• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhất Thế Chiến Long (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Ẩn tình năm đó



Ông không dám.



Ba chữ vang lên bên tai, nhìn bộ dạng rơi lệ đầy mặt của Tô Viễn Sơn, bất luận Khương Vô Danh hay là hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thì đều chết lặng.



Tại sao Tô Viễn Sơn lại không dám?



Nếu Tô Viễn Sơn không dám, tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?



“Phù.... Ông biết, trong lòng mọi người có rất nhiều sự nghi ngờ, ông sẽ giải đáp từng việc một”.



Khi ba người Khương Vô Danh đang nghi ngờ, Tô Viễn Sơn lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, khiến cho cảm xúc bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi nói: “Tất cả mọi việc bắt đầu từ 12 năm trước”.



Lần này, ba người Khương Vô Danh, Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận đều im lặng.



“12 năm trước, Thế Vinh qua đời do sự cố ngoài ý muốn”.



Tô Viễn Sơn nói đến đây, khuôn mặt hiện ra nỗi thống khổ sâu sắc.



Trong thế hệ đó, Tô Thế Vinh tổng cộng có bốn anh chị em, ông ấy là người duy nhất không tham gia vào việc buôn bán của nhà họ Tô.



Lúc 18 tuổi, ông ấy nhập ngũ, trở thành binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long - bộ phận mũi nhọn của bộ quân sự năm đó, đồng thời là đồng đội của bố mẹ ruột Khương Vô Danh.



Năm đó, cho dù là Long Quốc, hay là toàn cầu, võ đạo vẫn chưa hưng thịnh như hiện nay, quyền lực của bộ quân sự luôn ở bên trên Võ bộ.



Là thành viên của bộ đội đặc chủng mạnh nhất Long Quốc, Tô Viễn Sơn từng coi Tô Thế Vinh niềm tự hào!



Sau này, cho dù võ đạo phồn thịnh, quân đội suy thoái, bộ đội đặc chủng Chiến Long giải tán, Tô Thế Vinh giải ngũ quay trở về nhà họ Tô, nhờ vào năng lực khi rèn luyện ở trong Chiến Long cùng với những mối quan hệ tích góp được, ông ấy luôn ra sức che chở nhà họ Tô.



Trong tình hình đó, Tô Thế Vinh qua đời, đối với Tô Viễn Sơn mà nói đấy là đả kích nặng nề, cũng là tổn thất to lớn của nhà họ Tô.



Cho dù bây giờ Tô Viễn Sơn nhắc lại thì cũng vô cùng đau khổ.



Hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận nghe được Tô Viễn Sơn nói, hai mắt đỏ bừng, yên lặng lau nước mắt.



Ngay cả vẻ mặt Khương Vô Danh cũng nhuộm đầy bi thương.



Người đàn ông mang tên Tô Thế Vinh kia dù không phải bố ruột của anh, nhưng coi anh như con ruột vậy, thậm chí yêu thương anh hơn cả Tô Thi Vận.



“Sau khi Thế Vinh qua đời không lâu, vào một buổi tối, một người thần bí đột nhiên xuất hiện ở phòng ngủ của ông, nói với ông rằng, năm đó người của bộ đội đặc chủng Chiến Long đều bị giết hại, cái chết của Thế Vinh không phải là ngoài ý muốn mà có người rắp tâm hãm hại!”



Tô Viễn Sơn nói đến đây thì dừng lại lần nữa, cảm xúc trở nên kích động.



Cùng lúc đó, vẻ mặt Khương Vô Danh, hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận thay đổi.



Bao gồm cả Khương Vô Danh, bọn họ đều nghĩ rằng Tô Thế Vinh qua đời là ngoài ý muốn.



Mà hiện tại, Tô Viễn Sơn nói là có người cố ý hãm hại!



“Thực ra, nghĩ kĩ lại thì cái chết của Thế Vinh quả thật rất kỳ lạ, nó là binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long, không nói đến lái xe, cho dù là lái máy bay, điều khiển tàu quân sự thì đều không thành vấn đề, sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ chứ?”. Tô Viễn Sơn nói xong, vô lực nhắm chặt hai mắt, lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc mới mở mắt ra, tiếp tục nói: “Người thần bí đó nhắc nhở ông rằng, nếu có người trả thù binh sĩ của bộ đội đặc chủng Chiến Long, vậy có thể sẽ liên lụy đến gia đình, đề nghị ông đưa ba người các con rời khỏi nhà họ Tô.



Mà tốt nhất là đoạn tuyệt quan hệ, nếu không ba người các con sẽ nguy hiểm đến tính mạng, có thể khiến dòng họ Tô bị diệt vong”.



“Tối hôm đó, người thần bí kia nói những lời này xong liền đi, ông lợi dụng tất cả các mối quan hệ điều tra những đồng đội của Thế Vinh, kết quả nhận được giống y như lời người thần bí nói, mấy người giải ngũ của Chiến Long đã chết hết, đều là ngoài ý muốn.



Sau khi biết hết điều đó, tinh thần ông hoang mang, suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng quyết định làm theo ý kiến của người thần bí.



Ngày thứ hai, Thi Vận trộm lấy thuốc mà ông phải tốn rất nhiều tiền của mới có được đưa cho Vô Danh uống, ông đã mượn cớ này để đuổi mọi người ra khỏi nhà họ Tô”.



Tô Viễn Sơn một mạch nói hết đầu đuôi lý do tại sao năm đó đuổi ba người Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, sau đó tự trách và áy náy nhìn ba người bọn họ: “Nếu không phải như vậy, tại sao ông phải làm như thế chứ? Mặc dù thuốc đó rất quý, nhưng sao có thể quan trọng bằng ba người?”



Nghe những lời Tô Viễn Sơn nói, hai mẹ con Tô Thi Vận đều sững sờ.



Từ trước đến nay, bọn họ đều không thể hiểu nổi những việc Tô Viễn Sơn làm năm ấy, thậm chí trong lòng còn mang theo oán hận chứ không hề nghĩ đến còn có ẩn tình như thế.



Khương Vô Danh cũng hết sức kinh ngạc, đồng thời, thông qua biểu cảm của Tô Viễn Sơn khi nói ra những lời đó, anh gần như có thể xác nhận rằng Tô Viễn Sơn không nói dối.



“Sau khi ba người rời khỏi nhà họ Tô, ông lo lắng các con gặp chuyện ngoài ý muốn, luôn để Chung Cương âm thầm đi theo, cho đến khi cả ba quay về nhà họ Lưu, ông mới yên tâm bảo Chung Cương rời đi”. Thấy ba người Khương Vô Danh không nói gì, Tô Viễn Sơn nói tiếp: “Từ đó đến nay ông lúc nào cũng theo dõi tình hình của các con, nhưng cũng nhớ lời nhắc nhở của người thần bí, cho nên luôn không dám liên lạc, càng không dám gặp mặt cho đến khi Vô Danh xảy ra chuyện.



Lúc đó, sau khi ông biết chuyện này thì luôn cân nhắc xem có nên giúp nhà họ Lưu đối phó với nhà họ Trịnh, đảm bảo an toàn cho Vô Danh không.



Suy cho cùng, mọi người rời khỏi nhà họ Tô đã rất lâu rồi, mà sau đó cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.



Đúng lúc ông đang do dự thì nhận được tin tức, nhà họ Lưu bằng lòng bảo vệ Vô Danh, mà Vô Danh lại rời khỏi nhà họ Lưu, không còn tung tích.



Nói đến đây, Tô Viễn Sơn nhìn Khương Vô Danh: “Cháu ơi, sau khi cháu rời khỏi nhà họ Lưu, ông đã phái Chung Cương đi tìm, tốn rất nhiều công sức, nhưng không tìm thấy”.



Khương Vô Danh âm thầm thở dài, năm đó anh đi theo sư phụ đến núi Long Hổ, ở trên núi luyện võ bốn năm, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhà họ Tô chắc chắn không thể tìm thấy được.



“Bởi vì không tìm thấy Vô Danh nên ông tạm thời từ bỏ ý định tìm các con, cho đến khi Thi Vận xảy ra chuyện”. Nhìn Khương Vô Danh im lặng, Tô Viễn Sơn dời tầm mắt nhìn sang Tô Thi Vận nói: “Sau khi ông biết tin nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, biết được nhà họ Lưu căn bản không có năng lực chống đỡ, nhưng tất cả hành vi của Thi Vận đã vượt qua mọi tính toán của ông, dưới sự lãnh đạo của cháu, nhà họ Lưu gian nan chống lại lần báo thù đầu tiên của nhà họ Trịnh”.



“Sau đó chính là tất cả những gì ông nói lúc nãy, ông đi tìm Tưởng Chính Nghĩa để giải quyết chuyện đính hôn, khụ...”



Tô Viễn Sơn một mạch nói rõ ngọn ngành, sau đó ho vài tiếng.



“Bố, uống ngụm nước đi”.



Lưu Quế Phương thấy thế liền đưa cho ông cụ cốc nước.



Bà ấy tốt bụng, lúc này hoàn toàn tin tưởng lời Tô Viễn Sơn nói, trong lòng không còn chút oán giận nào với Tô Viễn Sơn và nhà họ Tô.



“Ông nội, theo như ông nói, sau khi ông biết nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, bởi vì lời nhắc nhở của người thần bí năm đó nên thay đổi quyết định, không gặp bọn cháu nữa, vậy tại sao giờ lại đến đây?”



Tô Thi Vận hỏi ra những gì nghi ngờ ở trong lòng.



Mặc dù cô ấy cũng tin tưởng lời nói của Tô Viễn Sơn, nhưng vẫn rất lý trí, hỏi thẳng trọng tâm, tìm ra được sơ hở trong lời nói của Tô Viễn Sơn.



“Bởi vì, người thần bí sáng nay lại xuất hiện một lần nữa”.



Tô Viễn Sơn uống một ngụm nước, giải thích nghi ngờ của Tô Thi Vận: “Người này nói với ông, không cần lo lắng năm đó kẻ thù của bộ đội đặc chủng Chiến Long báo thù nữa”.



“Hóa ra là như vậy!”



Tô Thi Vận bỗng dưng tỉnh ngộ.



“Ông nội Tô, người thần bí có nói nguyên nhân cho ông biết không? Ngoài ra, người thần bí rốt cuộc là ai? Trông như thế nào?”



Khương Vô Danh hỏi, anh cũng tin lời Tô Viễn Sơn nói, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi.



Anh trở về, người thần bí xuất hiện lần nữa, đồng thời nói với Tô Viễn Sơn, anh và cả nhà họ Tô đều không còn bị nguy hiểm, đây không phải là trùng hợp chứ?



“Không, người đó chỉ nói với ông tin tức này, ông cũng không biết là ai, thậm chí có bộ dạng như thế nào, ông cũng không biết”.

Tô Viễn Sơn lắc đầu: "Bởi vì người đó luôn đeo một chiếc mặt nạ quỷ".



Ừm?



Sắc mặt Khương Vô Danh biến sắc.












Chương 17: Ba điều dặn dò



Ba điều dặn dò



Khương Vô Danh cũng có một cái mặt nạ quỷ.



Bốn năm trước, Khương Vô Danh muốn rời khỏi núi Long Hổ ra ngoài kiếm sống, Thiên Long Đạo Nhân cho anh một cái mặt nạ quỷ, yêu cầu anh đeo, mục đích để tránh bị bại lộ thân phận.



Bởi vì Khương Vô Danh còn quá trẻ.



Lúc đó anh chỉ mới mười sáu tuổi mà đã bước một chân vào lĩnh vực Chiến Thần.



Nếu tin tức này bị lan truyền, chắc chắn sẽ chấn động thế giới!



Đến lúc đó, Khương Vô Danh sẽ trở thành tâm điểm trên toàn thế giới, sau đó sẽ bị điều tra toàn diện.



Như vậy thân thế của Khương Vô Danh có thể sẽ bị điều tra ra, dẫn đến họa sát thân!



Nghe theo lời dặn của sư phụ Thiên Long Đạo Nhân, từ khi thành lập Chiến Long Điện đến nay, mỗi lần Khương Vô Danh chấp hành nhiệm vụ đều sẽ đeo mặt nạ quỷ.



Đây cũng là nguyên nhân tại sao người đời gọi anh là Chiến Thần mặt quỷ.



Thậm chí, ở Chiến Long Điện, ngoại trừ Đông Phương Tiểu Yêu, Hình Thiên và Tần Tiểu Trí, cũng không có người nào khác được thấy gương mặt thật của Khương Vô Danh.



Giờ phút này, Khương Vô Danh nghe được mặt nạ quỷ, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng kẻ thần bí trong lời của Tô Viễn chắc hẳn có quan hệ với Thiên Long Đạo Nhân!



“Quế Phương, Thi Vận, Vô Danh, tuy rằng năm đó ông đuổi mọi người ra khỏi nhà họ Tô là có nỗi khổ tâm, nhưng mấy năm nay mọi người chịu nhiều cực khổ và ủy khuất. Ông và nhà họ Tô rất xin lỗi mọi người!”



Ngay lúc Khương Vô Danh hoài nghi kẻ thần bí và Thiên Long Đạo Nhân có quan hệ với nhau, Tô Viễn Sơn tự trách mà nói.



“Bố, chúng ta không có ai trách bố hết!”, Lưu Quế Phương vội vàng nói.



“Đúng vậy, ông nội, ông làm vậy là vì sự an toàn của chúng ta và nhà họ Tô, đừng áy náy tự trách bản thân mình”. Tô Thi Vận cũng mở miệng.



“Vô Danh, cháu có trách ông nội không?”, Tô Viễn Sơn nhìn về phía Khương Vô Danh .



“Ông nội Tô, nếu như cháu là ông, cháu cũng sẽ làm như vậy”. Khương Vô Danh gián tiếp đưa ra câu trả lời.



Vốn dĩ anh định dẫn Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đi tìm Tô Viễn Sơn hỏi cho ra lẽ.



Nhưng bây giờ chân tướng sự việc đã rõ ràng, sao anh có thể trách Tô Viễn Sơn?



Huống chi Tô Viễn Sơn biết rõ anh không phải là hậu duệ của nhà họ Tô mà vẫn quan tâm đến cái nhìn của anh?



“Mọi người không trách ông là được rồi”.



Tô Viễn Sơn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Được rồi, những gì cần nói đã nói xong rồi, mọi người thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta về nhà. Tuy rằng hiện tại nhà họ Tô gặp một ít phiền toái, điều kiện không bằng năm đó nữa, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là ở lại đây”.



“Ông nội Tô, nhà họ Tô gặp phiền toái gì vậy?”, Khương Vô Danh hỏi.



“Có người âm thầm nhắm vào nhà họ Tô chúng ta, chèn ép tập đoàn Tô thị, tình huống cụ thể vẫn chưa rõ ràng”.



Tô Viễn Sơn nói mà không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tô Thi Vận nói: “Đúng rồi, Thi Vận, sau khi cháu trở về nhà họ Tô, ông sẽ giao tập đoàn Tô thị cho cháu quản lý”.



“Hả?”



Tô Thi Vận giật mình.



“Ông già rồi, không còn sức lực nữa. Mấy chú của cháu càng ngày càng vô dụng, nếu giao tập đoàn Tô thị cho tụi nó, sớm hay muộn cũng xong đời”.



Tô Viễn Sơn mang vẻ mặt hận sắt không thành thép mà nói.



“Ông nội, ông cho cháu quản lý Tập đoàn Tô Thị, cháu sẽ cố gắng làm hết sức, sẽ không làm ông thất vọng”.



Tô Thi Vận do dự một chút, cuối cùng cũng không từ chối lời đề nghị của Tô Viễn Sơn, nhưng cô ấy có chút lo lắng bản thân mình không thể hoàn thành tốt.



“Thi Vận à, từ khi cháu phụ trách việc kinh doanh của nhà họ Lưu tới nay, cháu đã biểu hiện rất xuất sắc, đặc biệt là quá trình chống lại sự trả thù của nhà họ Trịnh làm cho ông rất ngạc nhiên, ông nội tin tưởng năng lực của cháu”.



Tô Viễn Sơn hơi hơi mỉm cười, nhưng vẫn cau mày như cũ.



Khương Vô Danh thấy thế, biết nhà họ Tô lần này gặp phải phiền toái không nhỏ, nhưng cũng không hỏi ngay mà quyết định bảo Tần Tiểu Trí điều tra.



Sau đó, lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đang thu dọn đồ đạc, Khương Vô Danh đi ra khỏi phòng, đến một góc sân không người, lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho sư phụ Thiên Long Đạo Nhân.



“Con về Long Quốc cũng không nói với ta một tiếng?”



Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong ống nghe truyền ra giọng của Thiên Long Đạo Nhân.



“Sư phụ, sự việc khẩn cấp quá nên con không báo với người kịp”.



Khương Vô Danh giải thích, nhưng trên thực tế, nếu như Võ bộ Long Quốc ngăn cản anh ra mặt cho Tô Thi Vận, chắc chắn sẽ có một trận chiến đẫm máu.



Mà Thiên Long Đạo Nhân rất có thể sẽ ngăn cản anh làm như vậy!



“Ai…… Con vẫn còn quá kích động! Việc này cũng không phải chuyện gì lớn, con có thể phái người đi xử lý, sao phải đích thân tới đó, hơn nữa thiếu chút nữa là trở mặt với Võ bộ Long Quốc rồi”.



Quả nhiên, Thiên Long Đạo Nhân thở dài, trách Khương Vô Danh quá manh động.



“Sư phụ, đối với con mà nói, đây là chuyện lớn!”



Khương Vô Danh tỏ thái độ rõ ràng, không hối hận vì những gì mình đã làm dù chỉ một chút.



“Được rồi, nếu chuyện đã qua rồi thì không nhắc lại nữa”.



Thiên Long Đạo Nhân hiểu rõ tính tình của Khương Vô Danh, không tiếp tục đề tài này nữa: “Dựa vào những gì ta biết về con, con gọi điện thoại cho ta không phải là vì báo kết quả mà là có chuyện khác. Nói đi, chuyện gì?”



“Sư phụ, nhà họ Tô nói cái chết của cha nuôi con là Tô Thế Vinh không phải ngoài ý muốn mà là có người cố ý mưu sát, người biết là kẻ nào làm không?”



Khương Vô Danh không lòng vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề.



“Ta không biết chuyện này”. Thiên Long Đạo Nhân đáp.



Hửm?



Khương Vô Danh sửng sốt một lát, sau đó lại nói: “Nhà họ Tô còn nói, năm đó có một kẻ thần bí đi tìm ông nội Tô, nói người hại chết cha nuôi của con cũng sẽ hại tới người nhà họ Tô, dặn ông nội Tô phải đuổi một nhà ba người chúng ta ra khỏi nhà họ Tô.



Hôm nay, cái kẻ thần bí kia lại xuất hiện nói đừng lo lắng về họa năm đó, không còn nguy hiểm nữa.



Kẻ thần bí kia cũng đeo một cái mặt nạ quỷ, con cho là do người phái đi?”



“Không phải”.



Thiên Long Đạo Nhân khẳng định.



Khương Vô Danh trầm mặc.



“Con tính khi nào rời khỏi Long Quốc?”, Thiên Long Đạo Nhân chuyển chủ đề hỏi sang chuyện khác.



“Tạm thời con sẽ không đi. Nhà họ Tô gặp một ít phiền toái, con muốn giúp nhà họ Tô giải quyết. Mặt khác, con muốn điều tra cái chết của cha nuôi, báo thù cho ông ấy!”



Khương Vô Danh híp mắt, nói ra kế hoạch của mình.



“Con muốn ở lại Long Quốc, ta không có ý kiến, nhưng con phải nhớ kỹ ba điều này”. Thiên Long Đạo Nhân trầm mặc một lát mới mở miệng nói.



“Sư phụ, ba điều gì?”, Khương Vô Danh hỏi.



“Thứ nhất, ngoại trừ con, tốt nhất đừng để người của Chiến Long Điện ở lại Long Quốc, đặc biệt là mấy cấp dưới cực mạnh của con”.



Thiên Long Đạo Nhân đưa ra điều thứ nhất, hơn nữa còn giải thích lý do: “Chiến Thần Tần Viễn Chinh của khu đông đè ép chuyện của con, không phải vì Tần Tiểu Trí là cấp dưới của con, mà là vì con chiếm lý, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã trở thành Chiến Thần.



Nhưng con phải hiểu được, nếu con và thủ hạ của con ở lại Long Quốc, đối với Võ Bộ Long Quốc mà nói chính là một quả bom hẹn giờ, bọn họ tất nhiên sẽ đề phòng, thậm chí phái người để mắt tới con. Điều đối với con và Chiến Long Điện đều không phải chuyện tốt”.



“Được”.



Khương Vô Danh đồng ý, anh cũng cảm thấy đám người Đông Phương Tiểu Yêu và Hình Thiên ở Long Quốc thì không ổn.



“Thứ hai, Võ bộ Long Quốc mạnh hơn con tưởng rất nhiều, trừ khi bất đắc dĩ, đừng phát sinh xung đột với Võ bộ Long Quốc, càng không thể đối đầu với bọn họ!”



Thiên Long Đạo Nhân nói ra điều thứ hai.



“Về điều này, con đã đồng ý với sứ giả Nhan Quân của Giang Nam võ bộ, để ông ta chuyển lời cho Tần Viễn Chinh”. Khương Vô Danh nói.



“Thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, đừng bại lộ thân phận của con, cho dù là điện chủ của Chiến Long Điện hay là con trai của Khương Chiến, hai thân phận này đều không được bại lộ!”



Giọng nói của Thiên Long Đạo Nhân nghiêm túc hơi vài phần.



“Sư phụ, lúc con giết thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục Triệu Tiềm, hắn từng nói, một khi thân phận thật của con bị bại lộ, con nhất định sẽ chết. Hơn nữa mấy năm nay người vẫn luôn nhắc nhở con đeo mặt nạ quỷ để tránh bị bại lộ thân phận”.



Khương Vô Danh nghĩ tới lời Triệu Tiềm nói trước khi chết, hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải cái chết của bố ruột con là Khương Chiến còn có ẩn tình khác mà người không nói cho con biết không?”



“Lần sau gặp ta sẽ nói cho con biết”.



Thiên Long Đạo Nhân im lặng gần mười giây, mới gián tiếp trả lời, sau đó cúp điện thoại không đợi Khương Vô Danh nói thêm lời nào nữa.



Khương Vô Danh cất điện thoại, lặng lẽ nắm chặt tay.



Nợ máu phải trả bằng máu.



Cho dù đó là cái chết của Tô Thế Vinh, hay là cái chết của Khương Chiến, Khương Vô Danh anh đều sẽ điều tra ra manh mối và báo thù cho bọn họ!






Chương 18:Cừu biến thành hổ!

Giang Nam là một trong những tỉnh quan trọng ở khu vực phía Đông, Long Giang chia thành hai phần, một ở phía nam và một ở phía bắc, phía bắc bần cùng, còn phía nam thì phồn vinh.

Tô Giang nằm ở phía nam Giang Nam và là thành phố lớn thứ hai của tỉnh, nhưng nền kinh tế so với Kim Lăng thì phát đạt hơn.

Tô Giang có lịch sử lâu đời, thành phố Tô Giang là phố cổ nổi tiếng thế giới, hàng năm đều sẽ thú hút du khách trên toàn thế giới đến du lịch.

Nhà họ Tô là một trong những gia tộc nổi tiếng ở Tô Giang, quê hương của họ nằm ở thành phố cổ Tô Giang.

Tập đoàn Tô Thị do nhà họ Tô thành lập, là xí nghiệp trọng điểm ở tỉnh Giang Nam, hiện giờ đã được đưa ra thị trường với giá trị mấy chục tỷ.

Chiều hôm đó, ba người Khương Vô Danh, Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận và Tô Viễn Sơn cùng về tới nhà tổ nhà họ Tô.

Bởi vì diện tích của nhà tổ cũng không lớn lắm nên hiện giờ chỉ có Tô Viễn Sơn sống ở đây, con cháu của nhà họ Tô sống ở ngoài cổ thành, một số sống ở biệt thự vùng ngoại thành, một số sống ở căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.

Để chào đón một nhà ba người của Khương Vô Danh trở lại nhà họ Tô, sau khi Tô Viễn Sơn trở lại nhà tổ thì lập tức thông báo cho ba người chú của Tô Thi Vận, tối nay nhà tổ nhà họ Tô tổ chức liên hoan gia tộc, yêu cầu người nhà của nhà họ Tô đều phải tham gia.

Tô Viễn Sơn sắp xếp xong xuôi, liền trở lại phòng của mình, chuẩn bị nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ tới bữa tối mới rời giường.

Hết thảy chỉ vì sức lực của ông quá yếu, bệnh phổi đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hằng ngày của ông.

Thậm chí trước khi ông đi tới Quế Sơn giải cứu Tô Thi Vận, ông vẫn đang trị liệu ở bệnh viện.

“Vô Danh, cháu có việc gì sao?”

Lúc Tô Viễn Sơn muốn nghỉ ngơi, nhìn thấy Khương Vô Danh đi vào phòng liền hỏi.

“Ông nội Tô, cháu thấy ông cứ luôn ho, hẳn là bị bệnh phổi phải không ạ?”. Khương Vô Danh nói.

“Ừ, lúc còn trẻ, ông bị chấn thương phổi, khiến ông mắc bệnh phổi. Hai ngày trước ông bị tràn dịch phổi, đi bệnh viện trị mấy ngày, bớt được một ít, nhưng rất khó trị tận gốc”.

Đầu tiên Tô Viễn Sơn nói ra bệnh tình của mình, sau đó có chút kinh ngạc nói: “Vô Danh, cháu biết y thuật sao?”

“Mấy năm nay cháu có học được một ít, hay là cháu xem thử cho ông nhé?” Khương Vô Danh giải thích.

“Được”.

Tô Viễn Sơn cười gật đầu.

Tuy ông ta cho rằng Khương Vô Danh xem bệnh cho mình cũng là vô ích, nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của anh.

Khương Vô Danh đi đến mép giường, nắm cổ tay của Tô Viễn Sơn lên, nhìn như đang bắt mạch nhưng thật ra đang dùng sức mạnh tinh thần để kiểm tra thân thể cho Tô Viễn Sơn.

Mỗi người đều có sức mạnh tinh thần, nhưng mạnh yếu khác nhau, chủ yếu liên quan tới mức độ khai phá trí não.

Sức mạnh tinh thần mạnh hay yếu tỉ lệ thuận với sự khai phá não.

Thiên Long Đạo Nhân từng nói, trên đời này rất khó tìm ra người có vùng não phát triển mạnh như của Khương Vô Danh.

Nhưng Thiên Long Đạo Nhân không nói cho Khương Vô Danh một sự thật khác là: khi còn nhỏ thân thể của Khương Vô Danh yếu ớt là do máu trong cơ thể bị não hấp thu quá độ, vùng não không ngừng phát triển, sức mạnh tinh thần không ngừng tăng lên!

Sau này, khi Khương Vô Danh học được những cơ bản về nội công tâm pháp do Thiên Long Đạo Nhân truyền lại- phương pháp hô hấp thì sức khỏe của anh mới dần được cải thiện.

Sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đã mang lại cho Khương Vô Danh rất nhiều lợi ích, chẳng hạn như giúp anh lĩnh hội võ thuật cực kỳ dễ dàng.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến anh có thể trở thành chiến thần ở độ tuổi như vậy! Trong phòng, Khương Vô Danh ngồi ở mép giường, xem mạch đập của Tô Viễn Sơn, thúc giục sức mạnh tinh thần, anh rõ ràng thấy được cơ thể Tô Viễn Sơn thiếu hụt máu và năng lượng trầm trọng, nhiều cơ quan đã bị lão hóa, đặc biệt là phổi, không chỉ bị tích nước mà còn có nguy cơ bị suy kiệt.

“Ông nội Tô, ông nằm xuống đi”.

Sau khi Khương Vô Danh biết được tình trạng thể chất của Tô Viễn Sơn liền ra hiệu cho Tô Viễn Sơn nằm xuống.

“Được”.

Tô Viễn Sơn có chút nghi ngờ ,không biết Khương Vô Danh muốn làm cái gì nhưng không có hỏi nhiều, chỉ làm theo chỉ dẫn của Khương Vô Danh nằm xuống giường.

Thấy Tô Viễn Sơn đã nằm xuống, Khương Vô Danh tiếp tục nắm tay Tô Viễn Sơn, sau đó kích hoạt sức mạnh tinh thần xâm nhập vùng não của Tô Viễn Sơn, thông qua một phương thức tương tự như thôi miên làm Tô Viễn Sơn chìm vào giấc ngủ.

Làm xong hết những bước này, Khương Vô Danh vẫn không dừng lại, thúc giục một tia chân khí chảy vào trong cơ thể của Tô Viễn Sơn, sau đó thong thả mà vận hành dọc theo kinh mạch của Tô Viễn Sơn cho đến phổi.

Sau đó, Khương Vô Danh lại cẩn thận điều khiển chân khí, giúp Tô Viễn Sơn rửa sạch dịch và chất bẩn trong phổi mà không làm tổn hại đến phổi.

Mười phút sau, Khương Vô Danh thu hồi chân khí, buông tay Tô Viễn Sơn ra.

Tô Viễn Sơn vẫn ngủ say như cũ .

Hô hấp của ông ta không còn hỗn loạn như trước, mà rất đều đặn, cũng không còn ho khi ngủ nữa.

Khương Vô Danh thấy thế thì giúp Tô Viễn Sơn đắp chăn đàng hoàng, sau đó rời khỏi phòng.

Anh dùng chân khí của mình giúp Tô Viễn Sơn rửa sạch phổi, tạm thời ổn định bệnh tình của Tô Viễn Sơn, nhưng muốn trị tận gốc hoàn toàn cần phải có y thuật cao siêu hơn, điều này vượt quá khả năng của Khương Vô Danh.

Khương Vô Danh đi vào trong sân, nhìn vào trong phòng hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận, bọn họ mở vali, lấy quần áo, mỹ phẩm và các loại vật dụng ra, phân loại từng cái một. Dựa theo sự sắp xếp của Tô Viễn Sơn, bọn họ sẽ sống ở nhà tổ nhà họ Tô.

Mắt thấy hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận đang bận rộn, Khương Vô Danh không muốn quấy rầy, xoay người quay lại phòng của mình.

“Đinh!”

Khương Vô Danh mới vừa quay về phòng của mình, điện thoại vệ tinh mà anh mang theo bên người vang lên, anh nhấc máy lên, phát hiện là cuộc gọi của Tần Tiểu Trí.

Bởi vì yêu cầu của Thiên Long Đạo Nhân, Khương Vô Danh đã để Hình Thiên và Đông Phương Tiểu Yêu rời khỏi Long Quốc, để Tần Tiểu Trí ở lại giúp mình xử lý việc của nhà họ Tô.

Nhà họ Tần có địa vị hiển hách ở Giang Nam, thậm chí là ở Đông vực, Tần Tiểu Trí là cháu trai của chiến thần khu Đông Tần Viễn Chinh.

Cho dù là giúp Khương Vô Danh điều tra một số chuyện hay đi giải quyết một số rắc rối thì Tần Tiểu Trí dùng thế lực của nhà họ Tần vẫn là kế hoạch khả thi nhất.

“Sếp, đã tra ra rắc rối nhà họ Tô gặp phải, tôi báo cho anh trước một chút”.

Điện thoại được kết nối, ống nghe truyền ra âm thanh của Tần Tiểu Trí, giọng nói vô cùng cung kính.

Buổi sáng anh ta nhận được lệnh của Khương Vô Danh để điều tra hai việc.

Thứ nhất, nhà họ Tô gặp phải vấn đề gì?

Thứ hai, sự thật về cái chết của Tô Thế Vinh năm đó là gì?

Tính từ lúc nhận được điện thoại của Khương Vô Danh tới giờ chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ, mà anh ta đã điều tra ra được vấn đề của nhà họ Tô, hiệu suất làm việc vô cùng cao, đồng thời cũng chứng minh được thế lực của nhà họ Tần ở Giang Nam.

“Cậu nói đi”.

“Sếp, theo tin tức tôi điều tra, vấn đề của nhà họ Tô gặp phải chủ yếu nằm ở tập đoàn Tô Thị”.

Đầu dây bên kia, Tần Tiểu Trí lập tức báo cáo tình hình điều tra của mình: “tập đoàn Tô Thị là sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Tô, là một công ty dược phẩm chủ yếu tập trung vào nguyên liệu về y dược. Cái gọi là nguyên liệu y dược là được dùng để sản xuất các chế phẩm khác nhau, là thành phần hoạt chất trong chế phẩm. Bao gồm các loại bột, tinh thể, chiết xuất,…được điều chế bằng phương pháp tổng hợp hóa học, chiết xuất từ thực vật hoặc dùng công nghệ sinh học cho mục đích y học, nhưng bệnh nhân không thể trực tiếp uống chất này.

tập đoàn Tô Thị là nhà cung cấp nguyên liệu cho một số công ty dược phẩm lớn nên có thể hiểu được”.

Khương Vô Danh không nói gì.

Anh hiểu rõ Tần Tiểu Trí - người có chỉ số thông minh cao nhất Chiến Long Điện, đôi khi anh ta còn làm cố vấn quân sự.

Người như vậy hiếm khi nói những lời vô ích khi báo cáo.

Mà giờ phút này, Tần Tiểu Trí đã giải thích cụ thể về nguyên liệu dược, chứng tỏ việc này có liên quan với vấn đề nhà họ Tô gặp phải. “Cách đây không lâu, một công ty dược phẩm cung cấp nguyên liệu làm thuốc của tập đoàn Tô thị gặp vấn đề nghiêm trọng về chất lượng thuốc do họ sản xuất, tuy nhiên thuốc do công ty sản xuất không được tự kiểm tra đúng quy định và được bán ra thị trường. Kết quả có bệnh nhân sau khi uống thuốc gặp vấn đề nên công ty dược bị phanh phui và bị truy tố.

Các phương tiện truyền thông ở khắp nơi đều đưa tin về việc này và sự việc đã gây ồn ào lớn".

Tần Tiểu Trí tiếp tục báo cáo: "Các bộ ngành liên quan ngay lập tức can thiệp vào vụ việc, niêm phong công ty dược phẩm đó và tiến hành điều tra vụ việc. Người ta phát hiện ra rằng nguyên liệu dược do tập đoàn Tô Thị cung cấp có vấn đề.

tập đoàn Tô Thị có liên quan, hơn nữa bị các bộ ngành liên quan điều tra rõ ràng, thậm chí tiến hành việc lấy mẫu thử nghiệm tại chỗ.

Kết quả điều tra tại chỗ cho thấy tập đoàn Tô Thị không có vấn đề gì nên tập đoàn Tô Thị không bị niêm phong nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của tập đoàn Tô Thị!

“Ảnh hưởng gì?”, Khương Vô Danh hỏi.

"Tập đoàn Tô Thị là một công ty đã lên sàn, bởi vì liên quan đến sự việc này nên giá cổ phiếu đã giảm 30% chỉ trong vài ngày!"

"Trong quá trình đó, tập đoàn Tô Thị đã sử dụng nhiều biện pháp để bình ổn giá cổ phiếu, kết quả vất vả lắm mới ổn định giá cổ phiếu. Mặc khác, một số công ty dược khác lấy nguyên liệu dược từ tập đoàn Tô Thị lại đồng loạt đưa ra tuyên bố nguyên liệu thô do tập đoàn Tô Thị cung cấp có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, họ không chỉ muốn chấm dứt quan hệ hợp tác với tập đoàn Tô Thị mà còn yêu cầu bồi thường!

Sau những tuyên bố từ các công ty dược phẩm đó, giá cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị lại giảm mạnh và giá trị thị trường giảm xuống còn 40% so với trước khi xảy ra vụ việc, nhưng lần này tập đoàn Tô Thị đã hành động rất kỳ lạ và không tìm được cách ổn định cổ phiếu. Ngược lại, ba cổ đông của tập đoàn Tô Thị là con trai thứ ba của Tô Viễn Sơn - Tô Thế Kiệt đã lũ lượt bán ra hết cổ phần giá trị hai tỷ của mình làm giá cổ phiếu lại sụt mạnh!

Theo thông tin tôi đã điều tra, thì vì thằng con Tô Nhạc của Tô Thế Kiệt mắc nợ đỏ đen nên mới bán ra để gom tiền!

Lúc này, giá trị thị trường của tập đoàn Tô Thị chỉ bằng 20% so với trước khi xảy ra vụ việc".

Tần Tiểu Trí giải thích chi tiết những rắc rối mà tập đoàn Tô Thị gặp phải và tình hình hiện tại, sau đó trực tiếp đưa ra phán đoán.

"Sếp, thông qua tin tức này, chúng ta có thể khẳng định có người đang âm mưu đối phó nhà họ Tô, hơn nữa thủ đoạn rất tàn nhẫn, kế này nối tiếp chiêu kia, trực tiếp đẩy nhà họ Tô vào ngõ cụt!"

“Là người nào làm?”, Khương Vô Danh híp mắt hỏi.

"Sếp, hiện tại vẫn chưa xác định được, nhưng tôi đã có mục tiêu, ta sẽ nhanh chóng xác minh rõ ràng".

Tần Tiểu Trí nói, trong lòng thầm thương tiếc cho người đứng sau lên kế hoạch đối phó nhà họ Tô.

Bởi vì...

Sự trở lại của Khương Vô Danh sẽ biến nhà họ Tô từ một con cừu chờ bị làm thịt thành một con hổ.

Thôn tính tất cả!
Chương 19:Thái độ quyết định tương lai

Nếu giống với suy đoán của Tần Tiểu Trí, cho dù hung thủ đứng sau đối phó với nhà họ Tô là thần thánh phương nào, Khương Vô Danh đều sẽ ra mặt vì nhà họ Tô.



Một mặt, từ nhỏ anh đã được hai người Tô Thế Vinh, Lưu Quế Phương thu nhận và nuôi dưỡng, nhà họ Tô đối với anh mà nói có công ơn nuôi dưỡng sâu nặng.



Mặt khác, Tô Viễn Sơn giao cho Tô Thi Vận quản lý tập đoàn Tô Thị, Khương Vô Danh phải thay Tô Thi Vận loại trừ vật cản.



Khi cuộc gọi giữa Khương Vô Danh và Tần Tiểu Trí kết thúc, cất điện thoại vệ tinh đi, sau đó ngồi xếp bằng ở trên giường, điều chỉnh tâm trạng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dùng tâm cảm ngộ võ học.



Không biết thời gian qua bao lâu, Khương Vô Danh nghe thấy tiếng xe ô tô phanh lại ở ngoài cổng, trong lòng biết rằng, con cháu nhà họ Tô quay về rồi, bèn thôi cảm ngộ võ học, xuống giường đi đến cạnh cửa sổ.



Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz S600 và một chiếc Porsche Panamera một trước một sau dừng ở trước cổng.



Tài xế của chiếc xe con Mercedes-Benz sau khi đỗ xe xong, nhanh chóng xuống xe mở cửa xe phía sau ra, nâng tay lên để phía trên đỉnh xe, đề phòng người ngồi trong xe khi bước xuống chạm phải đầu.



Rất nhanh, một đôi vợ chồng trung niên bước xuống xe.



Người đàn ông mày rậm mắt to, dáng người gìn giữ rất tốt, mặc quần áo kiểu phương Tây, vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho người đối diện có cảm giác không giận mà uy.



Ông ta là con trưởng của Tô Viễn Sơn-Tô Thế Vĩ, hiện đang giữ chức tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị.



Người phụ nữ là vợ của Tô Thế Vĩ-Hạ Hồng.



Hạ Hồng hơn 50 tuổi, dáng người biến dạng phát tướng, mặc quần áo rộng rãi, toàn thân ăn mặc đẹp đẽ, tràn ngập sự giàu có.



Bà ta cũng đảm nhiệm chức vụ phó phòng của bộ phận tài vụ tại tập đoàn Tô Thị, nhưng luôn coi mình là trưởng phòng của bộ phận tài vụ, không chỉ sai tới sai lui nhân viên của bộ phận tài vụ mà còn khoa tay múa chân với trưởng phòng mà Tô Viễn Sơn thuê mới mức lương cao.



Tô Thế Vĩ cậy quyền, Hạ Hồng chua ngoa đanh đá, trong tập đoàn Tô Thị ai ai cũng biết.



“Bố, ông nội sao lại đột nhiên tổ chức họp mặt gia đình thế ạ?”



Hai vợ chồng Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng đang muốn bước vào nhà thờ Tổ của nhà họ Tô, một người con gái trẻ tuổi từ trong chiếc Porsche Panamera bước ra, nhanh chân đi tới, hỏi.



Tô Lỵ.



Là người con gái duy nhất trong bốn đời nhà họ Tô, ngoại trừ Tô Thi Vận.



Cô ta cũng đảm nhiệm chức vụ trong tập đoàn Tô Thị, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ thư kí hội đồng quản trị có vai trò quan trọng.



Hôm nay cô ta mặc bộ váy của Hermes, trên cổ đeo một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá, mẫu mới nhất của Van Cleef & Arpels, tay xách chiếc túi phiên bản giới hạn của Hermes, khắp người phát ra hơi thở của tiểu thư con nhà giàu.



“Không biết”.



Vẻ mặt của Tô Thế Vĩ nghiêm túc trả lời một câu, trong lòng cũng nghi ngờ.



Nói xong, gia đình ba người Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng, Tô Lỵ bước vào trong sân.



“Anh cả, chị dâu, Tiểu Lỵ, mọi người về rồi”.



Lưu Quế Phương vào phòng xem Tô Viễn Sơn một lát, lúc đi ngang qua cửa nhìn thấy ba người bèn tươi cười chào hỏi.



Bên tai nghe thấy lời của Lưu Quế Phương, nhìn thấy bộ dạng gầy yếu rõ ràng của Lưu Quế Phương, Tô Thế Vĩ đầu tiên là ngớ ra, sau đó nhíu mày.



Ông ta biết rằng, chuyện con trai Tô Võ giúp Tô Viễn Sơn móc nối với Tưởng Chính Nghĩa, hơn nữa đoán rằng Tô Viễn Sơn làm như vậy cũng là vì giúp đỡ Tô Thi Vận và nhà họ Lưu, nhưng ông ta không ngờ rằng, hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận vậy mà quay về đây.



“Quế Phương, sao cô lại quay về rồi?”



Đúng lúc Tô Thế Vĩ ngẩn ngơ, Hạ Hồng nhíu mày, mặt không hài lòng, nhìn ra bà ta không thích Lưu Quế Phương quay về nhà họ Tô một chút nào.



Bởi vì năm đó Tô Thi Vận trộm thuốc trân quý cho Khương Vô Danh, thật ra thuốc đó Tô Viễn Sơn chuẩn bị cho Tô Võ, mục đích muốn khiến Tô Võ trở thành sứ giả.



Cho dù là một nhà ba người Khương Vô Danh bị đuổi khỏi nhà họ Tô, nhưng Hạ Hồng vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.



Ngoài chuyện này ra, sau khi Tô Thế Vinh qua đời, cổ phần của chú ấy ở trong tập đoàn Tô Thị đều chuyển sang tên của Lưu Quế Phương.



Tô Viễn Sơn không chia số cổ phần đó cho ba anh em Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt, Tô Thế Ninh.



Thời điểm đó, sức khỏe Tô Viễn Sơn không tốt, Hạ Hồng không chỉ một lần nghĩ đến, một khi Tô Viễn Sơn qua đời, làm sao để chuyển số cổ phần dưới tên Lưu Quế Phương sang gia đình mình.



“Chị dâu, em...”



Ngạc nhiên khi nghe thấy lời chất vấn của Hạ Hồng, Lưu Quế Phương xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.



“Bác cả, bác gái, là ông nội đón nhà cháu quay lại đây”.



Đúng lúc đó, Tô Thi Vận từ trong phòng mình đi ra, mở miệng trả lời.



“Chậc chậc, Tô Thi Vận, cô cũng quay về à”.



Tô Lỵ nhìn thấy Tô Thi Vận, không nhịn được nhíu mày, mở miệng châm biếm.



Lúc còn nhỏ, Tô Viễn Sơn coi Tô Thi Vận như cục cưng trong tay, khiến cho Tô Lỵ cực kì ghen tị, từ nhỏ quan hệ giữa cô ta và Tô Thi Vận đã không tốt.



“Đúng vậy, Tiểu Lỵ”.



Tô Thi Vận nhận ra ý tứ châm biếm của Tô Lỵ, nhưng không để trong lòng, mà cười tươi đáp lại.



“Tô Thi Vận, năm đó cô trộm thuốc quý của anh trai tôi, khiến cho gia cô bị đuổi khỏi nhà họ Tô.



Mấy năm trước, ông nội không nhẫn tâm ép cô gả cho tên công tử bột nhà họ Trịnh, còn nhờ anh tôi giới thiệu người phụ trách Võ bộ Tưởng Chính Nghĩa để gặp mặt, van xin hủy bỏ hôn ước giữa cô và tên công tử bột nhà họ Trịnh giúp cô.



Anh trai tôi tấm lòng bao la, không so đo hận thù trước đấy, làm theo lời của ông nội, giúp cô trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ nhà họ Trịnh.



Kết quả, cô thì giỏi quá, trực tiếp dọc theo cọc mà trèo lên, nhân cơ hội này quay về, cô sống không nổi ở nhà họ Lưu rồi sao?”



Tô Lỵ nói đến đây thì từ cười châm biếm biến thành cười lạnh, bộ dạng nghiêm trang mở miệng răn dạy và trách mắng: “Nếu tôi là cô, chắc chắn không còn mặt mũi bước chân vào cái nhà này! Thực sự không biết lát nữa cô phải đối diện với anh tôi như thế nào!”



“Đợi lát nữa gặp anh Tô Võ, tôi sẽ xin lỗi chuyện mình đã làm năm đó, cũng sẽ bày tỏ cảm ơn về chuyện đó”.



Mặc dù Tô Thi Vận biết Khương Vô Danh mới là người giải quyết rắc rối của nhà họ Trịnh, nhưng cô ấy không giải thích, cũng không để ý lời quở trách chanh chua của Tô Lỵ. “Xin lỗi á? Cô có biết rằng, bởi vì cô trộm đi phần thuốc đó cho thằng con hoang em của cô uống, làm hại anh trai tôi mất đi thời cơ tốt nhất để phát triển thiên phú, ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường học võ của anh ấy? Còn cảm ơn gì chứ, lời cảm ơn của cô đáng mấy đồng?”



Vẻ mặt Tô Lỵ lạnh tanh, ngón tay đưa lên chỉ vào Tô Thi Vận mắng liên hồi.



Năm đó, sau khi vợ chồng Tô Thế Vinh, Lưu Quế Phương nhận nuôi Khương Vô Danh, ngoài việc nói thân thế cho Tô Viễn Sơn biết ra, họ còn nói cho tất cả mọi người ở trong nhà họ Tô rằng Khương Vô Danh là con riêng của Tô Thế Vinh ở bên ngoài.



Bởi vì điều này, hồi còn bé Tô Võ dắt theo anh em nhục mạ Khương Vô Danh là con hoang, Tô Thi Vận lại bảo vệ, chắn phía trước Khương Vô Danh, suýt chút nữa đánh nhau với Tô Võ, may mà Tô Viễn Sơn kịp thời ngăn chặn.



Hôm đó, Tô Viễn Sơn tát Tô Võ một bạt tai.



Từ đó về sau, trong nhà họ Tô không còn ai dám nhục mạ Khương Vô Danh là con hoang nữa.



Cho đến hôm nay, Tô Lỵ một lần nữa nhắc tới hai chữ con hoang!



“Tô Lỵ, chuyện năm đó là do tôi sai, nhưng tôi không cho phép cô nhục mạ em trai tôi!”



Giây phút đó, nụ cười trên mặt Tô Thi Vận biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tức giận.



Chỉ bởi vì trong lời nói của Tô Lỵ có nhắc đến hai chữ “con hoang”.



Đúng lúc đó, Khương Vô Danh đứng cạnh cửa sổ trong phòng nhìn thấy, anh híp mắt lại.



Ân oán phân minh.



Đây là nguyên tắc làm người của anh.



Vốn dĩ, anh vì báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà họ Tô, quyết định giúp đỡ nhà họ Tô giải quyết phiền phức, đồng thời giúp nhà họ Tô phát triển mạnh mẽ, khiến cho nhà họ Tô trở thành gia tộc hạng nhất của Giang Nam, người nhà họ Tô từ đó ai cũng sẽ cũng sẽ được nhờ.



Nhưng biểu hiện của một nhà ba người Tô Thế Vĩ, khiến cho Khương Vô Danh thay đổi quyết định trong lòng.



Anh sẽ giúp nhà họ Tô, nhưng sẽ phân biệt đối xử với những người trong nhà họ Tô.



Hôm qua, bởi vì bố ruột của anh - Khương Chiến, anh giao quyền lựa chọn cho Võ bộ Long Quốc.



Hôm nay, anh vì bố nuôi Tô Thế Vinh và Tô Viễn Sơn, giao quyền lựa chọn cho mỗi người trong nhà họ Tô.



Thái độ của các thành viên trong nhà họ Tô đối xử với hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận sẽ quyết định tương lai của bọn họ, khác nhau một trời một vực.






Chương 20: Nhớ kỹ lời các người nói ngày hôm nay



Nhớ kỹ lời các người nói ngày hôm nay



"A... Tôi nhục mạ người khác sao? Bố của cô không phải có con riêng với một ả nào đó ở bên ngoài sao?"



Tô Lỵ cười lạnh, hoàn toàn làm lơ sự tức giận của Tô Thi Vận.



"Tiểu Lỵ, người nói những lời như vậy thật quá đáng!"



Lưu Quế Phương tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, hiếm khi mới thấy bà ấy nổi giận như vậy.



"Ô, Quế Phương, nhiều năm không gặp, cô thay đổi nhiều quá, mặt dày trở về không nói, còn dám mắng Tiểu Lỵ nhà chúng tôi, ai cho cô lá gan lớn vậy hả?", Hạ Hồng mỉa mai.



Lưu Quế Phương nghe vậy sắc mặt thay đổi, há miệng không biết nên trả lời như thế nào.



Với tính cách lương thiện, bà ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một nhà ba người của mình mới vừa trở lại nhà họ Tô lại lập tức trở thành mục tiêu châm biếm của người nhà nhà họ Tô.



Không riêng gì bà ấy, ngay cả Tô Thi Vận cũng không ngờ tới, nhưng cô ấy nhanh chóng tỉnh táo lại, đi đến bên cạnh Lưu Quế Phương , nắm lấy cánh tay của Lưu Quế Phương và nói: "Mẹ, chúng ta đừng cãi nhau với bọn họ”.



"Tô Thi Vận, cô đang nói gì? Cái gì mà không cãi nhau với chúng ta? Các người xứng sao?"



Tô Lỵ xì mũi trừng mắt, rất muốn đi lên tát cho Tô Thi Vận một cái.



"Loại người miệng đầy phân như cô thật không xứng nói chuyện với mẹ và chị của tôi”.



Lúc này.



Không đợi mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận mở miệng, một giọng nói đột nhiên vang lên.



Khương Vô Danh đẩy cửa phòng, bước ra.



Vốn dĩ anh tính chờ người của nhà họ Tô đến đông đủ, thấy rõ thái độ của mỗi người rồi mới xuất hiện, nhưng hành động hất cằm hếch mũi của Tô Lỵ khiến anh thật sự không nhịn được.



Hả?



Âm thanh đột ngột vang lên khiến ba người Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng và Tô Lỵ không hẹn mà cùng mà quay người, đưa mắt về phía Khương Vô Danh.



Khi bọn họ nhìn đến gương mặt không xa lạ gì của Khương Vô Danh, đồng tử của bọn họ lập tức giãn ra, giữa hai hàng lông mày hiện lên tia kinh ngạc không thể che giấu.



Bởi vì, bọn họ đều biết là năm đó Khương Vô Danh đánh Trịnh Phi bị thương, rồi giống như “chó chết chủ” mà trốn ra khỏi Quế Sơn, sau đó lại không biết tin tức Khương Vô Danh trở về.



Khương Vô Danh không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của ba người Tô Thế Vĩ, thậm chí không thèm liếc mắt ba người bọn họ cái nào, thẳng thừng coi ba người như không khí, đi thẳng về phía hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.



Hai người Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận ngơ ngác nhìn Khương Vô Danh đi tới, trên mặt tràn ngập cảm động, đồng thời miệng hơi hé mở, giống như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.



"Mẹ, chị, yên tâm, trong lòng con hiểu rõ”.



Khương Vô Danh biết hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đang lo lắng điều gì, chủ động nói ra trước.



Vừa dứt lời, anh lập tức xoay người, chắn trước hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận giống như một ngọn núi lớn, cực kỳ giống như cách Tô Thi Vận bảo vệ anh năm đó.



"Thằng... Con hoang, mày... mày nói cái gì?"



Cùng lúc đó, Tô Lỵ lấy lại tinh thần, cả người run rẩy, chỉ vào Khương Vô Danh, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi đột nhiên xù lông lên.



Kể từ khi Tô Thi Vận rời khỏi nhà họ Tô, cô ta là người con gái duy nhất của đời thứ ba trong nhà họ Tô, được người của nhà họ Tô coi như báu vật, sau khi tốt nghiệp liền gia nhập tập đoàn Tô thị , đảm nhiệm chức thư ký hội đồng quản trị.



Hiện giờ là một trong những cô chiêu nổi tiếng nhất ở Tô Giang, người theo đuổi như cá diếc qua sông, nhiều đếm không xuể.



Dù đi đến đâu cô ta cũng được mọi người ngưỡng mộ, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.



"Miệng của cô đầy phân khó ngửi quá. Hơn nữa, bố mẹ của cô không dạy cô là trước khi ra ngoài phải đánh răng sao?"



Khương Vô Danh nhìn Tô Lỵ như một thằng hề.



"Mày... mày...”



Tô Lỵ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ vào không khí, nhất thời không biết trả lời như thế nào.



"Thằng con hoang, mày đang nói gì đó?"



Hạ Hồng thấy thế, tức giận trừng mắt nhìn Khương Vô Danh, lớn tiếng quát mắng.



"Ha, hóa ra là mẹ nào con nấy ha”. Khương Vô Danh cười khẽ.



Mắt thấy vợ và con gái bị Khương Vô Danh 'bắt nạt', Tô Thế Vĩ nãy giờ vẫn luôn trầm mặc không nói dùng vẻ mặt lạnh lùng quát: "Thằng khốn này, mày có được dạy dỗ không hả?"



"Các người có tư cách nói về việc giáo dưỡng sao?", Khương Vô Danh lạnh giọng hỏi lại.



"Mày... Mày cút ra ngoài cho tao!"



Tô Thế Vĩ tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy, dù là ở nhà họ Tô, hay là ở bên ngoài, không có người nào dám nói chuyện với ông như vậy!



"Là bố bảo chúng tôi về đấy”.



Lưu Quế Phương tiến lên một bước, đứng bên cạnh Khương Vô Danh.



Tuy rằng bà ấy biết hiện giờ Khương Vô Danh đã trưởng thành, hơn nữa có năng lực giải quyết vấn đề, nhưng trong lòng bà ấy, Khương Vô Danh vẫn là con trai bé bỏng.



Mãi mãi là vậy.



Con trai bị bắt nạt, người làm mẹ phải che chở cho con trai.



"Quế Phương , đừng nói nó không phải con ruột của cô, cho dù có là con ruột của cô, thậm chí nếu hôm nay Thế Vinh có còn sống, tôi cũng sẽ không để nó ở lại nhà họ Tô!"



Tô Thế Vĩ cau mày, vẻ mặt u ám, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: "Cô đừng lôi bố ra làm cớ, lát nữa tôi sẽ nói với bố chuyện này”.



Tô Thế Vĩ vừa nói xong, không đợi Lưu Quế Phương trả lời, vợ chồng Tô Thế Ninh và Giang Dung đã đi đến.



Nhìn qua, Tô Thế Ninh mặc một bộ đồ giống kiểu cách thời Đường, trong tay cầm hai viên ngọc thạch tròn thượng đẳng, Giang Dung mặc một bộ sườn xám màu mận chín, cho dù là cách ăn mặc hay khí chất thì hai người đều cực kỳ xứng đôi.



Sự thật là như vậy.



Con người Tô Thế Ninh cũng như tên, từ nhỏ đã dĩ hòa vi quý, chưa bao giờ tham gia vào chuyện làm ăn của gia tộc chứ đừng nói tới tranh đấu, cả ngày chỉ trồng hoa nuôi chim.



Mà ngược lại Giang Dung lại thông thạo cầm kỳ thi họa.



"Anh, chị dâu, Tiểu Lỵ, mọi người đến sớm vậy”.



Hai vợ chồng Tô Thế Ninh, Giang Dung đã nghe được cuộc nói chuyện của Khương Vô Danh và một nhà ba người Tô Thế Vĩ, nhưng họ làm bộ không biết gì hết, chủ động mở miệng chào hỏi.



Một nhà ba người của Tô Thế Vĩ không để ý đến hai vợ chồng Tô Thế Ninh và Giang Dung, mà vẫn mang vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Khương Vô Danh.



"Chị hai, hôm nay chị cũng về với Thi Vận sao”.



Tô Thế Ninh cũng không thèm để ý, sau khi chào hỏi Lưu Quế Phương, cuối cùng nhìn về phía Khương Vô Danh: "Vô Danh, chú nghe nói tám năm trước cháu đi lạc, sao hôm nay trở về rồi?"



"Chú tư, là ông nội kêu chúng cháu trở về”.



Tô Thi Vận tiến lên một bước, vai kề vai với Khương Vô Danh, mở miệng đáp lại Tô Thế Ninh, cũng giải thích một lần nữa cho cả nhà Tô Thế Vĩ nghe.



"Chú tư, mợ tư!”



Khương Vô Danh có thể nhìn ra được Tô Thế Ninh đang giả ngu, nhưng Tô Thế Ninh không có ác ý với hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận, cho nên anh lịch sự với họ.



"Ừ”.



Tô Thế Ninh gật đầu, vẻ mặt hơi nghi hoặc... tại sao Khương Vô Danh dám trở mặt gia đình của Tô Thế Vĩ thế?



"Thật là náo nhiệt”.



Trong khi Tô Thế Ninh đang ngờ vực thì con trai thứ ba của nhà họ Tô – Tô Thế Kiệt cùng với vợ đi vào sân, cười nói.



Bọn họ không nghe thấy tiếng cãi vã vừa rồi, lúc nhìn thấy một nhà ba người của Khương Vô Danh thì có chút bất ngờ.



Đồng thời, bọn họ cũng nhìn thấy gia đình Tô Thế Vĩ, Hạ Hồng, Tô Lỵ nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Khương Vô Danh, trong lòng tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì.



"Thế Kiệt, Thế Ninh, các chú đều đã tới rồi, tôi nói cho các chú nghe một chuyện, vừa rồi...”. Tô Thế Vĩ kể cho Tô Thế Kiệt và Tô Thế Ninh nghe Khương Vô Danh đã đối xử với hai mẹ con Hạ Hồng, Tô Lỵ như thế nào, nhưng chuyện hai mẹ con Hạ Hồng và Tô Lỵ đã đối xử với mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận và chuyện họ nhục mạ Khương Vô Danh là thằng con hoang thì không kể lời nào.



"Ban đầu, mặc dù nó là đứa con riêng mà Thế Vinh có với một ả ở bên ngoài, nhưng bố đã cho nó ở lại. Vì mặt mũi của Thế Vinh, anh cũng không phản đối. Nhưng nó không tôn trọng người lớn và không được dạy dỗ đàng hoàng. Anh quyết không cho phép nó ở lại nhà họ Tô! Sau này tôi sẽ giải thích chuyện này với ba, đuổi nó khỏi nhà họ Tô!"



Sau khi Tô Thế Vĩ kể lại chuyện đã xảy ra, nói thẳng ra mục đích của mình và nhờ hai anh em Tô Thế Kiệt và Tô Thế Ninh hỗ trợ cho mình.



"Mất dạy như vậy, thật sự không thể để nó ở lại đây”.



Tô Thế Kiệt hiểu ra, lập tức ủng hộ Tô Thế Vĩ.



Nếu nói Tô Thế Vĩ cường thế, Tô Thế Ninh dĩ hòa vi quý, thì từ đúng nhất để miêu tả Tô Thế Kiệt là tầm thường.



Trong cuộc đời của ông ta, ngoại trừ khi còn trẻ làm việc cho tập đoàn Tô Thị vài năm, đạt được một số thành tựu, sau đó thì nhận chức nhàn tản lấy lợi nhuận sống thoải mái.



Cách đây không lâu, để cứu con trai Tô Nhạc của mình, ông ta đã bán đi số cổ phiếu trị giá hai tỷ của tập đoàn Tô thị, khiến nhà họ Tô rơi vào cảnh dậu đổ bìm leo.



Bởi vì chuyện này mà ông ta ở nhà họ Tô như chuột chạy qua đường, đặc biệt là bị Tô Viễn Sơn, Tô Thế Vĩ mắng mỏ.



Hiện giờ, ông ta thấy được cơ hội để hòa hoãn quan hệ với Tô Thế Vĩ, sao có thể bỏ lỡ được?



"Nếu bố đã gọi Vô Danh về, thì việc này để bố quyết định đi”. Tô Thế Ninh lựa chọn đứng ngoài cuộc.



"Đại... Đại ca..”.



Lúc này, Lưu Quế Phương lại lên tiếng, nhìn Tô Thế Vĩ với vẻ mặt cầu xin.



"Mẹ, không cần lãng phí thời gian với bọn họ”.



Khương Vô Danh cắt ngang lời nói của Lưu Quế Phương , sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm hai anh em Tô Thế Vĩ và Tô Thế Kiệt: "Nhớ kỹ lời các người nói ngày hôm nay!"



"Ý của mày là gì?"



Tô Thế Vĩ, Tô Thế Kiệt đồng thanh nói, bọn họ cảm thấy mình đang bị Khương Vô Danh uy hiếp.



Điều này... Làm cho bọn họ thấy thật vớ vẩn!



"Trên đời này không có thuốc hối hận”.



Khương Vô Danh lạnh giọng đáp lại.



Đây không phải là uy hiếp, cũng không phải lời vớ vẩn.



Bởi vì trong tương lai gần, hai anh em Tô Thế Vĩ và Tô Thế Kiệt sẽ giống như chó mặt xệ mà cầu xin Khương Vô Danh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhất Thế Phi Thiên
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Nhất Thế Phi Thiên
  • Nhất Thế Khuynh
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom