Chương 9: Độ Hà (9)
Editor: KẹoĐắng
Đang nói chuyện, một người lôi kéo Phương Cử “Đến, lão Phương, chơi đoán số chơi đoán số.”
Chu Hiểm cũng từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy vẻ mặt Hứa Đường ngơ ngác, thấp giọng hỏi: “Nhàm chán?”
Hứa Đường lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chợt có một người phía trước đưa chai bia đến tay cô. “Chị dâu, nghe nói tửu lượng của chị rất tốt, nể mặt uống cùng bọn em một chút!"
Phương Cử “bốp” một cái vỗ đầu người nọ. “Chị dâu có thể tùy tiện uống rượu cùng người đàn ông khác hay sao?”
Người nọ luôn miệng nói “Phải, phải” lại đoạt lại chai bia trong tay Hứa Đường, “Chị dâu, thật ngại quá.”
Hứa Đường hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ nhìn chai bia trong tay tự mình đi một vòng, đọng lại chút hơi lành lạnh. Chu Hiểm bưng một dĩa thịt dê, ôm hai chai bia, nói với cô: “Đi, chúng ta đi ra bên ngoài.”
Bên ngoài có một cái đèn nhỏ, chiếu sáng bậc thang cùng nước bùn phía trước. Hứa Đường vừa ngồi xuống liền cảm giác trên đùi có một con muỗi đang đậu, giơ tay vỗ “bốp” một cái vào chân.
Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên đứng dậy đi vào nhà. Sau một lúc lâu, anh cầm một chiếc áo sơ mi đen ra ngoài, ném vào người cô. “Phủ lên chân!”
Hứa Đường: ". . . . . . Nóng."
"Tôi mặc quần dài cũng không nóng, em nóng cái gì."
Hứa Đường lười tranh cãi cùng anh, lặng lẽ phủ áo sơ mi lên đùi.
Chu Hiểm mở hai chai bia ra, đưa cho cô một chai, lại đẩy đĩa thịt dê về phía cô. Hứa Đường cũng không khách sáo, cầm xiên thịt dê cắn một cái, lại uống một hớp bia lớn.
Cô nghiêng đầu nhìn cánh tay Chu Hiểm một cái, “Vết thương của anh đỡ chưa?”
Chu Hiểm "Ừ" một tiếng.
"Khi đó. . . . . . Thật xin lỗi, tính mẹ tôi là như vậy, anh đừng để ý.”
"Không có việc gì." Giọng Chu Hiểm bình thản.
Lúc trước, đụng phải Chu Hiểm như có ngàn vạn câu muốn nói với anh, giờ phút này gặp mặt ngược lại không biết nói từ đâu. Hứa Đường uống rượu, dần dần lâm vào trầm mặc.
Một lát sau, Chu Hiểm đột nhiên hỏi cô: “Điện thoại tôi đưa cho em mất rồi?”
Hứa Đường không biết tại sao anh lại hỏi câu này, sửng sốt một chút. “Không có.”
"Vậy tại sao em không gọi cho Phương Cử, cầm quần áo trả lại cho tôi?”
Hứa Đường phản bác: “Vậy tại sao anh không kêu Phương Cử gọi cho tôi, đến chỗ tôi lấy quần áo về?”
Chu Hiểm không lên tiếng.
Trong đầu Hứa Đường vòng vo một suy nghĩ, cảm thấy buồn cười, thấp giọng cười một tiếng.
Ánh mắt Chu Hiểm lập tức quét tới, "Cười cái gì?"
Hứa Đường nhanh chóng lắc đầu, "Không có gì."
Chu Hiểm hừ nhẹ một tiếng, một lát sau, lại hỏi: "Em học uống rượu với người nào?”
"Ba tôi."
Ánh mắt Chu Hiểm thu lại.
Hứa Đường lại thật gống như cũng không thèm để ý, vừa uống vừa nói: “Lúc tôi mười tháng tuổi ông liền lấy chiếc đũa nhúng rượu đút tôi. 14 tuổi tôi bắt đầu uống rượu cùng ông. Mới bắt đầu uống một ly liền gục. Uống 3 năm, ngày sinh nhật năm đó tôi cuối cùng cũng chuốc cho ông gục.” Cô chợt bổ sung thêm một câu “Đó cùng là lần cuối cùng tôi uống rượu cùng ông.”
Chu Hiểm nhìn cô, không lên tiếng.
"Mẹ tôi không thích ba tôi huấn luyện tôi như vậy. Ba tôi lại nói, con gái có thể uống rượu cũng là một bản lĩnh phòng thân.” Hứa Đường quay đầu nhìn Chu Hiểm. “Người thanh tĩnh có thể giả say, người say lại không thể giả bộ thanh tĩnh.”
Hứa Đường giơ chai bia về phía Chu Hiểm, anh dừng một chút, cũng giơ chai bia cụng một cái với cô.
"Em của tôi cũng có thể uống."
"Hai người ai tửu lượng tốt hơn?"
Hứa Đường nhếch càm, cười đến không khỏi kiêu ngạo. “So với tôi kém xa.”
Ánh đèn dưới hoàng hôn, cô ngước khuôn mặt trắng nõn, thuần khiết, bộ dáng quật cường bởi vì nụ cười lúc nào cũng lộ ra một chút dịu dàng. Ánh mắt Chu Hiểm híp lại, chợt vươn tay đè chặt cái ót Hứa Đường, nhẹ nhàng ấn một cái về phía mình.
Hứa Đường không chút nào phòng bị, bị dọa sợ đến mức nụ cười lập tức cứng lại trên mặt. Cô nhìn ngũ quan phóng đại của Chu Hiểm, hô hấp nhất thời dừng lại, giọng nói khẽ run. “Chu Hiểm, anh đã có bạn gái.”
Chu Hiểm mang theo hơi rượu, hô hấp phun ở trên mặt cô. Bàn tay đặt ở sau ót lúc này lại nhấn một cái, chóp mũi hai người chỉ cách một đường.
Một tay khác của anh để chai bia xuốg, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhét vào trong tay Hứa Đường. “Gởi tin nhắn.”
"Gởi tin nhắn gì?” Buồng tim Hứa Đường đang kiệt liệt đánh trống, nửa chai bia uống vào giống như vọt tới trong đầu, làm cho suy nghĩ của cô không còn nhanh nhẹn giữa hô hấp nóng bỏng của anh.
"Gởi cho Trương Tuyết, nhắn tôi chia tay với cô ta.”
Hô hấp Hứa Đường không khỏi chậm lại, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh “Tôi không muốn làm bạn gái của anh.”
“Em không cần làm bạn gái của tôi.” Chu Hiểm nhìn chằm chằm đôi môi đang khép mở của Hứa Đường, “Làm người phụ nữ của tôi.”
"Phụ nữ” cái từ này giống như một quả bomb nổ tung trong đầu Hứa Đường. Lỗ tai cô thoáng chốc đỏ bừng “Vậy cũng……”
Lời nói còn chưa dứt đã bị nụ hôn mạnh mẽ của Chu Hiểm ngăn ở trong miệng.
Dường như bầu trời bị treo ngược, mọi thứ cũng hóa thành nham thạch sôi trào nóng chảy, thần kinh căng thẳng của Hứa Đường cũng bị cháy sạch. Hơi thở của Chu Hiểm giống như gió thổi cũng không lọt lưới, hoàn toàn trói buột cô lại.
Hứa Đường khó có thể hình dung tâm tình đang đánh trống reo hò giờ phút này, giống như con diều bay trên mây càng lúc càng cao, tự do rồi lại hoàn toàn mất khống chế. Tiếp theo liền muốn từ trên trời cao vạn trượng chớp mắt rơi xuống.
Bàn tay Chu Hiểm từ sau ót chuyển qua vòng eo mảnh khảnh, nắm thật chặt, dùng sức kéo về phía trước một cái. Thân thể hai người kề sát nhau, làm cho nụ hôn này biến thành hoàn toàn chiếm đoạt.
Toàn thân Hứa Đường vô lực, đến cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lấy cổ áo của Chu Hiểm, ngăn cản bản thân trượt xuống.
“Anh Hiểm…..” Sau lưng chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân. Hứa Đường bị dọa sợ đến liền vội vàng đẩy Chu Hiểm ra, muốn lui về phía sau. Nhưng đầu lại bị anh ấn một cái vào trong ngực.
Phương Cử lúng túng cười một tiếng. “Em thật là không thấy gì. Anh Hiểm, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục.” Nói xong liền chạy trối chết vào trong nhà, lại thuận tay đóng cửa lại.
Mắt thấy không còn bị người khác quấy rầy, Chu Hiểm kéo Hứa Đường ra, để cô ngồi trên đùi mình. Hứa Đường giùng giằng muốn đi xuống, anh liền giữ chặt cô lại. “Thử cử động một cái nữa xem!”
Hứa Đường mới vừa chứng thực lực lượng hai người cách xa nhau, lập tức không dám động.
"Hứa Hải Đường, có được hay không?"
Giọng nói Hứa Đường có chút run rẩy: "Không được."
"Tại sao?" Chu Hiểm nhìn chằm chằm cô.
"Cuộc sống của chúng ta không giống nhau, không thể ở bên nhau được."
"Ai nói?" Chu Hiểm vươn một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn sưng đỏ của cô. “Chúng ta có thể liên lạc, thường xuyên lui tới.” Anh dừng một chút, thấp giọng cười một tiếng. “Còn có thể cùng nhau làm tình.”
Khuôn mặt Hứa Đường bốc cháy. “……..Chu Hiểm, anh không biết xấu hổ.”
"Em cũng không phải là mới biết.”
Hứa Đường: ". . . . . ."
"Vậy nếu không tôi theo trình tự, trước tiên theo đuổi em có được hay không?”
Hứa Đường ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm. “Anh thích tôi?”
"Tạm được, chính là nhìn ngực hơi nhỏ một chút."
Hứa Đường xấu hổ, “Chu Hiểm, anh có thể đứng đắn một chút hay không!"
"Tôi rất đứng đắn.” Chu Hiểm bế xóc Hứa Đường lên, “Giúp tôi lấy điếu thuốc.”
"Tự anh lấy đi.”
Hai tay Chu Hiểm vòng qua hông cô, véo một cái. “Tay không rãnh.”
Hứa Đường im lặng, ". . . . . . Ở đâu?"
"Túi quần, bên phải."
Hứa Đường vươn tay vói vào trong túi quần của Chu Hiểm, móc ra bao thuốc lá cùng cái bật lửa, từ bên trong rút một điếu thuốc ra, đưa tới khóe miệng anh.
Chu Hiểm ngậm điếu thuốc, ý bảo Hứa Đường giúp anh châm lửa.
Hứa Đường bất đắc dĩ làm theo.
Chu Hiểm cười một tiếng, “Em xem, không phải là trao đổi rất tốt hay sao?”
". . . . . . Là anh cưỡng ép.”
"Cưỡng ép cũng là trao đổi.” Chu Hiểm lấy ra một cái tay hút thuốc, một tay khác vẫn vòng quanh eo cô.
Hứa Đường đã sớm thấu hiểu một mặt không biết xấu hổ của anh, nhưng những thứ trước kia so với hiện tại đơn giản chỉ là một góc núi băng mà thôi.
"Anh không sợ tôi đến gần anh là có mục đích khác?”
Chu Hiểm yên lặng một lát, cánh tay ôm cô vươn ra lấy chiếc điện thoại di động để ở bên cạnh, ấn vào album, lật tới một tấm hình thì dừng lại, đưa màn ảnh tới trước mặt Hứa Đường. “Thời điểm ba em làm việc từ trên giàn giáo té xuống, điều tra cho hay là có cây thép bị nới lỏng, không có dấu vết có người động tay chân.” Chu Hiểm dừng một chút, “Lúc đó người phụ trách an toàn công trường thi công là người của chú Trịnh.”
Hứa Đường nhìn tin tức báo cáo trên《Tuần báo Lộc Sơn》 trên màn hình di động, cau mày, môi mím thành một đường.
“Em muốn lợi dụng tôi hỏi thăm tin tức từ chỗ chú Trịnh.” Chu Hiểm thu hồi điện thoại di động, nhìn chằm chằm Hứa Đường. “Hứa Hải Đường, tôi cho em lợi dụng.” Im lặng một lát, anh lại bổ sung một câu. “Mặc kệ là em có mục đích gì, chỉ cần em làm người phụ nữ của tôi.”
Hứa Đường lập tức ngơ ngẩn, bị lời giải thích của Chu Hiểm khấy động nội tâm kích động, thật lâu cũng khó bình tĩnh lại.
Vậy mà sau một lúc lâu, cô lại nhẹ giọng mở miệng: “Tôi chỉ hỏi anh một câu.”
Chu Hiểm nhìn cô, "Nói."
Hứa Đường cắn cắn môi. “Bây giờ tôi có thể là người phụ nữ của anh, cũng có thể làm người phụ nữ của anh cả đời sao?”
Bàn tay vòng lấy eo cô của Chu Hiểm bất tri bất giác buông lỏng, im lặng mấy giây, vẫn cười vui vẻ nhưng lại dần dần chuyển lạnh. “Hứa Hải Đường, cái này không có ý nghĩa.”
Hứa Đường nhìn thẳng anh, không hoảng không sợ, kiên định lắc đầu. “Chu Hiểm, tôi không muốn làm bạn gái anh, cũng không muốn làm người phụ nữ của anh.”
Chu Hiểm không lên tiếng, ngậm điếu thuốc nhíu mày nhìn cô qua làn khói, giữa hai lông mày tản ra tia chết chóc.
Hứa Đường từ trên đùi Chu Hiểm đứng lên, cúi đầu yên lặng ngồi trở lại vị trí vừa rồi của mình, uống cạn sạch nửa chai bia còn dư lại. Chất lỏng rượu vẫn có chút lạnh, chảy vào cổ hỏng đắng chát.
Chu Hiểm trầm mặc hút xong điếu thuốc trên tay, tia chết chóc giữa trán dần dần tản đi. Anh đứng lên phủi phủi bụi bậm trên người, bình thản mở miệng: “Tôi đưa em trở về.”
Hứa Đường đi theo đứng dậy, cầm áo sơ mi nhìn Chu Hiểm. “Tôi có thể ở trên ghế sô pha phòng khách của anh ngủ một đêm hay không? Người nhà tôi khẳng định đã ngủ hết rồi.”
Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng, thẳng hướng đi về phía cửa, mở cửa ra.
Người bên trong đang nhao nhao ầm ĩ uống đến hưng phấn. Chu Hiểm đưa mắt nhìn sang, đột nhiên sãi bước đi qua, đạp một cái lên bàn trà. Bảy tám chai rượu trên bàn thoáng chốc bể tan tành, canh thừa thịt nguội cùng rượu bia chảy đầy đất.
Mọi người lập tức im lặng, bị dọa sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh. Cho đến khi nhìn thấy Chu Hiểm lên lầu, Phương Cử mới lên tiếng: “Giải tán, giải tán, đi ngủ!” Cả đám mới tốp ba tốp năm tan cuộc.
Hứa Đường cuối cùng cũng không có ngủ trên sô pha. Phương Cử sắp xếp cho cô một căn phòng. Cửa sổ căn phòng hướng về phía núi non chập chùng trùng điệp của huyện Lộc Sơn. Dãy núi tĩnh lặng, tương đối không tiếng động. Hứa Đường không ngủ được, ngồi bên cửa sổ đón gió, trong lòng nghĩ đến nụ hôn đầu của mình, phập phồng khó định.
Cô nghĩ tới trước kia đã từng thấy một câu trong một quyển sách ở nhà sách của ông chủ Triệu: Tình yêu, nếu chỉ là nhất thời yêu thích mà không phải là chân thành vĩnh viễn, tình nguyện từ lúc vừa mới chớm nở liền cao ngạo chặt đứt.
Cũng không biết có phải là sau khi trưởng thành liền bắt đầu u mê giảm giác tình yêu sầu khổ trên đời, nhưng đối với Hứa Đường 18 tuổi mà nói, bên ngoài từ trước đến nay chưa từng có dũng khí, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác đau khổ…….. Lựa chọn một người như Chu Hiểm để chứng minh, chẳng lẽ không phải là trèo cây tìm cá hay sao?
Chương 10: Độ Hà (10)
Editor: Trà sữa trà xanh
Ngày hôm sau Hứa Đường dậy rất sớm, vốn định nhờ Phương Cử tiễn cô, nhưng nhìn thấy tòa nhà lặng d[[dlqd yên không tiếng vang, nên cô quyết định tự mình về.
Bảy giờ sáng trời còn mát mẻ, đường về thị trấn không bóng người. Hứa Đường đi được mười lăm phút, cuối cùng trông thấy trắng sáng giống như bến đò, không khỏi bước nhanh hơn.
Lại chuyển qua một cua quẹo, sau lưng bỗng vang lên một âm thanh "Đột đột đột" quen thuộc. Hứa Đường sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Motorcycle chạy tới cực nhanh, người nọ trên xe hình như rất tức giận, một đường chạy tới khí thế ép người, lúc đến bên cạnh Hứa Đường bị áp bức không tự chủ ngừng thở.
Chu Hiểm thắng gấp một cái dừng trước mặt Hứa Đường, bánh xe ma sát trên đường xi măng, anh nhanh chóng níu lấy cánh tay của Hứa Đường, trừng mắt căm tức nhìn: "Lên xe."
Lời cự tuyệt đã đến khóe miệng Hứa Đường, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hiểm thì lập tức nuốt xuống, ngoan ngoãn lên xe.
Một đường nhanh như điện chớp, rất nhanh đã tới cầu, Hứa Đường nói lớn: "Cho em xuống chỗ này!"
Không biết Chu Hiểm có nghe thấy không, nhưng anh vẫn tiếp tục lái về phía trước, Hứa Đường lại hô lớn một tiếng, lúc này Motorcycle mới giảm tốc độ, chậm rãi dừng ở đầu cầu. Hứa Đường nhanh chóng xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh, may mà còn sớm, trên đường chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Chu Hiểm rút một điếu thuốc ra ngoài, không đốt, mà ngậm lên miệng, mắt lạnh nhìn động tác của Hứa Đường.
Hứa Đường xác định trong tầm mắt không có người quen biết, mới xoay đầu lại định nói cám ơn với Chu Hiểm, liếc mắt một cái chống lại ánh mắt hơi đùa cợt của anh, "Đó giờ chưa thấy người nào cẩn thận như em vậy."
Hứa Đường hơi khó chịu, há miệng, cuối cùng trầm mặc.
Chu Hiểm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, chợt leo xuống xe máy, từ phía sau lưng vòng chắc hông của cô, ôm cô vào trong lòng, dán lên viền tai nhỏ bé của cô nói: "Hứa Hải Đường, tôi vốn tưởng rằng lá gan của em không nhỏ. . . . . ." Tiếng nói của anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phun xuống viền tai, Hứa Đường không khỏi rụt cổ một cái.
Vừa nói được nửa đoạn, lại không nói tiếp nữa.
Chu Hiểm giống như rất hài lòng với phản ứng của cô, cười nhẹ một tiếng, quay đầu của cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, ngay sau đó buông tay lên xe, xiết chặt chân ga, quay ngược đầu xe, chạy ra đường.
Hứa Đường đứng trong làn khí thải của xe máy, thật lâu không nhúc nhích.
Lúc về đến nhà thì người trong nhà đang rửa mặt, mẹ Hứa đang cầm ấm nước sôi đổ vào chậu nhựa, trông thấy Hứa Đường, liền nói: "Hòa Hoa mới tới đây, hỏi con hai ngày nữa có theo nó đi Đập nước Lộc Sơn bắt cá không."
Hứa Đường suy nghĩ một chút, "Còn có ai nữa?"
"Chỉ mình nó, hỏi con có đi cùng Hứa Dương không."
"Hứa Dương đi nữa sao?"
"Nó còn chưa dậy, chính con đi hỏi đi."
Hứa Đường thả túi xuống vào gian phòng của Hứa Dương, cậu ấy đang nằm trên chiếu trải dưới đất hai chân duỗi thẳng hai tay chắp lại với nhau. Hứa Đường đá một phen, Hứa Dương hừ hừ hai tiếng, không động đậy.
Hứa Đường ngồi xuống nhéo lỗ tai cậu, Hứa Dương không nhịn được vươn tay đẩy cô ra, "Làm gì đó?"
"Có đi Đập nước Lộc Sơn không."
"Không đi."
Hứa Đường thấy cậu đang say ngủ, nên không quấy rầy, đứng lên tính đi ra ngoài, Hứa Dương đã thức dậy ngồi tư thế lý ngư đả đĩnh (tư thế cá chép), "Chị, em hỏi chị chuyện này."
"Chuyện gì?"
Ánh mắt của Hứa Dương phức tạp, "Tối hôm qua chị đến nhà bạn học thiệt sao?"
Chuông báo động trong lòng Hứa Đường reo lên tục, hai chị em mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, nhất thời có vô vàn ý nghĩ xoay quanh. Hứa Đường đưa tay khép cửa lại, nhỏ giọng hỏi cậu: "Em biết bao nhiêu?"
"Em không biết gì nên mới hỏi chị đó."
Hứa Đường trầm tư một lát, "Tối hôm qua Chu Hiểm tổ chức sinh nhật cho chị."
Hứa Dương kinh ngạc, "Hai người đang quen nhau sao?"
Hứa Đường vội vàng lắc đầu, "Không có."
Hứa Dương nhìn cô, "Chị, em khuyên chị đừng. . . . . . Chị biết tính khí của mẹ rồi đó."
Hứa Đường rũ mắt, "Chị biết, chị không có đâu."
Hình như Hứa Dương có chút không đành lòng, đưa tay vỗ bả vai cô an ủi, "Thật ra thì em cảm thấy anh Hiểm cũng không tệ lắm, chỉ là. . . . . ."
Hứa Đường "Ừ" một tiếng.
Hứa Dương than thở, "Đao Hồ Điệp của anh ấy vẫn còn ở chỗ em đấy."
"Em giữ đi, " Hứa Đường cầm tay nắm của cửa, "Chuyện chị em chúng mình nói em đừng nói cho mẹ biết."
——
Hứa Đường bày quầy như thường lệ, tối hôm đó quần áo vừa mới được treo lên giá, liền nhìn thấy từ Tòng Nhân Triều, bốn năm người đàn ông dũng mãnh tiến ra, trên tay của họ đều dẫn theo một cô gái trẻ.
Hứa Đường lập tức cảnh giác, tay âm thầm siết chặt bọc nhỏ đựng tiền. Đoàn người này đi qua, các sạp xung quanh đều cố ý né tránh, tiếng cò kè mặc cả dừng lại, mọi nơi an tĩnh đến quỷ dị.
Đoàn người này nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở trước gian hàng của Hứa Đường. Hứa Đường hít sâu, trên mặt trấn định, "Nhìn coi có gì mình thích không."
Vừa dứt lời, mấy cô gái trẻ tuổi liền lục lọi mấy cái giá, bộ nào cũng khoa tay múa chân một phen, rồi hỏi ý kiến lẫn nhau, sau đó trả tiền rời đi.
Hứa Đường thở phào nhẹ nhõm, một ông chủ quầy bên cạnh cười nói: "Em gái Hứa, xem ra gian hàng của cô đã nổi tiếng rồi nha!"
Hứa Đường cười cười, không có tiếp lời.
Ai ngờ mới vừa ổn định lại, qua nửa giờ sau, lại có một nhóm người tới, cũng giống nhóm lúc nãy, không nói gì cả, các cô gái trẻ tuổi chọn quần áo trả tiền rồi đi.
Trong hai giờ ngắn ngủi đã có bốn nhóm đến, quần áo mà Hứa Đường trôi lên giá liền biến mất. Đến nỗi các quầy hàng bên cạnh không còn sợ hãi nữa, nhìn thấy người đi tới liền rỉ tai thì thầm với nhau. Hứa Đường nghe mọi người bàn tán, khuôn mặt trầm xuống.
Cô dọn hàng thật nhanh, chạy qua ba cái cầu rồi quẹo vào một ngõ hẽm, mắt thấy xung quanh không có người nào, Hứa Đường cẩn thận lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn số của Chu Hiểm.
Tiếng chuông vang lên được vài tiếng, liền nghe thấy âm thanh nhao nhao ầm ĩ bên kia, Hứa Đường cố nén tức giận, hít sâu một hơi, "Chu Hiểm, anh có ý gì?"
Chu Hiểm không hiểu, "Có ý gì là có ý gì?"
"Anh muốn thu phí bảo hộ nói thẳng là được, phái từng tốp người tới đây quấy rối, có phải cố tình không để cho tôi làm ăn không?"
Bên kia yên tĩnh một hồi, Chu Hiểm nói, "Em chờ một chút."
Sau đó, Hứa Đường liền nghe Chu Hiểm kéo cao giọng nói: "Phương Cử!"
Một lát sau, điện thoại bàn giao đến tay Phương Cử, Phương Cử luôn miệng nói xin lỗi: "Chị dâu thật xin lỗi, anh Hiểm bảo em chăm sóc gian hàng của chị một chút, em nghĩ dù sao nhóm em dâu cũng sẽ mua quần áo, nên nước phù sa không chảy ruộng người ngoài chứ sao. . . . . ."
Hứa Đường vừa bực mình vừa buồn cười, "Ý tốt của anh tôi nhận, bảo bọn họ sau này đừng tới chỗ tôi, muốn đến thì bảo nhóm ‘em dâu’ của anh đơn độc tới."
Phương Cử không ngừng nói"Vâng", còn hỏi thêm: "Chị dâu dẹp quầy rồi sao?"
"Rồi."
"Nếu không tới đây bồi anh Hiểm ăn tôm hùm nhỏ đi?"
"Không. . . . . ."
"Tới uống ly bia đi, nơi này có nhiều anh em chưa từng thấy chị dâu. . . . . ."
Phương Cử nói chưa xong, Chu Hiểm đã lấy điện thoại lại, nhỏ giọng hỏi: "Đang ở đâu, tôi đến đón em."
Hứa Đường cắn môi, "Tôi không tới, ngày mai tôi đến Đập nước Lộc Sơn, phải về xếp đồ."
Chu Hiểm trầm mặc một phen, "Đi làm gì?"
"Bắt cá."
Chu Hiểm "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa, cúp điện thoại. Hứa Đường nghe âm thanh tút tút bên kia, ngẩn ra. Cô cất điện thoại, bỏ vào trong túi xách, chậm rãi đạp xe về nhà.
——
Đến Đập nước Lộc Sơn phải qua sông Trấn đến huyện Lộc Sơn, cậu của Tưởng Hòa Hoa ở phụ cận Thủy Khố mở ra quán ăn bình dân, hàng năm vào dịp nghỉ hè khách tới Đập nước Lộc Sơn nghỉ mát không ít, quán ăn không đủ người, nên kêu Hòa Hoa đến giúp.
Mặt trời trên đỉnh đầu hừng hực, Hứa Đường nhảy xuống chiếc xe tải nhỏ bé, chưa đi được xa mà mồ hôi đã đổ cùng mình. Hứa Dương vác hành lý của hai người, xoa xoa ót của mình, "Nếu có chiếc xe gắn máy thì tốt biết mấy."
Tưởng Hòa Hoa cười hì hì nói: "Lưu manh mới chạy xe máy, Hứa Dương sau này anh mua một chiếc Big Ben đi."
Hứa Đường buồn cười nói, "Hòa Hoa, em biết Big Ben là cái gì không?"
Tưởng Hòa Hoa cao giọng nói, "Biết! Chạy rất nhanh!"
Đi khoảng 20', cuối cùng đã tới quán ăn bình dân của người cậu họ Lạc của Tưởng Hòa Hoa. Gần tới giờ cơm, bận tối mày tối mặt. Ba người Hứa Đường cũng không nói nhảm, thả hành lý xuống liền bắt đầu giúp một tay. Bận đến hai giờ xế chiều, ba người mới ăn xong bữa cơm rau dưa thông thường, lúc này mới được nghỉ ngơi.
Cậu Tưởng có cái bụng tròn xoe, nụ cười hiền lành phúc hậu, cầm quạt hương bồ vừa quạt gió vừa lau mồ hôi, "Buổi chiều bảo Hòa Hoa dẫn bọn con đi bắt cá, chỗ đập chứa nước rất mát."
Buổi chiều ba người đến đập nước, dưới đê đập thật cao có dòng sông chảy trong suốt, càng đi xuống càng có nhiều cây xanh, đến cuối cùng cây xanh mọc như nấm hai bờ sông, che một mảnh mát mẻ thấu xương. Hứa Dương không kềm chế được, lập tức cởi giày xuống nước, dọc theo đường nước chảy đi được một đoạn đường, dọc theo đường lục lọi nham thạch, một lát sau chợt xoay người lại, giơ tay phải lên, nhướng mày cười một tiếng: "Buổi tối ăn cua!"
Tưởng Hòa Hoa lập tức xách theo thùng nước đến lấy con cua, "Anh Hứa Dương thật lợi hại!"
Hứa Đường nhìn Hứa Dương báo cáo thắng lợi trận đầu, cũng hăng hái đi tới, đi xuống nước. Nước chảy trong suốt, có thể nhìn thấy rõ cá lội tung tăng dưới đáy, Hứa Đường thử mấy lần, dần dần có kinh nghiệm bắt cá, động tác càng ngày càng thành thạo.
Ba người bắt một lát thì nghỉ ngơi, một buổi chiều bắt được hơn nửa thùng cá. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, xem chừng quán ăn sắp bận rộn nữa, liền vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.
Tưởng Hòa Hoa đang mang giày, ngẩng đầu lên bỗng thấy đỉnh rừng cây phía trước có một trận khói dầy dặc, cô sợ hãi kêu lên: "Cái gì vậy? !"
Hứa Đường Hứa Dương lập tức nhìn theo hướng cô chỉ, nơi đó loáng thoáng là nơi đốn củi ở Lộc Sơn. Hứa Đường kinh hãi d[d[lqd, lập tức mang giày chạy về, "Nhanh đi báo cảnh sát, cháy rồi!"
* * *
Bình luận facebook