• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (3 Viewers)

  • Chương 63-65

Chương 63: Bị lừa

Vào lúc này, cô cũng đã thấy rõ, đây vốn là tầng hầm giam giữ Tô Tẩm, giờ lại có thêm một tên Triệu Cường!

Hiện tại, Dư Kiều đã hiểu ra toàn bộ, cô bị lừa rồi! Những lời dì Lâm nói qua điện thoại đều là để lừa gạt cô.

Tô Tẩm vốn không hề bị bệnh.

Mục đích thật sự của bọn họ, muốn Triệu Cường triệt để làm nhục cô.

Phải rồi, bị một tên đàn ông độc ác nham hiểm như vậy vấy bẩn, chẳng phải cuộc đời này của cô sẽ hoàn toàn bị hủy hoại sao?

Vì để cô mất cảnh giác, ngay cả Tô Tẩm cũng bị bọn họ lợi dụng! Đúng vậy, nếu không phải vì Tô Tẩm bị nhốt ở trong tầng hầm này, sao cô chịu tiến vào đây mà chẳng hề phòng bị gì chứ?

Dư Kiều không thể ngờ tới, trên đời này lại có những kẻ xấu xa độc ác đến như vậy.

Bọn họ muốn bắt một người mẹ phải trơ mắt nhìn con gái mình bị kẻ khác lăng nhục sao?

Bọn họ muốn bắt một người con gái phải chịu cảnh bị làm nhục ngay trước mặt mẹ ruột mình sao?

Không, cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ đạt được mục đích, dù cho có phải chết, cô cũng sẽ chết một cách rõ ràng trong sạch.

“A Kiều, con có sao không? Có đau không, A Kiều, đứa con gái bé bỏng của mẹ…”, Tô Tẩm đau lòng đến bật khóc, bò đến muốn ôm lấy Dư Kiều, nhưng lại bị Triệu Cường túm lấy cánh tay lôi ra ngoài.

Hình như Tô Tẩm bị đập đầu, kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

“Mẹ, mẹ…”. Lòng Dư Kiều nóng như lửa đốt, mặc kệ cơn đau trên cơ thể, cô hét lên sau đó bò về phía Tô Tẩm.

Triệu Cường cười ác độc, đến chỗ Dư Kiều, dùng một tay đè cô xuống đất.

“Đừng lãng phí sức lực nữa, lần trước ở nhà họ Tiêu đã để cô may mắn chạy thoát, nhưng lần này là ở nhà họ Dư…”

Triệu Cường vỗ vào mặt Dư Kiều, ngón tay trên gò má trắng như tuyết của Dư Kiều vuốt ve: “Nếu cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ đỡ phải chịu đau đớn, đừng làm tôi mất vui…”

Dư Kiều bị hắn bóp mặt nhưng lại không phản kháng, Triệu Cường thấy cô nghe lời, lúc này mới cười nói: “Cô ngoan ngoãn một chút là tốt, đỡ phải chịu giày vò…”

Triệu Cường ở nhà họ Dư đã nhiều năm như vậy mà lại không phát hiện ra đứa câm này thực ra trông cũng rất xinh xẻo, thậm chí hắn còn cảm thấy, con ả này còn đẹp hơn cô cả Dư Tiêu Tiêu nhiều.

Dẫu sao thì Dư Kiều cũng là cô chiêu nhà họ Dư, còn hắn chỉ là một tên tài xế thấp kém, có thể cưới Dư Kiều làm vợ, đây là chuyện mà trước giờ hắn không dám nghĩ tới.

“Thật không ngờ trông cô gầy gò ốm yếu vậy mà dáng người lại rất quyến rũ…”, Triệu Cường híp mắt đánh giá Dư Kiều.

Dư Kiều cảm thấy nhục nhã, quay đi chỗ khác, cô biết điều gì sắp xảy đến với bản thân, nhưng cô càng rõ ràng hơn, bây giờ không phải là lúc nên kháng cự.

Nếu khiến Triệu Cường nổi giận, một quyền của hắn cũng có thể đánh chết cô rồi, đến lúc đó, chẳng phải cô sẽ là cá nằm trên thớt, tùy ý cho hắn xâu xé sao?

Dư Kiều nhắm mắt, cô nhớ bà ngoại từng dạy, trên cơ thể người có một huyệt vị nằm ở sau cột sống, chỉ cần ấn chính xác thì có thể khiến đối phương bị tê liệt tạm thời, không thể cử động trong thời gian ngắn.
Chương 64: Bí mật về bài hát

Bà cần tập trung toàn bộ tinh thần để đánh trúng ngay bằng một đòn khi Triệu Cường không chú ý.

Chính lúc quần áo trên người Dư Kiều bị Triệu Cường xé rách, hắn đột nhiên kêu lên hự một tiếng rồi nằm mềm nhũn cạnh người Dư Kiều.

Dư Kiều không khỏi kinh hãi, nhưng ngay sau đó đã có một dòng máu ấm nóng nhỏ từng giọt xuống mặt cô.

“A, A Kiều…”

Tô Tẩm vẫn đang cầm mảnh bát vỡ, máu tươi nhỏ xuổng khẽ tay của bà, toàn thân bà run lên, gương mặt thì tái nhợt, sau đó sững sờ nhìn Dư Kiều và Triệu Cường đã ngất xỉu.

“Mẹ…”, Dư Kiều run rẩy khẽ gọi một tiếng, Tô Tẩm bật khóc rồi chạy tới ôm chặt con gái vào lòng: “A Kiều, A Kiều… mẹ sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ không cho kẻ xấu bắt nạt con…”

Tô Tẩm ôm chặt Dư Kiều, cơ thể vốn gầy yếu không biết lấy sức mạnh đâu ra, bà chỉ muốn khảm cả người Dư Kiều vào trong người mình.

Hai mẹ con ôm nhau khóc lớn, mãi sau Tô tẩm mới nhớ ra rồi mặc lại quần áo cho Dư Kiều. Quần áo của cô đã bị Triệu Cường xé rách, Tô Tẩm không nghĩ nhiều mà cởi ngay đồ của mình xuống mặc cho cô.

“Đừng sợ! Con ngoan, A Kiều của mẹ đừng sợ, không sao rồi, con biết không?”

Dư Kiều rúc vào lòng mẹ rồi gật đầu thật mạnh.

Tô tẩm dỗ dành cô như trẻ nhỏ, vừa ôm cô vừa ngâm nga câu hát.

Đây chính là bài hát mà tối nay Dư Kiều đã hát.

Dư Kiều không nhịn được mà cố lên tiếng, sau đó hỏi rõ mẹ mình tại sao lại thích bài hát này.

Cô cứ nghĩ mình sẽ không nhận được đáp án từ mẹ, dẫu sao giờ Tô Tẩm cũng đã ngây ngây dại ại, nhiều chuyện nhớ nhớ quên quên, dù bà có nhớ thì cũng không chính xác nữa.

Nhưng Tô Tẩm ngẫm nghĩ một lát rồi chợt cúi xuống mỉm cười dịu dàng: “Rất nhiều năm về trước, mẹ từng thích một người đàn ông. Bài hát này là mẹ và ông ấy đã hát lúc mới quen nhau”.

Tô Tẩm như chìm vào trong ký ức xa vắng: “Người đó là người đàn ông dịu dàng nhất mẹ từng gặp, ông ấy bảo mẹ hát rất hay, bảo mắt mẹ rất đẹp, còn bảo muốn mẹ làm bạn gái ông ấy…”

Dư Kiều ngồi thẳng dậy, dùng thủ ngữ không mấy lưu loát hỏi Tô Tẩm: “Mẹ, thế tại sao mẹ không ở bên ông ấy?”

Tô Tẩm ngồi dưới đất, mái tóc rối bời cùng gương mặt nhem nhuốc cũng không thể che đi vẻ xinh đẹp của bà.

Bà có đôi mắt hạnh đẹp hệt như Dư Kiều, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Mẹ đã làm chuyện không phải với ông ấy nên không còn mặt mũi để ở cạnh ông ấy nữa, mẹ là một người phụ nữ xấu xa, mẹ không xứng với ông ấy…”

Tô Tẩm chợt giơ tay lên đánh mạnh vào đầu, sau đó nức nở và co người lại.

Bà không xứng để hát lại ca khúc này, không xứng để nhớ lại người đàn ông đó, bà là một người phụ nữ xấu xa, cho nên mọi điều bà gặp phải bây giờ đều là quả báo phải gánh chịu.

Dư Kiều đau lòng không thôi, cô nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tẩm. Bài hát đầu tiên cô học được là “Mẹ tuyệt vời nhất trên đời”. Trong mắt cô, Tô Tẩm chính là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, dù trước kia tưng có chuyện gì xảy ra, dù Tô Tẩm đã làm gì thì trong lòng cô, bà mãi là số một.
Chương 65: Đòn trí mạng

Theo tiếng ngâm nga khe khẽ của Dư Kiều, tâm trạng của Tô Tẩm dần bình tĩnh trở lại, một lát sau, bà đã ngả hẳn vào lòng Dư Kiều rồi ngủ say sưa.

Dư Kiều không dám ngủ, Triệu Cường chỉ bị Tô Tẩm dùng cái bát đập vỡ đầu, khéo chỉ một chốc nữa là tỉnh lại.

Huống hồ, đây là nhà họ Dư, là địa bàn của Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu.

Dù thế nào thì hai mẹ con họ mà không đạt được mục đích thì sẽ không chịu dừng lại.

Dư Kiều dựa người lên tường rồi khép hờ mắt, một lát sau, cô chầm chậm mở mắt ra rồi nhìn về phía Triệu Cường đang nằm dưới đất.

Hình như hắn sắp tỉnh lại, Dư Kiều cẩn thận đặt Tô Tẩm nằm xuống, sau đó đứng dậy đi tới cạnh Triệu Cường.

“Con… con khốn…”

Triệu Cường mở mắt, nhìn thấy Dư Kiều đứng trước mặt thì không khỏi nổi giận rồi lên tiếng mắng chửi.

Dư Kiều mỉm cười hờ hững, sau đó giơ tay lần theo sống lưng của Triệu Cường đi xuống, tiếp đó cô dừng lại tại một chỗ gồ lên rồi dùng hai ngón tay kẹp chặt chỗ lồi lên đó lại.

Triệu Cường chỉ nghe thấy tiếng xương kêu rất nhỏ, nhưng ngay sau đó, một cảm giác bất lực từ thắt lưng đã lan ra khắp cơ thể hắn.

Hắn cảm thấy tay, chân và các bộ phận trên người mình đều dần không thể cử động được, cuối cùng thậm chí đảo tròng mắt còn thấy khó khăn.

Triệu Cường cố há miệng để hét to lên nhưng không phát ra được một tiếng nào.

Bóng đêm đen tối bao trùm người hắn, cuối cùng hắn đã biết sợ, đôi mắt cố m ở to rồi nhìn chằm chằm vào Dư Kiều, cổ họng hắn phát ra tiếng khàn khàn nhưng lưỡi đã cứng đờ và tê liệt nên đến thở cũng khó.

Nhưng hắn không muốn chết.

Dư Kiều lạnh lùng nhìn hắn, cô không buông tay mà dùng một tay khác lấy điện thoại trong túi hắn ra rồi gọi cho Dư Tiêu Tiêu.

Khi điện thoại gọi đi, Dư Tiêu Tiêu đang nằm trên giường của Kiều Cảnh Minh, hắn ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì bực mình nói: “Tắt máy đi…”

Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không được, để em xem là ai gọi đã…”

Nói rồi, cô ta với lấy điện thoại ở tủ đầu giường, Kiều Cảnh Minh không vui cúi xuống cắn vào hõm vai cô ta rồi hỏi: “Ai thế…”

“Triệu Cường?”, Dư Tiêu Tiêu không khỏi nhíu mày, sao Triệu Cường lại gọi cho cô ta vào lúc này?

Lẽ ra giờ hắn phải đang chiếm đoạt Dư Kiều chứ!

Lòng Dư Tiêu Tiêu trùng xuống, mọi cảm xúc dạt dào đều bay đi mất.

“Tên tài xế này nửa đêm gọi cho em làm gì?”, Kiều Cảnh Minh càng tỏ vẻ không vui hơn, mấy ngày qua, để làm Dư Tiêu Tiêu vui, hắn ta đã lơ hết mấy người phụ nữ bên cạnh. Chẳng dễ gì mới có cơ hội, nếu đứt gánh giữa đường thì sao mà vui cho nổi.

Dư Tiêu Tiêu giơ tay vỗ vào người Kiều Cảnh Minh, ra hiệu cho hắn ta đừng làm loạn, vì thế hắn ta xị mặt ra rồi nằm sang bên cạnh.

Dư Tiêu Tiêu mặc kệ hắn rồi nghe điện thoại.

“Triệu Cường, có chuyện gì thế?”

Mãi sau, trong điện thoại mới vang lên giọng nói.

Nhưng người nói không phải là Triệu Cường.

“Dư… Tiêu Tiêu”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom