Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-245
Chương 248: Lá bài tẩy thứ hai
Khi sách bị đốt trụi, Lucifer quả thực tan nát cõi lòng.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có buồn bực đến mấy cũng vô ích, chỉ đành cố bình tĩnh. May mắn trong tay còn có đòn sát thủ khác, không đến mức mất quyển sách thì không thể giao dịch nữa.
Lucifer hắng giọng giả bộ rộng lượng vung tay nói:
“Kết cục vận mệnh không thể thay đổi, ngay từ đầu tôi đã không thể đọc được quyển sách của thiên thần Rasiel này rồi, có lẽ nó vốn không thuộc về tôi...”
Bà nội nó, đau lòng muốn chết! Chém giết đến nỗi sống dở chết dở, khó khăn lắm mới giữ được bảo bối này đó!
Lucifer im lặng một lúc, nuốt xuống máu trào lên cổ họng rồi tiếp tục nói:
“Tôi nghĩ có lẽ các vị sẽ thấy hứng thú với món đồ khác trong tay tôi.”
Phong Tiểu Tiểu thở phào, miễn là không bắt bồi thường thì mấy chuyện khác đều dễ nói: “Anh nói nghe xem?”
Dù không hứng thú cũng phải có hứng, người làm sai chuyện luôn có chút chột dạ.
Phục Hy không dễ nói chuyện như Phong Tiểu Tiểu, dù sách thiên thần bị hủy là do anh thì anh vẫn bình chân như vại, vẫn oách như ban đầu.
Phục Hy không kiên nhẫn liếc qua Lucifer: “Nếu ngươi có gì muốn nói cứ nói thẳng.”
“...”
Thật muốn phun máu vào mặt Phục Hy mà!
Nụ cười của Lucifer trở nên cứng đờ, anh ta cố nhịn, xua tay đuổi đám thiên thần ra sau, nghiêng người ra hiệu Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy vào đại điện sau lưng mình, xem bộ dạng có vẻ như là có chuyện riêng tư hoặc rất quan trọng cần bàn.
Phục Hy không e dè, đừng nói đối phương không dám giở trò, dù Lucifer dám làm thật thì một ngón tay anh dư sức dí chết gã.
Chờ hai người bước qua cửa điện, Lucifer liếc qua người khác đầy ẩn ý. Dương Nghiên dẫn nhóm người quỷ vương Tiết đi dọn dẹp địa phủ. Dương Nghiên đã sớm nhìn ra người này còn át chủ bài nào đó, có được nghe tận tai hay không cũng chẳng có gì khác nhau, làm như ông đây ham biết chuyện của Lucifer lắm ấy!
Trong điện chỉ còn ba người, địa ngục vốn không đủ sáng sủa, cộng thêm phong cách kiến trúc khiến nó càng lộ vẻ trống trải âm u. Trong đại điện chỉ đốt mấy cây đuốc chiếu sáng trên vách tường, trang trí thưa thớt đến đơn sơ, cả điện chỉ có mỗi ngai vàng trên cao và cái bàn lớn đặt trước ngai vàng, hai bên là một hàng dụng cụ tra tấn.
Phục Hy sẽ không bỏ lại Phong Tiểu Tiểu một mình ngồi xuống ghế, Lucifer càng sẽ không động kinh vào lúc này tự ngồi lên ngai vàng làm người ta ngứa mắt. Vì thế ba người lúng túng đứng đó, nhìn như sắp sửa đánh nhau.
Lucifer không nói vào chuyện chính ngay, anh ta trầm ngâm một lúc như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, hoặc là có một số việc không biết có nên nói cho những người này biết hay không.
Lucifer hỏi: “Hai vị có biết gì về thiên đường không?”
Phục Hy liếc Lucifer, thản nhiên nói:
“Chỉ là tiểu thần ngoại đạo, bản tôn cần gì phải biết?”
“...”
Phong Tiểu Tiểu đứng ra giảng hòa:
“Anh muốn hỏi cái gì? Gợi đề tài khó nói quá, không khoanh vùng thì chúng tôi biết nói thế nào?”
Lucifer đã nhận ra rằng nói chuyện với cô gái này còn nói được vài câu, vì thế quay đầu hỏi:
“Tôi nghĩ chắc là các vị có biết Jehovah nhỉ? Nghe nói, trước đó trong tín đồ của Jehovah từng có người dòm ngó phương Đông, từng xảy ra xung đột với hai vị.”
Phong Tiểu Tiểu thổn thức sau đó hỏi ngược lại:
“Chuyện cũ không muốn nhắc lại, anh Lu hỏi vậy là có ý gì? Kẻ thù của kẻ thù là bạn hả?”
Nếu suy xét từ góc độ này thì Phong Tiểu Tiểu đã hiểu tại sao Lucifer có thái độ tốt như vậy với cô và Phục Hy. Phong Tiểu Tiểu biết ngay mà, tỏ ra thiện ý như vậy chắc chắn phải có nguyên do.
Quả nhiên nói chuyện với cô gái này sẽ không tăng xông máu, Lucifer nở nụ cười, lấy lại vẻ ung dung:
“Vậy thì Nữ Oa, người có biết tại sao những tín đồ của Jehovah lại đột nhiên nổi điên chạy khắp thế giới không?”
Phong Tiểu Tiểu cười gượng:
“Đánh BOSS kiếm trang bị hiếm ... À không, ý tôi là nghe đồn bọn họ đang tìm hai chiếc chìa khóa?”
Lucifer giật mình kêu lên: “Cô biết ư?”
Lucifer cứ nghĩ người của giáo đình sẽ không dám để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng xem tình hình hiện giờ thì có vẻ như đối phương chịu thiệt không ít, nếu không sẽ không ngoan ngoãn tiết lộ nhiều như vậy, cộng thêm người đàn ông ba mắt thần kỳ có thể nhìn thấu lòng người kia, dường như Lucifer đã hiểu ra.
Lucifer gật đầu, nhanh chóng thông não:
“Là do tôi không ngờ đến điều này.”
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi:
“Anh Lu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lucifer thuận miệng tiết lộ một bí mật lớn:
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn nói là chìa khóa đang ở chỗ tôi!”
Lucifer cười kiêu ngạo lộ ra vẻ đắc ý muốn xem trò vui:
“Jehovah luôn muốn truyền tín ngưỡng của mình đi khắp thế giới, không tiếc đạp lên thiên sứ, thần linh khác, nâng đám phàm nhân lên, lôi kéo sự trung thành và dựa dẫm của họ. Còn đưa con riêng lên thần đàn, tuyên bố là thánh tử của mình, muốn tôi quỳ xuống thề trung thành với kẻ đó...”
Lucifer tạm dừng, dường như nghĩ đến cảnh tượng khó chịu, nghiến răng khẽ hừ một tiếng:
“Jehovah bỏ mặc điều lệnh trong thề ước chư thần, tự tiện nhúng tay vào thế giới con người, không tiếc đưa chìa khóa đại diện cho quyền lợi của thiên đường ra chỉ vì làm cho đám loài người càng thêm kính sợ hắn...”
Phục Hy nghe đến đây không nhịn được mở miệng ngắt lời Lucifer:
“Hoang đường!”
Lúc ở Nhà thờ thánh John thì Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy đã nghe về điều này, nhưng khi đó truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, hơn nữa lúc ấy Phục Hy đang giận không rảnh lắng nghe. Giờ nghe Lucifer nhắc lại chuyện này, Phục Hy càng thêm coi thường giáo đình phương Tây.
Chiếc chìa khóa là tượng trưng cho tất cả quyền lợi trên trời dưới đất, nói thẳng ra là thần tối cao của thần hệ này muốn chia thần quyền của mình cho loài người cùng hưởng.
Trong thần thoại các hệ khác như Olympus hay Asgard, các thần tối cao rộng rãi lắm thì cũng chỉ cho cho vợ mình cùng hưởng thần quyền, thậm chí con cái còn không được quan tâm, có ai ngờ Jehovah lại ngốc nghếch rộng rãi đến mức này?
Bản thân không có con thì tìm đứa con riêng của người phụ nữ bị cưỡng hiếp dưới trần gian làm con. Bản thân không có vợ, lại tìm người phàm cùng hưởng thần quyền. Việc này giống như một hoàng đế nói với dân đen rằng: “Trẫm chia một nửa giang sơn cho khanh, khanh có thể thỏa sức dùng thuế má quốc khố hình phòng gì đó.”
Quả thực là ngu không tả nổi!
Lúc trước đã từng nói, trong nhận thức của Phục Hy, chỉ có vô tình mới bảo đảm công bằng tuyệt đối, tình cảm bị dao động càng lớn thì cán cân tượng trưng cho công bằng càng dễ bị nghiêng. Vạn vật trong đất trời có sự tuần hoàn phát triển riêng, không ai được tùy tiện nhúng tay vào.
Sơ sẩy kết nhân quả là việc nhỏ, nếu tác động quá lớn vô tình phá hủy tiến trình cân bằng thì sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn nổi.
Đừng nói là người thường, ngay cả các chư thần hiện tại mà Phục Hy cũng cảm thấy không ưa nổi. Toàn những kẻ hoặc là tàn bạo như Odin, hoặc lăng nhăng như Zeus… Mấy vị thần này đã tồi tệ lắm rồi, giờ Phục Hy phát hiện còn có tên thần tối cao còn tồi tệ hơn nữa.
Cho loài người bẩm sinh đã tràn ngập dục vọng nắm giữ quyền lực của thần?
Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy ở chung một thời gian, cô cũng có phần hiểu được suy nghĩ của anh, vỗ nhẹ tay người đàn ông ngầm an ủi sau đó dời chú ý sang cho Lucifer.
Phong Tiểu Tiểu hỏi:
“Vậy ý của anh là chìa khóa thiên đường năm xưa bị mất tích mà giáo đình nói thật ra là do anh làm?”
Khi nãy Phục Hy vô thức phát ra uy áp khiến Lucifer nghẹt thở, đến tận lúc Phong Tiểu Tiểu lên tiếng anh ta mới thả lỏng một chút, lấy lại bình tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn Phục Hy rồi dời sang Phong Tiểu Tiểu.
Lucifer lắc đầu, ngẫm nghĩ lại gật đầu:
“Có chút liên quan với tôi nhưng tôi chỉ giật lại từ tay kẻ trộm thật sự mà thôi.”
Please, kể rõ đi mà!
Phong Tiểu Tiểu tha thiết nhìn Lucifer.
Lucifer khinh thường nói:
“Cách sử dụng chìa khóa thiên đường có hạn chế, dù sao Jehovah sẽ không thật sự cam lòng cho người ta dễ dàng có được địa vị ngang bằng hắn như vậy. Trên thực tế, trừ mỗi lần sử dụng quyền lợi thiên đường thì phải hiến tế ra, thì sau khi dùng bảy lần chìa khóa sẽ tự động mất hiệu lực. Jehovah đã sớm đặt cấm chế, chìa khóa thiên đường bị sử dụng bảy lần sẽ tự động trở về tay Raphael, thứ mà giáo đình giữ chỉ là đồ giả thôi.”
Phong Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: “Vậy...?”
Lucifer cao ngạo nâng cằm: “Raphael không đánh lại tôi.”
“...”
Hiểu rồi, là bị cướp giữa đường.
Lucifer cười đắc ý:
“Thật ra tôi lấy được chìa khóa thiên đường từ lâu rồi, ít nhất cũng được hơn một trăm năm. Sau khi cướp hai chiếc chìa khóa từ tay Raphael thì tôi không định sử dụng nó, mà luôn nghĩ cách thay thế nó. Có lẽ ban đầu Jehovah không để bụng, vì khi tôi sử dụng chìa khóa thiên đường là Jehovah sẽ tự động cảm ứng được mối liên kết, khi đó có thể dễ dàng lấy lại. Nhưng vì tôi im lặng nên Jehovah dần hốt hoảng.”
Người thật sự đánh cắp hai chiếc chìa khóa thiên đường của giáo đình thật ra là thiên thần Raphael - thuộc hạ đắc lực của Jehovah. thiên đường không biết chìa khóa thật sự nằm ở đâu, giáo đình không hay biết thứ mình giữ lại là đồ giả. Suy nghĩ của Jehovah rất đơn giản, ông ta không tiện nhúng tay vào mấy chuyện này, như vậy chỉ có thể cố gắng khuấy đục nước.
Dù là người hay thần, khi đối mặt giới thế tục đều theo bản năng sẽ né tránh. Bọn họ ở trên đỉnh kim tự tháp nhưng thế giới loài người chính là cái nền. Đó cũng là lý do tại sao chư thần ham thích phát triển tín ngưỡng ở giới thế tục.
Sau khi chìa khóa giả trong giáo đình bị trộm, quả nhiên Giáo Hoàng phái ra sứ giả Tòa Thánh đi khắp nơi điều tra nghe ngóng, Jehovah chỉ cần ngồi trên tầng mây chờ khoảnh khắc thế lực của Lucifer trong nhân giới bị lôi ra.
Lucifer nhìn Phục Hy:
“Tôi nghĩ, tuy không giữ chìa khóa này cũng chẳng làm được gì, nhưng chắc ngài có thể xử lý nó?”
Bình luận facebook