Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-247
Chương 250: Vấn đề hợp đồng di dời
Chưa bao giờ mà Hỏa thiên sứ cảm thấy sụp đổ như bây giờ.
Đột nhiên Hỏa thiên sứ chấp nhận sự thật rằng, việc anh ta lúc nào cũng có thể bị triệu hồi vẫn chưa phải kết quả tệ nhất, cô gái này lần nào cũng thành công thách thức cực hạn của anh ta.
Hãy xem anh ta nhìn thấy ai kia?
Là Lucifer trong truyền thuyết đó!
Cái người nổi tiếng lừng lẫy từ trước khi anh ta sinh ra, nghe nói từng suýt thành công lật đổ chính quyền thiên đường, là đứa con của vinh quang lúc trước, là đại ma vương nổi tiếng hiện tại.
Hỏa thiên sứ muốn khóc ròng, thật lòng nguyền rủa toàn thế giới, sâu sắc cảm thấy tương lai tối tăm mù mịt.
Lucifer đầy hứng thú nhìn Hỏa thiên sứ xuất hiện với khuôn mặt tuyệt vọng như tận thế đã đến.
Ngón tay thon dài xoa cằm tinh xảo, Lucifer chép miệng cười nhạo:
“Xem tôi thấy gì này? Một tên Hỏa thiên sứ! Không khí trong địa ngục không làm cậu thấy nghẹt thở sao?
“...”
Đâu chỉ nghẹt thở, Hỏa thiên sứ có cảm giác giây tiếp theo mình sẽ chết luôn ấy chứ, dù về mặt lý thuyết thì thiên thần là bất tử bất diệt.
Hỏa thiên sứ kiên cường nuốt ngược trở lại ngụm máu đã trào lên họng, hết sức rối rắm nhìn Phong Tiểu Tiểu hỏi:
“Cô đã sa đọa đến mức bán linh hồn cho ác ma rồi sao?”
Sau đó Hỏa thiên sứ bị Phục Hy lườm.
Sau khi nghe kể đại khái chủ nhân ban đầu của chìa khóa thiên đường là Phục Hy, Hỏa thiên sứ thở phào nhận ra tạm thời chưa đến tận thế, lý do đối phương triệu hồi anh ta là hy vọng anh ta đưa giấy nợ lên thiên đường mà thôi.
Quá tuyệt! Hỏa thiên sứ có nhìn lướt đến cuối tờ giấy nợ ghi con số lớn vượt sức tưởng tượng, nhưng tóm lại người trả tiền không phải là anh ta, không cần quan tâm.
Hỏa thiên sứ thuận lợi tìm được đường sống, Lucifer không xem trò vui nữa, xoay người vẫy tay với Dương Nghiên: “Vậy thì, chúng ta cũng nên xuất phát rồi.”
***
Cuối cùng, Phong Tiểu Tiểu cũng chú ý đến bà Tiết:
“Tình hình của bà ấy thế nào rồi?”
Dường như quỷ vương Tiết có thể thấy được nhiều hơn Phong Tiểu Tiểu, ít nhất ông ta bình tĩnh nói:
“Chưa tỉnh lại, dung hợp khá tốt nhưng trong địa ngục không có người sống, ý tôi là không có người thường còn sống, nên ý thức và thân thể của bà ấy vẫn trong trạng thái yên lặng, chờ lên mặt đất mới tỉnh.”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu, nhìn bà Tiết ngủ trong bụi hoa Mạn Thù Sa như nữ chính trong MV, không kiềm được đặt tay dưới mũi đối phương.
Ôi chao, không có hô hấp! Yên lặng hoàn toàn.
Phục Hy đến gần nhìn, lắc đầu lạnh nhạt nói:
“Không thể mang về mặt đất, bà ấy và ông có lời thề, trừ phi lời thề đó hoàn thành hoặc bị hủy bỏ nếu không thì không thể đưa về.”
Quỷ vương Tiết vốn bình tĩnh nghe vậy kinh ngạc kêu lên: “Là sao?”
Phong Tiểu Tiểu cũng ngây người, nhưng bây giờ cô đã hơi hiểu chút kỹ thuật chuyên môn.
Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, nói:
“Ý của anh Hy có phải là vì bà Tiết và Chuyển Luân Vương có lời thề nên hai người phải ở bên nhau, hoặc cùng trong địa ngục hoặc cùng ở trần gian. Nên một trong Thập Điện Diêm La đã về vị trí thì bà Tiết không thể về mặt đất được nữa, đúng không?”
Phục Hy mỉm cười với Phong Tiểu Tiểu:
“Đúng vậy, dù sao thân thể của bà ấy đã khỏe, cứ đặt ở đây đi.”
“!!!”
Kết cục này không đúng!
Quỷ vương Tiết muốn phát cuồng.
Thân thể khỏe thì tốt rồi, nhưng không thể tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Đổi cách nói khoa học hiện đại thì đây là người thực vật! Còn thảm hơn chết đó!
Phong Tiểu Tiểu á khẩu vài giây, đôi khi cô cảm thấy cách suy nghĩ trên trời của Phục Hy làm người ta muốn quỳ luôn.
“Anh Hy, em cảm thấy là con người thì dấu hiệu sống lớn nhất là có tư tưởng độc lập. Bây giờ về mặt lý luận thì bà Tiết đã khỏe, nhưng nếu trong trạng thái này thì còn không bằng trước kia.”
Quỷ vương Tiết gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
“Đúng đúng đúng! Nữ Oa nương nương nói đúng!
Phục Hy nhíu mày nói:
“Vậy thì để bà ấy chết đi, như vậy thì lời thề trước đó cũng hoàn thành, bà ấy sẽ có thể hoạt động đi lại. Giới U Minh vốn là thuộc địa của ông, tuy không thể trở về sống trong giới người thường nhưng chắc cũng không thành vấn đề.”
Có vấn đề lớn đó!
Quỷ vương Tiết rất muốn khóc cho anh xem.
Phong Tiểu Tiểu do dự hỏi:
“Như vậy có phải là hơi thảm không?
Thành Hoàng vốn là người thô lỗ, bị vợ đè không cho nói chen vào nhưng nhìn hồi lâu đã mất kiên nhẫn, anh ta kêu lên:
“Sao phải để vợ của ông ta nhường nhịn ông ta? Tôi mới nghe ý các người nói lời thề chỉ cần hai người ở bên nhau là được, nếu vợ làm quỷ khiến ông đau lòng vậy ông làm người là được!”
Thành Hoàng mới nói xong đã bị đánh một cái vào sau gáy, tiếng vang rõ to.
Tiểu Hắc tiện tay đánh chồng xong bình tĩnh gật đầu với mọi người:
“Ngại quá, không dạy tốt, các người nói tiếp đi.”
Quỷ vương Tiết bị sốt ruột một chốc không nghĩ ra, nghe Thành Hoàng nhắc nhở mắt sáng rực vội hỏi Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy:
“Tôi không làm Diêm La được không?”
Phục Hy nhướng mày, biểu cảm khó chịu.
Tim quỷ vương Tiết rớt cái bịch, khóe mắt liếc hướng vợ mình thì phồng lên can đảm mím chặt môi.
Phục Hy im lặng nửa ngày sau chậm rãi nói:
“Việc này chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.”
Quỷ vương Tiết mới thở phào đã nghe câu sau làm cả người ông ta lạnh lẽo:
“Hoặc là Quỷ Môn mở rộng, Âm Ty không có người chấp chưởng, đàn quỷ gây hại cho trần gian. Hoặc như trước kia đóng kín Quỷ Môn, các quỷ hồn tan biến ngoài phố Thành Hoàng, số mệnh lưu lạc hư vô...”
“Cái này ...”
Phục Hy cười nhạt:
“Việc này vốn không liên quan gì đến tôi, các người muốn thế nào thì tự quyết định.”
Quỷ vương Tiết muốn khóc, làm ơn đừng tạt máu chó kiểu hoặc cứu thế giới hoặc cứu người yêu lên đầu ông ta được không?
Tiểu Hắc liếc xéo Thành Hoàng miệng tiện, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Nếu bà Tiết cũng có thể nhậm chức trong địa phủ thì có tính là hoàn thành lời thề không?”
Nhậm chức trong địa phủ và bị bắt nhốt là hai chuyện khác nhau. Bị nhốt thì chỉ có thể chết, không có thực thể, ngoài ba lễ của quỷ hằng năm ra thì những lúc khác đều không được ra khỏi địa phủ nửa bước. Nhậm chức thì hình thái gì đều được, tan tầm muốn về dương gian hay ở lại âm phủ tùy thích. Trừ địa điểm đi làm, nội dung công việc hơi kỳ lạ ra thì những mặt khác đều giống công việc bình thường.
Phục Hy ngẫm nghĩ nói:
“Cái này được.”
Quỷ vương Tiết thở ra một nửa, miễn có con đường thứ ba là được rồi, nhưng nửa hơi còn nghẹn trong ngực, ông ta hỏi:
“Vợ tôi chưa từng tu luyện, như vậy có thể thành quỷ tiên được không?”
Phục Hy chưa nói gì Phong Tiểu Tiểu đã cướp lời:
“Tôi nhớ Thành Hoàng và Tiểu Hắc mua một sợi dây đeo tay ở quầy hàng nào đó, được truyền thừa chức ti của Thành Hoàng và Hắc Vô Thường nên mới từ người thường biến thành như bây giờ đúng không?”
Tiểu Hắc gật đầu nói:
“Tuy không nhớ rõ lắm nhưng bình thường tôi và ông xã chỉ đi dạo có mấy con đường, đi tìm cũng không mất công.”
Phong Tiểu Tiểu không quá đồng ý với cách này:
“Thứ này có thể bán sỉ sao? Nhặt được một lần đã là siêu may mắn rồi. Dù hai người tìm được chủ hàng nhưng chưa chắc người ta đã có vòng tay thứ hai để bán.”
Tuy sống trên đời ôm hy vọng là chuyện tốt, nhưng quá lạc quan là không thực tế.
Tiểu Hắc lại khó chịu liếc xéo Thành Hoàng: “Phải thử mới biết.”
Quỷ vương Tiết cũng biết khả năng này không cao nhưng trước mắt chỉ có thể đặt hy vọng vào hai vợ chồng Thành Hoàng. Trước khi làm được điều này bà Tiết chỉ có thể luôn ở trong khóm hoa làm người đẹp ngủ say. Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Lý Tiếu ở gần đó vẫn luôn mải hút nước trong sông Vong Xuyên vào thùng nước hai mươi lít của máy lọc nước trong tiệm gốm, rất có nghị lực định một lần vớt đủ nguyên vật liệu.
Trong lúc mọi người đang bàn chuyện, Lý Tiếu đã khó khăn hứng đầy nước, kéo hai thùng to tung tăng chạy về đội: “Xong việc chưa? Khi nào chúng ta về?”
Quỷ vương Tiết buồn bã thở dài:
“Vậy mọi người về đi, tôi ở đây sửa sang tài liệu, chờ vi tính đến sẽ xếp vào ngay, thuận tiện ở bên vợ, lỡ giữa chừng bà ấy tỉnh lại thì sao.”
Phong Tiểu Tiểu vỗ vai quỷ vương Tiết: “Vậy chúng tôi đi đây.”
Lý Tiếu hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, vui vẻ nói:
“Đi thôi! Chúng ta mau về luyện dược, Vong Ưu Tán của tôi đã hạ kệ một thời gian rồi.”
Tiểu Hắc tiến lên vỗ vai quỷ vương Tiết, an ủi:
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố sớm tìm thấy thứ cho vợ ông nhậm chức làm quỷ.”
Quỷ vương Tiết xoa mắt: “Vậy làm phiền mọi người.”
Cuối cùng Lý Tiếu cũng nhận ra không khí là lạ, mờ mịt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phong Tiểu Tiểu trộm liếc quỷ vương Tiết, sợ ảnh hưởng đến tâm tình người này nên kéo Lý Tiếu sang một góc nói nhỏ. Lý Tiếu ngây người nửa phút.
Chờ quỷ vương Tiết và Tiểu Hắc nói chuyện xong, đang định mở Quỷ Môn đưa mọi người về.
Lý Tiếu tỉnh hồn, vỗ đùi cái đét: “Còn tìm cái gì nữa, tôi biết chỗ nào có thứ đó.”
Quỷ vương Tiết vụt ngoái đầu nhanh đến suýt gãy cổ: “Cái gì!?”
Quỷ vương Tiết lớn giọng làm Lý Tiếu hết hồn, lo lắng nhìn quanh, lúng túng hắng giọng nói:
“À thì, mọi người có nghe về thần thoại Hy Lạp rồi chứ? Lão Hades từng trò chuyện với tôi, nói trước kia cướp vợ, vì lừa người ta đến địa ngục đã cho người ta ăn quả lựu. Ăn thứ đó vào có thể ký khế ước hôn nhân với thần, nên sau này cô gái mà lão Hades cướp về bỗng nhiên lột xác thành Minh hậu.”
Trong thần thoại, vợ của thần cũng xem như một chức vị, đương nhiên phải được pháp tắc thừa nhận mới được.
Quỷ vương Tiết kích động túm cổ áo Lý Tiếu:
“Quả lựu đó ở đâu? Đưa tôi! Sau này mỗi tháng tôi tặng cho mười thùng nước Vong Xuyên!”
Mặt Lý Tiếu trắng bệch vì thiếu không khí:
“Không có... khoan đã! Tuy không mang theo nhưng tôi có thể xin của lão Hades!”
Không nhìn ra là ông quỷ vương này lại thuộc mẫu bạo lực đó.
Bình luận facebook