• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa Full (2 Viewers)

  • Chap-227

Chương 230: Cứu chữa​




Con ma sói nửa đêm tự tiện xông vào nhà dân suýt chút nữa đã bị Vidar tiện tay chém luôn.



Vốn anh ta đang thức khuya xem DVD hoạt hình, vì những người khác đã ngủ, trạch nam theo đuổi cảm giác nhìn màn hình lớn độ phân giải cao có thể quang minh chính đại chiếm lấy cái ti vi tân tiến nhất treo tường trong phòng khách kia, chỉ cần khống chế âm lượng không đánh thức nữ chủ nhân tiệm gốm, thì bình thường Boss lớn Phục Hy sẽ không chú ý đến mấy điều nhỏ nhặt này.



Đương nhiên với tính cách ngây thơ chính trực của Vidar, chắc chắn anh ta không xem loại hoạt hình cấp R, nhưng ngay khi anh ta đang xem tới mức nhập tâm thì bỗng nhiên có một người xông vào từ ngoài cửa sổ, cái cảm giác buồn bực khi niềm thích thú đột ngột bị cắt đứt này vẫn khiến người ta khá khó chịu.



Hơn nữa, nửa đêm khi anh ta còn đang cắm chốt ở phòng khách lại bỗng nhiên bị người ta phá cửa sổ xông vào, điều này quả thực là khiêu khích rõ rành rành, xem anh ta là người chết rồi sao!



Vidar không nói không rằng liền bùng nổ, hai tay chui vào hư không bên cạnh nắm một cái, từ trong không gian vặn vẹo rút ra một cây búa dài sau đó mạnh mẽ bổ tới...



Điềm Điềm quả thực sắp điên rồi, ân nhân cứu mạng của hai mẹ con xách theo mẹ con cô ta trực tiếp phá cửa xông vào, đến cả gọi cửa cũng không thèm, điều này vốn đã khiến người ta buồn bực rồi.



Càng buồn bực hơn chính là trong phòng khách có một anh Tây đẹp trai với dáng người cao to, mặc một chiếc áo gió, bên trong là quần áo bó sát người làm lộ thân hình đẹp đẽ, đang xem ti vi với khuôn mặt vô cảm, nhìn có vẻ cảnh đẹp ý vui. Điều lạ lùng duy nhất chính là anh ta còn đi một đôi giày mũi bọc kim loại ở trong phòng khách.



Mà phản ứng đầu tiên sau khi anh đẹp trai nhìn thấy ân nhân cứu mạng chính là vô cùng huyễn hoặc lôi từ trong không khí ra một cái búa lớn, rất anh tuấn chém tới... Chém cái gì! Đánh cái gì! Trước tiên cho chút thời gian gọi Phong Tiểu Tiểu xuống để bà đây truyền lại di ngôn sẽ chết sao!



Vẻ mặt Fenrir sôi trào ý chí chiến đấu, hưng phấn bỏ qua cặp mẹ con ở phía sau để giao thủ với Vidar... À, là giao chân.



Chỉ sau mấy hiệp nhanh như chớp, Điềm Điềm vốn đã gần chết lại bị xóc nảy mấy cái như vậy, máu tươi trong miệng càng không ngừng phun ra từng ngụm... Nếu không phải khi sinh, thần lực của Đát Kỷ còn sót lại một chút trong người, cô ta đã sớm chết đến không thể chết thêm được nữa rồi.



Âm thanh giao chiến lớn hơn hẳn âm thanh từ trong chiếc ti vi nhanh chóng thu hút Boss cao nhất đi ra. Hai tên đầu sỏ gây tội - Vidar và Fenrir gây nên thù hận, ngay lập tức bị cơn phẫn nộ mạnh mẽ giáng từ trên cao xuống khiến cả hai quỳ tại chỗ.



“Ồn ào cái gì!” Phục Hy đứng trên tầng hai lạnh lùng khiển trách.



“...” Vidar theo thói quen im lặng không nói gì, và cũng không muốn nói gì cả.



Ngược lại, Fenrir bắt đầu khoe thành tích kiêm hắt nước bẩn: “Đại nhân, khi nãy tôi vừa cứu một người bạn của vợ ngài, vốn là đưa tới đây để gặp mọi người, nhưng không ngờ Vidar hắn...”



Lời chưa nói hết nhưng cũng đã đủ khiến người khác mơ hồ, đến cả mặt liệt như Vidar cũng không nhịn được nhăn nhúm lại, không ngờ một thời gian không gặp sau “hoàng hôn của chư thần”, con sói chết tiệt vô liêm sỉ này đã học được cả bản lĩnh vu oan giá họa rồi?



Cũng may, Phục Hy không phải kiểu người chỉ nghe từ một phía, liếc cửa kính đã vỡ vụn kia, lạnh lùng mở miệng: “... Anh xông vào?”



Chứng cứ chủ yếu không phải miếng mấy miếng kính vỡ, mấu chốt chính là nếu gõ cửa, anh không thể không biết, bởi vì trên cánh cửa có bày một pháp trận loại nhỏ có thể báo lại cho anh.



“Ờ thì...”



Điềm Điềm lại phun ra một ngụm máu, rốt cuộc nắm được cơ hội mở miệng, bèn yếu ớt lên tiếng: “Cứu tôi với...”



Phục Hy nhíu mày, dường như lúc này mới chú ý tới trên lưng Fenrir còn có một... thứ đồ như vậy: “Bạn của Tiểu Oa à?”



Tiểu Oa? Là ai?



Điềm Điềm lại hộc ra máu: “Phong... Cô Phong... đâu?”



Hàng lông mày Phục Hy nhăn càng chặt hơn, mắt nhìn Điềm Điềm hộc ra máu, hơi do dự có nên vì chút “chuyện nhỏ” này mà đánh thức vợ mình hay không.



Cũng may, vận may của Điềm Điềm coi như không quá kém, vì lúc này đích thân Phong Tiểu Tiểu đã đi ra.



***



Khi Phong Tiểu Tiểu bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, vốn cũng đã nghe thấy tiếng Phục Hy ngoài cửa, cho nên rất yên tâm, căn bản không có ý định rời giường. Nhưng chỉ chốc lát sau, trong mũi cô bỗng nhiên ngửi được mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, hình như là từ ngoài cửa bay vào.



Gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên Phong Tiểu Tiểu không thể tiếp tục ngủ được nữa, cô vội vàng khoác áo choàng, xỏ dép lê đi ra ngoài cửa xem xét tình hình.



“Điềm Điềm?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn cô gái có vẻ sắp chết trong phòng khách kia, ánh mắt lại di chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy vật nhỏ trong ngực Fenrir, hai mắt lập tức sáng lên: “Ái chà, đây chẳng lẽ là Tiểu Đát Kỷ sao?”



Tô Đát Kỷ bị sặc bởi chính nước miếng của mình, vung tay chân béo núc của mình mà bi ba bi bô mấy tiếng kinh ngạc - Ánh mắt thật độc! Sao cô gái này nhận ra mình?



Đát Kỷ? Đấy lại là ai?



Điềm Điềm cảm thấy hiện giờ nghe thấy cái tên lạ lẫm ở tiệm gốm thật sự ngoài hiểu biết của mình, chẳng lẽ là biệt danh? Mỹ danh? Hình như ân nhân cứu mạng có nói con gái của mình không bình thường, cho nên mới có biệt danh khác giống như Phong Tiểu Tiểu sao?



Bi phẫn lại hộc ra máu, phát hiện trong mắt Phong Tiểu Tiểu căn bản không có người đang trọng thương gần chết là mình, ngược lại còn chạy tới ôm con gái của mình tỏ vẻ rất yêu thích, Điềm Điềm lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở tới sự tồn tại của mình: “Cô Phong...”



“Ừ! Cô nói đi!” Một tay Phong Tiểu Tiểu nhào nặn bùn, tay khác ôm đấy Tiểu Đát Kỷ trêu đùa: “Tiểu Đát Kỷ có còn nhận ra chị không? Chị đây hơn ba ngàn một trăm năm trước rất quen thuộc với em nha, hình như là cấp trên ấy...”



Điềm Điềm: “...” Cô Phong, xin hãy nghe tôi nói trước có được không... Và cũng xin đừng thuận miệng nói nhảm lừa gạt trẻ nhỏ như vậy.



Tô Đát Kỷ trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn - hơn ba ngàn một trăm năm trước? Cấp trên? … Con mẹ nó còn cần phải nghĩ sao? Khi đó chính là niên đại Vãn Thương, đích thân mình phụng mệnh đi quyến rũ hoàng đế mới, sau đó bị triều đại nhà Chu thay thế chém đầu chết...



Ôi mẹ ơi! Đồ lừa đảo Nữ Oa nhà cô!



Trong nháy mắt, bé gái lập tức bi phẫn.



“Có phải nhớ ra rồi không? Có phải rất cảm động không? Có phải rất hoài niệm không?” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm đùa giỡn tiểu yêu cơ, Phục Hy cũng đã tới gần bên cạnh Phong Tiểu Tiểu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn bọc tã lót: “Yêu hậu một đời đây sao? Hừ, còn không bằng một phần vạn em!”



“Thật sao? Tôi cũng không rõ dáng dấp bản thân mình như thế nào nữa rồi.” Phong Tiểu Tiểu trước là vui vẻ, sau đó lại buồn bực. Từ khi không ngừng thức tỉnh đến nay, hình dạng của cô cũng không ngừng thăng cấp, kết cấu bản gốc không thay đổi, nhưng so với trước kia thì ngày càng chẳng giống cùng một người nữa... Tiện tay giao Tiểu Đát Kỷ vào trong ngực Phục Hy, cầm bùn đã được nhào nặn tốt, nhún vai: “Anh Hy ôm giúp tôi một lát, tôi xem thương thế của cô ấy thế nào, có thể trị hay không.”



Tiểu Đát Kỷ vốn còn muốn dùng tiếng gầm giận dữ còn mang hơi sữa nơi cuống họng của mình để diễn tả tâm trạng tức giận một chút, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Phục Hy liếc một cái thì ngay lập tức tất cả lời đều bị nghẹn lại trong cuống họng.



“Trị?” Cuối cùng cũng thấy Phong Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thẳng mình, Điềm Điềm cảm động, nhưng càng kinh ngạc hơn vì nội dung trong lời nói của đối phương. Cô ta cười tự giễu, cố hết sức nhếch khóe môi: “Còn... còn có thể chữa sao? Tôi... tôi đã sắp chết rồi.”



“Nếu cô bị bệnh thì thật sự khó nói, nhưng vết thương thì chắc chắn không thành vấn đề... À thì, ý tôi là nội thương không tính, nhưng vết thương bên ngoài thì không thành vấn đề.” Phong Tiểu Tiểu khó xử nhìn tình trạng thân thể của Điềm Điềm, ngẫm lại vẫn xoay người cầu cứu mấy người đàn ông đứng đằng sau: “Trước tiên phải lấy hết phần máu tụ trong cơ thể cô ấy ra, phần xương bị gãy cũng phải nối lại, nếu không tôi không cách nào chữa trị được.”



Đầu tiên Điềm Điềm sửng sốt, sau đó không nhịn được “phụt” một tiếng bật cười, miệng thở hổn hển: “Nói như vậy thật vậy... Làm sao cô biết được... được cơ thể của tôi?”



Ngược lại, cô ta không tin Phong Tiểu Tiểu thật sự có thể cứu mình, chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi.



Phong Tiểu Tiểu bật cười thành tiếng, điềm nhiên như không cúi đầu tiếp tục xem xét vết thương: “Tôi là cô nhi, mặc dù có một người nhận nuôi cũng tương đương như không có ai nuôi, cô cảm thấy một cô nhi ăn cơm trăm họ mà lớn lên có ai chưa từng chịu bị đánh bao giờ?” Lý Trường chỉ phụ trách trả thù lao, căn bản không chăm sóc cô. Mặc dù đa số mọi người cũng tình nguyện vì nể mấy đồng bạc mà cho một cô bé nhiều thêm đôi đũa cái bát, nhưng cũng sẽ có mấy nhà “cực phẩm” tồn tại... Cũng không phải chưa từng bị đánh, mặc dù cũng không nghiêm trọng như thế này, nhưng tình huống quen thuộc như vậy, cô sao có thể không biết?



“...”



Tô Đát Kỷ đau đớn phát hiện nhiệt độ quanh người mình nháy mắt đã giảm xuống thành trời băng đất tuyết rồi, càng đau đớn hơn chính là cô ta còn chẳng dám khóc rống kháng nghị, dường như thần kinh của người đàn ông đang ôm cô ta bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kích thích vậy.



Lão Hồ là người phàm, lúc nổi điên lên đã muốn lấy nửa cái mạng của cô ta rồi, không biết vị đại thần này nổi điên thì cô ta còn có cơ hội đầu thai chuyển thế hay không?



“Thật xin lỗi...” Điềm Điềm nhỏ giọng lúng túng nói.



“Không sao.” Phong Tiểu Tiểu tiện tay xua xua vài cái, quay đầu nói: “Vậy ai tới lấy máu ra đây? Chi bằng gọi một cuộc điện thoại gọi Tiểu Khương tới cũng được, dù sao thì cậu ấy tương đối... ờ, hiểu cấu tạo cơ thể người...”



Lời nói còn chưa dứt, Phục Hy đã ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn thon dài phất qua người Điềm Điềm, trong nháy mắt trên người đối phương lập tức phọt ra từng mảng mưa máu, nhìn có vẻ hãi hùng đến mức không thể hãi hùng hơn.



Còn Điềm Điềm thì sau vài giây mưa máu bắn ra mới hoàn hồn, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu đau đớn thê thảm.



“...” Anh Hy ngầu quá!... Phong Tiểu Tiểu cũng sắp quỳ, thủ pháp dứt khoát bạo lực như vậy chắc chắn không phải điều mà người bình thường có thể làm được: “... Còn xương cốt?”



Phục Hy cúi đầu suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Vậy thì vẫn nên gọi Xi Vưu đến đây thì hơn.”



“...” Đã như vậy thì ngài cần gì tốn thời gian hoa tay múa chân ở đây làm gì?



Khương Lễ hoàn toàn hưởng ứng lời gọi của Phong Tiểu Tiểu, mặc dù không đánh dấu ở trên trán như Hỏa thiên sứ, nhưng chỉ cần Phong Tiểu Tiểu gọi điện thoại tới, thì cho dù ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu trên thế giới, cậu ta cũng sẽ sẵn sàng chạy về phía người mình yêu.



Vì vậy sau khi cúp điện thoại mấy phút, đặt Điềm Điềm nằm ngang trên thảm rồi, Phong Tiểu Tiểu yên tâm chờ Khương Lễ tới. Cũng đúng lúc này cô mới chợt nhớ tới cần hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



“À, đây là do nhảy lầu tạo thành.” Fenrir - người chứng kiến hiện trường nhún vai nói: “Cô ta ngã từ trên tầng bảy xuống, chắc là bị người đàn ông đó đẩy!”



“Lão Hồ?” Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn Điềm Điềm: “Thật sự là ông ta? Ông ta điên rồi sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom