• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (5 Viewers)

  • Chương 60-62

Chương 60: Người xưa

Sau khi ca sĩ khác biểu diễn xong, Dư Kiều lại lên sân khấu lần nữa.



Cô ấy vẫn mặc bộ váy trắng đơn giản khi nãy, vẫn đeo chiếc mặt nạ lông vũ, đây là yêu cầu duy nhất của cô ấy khi đến đây làm việc, không để cô lộ gương mặt thật trước mọi người.



Giai điệu dạo đầu vang lên, bản nhạc quen thuộc như khắc cốt ghi tâm, đồng thời khiến ánh mắt của hai người trên một trên sân khấu một dưới khán đài hơi ửng đỏ.



Dư Kiều hít một hơi thật sâu, từ từ cất tiếng hát:



Có một người con gái đẹp, gặp rồi sẽ chẳng quên.



Một ngày không gặp nàng, tương tư đến điên dại.



...



Bên dưới khán đài cách sân khấu không xa, một người đàn ông trung niên trông khá tao nhã lịch thiệp, đột nhiên ông ngước mắt lên nhìn Dư Kiều đang hát trên sân khấu, ánh mắt vô cùng đăm chiêu.



Ông vô cùng quen thuộc với ca khúc này, nhưng những năm này, ông đã nghe nó không biết bao nhiêu lần, cả trong và ngoài nước, từ núi non đến biển cả, nhưng chỉ có duy nhất lần này, tiếng hát của cô gái trẻ kia mới khiến ông bồi hồi xúc động, tìm lại cảm giác thời thanh xuân của mình.



Khi Dư Kiều kết thúc bài hát, Thời Viễn Sơn đã rơm rớm nước mắt, ông lấy khăn tay ra nhẹ nhàng thấm vào khóe mắt, những người ngồi cùng bàn với ông cũng đưa mắt nhìn nhau đầy ngơ ngác: “Ông Thời, ông sao thế?”



Thời Viễn Sơn lắc đầu, ông thở dài: một tiếng rồi nói “Chỉ là nghe cô gái trẻ kia hát bài hát này, làm tôi đã nhớ đến người bạn cũ của mình”.



“Người bạn cũ đó của ông cũng đến từ thủ đô như chúng ta?”



Thời Viễn Sơn gật đầu: “Đúng vậy, người đó cũng là người thủ đô”.



“Vậy lần này ông trở về nước, nếu có cơ hội, vừa hay có thể gặp lại bạn cũ, tụ tập một bữa”.



“Tôi và cô ấy đã hơn hai mươi năm chưa gặp mặt nhau rồi”.



“Ông Thời, ông có thể cho tôi biết danh tính của người bạn cũ đó, để chúng tôi tìm giúp ông”.



Nếu có thể giúp ông Thời tìm lại được người bạn cũ, khiến ông ấy vui vẻ, như vậy vụ làm ăn lớn này sẽ có khả năng thành công cao hơn. Có thể hợp tác với Quốc tế Viễn Sơn là ước mơ của rất nhiều người trong giới kinh doanh ở thủ đô.



Thời Viễn Sơn lại nhìn lên sân khấu, cô gái trẻ đó đang cúi đầu chào khán giả, khi cô ấy đứng nghiêng người, dường như bóng dáng đó hoàn toàn trùng khớp với người trong trí nhớ của ông.



“Cảm ơn lòng tốt của anh! Thế nhưng, người đó đã gả làm vợ người ta từ lâu rồi, cũng không cần phải mang thêm những phiền toái không cần thiết cho cô ấy nữa”.



Thời Viễn Sơn nói xong thì đứng dậy gọi trợ lý tới: “Cô gái này tối nay hát rất hay, tôi rất thích, cô sắp xếp đi, tôi muốn vào gặp cô bé đó ở hậu trường”.



Dư Kiều tẩy trang, thay quần áo, rồi đeo khẩu trang lên, cô nhìn thời gian thì cũng đã gần mười một giờ, nếu lại về muộn nữa cô sợ là sẽ gặp phải những phiền phức không đáng có.



Lúc cô vừa định rời đi thì chị Lâm dẫn theo một người đàn ông rất lịch lãm đi vào, trên gương mặt người đó hiện nên vẻ rạng rõ, tươi cười nói với cô: “Tiểu Cửu, đây chính là người đàn ông vừa đặt bài hát khi nãy, ông ấy rất thích giọng hát của em nên đã có lòng nhờ chị dẫn ông ấy đến gặp em”.



Dư Kiều chỉ đành đặt chiếc túi trên tay xuống, gật đầu chào hỏi Thời Viễn Sơn.



Chị Lâm vội vàng nói với Thời Viễn Sơn: “Thật xin lỗi, Tiểu Cửu của chúng tôi đã bị bệnh từ hồi nhỏ khiến cô ấy không thể nói chuyện quá trôi chảy, nhưng có lẽ là do ông trời phù hộ, giọng hát của cô ấy lại không bị ảnh hưởng, mong ông đừng để bụng việc cô ấy không thể cất tiếng chào hỏi ông”.



Thời Viễn Sơn nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp cùng hàng lông mày dài duyên dáng.



Cô cũng đang nhìn ông, trong ánh mắt cô hiện lên một chút tò mò cùng một chút cảnh giác.



Trong một thời khắc nào đó, dường như Thời Viễn Sơn đã nhìn thấy cô gái ngây thơ hồn nhiên năm đó, cũng đứng trước mặt ông như thế này, ánh nhìn cũng có một chút tò mò dò xét ông, đôi mắt hạnh nhân như chứa đựng của một hồ nước, trong veo vô cùng.
Chương 61: Bài hát quen thuộc

“Bài hát này… cô học ở đâu?”

Thời Viễn Sơn cố nén nỗi đau trong lòng rồi nhẹ nhàng hỏi.

Dư Kiều ngẫm nghĩ một lát, sau đó lấy giấy bút ra viết: “Hồi nhỏ thường nghe mẹ hát, sau này thì học theo đĩa CD”.

Thời Viễn Sơn gật đầu cười nói: “Cô hát rất hay, cho tôi cảm giác rất giống giọng của một người tôi từng quen hát. Ngoan, đừng sợ, tôi không phải người xấu, cũng không có ác ý gì, chỉ là nghe thấy cô hát hay nên nhớ tới người đó, vì vậy muốn gặp cô thôi”.

Dư Kiều gật đầu, vẻ đề phòng trong đáy mắt đã giảm dần, nhưng cô vẫn không dám buông bỏ hoàn toàn.

Thời Viễn Sơn lấy tiền ra, sau đó lôi hết tiền mặt bên trong ra đưa cho Dư Kiều: “Không còn sớm nữa, tôi không muốn khiến cô phải tan làm muộn, chút tiền này là thành ý của tôi, rất cảm ơn cô đã cho tôi được nghe lại bài hát yêu thích nhất”.

Dư Kiều không nhận tiền, chị Lam đã nhận thay rồi cười nói: “Đây là ý tốt của khách, em cứ cầm đi”.

Chị Lâm nhét tiền vào tay Dư Kiều, cô siết chặt sấp tiền dày cộp rồi nhìn bóng lưng Thời Viễn Sơn rời đi. Ông trông khoảng ngoài 40, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, gương mặt thì đàng hoàng, không có vẻ là người xấu. Dư Kiều thầm nghĩ có lẽ thật sự chỉ là ông thích bài hát này thôi.

Sau khi chia một ít tiền cho chị Lâm, Dư Kiều thu dọn đồ rồi tan làm.

Khi sắp đến ga tàu gần đó, điện thoại của Dư Kiều chợt đổ chuông.

Vì bị hạn chế về nói chuyện nên Dư Kiều rất ít khi nghe điện thoại, nhưng đây lại là số của dì Lâm.

Dư Kiều lập tức thấy lo lắng và nghe máy, giọng nói sốt sắng của dì Lâm vang lên: “Cô hai, cô mau về nhà đi, mẹ cô ốm rồi, có vẻ nặng lắm, giờ còn nói mê sảng nữa… Bà chỉ không cho gọi bác sĩ, cũng không cho tôi nói với cô, nhưng nể tình trước đó cô đã cho tôi tiền nên tôi mới lén gọi cho cô đấy…”

Dư Kiều chỉ thấy tai mình như nổ tung, dì Lâm còn nói gì đó tiếp nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa, cô chạy nhanh đi bắt xe như bị điên, nhưng bao xe đi qua lại chẳng có cái nào chịu dừng lại.

Cô nghiến chặt hàm răng rồi lao ra giữa đường.

“Dừng xe!”, Thời Viễn Sơn ngồi trên xe chợt hét lên với tài xế.

“Ông Thời, sao thế ạ?”, tài xế hoang mang đạp phanh rồi đỗ xe bên đường.

Thời Viễn Sơn mở cửa xe đi tới cạnh Dư Kiều, sau đó kéo cô vào ven đường rồi sầm mặt trách mắng: “Này cô gái, chán sống rồi à? Sao lại chạy ra giữa đường thế hả?”

Dư Kiều giơ tay lên lau nước mắt, khi nhìn rõ người đứng trước mặt, cô như người sắp chết đuối vớ được cái cột nên quỳ xuống nói: “Xin, xin ông…”

Chiếc xe lao nhanh như vũ bão về phía biệt thự nhà họ Dư.

Dư Kiều vô cùng sốt ruột, cả đường chỉ nhìn ra bên ngoài kính xe.

Thời Viễn Sơn lấy khăn giấy đưa cho cô: “Đừng lo, mẹ cô sẽ không sao đâu”.

Dư Kiều nhận lấy khăn giấy rồi chật vật nói một câu cảm ơn, nhưng hàng lông mày nhíu chặt của cô vẫn không giãn ra chút nào.

Thời Viễn Sơn thấy dáng vẻ mất hết hồn vía của cô thì thấy thương, ông ngẫm nghĩ rồi bảo trợ lý đưa một tấm danh thiếp cho Dư Kiều: “Nếu có việc gì cần tôi giúp thì cứ gọi cho tôi, gửi tin nhắn cũng được”.

Dư Kiều nhận lấy tấm danh thiếp rồi gật đầu.

Chiếc xe đỗ bên ngoài biệt thự nhà họ Dư, Dư Kiều mở cửa bước xuống rồi cúi gập người với Thời Viễn Sơn, sau đó mới chạy nhanh về phía cổng.

Dư Kiều không biết những bước chân vội vã của mình không phải vì người mẹ đang bệnh nặng, mà là đoạn đường đen tối nhất trong cuộc đời của cô.

Thời Viễn Sơn ngồi trên xe, nhìn cánh cổng nhà họ Dư mà cô đang chạy tới, sau đó mới bảo tài xế cho xe đi.
Chương 62: Bị lừa

“Ông Thời, xem ra gia cảnh của cô gái đó cũng không đến nỗi nào, sao phải ra ngoài làm thêm nhỉ?”

Trợ lý tiện miệng hỏi một câu, Thời Viễn Sơn cũng thấy hơi khó hiểu, nhưng đây vốn là chuyện riêng của người ta nên ông đương nhiên sẽ không nhận xét bừa bãi.

“Đi thôi, chuyện của người ta, mình không nên bàn nhiều”.

“Vâng”.

Chiếc xe chầm chậm rời đi, sau đó đèn xe cũng dần bị bóng tối nuốt chửng.

Dư Kiều chỉ lo cho Tô Tẩm nên vừa vào nhà đã lao đến nhà chính ngay.

“Phu nhân, tôi đã gọi bảo cô ấy về rồi”.

Dì Lâm nịnh nọt cười nói, Triệu Như hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm, lát nữa đến chỗ quản gia lãnh tiền lương ba tháng”.

Dì Lâm nghe thấy thế thì cười tươi như hoa: “Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân…”

“Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Dạ xong hết rồi ạ, Triệu Cường đã chờ sẵn ở đó rồi, tôi sẽ dụ người tới đó, cửa đóng lại là chuyện thành thôi…”

Triệu Như gật đầu rồi đứng dậy đi lên tầng: “Tôi lên trên trước đây, lát bà nhớ chú ý một chút, đừng để lộ bất kỳ sai sót nào”’.

“Vâng, phu nhân yên tâm…”

Dì Lâm cung kính tiễn Triệu Như rời đi, sau đó mới rời khỏi nhà chính rồi chờ ở chỗ bậc thềm.

Dư Kiều thở hổn hển chạy tới, dì Lâm đã nhỏ giọng gọi cô lại: “Cô hai, cô mau đi theo tôi, tôi dẫn cô xuống tầng hầm, đừng để bà chủ biết…”

Dư Kiều vừa đi nhanh theo dì Lâm, vừa khua tay ra hiệu hỏi: “Mẹ tôi sao rồi?”

“Haizz, nghe ốm nặng lắm, tôi lén mang nước với thuốc đến rồi, không rõ bà ấy uống chưa nữa…”

Dì Lâm thờ dài một hơi rồi nói tiếp: “Cô hai, tôi mạo hiểm gọi cho cô, nếu bà chủ mà biết thì tôi coi như xong đấy… Mấy ngày qua, tôi mang thuốc với nước đến cũng tốn không ít tiền đâu”.

Dư Kiều lập tức lấy tiền trong túi ra đưa cho bà ta, dì Lâm cầm lấy rồi mới chịu im miệng.

Đến tầng hầm rồi, dì Lâm lại nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới mở cửa cho Dư Kiều vào.

Ai dè, Dư Kiều vừa vào thì bà ta đã khoá trái cửa ở bên ngoài.

Dư Kiều hoảng hốt ngoảnh lại, dì Lâm đứng bên ngoài rồi u ám nhìn cô cười nói: “Cô hai, tối nay cô cứ tha hồ mà hưởng thụ ở đây nhé”.

“A Kiều?”, Tô Tẩm đã ngủ say bị đánh thức, bà không dám tin khi thấy con gái bất ngờ xuất hiện nên vui mừng bò dậy rồi chạy về phía Dư Kiều: “A Kiều, sao con lại về đây, con đến thăm mẹ à?”

Nhưng Tô Tẩm còn chưa nắm được vào tay của Dư Kiều thì chợt có một người đàn ông cao lớn ở trong góc tối đã giật lấy tóc bà, sau đó kéo bà về lại tấm thảm trong góc.

Tô Tẩm đau đớn hét lên rồi vật lộn muốn bò dậy, nhưng người kia lại định đánh bà, xong hắn chưa xuống tay thì Dư Kiều đã chạy như bay tới rồi đỡ hết đòn cho Tô Tẩm.

Lúc này, cô cũng đã nhìn rõ, hoá ra người trong tầng hầm nhốt Tô Tẩm chính là Triệu Cường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom