• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (1 Viewer)

  • Chương 54-56

Chương 54: Cản trở

Triệu Như vừa cười vừa nói: “Ông cứ yên tâm đi”.

Dư Văn Xương đứng dậy xoay người rời khỏi tòa nhà chính, Triệu Như dựa vào ghế sofa, và cười với vẻ chế nhạo.



Bà ta biết Dư Văn Xương có rất nhiều bồ nhí bên ngoài, nhưng những điều này không quan trọng, chỉ cần bà ta vẫn là bà Dư, mẹ chồng tương lai của con trai cả nhà họ Tiêu, thế là đủ rồi.



Còn Tô Tẩm và Dư Kiều ấy à?



Bà ta đoán, chẳng bao lâu nữa Dư Kiều sẽ bị Triệu Cường làm nhục mà thôi, tốt nhất là Triệu Cường nên nhanh chóng làm cho con nhỏ A Kiều kia to bụng, sinh hết lần này đến lần khác, khi đó cơ thể cô sẽ dần dần suy kiệt, nhan sắc tuổi trẻ cũng theo đó mà suy tàn, cả đời này Dư Kiều sẽ mãi chỉ là con chim trĩ chẳng thể nào bay qua được bức tường, giá trị duy nhất có lẽ chỉ là giúp việc cho Tiêu Tiêu, cũng chỉ là một túi máu mà thôi.



Coi như góp chút công sức cho gia đình nhà họ Dư.



...



Dư Kiều nhận được cuộc điện thoại từ chị Lâm, nói rằng có một công việc mới cho cô.



Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, cô có thời gian rảnh rỗi, nhưng mà cô cũng không thể ra ngoài làm việc bán thời gian mỗi tối.



Cuối cùng, cô đã thỏa thuận với chị Lâm, cô sẽ đến quán bar để hát vào thứ Ba và thứ Bảy hàng tuần.



Có việc làm thì sẽ có thu nhập, cô ấy có tiền trong tay, cũng có thể mang đến cho Tô Tẩm một cuộc sống dễ dàng hơn.



Sau khi Dư Kiều cúp điện thoại, cô cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn một chút.



Cô đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp nên cũng chưa bước ra khỏi phòng bếp lấy nửa bước.



Tối hôm đó, Dư Tiêu Tiêu không ăn cơm ở nhà, cô ta nói sẽ đi ăn sinh nhật của một người bạn, nên buổi sáng đã ăn mặc, trang điểm, sửa soạn đầu tóc xinh xắn điệu đà đi ra ngoài.



Sức khỏe của Tiêu Phượng Nghi vẫn còn hơi yếu, vì vậy bà ấy chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lại quay về phòng nghỉ ngơi.



Trên bàn ăn chỉ có Tiêu Bình Sinh và Tiêu Định Bân.



Sau cuộc tranh cãi xảy ra tối hôm đó, cả hai ít gặp nhau ít nói chuyện.



Lúc này, tuy cùng ngồi trên một bàn ăn, nhưng chẳng ai nói chuyện với ai.



Tiêu Bình Sinh ăn xong trước, anh ta buông đũa xuống đứng dậy, Tiêu Định Bân nhìn theo bóng anh ta đi vào bếp rồi nở ra nụ cười mỉa mai.



Mới có hai hôm không gặp người ta mà đã nôn nóng thế rồi à?



“Gọi A Kiều lại đây”. Tiêu Định Bân đột nhiên ra lệnh.



Quản gia vội vàng đi vào phòng bếp, Tiêu Bình Sinh còn chưa kịp nói chuyện với Dư Kiều câu nào đã phải trơ mắt nhìn cô bị gọi đi.



Anh ta biết thừa rằng Tiêu Định Bân cố tình làm thế, nhưng Dư Kiều là người hầu của nhà họ Tiêu, vì vậy anh ta không thể làm gì được.



“Mấy người đi ra ngoài trước đi”. Tiêu Định Bân bảo quản gia cùng người hầu đi ra ngoài, sau đó nói với Dư Kiều: “Cho tôi một ít canh”.



Dư Kiều yên lặng không nói một lời, múc canh, sau đó đặt vào tay anh.



Tiêu Định Bân cầm lấy thìa khuấy vài cái rồi hỏi với giọng thản nhiên: “Cô học nấu ăn từ ai vậy? Trong món canh này có những gì?”



Dư Kiều lấy giấy bút từ trong túi tạp dề ra, viết: Tôi tự học, trong canh có bỏ một vài vị thảo dược giúp dưỡng dạ dày, rất tốt cho sức khỏe.



“Dưỡng dạ dày?”. Tiêu Định Bân cúi đầu húp một ngụm canh, sau đó lại nhìn cô: “Ai bảo cô bỏ vào, dạ dày Tiêu Tiêu không tốt sao?”



Dư Kiều liếc nhìn anh một cái, môi mím chặt, lắc đầu.



Tiêu Định Bân không hỏi thêm câu nào, cúi đầu tiếp tục uống canh, với xuất thân như thế của anh, đương nhiên là anh được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, ngay cả tư thế uống canh của anh, dường như cũng tao nhã hơn hẳn những người thường rất nhiều.
Chương 55: Lo lắng

Ánh mắt Dư Kiều dán vào bàn tay hiện rõ khớp xương của anh, không tài nào dời đi.

Đôi tay này đã chạm vào cô rất nhiều lần.

Cô không cách nào kiểm soát được bản thân, cô mê luyến những hồi ức và sự ấm áp dịu dàng của những hồi ức đó.

Cho dù cô biết, sau này cũng không thể có lại được nữa.

“Trên mặt đã bôi thuốc chưa?”, Tiêu Định Bân bỗng mở miệng hỏi.

Dư Kiều giật mình, gật nhẹ một cái.

Tiêu Định Bân đặt thìa xuống, duỗi tay vén chiếc khăn che mặt của Dư Kiều lên. Dư Kiều bị bất ngờ, quên mất việc đưa tay chặn lại.

“Khá hơn một chút rồi!”. Anh nhìn một chút, lại thả khăn che mặt của cô xuống, Dư Kiều cảm thấy tim mình đập thình thịch, một lúc sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Tôi muốn ăn thêm món này, cô nấu lần nữa đi!”

Tiêu Định Bân tùy ý chỉ vào một đĩa đồ ăn, Dư Kiều nhìn thoáng qua, là món ăn có vị hơi cay, cô không khỏi nhìn sang Tiêu Định Bân, khẽ khàng lắc đầu.

“Sao vậy? Hết nguyên liệu rồi à?”

Dư Kiều cúi đầu, viết lên giấy vài từ.

Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo và trắng nõn của cô. Dư Kiều cúi người viết chữ, lọn tóc đen trượt xuống vành tai đáng yêu, Tiêu Định Bân vô thức giơ tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lên tai cô.

Có lẽ là do ngón tay anh vô tình chạm vào, nên phần dái tai của cô lập tức đỏ ửng lên.

Tiêu Định Bân không nhịn được mà cong môi.

Dư Kiều đưa tờ giấy ghi chú cho Tiêu Định Bân, anh đưa tay tiếp nhận, thấy trên giấy ghi: Món này có gạo kê cay, ăn nhiều sẽ đau dạ dày.

Tiêu Định Bân cầm tờ giấy nhìn về phía cô: “Dạ dày của tôi rất tốt, cô chỉ cần làm theo là được”.

Dư Kiều lại đứng im bất động.

Tiêu Định Bân cau mày, kẹp tờ giấy ghi chú giữa các ngón tay, vỗ nhẹ vào cánh tay cô, làm ra vẻ tức giận nói: “Sao nào, cô không nghe lời à?”

Dư Kiều cắn môi, liếc nhìn anh rồi lại cúi người viết một dòng chữ: Anh đã bị xuất huyết dạ dày vài lần rồi, nếu muốn tốt cho dạ dày thì nên ăn ít đồ cay.

“Làm sao cô biết được tôi bị xuất huyết dạ dày vài lần?”

Hàng mi dài mảnh của Dư Kiều cụp xuống, anh không biết cô đang nghĩ gì, trong lúc nhất thời lại không muốn đoán suy nghĩ của đối phương nên chỉ lo nhìn một bên sườn mặt cô, mũi ngửi thấy mùi hương cơ thể cô lẫn với mùi nhà bếp, lòng anh cũng cảm thấy dịu đi.

Ban đầu Dư Kiều còn có thể ép bản thân giữ bình tĩnh nhưng khi Tiêu Định Bân cứ nhìn chằm chằm như vậy, cuối cùng cô vẫn có chút bối rối.

Vội vàng bưng chén cháo lên, cô nhanh chóng đi vào bếp múc một bát nhỏ, món này cũng là do cô tự mình nấu suốt hai tiếng đồng hồ ở trong nhà bếp, cho thêm bạch truật, huyền sâm, hạt súng với phục linh, rất tốt cho dạ dày.

Mặc dù cô đã bỏ ra chút công sức để cháo này không nồng mùi thuốc Đông y, nhưng Tiêu Định Bân hiển nhiên không thích lắm, ngày hôm nay anh đã không ăn cháo.

“Cô cho cả những dược liệu tốt cho dạ dày vào đây sao?”, Tiêu Định Bân khuấy nhẹ bát cháo, ngửi một chút, lúc hỏi câu này, trên mặt anh hiện lên sự khoan khoái dễ chịu.

Cháo A Kiều nấu đều tốt cho dạ dày, A Kiều lại nói anh từng bị xuất huyết dạ dày, nên cần phải dưỡng lại.

Tất cả những thứ này, đều là làm cho anh.

Tuy biết cô đang cố ý nịnh nọt lấy lòng mình, nhưng điều này vẫn khiến anh vui vẻ.

Dư Kiều gật đầu, ‘ừm’ một tiếng.

“Vì cô cảm thấy dạ dày của tôi không khỏe à?”. Anh nhìn với ánh mắt trêu ghẹo, con ngươi lại chứa ý cười.

Dư Kiều lập tức đỏ mặt, ý cười trong mắt anh càng nhiều, cô có chút tức giận, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to nhìn anh, cô lại cúi đầu viết vào giấy.

Viết xong, cô đẩy tờ giấy đến trước mặt đối phương, quay người bưng lên mấy chén đĩa đã trống trơn rồi vào nhà bếp.
Chương 56: Nhờ vả

Tiêu Định Bân nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi không thấy nữa, lúc này mới mở ra tờ giấy.

Trong nháy mắt, sắc mặt anh trầm xuống.

“Bà cụ tuổi đã cao, sức khỏe yếu, cần bồi bổ cho cẩn thận, nên tôi mới bỏ thêm vài vị thuốc dưỡng dạ dày.”

Tiêu Định Bân hoàn toàn không thèm để ý bát cháo kia nữa, mặt mày lạnh cầm tờ giấy đi tới phòng đọc sách trên lầu.

Mười phút sau.

Quản gia vào bếp, nói với Dư Kiều: “A Kiều, cậu chủ bảo cô chuẩn bị chút hoa quả, pha thêm trà rồi mang lên phòng đọc sách.”

Dư Kiều vừa mới bỏ chén đĩa vào máy rửa chén, đang bận lau chùi nhà bếp nên ra hiệu quản gia hãy bảo người khác làm việc này.

“Nhà bếp để người khác dọn dẹp, cô mau đi chuẩn bị, tính tình của cậu thế nào, đâu phải cô không biết, cậu ấy vốn đã không ưa cô rồi.”

Dư Kiều chỉ đành buông giẻ lau, cẩn thận rửa tay rồi lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, bắt đầu gọt.

Làm xong tất cả, Dư Kiều bưng lên lầu, khi tới bên ngoài thư phòng, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Dư Kiều đẩy cửa bước vào.

Tiêu Định Bân đang ngồi sau chiếc bàn lớn, tay áo xắn đến khuỷu tay, hai chiếc khuy áo bị mở bung ra để lộ mảng da màu mật ong săn chắc, do đang giải quyết việc công ty nên anh đeo một cặp kính gọng vàng chống ánh sáng xanh, tạo thêm khí chất ôn hòa như ngọc.

Dư Kiều đi đến bên bàn, đặt hoa quả và trà xuống rồi định quay người rời đi.

“A Kiều, cô đến chỗ giá tìm giúp tôi một quyển sách.”

Dư Kiều không còn lựa chọn nào khác, đành đi đến chỗ chiếc giá sách chiếm chọn cả một mặt bức tường.

Tiêu Định Bân nói tên sách: “Quyển ở kệ thứ tư, thứ mười một bên trái.”

Kệ sách thứ tư quá cao, Dư Kiều không với tới nên bèn kéo chiếc ghế qua.

Cô lấy được quyển sách thì đưa cho Tiêu Định Bân, vừa đặt xuống là Tiêu Định Bân lại nói: “Mở giúp tôi trang 28.”

Dư Sinh không nhịn được mà liếc anh một cái, Tiêu Định Bân lấy nĩa xiên một miếng dưa lưới: “Không thấy tôi đang ăn hoa quả sao? Không còn tay để lật sách.”

Dư Kiều đành giúp anh mở sách trang số 28.

“Ừm, lật tiếp trang sau!”

Anh lo ăn từng miếng hoa quả, còn Dư Kiều thì lo lật từng trang sách.

Đĩa hoa quả đã ăn hết, Dư Kiều thở hắt ra một hơi, cô có thể đi rồi chứ?

“Chữ viết của cô không tệ, giúp tôi sao chép tài liệu.”

Tiêu Định Bân nói xong, trực tiếp đưa tài liệu cho cô: “Tôi có cuộc họp qua mạng, cô cứ ở đây chép, đợi tôi quay lại.”

Dư Kiều nhìn theo bóng anh đi vào phòng nhỏ cửa phòng làm việc để mở họp, sau đó cô chỉ đành ngồi xuống bắt đầu chép tập tài liệu.

Trong lòng không nhịn được mà thầm oán giận, tài liệu gì mà không thể nhờ thư ký in hoặc photo, cứ bắt cô chép tay thế không biết!

Phải rồi, anh ghét cô, ngứa mắt cô mà, nhưng Tiêu Phượng Nghi đang ở đây, bà thích ăn cơm do cô nấu, anh không thể đuổi người ta đi nên mới tìm cách để giày vò cô.

Nhưng việc chép tay này với cô mà nói thì không tính là gì, dù sao cô cũng không nói chuyện được, nên thường phải dùng chữ viết để giao tiếp với mọi người.

Tài liệu có tổng cộng ba trang, Dư Kiều phải mất gần một tiếng đồng hồ để ghi chép cẩn thận toàn bộ.

Có điều cô đã chép ra toàn bộ mà Tiêu Định Bân vẫn chưa họp xong, nghĩ đến lời dặn kêu cô chờ ở đây, Dư Kiều không dám rời đi.

Đây là phòng làm việc của anh, Dư Kiều càng không dám đi lung tung, chỉ có thể buồn chán ngồi xuống bàn. Bận rộn suốt nửa ngày trời mà giờ cứ ngồi một chỗ như vậy, Dư Kiều thiếp đi lúc nào không hay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom