• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhất Thế Chiến Long (3 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Người không phạm ta, ta không phạm người

Run rẩy, gạch xanh dưới chân đều vỡ vụn.

Vì người này hơn hai trăm cân, cũng vì người này quá sốt ruột nên khi trực thăng còn cách mặt đất khá cao, người này không chờ nổi mà nhảy xuống.

Người này không phải ai khác mà chính là người phụ trách Võ bộ Giang Nam Long Quốc – Nhan Quân.

Nửa tiếng sau khi nhận được điện thoại của Chiến Thần Tần Viễn Chinh khu vực phía Đông, hắn đã phải ngồi trực thăng tới thẳng đây.

Sau khi đáp đất, Nhan Quân nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.

Trong đêm, trừ Trịnh Vĩnh Cương, Trịnh Phi đang dính đầy máu nằm trên đất thì những người còn lại đều đang quỳ gối.

Bao gồm Tưởng Chính Nghĩa.

Mặt hắn ta máu thịt nhầy nhụa, trông có chút buồn nôn.

Mà trước mặt họ là Khương Vô Danh đang khoanh chân ngồi cách thi thể Tiết Ngũ không xa.

Hình Thiên đứng chắp tay như toà tháp lớn sau lưng Khương Vô Danh.

“Bộ trưởng Nhan, hai tên hung đồ này quá to gan! Chẳng những dám ra tay với người thường mà còn đánh tôi thành thế này, thậm chí còn chẳng coi Võ bộ ra gì, phải nghiêm khắc trừng phạt!”

Tưởng Chính Nghĩa thấy Nhan Quân tới thì như thấy được cứu binh, đứng phắt dậy, vừa chạy về phía đối phương vừa phẫn nộ chỉ vào hai người Khương Vô Danh và Hình Thiên.

Lời vừa dứt, hắn ta đã đứng trước mặt Nhan Quân, dùng ánh mắt mong đợi nhìn đối phương.

Tuy thông qua phản ứng khác thường của Khương Vô Danh, hắn ta có thể lờ mờ đoán được thân phận Khương Vô Danh không đơn giản nhưng hắn ta vẫn tin chắc Võ bộ Long Quốc có quyền uy không cho phép kẻ nào được khiêu khích, sẽ nghiêm khắc trừng trị Khương Vô Danh, dùng anh để cảnh cáo những võ giả khác.

Không chỉ Tưởng Chính Nghĩa nghĩ như thế, người nhà họ Trịnh với Trịnh Văn Thái cầm đầu cũng nghĩ như vậy, hiện tại họ cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn Nhan Quân, cảm giác như thể Nhan Quân là cứu tinh của họ.

Phù!

Nhìn ánh mắt mong đợi của mấy người kia, Nhan Quân lạnh mặt vung tay tát Tưởng Chính Nghĩa một cái.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai vang dội, Tưởng Chính Nghĩa lại bị đánh ngã ra đất.

“Sao... xảy ra chuyện gì thế?”

Thấy cảnh này, người nhà họ Trịnh lại trợn mắt há mồm.

Người đến là sếp của Tưởng Chính Nghĩa, không phải là để lấy lại công bằng cho Tưởng Chính Nghĩa so? Vì cớ gì lại đánh Tưởng Chính Nghĩa?

So với người nhà họ Trịnh, Tưởng Chính Nghĩa càng thêm khiếp sợ.

Trong đêm, hắn ta không màng cơn đau trên mặt, khó hiểu nhìn Nhan Quân: “Sứ... sứ giả Nhan, anh làm gì vậy?”

“Vô liêm sỉ, tôi và nhánh Võ bộ Giang Nam bị cậu làm mất hết thể diện rồi, cậu chờ bị xử lý đi!”

Nhan Quân nghiến răng nói, hận không thể đánh chết Tưởng Chính Nghĩa.

Tưởng Chính Nghĩa chẳng những làm việc trái pháp luật, tự tiện thả tội phạm bị Võ bộ truy nã Tiết Ngũ mà còn bắt Tiết Ngũ phục vụ nhà họ Trịnh, để nhà họ Trịnh hoành hành ở Quế Sơn, chuyện xấu nào cũng làm hết rồi!

Ngoài ra, nhà họ Trịnh và Tưởng Chính Nghĩa còn gan tày trời chọc tới điện chủ Chiến Long Điện.

Đây chính là Chiến Thần mới 20 tuổi!

Lúc Nhan Quân nghe thấy tin này thì chỉ thấy khó tin, nhưng hắn biết Tần Viễn Chinh sẽ không nói đùa chuyện này.

Hiện tại hắn cảm thấy may mắn là điện chủ Chiến Long Điện chiếm thế chủ động nhưng không có giết người bừa bãi, chỉ ném củ khoai nóng bỏng này cho Võ bộ giải quyết.

Nếu Võ bộ không xử lý theo luật thì sẽ mất đi quyền uy.

Còn nếu xử lý nhẹ thì sẽ đắc tội Chiến Long Điện.

Chỉ xét thực lực, Chiến Long Điện không xứng để Võ bộ Long Quốc kiêng dè.

Thậm chí Võ bộ Long Quốc không hề kiêng kỵ bất cứ thế lực nào.

Điều quan trọng là ở chỗ điện chủ Chiến Long Điện này.

Thà làm mích lòng người già chứ không nên đắc tội người trẻ.

Kể cả nội bộ Võ bộ Long Quốc, trên thế giới không có thế lực nào chịu đắc tội một Chiến Thần 20 tuổi cả.

Vì không ai có thể tưởng tượng nổi một thanh niên mới 20 làm cách nào để trở thành Chiến Thần, cũng không ai biết Chiến Thần tuổi 20 sẽ không thành tựu thế nào trong tương lai.

Nhưng mọi người đều biết nếu người nọ không chết sớm, đợi khi trưởng thành, anh chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh võ đạo toàn cầu.

“A...”

Bên tai vang lên lời của Nhan Quân nói, Tưởng Chính Nghĩa giật mình rồi mới ý thức được gì đó, vô thức nhìn sang Khương Vô Danh.

Trong bóng tối, hắn ta có thể thấy rõ ràng thanh niên kia đang ngồi khoanh chân bên đó, hai mắt khép hờ như thể chuyện đang xảy ra không liên quan gì tới mình.

“Chào cậu, tôi là người phụ trách Võ bộ Giang Nam của Long Quốc – Nhan Quân!”

Nhan Quân bước nhanh tới trước mặt Khương Vô Danh, nhìn anh khép hai mắt, khoanh chân, trên mặt không có gì bất mãn thì cung kính chào.

“Họ Nhan tôi thiếu sót trong khâu quản lý, để cho Tưởng Chính Nghĩa của nhánh Võ bộ Giang Nam gây ra lỗi lầm! Mong cậu thứ lỗi, chi nhánh Võ bộ Giang Nam sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tưởng Chính Nghĩa, đồng thời phối hợp các ban ngành điều tra những sai phạm của nhà họ Trịnh!”

Tiêu rồi!

Lời này của Nhan Quân vừa nói ra, dù là Tưởng Chính Nghĩa hay nhà họ Trịnh thì đều ỉu xìu như cà nhuốm sương.

“Chào ông, sứ giả Nhan!”

Khương Vô Danh mở mắt, đứng lên, chắp tay làm lễ của võ giả với Khương Vô Danh.

Hả?

Bên tai vang lên tiếng nói của Khương Vô Danh, thấy anh hành lễ chào mình, Nhan Quân không nhịn được mà giật mình.

Từ sau khi trực thăng tới trang viên nhà họ Trịnh, hắn luôn quan sát Khương Vô Danh, thấy anh như lão tăng đang ngồi thiền, không hề nhúc nhích,hơn nữa chưa từng mở mắt.

Điều này làm hắn vô thức nhận định anh là một kẻ kiêu ngạo.

Mà biểu hiện khiêm tốn của Khương Vô Danh lúc này, thậm chí là sự tôn trọng đối với Nhan Quân lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn.

“Cậu quá lời, là tôi không làm việc hiệu quả!”

Chỉ qua vài giây hoảng hốt, Nhan Quân cũng hiểu nguyên nhân bên trong... Võ bộ Long Quốc chọn cách xử lý Tưởng Chính Nghĩa là để xoa dịu lửa giận của điện chủ Chiến Long Điện!

“Chuyện sau đó làm phiền sứ giả Nhan!”, Khương Vô Danh nói.

“Xin yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết theo những gì vừa nói!”

Nhan Quân đảm bảo, sau đó lại tỏ ra muốn nói mà thôi.

“Sứ giả Nhan có gì muốn nói thì cứ nói."

Khương Vô Danh nhìn ra điểm khác thường của Nhan Quân, thoải mái nói.

“Cậu định ở Long Quốc bao lâu?”, Nhan Quân hỏi.

“Bao lâu thì tôi cũng chưa biết!”

Khương Vô Danh đáp lại rồi mới hiểu nguyên nhân Nhan Quân hỏi câu này, anh chủ động nói: “Nhưng ông yên tâm, chỉ cần ông giải quyết công bằng, tôi sẽ không nhúng tay vào việc này!

Người không phạm ta, ta không phạm người!

Đây là quy tắc làm người của tôi! Tôi và người của mình sẽ không chủ động khó xử Võ bộ!”

“Cảm ơn!”

Nhan Quân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Đối với nhánh Võ bộ Giang Nam, Khương Vô Danh có sức ảnh hưởng lớn vô cùng, không thể đuổi đi.

Nếu Khương Vô Danh muốn làm gì tiếp, hắn và phân nhánh Giang Nam, thậm chí là quân đội khu Đông sẽ rất đau đầu!

“Mặt khác, sứ giả Nhan, hẳn ông đã biết thân phận của ôi. Kẻ thù của tôi không ít, nếu chúng biết tôi ở Giang Nam thì sẽ mang lại rắc rối cho Võ bộ. Vì vậy để tránh phiền phức không cần thiết, mong ông giữ kín thân phận của tôi và chuyện tối nay!”, Khương Vô Danh nhắc nhở.

Anh không thèm để ý việc kẻ thù tìm tới nhưng không mong kẻ thù biết quan hệ giữa anh và Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận.

“Tôi biết, tôi sẽ báo cáo đoàn trưởng Tần Viễn Chinh chuyện này!”

Nhan Quân gật đầu, hắn biết Chiến Long Điện từng diệt không ít thế lực ngầm nước ngoài.

Trong đó có ba thế lực dính dáng tới Minh Điện thực lực mạnh mẽ và thần bí.

Trong tình huống như thế, nếu tin Khương Vô Danh ở đây lộ ra, kẻ thù tìm tới tận cửa, đối với Võ bộ đây không phải là chuyện tốt!

Khương Vô Danh nghe thế thì không nói thêm gì, dẫn Hình Thiên rời đi.

“Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”

Khi Khương Vô Danh và Hình Thiên sắp ra khỏi cổng, Tưởng Chính Nghĩa như mới tỉnh táo lại, không nhịn được mà rống lên, trên mặt là vẻ khó tin.

Hắn ta không thể tưởng tượng được thân phận Khương Vô Danh hiển hách cỡ nào mới có thể khiến người phụ trách Võ bộ Giang Nam ăn nói khép nép như vậy.

Vì trong trí nhớ của mình, Võ bộ chưa từng tôn trọng võ giả nào như thế.

Dù là chưởng môn của tông môn đại võ học hay gia chủ thế gia võ học, họ cũng chưa được đãi ngộ như Khương Vô Danh.

Không ai trả lời, Khương Vô Danh và Hình Thiên biến mất trong đêm.

“Cậu không có tư cách biết!"

Nhan Quân dời mắt, tức giận răn dạy Tưởng Chính Nghĩa.

Tưởng Chính Nghĩa ngẩn ra rồi co quắp trên đất như con chó chết.

“Anh ta trâu bò cỡ nào mới có thể làm dượng không xứng biết thân phận chứ?”

Lúc đó, Trịnh Phi mặt mũi bầm dập cũng ngớ ra, trong lòng nhủ thầm.

Không có đáp án, gã biết mình chết chắc rồi, nhà họ Trịnh cũng tiêu rồi!

“Phụt!”

Nghĩ thế, Trịnh Phi chỉ cảm giác như tận thế buông xuống, phun ra ngụm máu xen lẫn dịch mật, cơ thể co giật một hồi sau đó không hề nhúc nhích.

Gã... bị hù chết!

Thấy vậy, Nhan Quân không quan tâm, nhìn theo hướng Khương Vô Danh biến mất, vẻ mặt nghiêm trọng,

Khương Vô Danh chỉ đồng ý việc anh và thành viên Chiến Long Điện không chủ động gây chuyện ở Long Quốc thôi.

Điều này có nghĩa, nếu vẫn có kẻ không biết điều như Tưởng Chính Nghĩa và người nhà họ Trịnh, không sợ chết đi trêu chọc Khương Vô Danh thì Giang Nam, thậm chí là Long Quốc sẽ bị khuấy loạn.
Chương 12: Một lần sảy chân để hận nghìn đời

Đêm đã khuya, nhưng sân nhà họ Lưu đèn đuốc sáng trưng, bao gồm Lưu Thủ Thành, tất cả người nhà họ Lưu đều không ngủ, tất cả tụ tập trong đại sảnh, cùng đợi tin tức về nhà họ Trịnh.

“Bố, vừa nhận được tin, Cục cảnh sát Quế Sơn ra quân, phong tỏa trang viên nhà họ Trịnh, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, không tìm hiểu được cụ thể xảy ra chuyện gì”.

Tô Lập Vĩ – cậu út Tô Thi Vận đi vào đại sảnh, báo cáo với Lưu Thủ Thành .

“Còn cần tìm hiểu sao? Nhất định là cái thằng ranh kia đi tới nhà họ Trịnh, kết quả bị đánh chết. Bởi vì là võ giả, chuyện này mới bị phong tỏa tin tức”.

Lưu Lợi Vân - cậu cả Tô Thi Vận chủ quan làm ra phỏng đoán, sau đó nhắc nhở Lưu Thủ Thành: “Bố, chúng ta vẫn nên lập tức khởi hành đến nhà họ Trịnh xin lỗi thôi, trễ nữa chỉ sợ không còn kịp!”

“Gấp làm gì?”

Lưu Thủ Thành khiển trách một câu, sau đó lấy ra điện thoại, bấm gọi cho Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn.

“Chào ông, Cục trưởng Vương, tôi vừa nghe nói, người của ông phong tỏa trang viên nhà họ Trịnh, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Điện thoại kết nối, Lưu Thủ Thành không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

“Chủ tịch Lưu, ông không biết chuyện này sao?”

Đầu bên kia điện thoại, Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn có chút nghi ngờ.

Ông ta nghe nói đêm nay nhà họ Lưu đã xảy ra chuyện, cũng biết nhà họ Lưu có người đi nhà họ Trịnh, còn cho rằng đêm nay nhà họ Trịnh gặp chuyện không may là do nhà họ Lưu làm..

“Cục trưởng Vương, tôi biết thì đã không gọi điện thoại cho ông”. Lưu Thủ Thành nói.

“Chủ tịch Lưu, là như vầy, nhà họ Trịnh chứa chấp tội phạm Võ bộ truy nã, hơn nữa làm rất nhiều chuyện trái pháp luật. Chúng tôi phối hợp Võ bộ xử lý án kiện, vừa giúp Võ bộ bắt hết người nhà họ Trịnh, áp đến phòng làm việc của Võ bộ Tô Giang”.

Đầu bên kia điện thoại, Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn trầm ngâm một chút rồi nói tin tức cho Lưu Thủ Thành.

“Hả?”

Lưu Thủ Thành nghe vậy, không khỏi ngây dại.

“Chủ tịch Lưu, nhà họ Trịnh lần này tiêu rồi, sau này Quế Sơn phát triển cần phải dựa vào nhà họ Lưu”.

Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn thấy Lưu Thủ Thành không nói lời nào, chủ động lấy lòng.

Nhà họ Trịnh gặp chuyện không may, nhà họ Lưu sẽ giống như trước, trở thành gia tộc đứng đầu Quế Sơn.

“Cám ơn Cục trưởng Vương, hôm nào trong nhà đãi tiệc mời ông”. Lưu Thủ Thành bừng tỉnh, vừa cười vừa nói.

“Rất mong cùng Chủ tịch Lưu nâng chén chúc mừng”.

Cục trưởng Cục cảnh sát Quế Sơn vui vẻ đáp lại, sau đó lại cùng Lưu Thủ Thành khách sáo hai câu liền kết thúc cuộc nói chuyện.

“Bố, tình huống nào?”

Mắt thấy Lưu Thủ Thành cúp điện thoại, Lưu Lợi Vân nhịn không được hỏi.

Người khác của nhà họ Lưu cũng nghi ngờ và chờ mong nhìn Lưu Thủ Thành.

Vừa rồi, bọn họ đều thấy Lưu Thủ Thành nói chuyện điện thoại với vẻ mặt sáng lạn tươi cười.

Điều này làm cho bọn họ ý thức được, nhà họ Trịnh đã xảy ra chuyện, đồng thời hiếu kỳ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Nhà họ Trịnh chứa chấp tội phạm bị Võ bộ truy nã, lại làm rất nhiều việc trái pháp luật, bị Võ bộ cùng Cục cảnh sát điều tra rồi!”

Lưu Thủ Thành hưng phấn nói, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, người như lập tức trẻ ra tuổi mười tuổi.

“A?”

“Thật tốt quá!”

“Quế Sơn sau này lại là thiên hạ của nhà họ Lưu chúng ta rồi!”

Lưu Thủ Thành nói xong, trong đại sảnh vang lên tiếng hoan hô.

“Bố, Vô Danh kia thì sao? Ranh con đó cũng bị Võ bộ mang đi à?”

Sau khi vui vẻ, Lưu Lợi Vân nghĩ tới Khương Vô Danh , nhịn không được hỏi.

Không đợi Lưu Thủ Thành mở miệng, bóng dáng vạm vỡ của Hình Thiên xuất hiện ở cửa đại sảnh.

Trong phút chốc, đại sảnh yên tĩnh trở lại, tất cả nhà họ Lưu người đều hướng ánh mắt về phía Hình Thiên.

“Đại ca tôi bảo tôi nhắn cho mấy người, anh ấy đã trả xong ân tình năm đó của nhà họ Lưu, từ nay không liên quan gì với nhà họ Lưu nữa. Đêm nay đừng đi quấy rầy cả nhà bọn họ, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Hình Thiên nhìn nhà họ Lưu đang vui vẻ thì thầm mắng một đám ngu ngốc, sau đó truyền đạt lời của Khương Vô Danh.

Nói xong, Hình Thiên liền xoay người rời đi.

Anh ta thật sự không muốn nhìn đám thấy lợi quên nghĩa, tầm nhìn hạn hẹp này, chỉ làm cho anh ta cảm thấy bẩn mắt.

“Bố, hắn có ý tứ gì? Chẳng lẽ đêm nay nhà họ Trịnh gặp chuyện không may là do Vô Danh?”

Đưa mắt nhìn Hình Thiên rời đi, dì út của Tô Thi Vận ý thức được điều gì, nhịn không được mà hỏi Lưu Thủ Thành.

“Không thể nào! Bố nói tất cả là do Võ bộ điều tra nhà họ Trịnh, làm sao có thể liên quan thằng nhóc kia?”, Lưu Lợi Vân nhếch miệng nói.

“Câm miệng!”

Lưu Thủ Thành giận dữ mắng mỏ một tiếng, hưng phấn trên mặt đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là sự hối hận.

Thông qua lời Hình Thiên nói vừa rồi, ông ta có thể khẳng định, nhà họ Trịnh gặp chuyện không may là bởi vì Khương Vô Danh!

Tuy rằng không biết Khương Vô Danh làm bằng cách nào, nhưng lý trí mách bảo ông ta là Khương Vô Danh có thể dễ dàng làm cho nhà họ Trịnh bị xoá sổ khỏi Quế Sơn thì chắc chắn thế lực của anh rất lớn.

Trong tình huống đó, nếu như Khương Vô Danh nguyện ý giúp nhà họ Lưu, như vậy nhà họ Lưu trong tương lai chẳng những có thể ngồi vững vàng vị trí đứng đầu Quế Sơn, thậm chí có thể trở thành gia tộc lớn của Tô Giang cùng Giang Nam.

Nhưng mà...

Trên đời này không nếu như.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Khi ông ta và nhà họ Lưu đồng ý, thậm chí là ép buộc Tô Thi Vận gả cho Trịnh Phi thì đã chú định nhà họ Lưu vĩnh viễn mất đi cơ duyên này!

Như Khương Vô Danh nói, sau này không tiếp tục liên quan gì với nhà họ Lưu!

. . .

Cùng lúc đó, trong phòng sân phía tây nhà họ Lưu

Lưu Quế Phương lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng.

Tô Thi Vận ngồi ở bên cửa sổ, một tay nâng cằm lên, nhìn qua hành lang, mặt mày tràn đầy lo lắng.

Mẹ con hai người đều rất lo lắng cho an toàn của Khương Vô Danh, đồng thời cũng đang chờ Khương Vô Danh trở về.

“Vô Danh!”

Đột nhiên, Tô Thi Vận thấy được bóng dáng Khương Vô Danh xuất hiện trong sân, lập tức kích động đứng lên, sau đó cùng Lưu Quế Phương lao ra, họ thấy Khương Vô Danh đã đứng ở ngoài cửa.

“Mẹ, chị, em đã trở về”. Khương Vô Danh khẽ cười nói.

“Con không sao chớ?”

Lưu Quế Phương cùng Tô Thi Vận trăm miệng một lời mà hỏi thăm.

“Không việc gì”. Khương Vô Danh cười lắc đầu.

“Thật sự không sao chứ?”

Lưu Quế Phương có chút không yên tâm, vòng quanh Khương Vô Danh nhìn một vòng, phát hiện Khương Vô Danh không bị thương thì mới hoàn toàn yên lòng.

“Nhà họ Trịnh bên kia?”, Tô Thi Vận do dự một chút hỏi.

“Đều giải quyết xong rồi”.

Khương Vô Danh trả lời, nhưng cũng không nói cụ thể.

“Phù. . . Vậy là tốt rồi”. Tô Thi Vận nhẹ nhàng thở ra.

“Vào nhà nói, mẹ đi nấu nước pha trà cho Vô Danh”. Lưu Quế Phương đề nghị.

“Mẹ, để con, trên người của mẹ có thương tích, không tiện”. Tô Thi Vận nói.

“Mẹ, uống viên thuốc này vào sẽ hết đau, sau đó ngủ một giấc, vết thương sẽ khỏi hẳn”.

Nghe được Tô Thi Vận nói, trong lòng Khương Vô Danh tự trách không thôi, sau đó móc ra một chai thuốc, đổ ra một viên, đưa cho Lưu Quế Phương.

Thuốc này là thuốc chữa thương, có thể khôi phục vết thương trong thời gian ngắn, giá cả đắt đỏ.

Thuốc chữa thương chuyên dụng cho võ giả đối với vết thương của Lưu Quế Phương chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng Khương Vô Danh hoàn toàn không để ý, chỉ hy vọng Lưu Quế Phương có thế hết đau đớn nhanh.

“Được”.

Lưu Quế Phương gật đầu, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp nhận lấy, sau đó vào nhà uống vào, kết quả không đến vài phút liền buồn ngủ.

Khương Vô Danh thấy thế thì cùng Tô Thi Vận đưa Lưu Quế Phương trở về phòng.

“Chúng ta lên nóc nhà nói chuyện phiếm?”

Đợi Lưu Quế Phương nằm ngủ rồi, Tô Thi Vận đề nghị.

Năm đó, khi cô ấy và Khương Vô Danh còn rất nhỏ, họ từng cùng nhau bò lên trên nóc nhà ngắm sao.

“Được, dù sao mẹ cũng đã ngủ, sẽ không tét đít đâu”.

Khương Vô Danh nghe vậy, trong lòng ấm áp, nhếch miệng cười ngây ngô.

Năm đó, anh đề nghị Tô Thi Vận trèo nóc nhà ngắm sao, Tô Thi Vận không đồng ý, còn nói mẹ sẽ đánh mông, cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của anh.

Lời vừa dứt, Khương Vô Danh túm lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tô Thi Vận, sau đó tung người nhảy lên.

“A!”

Tô Thi Vận la lên một tiếng, sau đó phát hiện mình bị Khương Vô Danh ôm bay lên, trong nháy mắt đã đứng ở trên nóc nhà.

“Võ giả lợi hại như vậy sao? Thật thần kỳ”.

Tô Thi Vận đứng ở trên nóc nhà, nắm tay Khương Vô Danh, vẻ mặt ngạc nhiên cảm thán.

“Võ giả đối với người bình thường thì đúng là sự tồn tại rất thần kỳ”. Khương Vô Danh cười, sau đó kéo Tô Thi Vận ngồi xuống.

“Vô Danh, năm đó vì sao em không nói gì đã đi? Những năm này em đã trải qua những gì? Sao đột nhiên trở thành võ giả?”

Tô Thi Vận ngồi ở bên cạnh Khương Vô Danh, rốt cục nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Chương 13: Ngày xưa là chị bảo vệ em, tương lai do em che chở chị

Ngày xưa là chị bảo vệ em, tương lai do em che chở chị

Bóng đêm như mực, từng ánh sao lấp loé trong không trung như một bức hoạ rực rỡ trong không trung.

Dưới bầu trời sao, Khương Vô Danh và Tô Thi Vận ngồi cạnh nhau, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Thi Vận, thậm chí còn ngửi được mùi cơ thể của đối phương.

Mà khi Tô Thi Vận quay sang hỏi Khương Vô Danh, môi cách Khương Vô Danh không tới 10 xen-ti-mét, mang theo hương thơm phất qua mặt Khương Vô Danh khiến anh ngưa ngứa.

“Ngày đó, khi chị và mẹ tìm Lưu Thủ Thành, em đã lén theo sau, nghe thấy mẹ và Lưu Thủ Thành nói chuyện, biết mình không phải con ruột!”. Khương Vô Danh nhìn bầu trời xa xa, khẽ nói: “Lúc ấy, em cũng hoang mang, thậm chí không thể tin nổi vào những gì mình nghe được. Sau đó, mọi người nói gì, em cũng không nghe nữa, em hoảng hốt rời khỏi sảnh, ra nhà họ Lưu rồi chạy một mực như mất hồn”.

“Lúc ấy chắc em rất khó chịu!”

Tô Thi Vận tỏ vẻ đau lòng, lúc ấy Khương Vô Danh mới 12, sao có thể thừa nhận đả kích này?

“Buồn thì khóc. Em chạy một đường, khóc một đường, cho tới khi nước mắt chảy khô, sức dùng hết rồi mới dừng lại”, Khương Vô Danh cười chua xót.

“Vì quá khó chịu nên em không nói gì mà rời đi!”, Tô Thi Vận hỏi.

“Không phải, lúc ấy em em chạy tới dưới một chân cầu lớn, ngồi tới trưa, cảm xúc ổn định thì mới về nhà, em muốn hỏi mẹ rõ ràng, kết quả gặp một ông lão!”, Khương Vô Danh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ông lão? Là ai?”, Tô Thi Vận vô cùng tò mò.

“Đó là sư phụ em, Nhân Nghĩa Thiên Long Đạo Nhân!”

Trong đầu Khương Vô Danh hiện ra một bóng dáng ông lão, cười khổ: “Em từng hỏi tên thật của ông ấy nhưng ông ấy vẫn không chịu nói”.

“Vậy sao em chịu đi cùng một người lạ?”, Tô Thi Vận vẫn khó hiểu.

“Đây không phải là lần đầu em gặp ông ấy. Trước kia, em đã gặp ông ấy rồi”, Khương Vô Danh giải thích: “Khi chúng ta còn đang ở nhà họ Tô, em đã từng gặp ông ấy. Đó là năm em sáu tuổi, chơi trong sân thì vô tình chạm mặt ông ấy. Ông ấy nói mình là bạn của ông nội, chơi với em một trò chơi, dạy em cách hô hấp, em cảm thấy thú vị nên cũng học theo. Khi ông ấy rời đi, còn từng hẹn với em là nếu một tháng sau em còn nhớ cách hô hấp này thì sẽ mua kem cho em ăn, em đã hứa với ông ấy!”

Tô Thi Vận có chút dao động.

Khi Tô Thi Vận thì cơ thể nhiễm lạnh nghiêm trọng, mỗi ngày uống thuốc, không hề thấy thuyên giảm, Lưu Quế Phương không cho anh ăn đồ lạnh.

Vì thế khi đó Khương Vô Danh rất muốn ăn kem.

“Một tháng sau em gặp lại ông ấy, thực hiện hứa hẹn, ông ấy mua kem cho em, hơn nữa sau đó còn dặn em ngày nào cũng phải thở theo cách này, thời điểm tốt nhất là mới thức dậy”.

Khương Vô Danh hoàn toàn đắm mình trong hồi ức, tiếp tục nói: “Em lại hứa với ông ấy, cũng làm theo lời ông ấy, mỗi ngày kiên trì phương pháp này”.

“Cách thở này có phải công pháp võ học không? Chị nhớ sau năm sáu tuổi, cơ thể em cũng dần khoẻ hơn”.

Tô Thi Vận mơ hồ cảm thấy cơ thể Khương Vô Danh thay đổi có liên quan rất lớn với cách hô hấp đặc biệt của Thiên Long Đạo Nhân này,

“Vâng, đó là một tâm pháp nội công vô cùng huyền ảo. Nhưng đó là nhập môn, cũng là nền tảng, chủ yếu là luyện khí. Đến khi cùng ông ấy rời khỏi Quế Sơn, emm mới luyện tập phần sau của môn tâm pháp nội công nhập môn kia”, Khương Vô Danh gật đầu rồi bổ sung: “Về sau, em theo sư phụ, sư phụ mới nói cho em biết từ lần gặp mặt đầu tiên đêm kia, ông ấy hay lén vào phòng em, giúp em đả thông kinh mạch, dẫn đường em tiến hành hít thở theo công pháp kia để nó trở thành thói quen. Qua ngày hôm đó, em chẳng những học xong cách luyện khí hít thở kia, hơn nữa, sau khi chìm vào giấc ngủ, cơ thể cũng thuận theo tiến vào cách hô hấp này, sức khoẻ cũng dần tốt hơn”.

“Quả nhiên là thế! Nhưng Vô Danh à, dù từng gặp mặt nhưng lúc ấy em không nên tự tiện rời đi mà không báo cho chị với mẹ như vậy. Em không biết khi đó mẹ tìm em khắp nơi tới mức sắp phát điên”.

Tô Thi Vận nhớ tới khoảng thời gian Lưu Quế Phương dùng nước mắt rửa mặt kia thì thở dài.

“Xin lỗi chị!”

Bên tai vang lên lời nói của Tô Thi Vận, lòng Khương Vô Danh lại bị sự áy náy bao phủ, anh có thể mường tượng ra khi mình bỏ đi không từ giã như thế, mẹ và chị đã buồn bã cỡ nào. Ngoài đau lòng buồn bã, Khương Vô Danh chủ động nói chứ không chờ Tô Thi Vận hỏi: “Em không báo cho hai người là vì sư phụ đã nói với em rằng em không phải con ruột của mẹ, không có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Lưu, họ sẽ không vì em mà quyết liệt với nhà họ Trịnh, nếu quay về thì chỉ còn đường chết”.

“Khó trách lúc đó em rất kinh ngạc khi biết nhà họ Lưu muốn bảo vệ mình”, Tô Thi Vận cười khổ.

“Khi ấy, em cảm thấy sư phụ nói có lý nên đi theo ông ấy. Em theo ông ấy tới núi Long Hổ, bái ông ấy làm thầy, luyện võ bốn năm, sau đó ra ngoài lang bạt, kết bạn với Hình Thiên cùng một đống anh chị em gái!”

Khương Vô Danh nghĩ ngợi rồi không nói cho Tô Thi Vận biết mình vì báo thù cho mẹ ruột Diệp Cân Mi, đã từng lẻn vào thế giới ngầm, lập nên Chiến Long Điện, diệt trừ những thế lực lớn như Huyết Sắc Luyện Ngục.

Thế giới ngầm quá u ám, máu me, như hai giới âm-dương khi so với thế giới của người thường, Tô Thi Vận biết những chuyện kia chẳng tốt lành gì.

“Em ra ngoài lang bạt mà không biết về thăm mẹ và chị!”, Tô Thi Vận oán giận: “Em không biết chị rất nhớ em sao!”

“Vốn dĩ em cũng định về sớm hơn nhưng bị vài chuyện kéo dài thời gian”.

Khương Vô Danh lúng túng sờ mũi: “Chị, chị thì sao? Tám năm qua chị sống thế nào?”

“Sau khi em rời khỏi, chị rất đau lòng, tạm nghỉ học một năm, khi bình tĩnh lại mới đi học tiếp. Tốt nghiệp xong, chị định ở lại làm việc tại Đông Hải nhưng ông ngoại không đồng ý, bảo chị về tham gia quản lý sự nghiệp gia tộc, chị cũng muốn về cạnh mẹ nên trở lại...”

Tô Thi Vận dựa vào vai Khương Vô Danh, kể lại cuộc sống tám năm này của mình.

Dù Khương Vô Danh đã biết rõ về tám năm qua của Tô Thi Vận nhưng anh không lên tiếng ngắt lời, nghe rất chăm chú.

“Vô Danh, thế giới võ giả là dạng gì nhỉ?”

Không biết qua bao lâu, Tô Thi Vận khẽ hỏi.

Khương Vô Danh nghe thế thì không lập tức trả lời mà châm chước xem có nên kể ra vài chuyện mà người thường không biết không.

Nhưng mà...

Không đợi Khương Vô Danh nghĩ xong, bên tai đã truyền tới tiếng thở đều đều của Tô Thi Vận.

Cô ấy tựa đầu vào vai anh ngủ rồi.

Sau khi nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, Tô Thi Vận chưa từng ngủ ngon giấc nào.

Từ lúc bắt đầu đánh đòn kinh tế, sau này là ép hôn, Tô Thi Vận vẫn luôn cắn răng chịu đựng nhưng cô ấy biết mình đã quá mệt mỏi.

Hôm nay, nguy cơ không còn, tâm trạng căng như dây đàn được lơi lỏng, cô ấy tựa vào vai Khương Vô Danh, tâm trạng chưa từng được thả lỏng, hiện giờ thả ra thì sự mỏi mệt ập tới như thuỷ triều.

“Chị, thế giới này không bình yên như mọi người tưởng. Long Quốc hay cả thế giới đều đang gặp nguy cơ to lớn. Võ đạo toàn cầu hưng thịnh cũng vì thế”.

Khương Vô Danh xoay người ôm lấy Tô Thi Vận, cúi đầu lâu đi vệt nước mắt trên mặt cô ấy khẽ nói.

“Trước kia, dù là gặp phải chuyện gì, chị đều chắn trước mặt em, tương lai, dù xảy ra biến cố gì, em sẽ che chở chị!”
Chương 14: Người nhà họ Tô tới

Sáng sớm, khi bầu trời còn hưng hửng vầng sáng trắng, Khương Vô Danh khoanh chân ngồi trên bàn đá trước phòng của Tô Thi Vận, mặt hướng về phương đông, hít thở luyện khí.

Từ sau khi trở thành đệ tử của Thiên Long Đạo Nhân, Khương Vô Danh đã có thói quen luyện công buổi sáng.

Tám năm như một ngày, chưa từng gián đoạn.

Khi mặt trời ló ra khỏi đường chân trời, tia sáng đầu tiên xuyên từ đông sang tây.

Khương Vô Danh mới há miệng như cá chép đang hút nước, hít sâu một hơi, cơ thể trở nên khô quắt, sau đó từ từ phình ra, chân khí trong người sôi sục, gân cốt vang lên tiếng, mơ hồ có tiếng sấm truyền ra.

Hơi thở đón ánh bình minh đầu tiên, đây là khâu quan trọng nhất trong việc luyện công buổi sáng hàng ngày của Khương Vô Danh.

Khương Vô Danh mở mắt, ánh mắt như chớp bắn ra, anh bắt đầu đánh quyền trong sân.

Anh không thúc giục chân khí trong cơ thể, chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể, thân hình linh hoạt như giao long, mỗi chiêu mỗi thức đều phối hợp với tâm pháp hô hấp, tiếng xé gió không ngừng vang lên.

Khoảng mười phút sau, Khương Vô Danh dừng luyện, ánh mắt nhìn sang cách đó không xa.

Theo ánh mắt anh thì có thể thấy một cô gái tóc ngắn đang đứng đó.

Cô ấy cao khoảng 1m65, dáng người nhỏ xinh nhưng phần ngực có chút phát triển quá mức.

Hiện tại cô ấy mặc bộ đồ tác chiến rộng màu đen mà cũng không thể che giấu “tâm hồn” kia.

Đông Phương Tiểu Yêu!

Cô ấy tới đây tối qua nhưng không quấy rầy Khương Vô Danh.

Sau khi Hình Thiên thấy Đông Phương Tiểu Yêu thì trực tiếp rời đi.

Vì trong Chiến Long Điện, Hình Thiên thuộc về kiểu tiên phong mở đường, dẫn đội chấp hành nhiệm vụ, trừ phi gặp tình huống đặc biệt, anh ta rất ít khi theo cạnh Khương Vô Danh.

Đông Phương Tiểu Yêu thì khác.

Cô ấy là sự tồn tại đặc biệt nhất trong tổ chức, ít chấp hành nhiệm vụ, như hình với bóng, chuyên đi theo sau lưng Khương Vô Danh, chỉ nghe lệnh một mình điện chủ là anh, những người khác đều bị cô ấy coi như không khí.

Vì thế Hình Thiên đã từng trêu chọc hỏi Đông Phương Tiểu Yêu một câu.

“Tiểu Yêu, nếu điện chủ bảo cô giết tôi, cô sẽ do dự chứ?”

Lúc ấy, Đông Phương Tiểu Yêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hình Thiên một cái, sát ý trong mắt dâng trào.

“Điện chủ, Võ bộ Long Quốc đã tiến hành biện pháp bảo mật chuyện tối qua, tính tới hiện tại, bên ngoài không hề lan truyền tin gì có nhắc anh và Chiến Long Điện liên quan tới chuyện tối qua”.

Đông Phương Tiểu Yêu loé người một cái, tới trước mặt Khương Vô Danh, cúi đầu báo cáo.

“Ừ!”

Khương Vô Danh không cảm thấy bất ngờ về chuyện này.

Dù sao thì chuyện tối qua bị truyền ra cũng không có gì tốt đối với Võ bộ Long Quốc.

Huống chi quân đoàn trưởng Tần Viễn Chinh của quân đoàn phía đông là ông nội của Tần Tiểu Trí mà.

Sau đó, Khương Vô Danh về phòng tắm rửa, bảo Đông Phương Tiểu Yêu ở lại, mình thì đi mua đồ ăn sáng.

Đợi Khương Vô Danh cầm theo vài lồng bánh bao và tô mì hoành thánh về thì Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận đã rời giường.

Đây là lần cô ấy dậy trễ nhất trong mấy năm gần đây.

Trước khi nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, Tô Thi Vận luôn dậy chạy bộ lúc 5h30, sau đó tắm gội, xử lý vài công việc, ăn sáng rồi tới công ty.

Mà mấy ngày qua, hầu như đêm nào cô ấy cũng trằn trọc khó ngủ, trong đầu chỉ có một vấn đề: Làm sao để ngăn cản sự trả thù của nhà họ Trịnh?

Cô ấy dùng hết khả năng mà vẫn rơi vào hố sâu tuyệt vọng, cuối cùng lại được Khương Vô Danh trở về kéo lên.

Trong sân, Đông Phương Tiểu Yêu thấy Khương Vô Danh về thì loé người biến mất.

“Mẹ, chị, em mua bữa sáng về rồi!”

Khương Vô Danh cầm bữa sáng vào nhà, mời hai mẹ con Tô Thi Vận ăn sáng.

“Vô Danh, tối qua con cho mẹ dùng thuốc gì mà thần kỳ vậy, hôm nay không còn đau đớn gì nữa!”

Lưu Quế Phương đi tới, ngạc nhiên hỏi.

Trước kia khi còn ở nhà họ Tô, bà ấy từng đi làm ở công ty y được của tập đoàn Tô thị nên cũng có chút hiểu biết về dược.

“Mẹ, con từng lừa mẹ bao giờ chưa?”

Khương Vô Danh cười nói, sau đó mở bữa sáng, đưa đũa cho Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.

“Mẹ, chị, ăn xong chúng ta thu dọn đồ, rời khỏi đây”.

Ăn được nửa, Khương Vô Danh nói.

“Mẹ nghe con, các con đi đâu, mẹ theo đó!”

Lưu Quế Phương gật đầu, lần này hành động của nhà họ Lưu đã làm bà ấy lạnh lòng rồi, không muốn ở đây nữa.

“Vô Danh, em định dẫn chị và mẹ đi đâu?”

Tô Thi Vận cũng không muốn ở lại đây, đồng thời cũng hiếu kỳ việc sắp xếp của Khương Vô Danh: “Chị, chị là sinh viên giỏi ngành tài chính, có khiếu kinh doanh, hơn nữa từng có kinh nghiệm ở nhà họ Lưu nên đã có kinh nghiệm và kiến thức quản lý. Vậy nên em muốn chị tìm một hướng khởi nghiệp, tài chính em bao, được không?”

Khương Vô Danh nói ra kế hoạch của mình,

Thông qua tư liệu về tám năm qua của Tô Thi Vận, anh biết cô ấy rất có khiếu kinh doanh nên không muốn mai một tài năng này.

Về phần tài chính...

Tuy anh không biết Chiến Long Điện hiện tại có bao nhiêu tiền nhưng qua mấy năm phát triển, nó đã thành con quái vật khổng lồ, không chỉ có thể cung cấp tài chính cho Tô Thi Vận gây dựng sự nghiệp, dù là mua tập đoàn lớn thì cũng không thành vấn đề.

“Quế Phương, Vô Danh, Thi Vận, người nhà họ Tô tới muốn gặp mọi người”.

Tô Thi Vận chưa kịp trả lời thì Lưu Thủ Thành đã đứng ở cửa phòng, nhìn ba người bên trong, cuối cùng nhìn Khương Vô Danh, trong mắt vẫn còn sự tiếc nuối.

Dù đã qua một đêm, ông vẫn cảm thấy hối hận vì trước đó không kiên quyết bảo vệ Tô Thi Vận.

“Người nhà họ Tô tới?”

Khương Vô Danh nhíu mày.

Theo tin tức anh thu thập được, từ khi ba người nhà anh bị Tô Viễn Sơn đuổi đi năm ấy, người nhà họ Tô chưa từng đoái hoài tới họ.

Dù nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, ép Tô Thi Vận gả cho Trịnh Phi thì nhà họ Tô chẳng ai xuất hiện, thậm chí một cuộc gọi cũng không có.

Mà hôm nay, Khương Vô Danh trở về, giải quyết nhà họ Trịnh, nhà họ Tô lại phái người tới, đây là trùng hợp sao?

“Phải, Vô Danh, vừa rồi giữ cửa báo người tới tự xưng là Tô Giang của nhà họ Tô, muốn gặp các cháu!”

“Ông ngoại, người tới là ai của nhà họ Tô thế?”, Tô Thi Vận vô thức hỏi.

“Bảo vệ cửa không nói, ông gọi điện bảo hỏi lại!

Lưu Thủ Thành nói rồi định lấy điện thoại ra gọi cho cậu út của Tô Thi Vận để kêu bảo vệ hỏi lại.

“Không cần, cứ cho người vào đi!

Khương Vô Danh xua tay, ngăn cản việc gọi điện thoại của Lưu Thủ Thành.

“Vô Danh, con?”

Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận ngạc nhiên nhìn Khương Vô Danh.

“Nhà họ Tô cử ai tới không quan trọng, chủ yếu là họ tới lúc này để làm gì?”

Khương Vô Danh nói rồi đứng lên.

Lần này quay về chủ yếu là anh muốn đòi lại công bằng cho hai mẹ con Lưu Quế Phương, giải quyết chuyện nhà.

Vốn dĩ trong kế hoạch của anh, trừ việc diệt nhà họ Trịnh thì còn muốn dẫn hai người tới nhà họ Tô.

Giờ người nhà họ Tô tới thì tất nhiên gặp thôi!
Chương 15: Ông không dám



“Ông cụ Lưu, ông đừng ở lại đây nữa”.



Sau đó, khi Lưu Thủ Thành gọi điện thông báo cho cậu út của Tô Thi Vận, để bảo vệ cho qua, Khương Vô Danh lại lên tiếng, tuy lời nói mang tính lịch sự, nhưng giọng điệu thì không cho phép hoài nghi.



“Được”.



Thì ra, Lưu Thủ Thành muốn nhân cơ hội thông báo cho ba người Khương Vô Danh để có cơ hội nói chuyện với Khương Vô Danh để xem có cách nào chuộc lỗi không.



Lúc này, ông ta nghe được lời của Khương Vô Danh, biết rằng Khương Vô Danh đã quyết tâm sẽ không cho nhà họ Lưu thêm cơ hội nữa, đành gật đầu chán nản rồi quay người bỏ đi.



Hử?



Hai phút sau, Lưu Thủ Thành đang trên đường trở về nơi ở của mình, nhìn thấy người của nhà họ Tô tới thì đã sốc tới mức đứng ngây tại chỗ.



Bởi vì, ông ta biết người tới là ai.



Tô Viễn Sơn!



Người đứng đầu gia tộc nhà họ Tô, đồng thời cũng là ông nội của Tô Thi Vận.



Ngoài ra, Lưu Thủ Thành còn phát hiện Tô Viễn Sơn trông già hơn nhiều so với chín năm trước, mà thân thể cũng gầy ốm đi nhiều rồi.



“Xem ra Tô Viễn Sơn đã biết chuyện Khương Vô Danh đã diệt sạch nhà họ Trịnh tối qua”.



Sau khi ngạc nhiên xong, Lưu Thủ Thành cũng đã có phán đoán riêng, sau đó đi thẳng tới chỗ Tô Viễn Sơn: “Ông thông gia, không ngờ ông lại đích thân tới đây!”



“Sao? Lẽ nào tôi không thể đến?”



Tô Viễn Sơn dừng chân, mặt không biểu tình nhìn Lưu Thủ Thành, trong lời nói của ông ta không hề che giấu sự bất mãn đối với Lưu Thủ Thành.



Ông ta đã biết nhà họ Trịnh báo thù nhà họ Lưu, ép Tô Thi Vận kết hôn với Trịnh Phi, cũng biết rất rõ những gì mà nhà họ Lưu đã làm trong thời gian qua.



“Ông thông gia, ông đây là có ý gì?”, Lưu Thủ Thành chột dạ.



“Hừ!”



Tô Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng, phớt lờ Lưu Thủ Thành, nhờ vào sự giúp đỡ của một người đàn ông trung niên, chầm chậm đi về hướng phòng của Tô Thi Vận.



Lưu Thủ Thành thấy vậy, há hốc mồm, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, mắt mở to nhìn Tô Viễn Sơn bước đi.



Dưới ánh bình minh, Tô Viễn Sơn đi bộ có chút mất sức, sắc mặt hơi tái đi, trên trán thậm chí đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.



“Chủ tịch Tô, để tôi cõng ông đi”.



Người đàn ông trung niên nhìn thấy những giọt mồ hôi chảy ra từ trán Tô Viễn Sơn thì lo lắng hỏi.



Ông ta là tài xế kiêm vệ sĩ của Tô Viễn Sơn, biết được Tô Viễn Sơn thân mang trọng bệnh, xương cốt vô cùng yếu ớt, thậm chí trước khi đến Quế Sơn ngày hôm qua, ông ta vẫn còn đang nằm viện.



“Không được, nếu bị Quế Phương và hai đứa nhỏ thấy thì sẽ chê cười”.



Tô Viễn Sơn dừng bước, phủi tay, lau mồ hôi, sau khi thở lấy hơi để trở nên bình tĩnh hơn thì mới tiếp tục đi về phía trước.



Năm phút sau, Tô Viễn Sơn nhờ có người đàn ông trung niên đó dìu mới tới được cửa phòng của Tô Thi Vận.



Kẽo kẹt!



Thanh âm mở cửa vang lên, hình ảnh ba người Khương Vô Danh, Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận xuất hiện trước mắt Tô Viễn Sơn.



Lúc này, ba người đều nhìn về Tô Viễn Sơn nhưng không nói câu nào.



“Xem ra mọi người không định mời một lão già xấu xa như tôi vào cửa”.



Tô Viễn Sơn thấy vậy, cười khổ, sau đó vẫy tay chào người đàn ông trung niên bên cạnh: “Chung Cương, anh lui ra trước đi”.



“Vâng thưa chủ tịch Tô”.



Người đàn ông trung niên gật đầu, do dự liếc nhìn ba người Khương Vô Danh một lượt, cuối cùng không nói không rằng mà đi ra.



“Tám năm trôi qua nhanh như chớp mắt, Quế Phương, con đã già đi không ít, Thi Vận và Vô Danh cũng đã lớn cả rồi”.



Đôi mắt của Tô Viễn Sơn lần lượt quét qua từ Khương Vô Danh, lần nữa nở nụ cười: “Thi Vận còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp, ảnh của Vô Danh thì không có, nhưng giờ cháu cũng đã là một cậu thanh niên”.



“Ông… ông vẫn còn nhớ em trai và cháu sao?”



Đôi mắt Tô Thi Vận hơi đỏ, nói một cách tủi thân đan xen oán hận.



Tủi thân là vì năm đó cô ấy là cô chiêu nhà họ Tô, từng được Tô Viễn Sơn ôm trong tay, yêu thương bảo vệ.



Oán hận vì tám năm trước, cô ấy lấy trộm một hộp thuốc cực kì quý giá cho Khương Vô Danh, kết quả bị Tô Viễn Sơn đánh cho sống dở chết dở, Tô Viễn Sơn cũng đuổi gia đình bọn họ ra khỏi nhà họ Tô. Và kể từ đó, tất cả người nhà họ Tô, bao gồm cả Tô Viễn Sơn, đều không để ý đến ba người họ nữa!



“Ôi chao… Thi Vận, đứa cháu ngốc nghếch, mỗi ngày ông đều nhớ nhung ba người đấy, khụ…khụ…’



Tô Viễn Sơn nói xong, không khỏi ho khan hai tiếng, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.



“Bố, ngồi xuống rồi nói”.



Mặc dù Lưu Quế Phương cũng có oán hận với Tô Viễn Sơn và nhà họ Tô, nhưng bà ấy là một người phụ nữ lương thiện, lập tức tiến tới đỡ Tô Viễn Sơn.



Khương Vô Danh trông thấy cũng không ngăn cản, mà trái lại nghi hoặc nhìn Tô Viễn Sơn.



Anh có thể nhìn ra, sức khỏe của Tô Viễn Sơn không được tốt, mà rất có thể đã mắc bệnh về phổi.



Hơn nữa, anh còn cảm nhận rõ ràng sự chân thành của Tô Viễn Sơn, có tự trách, có áy náy, còn có vui sướng.



Về phần vui sướng đó, có vẻ như là vì đã gặp được gia đình ba người họ.



Và lý trí mách bảo anh rằng, Võ bộ Long quốc đã chặn mọi tin tức đêm qua, Tô Viễn Sơn không thể nào biết được chuyện anh đã tiêu diệt nhà họ Trịnh.



Trong tình huống như vậy, Tô Viễn Sơn kéo lê thân thể đang mang bệnh tới đây, gặp được ba người họ, cảm xúc chân thật của ông ấy đã bộc lộ ra khiến anh mơ hồ cảm thấy có điều gì không ổn, đồng thời cũng tò mò mục đích đến đây của Tô Viễn Sơn là gì.



“Thi Vận, lần này ông đến Quế Sơn, là vì chuyện nhà họ Trịnh ép cháu kết hôn”.



Tiếp theo sau đó, dưới con mắt nghi ngờ của Khương Vô Danh, Tô Viễn Sơn ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt đau khổ nhìn Tô Thi Vận, lời nói ra khiến người ta chấn động.



“Vì chuyện của cháu mà đến?”



Tô Thi Vận giật mình.



Ngày hôm qua, Lưu Quế Phương đã có ý định gọi cho Tô Viễn Sơn cầu cứu, nhưng bà ấy đã bị Tô Thi Vận ngăn cản.



Vì theo ý cô ấy, Tô Viễn Sơn và nhà họ Tô trong tám năm qua luôn thờ ơ với hai mẹ con họ, tuyệt đối sẽ không vì bảo vệ cô ấy mà đắc tội với Tưởng Chính Nghĩa, người đứng đầu Võ bộ Long quốc tại Tô Giang, hậu thuẫn của nhà họ Trịnh.



“Phải, ông mới tới hôm qua”. Tô Viễn Sơn gật đầu.



“Nhưng… nhưng mà hôm qua cháu không gặp ông”. Tô Thi Vận vô thức nói.



“Ông định hôm nay đến sớm đưa cháu đi”.



Tô Viễn Sơn thở dài nói: “Nói đúng ra thì, ông muốn đợi sáng nay nhà họ Trịnh sẽ đến hủy hôn ước với cháu, sau đó sẽ đưa cháu đi”.



“Hủy hôn ước?”



Tô Thi Vận hoàn toàn choáng váng, cô ấy chưa từng nghe nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh nhắc đến chuyện này. “Thi Vận, về việc nhà họ Trịnh gây rắc rối cho nhà họ Lưu, ông đã biết. Ông cũng biết cháu vì muốn bảo vệ sản nghiệp nhà họ Lưu nên mới nỗ lực, cũng biết nhà họ Lưu chẳng những không bảo vệ cháu, mà còn vì lợi ích mà xem cháu như một món hàng, đem ra trao đổi với nhà họ Trịnh”.



Tô Viễn Sơn nói tới đây, lông mày không khỏi nhíu lại, giữa hàng lông mày hiện ra một sự tức giận không hề che giấu, “Khi ông biết được tất cả mọi chuyện thì đã quyết định đưa cháu và mẹ con rời khỏi nhà họ Lưu.



Đương nhiên, trước thời điểm đó, ông phải tìm cách hủy bỏ hôn ước của cháu với tên cặn bã nhà họ Trịnh đó.



Anh họ của cháu là Tô Võ làm việc ở Võ bộ Tô Giang, ông đã nhờ thằng bé hẹn gặp Tưởng Chính Nghĩa, người đứng đầu Võ bộ Tô Giang. Ông đã giao cho Tưởng Chính Nghĩa một công pháp võ học rất lợi hại.



Công pháp đó là do bố cháu năm đó để lại, ông không biết tên chính xác nhưng khi bố cháu còn sống đã từng nói với ông là nó cực kì quý giá, là báu vật vô giá trong giới võ thuật!



Sau khi Tưởng Chính Nghĩa thấy bộ công pháp, liền đồng ý quay về Quế Sơn thuyết phục nhà họ Trịnh hủy bỏ hôn ước!



Kết quả, nửa đêm hôm qua ông nhận được tin tức, Tưởng Chính Nghĩa đã bị Võ bộ Giang Nam điều tra, nhà họ Trịnh cũng bị liên lụy, hơn một trăm người đều bị bắt đi!



Tin tức này làm ông vừa vui vừa bất ngờ, ông không ngờ nhà họ Trịnh sẽ đột nhiên gặp chuyện, nhưng ông biết, một khi nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, hôn ước của cháu đương nhiên không cần phải thực hiện nữa.



Vậy là, ông quyết định thay đổi kế hoạch, không gặp mọi người, trực tiếp về Tô Giang…”



“Vì sao?”



Sau khi Khương Vô Danh nghe xong, những nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, anh mở miệng cắt ngang lời nói của Tô Viễn Sơn.



“Ông… không dám”.



Tô Viễn Sơn run rẩy nói, ngay tức khắc, nước mắt chảy dài. Ba chữ này, ông ta đã ôm trong lòng ròng rã suốt tám năm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhất Thế Phi Thiên
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Nhất Thế Phi Thiên
  • Nhất Thế Khuynh
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom