Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-228
Chương 231: Nữ thần phách lối
Điềm Điềm cảm thấy thế giới này thật sự thần kỳ.
Không chỉ đám sinh vật thần kỳ trong tiệm gốm này, thậm chí cô ta còn cảm thấy bản thân cũng sắp trở thành sinh vật thần kỳ rồi.
Ngã từ tầng bảy xuống, người bình thường rất có khả năng đã thành một vũng máu rồi, nhưng cô ta lại không chết... Mặc dù tay chân đã gãy vô cùng thê thảm, nhưng vẫn giữ được một hơi thở cuối cùng chứ chưa đi đời nhà mà, thậm chí còn có thể nằm trên mặt thảm trong tiệm gốm chừng mười phút đồng hồ, nằm đến mức cô ta sắp ngủ rồi rốt cuộc mới đợi được Khương Lễ - người mà nghe nói sẽ tới giúp mình bó xương.
Đừng thấy gương mặt kia trời sinh trẻ con, dáng vẻ giống như cô gái nhỏ thanh tú ngại ngùng, nhưng Khương Lễ ra tay quả thật rất hung tàn. Sau ba đến năm lần đã vô cùng lưu loát nối lại xương cốt đã gãy vụn của Điềm Điềm, thuận tay còn chỉnh lại mấy khối xương vụn, cuối cùng thậm chí còn ngại ngùng, đỏ mặt sờ lên phần bụng dưới và bộ ngực để xác nhận xương sườn có bình thường hay không. Sau khi sờ xong liền nhanh chóng chạy tới núp sau lưng Phong Tiểu Tiểu, cúi thấp đầu giống như cậu ta mới là người vừa bị sàm sỡ mất hết sự trong sạch vậy.
Điềm Điềm vừa đau đến mồ hôi chảy ròng, vừa u sầu hộc máu, đã không còn để ý tới Phong Tiểu Tiểu thỉnh thoảng ấn trên người mình một nắm bùn, còn nhào nặn thả ra tia sáng trắng có dị năng khác thường nữa.
Sau khi tận mắt nhìn thấy hành động vĩ đại của Fenrir khi tay không nhảy lên tận tầng bảy, còn ôm bé gái trực tiếp nhảy xuống mà vẫn không bị làm sao, Điềm Điềm xem như hoàn toàn chết lặng trước một loạt sự kiện thần kỳ này. Đến mức sau khi đã hoàn toàn lành lại ngồi trên ghế sô pha, tay bưng một chén trà nóng rồi cũng chỉ thẫn thờ cảm khái sự thê thảm cách đây một tiếng trước xa vời giống như một giấc mộng...
“Nếu quan hệ với lão Hồ đã biến thành như vậy rồi, cô định làm thế nào?” Phong Tiểu Tiểu vẫy tay, cũng ngồi lên một bên sô pha trực tiếp hỏi.
Cho dù Tô Đát Kỷ yêu dị, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Náo loạn cả đêm, sớm đã không chịu được bản năng buồn ngủ, được đưa vào trong phòng khách nhỏ và ngủ mất, cho nên hiện giờ trong phòng khách chỉ còn mấy người lớn.
Sau khi bị hỏi vấn đề này, Điềm Điềm rốt cuộc mới hoàn hồn, dứt khoát: “Đương nhiên tôi phải dẫn theo con bé ra ở riêng rồi!” Vốn còn muốn thu dọn một chút, dù sao những thứ mà con cần dùng vẫn luôn để trong nhà lão Hồ. Cũng không phải vì cô ta muốn tiết kiệm tiền, chủ yếu là ngại phải chuẩn bị mấy thứ lặt vặt một lần nữa, nhưng hiện giờ xem ra trở về chắc chắn là chuyện không thể nào... Bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng khác, Điềm Điềm vội hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Đúng rồi, người cứu tôi nói bé con không phải người bình thường? Như vậy là có ý gì?”
“Hả?” Thứ khiến Phong Tiểu Tiểu nhức đầu nhất chính là phải giải thích: “Cái đó về sau hẵng nói, nói ra cũng rất dài, dù sao sau này vẫn còn có cơ hội.”
Điềm Điềm kích động muốn hỏi thêm mấy câu, đáng tiếc đã bị Phục Hy liếc mắt nhìn, lập tức cảm thấy cả người như đông cứng, hoàn toàn không dám lỗ mãng nữa: “Đúng rồi, tôi muốn thuê phòng gần đây, cô có quen ai không?”
“...” Phong Tiểu Tiểu bất lực nhìn sang: “Chỗ ở thì tìm Hoàng Dung liên hệ cho, bọn họ sẽ chăm sóc cô.” Nể mặt lão tổ tông, một đám hồ ly tinh sao có thể không chăm sóc Điềm Điềm cẩn thận được. Đương nhiên trong chuyện này cũng có một phần nguyên nhân chính là Phong Tiểu Tiểu không muốn ôm quá nhiều chuyện.
Trong khoảng thời gian này, có không ít vị thần đều muốn thuê nhà gần khu vực này, Vidar chính là một trong những ví dụ điển hình đó. Dù sao thì sau này đây chính là trụ sở của thần phương Đông rồi, suy nghĩ về vấn đề thuận tiện khi đi làm thì ở gần vẫn tiện hơn sống cách nửa thành phố, mỗi ngày cưỡi mây đạp gió đi đi về về.
Điềm Điềm đã quyết tâm phải sống độc lập có chút xấu hổ: “Cứ luôn làm phiền anh Hoàng như vậy, có phải không hay lắm không? Nghe nói anh ấy có vợ con rồi...”
“Yên tâm, vợ tên đó cũng sẽ chăm sóc cho cô.” Dù sao thì đó cũng là một cặp hồ ly tinh mà.
“...”
Điềm Điềm hoàn toàn nghẹn lời trước câu trả lời mạnh mẽ như vậy. Cô ta có nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, một phụ nữ và một đứa trẻ khác dựa vào cái gì mà cam tâm tình nguyện giúp chồng/cha mình chăm sóc một người phụ nữ khác...
Rạng sáng ngày hôm sau khi nhận được tin tức, Hoàng Dung cấp tốc chạy tới đón mẹ con Điềm Điềm đi. Đúng như lời Phong Tiểu Tiểu nói, người vợ trên danh nghĩa của Hoàng Dung cũng chạy tới, nhiệt tình chu đáo đủ kiểu khiến Điềm Điềm mông lung chẳng hiểu gì, đồng thời còn không nhịn được mà tê dại da đầu - cô ta luôn có cảm giác lúc này đối phương đang mỉm cười, nhưng không chừng ngay sau đó sẽ trực tiếp dùng một đao đâm tới luôn.
Có chuyện khác thường chính là gặp quỷ! Không phải cô ta tâm địa hiểm ác nên nghĩ những người này xấu xa, mà thật sự là... Thật sự là phản ứng của vợ con anh Hoàng thật sự quá quỷ dị!
Điềm Điềm vẫy tay đi từng bước lại quay đầu có vẻ vô cùng lo lắng, chuyện của gia đình yêu cơ Tô Đát Kỷ tạm thời kết thúc ở đây.
Một tuần lại trôi qua, đợi đến khi Điềm Điềm ổn định, mở tiệc đầy tháng mời khách ở khách sạn, dưới tình huống được đám hồ ly tinh Hoàng Dung xử lý, quy mô quả thật có thể so ngang với con trai của lão Hồ năm đó, ngay cả Điềm Điềm ôm bé cưng đầy tháng cũng nở nụ cười có chút cứng ngắc. Phong Tiểu Tiểu thuận miệng quan tâm một câu mới biết được vẻ mặt này của đối phương không phải biểu hiện không hài lòng, ngược lại là vì quá hài lòng.
“Tôi mới ở nhà họ Hoàng một ngày, ngày hôm sau anh Hoàng đã tìm xong nhà ở, hơn nữa cũng đã mua đầy đủ nội thất, có thể trực tiếp xách hành lý vào ở... Sữa bột, tã lót, nôi, thảm nhỏ, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chắc hẳn cho dù là cha ruột của bé con cũng khó có khả năng tận tâm được đến mức này.” Điềm Điềm vừa nói, trong lòng còn sợ hãi nuốt nước miếng: “Còn cả chị Hoàng nữa, hầu như ngày nào cũng tới đưa một thùng thuốc bổ, giống như đây là con gái ruột của chị ấy vậy... Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, trên người tôi rốt cuộc có đồ gì tốt chăng?”
Thân thiết quá mức quả nhiên khiến người ta không được tự nhiên. Phong Tiểu Tiểu cười gượng hai tiếng: “Bọn họ không giải thích cho cô chút nào sao?” Còn tưởng rằng Hoàng Dung đã sớm nói về chuyện Tô Đát Kỷ này rồi chứ.
“... Không hề.” Điềm Điềm vừa vỗ nhẹ lên bọc tã vừa lắc đầu: “Nhưng gần đây, người tới gặp bé con bỗng nhiên có rất nhiều nha, nam nữ già trẻ... Chẳng qua biểu cảm có chút kỳ quái, giống như có chút cảm động, có chút sợ hãi than, có vẻ ngưỡng mộ... Tóm lại đủ loại biểu cảm phức tạp.”
“Ha ha...”
Vấn đề riêng của nhà người ta thì đợi tộc hồ ly tinh tự đi mà giải quyết thôi. Gần đây, phía Atlantis cũng có chút động tĩnh rồi, Phong Tiểu Tiểu thật sự không còn thời gian đâu mà đi quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhà người ta nữa, cho nên lần này cô chỉ tới ăn cơm thôi, tùy tiện đưa tiền mừng rồi ngồi xuống ăn uống xong xuôi liền chuồn.
Sau khi ra khỏi khách sạn, ở một chỗ ngoặt ngoài cửa hình như có một bóng dáng khom người sợ hãi rụt rè chợt ẩn hiện, Phong Tiểu Tiểu liếc qua một cái, không lên tiếng.
Bất kể đối phương xuất phát từ việc đau lòng hay nhớ nhung muốn đứng từ xa nhìn cục cưng, thậm chí cũng có thể trong lòng vẫn ôm hận, kích động muốn làm chút chuyện gì đó... Tóm lại thì những chuyện này đều có đám hồ ly tinh giải quyết rồi, Phong Tiểu Tiểu cũng không muốn nhúng tay nữa.
Duyên phận cả đời này của lão Hồ với Điềm Điềm đã hoàn toàn chấm dứt rồi.
“Đi thôi.” Phục Hy đi từ phía sau tới, đưa tay nắm lấy tay Phong Tiểu Tiểu một cách tự nhiên.
Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, nhìn chằm chằm tay mình nửa ngày, cuối cùng thấy đối phương xác thực không có ý muốn buông tay, chỉ đành gật đầu: “Ừ.”
***
Vùng biển Atlantis đã bị Ngao Tiềm chú ý đã nhiều ngày liền.
Thẳng thắn mà nói, mặc dù vỏ trái đất mấy lần vận động phân tách, nhưng lấy Atlantis làm trung tâm là chính, phạm vi bảo vệ thật sự rất khổng lồ.
Dù Ngao Tiềm đã thăng cấp kỹ năng, muốn ngày ngày giám sát khu vực biển này nhưng vẫn hao phí không ít tinh lực, chứ đừng nói gì nơi đó không phải phạm vi lãnh thổ phương Đông, điều hành khu vực ở biên giới khó tránh khỏi sẽ có chút không thuận tiện.
Mà thần ngoại tộc như Ngao Tiềm luôn ngấp nghé rình rập lãnh địa Hy Lạp thì đương nhiên sẽ gợi lên sự cảnh giác của đối phương, chẳng qua không biết là vì đêm Ba mươi mọi người trao đổi quá thành công, hay vì gần đây đối phương vẫn chưa trở về nước... Nói ngắn gọn chính là Ngao Tiềm trông chừng được vài ngày sau mới chờ được vị khách trong dự tính.
Amphitrite với mái tóc đen dài uốn xoăn, con ngươi như một nguồn suối sâu thẳm trong sạch động lòng người, xét theo quan niệm thẩm mỹ phương Đông thì thật ra dáng dấp cô ta còn đẹp hơn cả Hera, đó là một vẻ đẹp ôn nhu hòa hợp như mặt nước, còn dáng vẻ của Hera thì có khuynh hướng đoan trang rực rỡ hơn.
Vị nữ thần này lái một chiếc xe thể thao vàng óng táo bạo, đi thẳng tới cửa tiệm của Ngao Tiềm, nhưng khi Ngao Tiềm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngoài cửa đang đậu một chiếc chiến xa do chiến mã màu vàng kéo xe. Đại khái không quen với hoàn cảnh trên đất bằng khô ráo, mấy con chiến mã vàng kim có vẻ hơi bực bội, cộng thêm một đám quỷ ngoài cửa hiếu kỳ vây xem, càng khiêu chiến tố chất tâm lý của chiến mã hơn.
Lúc này Ngao Tiềm mới bừng tỉnh, để người khách khác đang lựa chọn vật nuôi lại mà ra ngoài đón, nở nụ cười ôn hòa: “Xin chào, cô tới tìm tôi sao?”
Amphitrite mỉm cười đánh giá Ngao Tiềm, xác định đối phương chính là người đang canh chừng hải phận Đại Tây Dương mới mỉm cười gật đầu: “Ngài nói không sai.”
Ngao Tiềm cũng cười, một nam một nữ đều có khí chất ôn hòa bao la như biển cả, hình ảnh khi đối mặt quả thật ấm áp đến mức khiến người khác không đành lòng cắt ngang.
“Khoảng thời gian trước tôi luôn ở trong nhà, cũng không tham gia tụ hội ở nơi này, nhưng tôi từng nghe chồng mình nói, chư vị phương Đông đều mạnh mẽ mà thân thiện... Anh ấy chơi ở đấy rất vui.” Amphitrite nói lời tán thưởng: “Đáng tiếc, hình như điều này vốn không phải toàn bộ tình hình thực tế, ít nhất tôi không thể hiểu được xuất phát từ ý nghĩ gì mà ngài lại rình rập địa bàn của chúng tôi?”
Đây chính là vấn đề ngoại giao!
“Đương nhiên vì muốn tìm chư vị trao đổi một số chuyện.” Ngao Tiềm ho khan một tiếng cười bất đắc dĩ: “Chỗ tôi đây đang còn khách, sợ rằng tạm thời không tiện tiếp đãi, chi bằng cô đến tiệm gốm xem thử được chứ? Nơi đó mới chính là chủ quản chân chính.”
“Tiệm gốm?” Amphitrite hiếu kỳ.
Ngao Tiềm đi tới cửa liếc mắt nhìn về phương hướng tiệm gốm. Từ sau giao thừa, nơi đó ngày càng rõ ràng đã trở thành chốn cửa vào thần đình... Quay đầu lại mỉm cười lễ phép, Ngao Tiềm thuận tay chỉ dẫn một chút: “Tôi nghĩ có lẽ cô biết đường?”
Lúc này Amphitrite mới hiểu được có lẽ sự việc không quá giống như những gì mình tưởng tượng.
Xác nhận vị trí một chút, Amphitrite lịch sự gật đầu, ngồi trở lại chiếc xe thể thao vàng óng của mình, hai tay đặt trên đùi đoan trang mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, tạm biệt!” Dứt lời, không cần người khởi động, trong mắt người ngoài chính là cảnh chiếc xe thể thao vàng óng hết sức thần kỳ tự động lái đi.
“...” Thật phách lối...
Ít nhất cô cũng phải vịn vào vô lăng đi chứ bà nội!
Bình luận facebook