Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-246
Chương 249: Kết thúc
Xem giáo phái của Jehovah sẽ thấy có một hiện tượng khá thú vị.
Thần hệ toàn thế giới đều đang thiếu nhân khẩu, nhưng thiếu đến mức như Jehovah thì quả là vô cùng hiếm hoi. Cả thiên đường chỉ có Jehovah là thần, còn lại đều là thiên thần.
Lucifer, Raphael, Michael chắc là ghê gớm nhỉ? Nhưng họ chỉ có thể là thiên thần lợi hại mà thôi. Truyền thuyết Adam và Eve xa xưa không? Nhưng hai người này chỉ là con cưng của Jehovah, hay nói cách khác chỉ là thú cưng, và đã là thì quá khứ.
Còn như Mose, thánh Peter, Jesus, cho dù mang danh hiền triết hay thánh tử, nổi tiếng cỡ nào trên đời thì cũng đều không phải là thần.
Cùng lắm thì bọn họ là được Jehovah ưu ái rồi làm vua làm tướng trong đám người thường mà thôi, lên thiên đường thì cùng lắm được dành cho cái nghi thức hoan nghênh long trọng, được thiên thần ca hát chào mừng, tung hoa đầy đường. Điều này chứng minh họ rất được ưu đãi, có lẽ địa vị cao hơn tất cả thiên thần, nhưng thần tịch then chốt nhất thì Jehovah chưa từng ban cho ai.
Thượng Đế được cho là nhân từ bác ái nhất thật ra là người xem trọng thân phận nhất, cho người ta ngôi sao, ánh trăng, thậm chí tất cả quyền lợi trên trời dưới đất, nhưng tuyệt đối không nhường lại địa vị của mình.
Có lẽ chìa khóa thiên đường chính là trò khoe khoang bỏ vốn lớn nhất của Thượng Đế, để có được tín ngưỡng của mọi người và vinh dự duy nhất của kẻ ngồi trên cao, dù là bát công, phá hoại cân bằng cũng chẳng hề gì.
Trong mắt Jehovah, thiên thần hay người thường chắc chẳng khác gì nhau, lúc ông ta thương ai thì người đó sẽ có được tất cả những điều tốt nhất, muốn làm gì thì làm trong thế giới của ông ta. Nhưng Jehovah lúc nào cũng có thể rút lại sự yêu chiều của mình, trong nháy mắt đẩy một người rơi xuống vực sâu.
Chỉ vì ông ta là “thần” duy nhất nên chỉ có ông ta mới có thể tùy ý đùa bỡn thế giới này.
Phong Tiểu Tiểu nhìn Lucifer, cảm thấy đây quả là đứa trẻ đáng thương. Lucifer từng có vinh dự tôn quý tựa như hoàng tử bên cạnh hoàng đế cổ đại, không muốn cúi đầu trước con riêng của người thường là chuyện rất bình thường. Nhưng có lẽ Lucifer chưa từng nghĩ đến cái gọi là thiên thần có quyền lực nhất trong thiên đường ở trong mắt Thượng Đế cũng chẳng là cái thá gì cả.
“Giống như” và “vốn là” có sự khác biệt về bản chất.
Dù giống đến đâu, gần sát cỡ nào thì vẫn không phải.
Phong Tiểu Tiểu chẳng ham gì chìa khóa nhưng cứ nghĩ Lucifer lại rất quý trọng nó:
“Đó là chìa khóa thiên đường đó!”
Lucifer cười khẩy nói:
“Thế thì sao? Quyền lợi của hắn lớn bao nhiêu thì vẫn là của hắn, dù tôi có thể dùng thì chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thần uy của hắn mà thôi.”
Nếu đã sa đọa xuống địa ngục, Lucifer chưa từng nghĩ sẽ trở lại thiên đường của người kia, trừ phi anh ta sẽ thay thế vị trí của người kia.
Ở địa ngục, anh ta được tôn kính là vì Lucifer, mà ở thiên đường thì được tôn vinh vì là trưởng thiên thần.
Phục Hy vốn không có hứng thú nhưng khi Lucifer lấy chìa khóa ra thì lại đổi ý.
Phục Hy cười nhạt cầm hai chiếc chìa khóa đặt trong lòng bàn tay xem xét:
“Ngươi nói đây là chìa khóa thiên đường hả?”
Lucifer kinh ngạc hỏi:
“Chẳng lẽ nó không phải sao?”
Tuy chưa từng sử dụng nhưng Lucifer chắc chắn đây là hàng thật, nhìn chìa khóa tỏa ra mùi khoe khoang là biết, chỉ kém khắc dòng chữ “ta rất ghê gớm” lên thôi.
Phục Hy khép năm ngón tay lại, giống như lúc hủy chiếc nhẫn của Odin trong tiệm gốm, cát bụi bạc và vàng rơi ra từ kẽ tay anh, khi mở lòng bàn tay thì chỉ còn hai mảnh vụn màu đen.
Hai mảnh vụn to cỡ móng cái, không phải vàng không là sắt, không phải xương cũng không phải vỏ, không nhìn ra chất liệu là gì nhưng bên ngoài lại hiện lên hoa văn huyền ảo như dấu vết của thời gian ghi lại.
Phục Hy lạnh lùng nhìn quét Lucifer, ánh mắt sâu thẳm:
“Bản tôn không biết từ khi nào mà bát quái đồ của bản tôn trở thành đồ vật tượng trưng cho thần quyền của giáo phái thiên đường vậy?”
Hơn nữa chỉ còn là mảnh nhỏ, Lý Trường nói bát quái đồ của Phục Hy đã biến mất sau khi thiên đình công bố lời tiên tri về tận thế, nhưng vì sao nó lại bị hư hao đến nông nỗi này? Lại còn bị chủ thần khác lấy mất?
“Tôi không biết.”
Lucifer rất muốn chửi thiên đường xối xả, nhưng anh ta chỉ bực bội im lặng một lúc rồi nói:
“Tuy chán ghét Jehovah nhưng tôi phải thừa nhận hai chiếc chìa khóa này không phải hắn ăn cắp hay cướp ở đâu. Có lần, Jehovah chúc phúc xong đột nhiên phát hiện thứ này ở cạnh ghế thánh của mình, khi đó chúng có hình dạng quả cầu chứ không phải chìa khóa. Jehovah phát hiện thứ này có tác dụng kỳ diệu, nó có thể chứa pháp tắc, khi đó quyền lực của Jehovah chưa lớn mạnh như bây giờ, vừa lúc cần có người truyền đạo ở trần gian nên...”
Vì thế chìa khóa xuất hiện.
Con ngươi Phục Hy co rút, nghĩ ngay đến một kẻ bị tình nghi, có lẽ nên nói đó không thể gọi là con người.
Trừ thiên đạo ra có ai dám ngáng chân, gây thù chuốc oán làm Phục Hy ức chế chứ?
Bực bội nhất là Phục Hy không thể trả thù thứ không phải thực thể đó, muốn đánh cũng không được, muốn diệt cũng không xong. Trừ phi Phục Hy biến mọi thứ trở về hỗn độn, vậy thì thiên đạo sẽ thành hư vô.
Phục Hy theo bản năng liếc sang Phong Tiểu Tiểu mờ mịt ngồi cạnh mình, anh xóa bỏ ý nghĩ mới lướt qua, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.
Nếu biến thế giới quay về hỗn độn thì Nữ Oa sẽ thức tỉnh ngay, nhưng anh chắc chắn sẽ ăn đòn, chắc chắn!
Phong Tiểu Tiểu vẫn hoang mang không hiểu, nghiêm túc hỏi:
“Có địch tình hả anh Hy?”
“...”
Chìa khóa thiên đường bị hủy, muốn trả lại cũng không được, huống hồ Phục Hy chưa từng nghĩ sẽ trả lại thứ này.
Lucifer liên tiếp mất hai lá bài tẩy, đau lòng muốn hộc máu, nhưng cũng không bận lòng lâu, quyết định vò đã mẻ lại sứt, trở lại mặt đất.
Lucifer cũng không rõ có phải vì mình không hợp bầy với nhóm người này hay thế nào mà trước kia anh ta trí tuệ biết bao, sức mạnh tràn trề, thế mà bây giờ lại có ý nghĩ thô lỗ là “Chẳng bằng đấu một trận ra ngô ra khoai với thiên đường còn hơn!”
Thật tình là vì con đường liên minh này quanh co khúc khuỷu quá, Lucifer sắp trở nên hận đời rồi.
Phong Tiểu Tiểu vốn được định vị là vú em trong tiểu đội khi chơi phó bản, sau khi giải quyết vụ việc đương nhiên phải đi tìm bà Tiết xem đối phương đã khỏe chưa rồi mới trở lại mặt đất. Dương Nghiên từ nhỏ đã được rèn luyện tài xã giao khéo léo, tất nhiên là phụ trách dẫn đám người Lucifer cắm rễ trên thế giới mặt đất.
Phong Tiểu Tiểu mới ra cửa, tiện tay kéo một tiểu quỷ hỏi:
“Chuyển Luân Vương của các người đâu?”
Tiểu quỷ mồm miệng lanh lợi, khôn khéo ngoan ngoãn, hiển nhiên hoàn cảnh ở âm phủ khiến nó sống rất vui vẻ:
“Hình như Tiết Vương mới đi kiểm kê vật tư ở điện Diêm La, còn bây giờ ở đâu thì không rõ.”
Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc hỏi:
“Mấy thứ kia đã qua bao nhiêu năm rồi, bây giờ còn dùng được sao?”
Không biết quỷ vương Tiết là có thần giao cách cảm hay canh đúng giờ để quỷ sai đi báo cáo, Phong Tiểu Tiểu mới nói xong ông ta đã mang theo Thành Hoàng và Tiểu Hắc đi đến, tay còn cầm mấy chồng giấy lớn tự đóng thành sách, trang bìa viết ba chữ trông rất quen “Sổ Sinh Tử”, nhìn là biết chữ của Tiểu Hắc.
Quỷ vương Tiết lau mồ hôi trán, khó xử nhìn Phong Tiểu Tiểu:
“Đại thần, không được rồi, tư liệu quá nhiều, bọn tôi không đủ người, hơn nữa thứ trong điện Diêm La toàn là đồ cổ. Bút mực giấy cất chứa nhiều năm, tạm không nói có dùng được hay không, dù có thể dùng được thì tôi cũng không biết dùng.”
Ví dụ ba cuốn “Sổ Sinh Tử” to mà Tiểu Hắc nộp lên, nếu tư liệu trong sách đều phải đăng ký thì chỉ riêng việc sao chép đã đủ làm gãy tay quỷ vương Tiết rồi, sau đó còn phải tính âm đức, ác quỷ áp giải chịu phạt, trông giữ, phân chia quỷ thiện rồi cho đi các nơi luân hồi. Quỷ vương Tiết tưởng tượng thôi đã muốn đập đầu vào tường rồi.
Phong Tiểu Tiểu thấy đau răng, nói: “Hay bán sỉ một thùng bút bi cho nha?”
Quỷ vương Tiết ngượng ngùng chớp chớp mắt nói:
“Nếu được thì tốt nhất là tặng cho mấy bộ vi tính đi, làm cái hệ thống rồi xây dựng cơ sở dữ liệu, như vậy sẽ tiện hơn.”
Phong Tiểu Tiểu từ đau răng chuyển sang đau bao tử:
“Vậy có phải tôi nên tặng cho ông mấy cái du thuyền thay đò ngang để đi trên sông Vong Xuyên không? Cầu Nại Hà thì đúc bê tông dùng bền hơn đó nhỉ?”
Quỷ vương Tiết rất muốn gật đầu ngay, nhưng ngó sang Phục Hy liền không dám, cẩn thận khách sáo hỏi:
“Như thế có phiền làm không?”
“Rất phiền!”
Quan trọng là còn đốt tiền.
“...”
Tuy chỉ cần có một cục đất là Phong Tiểu Tiểu có thể nặn được đồ, nhưng trừ trị thương tạo người là bản năng ra thì mấy cái khác cô không biết kết cấu bên trong. Những thứ đơn giản còn dễ, vũ khí càng tiện lợi, nhưng mấy thứ thiết bị điện tử tinh vi như vi tính công nghệ cao thì quả là làm khó Phong Tiểu Tiểu.
Chưa nói đến chuyện trong mấy linh kiện như con chip, phần cứng, màn hình có vô vàn linh kiện nhỏ, chỉ mỗi cái bàn phím thôi đã đủ khiến Phong Tiểu Tiểu đau đầu rồi.
Phục Hy hoang mang hỏi:
“Mua là được mà?”
Phong Tiểu Tiểu tan nát cõi lòng, nếu mua thì bao nhiêu tiền cho đủ?
Một địa ngục cùng lắm thì cung cấp cho mấy chục máy vi tính thì không sao, nhưng Phong Tiểu Tiểu hay suy nghĩ lan man, tưởng tượng sau này thần đình cũng cần trang bị các sản phẩm công nghệ cao là cô rất muốn quất đuôi ép Dương Nghiên đi ra mưu triều soán vị.
Quỷ vương Tiết càng dè dặt hỏi:
“Chắc không cần góp vốn đúng không?”
Quỷ vương Tiết không có tiền lương bảo hiểm lao động, làm không công đã đủ khổ, thật tình không muốn móc tiền túi ra trả đâu.
Lucifer vốn định cùng Dương Nghiên rời đi, nghe đối thoại bên này thì ôm tâm trạng u ám xen lời:
“Toàn bộ tài sản của thiên đường đều nằm trong tay Jehovah, hắn cầm mảnh vỡ pháp bảo của ngài bao nhiêu năm, hay đi đòi hắn trả ít phí mượn đồ đi?”
Phong Tiểu Tiểu đỏ mắt quất roi:
“Ý hay!”
Miễn không lấy tiền của cô thì ai làm dê béo cũng được.
Bình luận facebook