• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa Full (2 Viewers)

  • Chap-226

Chương 229: Giải cứu​




Từ gần một tháng trước, sau khi tiếp xúc với đám người xấu xa tiệm gốm tới nay, Fenrir vẫn luôn phải chịu áp lực rất lớn.



Trước khi tới vùng đất phương Đông này, Fenrir vẫn luôn tùy ý ăn mỹ thực khắp thế giới, dù sao gã cũng từng có danh tiếng là ma sói cắn nuốt chủ thần, suy đoán từ lịch sử thì thật ra tất cả mọi người không khó tưởng tượng khẩu vị của tên kia là loại nào - quái vật, hoặc thần minh! Tóm lại thì không phải là loài người bình thường, không chỉ khác biệt về khẩu vị, đến cả trọng lượng cũng tuyệt đối không thể đánh đồng.



Mà dựa trên chênh lệch về thực lực, khi những thần hệ khác ngẫu nhiên bị mất đi một vài yêu ma quỷ quái được nuôi dự trữ, thì cũng không dám đi tìm con ma sói này gây phiền phức. Dù sao mọi người vẫn chưa chuẩn bị chỉ vì chút chuyện nhỏ đó mà mở ra “hoàng hôn của chư thần” một lần nữa; về phần những tên xui xẻo không cẩn thận bị ăn sạch kia...



Ăn thì cũng ăn rồi, có thể gặp được một con sói như vậy trong biển ma quỷ mênh mông này, không sớm một giây cũng không muộn một giây, âu cũng là một loại duyên phận, nói một cách chuẩn xác hơn chính là do nhân phẩm, vận mệnh... Ít nhất Fenrir vẫn coi như còn kiềm chế, không gây rắc rối với những thần ma cấp cao, cho nên những chuyện nhỏ này có thể mắt nhắm mắt mở cho qua...



Nhưng kể từ sau khi Fenrir bước vào lãnh thổ phương Đông... Không, nói đúng hơn là gã vẫn chưa chính thức bước vào, thậm chí mới chỉ tới gần bắt chuyện với một người phụ nữ trong rất ngon, những ngày tháng vốn tiêu diêu tự tại bỗng nhiên giống như mây trôi một đi không trở lại.



Thần minh và yêu ma quỷ quái trên đất phương Đông dường như đặc biệt thưa thớt, quý hiếm, nguyên nhân đại khái cũng vì trong thời gian dài không có chủ thần quản lý cho nên mới có vẻ hết sức suy tàn, tiêu điều. Nhưng chính trong phần suy tàn, tiêu điều, xác suất một trên một vạn hoặc mười vạn mới xuất hiện vài người này, họ lại mạnh mẽ đến mức cả Fenrir cũng không thể đánh lại - ví dụ như cặp đôi xấu xa trong tiệm gốm kia...



Có sự hiện diện của người đàn ông mạnh mẽ và người phụ nữ bao che khuyết điểm kia, đương nhiên Fenrir không dám vượt quá phép tắc mà đi cắn nuốt bất cứ thần ma nào trên đất phương Đông, cho dù sau đó gã bỗng nhiên phát hiện một con phố mỹ thực. Đương nhiên, đám cư dân quỷ trên con đường kia không phải được gọi với cái tên này, hình như chúng gọi đó là phố Thành Hoàng.



Mỹ thực phương Đông thần bí nha... Fenrir không chỉ một lần dạo chơi gần con phố kia, nhìn thấy đám quỷ quái lần nào liền chảy nước miếng lần đó, nhất là qua đêm Ba mươi, phạm vi phố mỹ thực càng khuếch trương lớn hơn, gã càng thèm ăn đến mức phát sầu luôn rồi.



Điều duy nhất ngăn cản Fenrir thuận lợi nuốt trọn phố mỹ thực vào miệng chính là mỗi lần có quỷ hồn mới xuất hiện đều sẽ có một cô nàng mặc đồ đen đến trước mặt gã, bởi vì đối phương có quan hệ thân thiết với nữ chủ nhân của tiệm gốm, nên Fenrir cũng không dám đắc tội.



Vì vậy gã chỉ đành bồi hồi ở mấy con phố gần khu vực đang khuếch đại, trong lòng không lúc nào là không cầu nguyện... Nếu có thể giáng từ trên trời xuống một phần mỹ thực không nằm trong danh sách của cô nàng áo đen kia, hơn nữa còn rơi xuống trước mặt mình thì tốt biết bao...



Có lẽ vì lời cầu nguyện thành kính mà nguyện vọng này thật sự thành hiện thực!







Sau một tiếng “ầm” nặng nề vang lên, từ trên tầng cao, một cô gái trẻ tuổi miệng phun máu tươi đúng lúc rơi xuống trước mặt Fenrir, xương tay chân và cơ thể bị gãy nhiều chỗ, hiện ra trạng thái vặn vẹo quỷ dị, việc cô ta sẽ chết ngay lập tức là điều không thể nghi ngờ.



Fenrir ngẩn người, sau đó ngay tức khắc kịp phản ứng, nhận ra bây giờ là tình huống gì. Hai mắt gã tỏa sáng, nhanh chóng ngồi xổm xuống chọc chọc cơ thể cô gái kia: “Hì! Cưng à, cô sắp chết rồi đúng không?”



“Cứu... cứu tôi...” Miệng vừa phun ra ngụm máu tươi, cô gái kia khó khăn muốn xoay cổ về phía Fenrir, cánh tay đã không cách nào nâng lên được, thậm chí đến cả di chuyển một ngón tay cũng cảm thấy khó khăn, xương cốt đứt gãy và tụ máu trong cơ thể đã hoàn toàn chặn đứng khả năng hoạt động của cô nàng.



“Đừng như vậy.” Fenrir vươn tay thỏa mãn ôm lấy cô gái kia, bị nâng lên khiến đối phương rên một tiếng đau đớn cùng với âm thanh gãy nứt rất nhỏ, không cần nhìn cũng biết vì hành động lỗ mãng của gã mà xương cốt cô gái vốn yếu ớt chắc hẳn lại gãy thêm mấy chỗ: “Tôi dẫn cô đi tới một nơi tốt, ừ... tới khách sạn tôi ở thì thế nào? Đó chính là khách sạn bốn sao đấy!” Nơi đó hình như cũng không thuộc phạm vi quản lý của cô nàng mặc đồ đen kia, lén ăn chút đồ ăn khuya chắc cũng không ai phát hiện nhỉ.



Mặc dù đã vào giờ phút sinh tử, nhưng Điềm Điềm vẫn thành công thấy hãi hùng trước đề nghị như vậy.



Đối mặt với một người bị thương nặng do ngã từ trên tầng cao xuống, chật vật thê thảm đến mức này, máu chảy ròng ròng, chỉ còn lại hơi tàn bất cứ lúc nào cũng có thể đứt, vậy mà người đàn ông này còn nghĩ tới việc dẫn đối phương đi thuê phòng... Phải biến thái tới cỡ nào mới nghĩ ra được điều ấy.



Cảm giác người đàn ông cao lớn đang ôm mình hình như thật sự đã nhấc chân chuẩn bị bắt đầu di chuyển, Điềm Điềm lại một lần nữa nhổ ra một búng máu, cũng không biết là do bị thương hay vì rối rắm: “Cứu... cứu con của tôi...” Lúc này cô ta đã chẳng còn quan tâm được nhiều như vậy nữa, không ngừng phun máu tụ trong miệng ra một cách khó khăn. Điềm Điềm tuyệt vọng nhìn Fenrir, hiện giờ gã chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất có thể bắt lấy của cô ta: “Cứu nó... dẫn... dẫn nó tới tiệm gốm...”



Kinh nghiệm vào cái ngày sinh con đó đã khiến Điềm Điềm hiểu ra, những người ở trong tiệm gốm kia cùng với những nhân vật thường lui tới nơi đó chắc chắn đều không phải những người đơn giản. Cho dù là cô gái mặc đồ đen mà chỉ có cô ta nhìn thấy, hay Phong Tiểu Tiểu nhìn có vẻ không đứng đắn kia... Lão Hồ đã điên rồi, có lẽ là vì cuộc sống khốn khổ trong khoảng thời gian này, có lẽ vì tuyệt vọng khi ngã từ địa vị cao xuống, cũng có lẽ là vì cô ta cố gắng mang đi đứa con khỏe mạnh duy nhất đời này của lão...



Bất kể là vì nguyên nhân gì, nói ngắn gọn lại thì lão ta thật sự điên rồi...



Ngay khi mới cướp được đứa bé, hai mắt lão ta đỏ lên, dùng một tay đẩy cô ta ra khỏi cửa sổ. Trước khi rơi xuống, ngoại trừ ngoại trừ hoảng sợ ra thfi Điềm Điềm còn thấy rõ ràng cánh tay của đối phương đang ôm đứa bé bị mất khống chế. Điều này chứng minh, hiển nhiên đó đã không phải ở cường độ mà một đứa trẻ yếu ớt có thể chịu được, chứ đừng nói gì lão ta còn hoàn toàn không hề quan tâm tới xương cốt mềm mại của trẻ nhỏ, chỉ tiện tay siết chặt eo đứa bé... Nếu không cứu con gái của mình ra thì nó sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay lão Hồ, thậm chí có thể chỉ mấy phút đồng hồ sau.



“Tiệm gốm?”



Fenrir buồn bực dừng bước, bị hai chữ ngắn ngủi này diệt sạch kế hoạch ban đầu. Fenrir liếc mắt nhìn cô gái trong tay, lộ vẻ mặt rối rắm: “... Cưng à, cô biết Phong Tiểu Tiểu sao?”



Thật hy vọng tiệm gốm trong lời nói của đối phương không phải cái mà mình biết kia.



Nhưng Fenrir đã nhanh chóng phải thất vọng, bởi vì hai mắt cô gái trong lòng bỗng nhiên sáng lên, giống như trong nháy mắt bùng nổ tất cả năng lượng của sinh mạng này: “Đúng, là cô ấy! Anh... anh biết cô ấy à?”



Gay rồi, xem ra bữa khuya của gã đã bị ngâm nước nóng rồi.



Fenrir uể oải đặt cô gái xuống mặt đất, nửa ngồi xổm xuống thất vọng cúi đầu, bóng lưng âm trầm tới mức giống như con chó lớn bị chủ nhân ruồng bỏ: “Tại sao cô cũng quen cô nàng ấy? Rõ ràng cô chỉ là người bình thường... Điều này thật sự khiến tôi đây khổ sở!”



Khó khăn lắm mới phát hiện một người phụ nữ sắp chết, vốn còn muốn nhân dịp cô nàng mặc đồ đen kia chưa tới câu hồn để dẫn người về ăn bữa khuya. Kết quả, không ngờ lại là người quen của người trong tiệm gốm kia... Fenrir quả thật không thể bi thương hơn được nữa.



Ngược lại, trong nháy mắt Điềm Điềm vui mừng xen lẫn kinh ngạc, quả nhiên Phong Tiểu Tiểu không phải người bình thường, điều này cho thấy người quen biết đối phương cũng không bình thường, đương nhiên điều này không phải nghĩa xấu!



Nói tóm lại, có thể bất ngờ gặp được người đàn ông này, vậy chứng minh con gái của cô ta được cứu rồi!



“Cứu... cứu con gái của tôi...”



Ánh mắt Điềm Điềm tha thiết nhìn Fenrir, khi nãy còn là khẩn cầu, hiện giờ trong sự khẩn cầu còn mang theo chút ép buộc. Fenrir hoàn toàn có thể tưởng tượng sau khi cô gái thần bí này mất tích, Phong Tiểu Tiểu nhất định sẽ phát hiện ra mà gây phiền phức cho mình. Mà nếu như cô gái này không mất tích thì sẽ càng hỏng bét hơn, cho dù chết thì chắc chắn linh hồn cô gái này cũng sẽ bay tới tiệm gốm cáo trạng việc xấu của mình...



“Biết rồi, biết rồi!” Phiền muộn phất tay, xiềng xích trên cổ tay rung động vang lên tiếng “đing đang”, trong đêm khuya yên tĩnh lại trong trẻo khiến người ta chú ý.



Bĩu môi rồi hoạt động tay chân một chút trong tư thế ngồi chồm hỗm, sau đó Fenrir chống hai tay xuống mặt đất, giống như bộ dạng nằm rạp xuống, ngửa “đầu nhìn vị trí cô gái mới rơi xuống, nheo mắt hỏi: “Cưng à, nhà của cô ở tầng mấy?”



“Bảy...”



Vừa nhổ ra một chữ, lời nói còn chưa kịp vang hết, Điềm Điềm đã hoa mắt, người đàn ông đẹp trai dã tính mới khi nãy còn ở bên cạnh đã không thấy đâu nữa, cô ta chỉ thấy một bóng đen mơ hồ thoáng qua, giống như một dã thú lang thang, đạp mấy cái nhảy vọt lên liền thuận tiện bám lên mái hiên bệ cửa sổ rồi nhảy vào cửa sổ tầng bảy.



Chính ngay bên ngoài bệ cửa sổ, bóng đen không do dự chút nào vọt vào trong cửa sổ đã bị lão Hồ đóng chặt lại, cửa kính công nghiệp yếu ớt tới mức quả thật không thể ngăn được gã dù chỉ một giây. Bóng đen kia không ngừng động tác, trong nháy mắt đã dập nát nó thành vụn kính.



Điềm Điềm không biết tiếp theo trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong đêm khuya, cho dù đã cách độ cao bảy tầng vẫn loáng thoáng nghe được tiếng kêu to hoảng sợ của lão Hồ.



Khi Fenrir lại xuất hiện một lần nữa, trong ngực đã ôm theo một đứa trẻ, trực tiếp nhảy từ tầng bảy xuống. Điềm Điềm trợn tròn hai mắt, kinh hãi đến mức hô hấp cũng sắp dừng lại. Mặc dù cô ta đã đoán được rằng đối phương gần như chắc chắn không quan tâm tới chút độ cao ấy...



“Hì, cưng à! Tôi biết tại sao cô lại bình thường như vậy rồi.” Fenrir ôm bé con lại ngồi xổm xuống lần nữa, Điềm Điềm hầu như đã không nói được thành lời, chỉ có thể im lặng nghe đối phương khoe khoang suy luận của mình: “Thì ra không bình thường là con gái của cô? Con bé thật sự là mỹ vị, tôi nghĩ sau này khi trưởng thành nhất định sẽ càng mê người hơn.”



“...” Loại lời khen nghe qua đã biến thái như vậy biết trả lời sao đây? Điềm Điềm khó khăn suy tính một lúc lâu, rốt cuộc vẫn quyết định bỏ qua vấn đề này: “Cảm ơn... có thể đưa chúng tôi đi tìm Phong Tiểu Tiểu không?”



“Đương nhiên!” Fenrir tiện tay vác Điềm Điềm lên lưng, chỉ dùng một cánh tay đã cố định thân thể của cô ta, trong tay kia vẫn ôm Tiểu Đát Kỷ rõ ràng vẫn kinh ngạc đến ngây người chưa kịp hoàn hồn: “Tôi đây sẽ đưa các người tới đó!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom