-
Chương 1-5
Chương 1: Chiến thần mặt quỷ
“Đừng mơ mộng hão huyền là có thể trốn thoát! Khi tao biết mày ở đây thì mày đã là người chết rồi!”
Trong màn đêm, một thanh niên không ngừng qua trong bụi cỏ, vô số máu thi thể đã bị nhuộm đỏ, nằm ngổn ngang phía sau lưng anh ta, trong không khí cũng toàn là mùi tanh nồng.
Anh mặc một chiếc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, lộ ra đôi đồng tử đen ngòm, mắt dán chặt vào một người đàn ông nằm trên đỉnh hải đảo.
Người đàn ông là thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục.
Huyết Sắc Luyện Ngục là một trong những thế lực ngầm nổi tiếng toàn cầu, làm nhiều việc ác khiến người người phẫn nộ.
Mà hòn đảo vô danh này chính là hang ổ đầu não của chúng.
Hiện tại, hải đảo này chính là địa ngục trần gian, yên lặng tĩnh mịch chỉ có giọng nói của thanh niên kia.
“Huyết Sắc Luyện Ngục và Chiến Long Điện không thù không oán, sao mày lại ra tay với bọn tao?”
Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ đứng trên đỉnh hải đảo, toàn thân toả ra lửa giận, gương mặt cũng toàn sự hoảng hốt.
Giận là vì thanh niên này vừa đánh chết 128 người của tổng bộ Huyết Sắc Luyện Ngục.
Một người giết trăm người mà không dính cả giọt máu.
Hành động này đã khiến mọi tâm huyết của gã trôi theo dòng nước!
Sợ là vì gã nhận ra người tới là ai.
Mặt nạ quỷ!
Là biểu tượng của điện chủ Chiến Long Điện!
Bốn năm trước, Chiến Long Điện ra đời, không thuộc bất cứ quốc gia nào.
Chỉ bốn năm ngắn ngủi, Chiến Long Điện từ một thế lực nhỏ vô danh biến thành một “quái vật” khổng lồ khiến cho thế giới ngầm toàn cầu khiếp sợ.
Tất thảy đều chỉ nhờ việc Chiến Long Điện diệt tám thế lực ngầm chỉ trong bốn năm.
Trong đó có hai thế lực được có cao thủ cấp Chiến Thần.
Mấy chục năm trước, võ đạo toàn cầu bắt đầu trỗi dậy, hiện tại đã trở nên hưng thịnh, số lượng võ giả cũng nhiều hơn nhưng cao thủ cấp Chiến Thần thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chiến Thần là người đứng trên đỉnh vũ lực của hành tinh này.
Chiến Long Điện có chiến tích đáng sợ, khiến người đời nhận thức được rằng điện chủ của Chiến Long Điện là một kẻ mạnh cấp bậc Chiến Thần. Thậm chí còn là kẻ xuất sắc trong cùng cấp bậc, thường được gọi là Chiến Thần Mặt Quỷ.
Thân là thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục, người đàn ông mặc áo đỏ cũng không cảm thấy mình mạnh hơn hai Chiến Thần đã chết bao nhiêu.
Đặc biệt là vừa rồi gã nghe thấy lời của thanh niên kia.
“Hai mươi năm trước, Diệp Cân Mi thuộc đội đặc chủng Chiến Long của Long Quốc đang trở dạ thì bị ám sát, chiến hữu liều chết để bảo vệ, vì bà ấy giành lấy vài giây phút ngắn ngủi, giúp bà ấy thuận lợi sinh con.
Sau khi đứa nhỏ ra đời, bà ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi giao cho chiến hữu, nhờ chiến hữu kia đưa đứa bé đi trốn.
Còn bà ấy toàn thân dính máu, tiến lên chặn sát thủ, huyết chiến tới chết!
Khi ấy, chồng của bà ấy - Khương Chiến cũng đang liều mạng giết địch ở chiến trường, để kết thúc trận chiến nhanh thăm vợ con.
Kết quả khi ông ấy trở về, thứ nhìn thấy là thi thể đầy máu của vợ yêu”.
Thanh niên tiến lên, chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp, khàn khàn.
Mỗi một câu anh nói đều tăng thêm sát ý dày đặc.
“Việc này không liên quan gì tới Huyết Sắc Luyện Ngục, mày tìm nhầm người rồi!”
Người đàn ông mặc áo đỏ chấn động, cố gắng kiểm soát sự hoảng loạn trong lòng.
“Hai mươi năm trước, Khương Chiến từ biên cương về Yến Kinh, một mình một đao giết sạch nhà họ Triệu, gà chó không tha, chỉ có Triệu Tiềm mày là ở nước ngoài nên mới thoát được kiếp nạn”.
Thanh niên dừng bước, toàn thân toả ra sát ý, ánh mắt nhìn Triệu Tiềm như đang nhìn một xác chết: “Bốn năm trước, tao sáng tạo Chiến Long Điện xâm nhập thế giới ngầm là để tìm mày đó!”
“Mày... mày rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ hoàn toàn luống cuống.
Triệu Tiềm- đây là tên thật của gã, nhưng gã đã không dùng nó hai mươi năm rồi.
Đúng ra là không dám dùng.
Mà gã che giấu họ tên hai mươi năm trời cũng vì chuyện mà thanh niên kia nhắc tới.
Sự kiện kia đã làm Long Quốc nổi tiếng toàn cầu.
Vì người đàn ông tên Khương Chiến kia chính là Chiến Thần trẻ nhất thế giới.
Sau đó, dù ông ấy đã chết trận nhưng Triệu Tiềm có hàng vạn lý do để tin chắc rằng nếu thân phận thật của mình bị lộ thì chắc chắn sẽ có người tìm được gã trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi tiễn gã đi gặp Diêm Vương.
“Họ Khương, không tên!”, Khương Vô Danh lạnh lùng đáp, chậm rãi tháo xuống mặt nạ quỷ, lộ ra gương mặt kiên nghị không hợp với tuổi, trên mặt toàn là phẫn nộ và sát ý: “Chiến sĩ bảo vệ quốc gia, tắm máu chiến đấu hết mình nhưng những kẻ mà ông ấy bảo vệ là vung dao mổ về phía vợ con ông ấy - người nhà họ Triệu, đáng chết!”
“Mày... mày là con của Khương Chiến? Chuyện này... không thể nào! Năm nay mày mới chỉ 20, sao có thể trở thành Chiến Thần?”
Bên tai gã là lời tuyên án của Khương Vô Danh, nhìn gương mặt có chút lạ lẫm cùng vài nét quen thuộc của anh, Triệu Tiềm như thấy ma, nói năng lộn xộn.
Có thể nào?
Phù!
Đáp lại Triệu Tiềm là một tiếng xé gió.
Sát khí của Khương Vô Danh dâng trào, anh như ma quỷ, lướt tới trước mặt đối phương, đánh ra một quyền.
Chỉ trong giây lát, chân khí trong cơ thể không ngừng tuôn ra khỏi cánh tay phải, tụ trong nắm đấm, toả ra sóng năng lượng, dày đặc sự tức giận, tàn khốc, đánh về phía Triệu Tiềm.
Triệu Tiềm biến sắc, không kịp trốn tránh, lúc này hai tay biến thành chưởng đẩy ra như cánh cửa chặn trước người.
Chưởng khắc quyền.
Lúc này, Triệu Tiềm vận dùng sức mạnh cực hạn theo bản năng, dùng võ học Bát Quái Chưởng nổi tiếng của Long Quốc đỡ đòn.
Bùm!
Quyền chưởng va chạm, hai chưởng của Triệu Tiềm nổ tung, sau đó ngực bị thiết quyền của đánh trúng, lõm xuống, người bay ngược ra sau, máu tươi lẫn mảnh vụn nội tạng trào ra từ đường miệng.
“Điều này... không thể nào...”
Triệu Tiềm rớt xuống như diều đứt dây, mặt tái nhợt, không dám tin.
Chiến Thần đều không dưới 30.
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Năm đó, Khương Chiến thành Chiến Thần năm 28, tạo ra truyền thuyết trong giới võ đạo toàn cầu.
Hiện tại, là một cường giả, Triệu Tiềm lại bị Khương Vô Danh mới 20 đánh chết ngay lập tức.
Điều này... đã phá vỡ nhận thức của gã!
“Mẹ, dư nghiệt cuối cùng của nhà họ Triệu đã chết! Mẹ hãy yên nghỉ dưới Suối Vàng!”
Như đáp lại Triệu Tiềm, Khương Vô Danh khép hờ mắt, khẽ khàng nói.
Ầm!
Lời Khương Vô Danh vừa dứt, Triệu Tiềm ngã ra đất, cơ thể co giật như con chó chết, run rẩy không ngừng, hộc máu liên tục, hiển nhiên đã không còn sự sống.
Khương Vô Danh lại đeo mặt nạ quỷ, không thèm nhìn Triệu Tiềm cái nào, xoay người rời đi.
“Thằng... con hoang, dù thiên phú võ học của mày xuất sắc nhưng mà là con của Khương Chiến, chỉ cần thân phận mày lộ ra, mày cũng sẽ chết sớm thôi... mày sẽ giống bố mày, chôn cùng nhà họ Triệu, ha ha...”
Hồi quang phản chiếu, Triệu Tiềm nhìn bóng lưng Khương Vô Danh rời đi, nở nụ cười dữ tợn.
Khương Vô Danh dừng bước, đột ngột xoay người, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Triệu Tiềm.
Không đợi Khương Vô Danh kịp hỏi, nụ cười của Triệu Tiềm đã cứng đờ, sau đó đầu quẹo sang một bên, đã tắt thở.
Nhìn thi thể Triệu Tiềm, nghĩ tới những lời vừa rồi của gã, Khương Vô Danh nhíu mày, im lặng vài giây rồi người đã loé lên, lao về phía chiếc trực thăng đã chờ ở bờ biển.
Trên máy bay, một cô gái trẻ cắt tóc ngắn đang ngồi ở vị trí bên cạnh ghế phi công, thấy Khương Vô Danh đang lao tới trong mắt loé lên tia sáng nóng bỏng.
“Điện chủ, giờ chúng ta đi đâu?”
Khi Khương Vô Danh leo lên rồi, cô gái tóc ngắn hỏi, tia sáng biến mất, thay vào đó là sự kính trọng.
Kính trọng đã khắc sâu vào trong linh hồn.
“Về trụ sở!”
Khương Vô Danh ra lệnh, sau đó anh ngồi dựa vào ghế, nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới câu nói trước khi chết của Triệu Tiềm.
Một tiếng sau, khi anh ngồi trực thăng đáp xuống phi trường gần hải đảo thì điện thoại vệ tinh trong trực thăng vang lên.
“A lô!”
Cô gái tóc ngắn nghe điện thoại, biết là điện thoại của người chịu trách nhiệm tình báo cho Chiến Long Điện - Thiên Ưng thì nhận cuộc gọi.
“Sếp Tiểu Yêu, điện chủ có đó không?”
Thiên Ưng hỏi, trong lời nói là sự cung kính.
Tất cả là do từ năm 18, cô gái phương đông Tiểu Yêu có thực lực đáng sợ này đã có sức mạnh xấp xỉ Khương Vô Danh, hơn nữa còn là cánh tay phải của anh.
“Thiên Ưng, có chuyện gì?”
Khương Vô Danh mở mắt hỏi.
“Điện chủ, nhà họ Trịnh tại Quế Sơn Long Quốc uy hiếp, ép Tô Thi Vận gả cho họ, tôi nhận được tin thì báo cho ngài lập tức nhưng không thể liên lạc cho ngài và sếp Tiểu Yêu, đã nhờ sếp Hình Thiên dẫn người đi trước rồi...”
Đầu bên kia điện thoại, tim Thiên Ưng tót tới cổ họng, vội báo cáo mà không dám dừng lại.
Vì anh ta nhớ rõ một câu của Khương Vô Danh: Thành viên của Chiến Long Điện không được phép tiến vào Long Quốc dù chỉ một bước nhưng có một ngoại lệ là... Tô Thi Vận và mẹ của anh gặp bất trắc!
“Tiểu Yêu, đi Long Quốc!”
Khương Vô Danh ngắt lời Thiên Ưng, sự tàn khốc loé lên trong mắt rồi biến mất.
“Vâng điện chủ!”
Tiểu Yêu nhận lệnh, lập tức tăng tốc trực thăng.
Khương Vô Danh híp mắt nhìn bầu trời đen tối, trong đầu đều bị bóng dáng một cô gái chiếm lấy.
Cô gái mặc sườn xám thuỷ mặc, mang đôi giày da đen, thắt bím, cười lộ ra lúm đồng tiền như tiên nữ.
Khi còn nhỏ, anh ốm yếu triền miên, mỗi lần mẹ bảo uống thuốc thì cô gái đều sẽ chăm nom, dỗ anh uống xong thì nói với anh: Vô Danh, em yên tâm, chỉ cần em chịu uống thuốc, khoẻ mạnh giống chị thì không phải... bị bệnh nữa.
Mỗi lần anh bị con nít nhà họ Tô bắt nạt, cô gái sẽ hung dữ xắn tay áo, nắm chặt bàn tay trắng nõn như gà mẹ bảo vệ con.
Lần nào người lớn cho đồ ăn ngon, cô ấy đều lén cho anh, nói dối đã ăn rồi, sau đó mỉm cười nhìn anh ăn.
Mười hai năm như một ngày.
Để anh được khoẻ mạnh, cô gái đã trộm tiền của ông cụ Tô đổi lấy thuốc quý cho anh dùng, sau đó bị ông cụ Tô phát hiện, đánh tới ngất xỉu.
Cô gái tên Tô Thi Vận, là chị của anh.
Không phải ruột thịt!
Mà còn thân hơn cả ruột thịt!
Chương 2: Nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?
Ban đêm sân nhà họ Lưu đèn đuốc sáng trưng, hầu hết con cháu nhà nhà họ Lưu đều có mặt ở đó.
Chỉ vì ngày mai là ngày cưới của Tô Thi Vận cùng Trịnh Phi!
Tô Thi Vận là cháu gái của Lưu Thủ Thành – người đứng đầu nhà họ Lưu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Tô Thi Vận phải được đón dâu từ nhà họ Tô , nhưng Tô Thi Vận và mẹ cô ấy là Lưu Quế Phương đã bị đuổi khỏi Tô Gia và trở lại Lưu Gia mười hai năm trước.
Trong một gian phòng phía tây của sân nhà họ Lưu, Tô Thi Vận đứng trước cửa sổ, nhìn hoa sen trong ao bên ngoài mà thất thần.
Đêm nay cô ấy mặc một chiếc sườn xám thủy mặc, tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo.
Xét về vóc dáng, cô ấy là kiểu phụ nữ có thể khiến máu đàn ông sôi sục ở bất kỳ thời đại nào hay bất cứ nơi đâu!
Tính từ vẻ ngoài, cô ấy có gương mặt tiêu chuẩn hình trái xoan, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng như sao, làn da trắng nõn, ngay cả khi không trang điểm thì vẫn có thể hạ gục một số nữ nghệ sĩ nổi tiếng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
"Thi Vận, để mẹ đi tìm ông ngoại của con yêu cầu hủy bỏ hôn lễ ngày mai!"
Nhìn bóng dáng cô đơn của con gái, Lưu Quế Phương cảm thấy đau lòng, đồng thời không giấu được sự tức giận.
Tô Thi Vận có tài kinh doanh xuất chúng, kể từ khi tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lưu, cô ấy đã lật ngược tình thế, đưa nhà họ Lưu từ tình cảnh suy tàn trở thành một trong những gia tộc lớn ở Quế Sơn.
Thậm chí, trong khoảng thời gian trước, nhà họ Trịnh – gia tộc đứng đầu ở Quế Sơn đã phát động một cuộc tấn công tàn khốc để chèn ép nhà họ Lưu, Tô Thi Vận đã chịu áp lực cực lớn mới không để cho nhà họ Lưu bị thất bại thảm hại.
Kết quả, vì kết thúc cuộc chiến này, nhà họ Lưu đồng ý yêu cầu của nhà họ Trịnh... gả Tô Thi Vận cho tên ăn chơi trác táng Trịnh Phi!
"Mẹ, vô dụng thôi, nếu ông ngoại không muốn vứt bỏ con thì ngay từ đầu ông đã không đồng ý. Hiện giờ gạo đã thành cháo, làm sao ông có thể đổi ý được?"
Tô Thi Vận xoay người, nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc dao động nào.
"Thi Vận, nếu con biết hết rồi, sao còn nghe lời ông ngoại gả cho cái tên Trịnh Phi kia? Chẳng lẽ bởi vì người trong nhà nói chuyện này xảy ra tại con sao?"
Lưu Quế Phương hai mắt đỏ bừng, giữa đôi lông mày có vài phần khó hiểu.
Nhà họ Trịnh đề nghị gả Tô Thi Vận cho Trịnh Phi để chấm dứt cuộc chiến, người của nhà họ Lưu chẳng những lập tức đồng ý, mà các cậu và anh em họ của Tô Thi Vận đều thay nhau gây áp lực cho Tô Thi Vận, yêu cầu cô ấy đặt lợi ích chung của nhà họ Lưu lên đầu.
"Phải, nhưng cũng không phải!"
Tô Thi Vận khe khẽ thở dài.
"Nghĩa là sao?", Lưu Quế Phương theo bản năng hỏi.
"Mẹ, theo lời của mẹ, mấy năm nay con đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Lưu đủ để trả hết ân tình của ông ngoại và nhà họ Lưu đối với chúng ta".
Tô Thi Vận xoay người, khẽ khàng nói, mắt một lần nữa hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xăm, trong đầu hiện ra hình bóng của một thiếu niên: "Nhà họ Lưu nhận nuôi Vô Danh, hơn nữa tám năm trước sẵn sàng bảo vệ Vô Danh, ân tình này, con sẽ giúp Vô Danh trả!"
Bên tai vang lên lời của Tô Thi Vận, Lưu Quế Phương cũng nghĩ đến cái người thiếu niên Vô Danh kia, lập tức rơi nước mắt như mưa.
Vô Danh là đứa con mà bà ấy và chồng cùng nhận nuôi.
Năm đó, chồng bà đột ngột qua đời, Tô Thi Vận vì Vô Danh mà phạm phải sai lầm cực lớn, bà ấy và Tô Thi Vận, Vô Danh bị đuổi ra nhà họ Tô, trở lại nhà họ Lưu.
Vào một ngày của tám năm trước, Trịnh Phi của nhà họ Trịnh muốn cưỡng bức Tô Thi Vận.
Ngày hôm đó, Vô Danh mới mười hai tuổi đã dùng bình rượu đập bể đầu Trịnh Phi, sau đó cậu như một con chó điên, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy mảnh nhỏ của chai rượu, đâm lên người Trịnh Phi mười tám nhát, cho đến khi Trịnh Phi chết ngất mới dừng tay lại.
Ngày hôm đó, Trịnh Phi được đưa đến bệnh viện, cấp cứu mười tiếng đồng hồ mới cứu về một cái mạng, nhà họ Trịnh yêu cầu nhà họ Lưu giao Vô Danh ra, nếu không sẽ không đội trời chung với nhà họ Lưu!
Ngày hôm đó, hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận cùng nhau quỳ gối trong sân nhà họ Lưu, cầu xin Lưu Thủ Thành bảo vệ Vô Danh, Lưu Thủ Thành cuối cùng cũng đồng ý, nhưng Vô Danh lại biến mất. "Thi Vận, con nên biết, ông ngoại con lúc trước thà gây chiến với nhà họ Trịnh cũng một mực bảo vệ Vô Danh, là bởi vì thực lực của nhà họ Lưu lúc đó mạnh hơn nhà họ Trịnh. Mà chuyện kia là do tên súc sinh Trịnh Phi có lỗi trước, nếu lúc đó nhà họ Lưu thỏa hiệp với nhà họ Trịnh thì đem mặt mũi để đâu".
Lưu Quế Phương lau nước mắt nói.
"Mẹ, con đương nhiên biết. Lúc đó ông ngoại cũng đồng ý, những người khác trong nhà họ Lưu cũng vậy, sẵn sàng bảo vệ Vô Danh vì mặt mũi của nhà họ Lưu, nhưng suy cho cùng nhà họ Lưu vẫn có ơn nuôi dưỡng Vô Danh!"
Tô Thi Vận nói tới đây, khe khẽ thở dài: "Mà bây giờ, nhà họ Lưu đã không phải đối thủ của nhà họ Trịnh, nếu không ngừng cuộc chiến, họ chắc chắn sẽ thua!"
Lưu Quế Phương trầm mặc.
Bà ấy biết, từ lúc Trịnh Lệ Dĩnh gả cho người của Võ bộ Tô Giang, địa vị nhà họ Trịnh tăng lên rất nhanh.
"Thi Vận, nếu không chúng ta đi xin Tô Viễn Sơn ra mặt ngăn cản hôn lễ đi?”
Lưu Quế Phương đột nhiên đề nghị.
Tô Viễn Sơn là ông nội của Tô Thi Vận, năm đó cũng chính là ông ta quyết định đuổi một nhà ba người bọn họ ra khỏi nhà họ Tô.
"Mẹ, vô ích thôi! Nếu nhà họ Tô còn trọng nghĩa tình thì đã không phớt lờ chúng ta nhiều năm như vậy. Nói cách khác, cho dù nhà họ Tô trọng nghĩa tình, cũng sẽ không đắc tội với người của Võ bộ Tô Giang để giúp đỡ chúng ta!"
Tô Thi Vận cười tự giễu.
Võ bộ Long Quốc là một tổ chức chuyên quản lí võ giả Long Quốc, đồng thời gánh vác trọng trách bảo vệ Long Quốc.
Với sự phồn vinh của võ đạo ngày hôm nay, Võ bộ có quyền thế ngập trời!
"Nhưng mà Thi Vận à, tên súc sinh Trịnh Phi kia đòi kết hôn với con, rõ ràng là muốn trả thù và huỷ hoại, phá nát cả đời con! Thậm chí, con sẽ sống không bằng chết!"
Lưu Quế Phương cũng nghe nói Võ bộ là tổ chức quyền lực nhất Long Quốc thì cảm thấy bất lực, nước mắt rơi như mưa.
Tô Thi Vận tâm như gương sáng, trầm mặc không nói.
Hơn nữa, cô ấy nghĩ còn xa hơn Lưu Quế Phương—— cho dù mình không đồng ý gả cho Trịnh Phi, nhà họ Trịnh cùng Trịnh Phi sẽ bỏ qua cho mình sao?
Sẽ không!
Thậm chí, nhà họ Trịnh cùng Trịnh Phi còn sẽ ra tay với Lưu Quế Phương!
Cô ấy đã quyết định, ngày mai kết hôn với Trịnh Phi xong liền tự sát.
Đến lúc đó, dù nhà họ Trịnh có bất mãn đi nữa, bọn họ cũng vì danh dự mà không ra tay chống lại nhà họ Lưu và Lưu Quế Phương... hai nhà là thông gia, hơn nữa Tô Thi Vận còn chết ở nhà họ Trịnh!
Bằng cách này, cô ấy không chỉ bảo vệ được Lưu Quế Phương mà còn giúp em trai trả ân tình năm đó thiếu nhà họ Lưu.
"Em trai, chị rất muốn gặp lại em trước khi rời khỏi thế giới này!”
Bỗng nhiên, Tô Thi Vận mơ hồ thấy được hình bóng mờ ảo của thiếu niên ở phía chân trời xa, trong lòng đau xót, không nhịn được mà nghĩ thầm, hai hàng nước mắt trào ra nơi khóe mắt, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, chảy vào trong miệng.
Nước mắt, đắng quá!
"Tô Thi Vận, mở cửa, quỳ xuống chào đón chồng của mình đi!"
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói bỡn cợt.
Vẻ mặt Trịnh Phi đỏ bừng, miệng nồng nặc mùi rượu, dẫn theo một đám công tử bột vào trong chỗ ở của Tô Thi Vận.
Vừa rồi, gã cùng đám bạn không đàng hoàng đã uống rượu trong hộp đêm, có người chúc mừng gã đêm mai là sẽ được chơi đùa với thân hình mỹ lệ của Tô Thi Vận!
Men say đã lên tới đầu, nghe được câu nói sau, sắc tâm nổi lên, gã quyết định ngay đêm nay trừng phạt Tô Thi Vận, hơn nữa còn dẫn thêm người đến.
Bởi vì cuộc hôn nhân chính là cái cúi đầu mà nhà họ Trịnh ép nhà họ Lưu phải thực hiện, từ bỏ chống cự, đầu hàng trước nhà họ Trịnh, đạt được mục tiêu làm người khác khuất phục mà không cần tranh đấu, tối đa hóa lợi ích của mình.
Đối Trịnh Phi mà nói, đây là vì báo thù năm đó, chờ gã hung hăng làm nhục Tô Thi Vận xong thì sẽ vứt bỏ cô ta giống như rác rưởi!
"Dựa theo tục lệ, đêm nay tân lang và tân nương không thể gặp mặt, cậu dẫn người trở về đi!"
Lưu Quế Phương ra khỏi phòng, sắc mặt khó coi mà nhìn đoàn người của Trịnh Phi.
"Tục lệ cái quái gì? Cút xa một chút đi!"
Trịnh Phi tức giận mắng một câu, lập tức đi vào phòng.
"Đêm nay tôi sẽ không để cậu và Thi Vận gặp nhau!"
Lưu Quế Phương đứng ở cửa phòng, không xê xích một bước giống như một con gà mái già không màng tất cả bảo vệ con của chính mình.
"Biến!"
Trịnh Phi thấy thế, lạnh lùng quát một tiếng, dùng chân đá Lưu Quế Phương ngã xuống đất, sau đó không đợi Lưu Quế Phương đứng dậy, lập tức ra lệnh cho đám lông bông phía sau, nói: "Giữ bà già này lại cho tao!"
"Trịnh Phi, anh làm gì vậy?"
Không đợi đám công tử bột mở miệng đáp lại, cửa phòng lại mở ra lần nữa, Tô Thi Vận nhìn Lưu Quế Phương ôm bụng ngã xuống đất không dậy nổi, vẻ mặt tức giận quát Trịnh Phi.
"Làm chuyện mà vợ chồng nên làm đi!"
Trịnh Phi cười một cách tục tĩu, trực tiếp tiến lên, nắm lấy cánh tay của Tô Thi Vận.
"Chúng ta còn chưa kết hôn, anh buông ta ra!"
Tô Thi Vận kịch liệt vùng vẫy thoát khỏi Trịnh Phi, lớn tiếng nói.
"Sớm hơn một ngày, muộn hơn một ngày có khác gì nhau đâu!", Trịnh Phi bỡn cợt nói.
"Trịnh Phi, cậu là tên súc vật!!"
Lưu Quế Phương thấy thế liền tức giận, vừa giãy giụa vừa khóc, gào rống với Trịnh Phi, hận không thể xé Trịnh Phi thành mảnh nhỏ, nhưng căn bản không có cách nào thoát khỏi trói buộc của hai tên công tử bột.
"Tô Thi Vận, cô tự đóng cửa phòng, cởi quần áo ra, ngoan ngoãn hầu hạ tôi, tôi sẽ kêu bọn họ đưa mẹ cô đi, bảo đảm an toàn cho mẹ cô. Còn không thì chính cô phải đưa mẹ đi bệnh viện đấy!"
Trịnh Phi làm lơ tiếng la hét của Lưu Quế Phương, bỡn cợt nhìn Tô Thi Vận như thể đang nhìn một món đồ chơi, "Nói cho tôi biết, cô lựa chọn thế nào."
Sắc mặt Tô Thi Vận trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, cô ấy cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
Lúc này khóe miệng cô ấy tràn ra tơ máu, trên mặt tràn ngập sự nhục nhã cùng tuyệt vọng! Vốn dĩ cô ấy vì bảo vệ Lưu Quế Phương và em trai nên quyết định ngày mai kết hôn với Trịnh Phi xong liền tự sát, lại không ngờ đến kế hoạch vẫn đuổi kịp sự thay đổi của tình thế... Trịnh Phi vì muốn chiếm đoạt thân thể của cô ấy trước mà dùng mạng của Lưu Quế Phương để uy hiếp cô!
"Thi... Thi Vận, đừng làm theo lời của tên súc sinh này, cho dù mẹ có chết thì cũng sẽ không để hắn làm chuyện này!"
Lúc này hai mắt Lưu Quế Phương đỏ bừng, bà ấy rống to, điên cuồng giãy giụa, muốn giết Trịnh Phi ngay tại chỗ để tránh hắn ra tay với con gái mình.
"Tôi..."
Tô Thi Vận hai mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng mà...
Tô Thi Vận chưa kịp nói ra câu kế tiếp, một tiếng gầm giận dữ như một cơn sấm sét bỗng nhiên vang lên khắp sân nhà họ Lưu!
"Thằng khốn, nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?". Trong đêm tối, bóng dáng Khương Vô Danh xuất hiện ở sân nhà họ Lưu, nhanh chóng lao về phía mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận!
Chương 3: Con trai đã trưởng thành
Tiếng gầm đột ngột vang lên, vang dội khắp sân nhà họ Lưu, làm mọi người trong sân đều giật mình, không biết âm thanh bắt nguồn từ đâu.
Cùng lúc đó, chân khí trong cơ thể Khương Vô Danh cũng điên cuồng vận chuyển, tốc độ phát huy đến cực hạn, trong nháy mắt người đã xuất hiện ở cửa tây của sân nhà họ Lưu.
Ngay lập tức, bất kể là Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận hay Trịnh Phi cùng đám quần là áo lụa, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào sự Khương Vô Danh đột ngột xuất hiện.
"Vô... Vô Danh?"
Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận gần như đồng thời mở to đôi mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Khương Vô Danh, như thể không dám tin Khương Vô Danh sẽ xuất hiện vào lúc này.
Trước khi Khương Vô Danh rời khỏi nhà họ Lưu, anh không có họ Khương, chỉ có cái tên Vô Danh.
Vô Danh?
Cùng lúc đó, Trịnh Phi đã nhận ra Khương Vô Danh, cũng sốc không kém.
Bởi vì sau sự việc tám năm trước, Khương Vô Danh không còn lộ diện nữa.
"Mẹ nó, mày là ai? Cút xa một chút, đừng ảnh hưởng chuyện tốt của anh Phi!"
Trong lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đều sững sờ, một tên quần là áo lụa đang túm lấy Lưu Quế Phương hét lên với Khương Vô Danh.
Hắn là chó săn số một của Trịnh Phi, cũng biết đêm nay Trịnh Phi muốn “ăn” Tô Thi Vận, không muốn bị kẻ khác quấy rầy.
Bốp
Khương Vô Danh dừng bước, nháy mắt đã đến trước mặt Lưu Quế Phương, tay biến thành đao, chém một phát vào cánh tay của tên quần là áo lụa kia.
"Răng rắc!"
Tiếng xương giòn giã vang lên, hai tay của tên đó lập tức gãy.
"A!"
Cơn đau dữ dội làm tên quần là áo lụa thét lên tại chỗ, cơ mặt méo mó, vặn vẹo lại với nhau.
"Bang!"
Chợt tiếng bạt tai thanh thuý ngắt ngang tiếng kêu của tên quần là áo lụa.
Khương Vô Danh không dừng lại, tát thẳng vào mặt tên quần là áo lụa, xương gò má của tên kia nháy mắt vỡ vụn, mặt đầy máu, cơ thể như quả bóng chày bị đánh bay ra đằng sau.
Lộp bộp!
Thấy cảnh này, một tên quần là áo lụa khác đang túm lấy Lưu Quế Phương vô thức buông bà ấy ra.
Hắn ta bị hành động của Khương Vô Danh làm cho sợ hãi, cố gắng dùng cách này để tránh được một kiếp.
Nhưng mà...
Lý tưởng thì hoàn mỹ, hiện thực thì rất tàn khốc.
Hắn ta bị một cước của Khương Vô Danh đá bay, cả người bay ngược ra sau, ngực lõm xuống, máu thịt lẫn lộn, máu tươi trào ra khỏi miệng.
Tất cả những điều này tưởng chừng như phức tạp nhưng thực chất nó chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Đợi mọi người định thần lại, hai tên ăn chơi kia đã đồng thời ngã xuống đất, toàn thân đầy máu, không nhúc nhích gì, chẳng biết còn sống hay đã chết.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy, đám quần là áo lụa do Trịnh Phi dẫn tới đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn sang Khương Vô Danh, hai chân như bị rút gân, run rẩy không ngừng.
Cùng lúc đó, Lưu Quế Phương mặt đầy nước mắt cũng đang nhìn Khương Vô Danh, run giọng nói: "Con… con trai, là con sao?"
"Xin lỗi mẹ, con tới chậm! Khiến mẹ và chị bị bắt nạt như thế!"
Khương Vô Danh lập tức tiến lên đỡ Lưu Quế Phương dậy, trên mặt đầy sự tự trách.
Mặc dù anh đã biết thân thế thật sự của mình, nhưng trong trí nhớ, Lưu Quế Phương yêu thương anh như con ruột, ở trong lòng anh, bà ấy không khác gì mẹ ruột của anh.
"Vô... Vô Danh, con trai, thật sự là con rồi!"
Lưu Quế Phương run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Khương Vô Danh, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Vừa rồi, bà ấy cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Khương Vô Danh như là một giấc mơ, đến giờ phút này mới chắc chắn rằng Vô Danh được bà ấy nhận nuôi đã quay trở về!
"Em... em trai!"
Ở bên cạnh, Tô Thi Vận cũng như mới vừa tỉnh giấc khỏi cơn mơ, lao về phía Khương Vô Danh mà khóc.
Lúc này đây, nước mắt không hề cay đắng.
Lúc này đây, Trịnh Phi không dám đưa tay ra ngăn cản.
"Chị, thực xin lỗi, đã để chị và mẹ chịu khổ rồi!"
Khương Vô Danh quay đầu, nhìn Tô Thi Vận đang chạy như bay đến, trong lòng tràn ngập tự trách cùng hối hận.
Nếu lúc ấy anh nghĩ chu đáo một chút, không màng việc đắc tội với Võ Bộ Long Quốc, sắp xếp một, hai người ở Quế Sơn thì Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận sẽ không bị ức hiếp như vậy!
Tô Thi Vận trực tiếp vọt tới trước mặt Khương Vô Danh, gắt gao ôm lấy Khương Vô Danh: "Chị đã cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại em nữa!"
"Chị, không sao rồi, em đã về rồi, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt chị và mẹ nữa!"
Khương Vô Danh nghe vậy, hai mắt đỏ bừng, anh duỗi tay, ôm lấy hai người Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.
Giờ phút này, giọng nói của anh không lớn, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.
Kiên định rằng trời có sập xuống thì anh cũng sẽ không thay đổi!
“Ha… thật sự là mày!”
Đúng lúc này, ở cửa phòng, Trịnh Phi mới hoàn hồn, cười lạnh nói: "Ông mày mấy năm nay vẫn luôn phí công tốn sức nghĩ cách tìm mày, cuối cùng mày lại tự quay trở về, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!"
"Mẹ, chị, đợi con trừng trị xong tên súc sinh Trịnh Phi này, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp".
Bên tai vang lên tiếng kêu gào của Trịnh Phi, Khương Vô Danh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Phi như thể đang nhìn một người chết.
“Vô Danh, nhà họ Lưu hiện tại không đủ sức đấu lại nhà họ Trịnh của tao đâu, mày dám động vào một đầu ngón tay của tao thì không chỉ mình mày, mà toàn bộ trên dưới của nhà họ Lưu đều phải trả giá đắt!”
Trịnh Phi cười lạnh nói, trên mặt không có một chút sợ hãi.
Tuy vừa rồi gã cũng bị Khương Vô Danh dọa sợ, nhưng hiện giờ, khí thế mà gia tộc mang lại cho gã đã trực tiếp xua tan nỗi sợ trong lòng.
Hơn nữa, gã cũng đã thấy Lưu Thủ Thành dẫn người đang nhanh chóng tới đây.
Vừa rồi, lúc gã dẫn người tiến vào sân nhà họ Lưu, trên dưới của nhà họ Lưu không một ai dám đánh rắm một cái!
Giờ phút này, gã tin chắc rằng nhà họ Lưu tuyệt đối không cho phép Khương Vô Danh ra tay với mình!
"Dừng tay, nếu không, nhà họ Lưu sẽ rước lấy đại họa!"
Quả nhiên, trong đám người phía trước, cậu của Tô Thi Vận nghe được Trịnh Phi nói thì lập tức lớn tiếng ngăn cản Khương Vô Danh ra tay.
"Tuyệt đối không thể ra tay!"
Lưu Lợi Vân vừa nói xong, những người còn lại của nhà họ Lưu cũng đồng loạt lên tiếng. Tuy rằng bọn họ cũng không biết Khương Vô Danh đã đi đâu năm đó, vì sao đột nhiên trở về lúc này nhưng bọn họ đều rất rõ nếu hôm nay Khương Vô Danh ra tay với Trịnh Phi, nỗ lực của nhà họ Lưu từ trước tới nay đều trở nên vô ích... Nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đối phó nhà họ Lưu!
"Con... Con trai, đừng kích động. Con đánh hắn, nhà họ Trịnh sẽ không bỏ qua cho con, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!"
Lưu Quế Phương cũng mở miệng ngăn cản Khương Vô Danh, nhưng không phải vì nhà họ Lưu.
Vốn dĩ bà ấy rất buồn lòng trước việc nhà họ Lưu đã vứt bỏ Tô Thi Vận, bắt con bé gả cho Trịnh Phi nhưng vừa rồi, khi nghe được cậu của Tô Thi Vận nói những lời đó, bà ấy hoàn toàn thất vọng!
Bây giờ lên tiếng ngăn cản chỉ là lo Khương Vô Danh bị nhà họ Trịnh ra tay trả thù!
"Thằng con hoang, xưa đâu bằng nay, mày không hiểu ý nghĩa của bốn chữ này sao?" Lưu Quế Phương vừa nói xong, Trịnh Phi càng tự tin hét lên: "Năm đó, mày thiếu chút nữa giết chết tao, mày cảm thấy tao nên trả thù mày như thế nào? Hay là mày quỳ xuống, dập đầu ba cái với tao, kêu ba tiếng “ông nội” rồi xin tha, có lẽ tao sẽ suy xét việc tha cho cái mạng chó của mày!”
"Mẹ, đừng lo, con trai đã lớn rồi, chúng ta không sợ".
Đầu tiên, Khương Vô Danh nhẹ nhàng đáp lại Lưu Quế Phương, sau đó buông Lưu Quế Phương cùng Tô Thi Vận ra, ánh mắt như đao liếc sang Trịnh Phi, trực tiếp tuyên án tử cho Trịnh Phi.
"Hôm nay, cho dù là cậu ông trời tới đây thì cũng không cứu được mày!"
…
Chương 4: Vẫn là đứa trẻ năm đó!
“Đồ tạp chủng, tao nói cho mày biết, nếu mày dám động một ngón tay vào người tao…”
Thấy Khương Vô Danh thả Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận ra, bước một bước đến gần bản thân, Trịnh Phi biến sắc, sau đó tiếp tục mở miệng cảnh cáo Khương Vô Danh.
Không dám sao?
Vút!
Khương Vô Danh thoắt một cái đã đến trước người Trịnh Phi, anh giơ tay phải tát vào má Trịnh Phi.
Bất động như núi, động như sấm đánh!
Đối mặt với lời cảnh cáo, Khương Vô Danh đáp lại trực tiếp bằng hành động thiết thực.
“Bốp”
Một cái tát ròn giã vang lên.
Thanh âm của Trịnh Phi bỗng im bặt, rồi ngã dúi xuống đất.
Nhìn toàn cảnh thì là gã bị Khương Vô Danh đánh cho lăn ra đất!
Trước mắt tối sầm lại, xương gò má bên phải của gã vỡ vụn, máu thịt lẫn lộn, khóe miệng chảy máu.
“Ặc…”
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến mọi người choáng váng.
Chẳng ai ngờ rằng Khương Vô Danh không nói hai lời liền tiến tới giáng vào mặt Trịnh Phi một cú.
“Dừng tay!”
“Mày muốn hại chết nhà họ Lưu bọn tao à?”
Sau một hồi choáng váng, Lưu Lợi Vân và một người cậu khác của Tô Thi Vận sợ hãi hét lên, sợ sự việc này sẽ liên lụy tới nhà họ Lưu.
Khương Vô Danh nghe được âm thanh, cau mày, lạnh lẽo liếc nhìn Lưu Lợi Vân và những người khác.
Giây phút đó, mấy người Lưu Lợi Vân giống như bị thần chết nhìn chằm chằm vậy, sởn hết tóc gáy, vô thức ngậm chặt miệng, không dám ho he nửa câu vô nghĩa.
“Tạp… tạp chủng, mày dám đánh tao?”
Trịnh Phi khắp mặt toàn là máu, một bên cố gắng vùng đứng dậy, một bên oán hận nói, kết quả vừa mở miệng, vài chiếc răng trộn lẫn máu rụng ra, rơi xuống đất.
“Tao cho phép mày đứng dậy chưa? Quỳ xuống!”
Khương Vô Danh lạnh lùng hét lên, nhấc chân phải giẫm vào mắt cá chân phải của Trịnh Phi.
“Răng rắc!”
Âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên, chân phải của Trịnh Phi gãy ngay lập tức, gã mất trọng tâm ngã xuống đất một lần nữa.
“Thứ tạp chủng, nhà họ Trịnh sẽ không tha cho mày…”
Trịnh Phi đau tới mức toàn thân run rẩy, cơ mặt biến dạng, gầm lên, lời nói chứa đầy sự hận thù và sát ý, hận nhà họ Trịnh không thể trả thù cho gã ngay lập tức, nghiền nát xương của Khương Vô Danh thành tro bụi.
“Dám động vào mẹ và chị gái tao, mày có chết mười lần cũng không đủ”.
Khương Vô Danh làm theo cách tương tự, anh nhấc chân phải lên và giẫm nát mắt cá chân trái của Trịnh Phi.
“AAAAA!”
Trịnh Phi thét lên một tiếng, hai mắt cá chân đều bị nát vụn hoàn toàn, máu me đầm đìa, toàn thân co giật.
“Tới nhận lỗi với mẹ và chị tao ngay!”
Khương Vô Danh nói rồi, dùng chân giẫm lên ót của Trịnh Phi.
Bịch!
Kèm theo đó là một âm thanh bị bóp nghẹt, mặt Trịnh Phi bị ép chặt xuống nền đất, quỳ trên đất, đối mặt với Lưu Quế Phương
Vào lúc này, gã bị Khương Vô Danh giẫm đạp dưới chân, đành xin lỗi hai người, tỏ vẻ ăn năn!
“Ách…”
Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Thủ Thành dẫn đầu các bậc cha chú nhà họ Lưu, tất cả đều hồi hộp và lo lắng sự việc này sẽ đẩy nhà họ Lưu rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, lại không dám lên tiếng ngăn cản Khương Vô Danh.
Trong khi đó, đôi mắt của Lưu Quế Phương đã hồng lên rồi bà ấy bật khóc.
Trước đây, bà ấy thà chết cũng không muốn con gái mình cưới Trịnh Phi, nhưng bà ấy không thể làm gì khác ngoài việc nhờ bố mình là Lưu Thủ Thành giúp đỡ.
Thế nhưng, bất luận là Lưu Thủ Thành hay là những người khác trong nhà họ Lưu đều có thái độ rất kiên quyết, nhất quyết ép Tô Thi Vận cưới Trịnh Phi.
Thậm chí, Trịnh Phi không quan tâm tục lệ, vào đêm trước ngày cưới một ngày đã tới đại sảnh nhà họ Lưu, ý đồ muốn làm nhục Tô Thi Vận, người nhà họ Lưu đều thờ ơ.
Điều này khiến cho bà ấy có cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm, ớn lạnh và vô vọng.
Lúc này, hành động của Khương Vô Danh đã mang đến cho bà ấy một tia hy vọng.
Tô Thi Vận che miệng bật khóc.
Khung cảnh trước mắt sao lại giống với tám năm trước đến vậy?
Tám năm trước, em trai vì bảo vệ mình mà dùng chai rượu hạ gục Trịnh Phi, vừa hét lên: “Dám động vào chị tôi, con mẹ nó tôi giết anh!”, vừa chộp lấy những mảnh chai vỡ, đâm điên cuồng vào người Trịnh Phi, suýt nữa đã đâm chết gã.
Em trai cô ấy lúc đó vẫn còn nhỏ, không biết rằng sẽ bị nhà họ Trịnh trả thù.
Bây giờ, em trai cô ấy chắc chắn hiểu rõ điều này, cũng hiểu rằng giết người thì phải đền mạng.
Tuy nhiên, em trai lại muốn đứng ra bảo vệ mình và mẹ, đạp Trịnh Phi dưới chân và bắt gã phải quỳ lạy xin lỗi.
Tám năm rồi, không biết em trai đã phải trải qua những gì, nhưng chung quy vẫn là cậu bé năm đó!
Một bên khác, tất cả đám cậu ấm đi theo Trịnh Phi đến nhà họ Lưu đều chết lặng.
Trong kí ức của họ, Trịnh Phi ở Quế Sơn hô mưa gọi gió, chỉ có gã giẫm đạp lên người khác, nào có ai dám công kích gã?
Lần này, họ thậm chí còn nghi ngờ bản thân bị ảo giác.
Ảo giác sao?
“Còn bọn mày nữa, quỳ xuống nhận lỗi!”
Khương Vô Danh một bên giẫm lên Trịnh Phi, đứng cạnh, mặt không biểu cảm nhìn những tên cậu ấm mà Trịnh Phi dẫn tới, nhấn mạnh từng từ.
“Thình thịch!”
Tên cậu ấm đầu tiên lọt vào tầm mắt Khương Vô Danh, gã sợ hãi tới nỗi chân không đứng vững khụy xuống trước: “Tôi…tôi không làm gì hết, đừng giết tôi…”
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Vào lúc này, những cậu ấm còn lại lần lượt quỳ xuống, vừa cầu xin thương xót vừa quỳ lạy, còn chân thành hơn cả lúc khấn vái tổ tiên.
Sợ rồi!
Bọn họ thật sự sợ rồi.
Giờ đây, họ có một vạn lí do để tin rằng, nếu không làm theo những gì Khương Vô Danh nói, sẽ có kết cục giống như Trịnh Phi, bị đánh thành chó chết!
Khương Vô Danh thấy vậy, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị một chân giẫm chết Trịnh Phi.
“Vô Danh, đợi đã!”
Lưu Thủ Thành là người đầu tiên hồi phục sau cú sốc, vừa lớn tiếng tên Khương Vô Danh vừa chạy nhanh về phía anh.
Không sai…
Là chạy!
Lưu Thủ Thành năm nay đã hơn tám mươi, nóng lòng muốn dùng chút sức lực cuối cùng của mình chạy về phía Khương Vô Danh.
Bởi vì, lý trí nói cho ông ta biết, tiếp theo Khương Vô Danh thật sự sẽ giết chết Trịnh Phi!
Khương Vô Danh nghe tiếng gọi, quay người lại trông thấy Lưu Thủ Thành.
“Vô Danh, năm đó cậu và Quế Phương, Thi Vận về nhà họ Lưu, tôi và nhà họ Lưu đối xử với các người rất tốt phải không?”
Lưu Thủ Thành thấy Khương Vô Danh không tiếp tục ra tay nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến bên cạnh Khương Vô Danh nói tiếp.
“Ừ”.
Khương Vô Danh khẽ gật đầu.
Năm xưa, anh cùng Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đều bị đuổi khỏi nhà họ Tô, tới nhà họ Lưu, gia tộc nhà họ Lưu do Lưu Thủ Thành đứng đầu đối xử với anh và Tô Thi Vận rất công bằng.
“Tám năm trước, cậu suýt nữa bị Trịnh Phi giết chết, nhà họ Trịnh bắt nhà họ Lưu phải giao cậu ra, mẹ cậu và Thi Vận xin tôi cứu cậu, tôi đã đồng ý, kết quả cậu tự mình rời khỏi”. Lưu Thủ Thành nhắc lại chuyện đã qua năm đó.
Khương Vô Danh có chút giật mình, mắt nhìn về hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.
Tám năm trước, lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đến cầu xin Lưu Thủ Thành, Khương Vô Danh đã bí mật đi theo, anh đã chứng kiến cảnh tượng lúc đó, cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Cũng vào ngày hôm đó, Khương Vô Danh nghe nói anh không phải là con của Lưu Quế Phương và Tô Thế Vinh đã chết sinh ra, mà là được họ nhận nuôi.
Sự thật này đã tạo nên ảnh hưởng lớn đối với đứa trẻ Khương Vô Danh mới mười hai tuổi năm đó, đến mức không đợi Lưu Thủ Thành bày tỏ lập trường của mình đã bàng hoàng rời khỏi nhà họ Lưu.
“Vô Danh, đây là sự thật”.
Lưu Quế Phương thấy Khương Vô Danh nhìn mình liền nói ra như vậy.
Mặc dù hiện tại bà có thành kiến với nhà họ Lưu, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì đã xảy ra khi đó.
Tô Thi Vận cũng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý Lưu Thủ Thành không nói dối.
“Vô Danh, bây giờ đã khác xưa, nhà họ Trịnh bây giờ ở Quế Sơn một tay che trời, nhà họ Lưu chúng ta còn không đủ khả năng động đến họ nữa”.
Lưu Thủ Thành dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Khương Vô Danh, run run nói: “Cậu có thể nể tình năm đó nhà họ Lưu đối xử tốt với cậu mà tha cho Trịnh Phi một con đường sống, để lại một tia hi vọng cho nhà họ Lưu được không?”
Chương 5: Chỉ cần búng tay đã giết chết
Đùng!
Thoáng chốc, tất cả mọi người trừ Trịnh Phi đều dồn ánh mắt nhìn Khương Vô Danh.
“Bố này, cậu ta không thể giết Trịnh Phi và phải đến nhà họ Trịnh nhận lỗi nữa đấy. Chứ không chúng ta sẽ không thể nói rõ ràng mọi chuyện với nhà họ Trịnh đâu!”
Con cả của Lưu Thủ Thành tên Lưu Lợi Vân, không đợi Khương Vô Danh nói đã bất ngờ bước lên trước, thì thầm nói với Lưu Thủ Thành chuyện gì đó.
“Con thấy anh ấy nói đúng đấy thưa bố, dù sao cậu ta đã đánh Trịnh Phi đến nông nỗi này rồi mà không cho nhà họ Trịnh một câu trả lời rõ ràng, e là họ không bỏ qua đâu!”
“Nếu cậu ta đã đánh người rồi, thì để cho cậu ta tự chịu trách nhiệm với hành động của mình đi!”
Lưu Lợi Vân đã nói như thế, những người lớn tuổi khác trong nhà họ Lưu cũng lên tiếng hùa theo. Bọn họ đang có ý định phủi sạch mối quan hệ giữa nhà họ Lưu với Khương Vô Danh, để cho một mình anh chịu trách nhiệm chuyện này.
“Mấy người là thứ gì mà tôi làm việc phải có sự cho phép của các người chứ?”
Khương Vô Danh nheo hai mắt lại, lạnh lùng liếc sang đám người Lưu Lợi Vân.
Trước khi anh đến sân của nhà họ Lưu thì đã điều tra rất kỹ đầu đuôi câu chuyện Tô Thi Vận bị bắt gả cho Trịnh Phi, anh cũng biết mấy năm qua, Tô Thi Vận đã làm mọi chuyện vì nhà họ Lưu. Vậy nên, anh vô cùng khó chịu khi thấy nhà họ Lưu đã biến Tô Thi Vận thành đồ vật để trao đổi lấy kết quả đình chiến giữa hai nhà!
Đặc biệt, điều Khương Vô Danh tức giận nhất là khi đám người Lưu Lợi Vân viện đủ loại lý do tình thân, nghĩa vụ, trách nhiệm rồi ra vẻ đạo mạo khuyên bảo, thậm chí là ép Thi Vân phải gả cho Trịnh Phi!
Ngay lúc này, đám người Lưu Lợi Vân đã bộc lộ bản chất ích kỷ của mình rất nhuần nhuyễn, bọn chúng không nể mặt mà yêu cầu Khương Vô Danh tự đến nhà họ Trịnh nhận lỗi. Chuyện này càng làm anh thêm tức giận!
Đám người Lưu Lợi Vân ngẩn ra, ngạc nhiên khi nghe những lời của Khương Vô Danh, rồi sau đó lại muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng khi thấy gương mặt u ám của anh và máu khắp người của Trịnh Phi thì sợ hãi, đành vội vàng nuốt những lời định nói vào bụng.
“Bố ơi, cứu con!”
Đúng lúc này, Trịnh Phi đang nằm dưới mặt đất với cơ thể nhuộm đầy máu đã cầm điện thoại rên rỉ cầu cứu.
Mới vừa rồi gã đã tranh thủ lúc Khương Vô Danh nói chuyện với đám người Lưu Thủ Thành, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho người bố tên Trịnh Vĩnh Cương của mình.
Hành động của gã hoàn toàn không thể giấu được đôi mắt Khương Vô Danh, nhưng anh không muốn chặn gã lại.
“Con làm sao đấy Tiểu Phi?”
Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Vũ Cương đang nói chuyện với bố mình thì bất ngờ nhận được điện thoại của con trai. Ông ta thảng thốt đứng bật dậy khỏi ghế khi nghe tiếng Trịnh Phi kêu cứu,
“Lưu… Cái tên Vô Danh của nhà họ Lưu kia quay về rồi, nó đang muốn giết con!”, Trịnh Phi trả lời ngay.
“Cái… Cái gì? Thằng nhãi ranh kia đã về, còn muốn giết con nữa à?”
Trịnh Vĩnh Cường vừa nghe con trai nói vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Con đang ở đâu?”
“Con đang ở nhà họ Lưu!”, Trịnh Phi đáp.
“Người nhà họ Lưu đâu rồi? Tại sao đám đó lại để thằng nhãi ranh kia làm bậy như thế?”
Trịnh Vĩnh Cương nhăn mặt.
Trịnh Vĩnh Cương vừa sợ vừa giận, nhà họ Lưu này muốn ngăn cản cuộc chiến giữa hai nhà nên đã chọn cách thỏa hiệp rồi đồng ý gả Tô Thi Vận cho Trịnh Phi. Nhưng bây giờ, bọn đó lại bao che cho Khương Vô Danh đánh Trịnh Phi là ý gì?
“Lưu Thủ Thành đang ở cạnh con!”, Trịnh Phi nhìn Lưu Thủ Thành trả lời.
“Con bảo Lưu Thủ Thành nhận điện thoại đi”. Trịnh Vĩnh Cương vội vàng yêu cầu.
“Lưu… Lưu Thủ Thành, bố tôi bảo ông nhận điện thoại!”
Trịnh Phi nhìn Lưu Thủ Thành, đồng thời cũng liếc sang Khương Vô Danh.
Lưu Thủ Thành u ám bước đến, cúi đầu nhận điện thoại di động rồi nói: “Tôi là Lưu Thủ Thành đây”.
“Con mẹ nhà ông Lưu Thủ Thành, ông muốn làm gì đấy hả? Đám nhà họ Lưu mấy người muốn bị xóa tên khỏi Quế Sơn à?”
Trịnh Vĩnh Cương vừa nghe giọng của Lưu Thủ Thành phát ra từ đầu dây bên kia, ông ta tức giận gầm lên.
“Chuyện này giải thích hơi phức tạp…”
Lưu Thủ Thành cau mày, châm chước tìm lý do trách nhiệm của mình, ông ta còn đang suy nghĩ làm sao có thể giảm bớt cơn giận của Trịnh Vĩnh Cương xuống.
“Tôi nói cho ông biết Lưu Thủ Thành, bây giờ ông đưa con trai tôi an toàn về nhà họ Trịnh ngay. Đồng thời dẫn thằng ranh con Vô Danh đến nhận tội, tôi muốn tính nợ cũ lẫn nợ mới với nó lần này!”
Trịnh Vĩnh Cương không quan tâm Lưu Thủ Thành nói gì, cắt ngang lời ông ta rồi ra lệnh, giọng điệu rất chắc nịch: “Nếu ông không làm theo lời tôi nói, tôi bảo đảm nhà họ Lưu với thằng nhãi kia sẽ xong đời, mà tôi sẽ dùng hết năng lực và quan hệ của mình để xóa sổ nhà họ Lưu khỏi Quế Sơn”.
Bốp!
Lưu Thủ Thành tái mặt, không biết phải trả lời làm sao.
“Ông chuẩn bị quan tài đi, tôi sẽ đưa xác của con trai ông về!”
Đúng lúc này Khương Vô Danh đột nhiên bước đến, giật lấy điện thoại trong tay của Lưu thủ Thành rồi lạnh lùng đáp.
“Mày là đứa nào?”
Trịnh Vĩnh Cương rất ngạc nhiên khi nghe những lời Khương Vô Danh nói, ông ta sốc đến mức đen cả mặt rồi hỏi dồn.
“Vậy tôi sẽ làm theo ý của người nhà họ Trịnh”.
Khương Vô Danh lạnh lùng đáp lại, rồi nhanh chóng đập nát điện thoại, vì thế mà cuộc trò chuyện cũng bị ngắt giữa chừng.
“Vô Danh, cậu…”
Lưu Thủ Thành nhìn Khương Vô Danh đầy lo lắng.
“Sau tối hôm nay, nhà họ Trịnh sẽ bị xóa tên khỏi Quế Sơn!”
Khương Vô Danh chen ngang lời nói của Lưu Thủ Thành, mặc dù giọng của anh khá bình thản nhưng khi rơi vào trong tai mọi người ở đây thì nó trở thành tiếng sấm nổ vang rền.
“Chuyện này là cái giá của nhà họ Trịnh dám bắt nạt mẹ với chị gái của tôi, với lại ơn nghĩa của tôi với nhà họ Lưu… Sau tối hôm nay, tôi không liên quan gì đến nhà họ Lưu nữa!”
Dứt lời, vẻ mặt của mọi người ở đây lập tức thay đổi lần nữa.
Tên này muốn làm gì?
Đêm đã khuya, dù là đám ăn chơi trác táng của Trịnh Phi đang quỳ trên mặt đất hay những người lớn tuổi trong nhà họ Lưu thì đều có chung một nghi ngờ duy nhất.
Lưu Thủ Thành cũng muốn biết Khương Vô Danh muốn làm gì, nhưng ông ta không thể hỏi ra miệng.
“Em đừng xúc động Vô Danh, nhà họ Trịnh bây giờ không giống trước kia nữa rồi, họ đã có võ giả, thêm vào đó…”
Đúng lúc này Tô Thi Vận nắm lấy cánh tay của Khương Vô Danh, lo lắng khuyên nhủ.
Cô ấy từng quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Lưu, cho nên cũng có kiến thức rộng rãi, biết hiện tại thân phân của võ giả rất cao quý và hiển hách trong xã hội này.
Nhờ đó mà cô ấy cũng đoán được Khương Vô Danh đã luyện võ thông qua hành động đánh người vừa rồi. Thậm chí, cô ấy còn biết Khương Vô Danh muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù nhà họ Trịnh.
“Chị Thi Vận không cần lo lắng”.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột chen ngang cuộc đối thoại của khi Tô Thi Vận định khuyên tiếp.
Chủ nhân của giọng nói này là một thanh niên.
Người này để một mái tóc hình nắp nồi, cao gần hai mét, cơ thể rất cường tráng như một con nghé khiến người ta vừa nhìn đã cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của anh ta.
Hình Thiên!
Anh ta vừa bước vào Long Quốc là đã bị Võ bộ phát hiện và đang bị một người gọi là chiến thần lùng bắt.
Anh đã nghĩ hết mọi cách để cắt đuôi được tên Chiến Thần của Võ bộ Long Quốc kia xong, dùng hết tốc lực chạy đến nhà họ Lưu. Không ngờ, bản thân đã chậm hơn Khương Vô Danh một bước.
Lúc này, anh ta đứng sừng sững ở đó như một tòa tháp sau lưng Tô Thi Vận, lúc người này chen vào giữa cuộc đối thoại thì gương mặt cũng mang nét xin lỗi nhìn Khương Vô Danh. Tuy trước đó, anh ta đã báo cáo về chuyện bản thân đang bị Chiến Thần của Võ bộ Long Quốc đuổi bắt cho Khương Vô Danh, nhưng dù nhìn thấy hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận vẫn bình an vô sự thì vẫn cảm thấy mình có lỗi khi không thể là người đầu tiên đến đây, không thể giúp Khương Vô Danh bảo vệ được mẹ con họ.
Thật đáng trách!
Chát chát chát…
Hình Thiên vừa thốt lời đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, trừ Khương Vô Danh.
“Cậu là ai?”
Tô Thi Vận nghi ngờ, cô ấy chắc chắn mình chưa bao giờ quen biết Hình Thiên, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa thấy một lần.
“Cậu ấy là bạn của em, cậu ấy tên Hình Thiên”.
Khương Vô Danh trả lời Tô Thi Vận rồi nhìn Hình Thiên nói: “Hình Thiên, xách tên súc vật kia lên, chúng ta cùng nhau đến nhà họ Trịnh nào”.
“Rõ thưa đại ca”.
Hình Thiên đáp lời xong lập tức tung người nhảy lên, đáp xuống cạnh Trịnh Phi, cúi thân, nhấc gã lên, xách trong tay.
“Mẹ với chị đừng lo cho con, con sẽ giải quyết mọi chuyện đáng hoàng, rồi về đây gặp hai người”.
Khương Vô Danh có thể cảm nhận được sự lo lắng của mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận, vậy nên anh mới an ủi họ.
“Dì với chị Thi Vận không cần lo lắng đâu, đại ca nói được làm được. Đám người nhà họ Trịnh kia chỉ như đám gà đất chó kiểng, búng tay cái là chết thôi mà!”
Hình Thiên nhe răng cười với hai người.
Nhà họ Trịnh là cái đách gì? Chỉ cần nói đại một cái tên của mấy thế lực bị Khương Vô Danh dẫn Chiến Long Điện tiêu diệt thì đã đủ làm người đứng đầu nhà họ Trịnh sợ tới đái ra quần rồi!
“Đừng mơ mộng hão huyền là có thể trốn thoát! Khi tao biết mày ở đây thì mày đã là người chết rồi!”
Trong màn đêm, một thanh niên không ngừng qua trong bụi cỏ, vô số máu thi thể đã bị nhuộm đỏ, nằm ngổn ngang phía sau lưng anh ta, trong không khí cũng toàn là mùi tanh nồng.
Anh mặc một chiếc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, lộ ra đôi đồng tử đen ngòm, mắt dán chặt vào một người đàn ông nằm trên đỉnh hải đảo.
Người đàn ông là thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục.
Huyết Sắc Luyện Ngục là một trong những thế lực ngầm nổi tiếng toàn cầu, làm nhiều việc ác khiến người người phẫn nộ.
Mà hòn đảo vô danh này chính là hang ổ đầu não của chúng.
Hiện tại, hải đảo này chính là địa ngục trần gian, yên lặng tĩnh mịch chỉ có giọng nói của thanh niên kia.
“Huyết Sắc Luyện Ngục và Chiến Long Điện không thù không oán, sao mày lại ra tay với bọn tao?”
Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ đứng trên đỉnh hải đảo, toàn thân toả ra lửa giận, gương mặt cũng toàn sự hoảng hốt.
Giận là vì thanh niên này vừa đánh chết 128 người của tổng bộ Huyết Sắc Luyện Ngục.
Một người giết trăm người mà không dính cả giọt máu.
Hành động này đã khiến mọi tâm huyết của gã trôi theo dòng nước!
Sợ là vì gã nhận ra người tới là ai.
Mặt nạ quỷ!
Là biểu tượng của điện chủ Chiến Long Điện!
Bốn năm trước, Chiến Long Điện ra đời, không thuộc bất cứ quốc gia nào.
Chỉ bốn năm ngắn ngủi, Chiến Long Điện từ một thế lực nhỏ vô danh biến thành một “quái vật” khổng lồ khiến cho thế giới ngầm toàn cầu khiếp sợ.
Tất thảy đều chỉ nhờ việc Chiến Long Điện diệt tám thế lực ngầm chỉ trong bốn năm.
Trong đó có hai thế lực được có cao thủ cấp Chiến Thần.
Mấy chục năm trước, võ đạo toàn cầu bắt đầu trỗi dậy, hiện tại đã trở nên hưng thịnh, số lượng võ giả cũng nhiều hơn nhưng cao thủ cấp Chiến Thần thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chiến Thần là người đứng trên đỉnh vũ lực của hành tinh này.
Chiến Long Điện có chiến tích đáng sợ, khiến người đời nhận thức được rằng điện chủ của Chiến Long Điện là một kẻ mạnh cấp bậc Chiến Thần. Thậm chí còn là kẻ xuất sắc trong cùng cấp bậc, thường được gọi là Chiến Thần Mặt Quỷ.
Thân là thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục, người đàn ông mặc áo đỏ cũng không cảm thấy mình mạnh hơn hai Chiến Thần đã chết bao nhiêu.
Đặc biệt là vừa rồi gã nghe thấy lời của thanh niên kia.
“Hai mươi năm trước, Diệp Cân Mi thuộc đội đặc chủng Chiến Long của Long Quốc đang trở dạ thì bị ám sát, chiến hữu liều chết để bảo vệ, vì bà ấy giành lấy vài giây phút ngắn ngủi, giúp bà ấy thuận lợi sinh con.
Sau khi đứa nhỏ ra đời, bà ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi giao cho chiến hữu, nhờ chiến hữu kia đưa đứa bé đi trốn.
Còn bà ấy toàn thân dính máu, tiến lên chặn sát thủ, huyết chiến tới chết!
Khi ấy, chồng của bà ấy - Khương Chiến cũng đang liều mạng giết địch ở chiến trường, để kết thúc trận chiến nhanh thăm vợ con.
Kết quả khi ông ấy trở về, thứ nhìn thấy là thi thể đầy máu của vợ yêu”.
Thanh niên tiến lên, chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp, khàn khàn.
Mỗi một câu anh nói đều tăng thêm sát ý dày đặc.
“Việc này không liên quan gì tới Huyết Sắc Luyện Ngục, mày tìm nhầm người rồi!”
Người đàn ông mặc áo đỏ chấn động, cố gắng kiểm soát sự hoảng loạn trong lòng.
“Hai mươi năm trước, Khương Chiến từ biên cương về Yến Kinh, một mình một đao giết sạch nhà họ Triệu, gà chó không tha, chỉ có Triệu Tiềm mày là ở nước ngoài nên mới thoát được kiếp nạn”.
Thanh niên dừng bước, toàn thân toả ra sát ý, ánh mắt nhìn Triệu Tiềm như đang nhìn một xác chết: “Bốn năm trước, tao sáng tạo Chiến Long Điện xâm nhập thế giới ngầm là để tìm mày đó!”
“Mày... mày rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ hoàn toàn luống cuống.
Triệu Tiềm- đây là tên thật của gã, nhưng gã đã không dùng nó hai mươi năm rồi.
Đúng ra là không dám dùng.
Mà gã che giấu họ tên hai mươi năm trời cũng vì chuyện mà thanh niên kia nhắc tới.
Sự kiện kia đã làm Long Quốc nổi tiếng toàn cầu.
Vì người đàn ông tên Khương Chiến kia chính là Chiến Thần trẻ nhất thế giới.
Sau đó, dù ông ấy đã chết trận nhưng Triệu Tiềm có hàng vạn lý do để tin chắc rằng nếu thân phận thật của mình bị lộ thì chắc chắn sẽ có người tìm được gã trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi tiễn gã đi gặp Diêm Vương.
“Họ Khương, không tên!”, Khương Vô Danh lạnh lùng đáp, chậm rãi tháo xuống mặt nạ quỷ, lộ ra gương mặt kiên nghị không hợp với tuổi, trên mặt toàn là phẫn nộ và sát ý: “Chiến sĩ bảo vệ quốc gia, tắm máu chiến đấu hết mình nhưng những kẻ mà ông ấy bảo vệ là vung dao mổ về phía vợ con ông ấy - người nhà họ Triệu, đáng chết!”
“Mày... mày là con của Khương Chiến? Chuyện này... không thể nào! Năm nay mày mới chỉ 20, sao có thể trở thành Chiến Thần?”
Bên tai gã là lời tuyên án của Khương Vô Danh, nhìn gương mặt có chút lạ lẫm cùng vài nét quen thuộc của anh, Triệu Tiềm như thấy ma, nói năng lộn xộn.
Có thể nào?
Phù!
Đáp lại Triệu Tiềm là một tiếng xé gió.
Sát khí của Khương Vô Danh dâng trào, anh như ma quỷ, lướt tới trước mặt đối phương, đánh ra một quyền.
Chỉ trong giây lát, chân khí trong cơ thể không ngừng tuôn ra khỏi cánh tay phải, tụ trong nắm đấm, toả ra sóng năng lượng, dày đặc sự tức giận, tàn khốc, đánh về phía Triệu Tiềm.
Triệu Tiềm biến sắc, không kịp trốn tránh, lúc này hai tay biến thành chưởng đẩy ra như cánh cửa chặn trước người.
Chưởng khắc quyền.
Lúc này, Triệu Tiềm vận dùng sức mạnh cực hạn theo bản năng, dùng võ học Bát Quái Chưởng nổi tiếng của Long Quốc đỡ đòn.
Bùm!
Quyền chưởng va chạm, hai chưởng của Triệu Tiềm nổ tung, sau đó ngực bị thiết quyền của đánh trúng, lõm xuống, người bay ngược ra sau, máu tươi lẫn mảnh vụn nội tạng trào ra từ đường miệng.
“Điều này... không thể nào...”
Triệu Tiềm rớt xuống như diều đứt dây, mặt tái nhợt, không dám tin.
Chiến Thần đều không dưới 30.
Đây là nhận thức chung của mọi người.
Năm đó, Khương Chiến thành Chiến Thần năm 28, tạo ra truyền thuyết trong giới võ đạo toàn cầu.
Hiện tại, là một cường giả, Triệu Tiềm lại bị Khương Vô Danh mới 20 đánh chết ngay lập tức.
Điều này... đã phá vỡ nhận thức của gã!
“Mẹ, dư nghiệt cuối cùng của nhà họ Triệu đã chết! Mẹ hãy yên nghỉ dưới Suối Vàng!”
Như đáp lại Triệu Tiềm, Khương Vô Danh khép hờ mắt, khẽ khàng nói.
Ầm!
Lời Khương Vô Danh vừa dứt, Triệu Tiềm ngã ra đất, cơ thể co giật như con chó chết, run rẩy không ngừng, hộc máu liên tục, hiển nhiên đã không còn sự sống.
Khương Vô Danh lại đeo mặt nạ quỷ, không thèm nhìn Triệu Tiềm cái nào, xoay người rời đi.
“Thằng... con hoang, dù thiên phú võ học của mày xuất sắc nhưng mà là con của Khương Chiến, chỉ cần thân phận mày lộ ra, mày cũng sẽ chết sớm thôi... mày sẽ giống bố mày, chôn cùng nhà họ Triệu, ha ha...”
Hồi quang phản chiếu, Triệu Tiềm nhìn bóng lưng Khương Vô Danh rời đi, nở nụ cười dữ tợn.
Khương Vô Danh dừng bước, đột ngột xoay người, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Triệu Tiềm.
Không đợi Khương Vô Danh kịp hỏi, nụ cười của Triệu Tiềm đã cứng đờ, sau đó đầu quẹo sang một bên, đã tắt thở.
Nhìn thi thể Triệu Tiềm, nghĩ tới những lời vừa rồi của gã, Khương Vô Danh nhíu mày, im lặng vài giây rồi người đã loé lên, lao về phía chiếc trực thăng đã chờ ở bờ biển.
Trên máy bay, một cô gái trẻ cắt tóc ngắn đang ngồi ở vị trí bên cạnh ghế phi công, thấy Khương Vô Danh đang lao tới trong mắt loé lên tia sáng nóng bỏng.
“Điện chủ, giờ chúng ta đi đâu?”
Khi Khương Vô Danh leo lên rồi, cô gái tóc ngắn hỏi, tia sáng biến mất, thay vào đó là sự kính trọng.
Kính trọng đã khắc sâu vào trong linh hồn.
“Về trụ sở!”
Khương Vô Danh ra lệnh, sau đó anh ngồi dựa vào ghế, nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trong đầu lại đang nghĩ tới câu nói trước khi chết của Triệu Tiềm.
Một tiếng sau, khi anh ngồi trực thăng đáp xuống phi trường gần hải đảo thì điện thoại vệ tinh trong trực thăng vang lên.
“A lô!”
Cô gái tóc ngắn nghe điện thoại, biết là điện thoại của người chịu trách nhiệm tình báo cho Chiến Long Điện - Thiên Ưng thì nhận cuộc gọi.
“Sếp Tiểu Yêu, điện chủ có đó không?”
Thiên Ưng hỏi, trong lời nói là sự cung kính.
Tất cả là do từ năm 18, cô gái phương đông Tiểu Yêu có thực lực đáng sợ này đã có sức mạnh xấp xỉ Khương Vô Danh, hơn nữa còn là cánh tay phải của anh.
“Thiên Ưng, có chuyện gì?”
Khương Vô Danh mở mắt hỏi.
“Điện chủ, nhà họ Trịnh tại Quế Sơn Long Quốc uy hiếp, ép Tô Thi Vận gả cho họ, tôi nhận được tin thì báo cho ngài lập tức nhưng không thể liên lạc cho ngài và sếp Tiểu Yêu, đã nhờ sếp Hình Thiên dẫn người đi trước rồi...”
Đầu bên kia điện thoại, tim Thiên Ưng tót tới cổ họng, vội báo cáo mà không dám dừng lại.
Vì anh ta nhớ rõ một câu của Khương Vô Danh: Thành viên của Chiến Long Điện không được phép tiến vào Long Quốc dù chỉ một bước nhưng có một ngoại lệ là... Tô Thi Vận và mẹ của anh gặp bất trắc!
“Tiểu Yêu, đi Long Quốc!”
Khương Vô Danh ngắt lời Thiên Ưng, sự tàn khốc loé lên trong mắt rồi biến mất.
“Vâng điện chủ!”
Tiểu Yêu nhận lệnh, lập tức tăng tốc trực thăng.
Khương Vô Danh híp mắt nhìn bầu trời đen tối, trong đầu đều bị bóng dáng một cô gái chiếm lấy.
Cô gái mặc sườn xám thuỷ mặc, mang đôi giày da đen, thắt bím, cười lộ ra lúm đồng tiền như tiên nữ.
Khi còn nhỏ, anh ốm yếu triền miên, mỗi lần mẹ bảo uống thuốc thì cô gái đều sẽ chăm nom, dỗ anh uống xong thì nói với anh: Vô Danh, em yên tâm, chỉ cần em chịu uống thuốc, khoẻ mạnh giống chị thì không phải... bị bệnh nữa.
Mỗi lần anh bị con nít nhà họ Tô bắt nạt, cô gái sẽ hung dữ xắn tay áo, nắm chặt bàn tay trắng nõn như gà mẹ bảo vệ con.
Lần nào người lớn cho đồ ăn ngon, cô ấy đều lén cho anh, nói dối đã ăn rồi, sau đó mỉm cười nhìn anh ăn.
Mười hai năm như một ngày.
Để anh được khoẻ mạnh, cô gái đã trộm tiền của ông cụ Tô đổi lấy thuốc quý cho anh dùng, sau đó bị ông cụ Tô phát hiện, đánh tới ngất xỉu.
Cô gái tên Tô Thi Vận, là chị của anh.
Không phải ruột thịt!
Mà còn thân hơn cả ruột thịt!
Chương 2: Nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?
Ban đêm sân nhà họ Lưu đèn đuốc sáng trưng, hầu hết con cháu nhà nhà họ Lưu đều có mặt ở đó.
Chỉ vì ngày mai là ngày cưới của Tô Thi Vận cùng Trịnh Phi!
Tô Thi Vận là cháu gái của Lưu Thủ Thành – người đứng đầu nhà họ Lưu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Tô Thi Vận phải được đón dâu từ nhà họ Tô , nhưng Tô Thi Vận và mẹ cô ấy là Lưu Quế Phương đã bị đuổi khỏi Tô Gia và trở lại Lưu Gia mười hai năm trước.
Trong một gian phòng phía tây của sân nhà họ Lưu, Tô Thi Vận đứng trước cửa sổ, nhìn hoa sen trong ao bên ngoài mà thất thần.
Đêm nay cô ấy mặc một chiếc sườn xám thủy mặc, tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo.
Xét về vóc dáng, cô ấy là kiểu phụ nữ có thể khiến máu đàn ông sôi sục ở bất kỳ thời đại nào hay bất cứ nơi đâu!
Tính từ vẻ ngoài, cô ấy có gương mặt tiêu chuẩn hình trái xoan, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng như sao, làn da trắng nõn, ngay cả khi không trang điểm thì vẫn có thể hạ gục một số nữ nghệ sĩ nổi tiếng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
"Thi Vận, để mẹ đi tìm ông ngoại của con yêu cầu hủy bỏ hôn lễ ngày mai!"
Nhìn bóng dáng cô đơn của con gái, Lưu Quế Phương cảm thấy đau lòng, đồng thời không giấu được sự tức giận.
Tô Thi Vận có tài kinh doanh xuất chúng, kể từ khi tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lưu, cô ấy đã lật ngược tình thế, đưa nhà họ Lưu từ tình cảnh suy tàn trở thành một trong những gia tộc lớn ở Quế Sơn.
Thậm chí, trong khoảng thời gian trước, nhà họ Trịnh – gia tộc đứng đầu ở Quế Sơn đã phát động một cuộc tấn công tàn khốc để chèn ép nhà họ Lưu, Tô Thi Vận đã chịu áp lực cực lớn mới không để cho nhà họ Lưu bị thất bại thảm hại.
Kết quả, vì kết thúc cuộc chiến này, nhà họ Lưu đồng ý yêu cầu của nhà họ Trịnh... gả Tô Thi Vận cho tên ăn chơi trác táng Trịnh Phi!
"Mẹ, vô dụng thôi, nếu ông ngoại không muốn vứt bỏ con thì ngay từ đầu ông đã không đồng ý. Hiện giờ gạo đã thành cháo, làm sao ông có thể đổi ý được?"
Tô Thi Vận xoay người, nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc dao động nào.
"Thi Vận, nếu con biết hết rồi, sao còn nghe lời ông ngoại gả cho cái tên Trịnh Phi kia? Chẳng lẽ bởi vì người trong nhà nói chuyện này xảy ra tại con sao?"
Lưu Quế Phương hai mắt đỏ bừng, giữa đôi lông mày có vài phần khó hiểu.
Nhà họ Trịnh đề nghị gả Tô Thi Vận cho Trịnh Phi để chấm dứt cuộc chiến, người của nhà họ Lưu chẳng những lập tức đồng ý, mà các cậu và anh em họ của Tô Thi Vận đều thay nhau gây áp lực cho Tô Thi Vận, yêu cầu cô ấy đặt lợi ích chung của nhà họ Lưu lên đầu.
"Phải, nhưng cũng không phải!"
Tô Thi Vận khe khẽ thở dài.
"Nghĩa là sao?", Lưu Quế Phương theo bản năng hỏi.
"Mẹ, theo lời của mẹ, mấy năm nay con đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Lưu đủ để trả hết ân tình của ông ngoại và nhà họ Lưu đối với chúng ta".
Tô Thi Vận xoay người, khẽ khàng nói, mắt một lần nữa hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xăm, trong đầu hiện ra hình bóng của một thiếu niên: "Nhà họ Lưu nhận nuôi Vô Danh, hơn nữa tám năm trước sẵn sàng bảo vệ Vô Danh, ân tình này, con sẽ giúp Vô Danh trả!"
Bên tai vang lên lời của Tô Thi Vận, Lưu Quế Phương cũng nghĩ đến cái người thiếu niên Vô Danh kia, lập tức rơi nước mắt như mưa.
Vô Danh là đứa con mà bà ấy và chồng cùng nhận nuôi.
Năm đó, chồng bà đột ngột qua đời, Tô Thi Vận vì Vô Danh mà phạm phải sai lầm cực lớn, bà ấy và Tô Thi Vận, Vô Danh bị đuổi ra nhà họ Tô, trở lại nhà họ Lưu.
Vào một ngày của tám năm trước, Trịnh Phi của nhà họ Trịnh muốn cưỡng bức Tô Thi Vận.
Ngày hôm đó, Vô Danh mới mười hai tuổi đã dùng bình rượu đập bể đầu Trịnh Phi, sau đó cậu như một con chó điên, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy mảnh nhỏ của chai rượu, đâm lên người Trịnh Phi mười tám nhát, cho đến khi Trịnh Phi chết ngất mới dừng tay lại.
Ngày hôm đó, Trịnh Phi được đưa đến bệnh viện, cấp cứu mười tiếng đồng hồ mới cứu về một cái mạng, nhà họ Trịnh yêu cầu nhà họ Lưu giao Vô Danh ra, nếu không sẽ không đội trời chung với nhà họ Lưu!
Ngày hôm đó, hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận cùng nhau quỳ gối trong sân nhà họ Lưu, cầu xin Lưu Thủ Thành bảo vệ Vô Danh, Lưu Thủ Thành cuối cùng cũng đồng ý, nhưng Vô Danh lại biến mất. "Thi Vận, con nên biết, ông ngoại con lúc trước thà gây chiến với nhà họ Trịnh cũng một mực bảo vệ Vô Danh, là bởi vì thực lực của nhà họ Lưu lúc đó mạnh hơn nhà họ Trịnh. Mà chuyện kia là do tên súc sinh Trịnh Phi có lỗi trước, nếu lúc đó nhà họ Lưu thỏa hiệp với nhà họ Trịnh thì đem mặt mũi để đâu".
Lưu Quế Phương lau nước mắt nói.
"Mẹ, con đương nhiên biết. Lúc đó ông ngoại cũng đồng ý, những người khác trong nhà họ Lưu cũng vậy, sẵn sàng bảo vệ Vô Danh vì mặt mũi của nhà họ Lưu, nhưng suy cho cùng nhà họ Lưu vẫn có ơn nuôi dưỡng Vô Danh!"
Tô Thi Vận nói tới đây, khe khẽ thở dài: "Mà bây giờ, nhà họ Lưu đã không phải đối thủ của nhà họ Trịnh, nếu không ngừng cuộc chiến, họ chắc chắn sẽ thua!"
Lưu Quế Phương trầm mặc.
Bà ấy biết, từ lúc Trịnh Lệ Dĩnh gả cho người của Võ bộ Tô Giang, địa vị nhà họ Trịnh tăng lên rất nhanh.
"Thi Vận, nếu không chúng ta đi xin Tô Viễn Sơn ra mặt ngăn cản hôn lễ đi?”
Lưu Quế Phương đột nhiên đề nghị.
Tô Viễn Sơn là ông nội của Tô Thi Vận, năm đó cũng chính là ông ta quyết định đuổi một nhà ba người bọn họ ra khỏi nhà họ Tô.
"Mẹ, vô ích thôi! Nếu nhà họ Tô còn trọng nghĩa tình thì đã không phớt lờ chúng ta nhiều năm như vậy. Nói cách khác, cho dù nhà họ Tô trọng nghĩa tình, cũng sẽ không đắc tội với người của Võ bộ Tô Giang để giúp đỡ chúng ta!"
Tô Thi Vận cười tự giễu.
Võ bộ Long Quốc là một tổ chức chuyên quản lí võ giả Long Quốc, đồng thời gánh vác trọng trách bảo vệ Long Quốc.
Với sự phồn vinh của võ đạo ngày hôm nay, Võ bộ có quyền thế ngập trời!
"Nhưng mà Thi Vận à, tên súc sinh Trịnh Phi kia đòi kết hôn với con, rõ ràng là muốn trả thù và huỷ hoại, phá nát cả đời con! Thậm chí, con sẽ sống không bằng chết!"
Lưu Quế Phương cũng nghe nói Võ bộ là tổ chức quyền lực nhất Long Quốc thì cảm thấy bất lực, nước mắt rơi như mưa.
Tô Thi Vận tâm như gương sáng, trầm mặc không nói.
Hơn nữa, cô ấy nghĩ còn xa hơn Lưu Quế Phương—— cho dù mình không đồng ý gả cho Trịnh Phi, nhà họ Trịnh cùng Trịnh Phi sẽ bỏ qua cho mình sao?
Sẽ không!
Thậm chí, nhà họ Trịnh cùng Trịnh Phi còn sẽ ra tay với Lưu Quế Phương!
Cô ấy đã quyết định, ngày mai kết hôn với Trịnh Phi xong liền tự sát.
Đến lúc đó, dù nhà họ Trịnh có bất mãn đi nữa, bọn họ cũng vì danh dự mà không ra tay chống lại nhà họ Lưu và Lưu Quế Phương... hai nhà là thông gia, hơn nữa Tô Thi Vận còn chết ở nhà họ Trịnh!
Bằng cách này, cô ấy không chỉ bảo vệ được Lưu Quế Phương mà còn giúp em trai trả ân tình năm đó thiếu nhà họ Lưu.
"Em trai, chị rất muốn gặp lại em trước khi rời khỏi thế giới này!”
Bỗng nhiên, Tô Thi Vận mơ hồ thấy được hình bóng mờ ảo của thiếu niên ở phía chân trời xa, trong lòng đau xót, không nhịn được mà nghĩ thầm, hai hàng nước mắt trào ra nơi khóe mắt, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, chảy vào trong miệng.
Nước mắt, đắng quá!
"Tô Thi Vận, mở cửa, quỳ xuống chào đón chồng của mình đi!"
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói bỡn cợt.
Vẻ mặt Trịnh Phi đỏ bừng, miệng nồng nặc mùi rượu, dẫn theo một đám công tử bột vào trong chỗ ở của Tô Thi Vận.
Vừa rồi, gã cùng đám bạn không đàng hoàng đã uống rượu trong hộp đêm, có người chúc mừng gã đêm mai là sẽ được chơi đùa với thân hình mỹ lệ của Tô Thi Vận!
Men say đã lên tới đầu, nghe được câu nói sau, sắc tâm nổi lên, gã quyết định ngay đêm nay trừng phạt Tô Thi Vận, hơn nữa còn dẫn thêm người đến.
Bởi vì cuộc hôn nhân chính là cái cúi đầu mà nhà họ Trịnh ép nhà họ Lưu phải thực hiện, từ bỏ chống cự, đầu hàng trước nhà họ Trịnh, đạt được mục tiêu làm người khác khuất phục mà không cần tranh đấu, tối đa hóa lợi ích của mình.
Đối Trịnh Phi mà nói, đây là vì báo thù năm đó, chờ gã hung hăng làm nhục Tô Thi Vận xong thì sẽ vứt bỏ cô ta giống như rác rưởi!
"Dựa theo tục lệ, đêm nay tân lang và tân nương không thể gặp mặt, cậu dẫn người trở về đi!"
Lưu Quế Phương ra khỏi phòng, sắc mặt khó coi mà nhìn đoàn người của Trịnh Phi.
"Tục lệ cái quái gì? Cút xa một chút đi!"
Trịnh Phi tức giận mắng một câu, lập tức đi vào phòng.
"Đêm nay tôi sẽ không để cậu và Thi Vận gặp nhau!"
Lưu Quế Phương đứng ở cửa phòng, không xê xích một bước giống như một con gà mái già không màng tất cả bảo vệ con của chính mình.
"Biến!"
Trịnh Phi thấy thế, lạnh lùng quát một tiếng, dùng chân đá Lưu Quế Phương ngã xuống đất, sau đó không đợi Lưu Quế Phương đứng dậy, lập tức ra lệnh cho đám lông bông phía sau, nói: "Giữ bà già này lại cho tao!"
"Trịnh Phi, anh làm gì vậy?"
Không đợi đám công tử bột mở miệng đáp lại, cửa phòng lại mở ra lần nữa, Tô Thi Vận nhìn Lưu Quế Phương ôm bụng ngã xuống đất không dậy nổi, vẻ mặt tức giận quát Trịnh Phi.
"Làm chuyện mà vợ chồng nên làm đi!"
Trịnh Phi cười một cách tục tĩu, trực tiếp tiến lên, nắm lấy cánh tay của Tô Thi Vận.
"Chúng ta còn chưa kết hôn, anh buông ta ra!"
Tô Thi Vận kịch liệt vùng vẫy thoát khỏi Trịnh Phi, lớn tiếng nói.
"Sớm hơn một ngày, muộn hơn một ngày có khác gì nhau đâu!", Trịnh Phi bỡn cợt nói.
"Trịnh Phi, cậu là tên súc vật!!"
Lưu Quế Phương thấy thế liền tức giận, vừa giãy giụa vừa khóc, gào rống với Trịnh Phi, hận không thể xé Trịnh Phi thành mảnh nhỏ, nhưng căn bản không có cách nào thoát khỏi trói buộc của hai tên công tử bột.
"Tô Thi Vận, cô tự đóng cửa phòng, cởi quần áo ra, ngoan ngoãn hầu hạ tôi, tôi sẽ kêu bọn họ đưa mẹ cô đi, bảo đảm an toàn cho mẹ cô. Còn không thì chính cô phải đưa mẹ đi bệnh viện đấy!"
Trịnh Phi làm lơ tiếng la hét của Lưu Quế Phương, bỡn cợt nhìn Tô Thi Vận như thể đang nhìn một món đồ chơi, "Nói cho tôi biết, cô lựa chọn thế nào."
Sắc mặt Tô Thi Vận trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, cô ấy cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
Lúc này khóe miệng cô ấy tràn ra tơ máu, trên mặt tràn ngập sự nhục nhã cùng tuyệt vọng! Vốn dĩ cô ấy vì bảo vệ Lưu Quế Phương và em trai nên quyết định ngày mai kết hôn với Trịnh Phi xong liền tự sát, lại không ngờ đến kế hoạch vẫn đuổi kịp sự thay đổi của tình thế... Trịnh Phi vì muốn chiếm đoạt thân thể của cô ấy trước mà dùng mạng của Lưu Quế Phương để uy hiếp cô!
"Thi... Thi Vận, đừng làm theo lời của tên súc sinh này, cho dù mẹ có chết thì cũng sẽ không để hắn làm chuyện này!"
Lúc này hai mắt Lưu Quế Phương đỏ bừng, bà ấy rống to, điên cuồng giãy giụa, muốn giết Trịnh Phi ngay tại chỗ để tránh hắn ra tay với con gái mình.
"Tôi..."
Tô Thi Vận hai mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Nhưng mà...
Tô Thi Vận chưa kịp nói ra câu kế tiếp, một tiếng gầm giận dữ như một cơn sấm sét bỗng nhiên vang lên khắp sân nhà họ Lưu!
"Thằng khốn, nói cho tao biết, mày muốn chết như thế nào?". Trong đêm tối, bóng dáng Khương Vô Danh xuất hiện ở sân nhà họ Lưu, nhanh chóng lao về phía mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận!
Chương 3: Con trai đã trưởng thành
Tiếng gầm đột ngột vang lên, vang dội khắp sân nhà họ Lưu, làm mọi người trong sân đều giật mình, không biết âm thanh bắt nguồn từ đâu.
Cùng lúc đó, chân khí trong cơ thể Khương Vô Danh cũng điên cuồng vận chuyển, tốc độ phát huy đến cực hạn, trong nháy mắt người đã xuất hiện ở cửa tây của sân nhà họ Lưu.
Ngay lập tức, bất kể là Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận hay Trịnh Phi cùng đám quần là áo lụa, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào sự Khương Vô Danh đột ngột xuất hiện.
"Vô... Vô Danh?"
Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận gần như đồng thời mở to đôi mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Khương Vô Danh, như thể không dám tin Khương Vô Danh sẽ xuất hiện vào lúc này.
Trước khi Khương Vô Danh rời khỏi nhà họ Lưu, anh không có họ Khương, chỉ có cái tên Vô Danh.
Vô Danh?
Cùng lúc đó, Trịnh Phi đã nhận ra Khương Vô Danh, cũng sốc không kém.
Bởi vì sau sự việc tám năm trước, Khương Vô Danh không còn lộ diện nữa.
"Mẹ nó, mày là ai? Cút xa một chút, đừng ảnh hưởng chuyện tốt của anh Phi!"
Trong lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đều sững sờ, một tên quần là áo lụa đang túm lấy Lưu Quế Phương hét lên với Khương Vô Danh.
Hắn là chó săn số một của Trịnh Phi, cũng biết đêm nay Trịnh Phi muốn “ăn” Tô Thi Vận, không muốn bị kẻ khác quấy rầy.
Bốp
Khương Vô Danh dừng bước, nháy mắt đã đến trước mặt Lưu Quế Phương, tay biến thành đao, chém một phát vào cánh tay của tên quần là áo lụa kia.
"Răng rắc!"
Tiếng xương giòn giã vang lên, hai tay của tên đó lập tức gãy.
"A!"
Cơn đau dữ dội làm tên quần là áo lụa thét lên tại chỗ, cơ mặt méo mó, vặn vẹo lại với nhau.
"Bang!"
Chợt tiếng bạt tai thanh thuý ngắt ngang tiếng kêu của tên quần là áo lụa.
Khương Vô Danh không dừng lại, tát thẳng vào mặt tên quần là áo lụa, xương gò má của tên kia nháy mắt vỡ vụn, mặt đầy máu, cơ thể như quả bóng chày bị đánh bay ra đằng sau.
Lộp bộp!
Thấy cảnh này, một tên quần là áo lụa khác đang túm lấy Lưu Quế Phương vô thức buông bà ấy ra.
Hắn ta bị hành động của Khương Vô Danh làm cho sợ hãi, cố gắng dùng cách này để tránh được một kiếp.
Nhưng mà...
Lý tưởng thì hoàn mỹ, hiện thực thì rất tàn khốc.
Hắn ta bị một cước của Khương Vô Danh đá bay, cả người bay ngược ra sau, ngực lõm xuống, máu thịt lẫn lộn, máu tươi trào ra khỏi miệng.
Tất cả những điều này tưởng chừng như phức tạp nhưng thực chất nó chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Đợi mọi người định thần lại, hai tên ăn chơi kia đã đồng thời ngã xuống đất, toàn thân đầy máu, không nhúc nhích gì, chẳng biết còn sống hay đã chết.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy, đám quần là áo lụa do Trịnh Phi dẫn tới đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn sang Khương Vô Danh, hai chân như bị rút gân, run rẩy không ngừng.
Cùng lúc đó, Lưu Quế Phương mặt đầy nước mắt cũng đang nhìn Khương Vô Danh, run giọng nói: "Con… con trai, là con sao?"
"Xin lỗi mẹ, con tới chậm! Khiến mẹ và chị bị bắt nạt như thế!"
Khương Vô Danh lập tức tiến lên đỡ Lưu Quế Phương dậy, trên mặt đầy sự tự trách.
Mặc dù anh đã biết thân thế thật sự của mình, nhưng trong trí nhớ, Lưu Quế Phương yêu thương anh như con ruột, ở trong lòng anh, bà ấy không khác gì mẹ ruột của anh.
"Vô... Vô Danh, con trai, thật sự là con rồi!"
Lưu Quế Phương run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Khương Vô Danh, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Vừa rồi, bà ấy cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Khương Vô Danh như là một giấc mơ, đến giờ phút này mới chắc chắn rằng Vô Danh được bà ấy nhận nuôi đã quay trở về!
"Em... em trai!"
Ở bên cạnh, Tô Thi Vận cũng như mới vừa tỉnh giấc khỏi cơn mơ, lao về phía Khương Vô Danh mà khóc.
Lúc này đây, nước mắt không hề cay đắng.
Lúc này đây, Trịnh Phi không dám đưa tay ra ngăn cản.
"Chị, thực xin lỗi, đã để chị và mẹ chịu khổ rồi!"
Khương Vô Danh quay đầu, nhìn Tô Thi Vận đang chạy như bay đến, trong lòng tràn ngập tự trách cùng hối hận.
Nếu lúc ấy anh nghĩ chu đáo một chút, không màng việc đắc tội với Võ Bộ Long Quốc, sắp xếp một, hai người ở Quế Sơn thì Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận sẽ không bị ức hiếp như vậy!
Tô Thi Vận trực tiếp vọt tới trước mặt Khương Vô Danh, gắt gao ôm lấy Khương Vô Danh: "Chị đã cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại em nữa!"
"Chị, không sao rồi, em đã về rồi, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt chị và mẹ nữa!"
Khương Vô Danh nghe vậy, hai mắt đỏ bừng, anh duỗi tay, ôm lấy hai người Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.
Giờ phút này, giọng nói của anh không lớn, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.
Kiên định rằng trời có sập xuống thì anh cũng sẽ không thay đổi!
“Ha… thật sự là mày!”
Đúng lúc này, ở cửa phòng, Trịnh Phi mới hoàn hồn, cười lạnh nói: "Ông mày mấy năm nay vẫn luôn phí công tốn sức nghĩ cách tìm mày, cuối cùng mày lại tự quay trở về, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!"
"Mẹ, chị, đợi con trừng trị xong tên súc sinh Trịnh Phi này, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp".
Bên tai vang lên tiếng kêu gào của Trịnh Phi, Khương Vô Danh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Phi như thể đang nhìn một người chết.
“Vô Danh, nhà họ Lưu hiện tại không đủ sức đấu lại nhà họ Trịnh của tao đâu, mày dám động vào một đầu ngón tay của tao thì không chỉ mình mày, mà toàn bộ trên dưới của nhà họ Lưu đều phải trả giá đắt!”
Trịnh Phi cười lạnh nói, trên mặt không có một chút sợ hãi.
Tuy vừa rồi gã cũng bị Khương Vô Danh dọa sợ, nhưng hiện giờ, khí thế mà gia tộc mang lại cho gã đã trực tiếp xua tan nỗi sợ trong lòng.
Hơn nữa, gã cũng đã thấy Lưu Thủ Thành dẫn người đang nhanh chóng tới đây.
Vừa rồi, lúc gã dẫn người tiến vào sân nhà họ Lưu, trên dưới của nhà họ Lưu không một ai dám đánh rắm một cái!
Giờ phút này, gã tin chắc rằng nhà họ Lưu tuyệt đối không cho phép Khương Vô Danh ra tay với mình!
"Dừng tay, nếu không, nhà họ Lưu sẽ rước lấy đại họa!"
Quả nhiên, trong đám người phía trước, cậu của Tô Thi Vận nghe được Trịnh Phi nói thì lập tức lớn tiếng ngăn cản Khương Vô Danh ra tay.
"Tuyệt đối không thể ra tay!"
Lưu Lợi Vân vừa nói xong, những người còn lại của nhà họ Lưu cũng đồng loạt lên tiếng. Tuy rằng bọn họ cũng không biết Khương Vô Danh đã đi đâu năm đó, vì sao đột nhiên trở về lúc này nhưng bọn họ đều rất rõ nếu hôm nay Khương Vô Danh ra tay với Trịnh Phi, nỗ lực của nhà họ Lưu từ trước tới nay đều trở nên vô ích... Nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đối phó nhà họ Lưu!
"Con... Con trai, đừng kích động. Con đánh hắn, nhà họ Trịnh sẽ không bỏ qua cho con, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!"
Lưu Quế Phương cũng mở miệng ngăn cản Khương Vô Danh, nhưng không phải vì nhà họ Lưu.
Vốn dĩ bà ấy rất buồn lòng trước việc nhà họ Lưu đã vứt bỏ Tô Thi Vận, bắt con bé gả cho Trịnh Phi nhưng vừa rồi, khi nghe được cậu của Tô Thi Vận nói những lời đó, bà ấy hoàn toàn thất vọng!
Bây giờ lên tiếng ngăn cản chỉ là lo Khương Vô Danh bị nhà họ Trịnh ra tay trả thù!
"Thằng con hoang, xưa đâu bằng nay, mày không hiểu ý nghĩa của bốn chữ này sao?" Lưu Quế Phương vừa nói xong, Trịnh Phi càng tự tin hét lên: "Năm đó, mày thiếu chút nữa giết chết tao, mày cảm thấy tao nên trả thù mày như thế nào? Hay là mày quỳ xuống, dập đầu ba cái với tao, kêu ba tiếng “ông nội” rồi xin tha, có lẽ tao sẽ suy xét việc tha cho cái mạng chó của mày!”
"Mẹ, đừng lo, con trai đã lớn rồi, chúng ta không sợ".
Đầu tiên, Khương Vô Danh nhẹ nhàng đáp lại Lưu Quế Phương, sau đó buông Lưu Quế Phương cùng Tô Thi Vận ra, ánh mắt như đao liếc sang Trịnh Phi, trực tiếp tuyên án tử cho Trịnh Phi.
"Hôm nay, cho dù là cậu ông trời tới đây thì cũng không cứu được mày!"
…
Chương 4: Vẫn là đứa trẻ năm đó!
“Đồ tạp chủng, tao nói cho mày biết, nếu mày dám động một ngón tay vào người tao…”
Thấy Khương Vô Danh thả Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận ra, bước một bước đến gần bản thân, Trịnh Phi biến sắc, sau đó tiếp tục mở miệng cảnh cáo Khương Vô Danh.
Không dám sao?
Vút!
Khương Vô Danh thoắt một cái đã đến trước người Trịnh Phi, anh giơ tay phải tát vào má Trịnh Phi.
Bất động như núi, động như sấm đánh!
Đối mặt với lời cảnh cáo, Khương Vô Danh đáp lại trực tiếp bằng hành động thiết thực.
“Bốp”
Một cái tát ròn giã vang lên.
Thanh âm của Trịnh Phi bỗng im bặt, rồi ngã dúi xuống đất.
Nhìn toàn cảnh thì là gã bị Khương Vô Danh đánh cho lăn ra đất!
Trước mắt tối sầm lại, xương gò má bên phải của gã vỡ vụn, máu thịt lẫn lộn, khóe miệng chảy máu.
“Ặc…”
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến mọi người choáng váng.
Chẳng ai ngờ rằng Khương Vô Danh không nói hai lời liền tiến tới giáng vào mặt Trịnh Phi một cú.
“Dừng tay!”
“Mày muốn hại chết nhà họ Lưu bọn tao à?”
Sau một hồi choáng váng, Lưu Lợi Vân và một người cậu khác của Tô Thi Vận sợ hãi hét lên, sợ sự việc này sẽ liên lụy tới nhà họ Lưu.
Khương Vô Danh nghe được âm thanh, cau mày, lạnh lẽo liếc nhìn Lưu Lợi Vân và những người khác.
Giây phút đó, mấy người Lưu Lợi Vân giống như bị thần chết nhìn chằm chằm vậy, sởn hết tóc gáy, vô thức ngậm chặt miệng, không dám ho he nửa câu vô nghĩa.
“Tạp… tạp chủng, mày dám đánh tao?”
Trịnh Phi khắp mặt toàn là máu, một bên cố gắng vùng đứng dậy, một bên oán hận nói, kết quả vừa mở miệng, vài chiếc răng trộn lẫn máu rụng ra, rơi xuống đất.
“Tao cho phép mày đứng dậy chưa? Quỳ xuống!”
Khương Vô Danh lạnh lùng hét lên, nhấc chân phải giẫm vào mắt cá chân phải của Trịnh Phi.
“Răng rắc!”
Âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên, chân phải của Trịnh Phi gãy ngay lập tức, gã mất trọng tâm ngã xuống đất một lần nữa.
“Thứ tạp chủng, nhà họ Trịnh sẽ không tha cho mày…”
Trịnh Phi đau tới mức toàn thân run rẩy, cơ mặt biến dạng, gầm lên, lời nói chứa đầy sự hận thù và sát ý, hận nhà họ Trịnh không thể trả thù cho gã ngay lập tức, nghiền nát xương của Khương Vô Danh thành tro bụi.
“Dám động vào mẹ và chị gái tao, mày có chết mười lần cũng không đủ”.
Khương Vô Danh làm theo cách tương tự, anh nhấc chân phải lên và giẫm nát mắt cá chân trái của Trịnh Phi.
“AAAAA!”
Trịnh Phi thét lên một tiếng, hai mắt cá chân đều bị nát vụn hoàn toàn, máu me đầm đìa, toàn thân co giật.
“Tới nhận lỗi với mẹ và chị tao ngay!”
Khương Vô Danh nói rồi, dùng chân giẫm lên ót của Trịnh Phi.
Bịch!
Kèm theo đó là một âm thanh bị bóp nghẹt, mặt Trịnh Phi bị ép chặt xuống nền đất, quỳ trên đất, đối mặt với Lưu Quế Phương
Vào lúc này, gã bị Khương Vô Danh giẫm đạp dưới chân, đành xin lỗi hai người, tỏ vẻ ăn năn!
“Ách…”
Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Thủ Thành dẫn đầu các bậc cha chú nhà họ Lưu, tất cả đều hồi hộp và lo lắng sự việc này sẽ đẩy nhà họ Lưu rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, lại không dám lên tiếng ngăn cản Khương Vô Danh.
Trong khi đó, đôi mắt của Lưu Quế Phương đã hồng lên rồi bà ấy bật khóc.
Trước đây, bà ấy thà chết cũng không muốn con gái mình cưới Trịnh Phi, nhưng bà ấy không thể làm gì khác ngoài việc nhờ bố mình là Lưu Thủ Thành giúp đỡ.
Thế nhưng, bất luận là Lưu Thủ Thành hay là những người khác trong nhà họ Lưu đều có thái độ rất kiên quyết, nhất quyết ép Tô Thi Vận cưới Trịnh Phi.
Thậm chí, Trịnh Phi không quan tâm tục lệ, vào đêm trước ngày cưới một ngày đã tới đại sảnh nhà họ Lưu, ý đồ muốn làm nhục Tô Thi Vận, người nhà họ Lưu đều thờ ơ.
Điều này khiến cho bà ấy có cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm, ớn lạnh và vô vọng.
Lúc này, hành động của Khương Vô Danh đã mang đến cho bà ấy một tia hy vọng.
Tô Thi Vận che miệng bật khóc.
Khung cảnh trước mắt sao lại giống với tám năm trước đến vậy?
Tám năm trước, em trai vì bảo vệ mình mà dùng chai rượu hạ gục Trịnh Phi, vừa hét lên: “Dám động vào chị tôi, con mẹ nó tôi giết anh!”, vừa chộp lấy những mảnh chai vỡ, đâm điên cuồng vào người Trịnh Phi, suýt nữa đã đâm chết gã.
Em trai cô ấy lúc đó vẫn còn nhỏ, không biết rằng sẽ bị nhà họ Trịnh trả thù.
Bây giờ, em trai cô ấy chắc chắn hiểu rõ điều này, cũng hiểu rằng giết người thì phải đền mạng.
Tuy nhiên, em trai lại muốn đứng ra bảo vệ mình và mẹ, đạp Trịnh Phi dưới chân và bắt gã phải quỳ lạy xin lỗi.
Tám năm rồi, không biết em trai đã phải trải qua những gì, nhưng chung quy vẫn là cậu bé năm đó!
Một bên khác, tất cả đám cậu ấm đi theo Trịnh Phi đến nhà họ Lưu đều chết lặng.
Trong kí ức của họ, Trịnh Phi ở Quế Sơn hô mưa gọi gió, chỉ có gã giẫm đạp lên người khác, nào có ai dám công kích gã?
Lần này, họ thậm chí còn nghi ngờ bản thân bị ảo giác.
Ảo giác sao?
“Còn bọn mày nữa, quỳ xuống nhận lỗi!”
Khương Vô Danh một bên giẫm lên Trịnh Phi, đứng cạnh, mặt không biểu cảm nhìn những tên cậu ấm mà Trịnh Phi dẫn tới, nhấn mạnh từng từ.
“Thình thịch!”
Tên cậu ấm đầu tiên lọt vào tầm mắt Khương Vô Danh, gã sợ hãi tới nỗi chân không đứng vững khụy xuống trước: “Tôi…tôi không làm gì hết, đừng giết tôi…”
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Vào lúc này, những cậu ấm còn lại lần lượt quỳ xuống, vừa cầu xin thương xót vừa quỳ lạy, còn chân thành hơn cả lúc khấn vái tổ tiên.
Sợ rồi!
Bọn họ thật sự sợ rồi.
Giờ đây, họ có một vạn lí do để tin rằng, nếu không làm theo những gì Khương Vô Danh nói, sẽ có kết cục giống như Trịnh Phi, bị đánh thành chó chết!
Khương Vô Danh thấy vậy, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị một chân giẫm chết Trịnh Phi.
“Vô Danh, đợi đã!”
Lưu Thủ Thành là người đầu tiên hồi phục sau cú sốc, vừa lớn tiếng tên Khương Vô Danh vừa chạy nhanh về phía anh.
Không sai…
Là chạy!
Lưu Thủ Thành năm nay đã hơn tám mươi, nóng lòng muốn dùng chút sức lực cuối cùng của mình chạy về phía Khương Vô Danh.
Bởi vì, lý trí nói cho ông ta biết, tiếp theo Khương Vô Danh thật sự sẽ giết chết Trịnh Phi!
Khương Vô Danh nghe tiếng gọi, quay người lại trông thấy Lưu Thủ Thành.
“Vô Danh, năm đó cậu và Quế Phương, Thi Vận về nhà họ Lưu, tôi và nhà họ Lưu đối xử với các người rất tốt phải không?”
Lưu Thủ Thành thấy Khương Vô Danh không tiếp tục ra tay nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến bên cạnh Khương Vô Danh nói tiếp.
“Ừ”.
Khương Vô Danh khẽ gật đầu.
Năm xưa, anh cùng Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đều bị đuổi khỏi nhà họ Tô, tới nhà họ Lưu, gia tộc nhà họ Lưu do Lưu Thủ Thành đứng đầu đối xử với anh và Tô Thi Vận rất công bằng.
“Tám năm trước, cậu suýt nữa bị Trịnh Phi giết chết, nhà họ Trịnh bắt nhà họ Lưu phải giao cậu ra, mẹ cậu và Thi Vận xin tôi cứu cậu, tôi đã đồng ý, kết quả cậu tự mình rời khỏi”. Lưu Thủ Thành nhắc lại chuyện đã qua năm đó.
Khương Vô Danh có chút giật mình, mắt nhìn về hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.
Tám năm trước, lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đến cầu xin Lưu Thủ Thành, Khương Vô Danh đã bí mật đi theo, anh đã chứng kiến cảnh tượng lúc đó, cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Cũng vào ngày hôm đó, Khương Vô Danh nghe nói anh không phải là con của Lưu Quế Phương và Tô Thế Vinh đã chết sinh ra, mà là được họ nhận nuôi.
Sự thật này đã tạo nên ảnh hưởng lớn đối với đứa trẻ Khương Vô Danh mới mười hai tuổi năm đó, đến mức không đợi Lưu Thủ Thành bày tỏ lập trường của mình đã bàng hoàng rời khỏi nhà họ Lưu.
“Vô Danh, đây là sự thật”.
Lưu Quế Phương thấy Khương Vô Danh nhìn mình liền nói ra như vậy.
Mặc dù hiện tại bà có thành kiến với nhà họ Lưu, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì đã xảy ra khi đó.
Tô Thi Vận cũng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý Lưu Thủ Thành không nói dối.
“Vô Danh, bây giờ đã khác xưa, nhà họ Trịnh bây giờ ở Quế Sơn một tay che trời, nhà họ Lưu chúng ta còn không đủ khả năng động đến họ nữa”.
Lưu Thủ Thành dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Khương Vô Danh, run run nói: “Cậu có thể nể tình năm đó nhà họ Lưu đối xử tốt với cậu mà tha cho Trịnh Phi một con đường sống, để lại một tia hi vọng cho nhà họ Lưu được không?”
Chương 5: Chỉ cần búng tay đã giết chết
Đùng!
Thoáng chốc, tất cả mọi người trừ Trịnh Phi đều dồn ánh mắt nhìn Khương Vô Danh.
“Bố này, cậu ta không thể giết Trịnh Phi và phải đến nhà họ Trịnh nhận lỗi nữa đấy. Chứ không chúng ta sẽ không thể nói rõ ràng mọi chuyện với nhà họ Trịnh đâu!”
Con cả của Lưu Thủ Thành tên Lưu Lợi Vân, không đợi Khương Vô Danh nói đã bất ngờ bước lên trước, thì thầm nói với Lưu Thủ Thành chuyện gì đó.
“Con thấy anh ấy nói đúng đấy thưa bố, dù sao cậu ta đã đánh Trịnh Phi đến nông nỗi này rồi mà không cho nhà họ Trịnh một câu trả lời rõ ràng, e là họ không bỏ qua đâu!”
“Nếu cậu ta đã đánh người rồi, thì để cho cậu ta tự chịu trách nhiệm với hành động của mình đi!”
Lưu Lợi Vân đã nói như thế, những người lớn tuổi khác trong nhà họ Lưu cũng lên tiếng hùa theo. Bọn họ đang có ý định phủi sạch mối quan hệ giữa nhà họ Lưu với Khương Vô Danh, để cho một mình anh chịu trách nhiệm chuyện này.
“Mấy người là thứ gì mà tôi làm việc phải có sự cho phép của các người chứ?”
Khương Vô Danh nheo hai mắt lại, lạnh lùng liếc sang đám người Lưu Lợi Vân.
Trước khi anh đến sân của nhà họ Lưu thì đã điều tra rất kỹ đầu đuôi câu chuyện Tô Thi Vận bị bắt gả cho Trịnh Phi, anh cũng biết mấy năm qua, Tô Thi Vận đã làm mọi chuyện vì nhà họ Lưu. Vậy nên, anh vô cùng khó chịu khi thấy nhà họ Lưu đã biến Tô Thi Vận thành đồ vật để trao đổi lấy kết quả đình chiến giữa hai nhà!
Đặc biệt, điều Khương Vô Danh tức giận nhất là khi đám người Lưu Lợi Vân viện đủ loại lý do tình thân, nghĩa vụ, trách nhiệm rồi ra vẻ đạo mạo khuyên bảo, thậm chí là ép Thi Vân phải gả cho Trịnh Phi!
Ngay lúc này, đám người Lưu Lợi Vân đã bộc lộ bản chất ích kỷ của mình rất nhuần nhuyễn, bọn chúng không nể mặt mà yêu cầu Khương Vô Danh tự đến nhà họ Trịnh nhận lỗi. Chuyện này càng làm anh thêm tức giận!
Đám người Lưu Lợi Vân ngẩn ra, ngạc nhiên khi nghe những lời của Khương Vô Danh, rồi sau đó lại muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng khi thấy gương mặt u ám của anh và máu khắp người của Trịnh Phi thì sợ hãi, đành vội vàng nuốt những lời định nói vào bụng.
“Bố ơi, cứu con!”
Đúng lúc này, Trịnh Phi đang nằm dưới mặt đất với cơ thể nhuộm đầy máu đã cầm điện thoại rên rỉ cầu cứu.
Mới vừa rồi gã đã tranh thủ lúc Khương Vô Danh nói chuyện với đám người Lưu Thủ Thành, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho người bố tên Trịnh Vĩnh Cương của mình.
Hành động của gã hoàn toàn không thể giấu được đôi mắt Khương Vô Danh, nhưng anh không muốn chặn gã lại.
“Con làm sao đấy Tiểu Phi?”
Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Vũ Cương đang nói chuyện với bố mình thì bất ngờ nhận được điện thoại của con trai. Ông ta thảng thốt đứng bật dậy khỏi ghế khi nghe tiếng Trịnh Phi kêu cứu,
“Lưu… Cái tên Vô Danh của nhà họ Lưu kia quay về rồi, nó đang muốn giết con!”, Trịnh Phi trả lời ngay.
“Cái… Cái gì? Thằng nhãi ranh kia đã về, còn muốn giết con nữa à?”
Trịnh Vĩnh Cường vừa nghe con trai nói vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Con đang ở đâu?”
“Con đang ở nhà họ Lưu!”, Trịnh Phi đáp.
“Người nhà họ Lưu đâu rồi? Tại sao đám đó lại để thằng nhãi ranh kia làm bậy như thế?”
Trịnh Vĩnh Cương nhăn mặt.
Trịnh Vĩnh Cương vừa sợ vừa giận, nhà họ Lưu này muốn ngăn cản cuộc chiến giữa hai nhà nên đã chọn cách thỏa hiệp rồi đồng ý gả Tô Thi Vận cho Trịnh Phi. Nhưng bây giờ, bọn đó lại bao che cho Khương Vô Danh đánh Trịnh Phi là ý gì?
“Lưu Thủ Thành đang ở cạnh con!”, Trịnh Phi nhìn Lưu Thủ Thành trả lời.
“Con bảo Lưu Thủ Thành nhận điện thoại đi”. Trịnh Vĩnh Cương vội vàng yêu cầu.
“Lưu… Lưu Thủ Thành, bố tôi bảo ông nhận điện thoại!”
Trịnh Phi nhìn Lưu Thủ Thành, đồng thời cũng liếc sang Khương Vô Danh.
Lưu Thủ Thành u ám bước đến, cúi đầu nhận điện thoại di động rồi nói: “Tôi là Lưu Thủ Thành đây”.
“Con mẹ nhà ông Lưu Thủ Thành, ông muốn làm gì đấy hả? Đám nhà họ Lưu mấy người muốn bị xóa tên khỏi Quế Sơn à?”
Trịnh Vĩnh Cương vừa nghe giọng của Lưu Thủ Thành phát ra từ đầu dây bên kia, ông ta tức giận gầm lên.
“Chuyện này giải thích hơi phức tạp…”
Lưu Thủ Thành cau mày, châm chước tìm lý do trách nhiệm của mình, ông ta còn đang suy nghĩ làm sao có thể giảm bớt cơn giận của Trịnh Vĩnh Cương xuống.
“Tôi nói cho ông biết Lưu Thủ Thành, bây giờ ông đưa con trai tôi an toàn về nhà họ Trịnh ngay. Đồng thời dẫn thằng ranh con Vô Danh đến nhận tội, tôi muốn tính nợ cũ lẫn nợ mới với nó lần này!”
Trịnh Vĩnh Cương không quan tâm Lưu Thủ Thành nói gì, cắt ngang lời ông ta rồi ra lệnh, giọng điệu rất chắc nịch: “Nếu ông không làm theo lời tôi nói, tôi bảo đảm nhà họ Lưu với thằng nhãi kia sẽ xong đời, mà tôi sẽ dùng hết năng lực và quan hệ của mình để xóa sổ nhà họ Lưu khỏi Quế Sơn”.
Bốp!
Lưu Thủ Thành tái mặt, không biết phải trả lời làm sao.
“Ông chuẩn bị quan tài đi, tôi sẽ đưa xác của con trai ông về!”
Đúng lúc này Khương Vô Danh đột nhiên bước đến, giật lấy điện thoại trong tay của Lưu thủ Thành rồi lạnh lùng đáp.
“Mày là đứa nào?”
Trịnh Vĩnh Cương rất ngạc nhiên khi nghe những lời Khương Vô Danh nói, ông ta sốc đến mức đen cả mặt rồi hỏi dồn.
“Vậy tôi sẽ làm theo ý của người nhà họ Trịnh”.
Khương Vô Danh lạnh lùng đáp lại, rồi nhanh chóng đập nát điện thoại, vì thế mà cuộc trò chuyện cũng bị ngắt giữa chừng.
“Vô Danh, cậu…”
Lưu Thủ Thành nhìn Khương Vô Danh đầy lo lắng.
“Sau tối hôm nay, nhà họ Trịnh sẽ bị xóa tên khỏi Quế Sơn!”
Khương Vô Danh chen ngang lời nói của Lưu Thủ Thành, mặc dù giọng của anh khá bình thản nhưng khi rơi vào trong tai mọi người ở đây thì nó trở thành tiếng sấm nổ vang rền.
“Chuyện này là cái giá của nhà họ Trịnh dám bắt nạt mẹ với chị gái của tôi, với lại ơn nghĩa của tôi với nhà họ Lưu… Sau tối hôm nay, tôi không liên quan gì đến nhà họ Lưu nữa!”
Dứt lời, vẻ mặt của mọi người ở đây lập tức thay đổi lần nữa.
Tên này muốn làm gì?
Đêm đã khuya, dù là đám ăn chơi trác táng của Trịnh Phi đang quỳ trên mặt đất hay những người lớn tuổi trong nhà họ Lưu thì đều có chung một nghi ngờ duy nhất.
Lưu Thủ Thành cũng muốn biết Khương Vô Danh muốn làm gì, nhưng ông ta không thể hỏi ra miệng.
“Em đừng xúc động Vô Danh, nhà họ Trịnh bây giờ không giống trước kia nữa rồi, họ đã có võ giả, thêm vào đó…”
Đúng lúc này Tô Thi Vận nắm lấy cánh tay của Khương Vô Danh, lo lắng khuyên nhủ.
Cô ấy từng quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Lưu, cho nên cũng có kiến thức rộng rãi, biết hiện tại thân phân của võ giả rất cao quý và hiển hách trong xã hội này.
Nhờ đó mà cô ấy cũng đoán được Khương Vô Danh đã luyện võ thông qua hành động đánh người vừa rồi. Thậm chí, cô ấy còn biết Khương Vô Danh muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù nhà họ Trịnh.
“Chị Thi Vận không cần lo lắng”.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột chen ngang cuộc đối thoại của khi Tô Thi Vận định khuyên tiếp.
Chủ nhân của giọng nói này là một thanh niên.
Người này để một mái tóc hình nắp nồi, cao gần hai mét, cơ thể rất cường tráng như một con nghé khiến người ta vừa nhìn đã cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của anh ta.
Hình Thiên!
Anh ta vừa bước vào Long Quốc là đã bị Võ bộ phát hiện và đang bị một người gọi là chiến thần lùng bắt.
Anh đã nghĩ hết mọi cách để cắt đuôi được tên Chiến Thần của Võ bộ Long Quốc kia xong, dùng hết tốc lực chạy đến nhà họ Lưu. Không ngờ, bản thân đã chậm hơn Khương Vô Danh một bước.
Lúc này, anh ta đứng sừng sững ở đó như một tòa tháp sau lưng Tô Thi Vận, lúc người này chen vào giữa cuộc đối thoại thì gương mặt cũng mang nét xin lỗi nhìn Khương Vô Danh. Tuy trước đó, anh ta đã báo cáo về chuyện bản thân đang bị Chiến Thần của Võ bộ Long Quốc đuổi bắt cho Khương Vô Danh, nhưng dù nhìn thấy hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận vẫn bình an vô sự thì vẫn cảm thấy mình có lỗi khi không thể là người đầu tiên đến đây, không thể giúp Khương Vô Danh bảo vệ được mẹ con họ.
Thật đáng trách!
Chát chát chát…
Hình Thiên vừa thốt lời đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, trừ Khương Vô Danh.
“Cậu là ai?”
Tô Thi Vận nghi ngờ, cô ấy chắc chắn mình chưa bao giờ quen biết Hình Thiên, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa thấy một lần.
“Cậu ấy là bạn của em, cậu ấy tên Hình Thiên”.
Khương Vô Danh trả lời Tô Thi Vận rồi nhìn Hình Thiên nói: “Hình Thiên, xách tên súc vật kia lên, chúng ta cùng nhau đến nhà họ Trịnh nào”.
“Rõ thưa đại ca”.
Hình Thiên đáp lời xong lập tức tung người nhảy lên, đáp xuống cạnh Trịnh Phi, cúi thân, nhấc gã lên, xách trong tay.
“Mẹ với chị đừng lo cho con, con sẽ giải quyết mọi chuyện đáng hoàng, rồi về đây gặp hai người”.
Khương Vô Danh có thể cảm nhận được sự lo lắng của mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận, vậy nên anh mới an ủi họ.
“Dì với chị Thi Vận không cần lo lắng đâu, đại ca nói được làm được. Đám người nhà họ Trịnh kia chỉ như đám gà đất chó kiểng, búng tay cái là chết thôi mà!”
Hình Thiên nhe răng cười với hai người.
Nhà họ Trịnh là cái đách gì? Chỉ cần nói đại một cái tên của mấy thế lực bị Khương Vô Danh dẫn Chiến Long Điện tiêu diệt thì đã đủ làm người đứng đầu nhà họ Trịnh sợ tới đái ra quần rồi!
Bình luận facebook