• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (3 Viewers)

  • Chương 57-59

Chương 57: Dịu dàng

Tiêu Định Bân tháo kính, xoa ấn đường, tắt máy tính rồi đi ra khỏi phòng nhỏ, nhìn thoáng qua thì anh không thấy Dư Kiều đâu nên cho rằng người phụ nữ này đã rời đi mà không nói một tiếng nào, lòng anh có chút tức giận.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, anh thấy Dư Kiều đang ngủ gục trên bàn.

Thể chất anh sợ nóng, bây giờ đang là giữa hè nên trong phòng để điều hòa khá thấp.

Có vẻ Dư Kiều đang ngủ cảm thấy lạnh, cả người co lại thành một cụm.

Tiêu Định Bân đứng cạnh nhìn Dư Kiều đang ngủ say.

Hơi thở của cô đều đều, lông mi cong và dài trông như cánh bướm rũ xuống trên làn da trắng như tuyết tạo thành những bóng đen nho nhỏ, anh như bị mê hoặc, chầm chậm đưa tay ra, vuốt ve hàng mi cong của cô.

Dư Kiều đang ngủ cũng không bị đánh thức, chỉ là hàng mi dài khẽ rung lên.

Tiêu Định Bân bất giác cong môi, nhìn cô thêm một lúc rồi quay người lấy áo khoác của mình đắp lên người cho cô.

Anh tắt chuông điện thoại, tùy ý tới giá sách lấy một quyển sách, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh Dư Kiều.

Mấy năm nay anh thường xuyên bị bệnh, phải nằm ở nhà, ít giao tiếp với bên ngoài, thỉnh thoảng mới cùng Triệu Tấn Tây ra ngoài tụ họp, sau khoảng thời gian dài như vậy, trên thực tế tính cách của anh đã trầm tĩnh hơn nhiều.

Những ngày rảnh rỗi không làm gì, anh cũng thường đọc sách để tiêu khiển, nhưng hôm nay, không hiểu tại sao trong thâm tâm lại chẳng thể bình tĩnh được, rõ ràng A Kiều vẫn đang ngủ rất say, trong căn phòng này như không có người thứ hai.

Nhưng anh vẫn không kiềm được mà nhìn về phía cô.

Sau đó, Tiêu Định Bân dứt khoát gập sách vào.

Có lẽ do cô đã ở trong căn phòng này khá lâu nên trong không khí đã phảng phất mùi hương của cô.

Tiêu Định Bân có chút không kìm lòng được, tim đập nhanh.

Từ sau đêm anh từ chối Tiêu Tiêu, Dư Tiêu Tiêu vẫn luôn ở phòng dành cho khách, cũng không thấy quay lại.

Thân thể anh ngày một tốt lên, anh cũng giống như bao người đàn ông khác, tất nhiên cũng có nhu cầu sinh lí.

Và sau mỗi lần gặp A Kiều, dường như ham muốn đó càng trở nên mãnh liệt hơn.

Anh luôn cho rằng, là bởi vì mùi hương giống của Tiêu Tiêu trên cơ thể cô đang mê hoặc anh.

Nhưng lúc này đây, anh lại tỉnh táo một cách lạ thường.

“A Kiều.”

Tiêu Định Bân thấp giọng gọi một tiếng.

Dư Kiều bị giật mình, lông mi run lên, sau đó cô từ từ mở mắt ra.

Có lẽ do ngủ hơi lâu, trông bộ dạng cô vẫn còn ngơ ngác, một lúc sau mới phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

“Tỉnh rồi?”, Tiêu Định Bân mở miệng, hơi thở ấm áp phả vào mũi Dư Kiều khiến cô có chút thất thần, đôi mắt mở lớn mờ mịt nhìn anh, mình đang nằm mơ sao?

Phải, chắc chắn là nằm mơ, nếu không phải mơ, vì sao Tiêu Định Bân lại dùng chất giọng dịu dàng đó gọi tên cô?

Viền mắt cô không khỏi đỏ lên, lập tức đứng dậy, từ từ vòng tay ôm eo anh… trong giấc mộng, có phải cô có thể phóng túng bản thân mình một chút không?

Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên sà vào lòng, Tiêu Định Bân cũng bị hành động này của Dư Kiều làm cho bất ngờ, nhưng trong tiềm thức của anh lại không muốn đẩy cô ra.

Thậm chí, lúc cô bất ngờ ôm eo mình, trong lòng anh dường như có chút vui vẻ.

Cửa phòng sách đột nhiên bị mở ra, Dư Tiêu Tiêu vui vẻ cầm một túi giấy đi vào: “Định Bân, anh có ở trong không? Mau nhìn xem hôm nay em mua…”
Chương 58: Nổi giận

“Hai người đang làm gì?”, Dư Tiêu Tiêu kinh hãi, túi giấy cầm trong tay rơi đánh bịch một tiếng xuống đất.

Tiêu Định Bân chợt hoàn hồn, tức khắc lùi về sau một bước, thế nhưng Dư Kiều lại bất động, đôi tay cô vẫn đặt trên eo Tiêu Định Bân, trên người cô vẫn khoác áo khoác của anh.

“Con khốn nạn!”, Dư Tiêu Tiêu điên cuồng hét lên, cô ta lao tới túm tóc Dư Kiều, kế tiếp là vài cái tát điên cuồng giáng vào mặt Dư Kiều.

Trên mặt đau rát cùng những lời chửi mắng bên tai khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Mình làm gì thế? Sao mình có thể không biết xấu hổ làm ra loại việc này?

Dù sao đi chăng nữa, bây giờ Tiêu Định Bân đã là chồng sắp cưới của Dư Tiêu Tiêu, cô làm như vậy khác gì Triệu Như đã làm trong quá khứ.

“Tiêu Tiêu, em bình tĩnh lại…”

Tiêu Định Bân bước tới, giữ lấy cổ tay Dư Tiêu Tiêu.

“Anh kêu em làm sao bình tĩnh? Định Bân, anh nói em phải bình tĩnh bằng cách nào? Em mới không ở nhà một ngày mà con khốn này đã bắt đầu dụ dỗ anh. Nếu em không về đúng lúc, có phải tiếp theo cô ta định leo lên giường của anh đúng không?”

Dư Tiêu Tiêu tức đến phát run, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Sao em có thể giữ cô ta ở lại đây được nữa? Cô ta cùng tài xế của em đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, anh đã muốn tống cổ cô ta, đánh chết cô ta nhưng em đã nhẫn nhục chịu khổ cầu xin thay cô ta. Em đến nhà họ Tiêu, lo sợ nó ở nhà họ Dư sẽ bị ức hiếp nên dẫn theo đến đây, nhưng con khốn này báo đáp em thế nào?”

“Em hiểu lầm rồi, A Kiều chỉ mang trà lên, là anh kêu cô ấy giúp sao chép một số tài liệu…”

“Anh tưởng em không thấy sao Định Bân? Cô ta mặc áo khoác của anh, cô ta chủ động ôm anh, là em nhìn lầm sao?”

Dư Tiêu Tiêu chỉ vào Dư Kiều: “Có phải một ngày nào đó vị trí vợ chưa cưới của cậu Tiêu cũng đổi người luôn không?”

Cô ta lau nước mắt ,xoay người đi ra ngoài: “Bây giờ em đi tìm ông nội nhờ ông phân xử, nếu Dư Tiêu Tiêu em không xứng làm con dâu nhà họ Tiêu, vậy hôn ước này cũng nên hủy đi…”

“Tiêu Tiêu…”, Tiêu Định Bân nắm lấy cổ tay Dư Tiêu Tiêu: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch, cả nhà họ Tiêu, bao gồm cả anh, trước giờ chưa từng coi em như vậy, em chính là vợ sắp cưới của anh, tương lai sẽ là vợ của anh, không điều gì có thể thay đổi chuyện này”.

“Vậy còn cô ta? Định Bân, tại sao cô ta lại ôm anh, tại sao anh không đẩy cô ta ra…”

“Là lỗi của anh!”, Tiêu Định Bân cũng cảm thấy hổ thẹn, anh luôn có cảm giác áy náy đối với Dư Tiêu Tiêu, vào lúc này, cảm giác áy náy này càng thêm sâu sắc.

“Không phải lỗi của anh, là lỗi của em! Là em đã nhìn lầm người, đã biết cô ta gian díu với Triệu Cường, em nên ngộ ra cô ta là một con đàn bà đê tiện không biết an phận…”

Tiêu Định Bân khẽ nhíu mày, “Tiêu Tiêu, đủ rồi!”

“Định Bân, anh còn bênh cô ta?”

“A Kiều, cô về phòng trước đi.”

“Định Bân!”

“Anh sẽ cho em một lời giải thích!”

“Nhưng A Kiều cô ta…”

Tiêu Định Bân quay đầu nhìn Dư Kiều, cô lẻ loi đứng dưới bóng của ánh đèn, cúi thấp đầu, cụp mắt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh khiến anh có cảm giác cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tiêu Định Bân không nhận ra sâu thẳm bên trong mình vừa thoáng qua một tia thương xót.

“Để cô ấy rời khỏi nhà họ Tiêu đi!”

A Kiều không thể tiếp tục ở lại nhà họ Tiêu nữa, sự chú ý của anh dành cho cô và cả những lần anh mất kiểm soát khi ở cạnh cô đã làm anh ý thức được mình nên dứt khoát chặn đứng tất cả.

Dư Kiều hốt hoảng ngẩng đầu nhìn Tiêu Định Bân, đôi đồng tử đen trắng trong veo như nước rõ ràng vẫn bình thản như cũ nhưng không hiểu vì sao anh lại cảm thấy ẩn sâu dưới sự bình thản đó là nỗi đau đớn và tuyệt vọng khiến anh không chịu nổi.
Chương 59: Nói xấu

Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Định Bân, vừa hay em cũng muốn bàn bạc với anh về chuyện liên quan đến A Kiều”.

“Em nói đi”.

“Cô mau cút ra ngoài”.

Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng mở miệng đuổi A Kiều.

Dư Kiều cởi áo khoác, đặt sang một bên rồi lê từng bước đi ra khỏi phòng sách, cô không hề quay đầu, Tiêu Định Bân dõi theo cô cho đến khi người đã ra ngoài cửa thì anh mới dời mắt đi.

Dư Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng của anh, trong lòng càng thêm hận thù.

“Là vầy, Triệu Cường đã nói chuyện với mẹ em, anh ta muốn cưới A Kiều”.

“Triệu Cường? Hắn ta không được”.

Tiêu Định Bân cực kì không thích Triệu Cường, vừa nghe đến cái tên này thì anh đã không kiềm nổi cảm giác ghê tởm.

Dư Tiêu Tiêu liếc anh một cái: “Anh ta có gì mà không được? Có chuyện anh không biết thôi, A Kiều và Triệu Cường lên giường với nhau rồi… trước đây em còn không hiểu, nhưng sau đó em cũng biết vì sao A Kiều lại cùng Triệu Cường lại làm ầm làm ĩ như thế vào buổi tối hôm đó. Chẳng phải là do nó theo em tới nhà họ Tiêu, thấy sự hào nhoáng, ham mê phú quý rồi chê bai Triệu Cường à!”

Dư Tiêu Tiêu cười nhạo: “Chẳng phải nó còn ngấp nghé cả chồng chưa cưới của cô chủ là em sao?”

Tiêu Định Bân nhíu mày: “A Kiều không thể nói chuyện, tên Triệu Cường kia lại có tính cách bạo lực, bọn họ không hợp nhau”.

“Hợp hay không hợp, người ngoài như chúng ta không thể quyết định, nếu A Kiều đã bằng lòng qua lại với anh ta thì chứng tỏ cũng có cảm tình với anh ta”.

Dư Tiêu Tiêu nói đến đây thì cười nhạt một tiếng: “Lẽ nào đợi đến khi nó làm ra việc tày trời gì rồi mới quyết định sao? Hay là anh cũng bị con ả mê hoặc rồi?”

Tiêu Định Bân buông lỏng hai tay, bình thản nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Dù sao đi nữa, đối với một người phụ nữ, kết hôn là chuyện quan trọng trong đời, cần phải do cô ấy tự nguyện”.

“Đương nhiên rồi, nếu A Kiều không đồng ý, em cũng sẽ không ép nó”.

Dư Tiêu Tiêu cười nói: “Bất quá, hiện giờ xem ra chị em ruột cũng chẳng là gì, lòng tốt của em trong những năm đều ném cho chó cả rồi”.

Dư Tiêu Tiêu về phòng, không kiềm chế được cơn giận, cô ta lao vào phòng tắm, đóng cửa lại điên cuồng dập vỡ ly tách,

Dư Kiều, Dư Kiều…

Tao nhất định không để cho mày được chết yên ổn!



Chị Lâm giới thiệu cho Dư Kiều một công việc mới, môi trường cũng khá tốt, bà chủ là một người mới từ nước ngoài về, rất thích những phong tục truyền thống, quán rượu này được trang trí theo lối cổ xưa, phong cách phục cổ tràn đầy ý vị.

Dư Kiều từ trên sân khấu bước xuống, tháo mặt nạ lông vũ đeo trên mặt xuống, vừa uống vài ngụm nước, chị Lâm đã vội vàng đẩy cô vào phòng nghỉ: “Tiểu Cửu, mau chuẩn bị đi, có người yêu cầu em lên hát một bài”.

Dư Kiều lập tức đặt cốc nước xuống, viết một dòng chữ lên giấy, hỏi ý kiến chị Lâm: “Bài nào ạ? Em muốn xem thử trước để coi có hát được không?”

“Là một bài hát từ khá lâu rồi, Phượng Cầu Hoàng! Hình như người đàn ông đó cũng là người nước ngoài, ban nãy lúc em vừa hát xong, người này nói rất thích giọng của em nên đã yêu cầu em hát bài mà mình thích nhất…”

Dư Kiều lại sững sờ vài giây, Phượng Cầu Hoàng? Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là bài hát mà mẹ cô - Tô Tẩm thích nhất, lúc Tô Tẩm chưa phát bệnh, Dư Kiều đã nghe bà ngân nga bài hát này không ít lần.

“Tiểu Cửu, em có hát được không?” chị Lâm dùng vẻ mặt mong chờ nhìn cô: “Người này cho tiền boa khá bộn đó…”

Dư Kiều gật đầu, chị Lâm không khỏi vui mừng: “Tốt quá rồi, em tranh thủ chuẩn bị đi, sắp phải lên sân khấu rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom