Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-248
Chương 251: Vấn đề công trình dang dở
Khi xe công của minh giới lại đến sân nhỏ của tiệm gốm, trừ Lý Tiếu ra còn có một đống đặc sản âm ty bị đưa đi.
Nước Vong Xuyên là cần thiết, còn có hoa Mạn Thù Xa, đóa hoa quyến rũ đỏ rực như lửa chất đầy chiến xa. Lý Tiếu cười tủm tỉm ngồi trong bụi hoa, phong cách còn hơn cô dâu trên xe hoa ngày cưới, bên cạnh đặt thùng nước tinh khiết chứa đầy nước Vong Xuyên.
Quỷ vương Tiết tha thiết nhìn theo người lái xe minh giới mặt chết lặng lái chiến xa vào khe nứt, khi khe nứt trên mặt đất khép lại không còn dấu vết, ông ta mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Quỷ vương Tiết lẩm bẩm: “Không biết đi rồi về mất bao lâu.”
Phong Tiểu Tiểu an ủi quỷ vương trung niên:
“Không sao đâu, Lý Tiếu và Hades thân nhau, còn có một đống quà mang theo, chắc sẽ không bị khó xử. Nếu làm nhanh thì khoảng hai, ba tiếng là xong việc đi ra, mượn đại chiến xa của ai đó trên Olympus đi về, không chừng trước bữa tối sẽ thấy Lý Tiếu.”
Quỷ vương Tiết nghe vậy tỏ vẻ muốn ăn tối ngay, ông ta tính nhẩm còn vài tiếng là tới giờ cơm, dứt khoát tạm biệt:
“Thôi tôi về địa phủ canh chừng vợ, nếu mang được quả lựu về thì làm phiền mấy vị gọi điện thoại cho Hắc Vô Thường hoặc Thành Hoàng, để họ xuống dưới nói cho tôi biết một tiếng là được.”
Chút chuyện nhỏ, Phong Tiểu Tiểu không có lý do từ chối, hai vợ chồng Tiểu Hắc cũng tỏ vẻ không thành vấn đề. Sau khi tiễn quỷ vương Tiết, tạm biệt Thành Hoàng và Hắc Vô Thường, Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy về nhà.
Hai người vào phòng khách thấy Dương Nghiên, Lucifer đã về trước đang nhàn nhã ngồi trên sô-pha đối diện nhau uống cà phê, ăn bánh. Bên cạnh có cô bé Tinh Vệ làm người phục vụ.
Phong Tiểu Tiểu lấy làm lạ hỏi: “Hôm nay không cần mở tiệm sao?”
Y Y nghe câu hỏi này không biết nên nói thế nào cho phải, chủ tiệm mà còn hỏi cô nhóc có mở tiệm không, làm như cô nhóc mới là chủ tiệm chứ không phải Phong Tiểu Tiểu vậy. Trên đời này có người làm thuê nào khốn khổ như cô nhóc không chứ? Chẳng những phải lo chuyện trong mà còn cả ngoài tiệm, mà tiền lương hằng tháng còn chỉ có hai ngàn.
Biết Phong Tiểu Tiểu sẽ không thấy xấu hổ vì sự lười biếng của mình, Y Y nhận mệnh giải thích:
“Có rất nhiều thiên thần sa ngã đến đây, bọn họ không thể trực tiếp ra ngoài, em sợ có khách gặp được thì không hay nên đóng cửa, chờ họ chia thành từng nhóm từ từ rút đi.”
Phong Tiểu Tiểu lặng im giây lát rồi hỏi: “Cụ thể nhiều cỡ nào?”
Lúc ở địa ngục, Phong Tiểu Tiểu biết trước khi Lucifer đi có một đoàn người nối liền không dứt đứng trước Quỷ Môn, xếp hàng hai tiếng mới đi hết. Nhưng cô không đếm kỹ số người, đôi khi con số đến một mức nào đó thì đã mất ý nghĩa.
Lucifer ưu nhã buông ly cà phê, duỗi người trên sô-pha, tùy ý dựa vào lưng ghế nói:
“Thiên thần sa ngã vốn có 133306668 người, giờ có một người bị cô bắt đi ký khế ước nên chúng tôi thiếu mất một người.”
“...”
Lucifer nhướng mày nhìn Phong Tiểu Tiểu á khẩu, nói:
“Lúc một trăm người đầu tiên đến thì chỗ của cô đã chật, ngài Phục Hy mở cửa thần đình giúp chúng tôi cho từng nhóm thiên thần sa ngã đi vào, bên ngoài chỉ để lại mấy ác ma cấp cao và ma tướng. Bọn họ sẽ lấy nơi này làm trung tâm để lục tục tản ra thế gian, tìm nơi dừng chân mới cho chúng tôi.”
“...”
Lucifer nhìn Phong Tiểu Tiểu vẫn rối rắm, mỉm cười nói:
“Yên tâm, trước khi tìm ra nơi đủ để chứa đám cấp dưới của tôi thì hơn một triệu ba ngàn vạn thiên thần sa ngã sẽ không ra khỏi thần đình của các vị nửa bước, tôi không muốn gây hỗn loạn cho chốn thế tục.”
Phong Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước, cô không có khái niệm gì về thiên thần của thiên đường, nghe nói Lucifer mang theo một phần ba thiên thần tạo phản nhưng cô không rõ một phần ba là bao nhiêu. Trong trí nhớ của Phong Tiểu Tiểu thì ấn tượng sâu nhất với ma vương chỉ có Voldemort trong Harry Potter, cô cứ nghĩ nghề ma vương sẽ giống như tên chúa tể hắc ám kia, thống lĩnh ba ngàn tên nhà quê đã là ghê gớm lắm rồi.
Đây quả là sự chênh lệch giữa phái thực lực và phái thần tượng. Nếu không như vậy tại sao người ta có tên trong thần điển còn Voldemort chỉ lên ti vi chứ?
Phong Tiểu Tiểu thuận miệng tâng bốc cảm tạ ma vương nước ngoài hợp tác:
“Không ngờ anh Lu cũng nghĩ cho giới thế tục quá.”
Lucifer không có phản ứng gì, ung dung cầm miếng bánh ngọt nhỏ bỏ vào miệng, gật gù tỏ vẻ vừa lòng vừa nói:
“Tôi đã nói rồi, thần ở đỉnh kim tự tháp nhưng loài người mới là nền. Hơn nữa, gây nhiều hỗn loạn sẽ khiến giới thế tục xáo trộn, tôi không hy vọng tận thế đến sớm.”
Phong Tiểu Tiểu kéo Phục Hy ngồi xuống ghế bên kia, kêu Y Y cho hai ly trà sữa.
Phong Tiểu Tiểu tò mò hỏi:
“Ma vương mà cũng quan tâm tận thế à?”
Lucifer híp mắt, mười ngón giao nhau đặt trên bàn, người hơi nghiêng tới trước hỏi:
“Đương nhiên. Cô nghĩ tôi là kiểu không chuyện ác nào không làm sao?”
“À ...”
Cái đó thì không đến mức nhưng chắc chắn không phải là người tốt trăm phần trăm.
Lucifer bật cười:
“Tạm thời chúng ta không nói tính cách của tôi thế nào, chỉ nói nếu tận thế thật sự đến thì người chịu khổ đầu tiên không phải Jehovah mà là những kẻ bị trục xuất khỏi thiên đường như chúng tôi. Vậy tại sao tôi phải làm chuyện không có lợi?”
Dương Nghiên khuấy cà phê, không ngẩng đầu lên cười khẩy nói:
“Theo ghi chép khi đến ngày phán xét, đám thiên thần sa ngã lang thang trên mặt đất sẽ bị ném vào hồ lửa. Theo tính cách của Jehovah, chắc ông ta tính lấy nhân khẩu địa ngục để lấp hố tận thế. Dù sao thiên thần sa ngã cũng là thiên thần, tuy tạp chất nhiều chút nhưng đủ đốt. Chờ đốt thân thể và thần hồn thiên thần của họ sẽ đạt được đến sức mạnh càng lớn, mới khiến thiên đường hoặc nên nói là bản thân Jehovah tìm được đường sống.”
Lucifer nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Dương Nghiên:
“Đúng vậy, nên đây mới là lý do Jehovah không bao vây tiễu trừ địa ngục quy mô lớn, vì chúng tôi là tế phẩm dự trữ khi tận thế đến. Hình như anh Dương rất rành về thiên đường nhỉ?”
Dương Nghiên khiêm tốn nói: “Bình thường, đều do nhìn trong đầu anh thôi.”
“...”
Lúc này Phong Tiểu Tiểu mới hiểu ra.
Nếu nói thế giới là nơi tất cả sinh linh sinh sống, khi tận thế đến các ác ma không thể chạy thoát, nên Lucifer mới đồng ý ra mặt. Nhưng bảo Lucifer làm gương chủ động chạy lên tiền tuyến xông pha chiến đấu thì hơi lố. Phong Tiểu Tiểu vốn hoang mang cho rằng việc Lucifer bị bôi đen trong thần thoại có khi nào vì bên trong có gì mờ ám không, giờ cô mới biết tính cách của anh ta đúng như trong thần thoại, vì sự việc liên quan đến mình nên mới hoạt động tích cực như thế.
Phục Hy bưng ly trà không tham gia cuộc nói chuyện, từ trước kia anh đã không thích quan tâm ai ngoài Phong Tiểu Tiểu, giờ anh giữ im lặng cũng không có gì lạ. Tuy nhiên nét mặt Phục Hy đăm chiêu thì hơi kỳ.
Phong Tiểu Tiểu trò chuyện với Lucifer xong chọt Phục Hy hỏi:
“Anh Hy đang nghĩ gì vậy?”
Phục Hy nhìn sang cô, nhíu mày hỏi: “Thiên thần sa ngã đều ở trong thần đình sao?”
Lucifer gật đầu nói:
“Đúng thế, nghe nói các vị thần chưa chính thức vào ở, mượn dùng tạm chắc không sao chứ?”
Phục Hy cứ cảm thấy mình quên cái gì, nhấp ngụm trà sữa rồi cau mày đặt xuống: “Không sao.”
Nếu đã quên thì chắc không phải chuyện gì quan trọng.
Cùng lúc đó, ở nền không gian thần đình, con rắn đen nhỏ xấu xa đang tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc bò dưới váy các nữ thiên thần sa ngã.
“A! Sao chỗ này lại có rắn!?”
“Nó chui vào váy tôi! Úi, nó liếm đùi tôi, ghê tởm chết!”
“Hay lại là ngài Chessia biến thân?”
“Không phải, con rắn này chắc chắn là đực!”
“Giết nó!”
…
***
Chờ khi Phong Tiểu Tiểu thấy một anh đẹp trai tự xưng là Poseidon tới cửa hỏi thăm, cô mới nhớ ra hình như trong thần đình còn đang nhốt một con rắn không biết xấu hổ nữa. Lucifer vứt phong độ xưa nay lao nhanh vào cửa thần đình.
Phong Tiểu Tiểu câm nín nửa phút sau đó sầu não hỏi Dương Nghiên:
“Thiên thần chắc sẽ không mang thai đâu nhỉ?”
Dương Nghiên cũng câm nín, liếc Phục Hy một cái rồi quay đầu bất đắc dĩ nói:
“Chắc không sao, dù gì hình thái không đúng, Zeus còn bị anh Hy phong ấn. Hơn nữa bên trong có nhiều thiên thần sa ngã như vậy, nếu Zeus dám làm gì bậy bạ, mỗi người đạp một chân cũng có thể đạp hắn bẹp dí.”
Poseidon buồn bực nhìn mấy người phương Đông đang hào hứng tán dóc việc gì đó mà hoàn toàn lờ tịt mình kia.
Poseidon tức giận nhíu chặt mày hỏi:
“Tôi nhận được một con hạc giấy, nghe nói các người để vợ tôi lạc trong minh giới hả?”
Phong Tiểu Tiểu cười gượng.
Phục Hy ngước đầu lên lạnh nhạt nói: “Vậy sao còn chưa đi?”
Poseidon tức giận nói:
“Ba lớp cửa đồng của Tartarus không cách nào sửa chữa, nếu không thì tôi đã chẳng luôn né chỗ đó. Giờ Amphitrite bị nhốt trong đó, các người bảo tôi làm sao đón cô ấy về từ tay Tartarus đây?”
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi:
“Nghĩa là sao? Nghe nói thứ đó vốn do anh tạo ra, chế tạo được mà không sửa được à?”
Poseidon hít sâu cố bình ổn cảm xúc, siết chặt nắm đấm giải thích:
“Ba lớp cửa đồng khóa vực sâu vô tận không chỉ là vật chất, bản thân nó là một loại pháp tắc nên mới có năng lực nhốt chư thần Titan và cha của chúng tôi lại. Nó vốn nên hoàn mỹ, nhưng khi tôi tạo ra nó, tôi đã tận mắt chứng kiến một người đàn ông im lặng cầm búa chém pháp tắc nứt ra một cái khe to. Tôi không nói cho ai biết chuyện này, bao gồm cả Tartarus. Sau đó, tuy tôi cố gắng hàn gắn lại cái khe đó nhưng đáng tiếc cuối cùng nó vẫn nứt ra.”
Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng tìm kiếm kẻ tình nghi:
“Người đàn ông im lặng cầm búa? Vidar của Aesir hả?”
Đang yên lành Vidar chém cửa của các người làm gì?
Biểu cảm Phục Hy nghiêm túc nói: “Không, không phải anh ta.”
Chỉ có một người có thể chém đứt pháp tắc.
Bình luận facebook