của công ty”.
Như để xác nhận phán đoán của bọn họ, Tô Viễn Sơn đảo mắt một lượt, đi thẳng vào vấn đề và nêu rõ mục đích của cuộc họp hôm nay, sau đó nói: “Trước khi bắt đầu, tôi xin giới thiệu một chút, đây là cháu gái của tôi Tô Thi Vận”.
“Chào mọi người”.
Tô Thi Vận đứng dậy, khẽ cúi đầu chào mọi người.
“Trước tình hình hiện tại của công ty, để giải quyết vấn đề mà công ty đang gặp phải, tôi đề nghị cô Tô Thi Vận giữ chức giám đốc điều hành kiêm phó chủ tịch của công ty, Tống Vận tiếp tục giữ chức vụ đổng sự kiêm phó tổng giám đốc”.
Sau khi Tô Thi Vận ngồi xuống, Tô Viễn Sơn đã trực tiếp lên tiếng về việc đề nghị bổ nhiệm Tô Thi Vận.
Bất ngờ khi nghe lời tuyên bố của Tô Viễn Sơn, ngoại trừ Tô Thế Vĩ, ba giám đốc điều hành khác đã liếc sang Tống Vận.
Bọn họ rất rõ ràng, tuy Tống Vận vẫn tạm thời giữ chức vụ đổng sự kiêm phó tổng giám đốc, nhưng cũng chỉ là tạm thời, việc thay thế giám đốc cần phải mở cuộc họp cổ đông. Tống Vận nhận thức được điểm này, ngẩng đầu, vẻ mặt âm trầm nhìn Tô Viễn Sơn: “Chủ tịch Tô, tôi nghĩ rằng trong những năm qua kể từ khi vào công ty, tôi luôn làm việc chăm chỉ, nỗ lực rất nhiều vào việc phát triển của công ty, nhưng lần này công ty gặp vấn đề, tuyệt đối không thuộc trách nhiệm của tôi. Tôi không hiểu, vì sao ông lại làm như vậy?”
Nghe lời Tống Vận, ba vị giám đốc khác đồng thời nhìn qua Tô Viễn Sơn, chờ đợi câu trả lời từ Tô Viễn Sơn.
Tô Viễn Sơn muốn đưa người nhà họ Tô vào ban giám đốc, điều này có thể hiểu được, nhưng lại bãi chức Tống Vận, điều này khiến họ cảm thấy bất an.
Ai có thể đảm bảo rằng trong những cuộc họp lần tới không đến lượt bọn họ chứ?
“Tống Vận, chủ tịch Tô làm như vậy là vì cô Tô Thi Vận đã hứa sẽ giải quyết vấn đề cho công ty, cô ấy sẽ khôi phục giá cổ phiếu của công ty về một nửa giá thị trường lúc cao điểm, đồng thời giải quyết vấn đề đối tác chấm dứt hợp tác và kiện công ty!”
Ngay khi Tô Viễn Sơn định nói, Tô Thế Vĩ đã lên tiếng trước.
Xì xào...
Tô Thế Vĩ vừa nói xong, cả hội trường náo động.
Trong đó có Tống Vận, bốn vị giám đốc,đều kinh ngạc nhìn Tô Thi Vận.
Với tư cách là đổng sự và cán bộ của công ty, họ đều nhận thức được vấn đề mà tập đoàn Tô thị gặp phải, họ cũng hiểu rõ, Tô Viễn Sơn cùng những người khác đã thử mọi cách trong suốt thời gian qua đều không có tác dụng, Tô Thi Vận sẽ giải quyết bằng cách nào đây?
Tô Thế Kiệt, Tô Lỵ, Tô Thế Ninh cũng đồng dạng nhìn về phía Tô Thi Vận.
Cũng bởi đã tham gia cuộc họp gia đình vào tối qua, bọn họ đều rõ ràng, ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tô Thế Vĩ đã đẩy Tô Thi Vận vào đống lửa!
Nếu Tô Thi Vận không làm được, chẳng những không thể kế nhiệm Tô Viễn Sơn trở thành chủ tịch Tô thị trong tương lai, mà nếu giữ chức vụ quan trọng trong công ty, cô ấy cũng sẽ bị mọi người kịch liệt phản đối!
Đến lúc đó, dù Tô Viễn Sơn vẫn khăng khăng cố chấp, cũng rất khó có thể chống lại ý kiến của mọi người.
Suy cho cùng, những quyết định quan trọng liên quan đến công ty đều phải thông qua họp cổ đông và hội đồng quản trị.
“Thế Vĩ, con hơi quá đáng rồi đấy”.
Tô Viễn Sơn phút chốc đã nhìn thấu tâm tư của Tô Thế Vĩ liền trừng mắt, trách móc ông ta. “Bố, Tống Vận làm việc chăm chỉ ở công ty đã nhiều năm, đột ngột bị thay thế, đương nhiên là thấy ấm ức, con chỉ đang giải thích thôi. Nhưng những điều con nói đều là sự thật. Thế Kiệt, Thế Ninh, tiểu Lỵ tối hôm qua đều có mặt, bọn họ đều đã nghe đã thấy cả rồi”.
Tô Thế Vĩ nói tới đây, nhìn Tô Thi Vận với vẻ mặt đầy giễu cợt: “Tô Thi Vận xác thực đã ngầm thừa nhận làm những việc này”.
Nghe Tô Thế Vĩ nói, lại thấy vẻ chế nhạo của ông ta, Tô Thi Vận cau mày.
Cô ấy biết, Tô Thế Vĩ đang cố gắng đe dọa mình, đồng thời cũng đào cho cô một cái hố.
Nếu bây giờ cô ấy im lặng, khác nào nói với mọi người rằng tối hôm qua cô ấy chỉ nói nhảm.
Như vậy, chắc chắn trong tương lai cô ấy sẽ bị các đổng sự khác trong công ty coi thường, rất khó phát triển công việc, cũng sẽ làm giảm uy tín của Tô Viễn Sơn trong công ty.
“Phải, tôi đã đồng ý với chủ tịch Tô, sẽ giải quyết một trong hai việc này”.
Tô Thi Vận bày tỏ quan điểm trước công chúng.
Tuy biết rằng đây là cái hố mà Tô Thế Vĩ đào cho mình, nhưng để thắng cược và để Khương Vô Danh ở lại nhà họ Tô, cô ấy vẫn chọn nhảy xuống cái hố đó.
Thậm chí, đối với cô ấy, dù cho phía trước là núi đao biển lửa, cô ấy cũng sẽ không chút do dự đi qua!
Nghe được lời của Tô Thi Vận, ánh mắt Tô Thế Kiệt và Tô Lỵ hiện lên sự giễu cợt.
Còn Tô Thế Ninh thì tỏ vẻ đồng cảm.
Bọn họ đều không tin tưởng Tô Thi Vận có thể có thể giải quyết được hai việc này.
Tô Viễn Sơn cũng không tin.
Hiện tại, ông ta muốn nói giúp cho Tô Thi Vận, nhưng nghĩ đến trận cá cược mà Khương Vô Danh thay mặt cho Tô Thi Vận chấp nhận tối qua thì lại cảm thấy bất lực.
Hiện giờ Tô Thi Vận đã không còn đường lui nữa rồi!
Kẽo kẹt!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trợ lý của Tô Viễn Sơn nhanh chóng bước vào phòng họp.
“Cậu không biết là chúng tôi đang họp hội đồng quản trị hay sao? Ai cho cậu tự ý vào đây?”
Tô Thế Vĩ tức giận nói ngay tại chỗ.
“Xin lỗi, chủ tịch Tô, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với giám đốc Tô, nhất thời vội vàng nên quên gõ cửa…”
Trợ lý của Tô Viễn Sơn lên tiếng xin lỗi.
“Có chuyện gì quan trọng hơn họp hội đồng quản trị sao?”
Tô Thế Vĩ lạnh lùng gắt lên.
“Giá cổ phiếu của công ty đã tăng trưởng lên 150%!”
Trợ lý của Tô Viễn Sơn nóng lòng muốn nói,toàn thân anh ta như được bơm tiết gà, run lên vì phấn khích.
...
Bình luận facebook